Mặt trời đã bị che khuất, tôi chau mày vẻ không vui, Hải Dương tay giữ bảo kiếm, chầm chậm cưỡi mây thấp xuống, nhảy xuống đất, đi tới trước mặt Hướng Thanh.
Hướng Thanh cảnh giác lùi về sau một bộ, sau đó hỏi tôi khe khẽ:
“Có phải vì ta tự dùng thần lực, phạm phải thiên điều nên bị bắt về không?”
Tôi ngơ ngác lắc đầu, tỏ ý không biết. Tiểu Mao thì lườm:
“Chẳng phải mẹ bảo Kiếm Nam thúc thúc đi gọi cứu binh sao.”
Hình như đúng là có chuyện này, yêu ma vừa chết là tôi quên hết. Đang địnhnói với Hải Dương là có thể quay về rồi, đừng có ở đây làm vướng tayvướng chân, ảnh hưởng tới việc đoàn tụ của gia đình ta.
Không ngờ Hải Dương lại nước mắt nước mũi khóc òa lên rồi nhào về phía HướngThanh, đè chàng xuống đất còn hung hãn hơn cả một con chó, túm lấy yphục Hướng Thanh không buông, miệng thì gọi:
“Thần Quân đại nhân, mạt tướng nhớ ngài quá! Nhớ chết mất!”
Đáng ghét! Ngực Hướng Thanh là để cho hắn ôm sao? Gã khốn khiếp này coi tôilà gì hả? Trong lúc phẫn nộ, tôi cố nén đau lại gần, túm lấy quần hắnlôi về đằng sau, vừa lôi vừa chửi:
“Không được ôm! Đó là để ta ôm! Đồ nam nhân thối tha mặt dày!”
Hải Dương vẫn túm chặt lấy thắt lưng Hướng Thanh không buông, lại còn giơ chân ra định đẩy tôi để độc chiếm ngực chàng:
“Bao nhiêu năm không gặp, để ta kể lể nỗi lòng với Thần Quân đại nhân cái nào, cô đứng sang một bên đi.”
Tôi tức khí cắn mạnh lên đùi hắn, cắn xuyên qua cả bộ giáp, quần hắn bị kéo ra một nửa. Không ngờ lại có bảy, tám nam nhân nữa xông tới, đẩy tôisang một bên, sau đó ôm lấy Hướng Thanh, hoan hỉ reo lên:
“Tướng quân, chúng tôi nhớ ngài quá.”
Bao nhiêu nam nhân vây thành một nhóm, họ đè Hướng Thanh xuống dưới cùng,làm mặt chàng tím cả đi, thật quá đáng, thật chẳng ra làm sao…
“Đừng có quậy nữa!” Cuối cùng Hướng Thanh không nhịn được nữa, quát to, đẩyhết những kẻ đè trên người mình ra, chỉnh lại y phục, rồi nghiêm túchỏi. “Các người là ai?”
Hải Dương và đám người kia nhảy dựng lại, thi hành quân lễ:
“Mạt tướng ngày trước từng là phó tướng dưới quyền của Thần Quân.”
“Ta không nhớ những chuyện đó nữa.” Hướng Thanh xua tay, tỏ vẻ không muốn dây dưa nữa. “Các người về đi.”
“Không…” Thần sắc của Hải Dương có vẻ khó xử, hắn cúi đầu xuống, khẽ khàng nói với Hướng Thanh, “Xin lỗi.”
“Sao lại xin lỗi?”
“Khi đó… nếu không phải vì tôi phán đoán sai, trúng quỷ kế của Diệu Dươngthì Thần Quân đại nhân đã không phải hạ phàm chịu khổ, phải chia ly vớiái thê ngần ấy năm.”
“Ta đã quên rồi.” Hướng Thanh lắc đầu.
“Nhưng mạt tướng không thể quên được.” Hải Dương đứng thẳng lên, nói to. “Mặcdù Thiên Giới không giáng tội, nhưng tâm mạt tướng không an.”
“Ta chỉ là Hướng Thanh, không nhớ được những chuyện quá khứ, chỉ là mộtphàm nhân bình thường.” Hướng Thanh nhìn gã nam nhân nghiêm túc trướcmắt, thở dài nói, “Nhưng ta cho rằng trong công việc để xảy ra bất cứsai sót nào cũng phải nên truy cứu trách nhiệm của bản thân trước, không thể trách người khác, ngươi cố gắng phụ trách tốt công việc của mình là đủ rồi.”
“Mạt tướng rất cố gắng! Bây giờ vì lập công nên đã được phong thành Phụng Thiên tướng quân rồi! Giờ trấn thủ Ma Giới, tứ hảibình an, xin Thần Quân đại nhân an tâm!” Hải Dương tự hào nói to, khóemắt lấp lánh một giọt lệ.
Hướng Thanh vỗ vai hắn, gật đầu.
“Đúng rồi, con yêu ma to gan dám mạo phạm Thần Quân đại nhân đâu?” Hải Dươngđột nhiên nhớ ra, nhìn xung quanh. “Để mạt tướng thống lĩnh quân tướngchặt thứ súc sinh ấy thành trăm mảnh!”
“Chết rồi.”
“Hả?”
“Các người có thể quay về rồi.” Tôi vội vàng trả lời, muốn đuổi cái gã nhiễu sự này đi.
“Ta còn chưa kịp thể hiện mà.” Hải Dương có vẻ buồn.
Kiếm Nam từ đằng xa cưỡi Yêu Khuyển Địa Ngục thở hổn hển chạy tới, thấy tàn cục, cuối cùng cũng thở phào.
“May mà tới kịp, mọi người không sao là tốt.”
Hải Dương lưu luyến chia tay Hướng Thanh. Trong phút chốc, mây đen tanbiến, các thiên binh thiên tướng nhanh chóng rời đi, bầu trời lại tươisáng trở lại, vầng mặt trời bị che khuất lại xuất hiện trước mắt mọingười.
Tôi tươi cười tay trái nắm tay Hướng Thanh, tay phải dắt Tiểu Mao, định rời khỏi nơi này.
Hướng Thanh hình như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lên tiếng hỏi:
“Tam sư thúc của ta đâu?”
Hả, ông già đó đâu? Tôi chầm chậm… bất an quay đầu, nhìn về phía bên kiabức tường, Hướng Thanh nghi hoặc quay đầu nhìn theo ánh mắt tôi, sau đóhét thất thanh:
“Sư thúc! Người vẫn ổn chứ!” Chạy mấy bước chân,chàng quay đầu lại, túm lấy tai và đuôi tôi, ra lệnh. “Nàng với Tiểu Mao biến thân đi, đừng để lộ thân phận yêu quái, sẽ làm sư thúc sợ đấy.”
Tôi nghe lời, ngoan ngoãn biến thành hình người, theo chàng chạy tới bêntam sư thúc, ông già đó mạng còn lớn lắm, vẫn chưa chết, chỉ có điều gần như đã kiệt sức:
“Hướng… Hướng Thanh.”
Hướng Thanh nắm lấy tay ông, lo lắng đáp:
“Con đây.”
“Lão… sắp không qua được rồi.”
“Sư thúc mạng lớn lắm, đừng nói thế.” Hướng Thanh vừa an ủi vừa xử lý vếtthương cho ông, sau đó chau mày nói khẽ. “Bao nhiêu vết thương do Phương Thiên Họa Kích gây ra đã đành, lại còn bị gãy quá nhiều xương, đặc biệt là vết thương do bị ngã này là nghiêm trọng nhất, con yêu quái đó thậtlà độc ác.”
Tam sư thúc liếc tôi một cái, ánh mắt đó khiến tôi chột dạ, vội vàng nịnh nọt:
“Để thiếp đi tìm linh đơn diệu dược với tiên thảo tới…”
“Hừ, mèo khóc chuột…” Tam sư thúc bĩu môi.
“Con không khóc chuột, chỉ khóc người!” Tôi nở nụ cười lấy lòng.
Tam sư thúc ho sặc sụa, khiến các vết thương bị đau hơn, run rẩy đưa tay chỉ tôi mà mắng:
“Đồ ngu ngốc!”
Lại còn nói được câu đó cơ à, tôi thấy chắc chắn ông ta chưa chết được,nhưng để đề phòng, tôi vẫn bảo Kiếm Nam về tìm Mạc Lâm xin một ít thuốcquý tới trị bệnh cho lão già này, chứ để lão chết thật thì Hướng Thanhlại trách tôi.
Phải đến nửa ngày sau, chúng nhân của Mao Sơn mớixách vũ khí chạy đến, thấy thi thể của yêu ma nằm trên đất, chúng tôilại không bị thương nặng, mọi người đều hân hoan cười nói, Ngô đạotrưởng ra sức hỏi có phải là các thiên binh thiên tướng vừa xuất hiệntrên trời đã ra tay tương cứu Mao Sơn hay không.
Tôi đang địnhtrả lời là không phải thì bị Tiểu Mao đứng đằng sau đá chân một cái, rồi lại bị Hướng Thanh chặn lại, hai người họ đồng thanh nói đúng là nhờ có thiên binh thiên tướng thi triển thần uy, giết chết yêu ma, cứu chúngnhân Mao Sơn và người ở quanh đây.
Ngô đạo trưởng, vui vẻ lập tức thống lĩnh chúng nhân quỳ thụp xuống đất, khấu tạ trời cao, và đòi sửalại Mao Sơn, xây dựng thêm vài tòa miếu, đắp tượng vàng cho các thầntiên để tỏ lòng thành.
Sau đó lão quay người tịch thu Đa Bảo Khải và Tô Mi Kiếm của Hướng Thanh, nói là bảo bối quý giá không thể để chochàng cầm, sợ chàng làm hỏng. Tôi vốn định phản đối, Hướng Thanh chỉcười cười rồi trả đồ lại cho lão, chàng nói là giờ không cần nữa, tùycho Ngô đạo trưởng sử dụng.
Sau khi đưa tam sư thúc về phòngdưỡng thương, nơi ở của các nữ đệ tử chúng tôi đã trở thành đống gạchvụn, giờ không biết tôi phải đi đâu đây.
Trong lúc buồn rầu, Hướng Thanh cười kéo tay tôi, hỏi khẽ:
“Nàng và ta về nhà nhé, ta đưa nàng đi gặp mẫu thân, để sau này cầu thân cho thuận tiện.”
“Mẫu thân chàng? Chính.. là tới nhà gặp người lớn sao?” Tôi hốt hoảng, NgânTử từng nói: Mẹ chồng như hổ dữ. Đó là một người còn khó đối phó hơn cảmười tám con yêu ma. Tôi như gặp đại địch, toàn thân toát mồ hôi lạnh,lập tức yêu cầu lui lại thời gian gặp người lớn, và nhanh chóng đưa Tiểu Mao về Hoa Phủ, vừa dưỡng thương vừa triệu tập mọi người mở một cuộchọp bàn bạc nghiên cứu về đối sách của con dâu yêu quái gặp mẹ chồng.
Bọn Ngân Tử nghe nói tới chuyện này thì vừa mừng vừa lo, sợ tôi tới khi đólàm họ mất mặt, vừa gặp mặt đã khiến mẹ chồng không vui, hơn nữa đầu óctôi lại chậm chạp, bị người ta bắt nạt cũng không biết phản kích, nhưthế sẽ chịu khổ.
Kiếm Nam còn lấy ví dụvề mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu căng thẳng ở một thôn gần Hoa Phủ, sauđó đã gây ra một bi kịch để dọa tôi, ví dụ như con dâu cãi nhau với mẹchồng, mẹ chồng bỏ nhà ra đi, sau đó con dâu bị phế bỏ. Hay là con dâuđộc ác đuổi mẹ chồng ra khỏi nhà, bị người làng sỉ vả, còn có bà mẹchồng gây khó dễ cho con dâu đủ điều, mặc sức đánh mắng, khiến con dâuuất ức quá phải treo cổ tự tử… Tóm lại là họ tính ngang tính dọc, kếtluận rút ra là trong xã hội loài người hiện nay, địa vị của mẹ chồngthường cao hơn con dâu, tốt nhất là tôi ngoan ngoãn cúp đuôi mà lấy lòng mẹ chồng, đừng để Hướng Thanh phải khó xử…
Hơn nữa họ còn nói đa số những bà mẹ chồng ở vậy đều thấy con dâu rất ngứa mắt, cố ý gây khódễ. Tôi sợ quá, nghiêm túc dùng giấy bút ghi lại những ý kiến và đề nghị mà mọi người nêu ra, chép lên cả cánh tay, học thuộc mấy lần, tuyệt đối không dám quên.
Trước tiên là vấn đề phục trang, những bộ y phục mỏng manh trễ cổ trước đây tuyệt đối không được mặc nữa, phải kín đáo,cúc áo phải cài tới tận cổ, màu sắc của y phục phải trang nhã, tốt nhấtlà y phục cũ giặt sạch, như thế sẽ để lại ấn tượng tốt về một người làmviệc chăm chỉ.
Thứ hai là vấn đề kiểu tóc, không được túm bừa rasau gáy như trước là xong, phải chải ngay ngắn, cài một cái trâm bạc đơn giản, để thể hiện rằng mình không quá xa hoa, cũng không quá xuề xòa.
Cuối cùng là thái độ, gặp mẹ chồng phải cúi đầu, tỏ ra e thẹn, cười tươi,nói nhỏ, hành động nhẹ nhàng, hơn nữa phải nghe lời, không được sờ mólung tung, hỏi gì hoặc yêu cầu gì cũng nói vâng, không được nói linhtinh, phải lễ phép, cung kính thì mới được mẹ chồng yêu quý.
Cònvề Tiểu Mao thì bị mọi người giữ lại, nói là không nên kích thích ngườita ngay lập tức, chờ gạo nấu thành cơm rồi khai ra sau, lúc đó bà ấy cóhối hận cũng không kịp nữa, cùng lắm cũng chỉ chửi bới, ca thán, dù saoda mặt tôi cũng dày, chỉ cần Hướng Thanh đối xử tốt với tôi thì nhữngviệc khác đều không quan trọng.
Vết thương đã lành, trước khi lên đường, họ lại dặn dò tôi hết nửa buổi tối, khiến tôi cảm nhận rõ ràngrằng làm con dâu không dễ, yêu quái làm con dâu lại càng không dễ, phảicố gắng tới khi Tiểu Mao lớn lên lấy vợ, tôi mới được thăng cấp lên mẹchồng yêu quái, lúc đấy tha hồ mà ra oai… Còn trước đó, nếu như tôi vôtình để lộ đuôi mèo ra, khiến mẹ chồng sợ hãi mà sinh bệnh thì tôi đãmắc phải trọng tội trời tru đất diệt…
Thế là Oa Oa sửa lại y phục cũ của thị nữ cho tôi, Kiếm Nam thì chạy ra chợ của con người mua haicái trâm bạc, chải lại đầu tóc cho tôi, Cẩm Văn cố gắng làm giảm sắc đẹp của tôi xuống còn bảy phần, hơn nữa lông mày vẽ vừa thẳng vừa nhạt,trông dịu dàng, thật thà hơn nhiều…
Hôm sau, Hướng Thanh gặp tôi, sững sờ một lúc lâu mà không nói nên lời.
Sau hai canh giờ cãicọ, cuối cùng mẹ chồng cũng chịu khuất phục, thế là tôi đành phải… mộtlần nữa trải qua cuộc hôn lễ của nhân gian còn phức tạp hơn cả hôn lễtrên Thiên Giới.
Đồ cưới làm theo phong tục, hôm qua đã được đưađến, hôn lễ được cử hành vào tối hôm sau, địa điểm là căn nhà cũ, HướngThanh sẽ đón tôi từ nhà mới sang. Từ buổi chiều tôi đã ngồi trước bàntrang điểm, một vị lão nhân phúc đức nhà mẹ chồng dùng lược chầm chậmchải lại mái tóc cho tôi, búi lên thành kiểu của tân nương, miệng cònhát: “Một lược chải tới cuối, hai lược tới bạc đầu, ba lược con cháu đầy nhà, bốn lược hạnh phúc trọn vẹn gối chăn.” Sau đó bà lại tiến hành“khai liễn”, nghe nói phải nhổ hết lông tơ trên mặt, tôi sợ gần chết vìlúc nào cũng sợ mình không còn lông, thế là vội vàng chạy trốn, sau đótôi bị Oa Oa với Cẩm Văn ép xuống, nhắm mắt hoàn thành.
Yên chithủy phấn và rất nhiều thứ khác đều được bôi lên, cho tới khi màn đêmbuông xuống mới coi như đã giải quyết xong. Lúc này Hướng Thanh đưa độingũ nghênh thân tới, thế là Oa Oa, Bách Tài, Hàn Kính, Tiểu Trà và cácthị nữ chưa kết hôn khác từ Thiên Cung xuống vội vàng chạy ra cửa chặnhọ lại, đòi hồng bao.
Sau đó là hạ tế, người của tân nương sẽdùng gậy đánh tân lang, để chàng phải ghi nhớ kỹ ngày này. Người ra taycủa nhà tôi là Ngân Tử với Ngưu Ma Vương, hai người vốn xấu bụng, ra tay rất nặng, Hướng Thanh không dám đánh trả, thế là bị ăn mấy gậy mới điđược đến cửa.
La Sát với Kiều Kiều cũng muốn đánh, tiếc là họ tới uổng công, không biết phong tục của nhân gian, “tẩu tẩu” nghe gần giống “sao chổi” nên không được tham gia hôn lễ, bị Ngưu Ma Vương đưa đến chỗ khác, vô cùng bực bội, thế nên cả hai đều đi về, để lại quà cho tôi,trông giống như “Xuân Cung Đồ” loại mới nhất…
Hướng Thanh đưahồng bao xong, chịu đánh xong thì đột phá vòng vây, đi tới trước cửa,đọc một bài thơ Thôi Nhữ Thi, bởi vì thường ngày chàng trọng võ khinhvăn, không có thi tài, thế nên Mạc Lâm viết cho chàng một bài để họcthuộc.
Lúc này, cửa phòng tôi cuối cùng cũng mở ra. Theo như quycủ thì một thân thích đã kết hôn của họ nhà gái phải đưa tôi lên kiệuhoa, nhưng nhà tôi chẳng có ai, hơn nữa những người tôi quen biết đều là Yêu tộc, thân thích của Yêu tộc thì rất ít, hơn nữa lại thiện chiến,quá nửa gia đình đều có người chết hay bị thương, không thể coi là người có phúc. Chọn đi chọn lại, cuối cùng miễn cưỡng để Tiểu Tử đảm nhận vai trò này, tuy rằng Hoa Yêu không cha không mẹ, không huynh đệ tỷ muội,nhưng ít nhiều nàng cũng được gả chồng một cách tử tế, có con trai,trượng phu chưa chết, cũng coi như là hợp lí.
Cho dù như vậy thì mẹ chồng vẫn cảm thấy bất mãn vì tôi dùng một cô nương còn trẻ (ngoài mặt) tống giá.
Những người khiêng kiệu hoa đều rất nổi bật, bốn người đằng trước là ThiếuChúng, Kiếm Nam, Tiếu Thiên và Tiểu Hoàng, bốn người phía sau là thịđồng của Hướng Thanh Cung, thực ra không cần họ khiêng cũng được, nhưnghọ đều cảm thấy náo nhiệt thú vị nên tranh nhau việc này, Mạc Lâm thìnói mình đã già, không cử động được, Tiểu Lâm thì phải đi theo HướngThanh, đỡ rượu cho chàng nên cũng không khiêng kiệu.
Dọc đườngđược thắp đầy nến và đuốc, khiến con đường cả thôn được chiếu sáng nhưban ngày, bởi vì khoảng cách giữa hai nhà quá gần nên kiệu hoa đi vònghai vòng, cuối cùng dừng lại trước cửa nhà mẹ chồng. Lúc này ngoài cửađã được trang trí bởi tấm màn xanh, ở giữa bày án kỉ và bàn thiên địa,trên đó có một con đại nhạn. Người của nhà mẹ chồng đều tới đón tôixuống kiệu hoa, dìu tôi đi qua chậu lửa, bước vào thanh lô, lúc này mẹchồng từ cửa ngách đi vào, ngồi lên chiếc ghế cạnh án kỉ, cao đường củanhà gái không có ai.
Từ sáng sớm tới giờ,tôi chưa hề được chợp mắt nên bắt đầu thấy buồn ngủ. Mơ màng theo HướngThanh đi vào thanh lô, sau đó bái thiên địa, bái cao đường, rồi phu thêgiao bái, Hướng Thanh quỳ thụp xuống, tôi cũng vội vã quỳ theo, nhưnglại bị Cẩm Văn kéo lại, nàng thì thầm bên tai tôi:
“Mèo ngốc, chẳng phải đã dặn lúc này nam bái nữ không bái sao?”
Lúc này tôi mới nhớ ra, thế là khom lưng nhận đại lễ quỳ bái của HướngThanh. Mẹ chồng hài lòng gật đầu, lấy ra một chiếc vòng vàng đặt vào tay tôi, tôi lập tức đeo vào tay.
Sau đó mọi người lại mang tới mộtsợi dây lụa màu đỏ, Hướng Thanh nắm sợi dây lụa, dẫn tôi vào động phòng, đặt tôi ngồi bên trái, còn mình ngồi xuống bên phải chiếc giường đãđược trải chiếu cẩn thận. Dùng một cây gậy vén mảnh vải trùm đầu tôi ra, trên bàn đặt hai ly rượu, là rượu hợp cẩn, tôi với chàng bắt chéo taynhau uống hết, Hướng Thanh cầm ly rượu rất lâu vẫn không bỏ xuống. Đạibá ở cạnh liên tục nhắc nhở:
“Úp ly xuống! Úp xuống!”
Hướng Thanh nghĩ ngợi giây lát rồi vẫn để thẳng, khiến đại bá bực mình, nóirằng như thế là không may mắn, sau đó chắc chắn chàng sẽ bị thê tử bắtnạt.
Nói vớ vẩn, làm sao tôi nỡ bắt nạt chàng.
Lúc này,một đám nữ nhân cầm tiền đồng với thái quả ném vào người tôi, nói là đắc quả đa, đắc tử đa[], thế là tôi cố gắng dùng váy để hứng lấy, hứngđược rất nhiều.
[] Được nhiều quả, được nhiều con
Xongcác thủ tục, mọi người tản đi hết, trong phòng chỉ còn lại mỗi tôi vớiHướng Thanh. Long phượng hồng trúc đang cháy rất mạnh, soi bóng củachúng tôi lên khung cửa sổ dán giấy. Cuối cùng tôi không nhịn được, ngáp dài:
“Không còn gì nữa, đúng không?”
“Còn.” Hướng Thanh tháo mũ đội đầu cho tôi, cười nói.
“Thật không? Lạc Lạc nói với thiếp là kết thúc cả rồi mà…” Tôi cảm thấy việcnày còn mệt hơn cả đi đánh nhau, hai mí mắt tôi bắt đầu đánh nhau rồi.
“Phải động phòng.” Hướng Thanh nói.
Thì ra là phải đối diện với con rùa rồi, tôi âm thầm cấu mình một cái đểtinh thần tỉnh táo lại, sau đó nghiêm túc hỏi Hướng Thanh:
“Chàng chuẩn bị xong chưa? Đã luyện tập rất lâu rồi đấy.”
Hướng Thanh ngượng ngùng nói:
“Ta sẽ cố gắng.”
“Thiếp cũng sẽ cố gắng để không chống cự.” Tôi vội vàng bảo đảm.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cười, bàn tay Hướng Thanh đang cởi y phụctôi khựng lại, chàng thở dài đứng lên, nói với ra ngoài cửa sổ:
“Hôm nay mọi người đừng quậy nữa được không?”
“Không được không được! Phải nghe!” Là… tiếng của Thiếu Chúng. Cái gã này chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Hướng Thanh ngượng ngùng, cầu khẩn:
“Hôm nay đã mệt lắm rồi, mọi người đi uống rượu rồi nghỉ ngơi đi.
“Không mệt không mệt, ta đang chờ nghe tiếng mèo kêu.” Cái giọng đểu giả này là của Mạc Lâm.
“Thôi được rồi.” Hướng Thanh cúi đầu, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Nếu cácngười kiên quyết như thế thì mai tôi sẽ đi tìm các người chiết chiêu võcông.”
“Không sợ huynh, chúng tôi sống trên trời.” Tiểu Tử đáp tranh.
Tôi thấy Hướng Thanh có vẻ khó xử thì nghĩ ngợi giây lát, lại gần rồi to giọng quát:
“Nếu các người còn tiếp tục ở đây thì ngày mai ta sẽ cưỡi Yêu Khuyển ĐịaNgục đưa Hướng Thanh lên Thiên Giới, tìm các người đánh một trận chiếnphu thê.”
Giây lát sau, ngoài kia tịch không một tiếng động, chúng nhân đã biến hết.
Hướng Thanh cười cười bế tôi về giường, khẽ khàng hỏi:
“Bắt đầu được chưa?”
“Được! Bắt đầu đi!” Tôi dũng cảm gật đầu.
Hướng Thanh cởi chiếc áo đỏ tôi mặc ngoài cùng, rồi lại cởi chiếc áo tân lang của mình ra, sau đó buông rèm, đẩy mạnh tôi lên giường, bắt đầu hôn tôi từ trên trán.
“Á! Đừng!” Tôi hét lên nho nhỏ.
“Hôm nay ta không cho nàng cơ hội dừng lại đâu.” Hướng Thanh vô cùng kiên quyết.
Tôi ai oán nói:
“Chàng chưa gỡ câm cài tóc cho thiếp… Trên đó có nhiều kim lắm, đâm cả vào đầu.”
Hướng Thanh hơi ngượng, vội vàng ngồi dậy, tháo hết mấy thứ linh tinh đínhtrên đầu tôi, rồi lại xoa đầu, xoa tai, kiểm tra xem có bị thương không, sau khi xác định tôi không sao rồi mới một lần nữa đẩy tôi xuống rồihôn.
Từng lớp áo bị gỡ ra, nụ hôn của Hướng Thanh khác với nụ hôn lạnh lẽo của kiếp trước, nó ấm nóng, dường như đang kích thích dục vọng nguyên thủy nhất trong tim tôi, cả người tôi ngứa ngáy, khó chịu, mộtsự ham muốn kỳ lạ trào ra ngoài, khiến tôi muốn ôm lấy chàng mà cắn thật mạnh, hôn thật mạnh, không bao giờ xa nhau.
Không được cắnngười… không được cào người, tôi cố gắng cảnh cáo bản thân. Hai tay tôikéo chặt cột ở đầu giường, không dám buông ra. Đôi mắt tôi đau đớn nhắmlại, kìm chế bản năng của mình.
Hướng Thanh càng ngày càng mãnhliệt, làn da tôi dần dần được tiếp xúc với không khí, khắp người tôi làvết hôn đỏ lựng, cuối cùng chàng ngậm lấy “quả anh đào”, dùng đầu lưỡiliếm nhẹ lên đó mấy vòng.
Chỗ đó không phải Tiểu Mao chưa từngđộng tới… nhưng vì sao không có cảm giác như ngày hôm nay? Cứ như bịđiện giật, khiến tôi suýt nữa làm gãy cả cột giường.
“Miêu Miêu, thả lỏng đi.” Hướng Thanh thấy tôi có vẻ căng thẳng thì an ủi.
Đúng, phải thả lỏng. Tôi cố gắng đè nén bản năng phản kháng của mình xuống,nhưng cả người cứ cứng đơ, không biết bên làm thế nào. Trong đầu tôiđang cố nhớ lại xem lần đầu tiên mình đã làm thế nào.
Nhưng lầnđó thực sự rất thất bại… Tôi liên tục chống cự, Bích Thanh Thần Quânliên tục tấn công, chàng ấn mạnh tôi xuống giường, từ đằng sau… dùng con rùa đáng sợ của chàng tấn công tôi, tôi bị thương, còn chảy máu, đautới mức rên la thảm thiết, miệng chàng thì an ủi tôi rằng sẽ khỏi nhanhthôi, nhưng hành động vẫn không chịu dừng lại, suốt hơn nửa canh giờ mới kết thúc, khiến tôi vô cùng khó chịu.
Lần này liệu có thảm hạinhư thế không? Tôi hơi bị ám ảnh, hai chân co chặt lại, răng nghiến chặt run rẩy, nhưng không kháng cự và bỏ chạy.
Nhưng ở vùng bụng tôidâng lên một ngọn lửa kỳ lạ, ham muốn được tiếp xúc da thịt với HướngThanh, muốn được chàng chạm vào nhiều, như thể chỉ có thế mới có thể dập tắt được ngọn lửa đó.
Mọi thớ thịt đều được phủ lên, không khíxung quanh nóng dần lên, khiến trán tôi lấm tấm mồ hôi, hình như HướngThanh cũng rất nóng, chàng còn chảy nhiều mồ hôi hơn tôi, y phục toànthân ướt sủng. Hành động của chàng chậm lại, thậm chí còn hơi cứng nhắc.
“Hướng Thanh… thiếp không sợ.” Cảm thấy hình như chàng hơi căng thẳng nên tôi lên tiếng an ủi.
Hướng Thanh gật đầu, lau mồ hôi trên trán, khàn giọng:
“Ta yêu nàng.”
Nghe thấy câu nói này, không biết vì sao mà tôi lại muốn khóc, Hướng Thanhthấy tôi buồn thì hơi lo lắng, tưởng là mình nói sai điều gì đó, ra sứcan ủi.
Cuối cùng một giọt nước mắt cũng rơi lên gối. Hai tay tôibuông khỏi cái cột, vòng lấy vai Hướng Thanh, ôm chặt chàng vào lòng,đôi môi tôi đặt lên vành tai chàng, liên tục lặp lại bên tai chàng câunói mà tôi đã đè nén trong lòng rất lâu nhưng vẫn chưa kịp nói vớichàng:
“Thiếp yêu chàng, thiếp yêu chàng, thiếp yêu chàng…”
Một câu thiếp yêu chàng như một câu mấu chốt khơi dậy cả một ký ức sâu đậm, có những lúc sự bất ngờ đến đơn giản như vậy thôi.
Thần trí của Hướng Thanh bỗng trở nên hốt hoảng, mãi sau, đột nhiên chàng giơ ngón tay trỏ ra, đặt lên môi tôi. Chàng nói:
“Phải, ta yêu nàng.”
“Thiếp muốn nói câu này… suốt năm trăm năm nay rồi.” Nước mắt che mờ tầm mắttôi, hình ảnh chàng nhòe nhoẹt, tôi nghiêng người, hơi xấu hổ.
Hướng Thanh đưa tay ra ôm lấy tôi, thật chặt, dường như muốn ôm tôi vào tận trong tim:
“Nàng đã nói rồi, câu này ta nghe rồi.”
“Không, thiếp chưa nói, khi đó thiếp không hiểu thế nào là yêu, không biết làmình yêu chàng, nhưng khi thiếp vừa hiểu ra thì chàng đã không còn nữa.” Tôi nghẹn ngào vùi đầu vào ngực chàng.
“Không, nàng nói rồi, tanghe thấy, và cũng nhìn thấy.” Hướng Thanh vuốt tóc tôi. “Khi ở dưới mặt đất tăm tối chui ra, linh hồn của ta đã nghe thấy tiếng khóc của nàng.”
“Chàng nhớ lại chuyện ngày trước rồi?’ Tôi ngơ ngác trợn tròn mắt.
“Phải, nhớ lại rồi, ta nhớ lại sự li biệt ở Tàng Long Cốc, nghe thấy tiếngkhóc của nàng, nhìn thấy nước mắt của nàng, ta biết nàng yêu ta, yêu tasuốt năm trăm năm.” Hướng Thanh mỉm cười gật đầu, khóe mắt chàng lấplánh một giọt nước. “Ta quay về rồi, thực sự quay về rồi.”
Chàng quay về rồi, nước mắt tôi tuôn lã chã, khóc nức nở, dụi mặt vào áo chàng.
Hướng Thanh luống cuống an ủi, vỗ về tôi:
“Miêu Miêu, đừng khóc.”
Tôi khóc vì vui mà! Đủ rồi, cái gì cũng đủ rồi, thì ra Miêu Miêu chưa để lỡ điều gì hết, chưa đánh mất điều gì hết. Người tôi yêu nhất một lần nữaôm tôi vào lòng, lần này không có gã Diệu Dương chết tiệt, cũng không có trận chiến đấu chết tiệt, càng không có công việc và những mệnh lệnhchết tiệt của Thiên Giới.
Cuối cùng chàng cũng có thể hoàn toàn thuộc về tôi, chỉ nhìn tôi, ở bên tôi.
“Thời gian tới ta sẽ đưa nàng đi chơi, thực hiện lời thề năm xưa.” HướngThanh thấy tôi vẫn khóc thì vội vàng dỗ dành. “Chúng ta đi leo Thái Sơn, đi ngắm mặt trời đỏ rực mọc trên biển, chúng ta đi Thô Lỗ Phiên, uốngrượu sữa dê, ăn nho khô, chúng ta đi Lệ Giang, dòng sông đó trong tớimức có thể nhìn thấy đàn cá ở dưới đáy đang tung tăng bơi lội, chúng tađi Hoa Sơn, leo lên đỉnh núi cao nhất, chúng ta có thể ngồi thuyền rabiển, đi tới các đất nước kỳ lạ khác…”
Tôi say mê lắng nghe, bất giác hỏi:
“Những nơi đó chàng từng đi chưa?”
“Có nơi đi rồi, có nơi là nghe người ta nói. Nhưng ta rất muốn chu du hếtthế giới này, ngắm hết những cảnh đẹp.” Hướng Thanh cười khẽ. “Nàng bằng lòng đi cùng ta không?”
“Thiếp bằng lòng, chàng đi đâu thì thiếp theo tới đó.”
“Không, không cần nàng bằng lòng, mà nguyện vọng của nàng là gì…” Hướng Thanh một lần nữa ngắt ngang lời tôi.
“Nguyện vọng của thiếp đã được thực hiện hết rồi.” Tôi ôm lấy chàng hôn mạnh,nói như làm nũng. “Sau này chúng ta cùng đi chơi, chơi khắp nơi, lần này chàng đã hứa rồi nhé, không được kiếm cớ là công việc bận rộn rồi không giữ lời đâu nhé!”
“Ta… ngày trước thường không giữ lời sao?”
“Đương nhiên! Chàng thường nói công việc quá bận… Hơn nữa thường xuyên có việc đột xuất.”
“Sau này ta sẽ không thế nữa.”
“Chàng thề chứ?”
“Ta thề.”
“Sau này thiếp sẽ gọi chàng là sư phụ hay Hướng Thanh?”
“Ta đã biến thành Hướng Thanh cũng là duyên, hãy để Bích Thanh Thần Quânvĩnh viễn biến mất khỏi Thiên Giới đi, sự trừng phạt của Thiên Giới làkhông được quay đầu, công việc vừa khổ sở vừa vất vả này để cho HảiDương làm, ta cũng không muốn làm nữa.”
“Tuyệt quá! Đừng có làmviệc cho ông Ngọc Hoàng hở một tí là đòi phạt người ấy nữa, chúng tasống dưới nhân gian, sau này chàng có thể ở bên thiếp mỗi ngày.”
“Được, ngày nào ta cũng ở bên nàng.”
Nói chuyện mãi, khi các sợi thần kinh trên khắp cơ thể tôi đã thả lỏng hoàn toàn, Hướng Thanh nhân lúc tôi không chú ý, đi vào cơ thể tôi.
Tôi hoàn toàn quên mất chuyện phản kháng, mà cũng không muốn phản kháng.Lần này không có cảm giác đau nhói, cũng không có máu chảy mà cả ngườitôi có cảm giác ngất ngây và một khoái cảm kỳ quái.
Quấn lấychàng, ôm lấy chàng, làn da cọ vào nhau, tôi thốt lên “Meo meo” càngkhiến chàng thêm hưng phấn, cho tới khi cùng nhau lên đỉnh.
Hơnnửa canh giờ sau, sau phút đê mê, tôi liếm môi thèm thuồng, phát hiệncon rùa không đáng sợ như trong tưởng tượng, Hướng Thanh vuốt ve mặttôi, đặt lên trên đó một nụ hôn rất sâu, mãi sau mới luyến tiếc rời ra,chàng ngồi dậy, mặc y phục vào, sau đó nghiêng người, không nhìn tôi mànhìn cây nến đỏ trên bàn:
“Chắc nàng mệt rồi, nghỉ sớm đi, maicòn phải đi bái kiến mẹ chồng, Ngân Tử lại còn thành thân, mấy hôm naycông việc liên miên, cần phải tĩnh dưỡng tinh thần.”
Tôi xích lại gần, ngọ nguậy trên người chàng:
“Chàng thì sao?”
Hướng Thanh nghiêm túc nhìn cây nến đỏ:
“Ta không thể ngủ, ta phải trông nến.”
“Vì sao?” Tôi không hiểu.
“Họ nói nến Long Phượng trong đêm tân hôn phải cháy hết, như thế phu thê mới có thể hạnh phúc bên nhau đến bạc đầu.”
Meo… chàng đã nói thế rồi mà thiếp còn ngủ được nữa sao? Trông nến quan trọng hơn.