Lúc Mạc Tử Ân đến đồn cảnh sát thì đám côn đồ đã ngồi ngay ngắn trên ghế, anh và Đường Hạo đi lần lượt vào trong, bọn chúng đưa mắt nhìn, không khỏi ngạc nhiên vì trước đó chúng nghĩ Lâm Hinh mới là chủ nhà.
Cảnh sát mời anh ngồi xuống làm nhân chứng, yêu cầu thuật lại toàn bộ sự việc.
" Tôi đang ở trong phòng của mình thì đột nhiên đám người này không biết từ đâu tới phá tan cửa kính nhà tôi, họ lại còn đem theo nhiều vũ khí, lúc đó chỉ có tôi và Đường Hạo ở nhà, chúng tôi không biết làm gì ngoài việc trốn trong phòng. Họ liên tục kêu lên đòi gặp người phụ nữ nào đấy, còn doạ sẽ đập nát nhà tôi nếu người phụ nữ ấy không ra gặp họ, chúng tôi đành phải gọi cảnh sát tới."
Sĩ quan cảnh sát nghe lời tường trình cùa anh, chăm chỉ gật gù ghi chép.
Tên cầm đầu đám côn đồ nghe lời anh nói, đứng lên hùng hổ cãi: " Tên đó nói dối! Chính tôi đã thấy cô ta đi vào nhà của anh! Trong nhà anh còn có quần áo của phụ nữ, anh định che giấu cho con đàn bà đó ư?!"
Mạc Tử Ân lắc đầu tỏ vẻ không biết, mày hơi nhăn: " Xin lỗi anh, trong nhà tôi không có người phụ nữ nào hết, quần áo đấy đều của em gái tôi và cô bé đang đi du học bên nước ngoài, một năm mới về một lần nên chẳng có mấy bộ quần áo là bao. Lúc anh phá chắc hẳn chỉ thấy một vài chiếc váy, nếu người phụ nữ mà anh nói đang sống ở nhà tôi thì đáng lẽ trong tủ phải nhiều quần áo hơn chứ?"
" Hợp lí." Cảnh sát Trần đứng bên cạnh nhìn nhân viên ghi chép, đồng tình gật đầu.
" Mày đừng nói dối! Chính mắt tao đã thấy mày đưa con đàn bà đó vào nhà!" Người đằng sau lớn tiếng quát, nếu không có cảnh sát ở đây chắc chắn hắn sẽ khó lòng mà giữ nổi bình tĩnh.
Cảnh sát Trần gằn giọng: " Cao Đạt! Ngồi xuống!" Dứt lời, hai sĩ quan đứng gần đó vội áp chế hắn và đồng bọn, một động đậy nhỏ cũng không cho phép.
" Giữa anh và hắn có ân oán gì không? Hay hai người đã từng gặp nhau chưa?" Cảnh sát hỏi tiếp.
Mạc Tử Ân lắc đầu: " Chúng tôi chưa từng gặp nhau, cũng không hề có ân oán gì cả."
Người ghi chép nhìn lên cảnh sát Trần, ông chau đôi mày rậm rạp, hành động ấy khiến người ông toả ra nét nghiêm nghị, quyết đoán, cộng thêm bộ quân phục cảnh sát thì khí chất đó đúng làm người ta phải hâm mộ, cõi lòng trào dâng cảm giác khâm phục.
Trần Hải hếch cằm tới phía Cao Đạt, lớn giọng: " Anh ấy trả lời có đúng không?!"
Cao Đạt nhìn cảnh sát Trần với vẻ chán ghét, quay mặt đi không thèm trả lời, đàn em của hắn chả khác gì nốt.
" Vậy đúng là bọn họ chưa từng gặp nhau." Ông dựa vào phản ứng của Cao Đạt và kết luận.
Ghi ghi chép chép một hồi, người cảnh sát lật tiếp sang một trang khác: " Anh có muốn khởi kiện không?"
" Tôi sẽ suy nghĩ." Anh trả lời.
Kết thúc việc tra hỏi Mạc Tử Ân, tiếp tục đến lượt Đường Hạo. Lần hỏi Mạc Tử Ân trước đó đã thu thập được một số thông tin cơ bản nên phần Đường Hạo được giải quyết nhanh chóng, gọn gàng.
" Anh hãy thuật lại sự việc." Vẫn là yêu cầu cũ.
Đường Hạo ngồi ngay ngắn bắt đầu nói.
" Tôi qua nhà Mạc Tử Ân, chúng tôi đang bàn chuyện trên tầng thì đám người này đi tới cầm gậy và thanh sắt đập tan cửa kính, tôi bị giật mình, nhìn camera thì thấy rất nhiều người xông vào trong, đập bể bao nhiêu đồ đạc, đã thế còn gào thét đòi một người phụ nữ xuống gặp mặt. Tôi và Mạc Tử Ân không biết làm gì hết, tôi rất sợ nên chúng tôi trốn vào trong phòng ngủ, họ phá loạn tầng một lên xong lên tầng hai phá tiếp, chúng tôi không thể làm gì ngoài việc chờ cảnh sát."
" Trước khi đó trời mưa rất to, anh đến nhà Mạc Tử Ân để làm gì?"
" Tôi là người giúp anh ấy bán đấu giá tranh và mở các triển lãm, vì Mạc Tử Ân muốn bàn kế hoạch về buổi triển lãm tranh cuối năm của anh ấy nên gọi tôi đến, đây là công việc quan trọng nên cho dù mưa gió tôi vẫn phải bất chấp đến."
" Từ bây giờ đến cuối năm vẫn còn rất lâu, sao lại phải lên kế hoạch sớm thế?"
" Cuối năm chúng tôi tổ chức hai buổi triển lãm tranh, một là trong nước một là nước ngoài, buổi triển lãm trong nước tổ chức không quá khó khăn nhưng bên nước ngoài thì cần phải có sự chuẩn bị tử sớm, việc đặt chỗ và thực hiện các khâu quan trọng cực kì mất thời gian."
Cảnh sát Trần ra lệnh: " Từng này bằng chứng là đủ rồi."
Sĩ quan nghe theo lời ông, thẳng lưng nghiêm túc: " Anh hãy liệt kê số tài sản bị thiệt hại."
Đường Hạo đánh mắt nhìn Mạc Tử Ân, thấy thâm ý trong mắt anh, anh ấy gật đầu: " Chúng tôi sẽ không yêu cầu bồi thường một số đồ dùng, chỉ có hai thứ chúng tôi cần bồi thường."
" Anh hãy nói."
" Một là chiếc bình Thanh Lam, hai là bình Hoa Dạ."
Trần Hải kiếm một cái ghế ngồi xuống, ánh mắt ghim lên Cao Đạt như thể sợ hắn chạy mấy, trong mắt đằng đằng sát khí.
" Chúng đáng giá bao nhiêu?"
" Một bình năm nghìn, một bình mười nghìn, tổng cộng mười lăm nghìn." Đường Hạo trả lời.
Mạc Tử Ân nói thêm: "...USD."
Cảnh sát mời anh ngồi xuống làm nhân chứng, yêu cầu thuật lại toàn bộ sự việc.
" Tôi đang ở trong phòng của mình thì đột nhiên đám người này không biết từ đâu tới phá tan cửa kính nhà tôi, họ lại còn đem theo nhiều vũ khí, lúc đó chỉ có tôi và Đường Hạo ở nhà, chúng tôi không biết làm gì ngoài việc trốn trong phòng. Họ liên tục kêu lên đòi gặp người phụ nữ nào đấy, còn doạ sẽ đập nát nhà tôi nếu người phụ nữ ấy không ra gặp họ, chúng tôi đành phải gọi cảnh sát tới."
Sĩ quan cảnh sát nghe lời tường trình cùa anh, chăm chỉ gật gù ghi chép.
Tên cầm đầu đám côn đồ nghe lời anh nói, đứng lên hùng hổ cãi: " Tên đó nói dối! Chính tôi đã thấy cô ta đi vào nhà của anh! Trong nhà anh còn có quần áo của phụ nữ, anh định che giấu cho con đàn bà đó ư?!"
Mạc Tử Ân lắc đầu tỏ vẻ không biết, mày hơi nhăn: " Xin lỗi anh, trong nhà tôi không có người phụ nữ nào hết, quần áo đấy đều của em gái tôi và cô bé đang đi du học bên nước ngoài, một năm mới về một lần nên chẳng có mấy bộ quần áo là bao. Lúc anh phá chắc hẳn chỉ thấy một vài chiếc váy, nếu người phụ nữ mà anh nói đang sống ở nhà tôi thì đáng lẽ trong tủ phải nhiều quần áo hơn chứ?"
" Hợp lí." Cảnh sát Trần đứng bên cạnh nhìn nhân viên ghi chép, đồng tình gật đầu.
" Mày đừng nói dối! Chính mắt tao đã thấy mày đưa con đàn bà đó vào nhà!" Người đằng sau lớn tiếng quát, nếu không có cảnh sát ở đây chắc chắn hắn sẽ khó lòng mà giữ nổi bình tĩnh.
Cảnh sát Trần gằn giọng: " Cao Đạt! Ngồi xuống!" Dứt lời, hai sĩ quan đứng gần đó vội áp chế hắn và đồng bọn, một động đậy nhỏ cũng không cho phép.
" Giữa anh và hắn có ân oán gì không? Hay hai người đã từng gặp nhau chưa?" Cảnh sát hỏi tiếp.
Mạc Tử Ân lắc đầu: " Chúng tôi chưa từng gặp nhau, cũng không hề có ân oán gì cả."
Người ghi chép nhìn lên cảnh sát Trần, ông chau đôi mày rậm rạp, hành động ấy khiến người ông toả ra nét nghiêm nghị, quyết đoán, cộng thêm bộ quân phục cảnh sát thì khí chất đó đúng làm người ta phải hâm mộ, cõi lòng trào dâng cảm giác khâm phục.
Trần Hải hếch cằm tới phía Cao Đạt, lớn giọng: " Anh ấy trả lời có đúng không?!"
Cao Đạt nhìn cảnh sát Trần với vẻ chán ghét, quay mặt đi không thèm trả lời, đàn em của hắn chả khác gì nốt.
" Vậy đúng là bọn họ chưa từng gặp nhau." Ông dựa vào phản ứng của Cao Đạt và kết luận.
Ghi ghi chép chép một hồi, người cảnh sát lật tiếp sang một trang khác: " Anh có muốn khởi kiện không?"
" Tôi sẽ suy nghĩ." Anh trả lời.
Kết thúc việc tra hỏi Mạc Tử Ân, tiếp tục đến lượt Đường Hạo. Lần hỏi Mạc Tử Ân trước đó đã thu thập được một số thông tin cơ bản nên phần Đường Hạo được giải quyết nhanh chóng, gọn gàng.
" Anh hãy thuật lại sự việc." Vẫn là yêu cầu cũ.
Đường Hạo ngồi ngay ngắn bắt đầu nói.
" Tôi qua nhà Mạc Tử Ân, chúng tôi đang bàn chuyện trên tầng thì đám người này đi tới cầm gậy và thanh sắt đập tan cửa kính, tôi bị giật mình, nhìn camera thì thấy rất nhiều người xông vào trong, đập bể bao nhiêu đồ đạc, đã thế còn gào thét đòi một người phụ nữ xuống gặp mặt. Tôi và Mạc Tử Ân không biết làm gì hết, tôi rất sợ nên chúng tôi trốn vào trong phòng ngủ, họ phá loạn tầng một lên xong lên tầng hai phá tiếp, chúng tôi không thể làm gì ngoài việc chờ cảnh sát."
" Trước khi đó trời mưa rất to, anh đến nhà Mạc Tử Ân để làm gì?"
" Tôi là người giúp anh ấy bán đấu giá tranh và mở các triển lãm, vì Mạc Tử Ân muốn bàn kế hoạch về buổi triển lãm tranh cuối năm của anh ấy nên gọi tôi đến, đây là công việc quan trọng nên cho dù mưa gió tôi vẫn phải bất chấp đến."
" Từ bây giờ đến cuối năm vẫn còn rất lâu, sao lại phải lên kế hoạch sớm thế?"
" Cuối năm chúng tôi tổ chức hai buổi triển lãm tranh, một là trong nước một là nước ngoài, buổi triển lãm trong nước tổ chức không quá khó khăn nhưng bên nước ngoài thì cần phải có sự chuẩn bị tử sớm, việc đặt chỗ và thực hiện các khâu quan trọng cực kì mất thời gian."
Cảnh sát Trần ra lệnh: " Từng này bằng chứng là đủ rồi."
Sĩ quan nghe theo lời ông, thẳng lưng nghiêm túc: " Anh hãy liệt kê số tài sản bị thiệt hại."
Đường Hạo đánh mắt nhìn Mạc Tử Ân, thấy thâm ý trong mắt anh, anh ấy gật đầu: " Chúng tôi sẽ không yêu cầu bồi thường một số đồ dùng, chỉ có hai thứ chúng tôi cần bồi thường."
" Anh hãy nói."
" Một là chiếc bình Thanh Lam, hai là bình Hoa Dạ."
Trần Hải kiếm một cái ghế ngồi xuống, ánh mắt ghim lên Cao Đạt như thể sợ hắn chạy mấy, trong mắt đằng đằng sát khí.
" Chúng đáng giá bao nhiêu?"
" Một bình năm nghìn, một bình mười nghìn, tổng cộng mười lăm nghìn." Đường Hạo trả lời.
Mạc Tử Ân nói thêm: "...USD."