Kính Vũ vì chuẩn bị thời gian đã đủ lâu nên khai máy xong, đoàn phim liền bắt đầu lịch trình bận rộn của mình.
Trong những cảnh quay đầu tiên, quan trọng nhất là hội thơ Tước Linh.
Hội thơ Tước Linh năm năm mới có một lần, có thể gọi là một trong những cảnh kinh điển của kinh đô.
Nếu có một người muốn một lần vang danh thiên hạ, vậy đây chính là một cơ hội tốt.
Năm năm qua đi, đã đến ngày này văn nhân khắp nơi đến đây tụ họp. Lầu Tước Linh sẽ sáng ánh đèn suốt năm ngày năm đêm. Những người muốn tham gia sẽ đấu nhau ở các tầng để đạt tư cách đến nơi cao nhất.
Tầng một có hạn ngạch một trăm người rồi cứ thế giảm đi một nửa. Một ngày mở thêm một tầng.
Văn nhân trong kinh thành nhiều người cũng đến góp vui. Vương tông quý tộc cũng đến không ít.
Giờ Tuất vừa đến, tiếng trống canh phía xa còn chưa tản đi, một nam tử từ cửa chính đi vào.
Y ăn mặc vô cùng giản dị, nhưng cái giản dị đó vẫn không che giấu được quý khí trên người y.
"Tứ huynh."
"Đã lâu không gặp."
Tây Song Chúc xuất hiện lúc tầng thứ mở ra. Y một đường lên thẳng không gặp chút khó khăn nào. Người nhìn tấm tắc khen ngợi nhưng chẳng ai có ý kiến gì. Dù sao Tây Song Chúc văn thơ hơn người, đã chẳng phải chuyện gì lạ nữa.
Lời thoại của Tây Song Chúc không nhiều, chỉ là đơn giản chào hỏi vài lời cùng nói vài lời thơ mà thôi. Nhưng chính là chỉ có đơn giản như thế, lại khiến người ta nhớ mãi không quên.
"Sao mà đẹp quá vậy..." Có người lầm bầm.
Hoa Lạc Giản diễn Tây Song Chúc gây nên hỗn loạn rất lớn. Phần lớn hỗn loạn này đã đổi chiều khi định trang của Hoa Lạc Giản được công bố. Nhưng quay phim, mặt đẹp nữa cũng phải xem kĩ thuật diễn. Kĩ thuật diễn không được, vậy thì chỉ có thể được xem là bình hoa di động thôi.
Đoàn phim cũng có rất nhiều người muốn xem Hoa Lạc Giản diễn. Giống như Thu Giang Lãnh bây giờ chưa có cảnh nên cũng đến xem.
Cô ngồi ở ngay bên phó đạo diễn, gần như đều ở trong trạng thái kiềm chế để bản thân mình không gào lên.
Đây chính là Tây Song Chúc. Ánh mắt đầu tiên cô nhìn Thu Giang Lãnh, cô liền biến cô ấy là Tây Song Chúc của lòng mình.
Tây Song Chúc đến lầu Tước Linh để gặp một người bạn cũ, mà người này sẽ là khởi đầu cho kế hoạch tranh giành ngai vàng của y.
"Phương Sách."
Nam nhân kia có một vẻ thư sinh yếu nhược, so với Tây Song Chúc càng thêm không thể chống được sóng gió.
Phương Sách quay lại nhìn Tây Song Chúc, chắp tay nói:
bg-ssp-{height:px}
"Minh Thanh, đã lâu không gặp. Nơi nay thật là cổ tịch thật nhiều a."
Tây Song Chúc cười nói:
"Phương Sách thích, vậy chọn vài quyển mang về đi."
"Thực sự có tài năng..." Đông Tinh Trác nhìn chằm chằm màn hình lầm bầm. Hắn ra giấu tay, coi như cảnh quay này đã hoàn thành.
Có thể dùng bốn từ ấn tượng rất sâu để miêu tả cảnh xuất hiện đầu tiên của Tây Song Chúc.
Hoa Lạc Giản so với họ tưởng tượng còn muốn tài năng hơn. Kiểm soát cơ thể cùng biểu cảm đều rất tốt, giống như thiên sinh đã sinh ra để diễn kịch vậy.
Đông Tinh Trác rời ghế cầm theo kịch bản đi về phía Hoa Lạc Giản và Lôi Vũ Tác.
Cảnh đầu đã xong nhưng cảnh tiếp theo càng thêm khảo nghiệm kĩ thuật diễn của cả hai.
Hai người bàn về thế cục của Tây Quốc mà lại giống như đang đàm luận thơ văn với nhau.
Làm thế nào để nắm bắt đúng cái độ là cả một việc khó. Mỗi ánh mắt đều cần đúng vị trí.
Thu Giang Lãnh bản thân tham gia vào quá trình chế tác, cô đang ngồi xem lại cảnh quay vừa nãy của Hoa Lạc Giản. Lần này là dùng ánh mắt khách quan ở vị trí quan tâm đến toàn thể lợi ích của bộ phim để quan sát cảnh quay này.
" Không có vấn đề gì. " Phó đạo diễn nói.
"Hiếm khi có diễn viên mới nào mấy cảnh đầu tiên một lần liền qua."
"Lạc Giản thực sự rất có thiên phú." Thu Giang Lãnh nói.
Lúc cô ngẩng đầu lên, cô thấy Hoa Lạc Giản đang ngồi nghe đạo diễn giảng giải.
Cảnh Tây Song Chúc nói chuyện với Phương Sách, họ từng tập qua.
Cô tin rằng cô ấy sẽ làm tốt.
Đông Tinh Trác nói xong liền đi. Hoa Lạc Giản nhìn theo, vừa hay chạm vào ánh mắt nhìn về hướng đó của Thu Giang Lãnh.
Thu Giang Lãnh nhìn nét cười nhẹ trên môi cô ấy, cảm nhận trái tim mình đập nhanh hơn.
"Cô ấy cười lên thật đẹp mà..." Cô lầm bầm.