"Lạc Giản..."
Thu Giang Lãnh giữ lấy tay áo của Hoa Lạc Giản, có chút cẩn thận hỏi:
"Em có thể nói một lời thoại cho chị nghe không?"
Hoa Lạc Giản luôn là một người tốt. Cô đối với người khác đã rất rộng rãi chứ không cần nhắc đến đối phương lại là Thu Giang Lãnh.
Ánh mắt tha thiết của cô ấy, so với bất cứ lời nói nào đều thành công hơn.
Hoa Lạc Giản thở dài, gập sách lại, hỏi:
"Chị muốn nghe gì?"
"Thiên Trầm, trời sáng rồi, dậy thôi."
"Giọng nam thật nhẹ nhàng. Giống như em bình thường ấy. "
Hoa Lạc Giản nghĩ ngợi trong chốc lát, điều chỉnh giọng của mình cho thích hợp rồi nói ra lời thoại mà Thu Giang Lãnh thích nhất.
Điều đó cũng không phải vấn đề lớn gì nếu Hoa Lạc Giản không thêm sắc màu cá nhân là ánh mắt hết sức ôn nhu của cô.
"Ôi trời!"
Hoa Lạc Giản kêu lên, vội vã lấy giấy lau mũi cho cô.
Thu Giang Lãnh đỏ mặt nhận lấy khăn giấy, bóp mũi để ngăn máu chảy ra thêm.
Thế này là làm sao cơ chứ!
Mất mặt quá đi mất thôi!
Không, đây đâu có đơn thuần là mất mặt nữa, hoàn toàn là muốn cái mạng già của cô mà.
Hoa Lạc Giản lo lắng nhìn cô:
"Là do nóng trong người sao?"
"Chị không rõ nữa..."
"Lạc Giản...chị đi về nhà trước..."
Thu Giang Lãnh định chạy nhưng Hoa Lạc Giản không chịu. Cô ấy kéo tay cô lại.
"Đợi máu ngừng đã."
Thu Giang Lãnh mặt đỏ au ngồi ở một góc sofa, cố gắng làm bản thân mình trở nên thật nhỏ bé, nếu bây giờ có biện pháp gì có thể biến cô thành vô hình được thì cô cũng mặc kệ hết mà dùng luôn.
Hoa Lạc Giản có chút lí giải tâm tình phức tạp của cô.
Người đều yêu mặt mũi, nữ minh tinh thì càng không cần nói.
Sợ cô ấy nghĩ nhiều buồn bực, Hoa Lạc Giản tìm vấn đề khác nói chuyện với cô:
"Chị thích Tây Song Chúc vậy à? "
"Thích chứ!" Thu Giang Lãnh kiểm tra thấy máu đã ngừng mới dám hăng hái nói chuyện.
Còn chút máu khô dính trên mũi khiến bộ dạng của cô trở nên có chút tức cười nhưng cô thì vô cùng nghiêm túc.
"Tây Song Chúc là mẫu hình lí tưởng của chị. "
"Đẹp, giàu, ôn nhu, năng lực hơn người. A, căn bản chính là hoàn hảo."
Hoa Lạc Giản tựa mình vào ghế sofa, hứng thú nhìn cô:
"Vậy chị không sợ em phá hoại hình tượng đó sao? "
Thu Giang Lãnh lắc đầu, nói:
"Lạc Giản, em đây là căn bản không hiểu rõ mị lực của chính mình mà."
"Không ai hợp đóng Tây Song Chúc hơn em cả."
bg-ssp-{height:px}
"Lạc Giản, làm sao vậy?" Thấy Hoa Lạc Giản có chút thất thần, Nhật Chi Tịch hỏi. Cô chưa trả lời thì lại có người hỏi tiếp.
"Làm sao vậy?" Thành Khống cũng hiểu kì.
Hắn vừa ngồi xuống chưa lâu nhưng đã uống hết một lon bia rồi.
"Dạo gần đây, tôi gặp một người rất kì lạ."
Thành Khống hỏi:
"Đeo bám sao? Giải quyết chưa?"
"Người đó thực ra có chút đáng yêu. Cũng chưa từng làm chuyện gì thực quá đáng."
Thành Khống cùng Nhật Chi Tịch chớp mắt nhìn nhau.
Lời nói này, thực sự không bình thường chút nào a.
"Nói nghe xem, là ai nào?" Thành Khống háo hức hỏi.
Hoa Lạc Giản lời đến bên miệng rồi lại ngừng lại. Cô lắc đầu nói:
"Hm...Vẫn là thôi đi. Bị lộ ra ngoài không tốt lắm. "
Thành Khống bĩu môi, trong lòng thầm mắng Hoa Lạc Giản không có đạo đức. Gợi chuyện mà không kể hết đáng thực sự quá đáng bị ăn đòn mà.
"Thế dạo này bà bận là vì thế đó hả?"
Thành Khống hỏi thế thôi ai nghĩ Hoa Lạc Giản thành thật gật đầu.
"Thế bà cùng người ta làm gì rồi?"
"Ăn cơm, đọc lời thoại, dọn nhà...đại khái là mấy việc này đi."
Nghe thấy thế, tròng mắt Thành Khống đều mau muốn rớt ra rồi.
"Bà nói là bà nấu cơm dọn nhà sao?..."
Hoa Lạc Giản khó hiểu hỏi.
"Có vấn đề gì sao?"
Thành Khống khua chân mua tay nói:
"Bà không nhớ lúc trước bà chê nấu ăn dọn nhà quá lãng phí thời gian sao? "
Hoa Lạc Giản nghĩ trong chốc lát.
"Hình như thế thật..."
Cô tự mình nấu ăn hình như chỉ vì sợ Thu Giang Lãnh không được tự nhiên.
Cuối cùng thì vì chỉ nhìn người ta thử lời thoại mà chảy máu cam, Thu Giang Lãnh đã hai ngày không đi gặp Hoa Lạc Giản.
Đã không thành việc lại còn mất mặt.
Thu Giang Lãnh buồn bã tìm bạn mình kể khổ.
"Dễ quá mà, thuyết phục không được liền dùng mỹ nhân kế a. Mê bà đến thất điên bát đảo rồi thì còn lo gì mà không lôi được hắn đến phim trường. " Tỉnh Hàn không cảm thấy có vấn đề gì, nghĩ gì nói đó.
Nếu thực sự khách quan mà đánh giá thì Tỉnh Hàn chắc chắn là một người bạn xấu, chuyên môn xúi giục cô làm điều không tốt.
Thu Giang Lãnh nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ đến việc này, sau đó khó nghĩ hỏi:
"Cô ấy là nữ...cách này có tác dụng sao?"
Cô ấy và hắn ta trong tiếng trung có cùng cách đọc, Tỉnh Hàn cho đến trước lúc này căn bản không nghĩ đến việc đối phương là nữ.
Cô ấy kêu lên:
"Cái gì? Đóng Tây Song Chúc mà không phải là nam à? Ai? Có ảnh không? Nhanh nhanh, tôi muốn xem! "