Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
***
Bấy giờ nàng là người thua cuộc nhưng trong lòng tĩnh lặng như nước, còn thấu được tấm lòng rộng lượng của bậc tổ tiên.
"Nói cách khác, không phải vì muội nhận ra ta nên mới từ bỏ." Tạ Tri Hạnh truy hỏi, "Vì sao?"
Tạ Trường Yến cười, lắc lắc đôi tay mình trước mặt y: "Thấy không? Đôi tay này của ta vẽ được bản đồ, viết được du ký, khắc được cống phẩm, nấu được món ngon vật lạ... Một đôi tay như thế sao có thể giết người chứ?"
Tạ Tri Hạnh bật cười, giơ tay xoa đầu nàng, làm Tạ Trường Yến sững sờ.
Hồi còn nhỏ, nàng thân với nhị ca hơn cả các nữ nhi khác trong tộc. Vì từ nhỏ nàng đã không có cha, mà Tạ Tri Hạnh cũng mất mẹ từ nhỏ. Nhị ca còn thường thổi sênh cho nàng nghe. Nhưng sau này, y càng lớn tính tình càng trầm lặng, hai người cũng ngày càng xa cách.
Bây giờ gặp lại, đối địch như nước với lửa, y đột nhiên có hành động thân thiết như thế khiến nàng không kịp thích ứng.
Sau đó nhớ ra bàn tay này vừa sờ vào Tạ Phồn Y, nàng càng nghĩ càng thấy mất tự nhiên, bất giác lùi ra sau.
Tạ Tri Hạnh không để bụng, tiếp tục mỉm cười nhìn nàng, trong mắt không giấu nổi vẻ thân thiết. Tạ Trường Yến nhìn gương mặt giống y đúc Chương Hoa của y, nghĩ đến quan hệ loạn luân giữa y và Tạ Phồn Y, lại thấy y nhìn mình với ánh mắt kỳ quái như thế, nàng vội vã dịch ra sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với y.
Không hiểu vì sao cảm thấy hơi ghê tởm...
Lúc này, giọng thái y từ ngoài vang lên, Tạ Tri Hạnh đáp: "Vào đi."
Thái giám dẫn thái y đi vào, thấy Ông thị đang nằm dưới đất thì không khỏi kinh ngạc. Nhưng họ đều là cung nô đã qua huấn luyện, biết phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói nên chẳng nói tiếng nào, lặng lẽ dìu Ông thị ra ngoài chữa trị. Thái giám còn cẩn thận đóng cửa Noãn các lại.
Tạ Trường Yến nghĩ, chuyện gì thế này? Nhị ca muốn làm gì? Nàng bất giác sờ sờ chiếc nhẫn, do dự có nên tự cho mình một nhác không, cứ đợi như này thật sốt ruột làm sao. Ai dè một giây sau, Tạ Tri Hạnh đưa tay tháo mất chiếc nhẫn của nàng.
"Nè, huynh..."
"Một đôi tay thế này, đã không thể giết người thì càng không nên giết bản thân." Tạ Tri Hạnh nhét chiếc nhẫn vào tay áo mình.
Song, Tạ Trường Yến nghe ra ý khác: "Nhị ca không giết ta ư?"
Tạ Tri Hạnh nhìn nàng, không hiểu vì sao, ánh mắt y trông như đong đầy tình cảm: "Sao mà nỡ chứ?"
Da gà da vịt của Tạ Trường Yến nổi lên rần rần!Tạ Tri Hạnh trông thấy bộ dạng kinh sợ của nàng thì bật cười thành tiếng.
Tạ Trường Yến đang định hỏi y cười cái gì thì đột nhiên tiếng cười phụt tắt, trở về dáng vẻ bệnh tật, u sầu buồn bã trước đó. Trở mặt nhanh như thế cũng chẳng dễ dầu gì.
Tiếp đó, Tạ Phồn Y mang theo hơi gió từ bên ngoài vào, hưng phấn nói: "Tìm thấy Phong Tiểu Nhã rồi, hắn và Chương Hoa đi tìm lão hoàng đê rồi! Tốt quá, bắt ba ba trong rọ, vừa hay có thể tóm gọn một mẻ! Bên trưởng công chúa đã qua đó rồi, ta cũng chuẩn bị xuất phát đây."
Mặt Tạ Trường Yến tái mét.
Tạ Phồn Y liếc thấy nàng: "Sao muội còn ở đây? Vú nuôi bà ấy..."
"Vết thương quá nặng nên ngất đi rồi. Không sao, có ta ở đây xem chừng Trường Yến, nàng đi đi. Ta đợi tin vui của nàng."
Tạ Phồn Y đảo mắt, bỗng kéo Tạ Trường Yến qua: "Không, ta phải dẫn muội ấy theo."
Tạ Trường Yến nói: "Không phải đã nói là không lấy ta ra làm con tin nữa sao?"
"Ta chưa hề đồng ý."
"Ta đồng ý rồi." Tạ Tri Hạnh nói, "Ta đồng ý với Trường Yến rồi."
Tạ Phồn Y sững sờ, ánh mắt tức khắc trở nên sắc bén: "Chàng đồng ý rồi?"
"Phải."
Tạ Phồn Y đảo mắt qua lại giữa y và Tạ Trường Yến rồi bỗng dưng giơ tay đánh rơi mũ của Tạ Tri Hạnh. Chiếc mũ rơi xuống kéo theo một miếng tóc giả dán trên da đầu.
Tạ Tri Hạnh ngay lập tức nhặt mũ lên đội lại, Tạ Trường Yến chỉ thoáng trông thấy phần da đầu đầy vết sẹo to khoảng một bàn tay của y.
"Càn rỡ!" Tạ Tri Hạnh quát.
Nét mặt Tạ Phồn Y bớt căng thẳng hơn, cười nói: "Ta không cố ý chọc giận chàng, chỉ là những gì chàng nói lúc nãy thật xa lạ, làm ta tưởng chàng là Chương Hoa... Trước đây chàng gọi muội ấy là Thập Cửu cơ mà."
Tạ Tri Hạnh sầm mặt nói: "Đừng mất thời gian nữa, đi nhanh về nhanh!"
"Biết rồi. Nhưng mà..." Tạ Phồn Y kéo chặt Tạ Trường Yến, "Ta vẫn phải dẫn Thập Cửu theo đề phòng vạn nhất." Nói rồi, quay sang Tạ Trường Yến, "Ta không lấy muội ra uy hiếp Chương Hoa mà lỡ như đám người Chương Hoa giở trò gì đó, có thể nhờ muội thoát thân. Muội cũng muốn gặp hắn lắm đúng không?"
Quả thật Tạ Trường Yến muốn gặp Chương Hoa, do đó không hề phản kháng.
Tạ Tri Hạnh nhíu mày như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Thế là Tạ Phồn Y trói tay Tạ Trường Yến lại, đưa nàng lên xe ngựa, hai bên đều có Thiên Ngưu Vệ. Đoàn người nhanh chóng xuất phát.
Tạ Trường Yến thấy xe ngựa đi thẳng hướng Tây thì nghĩ lẽ nào là đến Đào Hạc sơn trang? Chắc không phải đâu nhỉ. Đào Hạc sơn trang là biệt viện của thái phó, còn là nơi giam giữ Thu Khương, chắc chắn phải là nơi giám sát trọng yếu của Tạ Phồn Y. Đã vậy sao còn chui đầu vào lưới? Hay là họ cảm thấy nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất?
Tạ Trường Yến im lặng suy tư suốt cả chặng đường. Cuối cùng quả nhiên xe ngựa đi về hướng Đào Hạc sơn trang. Dưới chân núi đã có một đội quân đông nghịt đứng chờ lệnh. Nhìn trang phục thì ngoại trừ Thiên Ngưu Vệ còn có phủ binh của năm châu Kinh Nhạc và phủ vệ của phủ trưởng công chúa. Ba nhánh quân quan trọng nhất của Ngọc Kinh và châu trấn lân cận đều được điều động đến, tay ai nấy cầm đuốc, khí thế bức người.
Tạ Trường Yến thu trọn cảnh này vào mắt, cảm thấy mình lại sắp trở thành tội nhân giống như lần ở eo biển Trường Đao nữa rồi. May thay, chiếc nhẫn vẫn còn, giày cũng còn. Đến khi đó, tình hình bất lợi thì tự vẫn, xem như trả lại ân tình cho bệ hạ.
Quyết tâm như thế, ngược lại khiến Tạ Trường Yến bình tĩnh hơn bao giờ hết, nàng nhìn lên núi, muốn gặp Chương Hoa một lần cuối cùng.
Thấy nàng quá đỗi ung dung, Tạ Phồn Y lộ vẻ khen ngợi: "Ngày nhỏ Thập Cửu nghịch ngợm thích nô đùa, lớn lên lại thật khiến người ta nhìn bằng con mắt khác."
"Còn phải đa tạ tam tỷ tỷ đây, nếu không có tỷ nhường cơ hội cho ta thì sao ta có được trải nghiệm và hiểu biết nhiều như thế?"
Tạ Phồn Y thấp giọng nói: "Thập Cửu, mặc kệ muội có tin hay không, hai lần ta hạ lệnh giết muội, lòng ta đều đau như cắt."
Tạ Trường Yến cười đáp: "Ta tin chứ."
Ánh mắt Tạ Phồn Y lấp lánh. Thấy thế Tạ Trường Yến cười nói tiếp: "Tỷ tỷ, ta tin trong lòng tỷ sẽ buồn vì giết ta nhưng ta cũng tin cho dù có đau khổ cách mấy thì nên giết vẫn phải giết, tỷ sẽ không nương tay. Nếu tỷ muốn thấy ta ôm tỷ khóc lóc thì e là sẽ khiến tỷ thất vọng đấy. Bởi vì... ta đã chứng kiến quá nhiều đau khổ. Cho nên, có lẽ ta hiểu rõ nỗi đau hơn bất kỳ ai."
Tạ Phồn Y nhìn nàng, lát sau thì cười nói: "Phải, ta đọc Triều Hải Mộ Ngô Lục 3 của muội rồi." Trong sách viết về rất nhiều rất nhiều sự thật tưởng chừng như hoang đường, trong đó có muôn vàn đau khổ. Chứng kiến rồi viết ra những câu chuyện đó, Tạ Trường Yến mềm lòng hơn mà cũng kiên cường hơn.
Trong lúc nói chuyện, Đào Hạc sơn trang đã xuất hiện trước mắt, đang bị mấy toán quân vây kín.
Tạ Phồn Y cho dừng xe, lập tức có binh sĩ đón nàng ta và Tạ Trường Yến xuống ngựa. Bên cạnh dừng một chiếc xe ngựa của phủ trưởng công chúa, cửa xe mở ra, Phương Uyển cầm đèn dìu trưởng công chúa bước ra.
Trưởng công chúa nhìn thấy Tạ Trường Yến, nhíu mày nói: "Sao lại đưa nàng ta tới đây?"
Tạ Phồn Y nói: "Ta đưa muội ấy tới ít nhất cũng có ích. Người trưởng công chúa dẫn đến kia có ích lợi gì chăng?"
Phương Uyển biến sắc, dè dặt nhìn Tạ Phồn Y một cái rồi lui ra sau lưng trưởng công chúa, thấy trưởng công chúa lườm mình, nàng ta không dám nhúc nhích nữa.
Trưởng công chúa đổi sang bộ mặt tươi cười nói: "Con bé là người si tình, biết chuyện thì khóc lóc đòi đi theo."
Tạ Trường Yến nhìn Phương Uyển, đúng thật này, hai mắt nàng ta sưng vù rồi, rõ là đã khóc một trận.
"Đừng làm hỏng chuyện thì tốt." Tạ Phồn Y không để mắt tới nàng ta nữa, kéo Tạ Trường Yến vào sơn trang.
Trưởng công chúa quay đầu nhìn bộ dạng e dè mất tự tin của Phương Uyển, thở dài nói: "Mười sáu năm trước, ta không thể gặp mặt phò mã lần cuối cùng..."
Phương Uyển cắn cắn môi, thấp giọng nói: "Uyển Uyển biết. Đa tạ điện hạ đã thành toàn."
"Thú vị. Ta tưởng ngươi chỉ muốn làm hoàng hậu, ai là bệ hạ không quan trọng, nhưng giờ xem ra ngươi thật sự thích Chương Hoa."
Phương Uyển cụp mắt, siết chặt tay, hồi lâu sau mới đáp: "Bệ hạ... từng cứu con."
Trưởng công chúa hơi bất ngờ nhướn nhướn mày.
"Bồn năm trước, theo quận chúa đến rừng Vạn Dục cưỡi ngựa, do cưỡi không tốt suýt thì té ngã, lúc đó bệ hạ tình cờ ngang qua cứu con lên..." Phương Uyển căng thẳng miết ngón tay, trên làn da trắng mịn in hằn vết móng tay.
Trưởng công chúa mềm lòng, quay người đi trước: "Biết rồi. Vậy thì đứng từ xa mà nhìn, nói lời... tạm biệt với hắn đi."
Phương Uyển run rẩy đáp vâng.
Trăng lên cao, bốn bề ánh lửa sáng trưng như ban ngày. Phương Uyển cầm chắc đèn lồ ng giống như phải nắm lấy thứ gì đó để trấn an lòng mình.
Trưởng công chúa dẫn nàng ta vào cổng, bên trong toàn là binh sĩ, mà dẫn đầu là Viên Định Phương. Một người áo đen đang báo cáo tình hình với Tạ Phồn Y: "Họ vào sơn trang từ một tuần trà trước. Chúng ta nghe theo dặn dò của chủ nhân, để bọn họ đi vào, không đánh rắn động cỏ. Trong trang có đường hầm dưới đất, xây trong căn viện từng giam giữ Thu Khương. Sau khi vào trong thì không còn động tĩnh gì nữa."
Tạ Trường Yến nhìn chằm chằm người áo đen, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Tạ Phồn Y cười liếc nàng một cái: "Sao nào? Quen à?"
"Tiểu Dịch Nha..." Tạ Trường Yến không biết tên hắn, chỉ từng nghe Chương Hoa gọi hắn như thế. Hắn là thiếu niên ở trong nhà trúc trên rừng Vạn Dục, bầu bạn với Thái thượng hoàng. Năm xưa nàng còn ăn hết một nồi thịt dê của hắn làm hắn rất không vui.
Chương Hoa nói hắn tính khí cao ngạo, không nhận tiếp tế, đến dê cũng phải vất vả dành dụm gom góp từng chút từng chút một để mua.
NNPH lảm nhảm:
Phần hay nhất truyện bắt đầu rồi cả nhà ơi!!
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.