Sau khi ngày đêm bên nhau, Tang Vô Yên phát hiện ra rằng Tô Niệm Khâm hầu như không có bất kỳ thói quen xấu nào. Điều này khiến Tang Vô Yêncó vạn phần cảm giác bị áp bách.
"Anh hẳn nên mang đi triển lãm di động."
“Hả?”
“Một mô hình giáo dục thành công chất lượng cao nhân loại.”
Vừa dứt lời, Tang Vô Yên đang ngồi trước đàn liền bị Tô Niệm Khâm hung dữ gõ một: “Không được mất tập trung, chỗ này rất quan trọng!"
"Vậy bao giờ có thể học "Múa đũa"?"
"Tài năng của mỗi cá nhân là khác nhau, có người học ba năm, có người học vài ngày."
"Còn em thì sao?"
“Không biết."
Tang Vô Yên chán nản: "Vậy thì em không học."
Tô Niệm Khâm nhướng mày, ý là: Anh đã bị em giày vò hai ngày rồi, chỉ chờ đợi lời nói của em.
“Xem ra anh dạy em hình như rất khổ sở.” Tang Vô Yên càng thêm bực bội.
"Đâu có, đâu thể so với Tang tiểu thư em học hành vất vả." Tô Niệm Khâm khiêm tốn.
Tang Vô Yên tức giận.
“Tại sao trước đây anh lại học đàn?” Tang Vô Yên nghĩ rằng nếu mắt kém lại không thể nhìn thấy nhạc phổ thì sẽ khó biết bao.
“Mẹ anh tin rằng nếu một người mù có một số kỹ năng độc đáo, anh ta vẫn sẽ có một chút phẩm giá cho dù anh ta có bị bắt đi ăn xin trên đường phố.”
Nghe những gì anh nói, trái tim của Tang Vô Yên bắt đầu nhói lên. Tô Niệm Khâm không đề cập đến một từ, cô cũng không hỏi thêm về thời thơ ấu của Tô Niệm Khâm, cô sợ rằng điều đó sẽ khiến trái tim cô càng đau hơn.
“Có thể nào nó thực sự là ý nghĩa của "Niệm Khâm?" Bị Trình Nhân đoán đúng?
"Không phải. Trước đây em nói rất chính xác, Niệm Tình. Mẹ tôi cũng là người miền nam, bà ấy lấy một từ đồng âm."
"Mẹ anh đâu?"
“Bà ấy mất rồi.”
Nói chuyện này, mặt Tô Niệm Khâm không thay đổi nói ra 4 chữ, rồi hơi ngừng lại.
Đêm đó, Tô Niệm Khâm đột nhiên hỏi: "Vô Yên, dáng vẻ của em như thế nào?"
"Nghiêng nước nghiêng thành." Tang Vô Yên chớp mắt, nghịch ngợm nói.
Tô Niệm Khâm không biết làm sao mỉm cười bất lực.
Tang Vô Yên cảm thấy buồn cười trước câu nói của chính mình: "Dù sao, nếu trong lòng anh nghĩ như vậy, thì em nhất định là người đẹp nhất trên thế giới.”
“Không phải xinh đẹp nhất thì cũng là đáng yêu nhất, cho dù không đáng yêu, cũng là bảo bối của anh”
Tang Vô Yên nắm lấy hai tay anh và đặt chúng lên mặt mình.
“Đây là lông mày, có chút lộn xộn, tôi không thích chăm chút cho lắm.” Cô hướng dẫn anh.
"Đây là đôi mắt, lông mi thưa thớt. Đôi mắt đẫm lệ, thị lực cũng rất tốt."
"Mũi có hơi nhỏ."
Tô Niệm Khâm tiếp tục khám phá mà không cần cô giải thích, tiếp tục mò mẫm.
Chậm rãi, không bỏ qua từng tấc da thịt trên mặt cô.Chỉ cần bị anh chạm vào một lần, liền trở nên nóng bỏng.
Tiếp tục đi xuống.
“Này—” Tang Vô Yên phản đối.
"Anh muốn kiểm tra toàn diện một lần, để xem có bất kỳ lỗi nào cần phải trả lại không."
"Không có cách nào để trả lại sản phẩm." Tang Vô Yên hét lên.
"Xì—" Tô Niệm Khâm ra hiệu cho cô giữ im lặng.
Sau đó, anh lần lượt cởi cúc áo ngủ của cô.
“Tại sao em luôn mặc quần áo có nhiều nút như vậy?” Giọng nói của Tô Niệm Khâm khàn khàn, ngón tay anh hơi run vì cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
“Đây là đồ ngủ của anh.”
Quần áo bị mở ra, nụ hôn của Tô Niệm Khâm dày đặc rơi xuống.
"Anh muốn làm chuyện xấu." Tô Niệm Khâm nói.
"Không phải anh đang làm rồi sao?"
Anh thực sự là một người đàn ông khó chung , đôi khi anh cố chấp đến mức hơi trẻ con. Loại tính cách đó chắc chắn không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được. Nhưng khi anh có tâm trạng tốt, anh có thể chiều chuộng Tang Vô Yên lên trời. Anh cũng không phải là người cần Tang Vô Yên hy sinh mọi thứ để chăm sóc anh ấy. Mặc dù Tô Niệm Khâm không nấu ăn nhưng anh thích tự mình làm những việc khác.
Giống như Tang Vô Yên ngồi đó, nhìn Tô Niệm Khâm một mình thu dọn đồ lặt vặt trong phòng khách. Tiến độ của anh rất chậm, bởi vì anh cần khôi phục từng thứ mà Tang Vô Yên đã chạm vào về vị trí ban đầu, bởi vì mỗi đồ vật đều có một vị trí cố định, nếu không anh sẽ rất khó chịu.
"Anh không thích động vào đồ đạc của anh à?"
"Vẫn được." Tô Niệm Khâm nói, "Nhưng sẽ tốt hơn nếu em nhớ đặt nó trở lại đúng vị trí."
“Em cảm thấy cái đó hướng bên trái đẹp hơn nên mới di chuyển nó” Tang Vô Yên giải thích.
Tô Niệm Khâm vẫn im lặng.
"Những người trong bức ảnh trong khung là ai?" Tang Vô Yên tiếp tục nói.
“Cái gì, người nào?” Vấn đề này rốt cục cũng khiến Tô Niệm Khâm chú ý.
“Bức trong tay anh.”
Tô Niệm Khâm dừng tay lại, nói: “Tang Vô Yên, em lại đây.”
Thấy vẻ mặt không tốt của anh, cô bất đắc dĩ đi tới: “Làm sao vậy?”
“Trong hình là ai vậy?”
"Nếu em biết, em còn hỏi anh?" Lúc đầu cô muốn nói điều này, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Tô Niệm Khâm, cô chỉ có thể thấp giọng nói, "Một bức hình cũ, có rất nhiều người, có già, có trẻ, trông giống như một bức ảnh gia đình. Uh-người này hơi giống Dư tiểu thư, nhưng với mái tóc ngắn, không quá giống với cô ấy bây giờ. Có một người phụ nữ bên cạnh cô ấy, nắm tay cô ấy."
"Có phải bối cảnh là một hồ nước lớn?."
"Ồ, vâng. Có một đài phun nước ở đây."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tang Vô Yên, Tô Niệm Khâm nhanh chóng lấy khung ảnh lại, quay người và ném nó vào thùng rác.
Tang Vô Yên nhìn thấy anh có chút tức giận, kinh ngạc há to miệng.
"Có phải em nói gì sai rồi không?"
"Không, rất tốt. Cảm ơn." Giọng điệu của anh rất tệ. Một lúc sau, anh lại nhặt khung ảnh từ thùng rác lên.
Khuôn mặt cáu kỉnh của Tô Niệm Khâm vẫn duy trì cho đến khi Dư Tiểu Lộ đi mua sắm trở về.
Dư Tiểu Lộ có thể ngửi thấy bầu không khí ngưng trọng ngay khi cô bước vào cửa, Tang Vô Yên nháy mắt với cô.
Dư Tiểu Lộ làm khẩu hình miệng: “Hai người cãi nhau à?”
Tang Vô Yên lắc đầu, nháy mắt, trong miệng mấp máy nói khung ảnh.
Giống tôi? Dư Tiểu Lộ khó hiểu.
Tang Vô Yên lại chỉ vào thứ trong tay Tô Niệm Khâm.
“Hai người đừng làm dấu bí mật nữa.” Tô Niệm Khâm giơ tấm ảnh cầm trong tay lên, “Dư Tiểu Lộ, đây là cái gì?”
“Ừm—” Dư Tiểu Lộ không biết nên giải thích như thế nào.
“Tranh phong cảnh?” Tô Niệm Khâm cười khẩy.
“Lại còn nói là tranh phong cảnh.” Anh lặp lại, ngữ khí so với câu trước còn lạnh hơn.
"Niệm Khâm, cậu nghe tôi nói..."
"Bức ảnh này đã ở đây bao lâu rồi, hãy nói cho tôi biết. Cô thực sự đã nói với tôi rằng đó chỉ là một bức tranh phong cảnh." Anh bình tĩnh hỏi.
"Cô muốn nói rõ cái gì? Nói nhà chúng ta một nhà tương thân tương ái? Cô biết tôi ghét nhất vật này, ghét nhất một số người, cô lại đem bọn họ trắng trợn đặt trước mắt tôi, là bởi vì tôi mù không nhìn ra gì sao?” Lẽ ra anhphải cực kỳ tức giận, nhưng anh ta lại nói bằng giọng điệu mỉa mai và tự ti, khiến người khác nghe thấy càng khó chịu hơn.
Anh đứng dậy và từ từ xé bức ảnh thành từng mảnh.
Tang Vô Yên nhìn cảnh này chết lặng. Cái quái gì đang xảy ra thế này?
Vì đã quyết định không đi học sau khi tốt nghiệp, cho nên càng phải làm việc chăm chỉ hơn để làm việc trong đài phát thanh.
Chủ đề về Nhất Kim đã được thay thế bằng tin tức khác. Ngành công nghiệp giải trí là như vậy, không có gì lạ khi Tô Niệm Khâm cố gắng hết sức để tránh nó. Tuy nhiên, khi anh có tác phẩm mới trên thị trường, sẽ có người gọi điện thoại đến đài, hỏi về chuyện của Nhất Kim. Cho dù đó là cuộc gọi đường dây nóng hay điện thoại trong phòng làm việc, Tang Vô Yên cũng tự mình nhận.
Xét cho cùng, đài của họ cũng là nơi duy nhất Nhất kim từng xuất hiện.
"Thành thật mà nói, tôi đã thực sự sốc khi nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên. Sau đó tôi mới nhận ra rằng mấy chữ nhân gian khói lửa cũng có thể dung cho đàn ông." Vương Lam của phòng làm việc Niếp Hi nói ở nhà ăn trong giờ trưa.
“Nếu lúc ấy mang theo máy ảnh để chụp ảnh bán cho tạp chí thì tốt biết mấy.” Diệp Lệ thở dài.
Cả hai đều là một trong những nhân viên đã từng gặp Tô Niệm Khâm, nhưng họ có đạo đức nghề nghiệp tốt.
"Cô điên rồi, nếu như chủ nhiệm hoặc là Hi tỷ biết, chúng ta đều chết mất."
Diệp Lệ quay đầu nói với Tang Vô Yên, "Thật đáng tiếc em không có tận mắt nhìn thấy anh ấy."
Tang Vô Yên gật đầu, cười thầm.
“Vô Yên, một mình em không nói lời nào, làm cái gì cười ngốc như vậy?” Vương Lam hỏi.
“Bởi vì hôm nay Phương sư phụ múc cho em thịt bò xào nhiều hơn một nửa so với bình thường, thật sự rất vui.” Tang Vô Yên nói.
Diệp Lệ cùng Vương Lam chỉ có thể nhìn nhau không nói nên lời.
"Nghe nói em chuyển đến sống bên bờ hồ ở phía Tây thành phố? Thật may mắn khi tìm được một người bạn trai như vậy, có xe sang và biệt thự ở trong đó.”
"Hình như nhà không phải của anh ấy." Đó là những gì Tô Niệm Khâm đã nói lúc trước.
"Ồ, vậy thì em phải chú ý, tôt tin tức của chị thường xuyên gặp trường hợp đàn ông mượn nhà giả vờ giàu có để lừa hôn nhân." Diệp Lệ nhắc nhở.
Tang Vô Nhan mỉm cười.
Ăn được một nửa, Tô Niệm Khâm gọi điện.
"Ăn cơm chưa?"
“Đang vừa ăn vừa tán gẫu.”
“Tán gẫu?” Tô Niệm Khâm không cách nào hiểu tại sao một số người thích nói chuyện trên bàn ăn.
"Nói chuyện về Nhất Kim, nghe nói nếu lấy được ảnh chụp của anh ấy, nhất định có thể bán được giá cao." Tang Vô Yên cười nhìn hai đồng nghiệp bên cạnh.
“Em ăn thịt bò?” Tô Niệm Khâm hỏi.
“Làm sao anh biết?” Tang Vô Yên kinh ngạc, chẳng lẽ qua điện thoại có thể ngửi được mùi thịt sao?
Câu nói của cô không khác gì chưa đánh đã khai.
“Bác sĩ nói cái gì, em vừa ra của liền quên đi!” Tô Niệm Khâm tức giận.
Vài ngày trước, Tang Vô Yên bị dị ứng và phát ban, bác sĩ thực sự đã dặn cô phải tránh lòng trắng trứng và thịt bò.
Đối với Tang Vô Yên, người không thịt không vui, điều đó tương đương với một loại đau khổ. Cô nói: "Một nửa niềm vui trong cuộc đời em đã mất đi." Tô Niệm Khâm nói: "Chẳng qua chỉ chịu đựng trong vài ngày phát ban, làm gì mà khoa trương như vậy?"
Mục đích cuộc gọi của Tô Niệm Khâm bây giờ cũng là vì đây.
“Làm sao anh biết em ăn cái gì?” Tang Vô Yên lại hỏi.
"Xem em nói chuyện một bộ dạng tiểu nhân đắc chí liền biết chính xác không sai."
Cô cầm điện thoại, lè lưỡi với bộ dạng xem anh sẽ làm gì em.
"Từ giờ trở đi, phải về nhà ăn trưa." Tô Niệm Khâm tuyên bố quyết định trừng phạt.
“Hai nơi cách xa nhau, em cũng lười đi.”
“Vậy sau này buổi trưa anh trực tiếp đến nhà ăn của em xem em ăn trưa!” Người nào nào đó khôi phục lại bán sắc bạo quân.
“Đừng mà!” Tang Vô Yên lập tức đầu hàng. Nếu những người phụ nữ này biết rằng anh là bạn trai của cô, sợ rằng cô không chết cũng bị lột da bức cung.
Trời đã gần tối khi Tang Vô Yên trở về nhà.
Khi cởi giày cô vô tình thở dài.
Tô Niệm Khâm nghe thấy, động tác hơi khựng lại, anh biết rằng cô thực sự mệt mỏi khi đi lại giữa bốn nơi.
Trở lại trường học, đến đài phát thanh, Trình Nhân sống một mình cô không yên tâm nên sẽ thường xuyên quay lại xem, rồi cuối cùng quay lại với anh.
Anh thường tự hỏi bản thân liệu mình có quá ích kỷ không. Một giọng nói khác trong trái tim nói, không, tình yêu còn có thể ích kỷ hơn một chút.
Nhưng hy sinh lý tưởng của người này cho người khác bao giờ cũng là một chuyện tàn nhẫn.
Tô Niệm Khâm hỏi: "Mẩn ngứa đã giảm đi một chút chưa, có ngứa nhiều không?"
"Thật sự muốn em quay về ăn trưa sao?"
"Không cần."
"Chẳng lẽ anh phải đến?" Tang Vô Yên càng lo lắng hơn.
"Anh cũng không phải là người không gặp nổi người, tại sao không thể đến?" Tô Niệm Khâm nhướng mày.
“Anh biết em không phải ý này?” Tang Vô Yên có chút sốt ruột.
“Anh cũng không đên, chỉ cần em ngoan ngoãn là được.”
Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy ấm áp: “Ừ.”
“Đúng rồi, vậy…” Tô Niệm Khâm đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Nửa niềm vui cuộc đời còn lại của em là cái gì?”
Tang Vô Yên mỉm cười thần bí nói: "Ăn thịt heo."