Vào tháng 4, Tô Niệm Khâm phải đến Nhật Bản vì công việc kinh doanh.
“Đừng nói với em, anh muốn đi đường bộ đi.” Tang Vô Yên trêu chọc anh.
“Tại sao phải đi đường bộ, anh có thể ngồi máy bay.”
“Không phải anh nói anh không thích ngồi máy bay sao?” Tang Vô Yên trợn tròn mắt.
“Không thích không có nghĩa là không ngồi.”
Tang Vô Yên nhìn người đàn ông càng ngày càng thích lợi dụng kẽ hở ngôn ngữ này.
“Làm sao anh lại đi xa như vậy?”
“Có một buổi biểu diễn thời trang rất quan trọng, công ty vừa mới bước chân vào ngành này cần tuyên truyền.”
“Khi nào thì anh quay lại?”
“Rất nhanh…”
Không đến mười giờ, Tô Niệm Khâm nằm xuống giường và chìm vào giấc ngủ sâu. Để giao lại công việc của công ty cho Dư Tiểu Lộ, anh đã làm việc suốt mấy ngày gần như không ngủ.
Tang Vô Yên cuộn tròn bên cạnh anh, tay trái đặt trên vai anh.
Đúng lúc này, điện thoại bên ngoài đột nhiên vang lên.
Tang Vô Yên nhẹ nhàng xuống giường, chạy nhanh đến phòng khách nghe. Chắc là Tiểu Lộ quên chuyện gì đó, Tang Vô Yên nghĩ khi cô nhấc điện thoại.
“Alo—”
Người bên kia do dự một lúc trước khi nói, “Tang tiểu thư à, tôi là Dư Vi Lan.”
Tang Vô Yên ngẩn ra: “… xin chào…” Cô không biết nên xưng hô như thế nào.
“Niệm Khâm ngủ rồi, để tôi đi gọi cho anh ấy.” Tang Vô Yên đặt điện thoại xuống như thể đang chạy trốn.
"Không, không, không." Dư Vi Lan vội vàng hiền hòa ngăn lại, "Tôi tìm cô.""Tìm tôi?"
“Tang tiểu thư dường như không hoan nghênh tôi lắm?" "
“Không có, tôi..." Tang Vô Yên lúng túng nói.
“Không sao cả, là mẹ kế từng bị Niên Khâm ghét bỏ, da mặt cũng đã luyện đủ dày rồi.” Dư Vi Lan nói một câu bông đùa để làm dịu bầu không khí.
Tang Vô Yên cười một cách ngượng ngùng.
"Vô Yên. Tôi có thể gọi cô giống như Niệm Khâm và Tiểu Lộ chứ" Dư Vi Lan nói, "Trước đây, mối quan hệ giữa tôi và Niệm Khâm rất tệ, trong mười năm, cậu ấy chưa bao giờ nói một lời hẳn hoi với tôi. "
Đây hoàn toàn là phong cách tức giận của Tô Niệm Khâm, Tang Vô Yên nghĩ.
"Nhưng sau đó tất cả đã thay đổi. Cô biết không? Vô Yên. Đây là bởi vì cô. Cô đã thay đổi cậu ấy."
“Tôi cũng không có làm cái gì.”
"Không, cô khiến cậu ấy yêu cô, đó mới là điều quan trọng nhất. Sau khi thật lòng thật dạ yêu cô, ánh mắt cậu ấy trở nên trong sáng. Tình yêu giữa hai người khiến cậu ấy hiểu rằng tình cảm của cậu ấy dành cho tôi cùng lắm chỉ là một loại khao khát tình mẫu tử sau khi mẹ cậu ấy qua đời, chỉ như vậy thôi."
"Cảm ơn cô." Tang Vô Yên có chút xấu hổ nói.
"Không có gì phải cảm ơn, Vô Yên. Đây chẳng qua là một người làm mẹ thay con trai thuyết phục người cậu ấy yêu có thể an tâm gả cho cậu ấy thội, đây cũng tính là tư tâm đi?"
Tang Vô Yên cười.
"Niệm Khâm đang làm gì vậy?"
"Anh ấy ngủ rồi."
"À, tôi còn thấy kì lạ cô nói chuyện cùng tôi lâu như vậy, cậu làm sao biết còn chưa đến ngăn lại. Cậu ấy có hơi bảo vệ bạn quá mức."
"Thật ra, anh ấy rất chê bai tôi."
"Ồ?"
"Chê tôi ném đồ đạc lung tung, chê tôi không biết nấu ăn, còn có chê tôi hát lạc điệu."
“Aiz… dạy con không đúng. Vô Yên, tôi sẽ uốn nắn thành kiến của cậu ấy hẳn hoi." Dư Vi Lan cười, "Cậu ấy ngày mai bay?"
"Ừ. Chín giờ sáng."
"Tôi có thể tiễn cậu ấy không?" Dư Vi Lan hỏi.
“Đương nhiên có thể!”
Tại sân bay, lần đầu tiên cô chính thức nhìn thấy Dư Vi Lan. Một người phụ nữ xinh đẹp với khuôn mặt giống Tiểu Lộ, nhưng lại phá lệ ôn nhu và ưu nhã. Khuôn mặt mặc dù trẻ tuổi, nhưng bởi vì nguyên do thân phận nên quần áo ăn mặc rất có cẩn thận mà chững chạc.
Tang Vô Yên vẫn không biết xưng hô với cô ấy như thế nào.
Khi Tô Niệm Khâm rời đi, quay đầu nói: "Quy tắc cũ, buổi tối mỗi ngày ngoan ngoãn ở nhà chờ điện thoại của anh."
“Anh thật phiền." Tang Vô Yên bĩu môi.
"Dám chê anh phiền?" Tô Niệm Khâm hung ác nói.
Hai tuần Tô Niệm Khâm rời đi đột nhiên biến thành đau khổ. Cả Tiểu Lộ và dì Hứa đều đến ở cùng cô, nhưng cứ không còn ai cô liền bắt đầu nhớ anh. Nhớ những mệnh lệ không thể không vâng lời kia của Tô Niệm Khâm, nhướng mày khi tức giận, còn có những nụ hôn tham lam của anh.
Khi ra khỏi siêu thị, khi nhìn thấy ở tầng một có một quầy bán kẹo hồ lô, cô lại muốn cười. Lần đầu tiên lừa Tô Niệm Khâm ăn một quả táo gai bên trong, anh đã chua đến mức nhíu mày lại. Một người đàn ông Ngoan cố lại chuyên quyền như vậy lại biêt sợ chua.
Khi Tang Vô Yên trở về nhà, phát hiện không biết có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ.
"Tang Vô Yên, muộn như vậy em đi đâu?" Vừa nhấc ống nghe liền nghe thấy tiếng gầm thét của Tô Niệm Khâm.
“Niên Khâm, em nhớ anh.” Tang Vô Yên không để ý anh tức giận, áp tai vào điện thoại nhẹ nhàng nói.
Đầu kia đường dây quốc tế đường dài sửng sốt một chút, không nói gì.
"Rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ..." Tang Vô Yên tiếp tục nói.
Ở Tokyo bên kia đã là đêm khuya, anh vừa cùng luật sư của công ty nói xong một vụ án, trong giờ nghỉ giải lao liền ra ngoài gọi điện thoại. Vì vậy, Tang Vô Yên thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bước chân của người qua đường trên hành lang, còn có tiếng hô hấp của Tô Niệm Khâm.
"Em một mình phải Ngoan ngoãn, anh sẽ mau chóng trở về." anh nói.
Sau đó có người ra ngoài tìm Tô Niệm Khâm, anh đành phải vội vàng cúp điện thoại. Tang Vô Yên nhìn đồng hồ trên tường, đã chín giờ mười. Cô mới chỉ về muộn có mười phút, anh cũng quá không có tính nhẫn nại, cái này cũng muốn nổi giận.
Sau đó, người đàn ông hoàn thành mọi việc với tốc độ cực nhanh và về nhà sớm một tuần.
Tiểu Tần, người đi cùng anh, luôn cảm thấy khϊếp sợ khi nhớ lại hiệu quả công việc của mình trong khoảng thời gian đó: "Nếu chuyện này xảy ra thêm vài lần nữa, chắc chắn sẽ xảy ra án mạng mất.”
Sau khi họ chuyển về ngôi nhà cũ, theo Tang Vô Yên yêu cầu, tầng hai đã được thay đổi thành một khu vườn nhà kính rộng lớn. Sau đó, liền quyết định thời gian chính xác tổ chức đám cưới vào nửa cuối năm.
Sau khi gọi điện hỏi thăm mẹ Tang, Tang Vô Yên đột nhiên nói với Tô Niệm Khâm: "Em hình như nên đến nhà anh một chuyến. "
“Em nói thật lòng sao?”
“Đương nhiên.”
Tuy rằng trả lời khẳng định như vậy, nhưng trên đường đi Tang Vô Yên vẫn không khỏi căng thẳng.
“Gặp chị gái của Tiểu Lộ em nên gọi cô ấy như thế nào?” Vấn đề này nếu không được giải quyết, nó sẽ luôn là một mối lo lắng nghiêm trọng trong đầu.
"Dư nữ sĩ, Dư Vi Lan, bác gái Tô, Tô phu nhân, chị gái Tiểu Lộ... tùy em chọn." "
“Anh gọi thế nào?"
"Dư Vi Lan."
"..."
Một lúc sau, Tang Vô Yên lại hỏi: " Bố anh tính tình như thế nào, có đáng sợ không?" Theo truyền thuyết, người như vậy đều rất kỳ quái, huống chi lại sinh ra một đứa con trai như vậy.
"Sao có thể? Ông ấy bây già rồi rất nhiệt tình, tính tình cũng tốt giống như anh vậy."
"..."