Ngày ba mươi tết hôm ấy, Lục Chính Phi dẫn Trần Thiên Khanh đến nơi ở của ông Lục.
Đi qua vài trạm kiểm soát, Lục Chính Phi lái xe đến trụ sở quân khu nơi ông Lục đang ở. Ông nội của Lục Chính Phi là Lục Quốc Xương, qua hai năm nữa là tròn chín mươi tuổi, tuy ông đã lớn tuổi, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh.
Khi Lục Chính Phi dẫn Trần Thiên Khanh vào phòng, Lục Quốc Xương đang ngồi trên ghế sa lông nói chuyện với hai người cậu của gã, hai mợ của gã cũng đang làm sủi cảo bên cạnh. Khi mọi người nhìn thấy Trần Thiên Khanh cùng Lục Chính Phi đi tới, trên mặt đều biểu lộ vẻ kinh ngạc, nhưng ông cụ không mở miệng, không ai dám nói gì.
Ngược lại mợ hai vẫn luôn thương yêu Lục Chính Phi, vừa thấy gã đến liền gọi: “Chính phi, đã về rồi à.”
Lục Chính Phi đặt lễ vật mà gã mang cho Lục Quốc Xương qua một bên, đi đến chào mọi người, lại kêu một tiếng ông nội.
Trong lúc này, tuy Lục Chính Phi vẫn luôn nắm tay Trần Thiên Khanh, nhưng tất cả mọi người vô cùng ăn ý mà xem nhẹ hắn. Mọi người nói chút chuyện phiếm với Lục Chính Phi xong, hỏi gã về cuộc sống gần đây thế nào.
Mọi người vẫn luôn âm thầm quan sát sắc mặt của Lục Quốc Xương, thấy ông không có phản ứng gì, liền hiểu chuyện giữa Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh chỉ sợ Lục Quốc Xương đã ngầm đồng ý.
Từ khi Trần Thiên Khanh tiến vào thì thực an tĩnh, cũng không có cảm giác hồi hộp khi gặp gia trưởng, thậm chí khi Lục Quốc Xương hỏi hắn, hắn cũng tiến lui có độ, không một chút sợ sệt.
Lục Quốc Xương thân là quân nhân cấp cao đã vài chục năm, mặc dù đã sắp chín mươi tuổi, nhưng vẫn toát ra vẻ không giận tự uy. Ông nhìn Trần Thiên Khanh, hỏi ý kiến về một ít chuyện linh tinh.
Trần Thiên Khanh đều trả lời. Khi Lục Quốc Xương hỏi về cha mẹ của hắn, hắn yên lặng hai giây mới thản nhiên nói: “Mấy năm trước ba mẹ xảy ra tai nạn đã qua đời.”
Nghe xong câu trả lời, Lục Quốc Xương liếc Lục Chính Phi một cái. Ông nhớ rõ đứa cháu này của mình, khi Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình đột nhiên xảy ra chuyện, bộ dáng cứng rắn chống đỡ việc trong nhà, vì thế ánh mắt nhìn về phía Trần Thiên Khanh đã nhu hòa đi rất nhiều, ông nói: “Chuyện của đám trẻ các con, thế hệ chúng ta cũng không tiện nhúng tay, nếu đã ở bên nhau, vậy phải sống với nhau thật tốt.”
Đây là Lục Quốc Xương cho Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh danh chính ngôn thuận, ít nhất ở Lục gia, không ai có tư cách bàn tán chuyện này.
Trần Thiên Khanh trước sau vẫn biểu hiện thực ôn hòa. Khi Lục Chính Phi trả lời câu hỏi của ông cụ, trên mặt vẫn luôn thản nhiên tươi cười, khiến người khác nhìn qua cũng rất có thiện cảm.
Trước đó Lục Chính Phi vẫn lo Trần Thiên Khanh sẽ bị chê trách, nhưng gã đã quyết định, ai dám tỏ thái độ với Trần Thiên Khanh, vậy cũng đừng trách gã trở mặt.
Lục Chính Phi mới vừa ngồi không bao lâu, em gái của gã, Lục Y Cầm đã đến.
So với mấy năm trước, Lục Y Cầm đã sớm không còn vẻ ngây thơ của thời niên thiếu. Sau khi Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình mất, cô chịu đả kích quá lớn, đến hiện tại cũng chưa bình ổn hoàn toàn.
Cô mặc một cái áo khoác thật dày, đeo trang sức trang nhã, cả người nhìn qua nhỏ nhắnmảnh dẻ. Khi bước vào phòng, Lục Y Cầm đưa ánh mắt bi thương nhìn về phía Lục Chính Phi, đến khi nhìn thấy Trần Thiên Khanh, lại biến thành oán hận và chán ghét.
Trong mắt Lục Y Cầm, Trần Thiên Khanh đã cướp đi sự yêu thương mà Lục Chính Phi dành cho cô. Cô cố chấp cho rằng, chỉ cần Trần Thiên Khanh biến mất, Lục Chính Phi sẽ yêu thương cô như trước.
Lục Quốc Xương cũng yêu thương đứa cháu gái Lục Y Cầm này, thấy cô vào nhà, gọi cô đến bên cạnh muốn nói chuyện vài câu.
Lục Y Cầm ngồi bên cạnh Lục Quốc Xương, trên mặt lại rất khó coi. Cô trừng mắt nhìn Trần Thiên Khanh ở đối diện ngồi bên cạnh Lục Chính Phi, biểu tình không hề che giấu sự oán giận.
Lục Quốc Xương cũng nhìn ra. Ông xoa xoa đầu Lục Y Cầm, thở dài: “Y Cầm, anh của con cũng không dễ dàng.” Ngụ ý là muốn Lục Y Cầm khoan dung một chút.
Lục Y Cầm cười lạnh một tiếng, không định nể mặt ông nội mà nói: “Không dễ dàng? Có cái gì không dễ dàng? Ba mẹ chết, anh ấy lại vội vàng đi tìm đàn ông, lại còn tìm một người đã bị người khác chơi đến nát.”
Sắc mặt Lục Chính Phi đột nhiên biến đổi, gã lạnh lùng nói với Lục Y Cầm: “Lục Y Cầm, em nói lại một lần nữa.”
Cũng không biết có phải do Lục Quốc Xương đang ở đây, khiến Lục Y Cầm cảm thấy có núi để dựa, cô bật dậy, chỉ vào Trần Thiên Khanh mắng chửi: “Anh vì cái tên rách nát này mà mắng em? Lục Chính Phi, ai mới là em gái của anh…”
Chữ “anh” cuối cùng còn chưa nói hết, trên mặt của cô liền bị một bạt tai thật mạnh.
Thân thể Lục Chính Phi bởi vì phẫn nộ mà hơi hơi phát run, thanh âm thậm chí còn hơi khàn khàn: “Lục Y Cầm, em còn nói tiếp, Lục Chính Phi xem như không có cô em gái này.”
Lục Y Cầm khóc òa lên, cô nức nở nói: “Anh thế mà lại đánh em, anh vì hắn mà đánh em…”
Nếu không biết, còn tưởng rằng đây là kịch ngôn tình cẩu huyết.
Trần Thiên Khanh ngược lại vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, trên mặt cũng không có một chút xấu hổ hay phẫn nộ, ánh mắt của hắn khi nhìn Lục Y Cầm thậm chí còn mang theo một chút thương hại.
Đời này, không có Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình bảo vệ, Lục Y Cầm nhất định càng chịu nhiều khổ. Cô vốn có thể giống như nàng công chúa kiêu ngạo, nhưng lại không bao giờ biết thỏa mãn, cuối cùng lại bi thảm như một tên ăn mày.
Lục Chính Phi nói: “Lục Y Cầm, nếu em còn ở trước mặt anh nói những lời này thì đừng trách anh không khách khí.” Trước đây sau khi Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình xảy ra chuyện, hoàn toàn là do một mình gã chống đỡ mọi chuyện, Lục Y Cầm không dám tiếp thu sự thật làm kẻ chạy trốn, thậm chí vào ngày hạ táng Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình, cô cũng không có mặt.
Mà sau đó ra nước ngoài an dưỡng, cũng chính là yêu cầu của cô.
Lục Y Cầm sụp đổ khóc lớn, cậu mợ của Lục Chính Phi đành phải khuyên giải an ủi, vốn là một ngày đón năm mới vô cùng náo nhiệt, lại vì chuyện này mà làm cho mất hết hứng thú.
Lục Chính Phi không nghĩ tới cô em gái này của mình sẽ không hiểu chuyện như vậy.
Cuối cùng Lục Y Cầm không khóc nữa, nhưng trên khuôn mặt lại biểu lộ hận ý dày đặc.
Lục Quốc Xương xem ở trong mắt, chỉ thở dài nói: “Y Cầm, sau này con và anh con sống nương tựa lẫn nhau, con cũng lớn rồi, nên hiểu chuyện một chút.”
Lục Y Cầm không nói lời nào, mệt mỏi nở nụ cười.
Trần Thiên Khanh nhìn thấy tất cả, nhìn thấy căm hận của Lục Y Cầm tựa như đang thấy cô cố ý trước mặt “Trần Thiên Khanh” chân chính dùng lời ác ý phỉ báng Lục Chính Phi ở đời trước.
Đời trước Lục Y Cầm được hạnh phúc. Cô được gả cho một người yêu cô, có hai đứa nhỏ, vốn là nên đối với thế giới này tràn ngập tình yêu. Nhưng cô lại dùng cách ác độc nhất thương tổn Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi.
Trần Thiên Khanh uống một ngụm trà trước mặt, lạnh lùng cười nhìn Lục Y Cầm.
Lục Y Cầm nhìn thấy nụ cười của Trần Thiên Khanh, không biết tại sao, cô thế nhưng nhìn thấy trong nụ cười ấy có hương vị của Lục Chính Phi.
Sủi cảo đã gói xong, được đem đi bỏ vào nồi.
Mợ hai hỏi Trần Thiên Khanh thích ăn sủi cảo gì, Trần Thiên Khanh chọn cải trắng thịt heo.
Lục Chính Phi hỏi: “Không phải trước kia em thích ăn rau hẹ sao?”
Trần Thiên Khanh nói: “Đó là trước kia.”
Lục Chính Phi nở nụ cười: “Đúng rồi, nhiều năm như vậy.”
Sủi cảo được đặt lên bàn, Lục Chính Phi thêm chút gia vị cho Trần Thiên Khanh. Gã không ăn tỏi, chỉ bỏ chút dấm cho Trần Thiên Khanh, vừa may cũng phù hợp với khẩu vị của hắn.
Lục Y Cầm không ngồi bên cạnh Lục Chính Phi, lúc này cô như một cái cây không được tưới nước, khô héo đến mức làm người ta liên tưởng đến tử vong.
Khẩu vị Lục Chính Phi rất tốt, ăn rất nhiều. Trần Thiên Khanh sức ăn cũng không lớn, ăn một vài cái thì dừng đũa.
Đang đứng cạnh nồi sủi cảo, mợ hai hỏi Trần Thiên Khanh có hợp khẩu vị không, muốn ăn thêm chút cháo không, Trần Thiên Khanh đều lễ phép từ chối.
Kỳ thật hai người cậu của Lục Chính Phi đều rất thương gã, sau khi Lục Trọng Kiền cùng Hoàng Ngọc Bình qua đời, họ càng yêu thương đứa cháu này.
Tuy biết Lục Chính Phi thích đàn ông, nhưng thái độ của Lục Quốc Xương đã biểu lộ hết thảy, chỉ cần Lục Chính Phi vui vẻ thì tất cả đều được.
Hơn nữa Trần Thiên Khanh và mấy người tô son điểm phấn hoàn toàn khác nhau một trời một vực, vì thế thái độ của họ đối với Trần Thiên Khanh cũng dịu đi rất nhiều.
Lục Chính Phi rất vui khi thấy tình trạng này, gã trộm nắm lấy tay Trần Thiên Khanh ở dưới bàn, sau đó lộ ra một cái tươi cười rạng rỡ. Trần Thiên Khanh xem như không phát hiện, sau khi rút tay về thì trừng mắt nhìn Lục Chính Phi một cái.
Lục Chính Phi không hề gì cười cười, lại tiếp tục ăn sủi cảo.
Sau khi ăn no, anh chị họ của Lục Chính Phi cũng vừa lúc trở về.
Khi họ nhìn thấy Trần Thiên Khanh cũng ngồi trong phòng thì hơi chút kinh ngạc, nhưng năng lực tiếp thu của người trẻ tuổi đều rất mạnh, rất nhanh đã chấp nhận chuyện này, bắt đầu câu có câu không nói chuyện với Lục Chính Phi.
Lúc này Lục Y Cầm lại có vẻ rất không hòa nhập, cô không nói gì, nhưng lại dùng ánh mắt làm người ta dựng tóc gáy nhìn Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh, chỉ khi người khác hỏi cô mới hàm hồ trả lời một câu.
Lục Chính Phi xem như không nhìn thấy. Những chuyện Lục Y Cầm làm đã khiến gã lạnh tâm, nếu cô lại ở sau lưng gã làm chuyện không nên làm, gã sợ gã sẽ không thể giữ lại một phân tình cảm anh em cuối cùng này với cô.
Trần Thiên Khanh ngược lại chậm rãi hàn huyên với ông cụ Lục. Hắn hiểu biết ông cụ này không hề ít hơn Lục Chính Phi, cho nên khi trò chuyện cũng có chút hoà hợp.
Ban đầu Lục Quốc Xương sợ Trần Thiên Khanh cảm thấy xấu hổ mới cố ý tìm chút đề tài, sau lại cùng Trần Thiên Khanh càng nói càng hợp nhau, ngay cả buổi tối mùa xuân cũng không hấp dẫn được ông.
Lục Chính Phi thấy Trần Thiên Khanh và Lục Quốc Xương càng nói càng hăng say, có chút ghen: “Ông nội, em ấy bình thường đều không thích nói chuyện, với con cũng chưa từng nói nhiều như vậy đâu.”
Lục Quốc Xương trừng mắt mắng: “Thằng nhóc này, cả ông nội mà cũng ghen cho được.”
Lục Chính Phi cười nói: “Nào có a, con còn không phải sợ ông nói nhiều sẽ mệt sao?”
Lục Quốc Xương nói: “Sợ ông mệt? Ông thấy con là đau lòng người ta đi! Con đây là tìm được người yêu, cũng bắt đầu đứng về phía người khác rồi.”
Lục Chính Phi ha ha cười không ngừng.
Trần Thiên Khanh cũng mỉm cười. Từ khi Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương qua đời, đây là cái Tết đầu tiên có hương vị năm mới nhất với hắn.
Hắn nhìn Lục Chính Phi, lại nhìn Lục Quốc Xương đang nói chuyện với gã, ánh mắt không tự chủ được mềm nhũn.
Nếu vẫn luôn như vậy, có lẽ cũng không tồi.
Ngày ba mươi tết hôm ấy, Lục Chính Phi dẫn Trần Thiên Khanh đến nơi ở của ông Lục.
Đi qua vài trạm kiểm soát, Lục Chính Phi lái xe đến trụ sở quân khu nơi ông Lục đang ở. Ông nội của Lục Chính Phi là Lục Quốc Xương, qua hai năm nữa là tròn chín mươi tuổi, tuy ông đã lớn tuổi, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh.
Khi Lục Chính Phi dẫn Trần Thiên Khanh vào phòng, Lục Quốc Xương đang ngồi trên ghế sa lông nói chuyện với hai người cậu của gã, hai mợ của gã cũng đang làm sủi cảo bên cạnh. Khi mọi người nhìn thấy Trần Thiên Khanh cùng Lục Chính Phi đi tới, trên mặt đều biểu lộ vẻ kinh ngạc, nhưng ông cụ không mở miệng, không ai dám nói gì.
Ngược lại mợ hai vẫn luôn thương yêu Lục Chính Phi, vừa thấy gã đến liền gọi: “Chính phi, đã về rồi à.”
Lục Chính Phi đặt lễ vật mà gã mang cho Lục Quốc Xương qua một bên, đi đến chào mọi người, lại kêu một tiếng ông nội.
Trong lúc này, tuy Lục Chính Phi vẫn luôn nắm tay Trần Thiên Khanh, nhưng tất cả mọi người vô cùng ăn ý mà xem nhẹ hắn. Mọi người nói chút chuyện phiếm với Lục Chính Phi xong, hỏi gã về cuộc sống gần đây thế nào.
Mọi người vẫn luôn âm thầm quan sát sắc mặt của Lục Quốc Xương, thấy ông không có phản ứng gì, liền hiểu chuyện giữa Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh chỉ sợ Lục Quốc Xương đã ngầm đồng ý.
Từ khi Trần Thiên Khanh tiến vào thì thực an tĩnh, cũng không có cảm giác hồi hộp khi gặp gia trưởng, thậm chí khi Lục Quốc Xương hỏi hắn, hắn cũng tiến lui có độ, không một chút sợ sệt.
Lục Quốc Xương thân là quân nhân cấp cao đã vài chục năm, mặc dù đã sắp chín mươi tuổi, nhưng vẫn toát ra vẻ không giận tự uy. Ông nhìn Trần Thiên Khanh, hỏi ý kiến về một ít chuyện linh tinh.
Trần Thiên Khanh đều trả lời. Khi Lục Quốc Xương hỏi về cha mẹ của hắn, hắn yên lặng hai giây mới thản nhiên nói: “Mấy năm trước ba mẹ xảy ra tai nạn đã qua đời.”
Nghe xong câu trả lời, Lục Quốc Xương liếc Lục Chính Phi một cái. Ông nhớ rõ đứa cháu này của mình, khi Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình đột nhiên xảy ra chuyện, bộ dáng cứng rắn chống đỡ việc trong nhà, vì thế ánh mắt nhìn về phía Trần Thiên Khanh đã nhu hòa đi rất nhiều, ông nói: “Chuyện của đám trẻ các con, thế hệ chúng ta cũng không tiện nhúng tay, nếu đã ở bên nhau, vậy phải sống với nhau thật tốt.”
Đây là Lục Quốc Xương cho Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh danh chính ngôn thuận, ít nhất ở Lục gia, không ai có tư cách bàn tán chuyện này.
Trần Thiên Khanh trước sau vẫn biểu hiện thực ôn hòa. Khi Lục Chính Phi trả lời câu hỏi của ông cụ, trên mặt vẫn luôn thản nhiên tươi cười, khiến người khác nhìn qua cũng rất có thiện cảm.
Trước đó Lục Chính Phi vẫn lo Trần Thiên Khanh sẽ bị chê trách, nhưng gã đã quyết định, ai dám tỏ thái độ với Trần Thiên Khanh, vậy cũng đừng trách gã trở mặt.
Lục Chính Phi mới vừa ngồi không bao lâu, em gái của gã, Lục Y Cầm đã đến.
So với mấy năm trước, Lục Y Cầm đã sớm không còn vẻ ngây thơ của thời niên thiếu. Sau khi Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình mất, cô chịu đả kích quá lớn, đến hiện tại cũng chưa bình ổn hoàn toàn.
Cô mặc một cái áo khoác thật dày, đeo trang sức trang nhã, cả người nhìn qua nhỏ nhắnmảnh dẻ. Khi bước vào phòng, Lục Y Cầm đưa ánh mắt bi thương nhìn về phía Lục Chính Phi, đến khi nhìn thấy Trần Thiên Khanh, lại biến thành oán hận và chán ghét.
Trong mắt Lục Y Cầm, Trần Thiên Khanh đã cướp đi sự yêu thương mà Lục Chính Phi dành cho cô. Cô cố chấp cho rằng, chỉ cần Trần Thiên Khanh biến mất, Lục Chính Phi sẽ yêu thương cô như trước.
Lục Quốc Xương cũng yêu thương đứa cháu gái Lục Y Cầm này, thấy cô vào nhà, gọi cô đến bên cạnh muốn nói chuyện vài câu.
Lục Y Cầm ngồi bên cạnh Lục Quốc Xương, trên mặt lại rất khó coi. Cô trừng mắt nhìn Trần Thiên Khanh ở đối diện ngồi bên cạnh Lục Chính Phi, biểu tình không hề che giấu sự oán giận.
Lục Quốc Xương cũng nhìn ra. Ông xoa xoa đầu Lục Y Cầm, thở dài: “Y Cầm, anh của con cũng không dễ dàng.” Ngụ ý là muốn Lục Y Cầm khoan dung một chút.
Lục Y Cầm cười lạnh một tiếng, không định nể mặt ông nội mà nói: “Không dễ dàng? Có cái gì không dễ dàng? Ba mẹ chết, anh ấy lại vội vàng đi tìm đàn ông, lại còn tìm một người đã bị người khác chơi đến nát.”
Sắc mặt Lục Chính Phi đột nhiên biến đổi, gã lạnh lùng nói với Lục Y Cầm: “Lục Y Cầm, em nói lại một lần nữa.”
Cũng không biết có phải do Lục Quốc Xương đang ở đây, khiến Lục Y Cầm cảm thấy có núi để dựa, cô bật dậy, chỉ vào Trần Thiên Khanh mắng chửi: “Anh vì cái tên rách nát này mà mắng em? Lục Chính Phi, ai mới là em gái của anh…”
Chữ “anh” cuối cùng còn chưa nói hết, trên mặt của cô liền bị một bạt tai thật mạnh.
Thân thể Lục Chính Phi bởi vì phẫn nộ mà hơi hơi phát run, thanh âm thậm chí còn hơi khàn khàn: “Lục Y Cầm, em còn nói tiếp, Lục Chính Phi xem như không có cô em gái này.”
Lục Y Cầm khóc òa lên, cô nức nở nói: “Anh thế mà lại đánh em, anh vì hắn mà đánh em…”
Nếu không biết, còn tưởng rằng đây là kịch ngôn tình cẩu huyết.
Trần Thiên Khanh ngược lại vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, trên mặt cũng không có một chút xấu hổ hay phẫn nộ, ánh mắt của hắn khi nhìn Lục Y Cầm thậm chí còn mang theo một chút thương hại.
Đời này, không có Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình bảo vệ, Lục Y Cầm nhất định càng chịu nhiều khổ. Cô vốn có thể giống như nàng công chúa kiêu ngạo, nhưng lại không bao giờ biết thỏa mãn, cuối cùng lại bi thảm như một tên ăn mày.
Lục Chính Phi nói: “Lục Y Cầm, nếu em còn ở trước mặt anh nói những lời này thì đừng trách anh không khách khí.” Trước đây sau khi Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình xảy ra chuyện, hoàn toàn là do một mình gã chống đỡ mọi chuyện, Lục Y Cầm không dám tiếp thu sự thật làm kẻ chạy trốn, thậm chí vào ngày hạ táng Lục Trọng Kiền và Hoàng Ngọc Bình, cô cũng không có mặt.
Mà sau đó ra nước ngoài an dưỡng, cũng chính là yêu cầu của cô.
Lục Y Cầm sụp đổ khóc lớn, cậu mợ của Lục Chính Phi đành phải khuyên giải an ủi, vốn là một ngày đón năm mới vô cùng náo nhiệt, lại vì chuyện này mà làm cho mất hết hứng thú.
Lục Chính Phi không nghĩ tới cô em gái này của mình sẽ không hiểu chuyện như vậy.
Cuối cùng Lục Y Cầm không khóc nữa, nhưng trên khuôn mặt lại biểu lộ hận ý dày đặc.bg-ssp-{height:px}
Lục Quốc Xương xem ở trong mắt, chỉ thở dài nói: “Y Cầm, sau này con và anh con sống nương tựa lẫn nhau, con cũng lớn rồi, nên hiểu chuyện một chút.”
Lục Y Cầm không nói lời nào, mệt mỏi nở nụ cười.
Trần Thiên Khanh nhìn thấy tất cả, nhìn thấy căm hận của Lục Y Cầm tựa như đang thấy cô cố ý trước mặt “Trần Thiên Khanh” chân chính dùng lời ác ý phỉ báng Lục Chính Phi ở đời trước.
Đời trước Lục Y Cầm được hạnh phúc. Cô được gả cho một người yêu cô, có hai đứa nhỏ, vốn là nên đối với thế giới này tràn ngập tình yêu. Nhưng cô lại dùng cách ác độc nhất thương tổn Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi.
Trần Thiên Khanh uống một ngụm trà trước mặt, lạnh lùng cười nhìn Lục Y Cầm.
Lục Y Cầm nhìn thấy nụ cười của Trần Thiên Khanh, không biết tại sao, cô thế nhưng nhìn thấy trong nụ cười ấy có hương vị của Lục Chính Phi.
Sủi cảo đã gói xong, được đem đi bỏ vào nồi.
Mợ hai hỏi Trần Thiên Khanh thích ăn sủi cảo gì, Trần Thiên Khanh chọn cải trắng thịt heo.
Lục Chính Phi hỏi: “Không phải trước kia em thích ăn rau hẹ sao?”
Trần Thiên Khanh nói: “Đó là trước kia.”
Lục Chính Phi nở nụ cười: “Đúng rồi, nhiều năm như vậy.”
Sủi cảo được đặt lên bàn, Lục Chính Phi thêm chút gia vị cho Trần Thiên Khanh. Gã không ăn tỏi, chỉ bỏ chút dấm cho Trần Thiên Khanh, vừa may cũng phù hợp với khẩu vị của hắn.
Lục Y Cầm không ngồi bên cạnh Lục Chính Phi, lúc này cô như một cái cây không được tưới nước, khô héo đến mức làm người ta liên tưởng đến tử vong.
Khẩu vị Lục Chính Phi rất tốt, ăn rất nhiều. Trần Thiên Khanh sức ăn cũng không lớn, ăn một vài cái thì dừng đũa.
Đang đứng cạnh nồi sủi cảo, mợ hai hỏi Trần Thiên Khanh có hợp khẩu vị không, muốn ăn thêm chút cháo không, Trần Thiên Khanh đều lễ phép từ chối.
Kỳ thật hai người cậu của Lục Chính Phi đều rất thương gã, sau khi Lục Trọng Kiền cùng Hoàng Ngọc Bình qua đời, họ càng yêu thương đứa cháu này.
Tuy biết Lục Chính Phi thích đàn ông, nhưng thái độ của Lục Quốc Xương đã biểu lộ hết thảy, chỉ cần Lục Chính Phi vui vẻ thì tất cả đều được.
Hơn nữa Trần Thiên Khanh và mấy người tô son điểm phấn hoàn toàn khác nhau một trời một vực, vì thế thái độ của họ đối với Trần Thiên Khanh cũng dịu đi rất nhiều.
Lục Chính Phi rất vui khi thấy tình trạng này, gã trộm nắm lấy tay Trần Thiên Khanh ở dưới bàn, sau đó lộ ra một cái tươi cười rạng rỡ. Trần Thiên Khanh xem như không phát hiện, sau khi rút tay về thì trừng mắt nhìn Lục Chính Phi một cái.
Lục Chính Phi không hề gì cười cười, lại tiếp tục ăn sủi cảo.
Sau khi ăn no, anh chị họ của Lục Chính Phi cũng vừa lúc trở về.
Khi họ nhìn thấy Trần Thiên Khanh cũng ngồi trong phòng thì hơi chút kinh ngạc, nhưng năng lực tiếp thu của người trẻ tuổi đều rất mạnh, rất nhanh đã chấp nhận chuyện này, bắt đầu câu có câu không nói chuyện với Lục Chính Phi.
Lúc này Lục Y Cầm lại có vẻ rất không hòa nhập, cô không nói gì, nhưng lại dùng ánh mắt làm người ta dựng tóc gáy nhìn Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh, chỉ khi người khác hỏi cô mới hàm hồ trả lời một câu.
Lục Chính Phi xem như không nhìn thấy. Những chuyện Lục Y Cầm làm đã khiến gã lạnh tâm, nếu cô lại ở sau lưng gã làm chuyện không nên làm, gã sợ gã sẽ không thể giữ lại một phân tình cảm anh em cuối cùng này với cô.
Trần Thiên Khanh ngược lại chậm rãi hàn huyên với ông cụ Lục. Hắn hiểu biết ông cụ này không hề ít hơn Lục Chính Phi, cho nên khi trò chuyện cũng có chút hoà hợp.
Ban đầu Lục Quốc Xương sợ Trần Thiên Khanh cảm thấy xấu hổ mới cố ý tìm chút đề tài, sau lại cùng Trần Thiên Khanh càng nói càng hợp nhau, ngay cả buổi tối mùa xuân cũng không hấp dẫn được ông.
Lục Chính Phi thấy Trần Thiên Khanh và Lục Quốc Xương càng nói càng hăng say, có chút ghen: “Ông nội, em ấy bình thường đều không thích nói chuyện, với con cũng chưa từng nói nhiều như vậy đâu.”
Lục Quốc Xương trừng mắt mắng: “Thằng nhóc này, cả ông nội mà cũng ghen cho được.”
Lục Chính Phi cười nói: “Nào có a, con còn không phải sợ ông nói nhiều sẽ mệt sao?”
Lục Quốc Xương nói: “Sợ ông mệt? Ông thấy con là đau lòng người ta đi! Con đây là tìm được người yêu, cũng bắt đầu đứng về phía người khác rồi.”
Lục Chính Phi ha ha cười không ngừng.
Trần Thiên Khanh cũng mỉm cười. Từ khi Liễu Hoa Mai và Trần Thanh Dương qua đời, đây là cái Tết đầu tiên có hương vị năm mới nhất với hắn.
Hắn nhìn Lục Chính Phi, lại nhìn Lục Quốc Xương đang nói chuyện với gã, ánh mắt không tự chủ được mềm nhũn.
Nếu vẫn luôn như vậy, có lẽ cũng không tồi.