Trần Thiên Khanh dùng tính mạng để chứng thực chân lí tự làm tự chịu, hắn có đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra, lại có một ngày hắn chiến tranh lạnh với chính mình.
Đời trước cho tới bây giờ “Lục Chính Phi” cũng chưa từng chiến tranh lạnh với “Trần Thiên Khanh”, cho dù “Trần Thiên Khanh thực sự” có làm ra chuyện gì, hắn đều có thể nhịn được.
Bây giờ thì sao? Nhìn khuôn mặt lạnh lùng không nói lời nào của Lục Chính Phi đang nhai đồ ăn, ánh mắt Trần Thiên Khanh dần dần có chút u oán. Chính Phi, anh thay đổi rồi….
Lục Chính Phi không phải không để ý tới ánh mắt của Trần Thiên Khanh, nhưng gã vẫn không động đây, không có chút dao động nào từ ánh mắt ấy.
Trần Thiên Khanh thở dài thườn thượt, sau đó gắp rau cần trong bát ra ngoài, hai ngày hôm nay dì Triệu nấu đều là những món có những thứ hắn không thích ăn, cũng không biết Lục Chính Phi này nuốt xuống như thế nào được nữa.
Lục Chính Phi ăn cơm xong, thì đi vào phòng làm việc, không nói một câu nào với Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh rơi vào đường cùng, đành phải lấy điện thoại ra nhắn một mẩu tin ngắn cho Vương Vu Lân, giọng điệu không kém phần u oán: “Lục Chính Phi giận rồi, không để ý tới tôi nữa.”
Vương Vu Lân nhìn tin nhắn trong đầu hiện ra vẻ mặt của Trần Thiên Khanh, không hiểu sao thấy rùng mình, sau đó không chút do dự gọi điện thoại cho hắn, hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Sau khi biết nguyên nhân từ anh ta, khi nhận ra chuyện này, trong giọng nói của Vương Vu Lân có chút tức giận, anh ta nói: “Sao cậu ta có thể đối xử như vậy với cậu chứ?”
Hình ảnh hiện ra trong đầu Vương Vu Lân khác hoàn toàn thực tế lúc này, anh ta biết Lục Chính Phi tính tình không tốt, cho nên đương nhiên cho rằng Trần Thiên Khanh vì chuyện này mà chịu ngược đãi, không biết rằng, người rõ ràng bị ngược đãi lại là Lục Chính Phi.
Trần Thiên Khanh nói: “Tôi không biết vì sao anh ấy nghĩ vậy, tôi yêu anh ấy như vậy, vì sao anh ấy lại tin lời người khác nói chứ?”
Đầu bên kia Vương Vu Lân sửng sốt mất hai giây, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp lí do vì sao Trần Thiên Khanh nói vậy, anh ta đành phải nói theo hắn: “Tôi đoán là có người ở giữa phá đám, cậu không hỏi cậu ta, là ai nói sao?”
Trần Thiên Khanh dùng một bên vai giữ điện thoại, một bên lười biếng cắt móng tay, mặt không thay đổi nói ra những lời khiến người khác cảm thấy mắt hắn đang khóc: “Ai, tôi hỏi anh ấy, anh ấy cũng không nói, có lẽ là, anh ấy có tình nhân ở bên ngoài rồi.”
Vương Vu Lân dừng lại một lúc mới “Ừm” một tiếng, anh ta suy đoán được cuộc trò chuyện của bọn họ đang có người nghe lén, nhưng nghe lén thì nghe lén, giọng điệu kỳ quái này của Trần Thiên Khanh, thật sự là nhất đẳng.
Trần Thiên Khanh còn nói thêm một số câu khiến người khác buồn nôn nữa, Vương Vu Lân hiểu rõ đặt điện thoại sang một bên, vừa ừ ừ hả hả, vừa xử lí công việc của mình, anh hiểu được, những lời này, không phải nói cho mình nghe.
Chờ đến khi Trần Thiên Khanh cũng bắt đầu thấy ghê tởm, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị mở ra, Lục Chính Phi sắc mặt âm trầm đi thẳng tới chỗ hắn, cắt đứt sợi dây điện thoại mà Trần Thiên Khanh đang trò chuyện.
Lục Chính Phi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn: “Trần Thiên Khanh, anh rất không cưng chiều em ư?”
Trần Thiên Khanh biết mình làm hơi quá, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt vô tội, chỉ đặt bấm móng tay xuống.
Lục Chính Phi ném ống nghe điện thoại xuống, lạnh lùng nói: “Có phải em biết anh đang nghe lén, nên mới cố ý nói những lời đó cho anh nghe?”
Trần Thiên Khanh lộ vẻ giật mình: “Cái gì, anh nghe lén em nói chuyện?”
Lục Chính Phi vẫn không thể hiện gì, nhưng có thể thấy được qua ánh mắt gã, gã đang rất tức giận: “Trần Thiên Khanh, anh thật sự muốn sống cả đời với em, nhưng nếu em cứ tiếp tục có thái độ này, anh cũng không còn gì để nói với em nữa.”
Nghe vậy, Trần Thiên Khanh mới không giả bộ nữa, khôi phục bình tĩnh lại, hắn nói: “Lục Chính Phi, anh có dám nói cho em biết, là ai bịa đặt không?”
Lục Chính Phi đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn hắn, gã nói: “Mấy tháng trước, em gặp Vương Vu Lân một lần, có phải em đã đưa cho anh ta một tờ giấy phải không?”
Chân mày Trần Thiên Khanh nhíu lại, chẳng lẽ tin tức do Vương Vu Lân lộ ra sao?
Lục Chính Phi hỏi: “Trên tờ giấy đó, em viết gì?”
Trần Thiên Khanh ngưng mắt nhìn thẳng vào mắt Lục Chính Phi: “Em không hiểu anh có ý gì.”
Trong ánh mắt Lục Chính Phi chớp động nhiều cảm xúc, gã hỏi lại: “Không hiểu ý của anh ư?” Nói xong, gã lấy một tờ giấy ra từ trong túi, tiện tay ném trước mặt Trần Thiên Khanh: “Đây không phải do em viết à?”
Trần Thiên Khanh nhặt tờ giấy lên, nhìn chữ viết trên mặt giấy, đột nhiên mỉm cười.
Lục Chính Phi hỏi: “Em cười cái gì?”
Trần Thiên Khanh: “Em cười, anh lại có thể tin tưởng tờ giấy này do em viết.”
Nhìn chữ viết, nếu có người muốn hãm hại Trần Thiên Khanh thì đã tốn không ít công sức. Tìm chuyên gia bắt chước chữ viết còn điều tra được hầu hết thông tin về Trần Thiên Khanh, bắt chước y hết chữ viết của cậu, chỉ sợ cho dù có chuyên gia giám định, cũng không tìm ra sai lầm được.
Người này không những hiểu rõ Trần Thiên Khanh, còn rất hiểu Lục Chính Phi, biết gã tuyệt đối sẽ không tha thứ sự phản bội của Trần Thiên Khanh, cho nên mới làm ra chuyện này.
Mà cuộc gặp mặt của Trần Thiên Khanh và Vương Vu Lân, cùng với hành động lớn của Vương gia thời gian sau đó, thì khiến người kia càng có không gian để phát huy mục đích của mình, đổ tội cho một người, thật ra cũng là một chuyện cực kỳ đơn giản. Chỉ cần người bị nói xấu khinh thường giải thích, hoặc là sau khi giải thích cũng không có người chịu tin tưởng là được.
Vì sao tờ giấy này tồn tại, vì sao sau khi Vương Vu Lân gặp Trần Thiên Khanh lại có hành động lớn đến vậy, vì sao Vương Vu Lân lại cảm ơn Trần Thiên Khanh?
Xâu chuỗi tất cả manh mối, đáp án gần như chỉ có một.
Đáng tiếc, thiên toán vạn toán, người kia cũng quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng. Trần Thiên Khanh bây giờ, đã không còn là “Trần Thiên Khanh cao ngạo” kia nữa. Hắn không những sẽ giải thích, mà còn giải thích thật hoàn hảo.
Đối mặt với sự phẫn nộ của Lục Chính Phi, Trần Thiên Khanh chỉ mang nụ cười nhàn nhạt, hắn đứng dậy đi về phía chiếc bàn bên cạnh, lấy một tờ giấy và một cái bút, sau đó đứng trước mặt Lục Chính Phi, chép lại.
Lục Chính Phi không biết hắn muốn làm gì, mặt gã âm trầm, vẫn còn đang giận dỗi.
Trần Thiên Khanh viết xong, đưa tờ giấy tới trước mặt Lục Chính Phi: “Anh nói tờ giấy kia là em viết, chắc chắn chứ?”
Lục Chính Phi nhận lấy tờ giấy, ánh mắt đảo qua hàng chữ trên giấy, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Trần Thiên Khanh ngồi xuống, đặt bút trên tay xuống bàn, thản nhiên nói: “Lục Chính Phi, thật ra em không phải là Trần Thiên Khanh.”
Lục Chính Phi sửng sốt.
Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Anh có thể nghĩ chuyện này là nhân cách phân liệt, Trần Thiên Khanh lúc đầu anh thích, đã không còn tồn tại.”
Lục Chính Phi hỏi: “Vậy em là ai?”
Trần Thiên Khanh nở nụ cười: “Nhìn chữ viết, anh còn không đoán ra em là ai sao?”
Chữ viết trên giấy, giống hệt chữ viết của Lục Chính Phi, Lục Chính Phi từng luyện thư pháp, chữ viết bằng bút máy đều rất đặc biệt, nếu muốn bắt chước, chỉ sợ phải tốn rất nhiều sức lực, nhưng Lục Chính Phi cảm thấy, Trần Thiên Khanh sẽ không tốn sức làm chuyện nhàm chán như vậy.
Trần Thiên Khanh nói: “Cho nên, tờ giấy kia không phải do em viết, chính xác mà nói, không phải do em của bốn năm sau viết.”
Lục Chính Phi cau mày, giống như đang tiêu hóa lời hắn nói: “Em bắt chước chữ viết của anh?”
Trần Thiên Khanh bình tĩnh nhìn gã, sau đó nói ra cái bí mật mà vốn hắn muốn vĩnh viễn chôn sâu ở đáy lòng: “Không phải, em chính là anh.” Chẳng qua là một “anh” khác.
Lục Chính Phi không thể hiểu nổi lời này của Trần Thiên Khanh nhưng điều duy nhất gã biết là, Trần Thiên Khanh không phản bội mình.
Tình yêu là cái gì? Là chấp niệm? Là bầu bạn? Hay là xúc động? Hay vẫn là dấu vết của thời gian? Lục Chính Phi không muốn lãng phí thời gian để tự hỏi vấn đề nhàm chán như vậy, bây giờ gã khẳng định, gã muốn cùng người trước mặt mình, cả đời không tách ra.
Trần Thiên Khanh nhận được câu trả lời từ ánh mắt của gã, hắn khe khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Lục Chính Phi, bây giờ anh có thể nói cho em biết được không, tờ giấy này ai đưa cho anh?”
Lục Chính Phi đáp: “Lục Y Cầm.” Tuy Lục Y Cầm không đưa trực tiếp cho gã, nhưng gã vẫn tra được rốt cuộc đó là hành động của người nào.
Trần Thiên Khanh hỏi: “Ừ, thế anh định làm gì?”
Lục Chính Phi bỏ thẳng tờ giấy vào túi áo: “Nên làm cái thì làm thế đó.” Quan tâm quá sẽ bị rối loạn, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện Trần Thiên Khanh đồng ý ở cùng gã là vì Vương Vu Lân, Lục Chính Phi cảm thấy cả người điên lên, cho nên gã nóng vội tìm Trần Thiên Khanh chứng thực, thậm chí còn bỏ qua một số chi tiết quan trọng.
Nói cho cùng, chỉ cần những chuyện liên quan tới Trần Thiên Khanh, thì Lục Chính Phi đều không thể duy trì trạng thái tốt nhất để xử lí.
Nhưng bây giờ Trần Thiên Khanh cho gã đáp án thật sự, giúp gã hết băn khoăn phiền não.
Trần Thiên Khanh đùa nghịch cây bút máy trong tay: “Lục Chính Phi, em không hy vọng sẽ có lần thứ hai.”
Lục Chính Phi trịnh trọng gật đầu, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Những tưởng muốn đứng bên cạnh Lục Chính Phi, hình như không phải chuyện đơn giản, ít nhất khi Lục Chính Phi đủ cường đại, dọn dẹp trước tất cả, phải tôi luyện qua mưa gió nữa.
“Trần Thiên Khanh chân chính” không đủ mạnh, cho nên cậu bị hủy hoại, bị hủy bởi tin đồn, bị hủy bởi chính sự kiêu ngạo sâu trong lòng cậu. Cậu vô tội, kẻ đầu sỏ phá hủy cậu, chính là Lục Chính Phi mang cậu vào trong lốc xoáy.
“Trần Thiên Khanh” quân tử kiêu ngạo như lan, nhưng “Lục Chính Phi”, lại cưỡng ép cậu dưới bóng cây to lớn che mất mặt trời của hắn. Vì thế tới cuối cùng, cây lan cũng chết đi, mà cây đại thụ, cũng từ từ héo rũ.
Trần Thiên Khanh mở bút ra, vẽ vài bông hoa lên giấy, hắn bỗng nhiên hiểu được, có vài người, đã định trước là không có cách nào ở bên cạnh nhau.
Nếu người ngồi ở đây hôm nay, không phải là hắn, mà là “Trần Thiên Khanh chân chính”, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra, “Trần Thiên Khanh” kia có thể phát sinh một trận cãi vã kịch liệt.
Một người không cảm thấy an toàn, một người khinh thường phải giải thích, kết quả giống như rót nước vào vôi, độ ấm sôi trào khiến người ta bị bỏng.
Trần Thiên Khanh nắp bút lại, sau đó vo tròn tờ giấy, ném vào thùng rác, lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, nhìn ánh mặt trời tươi sáng ngoài cửa sổ, chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, thật thích hợp ra ngoài công viên hít thở không khí trong lành.
Lúc ra đến cửa, Trần Thiên Khanh chú ý thấy Lục Chính Phi đang gọi điện ngoài ban công, hắn đi tới, cách lớp kính nhìn bóng dáng phản chiếu của Lục Chính Phi, chợt mỉm cười.
Nụ cười tự nhiên mà đến, ngay cả bản thân hắn, cũng không để ý tới nó xán lạn đến nhường nào
Trần Thiên Khanh dùng tính mạng để chứng thực chân lí tự làm tự chịu, hắn có đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra, lại có một ngày hắn chiến tranh lạnh với chính mình.
Đời trước cho tới bây giờ “Lục Chính Phi” cũng chưa từng chiến tranh lạnh với “Trần Thiên Khanh”, cho dù “Trần Thiên Khanh thực sự” có làm ra chuyện gì, hắn đều có thể nhịn được.
Bây giờ thì sao? Nhìn khuôn mặt lạnh lùng không nói lời nào của Lục Chính Phi đang nhai đồ ăn, ánh mắt Trần Thiên Khanh dần dần có chút u oán. Chính Phi, anh thay đổi rồi….
Lục Chính Phi không phải không để ý tới ánh mắt của Trần Thiên Khanh, nhưng gã vẫn không động đây, không có chút dao động nào từ ánh mắt ấy.
Trần Thiên Khanh thở dài thườn thượt, sau đó gắp rau cần trong bát ra ngoài, hai ngày hôm nay dì Triệu nấu đều là những món có những thứ hắn không thích ăn, cũng không biết Lục Chính Phi này nuốt xuống như thế nào được nữa.
Lục Chính Phi ăn cơm xong, thì đi vào phòng làm việc, không nói một câu nào với Trần Thiên Khanh.
Trần Thiên Khanh rơi vào đường cùng, đành phải lấy điện thoại ra nhắn một mẩu tin ngắn cho Vương Vu Lân, giọng điệu không kém phần u oán: “Lục Chính Phi giận rồi, không để ý tới tôi nữa.”
Vương Vu Lân nhìn tin nhắn trong đầu hiện ra vẻ mặt của Trần Thiên Khanh, không hiểu sao thấy rùng mình, sau đó không chút do dự gọi điện thoại cho hắn, hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Sau khi biết nguyên nhân từ anh ta, khi nhận ra chuyện này, trong giọng nói của Vương Vu Lân có chút tức giận, anh ta nói: “Sao cậu ta có thể đối xử như vậy với cậu chứ?”
Hình ảnh hiện ra trong đầu Vương Vu Lân khác hoàn toàn thực tế lúc này, anh ta biết Lục Chính Phi tính tình không tốt, cho nên đương nhiên cho rằng Trần Thiên Khanh vì chuyện này mà chịu ngược đãi, không biết rằng, người rõ ràng bị ngược đãi lại là Lục Chính Phi.
Trần Thiên Khanh nói: “Tôi không biết vì sao anh ấy nghĩ vậy, tôi yêu anh ấy như vậy, vì sao anh ấy lại tin lời người khác nói chứ?”
Đầu bên kia Vương Vu Lân sửng sốt mất hai giây, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp lí do vì sao Trần Thiên Khanh nói vậy, anh ta đành phải nói theo hắn: “Tôi đoán là có người ở giữa phá đám, cậu không hỏi cậu ta, là ai nói sao?”
Trần Thiên Khanh dùng một bên vai giữ điện thoại, một bên lười biếng cắt móng tay, mặt không thay đổi nói ra những lời khiến người khác cảm thấy mắt hắn đang khóc: “Ai, tôi hỏi anh ấy, anh ấy cũng không nói, có lẽ là, anh ấy có tình nhân ở bên ngoài rồi.”
Vương Vu Lân dừng lại một lúc mới “Ừm” một tiếng, anh ta suy đoán được cuộc trò chuyện của bọn họ đang có người nghe lén, nhưng nghe lén thì nghe lén, giọng điệu kỳ quái này của Trần Thiên Khanh, thật sự là nhất đẳng.
Trần Thiên Khanh còn nói thêm một số câu khiến người khác buồn nôn nữa, Vương Vu Lân hiểu rõ đặt điện thoại sang một bên, vừa ừ ừ hả hả, vừa xử lí công việc của mình, anh hiểu được, những lời này, không phải nói cho mình nghe.
Chờ đến khi Trần Thiên Khanh cũng bắt đầu thấy ghê tởm, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị mở ra, Lục Chính Phi sắc mặt âm trầm đi thẳng tới chỗ hắn, cắt đứt sợi dây điện thoại mà Trần Thiên Khanh đang trò chuyện.
Lục Chính Phi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn: “Trần Thiên Khanh, anh rất không cưng chiều em ư?”
Trần Thiên Khanh biết mình làm hơi quá, nhưng vẫn lộ ra vẻ mặt vô tội, chỉ đặt bấm móng tay xuống.
Lục Chính Phi ném ống nghe điện thoại xuống, lạnh lùng nói: “Có phải em biết anh đang nghe lén, nên mới cố ý nói những lời đó cho anh nghe?”
Trần Thiên Khanh lộ vẻ giật mình: “Cái gì, anh nghe lén em nói chuyện?”
Lục Chính Phi vẫn không thể hiện gì, nhưng có thể thấy được qua ánh mắt gã, gã đang rất tức giận: “Trần Thiên Khanh, anh thật sự muốn sống cả đời với em, nhưng nếu em cứ tiếp tục có thái độ này, anh cũng không còn gì để nói với em nữa.”
Nghe vậy, Trần Thiên Khanh mới không giả bộ nữa, khôi phục bình tĩnh lại, hắn nói: “Lục Chính Phi, anh có dám nói cho em biết, là ai bịa đặt không?”
Lục Chính Phi đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn hắn, gã nói: “Mấy tháng trước, em gặp Vương Vu Lân một lần, có phải em đã đưa cho anh ta một tờ giấy phải không?”
Chân mày Trần Thiên Khanh nhíu lại, chẳng lẽ tin tức do Vương Vu Lân lộ ra sao?
Lục Chính Phi hỏi: “Trên tờ giấy đó, em viết gì?”
Trần Thiên Khanh ngưng mắt nhìn thẳng vào mắt Lục Chính Phi: “Em không hiểu anh có ý gì.”
Trong ánh mắt Lục Chính Phi chớp động nhiều cảm xúc, gã hỏi lại: “Không hiểu ý của anh ư?” Nói xong, gã lấy một tờ giấy ra từ trong túi, tiện tay ném trước mặt Trần Thiên Khanh: “Đây không phải do em viết à?”
Trần Thiên Khanh nhặt tờ giấy lên, nhìn chữ viết trên mặt giấy, đột nhiên mỉm cười.
Lục Chính Phi hỏi: “Em cười cái gì?”
Trần Thiên Khanh: “Em cười, anh lại có thể tin tưởng tờ giấy này do em viết.”
Nhìn chữ viết, nếu có người muốn hãm hại Trần Thiên Khanh thì đã tốn không ít công sức. Tìm chuyên gia bắt chước chữ viết còn điều tra được hầu hết thông tin về Trần Thiên Khanh, bắt chước y hết chữ viết của cậu, chỉ sợ cho dù có chuyên gia giám định, cũng không tìm ra sai lầm được.
Người này không những hiểu rõ Trần Thiên Khanh, còn rất hiểu Lục Chính Phi, biết gã tuyệt đối sẽ không tha thứ sự phản bội của Trần Thiên Khanh, cho nên mới làm ra chuyện này.
Mà cuộc gặp mặt của Trần Thiên Khanh và Vương Vu Lân, cùng với hành động lớn của Vương gia thời gian sau đó, thì khiến người kia càng có không gian để phát huy mục đích của mình, đổ tội cho một người, thật ra cũng là một chuyện cực kỳ đơn giản. Chỉ cần người bị nói xấu khinh thường giải thích, hoặc là sau khi giải thích cũng không có người chịu tin tưởng là được.
Vì sao tờ giấy này tồn tại, vì sao sau khi Vương Vu Lân gặp Trần Thiên Khanh lại có hành động lớn đến vậy, vì sao Vương Vu Lân lại cảm ơn Trần Thiên Khanh?
Xâu chuỗi tất cả manh mối, đáp án gần như chỉ có một.bg-ssp-{height:px}
Đáng tiếc, thiên toán vạn toán, người kia cũng quên mất một chuyện cực kỳ quan trọng. Trần Thiên Khanh bây giờ, đã không còn là “Trần Thiên Khanh cao ngạo” kia nữa. Hắn không những sẽ giải thích, mà còn giải thích thật hoàn hảo.
Đối mặt với sự phẫn nộ của Lục Chính Phi, Trần Thiên Khanh chỉ mang nụ cười nhàn nhạt, hắn đứng dậy đi về phía chiếc bàn bên cạnh, lấy một tờ giấy và một cái bút, sau đó đứng trước mặt Lục Chính Phi, chép lại.
Lục Chính Phi không biết hắn muốn làm gì, mặt gã âm trầm, vẫn còn đang giận dỗi.
Trần Thiên Khanh viết xong, đưa tờ giấy tới trước mặt Lục Chính Phi: “Anh nói tờ giấy kia là em viết, chắc chắn chứ?”
Lục Chính Phi nhận lấy tờ giấy, ánh mắt đảo qua hàng chữ trên giấy, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Trần Thiên Khanh ngồi xuống, đặt bút trên tay xuống bàn, thản nhiên nói: “Lục Chính Phi, thật ra em không phải là Trần Thiên Khanh.”
Lục Chính Phi sửng sốt.
Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Anh có thể nghĩ chuyện này là nhân cách phân liệt, Trần Thiên Khanh lúc đầu anh thích, đã không còn tồn tại.”
Lục Chính Phi hỏi: “Vậy em là ai?”
Trần Thiên Khanh nở nụ cười: “Nhìn chữ viết, anh còn không đoán ra em là ai sao?”
Chữ viết trên giấy, giống hệt chữ viết của Lục Chính Phi, Lục Chính Phi từng luyện thư pháp, chữ viết bằng bút máy đều rất đặc biệt, nếu muốn bắt chước, chỉ sợ phải tốn rất nhiều sức lực, nhưng Lục Chính Phi cảm thấy, Trần Thiên Khanh sẽ không tốn sức làm chuyện nhàm chán như vậy.
Trần Thiên Khanh nói: “Cho nên, tờ giấy kia không phải do em viết, chính xác mà nói, không phải do em của bốn năm sau viết.”
Lục Chính Phi cau mày, giống như đang tiêu hóa lời hắn nói: “Em bắt chước chữ viết của anh?”
Trần Thiên Khanh bình tĩnh nhìn gã, sau đó nói ra cái bí mật mà vốn hắn muốn vĩnh viễn chôn sâu ở đáy lòng: “Không phải, em chính là anh.” Chẳng qua là một “anh” khác.
Lục Chính Phi không thể hiểu nổi lời này của Trần Thiên Khanh nhưng điều duy nhất gã biết là, Trần Thiên Khanh không phản bội mình.
Tình yêu là cái gì? Là chấp niệm? Là bầu bạn? Hay là xúc động? Hay vẫn là dấu vết của thời gian? Lục Chính Phi không muốn lãng phí thời gian để tự hỏi vấn đề nhàm chán như vậy, bây giờ gã khẳng định, gã muốn cùng người trước mặt mình, cả đời không tách ra.
Trần Thiên Khanh nhận được câu trả lời từ ánh mắt của gã, hắn khe khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Lục Chính Phi, bây giờ anh có thể nói cho em biết được không, tờ giấy này ai đưa cho anh?”
Lục Chính Phi đáp: “Lục Y Cầm.” Tuy Lục Y Cầm không đưa trực tiếp cho gã, nhưng gã vẫn tra được rốt cuộc đó là hành động của người nào.
Trần Thiên Khanh hỏi: “Ừ, thế anh định làm gì?”
Lục Chính Phi bỏ thẳng tờ giấy vào túi áo: “Nên làm cái thì làm thế đó.” Quan tâm quá sẽ bị rối loạn, chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện Trần Thiên Khanh đồng ý ở cùng gã là vì Vương Vu Lân, Lục Chính Phi cảm thấy cả người điên lên, cho nên gã nóng vội tìm Trần Thiên Khanh chứng thực, thậm chí còn bỏ qua một số chi tiết quan trọng.
Nói cho cùng, chỉ cần những chuyện liên quan tới Trần Thiên Khanh, thì Lục Chính Phi đều không thể duy trì trạng thái tốt nhất để xử lí.
Nhưng bây giờ Trần Thiên Khanh cho gã đáp án thật sự, giúp gã hết băn khoăn phiền não.
Trần Thiên Khanh đùa nghịch cây bút máy trong tay: “Lục Chính Phi, em không hy vọng sẽ có lần thứ hai.”
Lục Chính Phi trịnh trọng gật đầu, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Những tưởng muốn đứng bên cạnh Lục Chính Phi, hình như không phải chuyện đơn giản, ít nhất khi Lục Chính Phi đủ cường đại, dọn dẹp trước tất cả, phải tôi luyện qua mưa gió nữa.
“Trần Thiên Khanh chân chính” không đủ mạnh, cho nên cậu bị hủy hoại, bị hủy bởi tin đồn, bị hủy bởi chính sự kiêu ngạo sâu trong lòng cậu. Cậu vô tội, kẻ đầu sỏ phá hủy cậu, chính là Lục Chính Phi mang cậu vào trong lốc xoáy.
“Trần Thiên Khanh” quân tử kiêu ngạo như lan, nhưng “Lục Chính Phi”, lại cưỡng ép cậu dưới bóng cây to lớn che mất mặt trời của hắn. Vì thế tới cuối cùng, cây lan cũng chết đi, mà cây đại thụ, cũng từ từ héo rũ.
Trần Thiên Khanh mở bút ra, vẽ vài bông hoa lên giấy, hắn bỗng nhiên hiểu được, có vài người, đã định trước là không có cách nào ở bên cạnh nhau.
Nếu người ngồi ở đây hôm nay, không phải là hắn, mà là “Trần Thiên Khanh chân chính”, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra, “Trần Thiên Khanh” kia có thể phát sinh một trận cãi vã kịch liệt.
Một người không cảm thấy an toàn, một người khinh thường phải giải thích, kết quả giống như rót nước vào vôi, độ ấm sôi trào khiến người ta bị bỏng.
Trần Thiên Khanh nắp bút lại, sau đó vo tròn tờ giấy, ném vào thùng rác, lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, nhìn ánh mặt trời tươi sáng ngoài cửa sổ, chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, thật thích hợp ra ngoài công viên hít thở không khí trong lành.
Lúc ra đến cửa, Trần Thiên Khanh chú ý thấy Lục Chính Phi đang gọi điện ngoài ban công, hắn đi tới, cách lớp kính nhìn bóng dáng phản chiếu của Lục Chính Phi, chợt mỉm cười.
Nụ cười tự nhiên mà đến, ngay cả bản thân hắn, cũng không để ý tới nó xán lạn đến nhường nào