Phu thê mười năm, nay lại không hẹn mà cùng tránh gặp nhau.
Hắn không chút hối hận, dứt khoát bỏ đi tìm công chúa.
Cho đến ngày ta thành thân, hắn mới trở về.
Tả Tướng vốn luôn trầm tĩnh, uy nghiêm giờ đây lại nở nụ cười còn khó coi hơn khóc:
"Tự nàng đi theo ta, hay là để ta đến cướp dâu? A Trúc, có phải ta cho nàng quá nhiều tự do, cho nên nàng mới quên mất thủ đoạn của ta rồi?"
1
Ta sống lại vào năm mười sáu tuổi, năm mà Thẩm Duật đến cầu hôn.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Quý nữ Trần Uyển mà ta quen biết kéo tay ta, hâm mộ nói: "Nghe nói Thẩm tướng sắp thuộc về ngươi rồi.”
Lời này, ta đã nghe qua hai lần.
Lần đầu tiên nghe được là ở kiếp trước, vẻ mặt ta thẹn thùng, mừng rỡ đến không thể kiềm chế.
Lần thứ hai nghe được là hiện tại, ta chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa ghê tởm.
Người mà Thẩm Duật thật sự muốn, từ trước đến nay đều không phải là ta.
Chỉ là người nọ, hắn cưới không được, mới lùi một bước, lựa chọn ta.
Đó là công chúa Triêu Vân Hoà người vừa đến tuổi cập kê đã bị chọn đi hòa thân.
Kiếp trước, Thẩm Duật thỉnh cầu được tự mình hộ tống Vân Hòa đi Tề quốc.
Lúc đó, ta mới vừa có thai, nôn nghén không ngừng, liên tục nhiều đêm ngủ không được.
Nghe nói hắn đã tỏ thái độ kiên định, quyết tâm ngay trước mặt triều thần, ta vội vàng đến thư phòng của hắn.
Ta xoa xoa bụng, sắc mặt tiều tụy giữ hắn lại:
"Phu quân, đường xá xa xôi lại nhiều hiểm nguy, ta lo lắng cho chàng, chàng có thể ở lại với ta được không?"
Thẩm Duật nhìn ta một cái, nhíu mày nói:
"Nàng đừng có không hiểu chuyện như vậy, chuyện triều đình không thể trì hoãn, trong phủ đã có đại phu và bà đỡ hỗ trợ nàng rồi.”
Ta ngẩn người, kinh ngạc trước sự nghiêm khắc và lạnh lùng trong lời nói của hắn.
Hắn có lẽ cũng ý thức được mình lỡ lời, giọng điệu có chút hòa hoãn: "Chuyện sinh nở, ta cũng không giúp được gì, nàng cứ ở trong phủ an tâm chờ ta trở về.”
Nhưng sau đó, hắn vẫn không được giao việc hộ tống Vân Hòa.
Bình Nam tướng quân Ngụy Liệt lấy lý do phu nhân của Thẩm Duật là ta đang mang thai, đã đoạt lấy việc này.
Ngày đó sau khi trở về, Trầm Duật nhìn về phía ta bằng cặp mắt lạnh như băng, buốt giá thấu xương.
Ta lo sợ bất an, không rõ mình đã làm sai điều gì.
Ta chịu đựng cơn buồn nôn trong lúc mang thai, vì hắn rửa tay nấu canh, nghĩ hết biện pháp làm cho hắn vui lòng.
Mà hắn, đêm đêm ngủ ở thư phòng, không muốn gặp ta.
Cho đến khi, ta thay một thân áo gấm đỏ rực rỡ tựa hoa đào đến tìm hắn.
Ta còn nhớ rõ, hắn từng tỏ ra kinh diễm trước vẻ đẹp của ta khi mặc đồ đỏ.
Quả nhiên, Thẩm Duật không từ chối ta lại gần nữa.
Nụ hôn của hắn rơi trên môi ta, hết sức trân trọng, ánh mắt như xuyên thấu qua ta để tìm bóng dáng người nào đó.
Một lát sau, nhu tình trong mắt hắn rút đi, thản nhiên nói: "Đừng mặc quần áo này nữa, nàng chống đỡ không nổi.”
Hắn đột nhiên buông ta ra rồi rời đi.
Chỉ để ta lại vẫn ở yên tại chỗ, tay còn đang xấu hổ giơ lên cao, bơ vơ giữa không trung.
Ta còn chưa sửa sang lại quần áo.
Thẩm Duật đã để hạ nhân đi vào dẫn ta đi.
Hắn không thèm liếc ta một cái, chỉ nói:
"Vương Khê Trúc, đừng làm loại chuyện vô dụng này nữa, ta đã sớm nói rõ ràng với nàng.”
Ta dừng lại tại chỗ, không nói gì để đáp trả.
Đúng vậy, đã nói rõ rồi.