Lệ khí trên mặt hắn còn chưa tan ra, chỉ nói một tiếng: "Bẩn.”
“A Trúc!”
Cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi, Thẩm Duật chạy tới.
Hắn chạy rất nhanh, tóc hoàn toàn rối loạn, dung mạo chật vật.
Khoảnh khắc nhìn thấy ta bình an vô sự, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhìn thấy Ngụy Liệt ôm ta, hắn lại nhíu mày nói: "Ngụy tướng quân, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi làm như vậy sẽ trở ngại tới thanh danh của nàng..."
Ta nói: "Thẩm đại nhân, Ngụy tướng quân là ân nhân cứu mạng của ta, cũng là vị hôn phu của ta.”
Cánh tay ôm thân thể ta run lên, ta cúi đầu liền thấy Ngụy Liệt vụng trộm cong khóe môi.
Thẩm Duật im lặng một lát, đôi mắt ảm đạm, còn muốn nói gì đó.
Ngụy Liệt mở miệng nói: "Ngươi có bệnh từ khi còn bé đúng không? Nghe không hiểu tiếng người à?”
Dứt lời, hắn liền cất bước, nghênh ngang dẫn ta đi, mặc kệ mọi chuyện xung quanh.
Hắn đưa ta đến một nơi yên tĩnh sâu thẳm.
Hắn muốn làm gì?
Ta vừa cúi đầu, liền thấy Ngụy Liệt đột nhiên xốc quần áo lên, từ bên trong móc ra một vật hình trụ cực lớn hình như đã biến thành màu đen.
Đồng tử ta trừng lớn, một tay che kín
mắt.
Chỉ nghe thấy giọng điệu của hắn sa sút nói: "Xấu như vậy sao…”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Ta: "???”
Thì ra là một tượng gỗ, điêu khắc là một hình người tinh quái.
Cũng không xấu lắm.
“Vậy họ Thẩm kia biết làm, ta cũng biết làm."
Hắn lầm bầm nói.
Tượng điêu khắc này...... Chẳng lẽ là ta?
Đúng là rất xấu.
Nhưng cuối cùng ta vẫn nhận.
Ngày hôm sau.
Trần Uyển tới thăm ta.
Bởi vì nàng không đi lễ Phật, nên tránh được một kiếp.
Nàng quan tâm nói: "May mắn ngươi không sao, nghe nói Trương gia tiểu thư kia, bởi vì bị giặc cướp vấy bẩn, trở về liền tự sát..."
Nghe vậy ta ngẩn người.
Vị tiểu thư Trương gia kia, ta vừa mới gặp qua.
Chính là một vị quý nữ đã nói sau lưng Vân Hòa công chúa.
Thì ra kiếp trước, cũng không phải là không có người thương vong, chỉ là có người ch nhưng không có người để ý.
Thậm chí có người còn cảm thấy, bọn họ ch đi mới tốt.
Thẩm Duật cũng tới xin gặp, phụ thân tự nhiên khẩn cấp nghênh đón hắn tiến vào.
Nhưng hắn bị ta lấy lí do thân thể không khỏe, nhốt ở ngoài cửa.
Nghe hạ nhân trong sân nói, hắn đứng đợi thật lâu mới đi.
Ta liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Uyển hỏi ta, vì sao không gặp hắn,
Thẩm tướng chẳng lẽ không phải là người ta yêu sao.
Ta lắc đầu, nói cho nàng biết, ta đã sớm không còn yêu hắn.
“Vậy ngươi đang đợi ai?" Trần Uyển có chút không tin.
Người ta chờ, nàng ấy là...
"Vân Hòa công chúa giá lâm!"
Cuối cùng cũng tới.
Không uổng công ta vì nàng đỡ một đòn kia.