Đoạn ghi âm còn chưa kết thúc đã bị buộc dừng lại, Lục Thiếu Ngân ngã trên sàn nhà, một tay chống đỡ cơ thể, một tay ôm ngực, thở gấp: “Mày đừng tưởng có thể làm gì được tao, đây chẳng qua cũng chỉ là đồ bỏ thôi.”
Cửu Ái nhìn Lục Thiếu Ngân vận lộn với cơn đau tim, vẫn bình tĩnh như cũ: “Cho nên con mới muốn hỏi ba một chút. Hỏa hoạn năm đó là do ba gây ra sao?”
Lục Thiếu Ngân đã mất đi sự bình tĩnh, lớn tiếng thừa nhận: “Đúng vậy, là tao phóng hỏa đấy, tao giết chết cha mẹ mày thì sao, mày kiện được tao không? Có kiện được không?” nói rồi ngửa mặt cười to, giống như cười Cửu Ái vô dụng, có biết tất cả cũng chẳng thể làm được gì.
Thanh âm của ông ta rất lớn, bức tường dày cũng không thể ngăn nổi, Lãnh Mạc Huyên và Lục Thanh Tâm đều nghe thấy tiếng động, lục tục chạy vào. Thấy Lục Thiếu Ngân đang ngồi trên sàn thì vội vàng đỡ ông ta dậy và lớn giọng mắng: “Sao cô lại có thể để ba cô ngồi trên sàn lạnh thế hả? Đúng là nuôi ong tay áo.”
“Nuôi ong tay áo? Mắng hay lắm!” Cửu Ái chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một cái máy ghi âm vẫn đang hoạt động. Một giây trước Lục Thiếu Ngân còn đang cười, giây sau đã im bặt Vẻ mặt Lục Thiếu Ngân nháy mắt trắng bệch, vặn vẹo, cơ thể to lớn vừa mới được đỡ dậy lại nhũn ra, bất tỉnh.
Lãnh Mạc Huyên hốt hoảng kêu lên: “Thiếu Ngân, Thiếu Ngân,... mau gọi xe cấp cứu...” Lục gia loạn thành một đống, không ai có thời gian để ý tới Cửu Ái, cô rời khỏi Lục gia lúc nào cũng không có ai hay biết.
Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, giới bất động sản thành phố X đã biến động mạnh, khiến cho nhiều người dân thành phố X vô cùng hoang mang. Chủ tịch Lục Thiếu Ngân đột nhiên phát bệnh, tuyên bố giao công ty lại cho con gái nuôi mà ít ai biết đến là Cửi Ái quản lý. Trong khi Lục đại tiểu thư, Lục Thanh Tâm ai ai cũng biết, muốn sắc có sắc, muốn tài có tài thì lại không được đề cập đến. Nhiều người cho rằng, lý do mà Lục Thanh Tâm bỏ ra nước ngoài là vì vậy.
Thực ra, buổi tối đó, Lục Thiếu Ngân đã nhập viện do bệnh tim tái phát, có điều cũng không phải tái phát bình thường, mà vì bị kích động nên thiếu chút nữa thì bị đột quỵ, hiện tại đến thở cũng phải nhờ đến máy thở oxi. Cửu Ái lợi dụng lúc này, hợp lực với Ôn Hình gửi 2 file ghi âm cho Lãnh Mạc Huyên, một cái là lấy từ nhà Ôn Hình, một cái là Cửu Ái âm thầm ghi lại cuộc trò chuyện của cô với Lục Thiếu Ngân. Yêu cầu Lãnh Mạc Huyên thay mặt Lục Thiếu Ngân nhượng lại toàn bộ cổ phần cho cô, cũng yêu cầu Lục Thanh Tâm xuất ngoại, một khi chưa được cô đồng ý thì không được trở về nước.
Bằng chứng quá rõ ràng, Lục Thiếu Ngân lại đang nửa mê nửa tỉnh chẳng hề biết gì, hai mẹ con Lãnh Mạc Huyên không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Cứ thế công ty thuận lợi đổi chủ.
Cửu Ái đang ngồi trong phòng chủ tịch xem lại hoạt động gần đây của Lục thị, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Ôn Nhiễm nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đứng trước bàn Cửu Ái, khuôn mặt mang theo nét cười nói: “Hiện tại báo chí đang đồn ầm lên về việc Lục thị đổi chủ, không lâu nữa lại đổi thành tập đoàn Ái Tâm không biết bọn họ sẽ loạn thành cái gì.”
Ôn Nhiễm là con trai của Ôn Hình, anh ta là một nhân tài ngành kinh tế của trường đại học N. Nghe ông Ôn nói anh ta đang làm cố vấn cao cấp cho công ty nước ngoài AFJ thế nhưng chỉ vì ông Ôn ngỏ lời, đã lập tức từ bỏ chức cố vấn cao cấp vinh quang để tới Lục thị làm trợ lý cho cô, giúp cô chống lại mấy lão già cổ đông khó tính.
Tuy anh ta chỉ mới đến được vài ngày thôi, nhưng lại giúp cô được không ít việc.
Cửu Ái cũng cười: “Đều là nhờ có cha anh và anh giúp đỡ. Tôi còn chưa nói lời cám ơn.”
“Cám ơn thì không cần, nếu như có thể được Cửu chủ tịch mời một bữa cơm thì tôi sẽ rất lấy làm vinh hạnh.”
Cửu Ái bật cười: “Việc này thì có gì khó.”
Cửu Ái nhìn Lục Thiếu Ngân vận lộn với cơn đau tim, vẫn bình tĩnh như cũ: “Cho nên con mới muốn hỏi ba một chút. Hỏa hoạn năm đó là do ba gây ra sao?”
Lục Thiếu Ngân đã mất đi sự bình tĩnh, lớn tiếng thừa nhận: “Đúng vậy, là tao phóng hỏa đấy, tao giết chết cha mẹ mày thì sao, mày kiện được tao không? Có kiện được không?” nói rồi ngửa mặt cười to, giống như cười Cửu Ái vô dụng, có biết tất cả cũng chẳng thể làm được gì.
Thanh âm của ông ta rất lớn, bức tường dày cũng không thể ngăn nổi, Lãnh Mạc Huyên và Lục Thanh Tâm đều nghe thấy tiếng động, lục tục chạy vào. Thấy Lục Thiếu Ngân đang ngồi trên sàn thì vội vàng đỡ ông ta dậy và lớn giọng mắng: “Sao cô lại có thể để ba cô ngồi trên sàn lạnh thế hả? Đúng là nuôi ong tay áo.”
“Nuôi ong tay áo? Mắng hay lắm!” Cửu Ái chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một cái máy ghi âm vẫn đang hoạt động. Một giây trước Lục Thiếu Ngân còn đang cười, giây sau đã im bặt Vẻ mặt Lục Thiếu Ngân nháy mắt trắng bệch, vặn vẹo, cơ thể to lớn vừa mới được đỡ dậy lại nhũn ra, bất tỉnh.
Lãnh Mạc Huyên hốt hoảng kêu lên: “Thiếu Ngân, Thiếu Ngân,... mau gọi xe cấp cứu...” Lục gia loạn thành một đống, không ai có thời gian để ý tới Cửu Ái, cô rời khỏi Lục gia lúc nào cũng không có ai hay biết.
Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, giới bất động sản thành phố X đã biến động mạnh, khiến cho nhiều người dân thành phố X vô cùng hoang mang. Chủ tịch Lục Thiếu Ngân đột nhiên phát bệnh, tuyên bố giao công ty lại cho con gái nuôi mà ít ai biết đến là Cửi Ái quản lý. Trong khi Lục đại tiểu thư, Lục Thanh Tâm ai ai cũng biết, muốn sắc có sắc, muốn tài có tài thì lại không được đề cập đến. Nhiều người cho rằng, lý do mà Lục Thanh Tâm bỏ ra nước ngoài là vì vậy.
Thực ra, buổi tối đó, Lục Thiếu Ngân đã nhập viện do bệnh tim tái phát, có điều cũng không phải tái phát bình thường, mà vì bị kích động nên thiếu chút nữa thì bị đột quỵ, hiện tại đến thở cũng phải nhờ đến máy thở oxi. Cửu Ái lợi dụng lúc này, hợp lực với Ôn Hình gửi 2 file ghi âm cho Lãnh Mạc Huyên, một cái là lấy từ nhà Ôn Hình, một cái là Cửu Ái âm thầm ghi lại cuộc trò chuyện của cô với Lục Thiếu Ngân. Yêu cầu Lãnh Mạc Huyên thay mặt Lục Thiếu Ngân nhượng lại toàn bộ cổ phần cho cô, cũng yêu cầu Lục Thanh Tâm xuất ngoại, một khi chưa được cô đồng ý thì không được trở về nước.
Bằng chứng quá rõ ràng, Lục Thiếu Ngân lại đang nửa mê nửa tỉnh chẳng hề biết gì, hai mẹ con Lãnh Mạc Huyên không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Cứ thế công ty thuận lợi đổi chủ.
Cửu Ái đang ngồi trong phòng chủ tịch xem lại hoạt động gần đây của Lục thị, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Ôn Nhiễm nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đứng trước bàn Cửu Ái, khuôn mặt mang theo nét cười nói: “Hiện tại báo chí đang đồn ầm lên về việc Lục thị đổi chủ, không lâu nữa lại đổi thành tập đoàn Ái Tâm không biết bọn họ sẽ loạn thành cái gì.”
Ôn Nhiễm là con trai của Ôn Hình, anh ta là một nhân tài ngành kinh tế của trường đại học N. Nghe ông Ôn nói anh ta đang làm cố vấn cao cấp cho công ty nước ngoài AFJ thế nhưng chỉ vì ông Ôn ngỏ lời, đã lập tức từ bỏ chức cố vấn cao cấp vinh quang để tới Lục thị làm trợ lý cho cô, giúp cô chống lại mấy lão già cổ đông khó tính.
Tuy anh ta chỉ mới đến được vài ngày thôi, nhưng lại giúp cô được không ít việc.
Cửu Ái cũng cười: “Đều là nhờ có cha anh và anh giúp đỡ. Tôi còn chưa nói lời cám ơn.”
“Cám ơn thì không cần, nếu như có thể được Cửu chủ tịch mời một bữa cơm thì tôi sẽ rất lấy làm vinh hạnh.”
Cửu Ái bật cười: “Việc này thì có gì khó.”