Đầu tiên là đi vấn an sư phụ, xuống núi nửa năm, sắc mặt sư phụ càng thêm tái nhợt, thậm chí mơ hồ lộ ra một luồng tử khí. Sư phụ cũng là một trong Bắc Phong lục kiếm, pháp lực cường đại vô cùng, người như vậy đã không khống chế nổi bệnh già của mình, tuổi thọ càng ngày càng ít đi.
Trong lòng Lục Nguyên âm thầm cảm khái, hắn cùng sư phụ nói chuyện phiếm mấy câu, Lý Nguyên Bạch hỏi thăm cuộc sống của hắn sau khi xuống núi, khi nghe Lục Nguyên giao đấu với Tu La, cũng khẽ gật đầu mỉm cười. Tu vi của hắn như vậy, đã từng chém giết qua vô số Tu La cường đại, thậm chí đại Tu La luyện thể kỳ, hắn cũng tự tay chém qua, chỉ có một con Tu La, hắn đương nhiên không thèm để ý.
Hắn chỉ nghe đồ nhi nói chuyện, nghe thấy đồ nhi đánh thắng, sau đó đơn thuần cực kỳ cảm thấy vui vẻ, như thế mà thôi.
Những người càng đến gần cái chết lại càng xem trọng thân tình, tình thầy trò hiện tại của hắn đối với Lục Nguyên đã giống như thân tình rồi.
Một lát sau, Lục Nguyên đi tới chỗ nội vụ, nhận mười viên linh thạch, lúc này mới đi đến phòng ngủ của mình.
Phòng ngủ, vẫn đơn giản như vậy.
Một chiếc giường, một chiếc ghế dựa, một chiếc bàn.
Trên vách tường giắt một thanh phi kiếm, chuôi kiếm ửng đỏ, vỏ kiếm theo phong cách cổ xưa, chính là Trường Hồng kiếm, Lục Nguyên thắng được của Ti Mã Bác trong đại hội thi đấu Bắc Phong. Lục Nguyên cũng tháo thanh Dưỡng Ngô kiếm luôn mang theo bên mình xuống, treo lên trên tường, còn mình thì thoải mái nằm xuống chiếc giường ngủ quen thuộc sáu năm qua.
Nằm trên giường một hồi, sau khi tìm lại cảm giác quen thuộc trước kia, Lục Nguyên bèn ngồi dậy, bây giờ là lúc nuôi nấng linh thú vân hệ trong Phong linh bài, trong tay hắn cầm một khối hạ phẩm linh thạch, đọc một pháp quyết:
- Vạn pháp quy nhất, phong linh quy cấm, phong linh bài, tiến.
Lục Nguyên tiến nhập vào thế giới thảo nguyên trong phong linh bài, trong tay vừa vặn cũng cầm một khối hạ phẩm linh thạch. Hắn mới tiến vào trong đã phát hiện ba con linh thú trong phong linh bài đều vui sướng chạy về phía mình.
Mấy con linh thú này đúng là biết tâng bốc, lần trước khi mình không mang linh thạch tiến vào, ba con linh thú hoàn toàn không để ý đến hắn, hiện tại, không ngờ lại vô cùng nhiệt tình như vậy.
Còn chưa chờ Lục Nguyên kịp phản ứng, ba con vân thỏ đã nuốt luôn viên hạ đẳng linh thạch, hơn nữa sau khi nuốt xong viên tinh thạch, còn ném ánh mắt đáng thương nhìn Lục Nguyên.
Không có cách nào, lại đi ra.
Chuyến trở về này, Lục Nguyên mang theo hai khối hạ đẳng linh thạch, khiến một con hỏa cẩu, ba con vân thỏ đều ăn rất nhanh. Trước kia, bọn chúng đều không thèm để ý đến Lục Nguyên, lúc này ngược lại lại tỏ ra thân thiết nằm xuống bên cạnh hắn. Ba con vân thỏ là đáng yêu nhất, vừa thân mật cọ chân hắn, vừa lăn qua lăn lại trên mặt đất, cái bụng tròn vo, xem ra không cần cho ăn nữa.
Sau khi trở ra, ý thức Lục Nguyên quay lại thân thể, lập tức cảm giác được pháp lực vân hệ từ trong phong linh bài truyền tới lại khôi phục tiêu chuẩn như ban đầu. Nếu so sánh số hạ phẩm linh thạch mà hắn tổn hao và nguyên khí vân hệ vô cùng Lục Nguyên tiếp nhận được, xem ra lần làm ăn này rất giá trị.
Kỳ thật đây cũng là chuyện đương nhiên, các Tu tiên giả hấp thu linh khí trong linh thạch, còn cần chuyển hóa thành pháp lực của hệ bản thân, sự chuyển đổi này rất hao tổn.
Còn các linh thú lại chuyển hóa trăm phần trăm, không hề có hao tổn, hơn nữa vì bản thân vân thú ẩn chứa nguyên khí của hệ này, không khỏi lộ ra một chút.
Cứ như vậy, nuôi linh thú căn bản là cuộc mua bán giá trị nhất.
Lục Nguyên gối đầu lên phong linh bài, chìm vào giấc ngủ.
Nằm ngủ trong căn phòng nhỏ quen thuộc hơn sáu năm qua, đương nhiên là vô cùng thoải mái.
Gió thu, mưa thu sầu chết người.
Lúc này đã vào cuối thu.
Mưa phùn mênh mông, ngoài Trường Xuân Cư bện lưới mưa mông lung. Phương xa ngọn núi, gần như tre xanh ở trong mưa phùn thấy không rõ ràng. Dưới hành lang, nước mưa đánh trên mặt đất, từng giọt mưa tí tách rơi. Phía xa, trong mưa có chim bay vụt qua nhanh.
Lục Nguyên chưa bao giờ là người đa sầu đa cảm, tất nhiên bây giờ sẽ không sinh ra cảm giác buồn gì.
Nói đến Lục Nguyên cũng bị sư phụ Lý Nguyên Bạch buộc xem chút sách, đọc ít thơ. Dù sao ở trong mắt sư phụ Lý Nguyên Bạch, điển tịch nho gia có thể bồi dưỡng tâm tính con người. Lý Nguyên Bạch rất chú trọng tâm tính, một người tâm tính tốt, cái khác tệ chút không sao, chậm rãi bồi dưỡng được, tâm tính kém thì bất trị. Hơn nữa Lý Nguyên Bạch cho rằng những áng thơ, quyển sách có thể bồi dưỡng khí chất một người.
Cho nên dưới áp lực của sư phụ, dù Lục Nguyên khá là lười nhưng cũng bị buộc đọc chút sách vở. Ví dụ như "Đối tiêu tiêu mộ vũ sái giang thiên, nhất phiên tẩy thanh thủ." "Vũ sắc thu lai hàn, phong nghiêm thanh giang thích." "Thu phong thổi bạch sóng, thu vũ ô bại hà. Bình hồ tam thập lý, quá khách cảm thu đa." Vân vân, nhìn khá dễ.
Không phải hắn cái gì cũng dốt, tất nhiên là hiểu chút ý cảnh trong đó. Nhưng ý cảnh tốt hơn thì sao? Vẫn không thể ăn vào miệng trong hiện thực.
Được rồi, không thể không thừa nhận hắn là tục nhân, cực kỳ tục.
Giờ là ngày thu, mình nên suy ngẫm xem mùa này nên ăn thứ gì.
Ăn là một đạo tinh thâm rộng lớn.
Luôn đuổi theo cay, tươi, mặn là thấp kém. Chân chính đạo thượng thừa thì tất nhiên là tươi, cay, mặn nhưng cũng cần mùi vị nguyên bản của thực vật, có chút món ăn vốn không cần đưa bất cứ gia vị, vị nguyên bản đã là khá ngon rồi. Hơn nữa chân chính đạo ẩm thực thượng thừa, mỗi một mùa, ăn cái cần phải nghiên cứu.
Được rồi, không cần để ý nhiều vậy, mình cũng không cần truy đuổi cái gì đạo ẩm thực thượng thừa, chỉ cần ăn ngon là tốt rồi. Trong ngày thu thế này ăn gì mới tốt đây? Mùa này không nóng không lạnh, thích hợp bổ dưỡng, cái này được xưng là thu bổ, ăn thịt dê chắc là không tệ. Lục Nguyên nghĩ đến thịt dê thơm ngào ngạt, lập tức thèm chảy nước miếng.
Mặc kệ tất cả, trước kiếm thịt dê xuyến ăn cái rồi tính.
Thịt dê có rất nhiều cách ăn.
Ví dụ như bảo thịt dê, thịt dê nướng, hắn thích nhất là thịt dê xuyến. Cái nồi bỏ đó, dùng kiếm cắt thịt dê, từng miếng như giấy mỏng, đây chính tác dụng của kiếm thuật giỏi. Loại thịt dê xuyến này miếng thịt đều đều mỏng như tờ giấy, các gia vị nêm ngon lành, xuyến thịt ngon lành cực kỳ.
………..
- Đúng là ngon thật.
Lục Nguyên dùng đũa lắc lư một khối thịt dê xuyến, cực kỳ hưởng thịt mỹ vị. Đương nhiên hắn là tay phải cầm kiếm, tay trái cầm đũa. Nguyên nhân tay trái cầm kiếm là vì bên cạnh còn có hai ăn hàng, hai tên miệng cực rộng, chính là Diệp Phương, Diệp Viên.
Bình thường không thấy hai người này, nhưng chỉ cần có đồ ngon là không thể thiếu họ.
Bình thường ba người chia đồ ăn đều phải đấu kiếm một phen, lúc đấu kiếm giành đồ ăn. Sau đó bởi vì thực lực ba người sàn sàn nhau, nên cơ bản chia đồ thành ba phần. Bây giờ ba người cùng ăn thì tất nhiên phải dùng kiếm tranh, nhưng đáng tiếc là kiếm thuật của Lục Nguyên đã khá giỏi, vượt xa Diệp Phương, Diệp Viên, nên hắn ăn nhiều nhất.
Diệp Phương kêu to:
- Không công bình, không công bình!
- Đúng vậy, cực kỳ không công bình!
Diệp Viên gật đầu đồng ý nói:
- Tại sao có thể như vậy?
- Nói nhảm, ai kêu kiếm kỹ của các ngươi không bằng ta?
Lục Nguyên không chút xấu hổ nói.
Ba người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cùng là ăn hàng, bình thường có đồ ăn là sẽ tranh đến đoạt đi túi bụi.
- Kiếm thuật của ta mạnh nhất, bây giờ ta làm vậy gọi là hợp lý lợi dụng ưu thế của mình, hiểu chưa?
Diệp Phương kêu gào:
- Vô sỉ!
Diệp Viên gật mạnh đầu tán đồng.
Chẳng qua Lục Nguyên mặt dày tất nhiên không có ý kiến, đối với hai bạn xấu la làng thì phớt lờ đi. Nguồn truyện:
Lúc này chợt có tiếng cười mắng:
- Lại là ba người các ngươi.
Lục Nguyên nhìn qua, vốn lười nhác lập tức nghiêm nghị. Người đến áo trắng tóc râu bạc, chính là sư phụ Lý Nguyên Bạch. Ở trước mặt bất cứ ai Lục Nguyên đều là bộ dạng cà lơ phất phơ không để ý. Nhưng trước mặt sư phụ thì hắn đâu dám, sư phụ Lý Nguyên Bạch là người hắn kính trọng nhất.
- Tham kiến sư phụ!
Hai người Diệp Phương, Diệp Viên vốn mặt cười cợt nhả giờ thấy Lý Nguyên Bạch đến lập tức nghiêm túc.
Hai người cùng chắp tay nói:
- Kính chào Lý sư bá.
Lý Nguyên Bạch híp mắt nhìn ba người, thấy là thanh xuân sức sống. Lý Nguyên Bạch cực kỳ chú trọng đệ tử Lục Nguyên của mình, đối với bạn tốt của hắn thì tất nhiên là yêu ai yêu cả đường đi.
- Tất cả không cần đa lễ, lần này lão phu đến là báo cho các ngươi biết một việc, trong Bắc phong, Vân Vụ sơn cốc ngưng tụ ra hai linh thú vân hệ, một con là Vân Thố, một con là Vân Miêu, định để thập đại đệ tử chân truyền các ngươi đi trước bắt. Nhưng vì chỉ có hai con nên phải xem bản lĩnh mỗi người.
Linh thú vân hệ!
Vốn Lục Nguyên còn đang cười cợt lòng thít chặt. Trên người hắn có ba linh thú vân hệ Vân Thố, đương nhiên biết tác dụng của linh thú vân hệ. Ba con linh thú vân hệ Vân Thố cơ bản tăng gấp đôi tốc độ tu hành pháp lực của hắn. Tốc độ tu tiên gấp đôi, đó là khái niệm gì? Quả thực là không thể tưởng tượng.
Bây giờ không ngờ xuất hiện linh thú vân hệ!
Vân Vụ sơn cốc ở mặt tây bộ Bắc phong, là vùng khá nổi danh của Hoa Sơn Bắc phong, chỗ ấy ở trong Bắc phong là sơn cốc tích mây nhiều nhất. Trước kia đã nói lai lịch linh thú, ví dụ như linh thú vân hệ là do mây nhiều năm chồng chất cùng một chỗ. Trải qua thời gian hơn trăm năm mới biến hóa thành linh thú.
Chính vì vậy nên linh thú vân hệ khá hiếm thấy. Cho nên nói cực kỳ hiếm thấy, cũng cực kỳ quý giá.
Coi như là Bắc phong lục kiếm tiên trong tay cũng không có bao nhiêu linh thú vân hệ.
Loại linh thú vân hệ này một khi nắm trong tay thì không cần nuôi nấng nhiều, linh thú vân hệ không ngừng phun ra nuốt vào nguyên khí vân hệ, có thể tăng cao tốc độ tu hành luyện tâm pháp vân hệ.
Bây giờ, Bắc phong Vân Vụ sơn cốc trải qua hơn trăm năm tích lũy, rốt cuộc biến hóa ra hai con linh thú vân hệ. Đương nhiên hai linh thú vân hệ thuộc về ai thì khó mà chọn. Đám Bắc phong lục kiếm tiên muốn lấy hai con linh thú vân hệ cho các đệ thập đại đệ tử chân truyền, để họ tăng cao thực lực. Đương nhiên thập đại đệ tử chân truyền có phúc lợi này, còn đệ tử khác thì không khả năng có cơ hội đó. Thập đại đệ tử chân truyền được tâm pháp, kiếm pháp, đan dược và đủ loại lợi ích không phải đệ tử bình thường có thể sánh bằng. Nếu không thì Tư Mã Hạo sẽ không mưu đồ vị trí thập đại đệ tử chân truyền của Lục Nguyên. Đáng tiếc gã bị Lục Nguyên đánh đến mặt xám mày tro trở về, liên quan Tư Mã Trường Bạch bị mất mặt.
Lại nói, nghe Lý Nguyên Bạch nói thế thì mắt Lục Nguyên lập tức sáng ngời. Diệp Phương, Diệp Viên cũng mắt sáng lên, nhưng rồi biến ảm đạm. Họ tự biết bản thân, thực lực xếp chót trong thập đại đệ tử chân truyền, lần này linh thú vân hệ chỉ có hai con, nào có phần của họ chứ.
Mưa phùn rả rích đan vào trên không trung, mông lung núi non viễn xứ, cung điện gần bên.
Trong mưa phùn đan thành lưới, chỉ có thể nhìn đến bóng dáng mông lung, tất cả không rõ ràng.
Không khí Hoa Sơn Bắc phong trong cơn mưa này biến khác hẳn.
Hoa Sơn Bắc phong, trải qua lần bình thản Bắc phong đại tái, gần đây lại náo nhiệt lên.
Điều tra nguyên nhân thì vẫn là vì các trưởng lão tuyên bố tại Vân Vụ sơn cốc xuất hiện linh thú vân hệ. Linh thú vân hệ, vật quý hiếm như vậy xuất hiện khiến rất nhiều tu tiên giả thường ngày bình thản trở nên không bình tĩnh, thật là tội lỗi, tội lỗi.
- Nghe nói chưa? Lần này trong Vân Vụ sơn cốc xuất hiện vân thú đó!
- Đúng thế, nghe nói có hai con linh thú vân hệ, một là Vân Thố, con kia là Vân Miêu.
- Đáng tiếc, chúng ta là đệ tử bình thường, không tư cách tiến vào Vân Vụ sơn cốc, chỉ thập đại đệ tử chân truyền mới có tư cách.
- Thập đại đệ tử chân truyền, thật là vị trí tốt, đáng tiếc chúng ta không tốt số như vậy, không sinh ra làm học trò của trưởng lão cầm quyền như là Bắc phong lục kiếm tiên.
- Dù là học trò Bắc phong lục kiếm tiên thì sao, cũng chưa chắc có thể làm thập đại đệ tử chân truyền. Lần trước Bắc phong đại tái chẳng phải thứ tôn Tư Mã Hạo của Đại Nhật Kiếm Tư Mã sư thúc muốn cướp vị trí của lục sư huynh Lục Nguyên, đồ nhi Thùy Mộ Kiếm Thiên Lý sư bá, kết quả bị đánh nở hoa luôn. Vị trí thập đại đệ tử chân truyền phải có xuất thân, có may mắn, có tư chất, có tâm tính, thiếu một thứ cũng không được.
- Vậy cũng đúng.
- Hơn nữa coi như là thập đại đệ tử chân truyền lần này cũng chưa chắc có thể được linh thú vân hệ, dù sao tổng cộng chỉ có hai linh thú vân hệ mà thập đại đệ tử chân truyền thì tới mười người, làm gì dễ dàng như vậy.
Người nói chuyện hiển nhiên là có tin tức khá nhiều.
- Đúng đúng. Dám hỏi sư huynh, ngươi cảm thấy ai có khả năng được đến linh thú vân hệ nhất?
Sư đệ bình thường không có nhiều tin tức lập tức nghiêm túc hỏi. Đây không chỉ vì nhiều chuyện mà thôi, còn liên quan đến tương lai của họ. Thập đại đệ tử chân truyền sau này sẽ trở thành trưởng lão cầm quyền Bắc phong, tựa như hiện nay Bắc phong lục kiếm tiên vậy.
Đệ tử bình thường khác đều muốn bám vào dưới tay các đệ tử chân truyền, vậy thì sau này mới chiếm được ích lợi càng lớn.
Cho dù trong chính đạo môn phái hòa bình thì vẫn có loại chuyện nghiêng theo chiều gió, đứng nhầm nơi sẽ không mất mạng nhưng cũng không có lợi lộc gì.
Tuy nhiên, như thế còn đỡ hơn ma đạo môn phái nhiều. Chính đạo môn phái chỉ là ám tranh, mọi người đánh tới chia ra thắng bại liền ngừng tay, sẽ không quá đáng, không lấy mạng. Nghe nói thế giới yêu ma dưới đất cũng có một ít môn phái, những môn phái này khá là mạnh bạo, lấy trưởng lão cầm đầu làm trung tâm, đệ tử chân truyền là tay đấm vàng, đệ tử bình thường là tay chân tôm tép.
Những thế giới yêu ma dưới đất này, trong ma đạo môn phái đánh tới đánh lui, giết xuôi giết ngược, máu me đầm đìa. Ai tay ngoan, ai thực lực mạnh là có thể leo lên vị trí cao. Vì ích lợi, máu mủ ruột rà không nhận, thí sư giết cha, không phải nơi cho con người ở.
Người bị hỏi có khả năng biết vấn đề về linh thú vân hệ, vị sư huynh bình thường có nguồn tin rộng suy tư một lát, nói:....
Đầu tiên là đi vấn an sư phụ, xuống núi nửa năm, sắc mặt sư phụ càng thêm tái nhợt, thậm chí mơ hồ lộ ra một luồng tử khí. Sư phụ cũng là một trong Bắc Phong lục kiếm, pháp lực cường đại vô cùng, người như vậy đã không khống chế nổi bệnh già của mình, tuổi thọ càng ngày càng ít đi.
Trong lòng Lục Nguyên âm thầm cảm khái, hắn cùng sư phụ nói chuyện phiếm mấy câu, Lý Nguyên Bạch hỏi thăm cuộc sống của hắn sau khi xuống núi, khi nghe Lục Nguyên giao đấu với Tu La, cũng khẽ gật đầu mỉm cười. Tu vi của hắn như vậy, đã từng chém giết qua vô số Tu La cường đại, thậm chí đại Tu La luyện thể kỳ, hắn cũng tự tay chém qua, chỉ có một con Tu La, hắn đương nhiên không thèm để ý.
Hắn chỉ nghe đồ nhi nói chuyện, nghe thấy đồ nhi đánh thắng, sau đó đơn thuần cực kỳ cảm thấy vui vẻ, như thế mà thôi.
Những người càng đến gần cái chết lại càng xem trọng thân tình, tình thầy trò hiện tại của hắn đối với Lục Nguyên đã giống như thân tình rồi.
Một lát sau, Lục Nguyên đi tới chỗ nội vụ, nhận mười viên linh thạch, lúc này mới đi đến phòng ngủ của mình.
Phòng ngủ, vẫn đơn giản như vậy.
Một chiếc giường, một chiếc ghế dựa, một chiếc bàn.
Trên vách tường giắt một thanh phi kiếm, chuôi kiếm ửng đỏ, vỏ kiếm theo phong cách cổ xưa, chính là Trường Hồng kiếm, Lục Nguyên thắng được của Ti Mã Bác trong đại hội thi đấu Bắc Phong. Lục Nguyên cũng tháo thanh Dưỡng Ngô kiếm luôn mang theo bên mình xuống, treo lên trên tường, còn mình thì thoải mái nằm xuống chiếc giường ngủ quen thuộc sáu năm qua.
Nằm trên giường một hồi, sau khi tìm lại cảm giác quen thuộc trước kia, Lục Nguyên bèn ngồi dậy, bây giờ là lúc nuôi nấng linh thú vân hệ trong Phong linh bài, trong tay hắn cầm một khối hạ phẩm linh thạch, đọc một pháp quyết:
- Vạn pháp quy nhất, phong linh quy cấm, phong linh bài, tiến.
Lục Nguyên tiến nhập vào thế giới thảo nguyên trong phong linh bài, trong tay vừa vặn cũng cầm một khối hạ phẩm linh thạch. Hắn mới tiến vào trong đã phát hiện ba con linh thú trong phong linh bài đều vui sướng chạy về phía mình.
Mấy con linh thú này đúng là biết tâng bốc, lần trước khi mình không mang linh thạch tiến vào, ba con linh thú hoàn toàn không để ý đến hắn, hiện tại, không ngờ lại vô cùng nhiệt tình như vậy.
Còn chưa chờ Lục Nguyên kịp phản ứng, ba con vân thỏ đã nuốt luôn viên hạ đẳng linh thạch, hơn nữa sau khi nuốt xong viên tinh thạch, còn ném ánh mắt đáng thương nhìn Lục Nguyên.
Không có cách nào, lại đi ra.
Chuyến trở về này, Lục Nguyên mang theo hai khối hạ đẳng linh thạch, khiến một con hỏa cẩu, ba con vân thỏ đều ăn rất nhanh. Trước kia, bọn chúng đều không thèm để ý đến Lục Nguyên, lúc này ngược lại lại tỏ ra thân thiết nằm xuống bên cạnh hắn. Ba con vân thỏ là đáng yêu nhất, vừa thân mật cọ chân hắn, vừa lăn qua lăn lại trên mặt đất, cái bụng tròn vo, xem ra không cần cho ăn nữa.
Sau khi trở ra, ý thức Lục Nguyên quay lại thân thể, lập tức cảm giác được pháp lực vân hệ từ trong phong linh bài truyền tới lại khôi phục tiêu chuẩn như ban đầu. Nếu so sánh số hạ phẩm linh thạch mà hắn tổn hao và nguyên khí vân hệ vô cùng Lục Nguyên tiếp nhận được, xem ra lần làm ăn này rất giá trị.
Kỳ thật đây cũng là chuyện đương nhiên, các Tu tiên giả hấp thu linh khí trong linh thạch, còn cần chuyển hóa thành pháp lực của hệ bản thân, sự chuyển đổi này rất hao tổn.
Còn các linh thú lại chuyển hóa trăm phần trăm, không hề có hao tổn, hơn nữa vì bản thân vân thú ẩn chứa nguyên khí của hệ này, không khỏi lộ ra một chút.
Cứ như vậy, nuôi linh thú căn bản là cuộc mua bán giá trị nhất.
Lục Nguyên gối đầu lên phong linh bài, chìm vào giấc ngủ.
Nằm ngủ trong căn phòng nhỏ quen thuộc hơn sáu năm qua, đương nhiên là vô cùng thoải mái.
Gió thu, mưa thu sầu chết người.
Lúc này đã vào cuối thu.
Mưa phùn mênh mông, ngoài Trường Xuân Cư bện lưới mưa mông lung. Phương xa ngọn núi, gần như tre xanh ở trong mưa phùn thấy không rõ ràng. Dưới hành lang, nước mưa đánh trên mặt đất, từng giọt mưa tí tách rơi. Phía xa, trong mưa có chim bay vụt qua nhanh.
Lục Nguyên chưa bao giờ là người đa sầu đa cảm, tất nhiên bây giờ sẽ không sinh ra cảm giác buồn gì.
Nói đến Lục Nguyên cũng bị sư phụ Lý Nguyên Bạch buộc xem chút sách, đọc ít thơ. Dù sao ở trong mắt sư phụ Lý Nguyên Bạch, điển tịch nho gia có thể bồi dưỡng tâm tính con người. Lý Nguyên Bạch rất chú trọng tâm tính, một người tâm tính tốt, cái khác tệ chút không sao, chậm rãi bồi dưỡng được, tâm tính kém thì bất trị. Hơn nữa Lý Nguyên Bạch cho rằng những áng thơ, quyển sách có thể bồi dưỡng khí chất một người.
Cho nên dưới áp lực của sư phụ, dù Lục Nguyên khá là lười nhưng cũng bị buộc đọc chút sách vở. Ví dụ như "Đối tiêu tiêu mộ vũ sái giang thiên, nhất phiên tẩy thanh thủ." "Vũ sắc thu lai hàn, phong nghiêm thanh giang thích." "Thu phong thổi bạch sóng, thu vũ ô bại hà. Bình hồ tam thập lý, quá khách cảm thu đa." Vân vân, nhìn khá dễ.
Không phải hắn cái gì cũng dốt, tất nhiên là hiểu chút ý cảnh trong đó. Nhưng ý cảnh tốt hơn thì sao? Vẫn không thể ăn vào miệng trong hiện thực.
Được rồi, không thể không thừa nhận hắn là tục nhân, cực kỳ tục.
Giờ là ngày thu, mình nên suy ngẫm xem mùa này nên ăn thứ gì.
Ăn là một đạo tinh thâm rộng lớn.
Luôn đuổi theo cay, tươi, mặn là thấp kém. Chân chính đạo thượng thừa thì tất nhiên là tươi, cay, mặn nhưng cũng cần mùi vị nguyên bản của thực vật, có chút món ăn vốn không cần đưa bất cứ gia vị, vị nguyên bản đã là khá ngon rồi. Hơn nữa chân chính đạo ẩm thực thượng thừa, mỗi một mùa, ăn cái cần phải nghiên cứu.
Được rồi, không cần để ý nhiều vậy, mình cũng không cần truy đuổi cái gì đạo ẩm thực thượng thừa, chỉ cần ăn ngon là tốt rồi. Trong ngày thu thế này ăn gì mới tốt đây? Mùa này không nóng không lạnh, thích hợp bổ dưỡng, cái này được xưng là thu bổ, ăn thịt dê chắc là không tệ. Lục Nguyên nghĩ đến thịt dê thơm ngào ngạt, lập tức thèm chảy nước miếng.
Mặc kệ tất cả, trước kiếm thịt dê xuyến ăn cái rồi tính.
Thịt dê có rất nhiều cách ăn.
Ví dụ như bảo thịt dê, thịt dê nướng, hắn thích nhất là thịt dê xuyến. Cái nồi bỏ đó, dùng kiếm cắt thịt dê, từng miếng như giấy mỏng, đây chính tác dụng của kiếm thuật giỏi. Loại thịt dê xuyến này miếng thịt đều đều mỏng như tờ giấy, các gia vị nêm ngon lành, xuyến thịt ngon lành cực kỳ.
………..
- Đúng là ngon thật.
Lục Nguyên dùng đũa lắc lư một khối thịt dê xuyến, cực kỳ hưởng thịt mỹ vị. Đương nhiên hắn là tay phải cầm kiếm, tay trái cầm đũa. Nguyên nhân tay trái cầm kiếm là vì bên cạnh còn có hai ăn hàng, hai tên miệng cực rộng, chính là Diệp Phương, Diệp Viên.
Bình thường không thấy hai người này, nhưng chỉ cần có đồ ngon là không thể thiếu họ.
Bình thường ba người chia đồ ăn đều phải đấu kiếm một phen, lúc đấu kiếm giành đồ ăn. Sau đó bởi vì thực lực ba người sàn sàn nhau, nên cơ bản chia đồ thành ba phần. Bây giờ ba người cùng ăn thì tất nhiên phải dùng kiếm tranh, nhưng đáng tiếc là kiếm thuật của Lục Nguyên đã khá giỏi, vượt xa Diệp Phương, Diệp Viên, nên hắn ăn nhiều nhất.
Diệp Phương kêu to:
- Không công bình, không công bình!
- Đúng vậy, cực kỳ không công bình!
Diệp Viên gật đầu đồng ý nói:
- Tại sao có thể như vậy?
- Nói nhảm, ai kêu kiếm kỹ của các ngươi không bằng ta?
Lục Nguyên không chút xấu hổ nói.
Ba người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cùng là ăn hàng, bình thường có đồ ăn là sẽ tranh đến đoạt đi túi bụi.
- Kiếm thuật của ta mạnh nhất, bây giờ ta làm vậy gọi là hợp lý lợi dụng ưu thế của mình, hiểu chưa?
Diệp Phương kêu gào:
- Vô sỉ!
Diệp Viên gật mạnh đầu tán đồng.
Chẳng qua Lục Nguyên mặt dày tất nhiên không có ý kiến, đối với hai bạn xấu la làng thì phớt lờ đi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lúc này chợt có tiếng cười mắng:
- Lại là ba người các ngươi.
Lục Nguyên nhìn qua, vốn lười nhác lập tức nghiêm nghị. Người đến áo trắng tóc râu bạc, chính là sư phụ Lý Nguyên Bạch. Ở trước mặt bất cứ ai Lục Nguyên đều là bộ dạng cà lơ phất phơ không để ý. Nhưng trước mặt sư phụ thì hắn đâu dám, sư phụ Lý Nguyên Bạch là người hắn kính trọng nhất.
- Tham kiến sư phụ!
Hai người Diệp Phương, Diệp Viên vốn mặt cười cợt nhả giờ thấy Lý Nguyên Bạch đến lập tức nghiêm túc.
Hai người cùng chắp tay nói:
- Kính chào Lý sư bá.
Lý Nguyên Bạch híp mắt nhìn ba người, thấy là thanh xuân sức sống. Lý Nguyên Bạch cực kỳ chú trọng đệ tử Lục Nguyên của mình, đối với bạn tốt của hắn thì tất nhiên là yêu ai yêu cả đường đi.
- Tất cả không cần đa lễ, lần này lão phu đến là báo cho các ngươi biết một việc, trong Bắc phong, Vân Vụ sơn cốc ngưng tụ ra hai linh thú vân hệ, một con là Vân Thố, một con là Vân Miêu, định để thập đại đệ tử chân truyền các ngươi đi trước bắt. Nhưng vì chỉ có hai con nên phải xem bản lĩnh mỗi người.
Linh thú vân hệ!
Vốn Lục Nguyên còn đang cười cợt lòng thít chặt. Trên người hắn có ba linh thú vân hệ Vân Thố, đương nhiên biết tác dụng của linh thú vân hệ. Ba con linh thú vân hệ Vân Thố cơ bản tăng gấp đôi tốc độ tu hành pháp lực của hắn. Tốc độ tu tiên gấp đôi, đó là khái niệm gì? Quả thực là không thể tưởng tượng.
Bây giờ không ngờ xuất hiện linh thú vân hệ!
Vân Vụ sơn cốc ở mặt tây bộ Bắc phong, là vùng khá nổi danh của Hoa Sơn Bắc phong, chỗ ấy ở trong Bắc phong là sơn cốc tích mây nhiều nhất. Trước kia đã nói lai lịch linh thú, ví dụ như linh thú vân hệ là do mây nhiều năm chồng chất cùng một chỗ. Trải qua thời gian hơn trăm năm mới biến hóa thành linh thú.
Chính vì vậy nên linh thú vân hệ khá hiếm thấy. Cho nên nói cực kỳ hiếm thấy, cũng cực kỳ quý giá.
Coi như là Bắc phong lục kiếm tiên trong tay cũng không có bao nhiêu linh thú vân hệ.
Loại linh thú vân hệ này một khi nắm trong tay thì không cần nuôi nấng nhiều, linh thú vân hệ không ngừng phun ra nuốt vào nguyên khí vân hệ, có thể tăng cao tốc độ tu hành luyện tâm pháp vân hệ.
Bây giờ, Bắc phong Vân Vụ sơn cốc trải qua hơn trăm năm tích lũy, rốt cuộc biến hóa ra hai con linh thú vân hệ. Đương nhiên hai linh thú vân hệ thuộc về ai thì khó mà chọn. Đám Bắc phong lục kiếm tiên muốn lấy hai con linh thú vân hệ cho các đệ thập đại đệ tử chân truyền, để họ tăng cao thực lực. Đương nhiên thập đại đệ tử chân truyền có phúc lợi này, còn đệ tử khác thì không khả năng có cơ hội đó. Thập đại đệ tử chân truyền được tâm pháp, kiếm pháp, đan dược và đủ loại lợi ích không phải đệ tử bình thường có thể sánh bằng. Nếu không thì Tư Mã Hạo sẽ không mưu đồ vị trí thập đại đệ tử chân truyền của Lục Nguyên. Đáng tiếc gã bị Lục Nguyên đánh đến mặt xám mày tro trở về, liên quan Tư Mã Trường Bạch bị mất mặt.
Lại nói, nghe Lý Nguyên Bạch nói thế thì mắt Lục Nguyên lập tức sáng ngời. Diệp Phương, Diệp Viên cũng mắt sáng lên, nhưng rồi biến ảm đạm. Họ tự biết bản thân, thực lực xếp chót trong thập đại đệ tử chân truyền, lần này linh thú vân hệ chỉ có hai con, nào có phần của họ chứ.
Mưa phùn rả rích đan vào trên không trung, mông lung núi non viễn xứ, cung điện gần bên.
Trong mưa phùn đan thành lưới, chỉ có thể nhìn đến bóng dáng mông lung, tất cả không rõ ràng.
Không khí Hoa Sơn Bắc phong trong cơn mưa này biến khác hẳn.
Hoa Sơn Bắc phong, trải qua lần bình thản Bắc phong đại tái, gần đây lại náo nhiệt lên.
Điều tra nguyên nhân thì vẫn là vì các trưởng lão tuyên bố tại Vân Vụ sơn cốc xuất hiện linh thú vân hệ. Linh thú vân hệ, vật quý hiếm như vậy xuất hiện khiến rất nhiều tu tiên giả thường ngày bình thản trở nên không bình tĩnh, thật là tội lỗi, tội lỗi.
- Nghe nói chưa? Lần này trong Vân Vụ sơn cốc xuất hiện vân thú đó!
- Đúng thế, nghe nói có hai con linh thú vân hệ, một là Vân Thố, con kia là Vân Miêu.
- Đáng tiếc, chúng ta là đệ tử bình thường, không tư cách tiến vào Vân Vụ sơn cốc, chỉ thập đại đệ tử chân truyền mới có tư cách.
- Thập đại đệ tử chân truyền, thật là vị trí tốt, đáng tiếc chúng ta không tốt số như vậy, không sinh ra làm học trò của trưởng lão cầm quyền như là Bắc phong lục kiếm tiên.
- Dù là học trò Bắc phong lục kiếm tiên thì sao, cũng chưa chắc có thể làm thập đại đệ tử chân truyền. Lần trước Bắc phong đại tái chẳng phải thứ tôn Tư Mã Hạo của Đại Nhật Kiếm Tư Mã sư thúc muốn cướp vị trí của lục sư huynh Lục Nguyên, đồ nhi Thùy Mộ Kiếm Thiên Lý sư bá, kết quả bị đánh nở hoa luôn. Vị trí thập đại đệ tử chân truyền phải có xuất thân, có may mắn, có tư chất, có tâm tính, thiếu một thứ cũng không được.
- Vậy cũng đúng.
- Hơn nữa coi như là thập đại đệ tử chân truyền lần này cũng chưa chắc có thể được linh thú vân hệ, dù sao tổng cộng chỉ có hai linh thú vân hệ mà thập đại đệ tử chân truyền thì tới mười người, làm gì dễ dàng như vậy.
Người nói chuyện hiển nhiên là có tin tức khá nhiều.
- Đúng đúng. Dám hỏi sư huynh, ngươi cảm thấy ai có khả năng được đến linh thú vân hệ nhất?
Sư đệ bình thường không có nhiều tin tức lập tức nghiêm túc hỏi. Đây không chỉ vì nhiều chuyện mà thôi, còn liên quan đến tương lai của họ. Thập đại đệ tử chân truyền sau này sẽ trở thành trưởng lão cầm quyền Bắc phong, tựa như hiện nay Bắc phong lục kiếm tiên vậy.
Đệ tử bình thường khác đều muốn bám vào dưới tay các đệ tử chân truyền, vậy thì sau này mới chiếm được ích lợi càng lớn.
Cho dù trong chính đạo môn phái hòa bình thì vẫn có loại chuyện nghiêng theo chiều gió, đứng nhầm nơi sẽ không mất mạng nhưng cũng không có lợi lộc gì.
Tuy nhiên, như thế còn đỡ hơn ma đạo môn phái nhiều. Chính đạo môn phái chỉ là ám tranh, mọi người đánh tới chia ra thắng bại liền ngừng tay, sẽ không quá đáng, không lấy mạng. Nghe nói thế giới yêu ma dưới đất cũng có một ít môn phái, những môn phái này khá là mạnh bạo, lấy trưởng lão cầm đầu làm trung tâm, đệ tử chân truyền là tay đấm vàng, đệ tử bình thường là tay chân tôm tép.
Những thế giới yêu ma dưới đất này, trong ma đạo môn phái đánh tới đánh lui, giết xuôi giết ngược, máu me đầm đìa. Ai tay ngoan, ai thực lực mạnh là có thể leo lên vị trí cao. Vì ích lợi, máu mủ ruột rà không nhận, thí sư giết cha, không phải nơi cho con người ở.
Người bị hỏi có khả năng biết vấn đề về linh thú vân hệ, vị sư huynh bình thường có nguồn tin rộng suy tư một lát, nói:....