Sau đó cả hai lại mãnh liệt giao thủ, Chỉ Nhu kiếm pháp và Phong Vân 108 thức lại không ngừng thi triển, Vân Bình muốn thể hiện trước mặt sư phụ Độc Cô diệp nhưng vì thế kiếm của Trương Thanh Thư như núi như biển hắn cuối cùng cũng phải thất bại.
- Trương sư huynh thật lợi hại.
- Đúng thế!
- Đệ tử chân truyền của Võ đang tiên môn đúng là bất phàm.
Những thanh âm nghị luận này vang lên, cũng không có ai tính đến Lục Nguyên, hiện tại thời gian trôi qua không ai xem Lục Nguyên là đệ tử đời thứ mười nữa, cơ bản đem hắn đối đãi như đời thứ chín.
Lục Nguyên ở bên cạnh nhìn những người kia giao thủ dĩ nhiên là không có hứng thú, hắn tùy ý vừa xem vừa uống rượu.
Ngồi xem một lúc Lục Nguyên liền đi dạo chơi, Võ Đang cũng có chút cảnh đẹp, ví dụ như Thái Hòa Cung, Tịnh Nhạc cung, Huyền Nhạc môn.... tất cả đều có phần đặc sắc.
Đuông nhiên bàn về khí thế hùng hồn, còn cảm tượng nó thuộc về Chân Võ đại điện.
Chân Võ đại điện kia đứng ở trên đỉnh núi giống như quy xà nhị tướng vậy.
Khí thế của nó có thể nuốt sông nuốt núi.
Mà Hoa Sơn tiên môn thì không có được đại điện như vậy điều này cũng là tự nhiên, đại Tấn Hoa Sơn nếu như không chia làm ngũ pho chỉ sợ cũng có thể tạo ra tòa cung điện khí thôn sơn hà như vậy.
Trong khoảng thời gian này Lục Nguyên đi du ngoạn ở trong Võ Đang tiên môn.
Võ Đang có bảy mươi hai ngọn núi, hắn đến tất cả mọi nơi.
Chỉ là cuối cùng cũng phải rời đi rồi.
Dưới chân núi Võ Đang dưới sự dẫn dắt của Độc Cô Diệp Sở Phi đội ngũ dần dần rời khỏi Võ Đang tiên môn, mà Ân Chính và Thẩm Hà hai người cũng tự mình đưa tiễn tới tận chân núi.
- Núi cao sông dài chư vị tiên môn Hoa Sơn, một đường tạm biệt.
Ân Chính chắp tay nói.
Ân sư huynh khách khí rồi.
Độc Cô Diệp cũng khách khí chắp tay.
Hai bên cười cười từng người cáo biệt, Độc Cô Diệp rời đi mà Ân Chính cũng nhìn đoàn người phía xa xa mà tự nói:
- Lục Nguyên này đúng là nhân vật khó lường....
Hắn có phần cảm khái tuy nhiên Hoa Sơn tiên môn cho dù cường thế một chút cũng vậy, dù sao Võ Đang và Hoa Sơn hiện tại cũng có không ít lợi ích cùng nhau.
Ân Chính cười cười sau đó quay trở về núi Võ Đang.
Núi Võ Đang dần hồi phục lại sự bình tĩnh.
Lại nói đoàn người Độc Cô Diệp Sở Phi đang xuất phát về phía Côn Luân sơn.
- Kiếm pháp của Võ Đang tiên môn quả nhiên có chỗ độc đáo, Nhiễu Nhu Chỉ kiếm pháp đúng là phiền toái.
Vân Dật nói lời này ra tất cả mọi người đều ưu tư, trước đó không lâu bọn họ đã cùng với đệ tử chân truyền giao thủ, bọn họ sợ nhất là Chỉ Nhu kiếm pháp, bộ kiếm pháp kia quấn lấy trườn kiếm làm cho kiếm chiêu không sử dụng được bất kể là ai cũng không tìm được phương pháp phá Nhiễu Nhu Chỉ kiếm pháp cho tốt.
Lăng Ngọc Châu hỏi:
- Lục sư đệ, nếu là đệ thì đệ sẽ phá Nhiễu Nhu Chỉ kiêm pháp thế nào.
Lục Nguyên thản nhiên nói:
- Nhiễu Nhu Chỉ kiếm pháp bộ kiếm pháp kia nặng ở hai chữ là Nhiễu và Nhu, kỳ thực không khó phá, Nhiễu là vòng quanh kiếm của ngươi và dùng Nhu để kìm chế, chúng ta ở Bắc Phong có một loại biện pháp là dùng Nhu đối với Nhu, Phong Vân 108 kiếm kỳ thật khi luyện tới chỗ sâu, bất kể là Phong hay là Vân cũng không phải là thứ thực tế, Nhiễu Nhu Chỉ không thể nào quấn quanh được, tuy nhiên cần phải đến cảnh giới này mới có thể ứng phó.
- Đương nhiên cẩn thận tổng kết, cũng có thể làm ra một bộ kiếm pháp chống lại Nhiễu Nhu chỉ, một thức phá một thức, đệ cũng có thể làm được.
Lục Nguyên nói:
Nếu như đệ làm ra bộ kiếm chiêu như vậy mọi người đúng là có thể phá vỡ kiếm pháp của Trương Thanh Thư tuy nhiên kiếm pháp này, trong tay những người khác nhau thì thi triển khác nhau uy lực bất đồng phá được Trương Thanh Thư nhưng không thể nào phá được người mạnh hơn cho nên sáng tạo ra cũng không có chỗ để dùng.
Sở Phi cười ha hả:
- Lục sư điệt nói rất đúng, kiếm pháp là kiếm pháp, bản thân kiếm thuật cảnh giới còn thấp, đã đến cảnh giới nhất định thì tự nhiên có thể phá đơn giản, kiếm pháp không có con đường tắt để đi, chỉ có thể thành thật tăng con đường kiếm thuật của mình mới là đúng đắn.
Phen này đi ra ngoài lịch lãm mọi người cũng được tăng kinh nghiệm.
Cho nên ở trên đường bọn họ thường xuyên dò xét khảo thí các loại kiếm pháp.
Côn Luân sơn.
Côn Luân chính là một tòa núi cao ở Đại Tấn.
Kỳ thật ở trên mặt đất Côn Luân sơn có không ít tòa sơn mạch, ở Đại Tấn chỉ là chỉ có một tòa Côn Luân sơn.
Côn Luân sơn có truyền thuyết mỹ hảo, ví dụ như là Tây vương mẫu, Nguyên Thủy Thiên tôn, cũng óc người nói Côn Luân là trung tâm của thế giới, tự xưng là Vạn Sơn chi tổ tuy nhiên những cái này đều là thượng cổ lịch sử.
Mỗi một tòa Côn Luân sơn đều có truyền thuyết như vậy.
Còn truyền thuyết chân chính thì không ai biết rõ.
Không nói tới quốc gia khác chỉ nói tới Côn Luân sơn ở Đại Tấn.
Tòa Côn Luân sơn này núi cao vạn trượng, che đầy trời.
Đi tới dưới chân Côn Luân sơn, thấy đoàn người Bắc phong tới, lập tức có hộ vệ hỏi, Độc Cô Diệp đem danh hào ra báo, những họ vệ này nghe nói là Hoa Sơn cửu đại kiếm tiên đến chơi thì kinh ngạc lập tức đi thông báo.
- Muội còn tự hỏi là người nào hóa ra là Độc Cô Sư tỷ tới.
Một thanh âm uyển chuyển cất tiếng, sau đó một mỹ phụ xuất hiện, đây chính là Đào Kiếm tiên Mộ Nhược Lan, Mộ Nhược Lan cùng với Độc Cô Diệp từng có giao tình ở trong tu tiên giới nên lập tức ra chào hỏi.
- Hóa ra là Mộ sư muội.
Độc Cô Diệp gật đầu cười.
- Không biết Độc Cô sư tỷ đến đây có dụng ý gì?
Mộ Nhược Lan đi thẳng vào vấn đề.
- Ta mang theo một đám đệ tử chân truyền Bắc Phong tới đây thăm Côn Luân sơn một chuyến.
Độc Cô Diệp nói.
Nghe thấy ý đồ của Độc Cô Diệp, Mộ Nhược Lan gật đầu:
- Thì ra là thế mời Độc Cô sư tỷ ở tạm muội nhất định sắp xếp thật tốt.
Đệ tử các phái trao đổi đây không phải là chuyện xấu dĩ nhiên nàng không phản đối.
Mộ Nhược Lan dẫn theo đám người Độc Cô Diệp đi lên trên Côn Luân sơn, chỉ thấy Côn Luân sơn đã bị băng tuyết che lại, nhìn như một thế giới băng tuyết vậy.
Cứ như vậy mà đi phía trước xuất hiện một cái cây lớn.
Gốc cây này lá cây màu xanh tím, trái màu vàng, giữa ánh mặt trời không nhìn thấy ngọn ở đâu Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn chỉ thấy gốc cây này hướng thẳng lên trời, không biết cao bao nhiêu, những đệ tử Bắc Phong khác thì tặc lưỡi kêu lạ, bọn họ chưa từng gặp qua cái cây nào to lớn như thế.
Mộ Nhược Lan nhìn gốc cây này mà giới thiệu:
- Đây chính là Kiến Mộc của Côn Luân Sơn.
Kiến Mộc!
Ở thời kỳ thượng cổ, bên cạnh Côn Luân sơn có một cây đại thụ, gọi là Kiến Mộc.
Kiến Mộc có thể thăng thiên!
Nghe nói người ở thời kỳ thượng cổ chẳng cần tu hành, chỉ cần đi lên Kiến Mộc tới tận bầu trời là có thể thành thiên thần, tuy nhiên chẳng hiểu tại sao Kiến Mộc về sau lại bị hủy hoại, đó là Kiến Mộc trong truyền thuyết mà Kiến Mộc này hiển nhiên không bằng cái cây Kiến Mộc đó.
Mộ Nhược Lan gật đầu:
- Đúng thế năm đó tổ sư khai phái phát hiện ra một tàn tích lưu lại của Kiến Mộc liền trống xuống kết quả trải qua thời gian, cây Kiến Mộc mới càng lúc càng cao, hiện tại đã vượt qua nghìn trượng. Kiến Mộc này càng lên cao càng khó leo, với thực lực của muội cũng chỉ có thể leo lên tới năm trăm trượng mà thôi không thể nào leo lên thêm nữa, nếu tỷ và các đệ tử có hứng thú có thể leo thử Kiến Mộc này.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên Kiến Mộc được vây lấy một tầng mây trắng.
Độc Cô Diệp là một trong cửu đại kiếm tiên, cũng muốn thử sức, bà lập tức gật nhẹ đầu;
- Nhất định phải thử một chút.
Dù sao cũng là đi ra ngoài du lịch mà thôi, cũng chẳng có mục tiêu gì, đụng phải chuyện thú vị, tự nhiên phải chơi đùa một phen.
Độc Cô Diệp Sở Phi Vân Dật Vân Bình Lục Nguyên năm người bọn họ đều biết bay cho nên không cần leo, trực tiếp bay lên là được mà bảy người khác như Lăng Ngọc Châu thì không biết, bọn họ cũng chỉ có thể leo lên. Lúc mới nhảy lên Kiến Mộc, Lục Nguyên cảm thấy có một luồng lực áp bách về phía thân thể của mình, tuy nhiên áp lực này cũng không nhiều.
Cứ như vậy mà bay lên.
Lục Nguyên bay cũng không gấp, hắn từ từ mà tiến lên, mà Độc Cô Diệp hiện tại đã bay lên rất cao, Sở Phi sợ các đệ tử có chuyện không hay xảy ra cho nên cứ không nhanh không chậm mà bay lên.
Bọn người Lăng Ngọc Châu leo lên trên Kiến Mộc một lúc thì cảm thấy kiệt sức, áp lực khiến cho bọn họ không thể nào tiếp tục được, lúc mới đầu còn tốt, về sau lên tới độ cao hai mươi trượng trán của bọn họ đều vã ra từng mồ hôi như hột đậu, cuối cùng Diệp Phương Diệp Viên, Diệp Phi, An Tri cuối cùng cũng phiả bỏ cuộc, Mộc Nhược Lan liền nhẹ nhàng đưa họ xuống.
Mà những người còn lại thì vẫn tiếp tục leo, cứ như vậy khi leo được ba mươi trượng, Lăng Ngọc Châu Tư Mã Bác Phương Đạm của bọn họ cảm thấy kiệt sức, tới ba mươi lăm trượng, Tư Mã Bác Phương Đạm đều cảm thấy kiệt sức, không thể nào leo lên được nữa cuối cùng cũng phải bỏ cuộc.
Mà Lăng Ngọc Châu thì tốt hơn bọn họ một chút, nàng tới bốn mươi trượng mới bỏ cuộc, nữ hài này thật là quật cường muốn tiến tới nữa, nhưng áp lực của Kiến Mộc thật sự khiến nàng không thể nào bay lên được nữa, áp lực mạnh mẽ tựa hồ muốn làm cho xương cốt của nàng gãy nát, chỉ sợ tiếp tục thân thể sẽ bị hao tổn đối với tu tiên giả sẽ là một điều vô cùng bất lợi.
Hiện tại những người tiến lên ngày càng ít.
Đạt được sáu mươi trượng, Vân Dật và Vân Bình cũng chống đỡ không nổi nữa, tuy nhiên cả hai người đều không muốn thua nhau, nếu như chỉ còn lại một người bọn họ chắc sẽ bỏ cuộc ở đây nhưng cả hai người đều vẫn còn tiếp tục cho nên bọn họ chỉ thầm nghĩ chỉ cần đối phương bỏ cuộc mình cũng sẽ bỏ cuộc.
Cứ như vậy cho tới bảy mươi trượng, Vân Dật chỉ thấy Vân Bình phịch một tiếng mà rớt xuống, Vân Dật như cất được gánh nặng cũng phịch một tiếng mà rơi xuống theo.
Đúng là hai người quật cường, trong chốc lát sau khi rơi xuống đã hôn mê, cũng may Mộ Nhược Lan đi sát theo bên cạnh, nàng khẽ vươn tay áo ra, tiếp nhận hai người bọn họ.
Mà hiện tại chỉ còn lại ba người Độc Cô Diệp Sở Phi và Lục Nguyên mà thôi.
Mộ Nhược Lan liền cảm thấy hứng thú, Độc Cô Diệp và Sở Phi hai người đều là cửu đại kiếm tiên, Mộ Nhược Lan cũng biết mình cũng chỉ có thể đạt tới năm trăm trượng mà thôi, đoán chừng Sở Phi và Độc Cô Diệp cũng không khác biệt mình bao nhiêu, tối đa là hơn mình chừng mười hai mươi trượng là cùng, Sở Phi là kiếm tiên mới thực lực yếu một chút, ít hơn mình mười hai mươi trượng là cùng.
Mà thú vị chính là Lục Nguyên.
Lục Nguyên chính là đệ tử đời thứ mười của Đại Tấn quốc.
Mộ Nhược Lan ở bên cạnh ước tính chỉ thấy Lục Nguyên càng lúc càng bay cao hơn, hiện tại đã vượt qua một trăm trượng rồi.
Mộ Nhược Lan cả kinh, một trăm trượng, đệ nhất đệ tử chân truyền của Côn Luân tiên môn là Triệu Càn Khôn cũng chỉ đạt tới tám mươi trượng mà thôi, không ngờ Lục Nguyên có thể vượt qua một trăm trượng, tuy nhiên nghĩ lại, Triệu Càn Khôn tuy là đệ tử chân truyền nhưng lại thích vỗ mông ngựa, mà Lục Nguyên có thể làm được điều này cũng là bình thường.
Một trăm năm mươi trượng.
Hai trăm trượng.
Khi Lục Nguyên đạt tới hai trăm trượng Mộ Nhược Lan cảm thấy chấn kinh rồi.
Cùng lúc đó Độc Cô Diệp cũng đã tiến lên năm trăm hai mươi trượng nhưng không cách nào đi thêm nữa, nàng cũng chỉ có thể bỏ cuộc:
- Côn Luân kiếm mộc, quả nhiên là bất phàm.
Hai người bọn họ là Cửu đại kiếm tiên tự nhiên sẽ không dùng hết pháp lực như bọn đệ tử, lúc này bọn họ rời khỏi bốn trượng bên ngoài áp lực liền biến mất, Độc Cô Diệp và Sở Phi bọn họ thầm kêu kỳ lạ, áp lực của Kiến Mộc này quả nhiên là lớn tới cực điểm.
Thượng cổ thần thụ, quả nhiên bất phàm.
Khó trách được ở trong truyền thuyết thượng cổ ai có thể đi tới đỉnh Kiến Mộc có thể tới thiên đình hóa thành thiên thần, người đi lên đó tu vi há có thể bình thường, có thể có tu vi thiên đình cũng là điều tự nhiên.
Độc Cô Diệp nhìn nhìn thì thấy mọi người ở Bắc Phong đã lui xuống chỉ còn Lục Nguyên là tiếp tục đi lên, Độc cô Diệp nhìn nhìn thì phát hiện ra Lục Nguyên đã bay tới ba trăm trượng mà Mộ Nhược Lan cũng theo sát sau.
Cửu Đại kiếm tiên bọn họ cũng vô cùng hiếu kỳ, xem Lục Nguyên có thể leo tới độ cao nào.
Lục Nguyên hiện tại cũng đang gặp khó khăn, áp lực của Kiến Mộc thật sự là quá lớn, giống như dao cứa lên trên người của hắn vậy, hiện tại đạt tới ba trăm trượng hắn đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Chỉ sợ tiếp tục mình cũng chỉ đạt tới ba trăm trượng mà thôi.
Thoáng dừng lại Lục Nguyên liền cảm thấy cổ quái.
Lại nói mây trên Kiến Mộc này tại sao lại có phần giống như Bạch Sắc Kiếp Vân đều mang tới cho người ta một áp lực thật lớn.
Đúng thế, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Ngũ sắc kiếm đạo của mình, làm thế nào để hấp thụ mây của Kiến Mộc này?
Thật ra là ở thời thượng cổ có một thứ gọi là Kiến Mộc Kiến Mộc bay thẳng lên thiên đình, đi lên thiên đình được gọi là thiên thần, mà Kiến Mộc vì nguyên nhân nào đó mà bị phá tan, di tích của Kiến Mộc được một nhân vật cường đại sưu tầm, giữ lại ở dưới mặt đất.
Kiến Mộc có tác dụng thần diệu, Ngũ Sắc Luân Hồi kiếm đạo chỉ phát huy một phần tác dụng của nó thôi.
Lục Nguyên hiện tại luyện Ngũ Sắc kiếm đạo, cũng chính là do Yến Thương Thiên đụng phải di tích của Kiến Mộc là Ngũ Sắc Kiếp Vân mà sáng tạo ra, cùng với Kiến Mộc của Côn Luân sơn tương tự nhau, lúc này Lục Nguyên tế ra Ngũ Sắc kiếm đạo, tự nhiên có thể không ngừng hấp thụ mây của Kiến Mộc.
Đây là đầu đuôi của mọi chuyện, Lục Nguyên hấp thụ Kiến Mộc chi vân chỉ cảm thấy toàn thân của mình được giảm áp lực đi, ngũ sắc kiếm đạo cũng không ngừng tiến bộ, thậm chí còn có khả năng tăng thêm cảnh giới, hắn liền công kích lên cao hơn, càng lên cao, Kiến Mộc chi vân càng thêm đậm đặc, Bạch Sắc phi kiếm trên đỉnh đầu càng lúc càng ngưng hiện rõ ràng.
Sau đó cả hai lại mãnh liệt giao thủ, Chỉ Nhu kiếm pháp và Phong Vân 108 thức lại không ngừng thi triển, Vân Bình muốn thể hiện trước mặt sư phụ Độc Cô diệp nhưng vì thế kiếm của Trương Thanh Thư như núi như biển hắn cuối cùng cũng phải thất bại.
- Trương sư huynh thật lợi hại.
- Đúng thế!
- Đệ tử chân truyền của Võ đang tiên môn đúng là bất phàm.
Những thanh âm nghị luận này vang lên, cũng không có ai tính đến Lục Nguyên, hiện tại thời gian trôi qua không ai xem Lục Nguyên là đệ tử đời thứ mười nữa, cơ bản đem hắn đối đãi như đời thứ chín.
Lục Nguyên ở bên cạnh nhìn những người kia giao thủ dĩ nhiên là không có hứng thú, hắn tùy ý vừa xem vừa uống rượu.
Ngồi xem một lúc Lục Nguyên liền đi dạo chơi, Võ Đang cũng có chút cảnh đẹp, ví dụ như Thái Hòa Cung, Tịnh Nhạc cung, Huyền Nhạc môn.... tất cả đều có phần đặc sắc.
Đuông nhiên bàn về khí thế hùng hồn, còn cảm tượng nó thuộc về Chân Võ đại điện.
Chân Võ đại điện kia đứng ở trên đỉnh núi giống như quy xà nhị tướng vậy.
Khí thế của nó có thể nuốt sông nuốt núi.
Mà Hoa Sơn tiên môn thì không có được đại điện như vậy điều này cũng là tự nhiên, đại Tấn Hoa Sơn nếu như không chia làm ngũ pho chỉ sợ cũng có thể tạo ra tòa cung điện khí thôn sơn hà như vậy.
Trong khoảng thời gian này Lục Nguyên đi du ngoạn ở trong Võ Đang tiên môn.
Võ Đang có bảy mươi hai ngọn núi, hắn đến tất cả mọi nơi.
Chỉ là cuối cùng cũng phải rời đi rồi.
Dưới chân núi Võ Đang dưới sự dẫn dắt của Độc Cô Diệp Sở Phi đội ngũ dần dần rời khỏi Võ Đang tiên môn, mà Ân Chính và Thẩm Hà hai người cũng tự mình đưa tiễn tới tận chân núi.
- Núi cao sông dài chư vị tiên môn Hoa Sơn, một đường tạm biệt.
Ân Chính chắp tay nói.
Ân sư huynh khách khí rồi.
Độc Cô Diệp cũng khách khí chắp tay.
Hai bên cười cười từng người cáo biệt, Độc Cô Diệp rời đi mà Ân Chính cũng nhìn đoàn người phía xa xa mà tự nói:
- Lục Nguyên này đúng là nhân vật khó lường....
Hắn có phần cảm khái tuy nhiên Hoa Sơn tiên môn cho dù cường thế một chút cũng vậy, dù sao Võ Đang và Hoa Sơn hiện tại cũng có không ít lợi ích cùng nhau.
Ân Chính cười cười sau đó quay trở về núi Võ Đang.
Núi Võ Đang dần hồi phục lại sự bình tĩnh.
Lại nói đoàn người Độc Cô Diệp Sở Phi đang xuất phát về phía Côn Luân sơn.
- Kiếm pháp của Võ Đang tiên môn quả nhiên có chỗ độc đáo, Nhiễu Nhu Chỉ kiếm pháp đúng là phiền toái.
Vân Dật nói lời này ra tất cả mọi người đều ưu tư, trước đó không lâu bọn họ đã cùng với đệ tử chân truyền giao thủ, bọn họ sợ nhất là Chỉ Nhu kiếm pháp, bộ kiếm pháp kia quấn lấy trườn kiếm làm cho kiếm chiêu không sử dụng được bất kể là ai cũng không tìm được phương pháp phá Nhiễu Nhu Chỉ kiếm pháp cho tốt.
Lăng Ngọc Châu hỏi:
- Lục sư đệ, nếu là đệ thì đệ sẽ phá Nhiễu Nhu Chỉ kiêm pháp thế nào.
Lục Nguyên thản nhiên nói:
- Nhiễu Nhu Chỉ kiếm pháp bộ kiếm pháp kia nặng ở hai chữ là Nhiễu và Nhu, kỳ thực không khó phá, Nhiễu là vòng quanh kiếm của ngươi và dùng Nhu để kìm chế, chúng ta ở Bắc Phong có một loại biện pháp là dùng Nhu đối với Nhu, Phong Vân 108 kiếm kỳ thật khi luyện tới chỗ sâu, bất kể là Phong hay là Vân cũng không phải là thứ thực tế, Nhiễu Nhu Chỉ không thể nào quấn quanh được, tuy nhiên cần phải đến cảnh giới này mới có thể ứng phó.
- Đương nhiên cẩn thận tổng kết, cũng có thể làm ra một bộ kiếm pháp chống lại Nhiễu Nhu chỉ, một thức phá một thức, đệ cũng có thể làm được.
Lục Nguyên nói:
Nếu như đệ làm ra bộ kiếm chiêu như vậy mọi người đúng là có thể phá vỡ kiếm pháp của Trương Thanh Thư tuy nhiên kiếm pháp này, trong tay những người khác nhau thì thi triển khác nhau uy lực bất đồng phá được Trương Thanh Thư nhưng không thể nào phá được người mạnh hơn cho nên sáng tạo ra cũng không có chỗ để dùng.
Sở Phi cười ha hả:
- Lục sư điệt nói rất đúng, kiếm pháp là kiếm pháp, bản thân kiếm thuật cảnh giới còn thấp, đã đến cảnh giới nhất định thì tự nhiên có thể phá đơn giản, kiếm pháp không có con đường tắt để đi, chỉ có thể thành thật tăng con đường kiếm thuật của mình mới là đúng đắn.
Phen này đi ra ngoài lịch lãm mọi người cũng được tăng kinh nghiệm.
Cho nên ở trên đường bọn họ thường xuyên dò xét khảo thí các loại kiếm pháp.
Côn Luân sơn.
Côn Luân chính là một tòa núi cao ở Đại Tấn. Truyện Sắc Hiệp -
Kỳ thật ở trên mặt đất Côn Luân sơn có không ít tòa sơn mạch, ở Đại Tấn chỉ là chỉ có một tòa Côn Luân sơn.
Côn Luân sơn có truyền thuyết mỹ hảo, ví dụ như là Tây vương mẫu, Nguyên Thủy Thiên tôn, cũng óc người nói Côn Luân là trung tâm của thế giới, tự xưng là Vạn Sơn chi tổ tuy nhiên những cái này đều là thượng cổ lịch sử.
Mỗi một tòa Côn Luân sơn đều có truyền thuyết như vậy.
Còn truyền thuyết chân chính thì không ai biết rõ.
Không nói tới quốc gia khác chỉ nói tới Côn Luân sơn ở Đại Tấn.
Tòa Côn Luân sơn này núi cao vạn trượng, che đầy trời.
Đi tới dưới chân Côn Luân sơn, thấy đoàn người Bắc phong tới, lập tức có hộ vệ hỏi, Độc Cô Diệp đem danh hào ra báo, những họ vệ này nghe nói là Hoa Sơn cửu đại kiếm tiên đến chơi thì kinh ngạc lập tức đi thông báo.
- Muội còn tự hỏi là người nào hóa ra là Độc Cô Sư tỷ tới.
Một thanh âm uyển chuyển cất tiếng, sau đó một mỹ phụ xuất hiện, đây chính là Đào Kiếm tiên Mộ Nhược Lan, Mộ Nhược Lan cùng với Độc Cô Diệp từng có giao tình ở trong tu tiên giới nên lập tức ra chào hỏi.
- Hóa ra là Mộ sư muội.
Độc Cô Diệp gật đầu cười.
- Không biết Độc Cô sư tỷ đến đây có dụng ý gì?
Mộ Nhược Lan đi thẳng vào vấn đề.
- Ta mang theo một đám đệ tử chân truyền Bắc Phong tới đây thăm Côn Luân sơn một chuyến.
Độc Cô Diệp nói.
Nghe thấy ý đồ của Độc Cô Diệp, Mộ Nhược Lan gật đầu:
- Thì ra là thế mời Độc Cô sư tỷ ở tạm muội nhất định sắp xếp thật tốt.
Đệ tử các phái trao đổi đây không phải là chuyện xấu dĩ nhiên nàng không phản đối.
Mộ Nhược Lan dẫn theo đám người Độc Cô Diệp đi lên trên Côn Luân sơn, chỉ thấy Côn Luân sơn đã bị băng tuyết che lại, nhìn như một thế giới băng tuyết vậy.
Cứ như vậy mà đi phía trước xuất hiện một cái cây lớn.
Gốc cây này lá cây màu xanh tím, trái màu vàng, giữa ánh mặt trời không nhìn thấy ngọn ở đâu Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn chỉ thấy gốc cây này hướng thẳng lên trời, không biết cao bao nhiêu, những đệ tử Bắc Phong khác thì tặc lưỡi kêu lạ, bọn họ chưa từng gặp qua cái cây nào to lớn như thế.
Mộ Nhược Lan nhìn gốc cây này mà giới thiệu:
- Đây chính là Kiến Mộc của Côn Luân Sơn.
Kiến Mộc!
Ở thời kỳ thượng cổ, bên cạnh Côn Luân sơn có một cây đại thụ, gọi là Kiến Mộc.
Kiến Mộc có thể thăng thiên!
Nghe nói người ở thời kỳ thượng cổ chẳng cần tu hành, chỉ cần đi lên Kiến Mộc tới tận bầu trời là có thể thành thiên thần, tuy nhiên chẳng hiểu tại sao Kiến Mộc về sau lại bị hủy hoại, đó là Kiến Mộc trong truyền thuyết mà Kiến Mộc này hiển nhiên không bằng cái cây Kiến Mộc đó.
Mộ Nhược Lan gật đầu:
- Đúng thế năm đó tổ sư khai phái phát hiện ra một tàn tích lưu lại của Kiến Mộc liền trống xuống kết quả trải qua thời gian, cây Kiến Mộc mới càng lúc càng cao, hiện tại đã vượt qua nghìn trượng. Kiến Mộc này càng lên cao càng khó leo, với thực lực của muội cũng chỉ có thể leo lên tới năm trăm trượng mà thôi không thể nào leo lên thêm nữa, nếu tỷ và các đệ tử có hứng thú có thể leo thử Kiến Mộc này.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên Kiến Mộc được vây lấy một tầng mây trắng.
Độc Cô Diệp là một trong cửu đại kiếm tiên, cũng muốn thử sức, bà lập tức gật nhẹ đầu;
- Nhất định phải thử một chút.
Dù sao cũng là đi ra ngoài du lịch mà thôi, cũng chẳng có mục tiêu gì, đụng phải chuyện thú vị, tự nhiên phải chơi đùa một phen.
Độc Cô Diệp Sở Phi Vân Dật Vân Bình Lục Nguyên năm người bọn họ đều biết bay cho nên không cần leo, trực tiếp bay lên là được mà bảy người khác như Lăng Ngọc Châu thì không biết, bọn họ cũng chỉ có thể leo lên. Lúc mới nhảy lên Kiến Mộc, Lục Nguyên cảm thấy có một luồng lực áp bách về phía thân thể của mình, tuy nhiên áp lực này cũng không nhiều.
Cứ như vậy mà bay lên.
Lục Nguyên bay cũng không gấp, hắn từ từ mà tiến lên, mà Độc Cô Diệp hiện tại đã bay lên rất cao, Sở Phi sợ các đệ tử có chuyện không hay xảy ra cho nên cứ không nhanh không chậm mà bay lên.
Bọn người Lăng Ngọc Châu leo lên trên Kiến Mộc một lúc thì cảm thấy kiệt sức, áp lực khiến cho bọn họ không thể nào tiếp tục được, lúc mới đầu còn tốt, về sau lên tới độ cao hai mươi trượng trán của bọn họ đều vã ra từng mồ hôi như hột đậu, cuối cùng Diệp Phương Diệp Viên, Diệp Phi, An Tri cuối cùng cũng phiả bỏ cuộc, Mộc Nhược Lan liền nhẹ nhàng đưa họ xuống.
Mà những người còn lại thì vẫn tiếp tục leo, cứ như vậy khi leo được ba mươi trượng, Lăng Ngọc Châu Tư Mã Bác Phương Đạm của bọn họ cảm thấy kiệt sức, tới ba mươi lăm trượng, Tư Mã Bác Phương Đạm đều cảm thấy kiệt sức, không thể nào leo lên được nữa cuối cùng cũng phải bỏ cuộc.
Mà Lăng Ngọc Châu thì tốt hơn bọn họ một chút, nàng tới bốn mươi trượng mới bỏ cuộc, nữ hài này thật là quật cường muốn tiến tới nữa, nhưng áp lực của Kiến Mộc thật sự khiến nàng không thể nào bay lên được nữa, áp lực mạnh mẽ tựa hồ muốn làm cho xương cốt của nàng gãy nát, chỉ sợ tiếp tục thân thể sẽ bị hao tổn đối với tu tiên giả sẽ là một điều vô cùng bất lợi.
Hiện tại những người tiến lên ngày càng ít.
Đạt được sáu mươi trượng, Vân Dật và Vân Bình cũng chống đỡ không nổi nữa, tuy nhiên cả hai người đều không muốn thua nhau, nếu như chỉ còn lại một người bọn họ chắc sẽ bỏ cuộc ở đây nhưng cả hai người đều vẫn còn tiếp tục cho nên bọn họ chỉ thầm nghĩ chỉ cần đối phương bỏ cuộc mình cũng sẽ bỏ cuộc.
Cứ như vậy cho tới bảy mươi trượng, Vân Dật chỉ thấy Vân Bình phịch một tiếng mà rớt xuống, Vân Dật như cất được gánh nặng cũng phịch một tiếng mà rơi xuống theo.
Đúng là hai người quật cường, trong chốc lát sau khi rơi xuống đã hôn mê, cũng may Mộ Nhược Lan đi sát theo bên cạnh, nàng khẽ vươn tay áo ra, tiếp nhận hai người bọn họ.
Mà hiện tại chỉ còn lại ba người Độc Cô Diệp Sở Phi và Lục Nguyên mà thôi.
Mộ Nhược Lan liền cảm thấy hứng thú, Độc Cô Diệp và Sở Phi hai người đều là cửu đại kiếm tiên, Mộ Nhược Lan cũng biết mình cũng chỉ có thể đạt tới năm trăm trượng mà thôi, đoán chừng Sở Phi và Độc Cô Diệp cũng không khác biệt mình bao nhiêu, tối đa là hơn mình chừng mười hai mươi trượng là cùng, Sở Phi là kiếm tiên mới thực lực yếu một chút, ít hơn mình mười hai mươi trượng là cùng.
Mà thú vị chính là Lục Nguyên.
Lục Nguyên chính là đệ tử đời thứ mười của Đại Tấn quốc.
Mộ Nhược Lan ở bên cạnh ước tính chỉ thấy Lục Nguyên càng lúc càng bay cao hơn, hiện tại đã vượt qua một trăm trượng rồi.
Mộ Nhược Lan cả kinh, một trăm trượng, đệ nhất đệ tử chân truyền của Côn Luân tiên môn là Triệu Càn Khôn cũng chỉ đạt tới tám mươi trượng mà thôi, không ngờ Lục Nguyên có thể vượt qua một trăm trượng, tuy nhiên nghĩ lại, Triệu Càn Khôn tuy là đệ tử chân truyền nhưng lại thích vỗ mông ngựa, mà Lục Nguyên có thể làm được điều này cũng là bình thường.
Một trăm năm mươi trượng.
Hai trăm trượng.
Khi Lục Nguyên đạt tới hai trăm trượng Mộ Nhược Lan cảm thấy chấn kinh rồi.
Cùng lúc đó Độc Cô Diệp cũng đã tiến lên năm trăm hai mươi trượng nhưng không cách nào đi thêm nữa, nàng cũng chỉ có thể bỏ cuộc:
- Côn Luân kiếm mộc, quả nhiên là bất phàm.
Hai người bọn họ là Cửu đại kiếm tiên tự nhiên sẽ không dùng hết pháp lực như bọn đệ tử, lúc này bọn họ rời khỏi bốn trượng bên ngoài áp lực liền biến mất, Độc Cô Diệp và Sở Phi bọn họ thầm kêu kỳ lạ, áp lực của Kiến Mộc này quả nhiên là lớn tới cực điểm.
Thượng cổ thần thụ, quả nhiên bất phàm.
Khó trách được ở trong truyền thuyết thượng cổ ai có thể đi tới đỉnh Kiến Mộc có thể tới thiên đình hóa thành thiên thần, người đi lên đó tu vi há có thể bình thường, có thể có tu vi thiên đình cũng là điều tự nhiên.
Độc Cô Diệp nhìn nhìn thì thấy mọi người ở Bắc Phong đã lui xuống chỉ còn Lục Nguyên là tiếp tục đi lên, Độc cô Diệp nhìn nhìn thì phát hiện ra Lục Nguyên đã bay tới ba trăm trượng mà Mộ Nhược Lan cũng theo sát sau.
Cửu Đại kiếm tiên bọn họ cũng vô cùng hiếu kỳ, xem Lục Nguyên có thể leo tới độ cao nào.
Lục Nguyên hiện tại cũng đang gặp khó khăn, áp lực của Kiến Mộc thật sự là quá lớn, giống như dao cứa lên trên người của hắn vậy, hiện tại đạt tới ba trăm trượng hắn đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Chỉ sợ tiếp tục mình cũng chỉ đạt tới ba trăm trượng mà thôi.
Thoáng dừng lại Lục Nguyên liền cảm thấy cổ quái.
Lại nói mây trên Kiến Mộc này tại sao lại có phần giống như Bạch Sắc Kiếp Vân đều mang tới cho người ta một áp lực thật lớn.
Đúng thế, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Ngũ sắc kiếm đạo của mình, làm thế nào để hấp thụ mây của Kiến Mộc này?
Thật ra là ở thời thượng cổ có một thứ gọi là Kiến Mộc Kiến Mộc bay thẳng lên thiên đình, đi lên thiên đình được gọi là thiên thần, mà Kiến Mộc vì nguyên nhân nào đó mà bị phá tan, di tích của Kiến Mộc được một nhân vật cường đại sưu tầm, giữ lại ở dưới mặt đất.
Kiến Mộc có tác dụng thần diệu, Ngũ Sắc Luân Hồi kiếm đạo chỉ phát huy một phần tác dụng của nó thôi.
Lục Nguyên hiện tại luyện Ngũ Sắc kiếm đạo, cũng chính là do Yến Thương Thiên đụng phải di tích của Kiến Mộc là Ngũ Sắc Kiếp Vân mà sáng tạo ra, cùng với Kiến Mộc của Côn Luân sơn tương tự nhau, lúc này Lục Nguyên tế ra Ngũ Sắc kiếm đạo, tự nhiên có thể không ngừng hấp thụ mây của Kiến Mộc.
Đây là đầu đuôi của mọi chuyện, Lục Nguyên hấp thụ Kiến Mộc chi vân chỉ cảm thấy toàn thân của mình được giảm áp lực đi, ngũ sắc kiếm đạo cũng không ngừng tiến bộ, thậm chí còn có khả năng tăng thêm cảnh giới, hắn liền công kích lên cao hơn, càng lên cao, Kiến Mộc chi vân càng thêm đậm đặc, Bạch Sắc phi kiếm trên đỉnh đầu càng lúc càng ngưng hiện rõ ràng.