Mấy làn mở đàn tiếp theo đều giảng giải về biến trừng mắt, người thu hoạch được nhiều nhất không ai khác ngoài Sở Lãng, một vài lần Tôn Thanh Trì hỏi những vấn đè quan trọng, Sở Lãng đều trả lời được, có thể thực hiện một cách thuận lợi phần pháp lực này, đạt được một phần điều kiện trong biến trừng mắt, còn Lục Nguyên là người thu hoạch được ít nhất, Tôn Thanh Trì vài lần hỏi Lục Nguyên, có nhiều vấn đề Lục Nguyên không hiểu, điều này khiến Tôn Thanh Trì thấy kỳ là, chẳng phải được gọi là thiên tài đời thứ mười sao? Còn những vị sư thúc đời thứ chín cũng cười thầm trong bụng, đời thứ chín bọn họ cảm thấy không thoải mái khi bị đời thứ mười vượt mặt, nhưng nay thấy trình độ của Lục Nguyên như vậy không khỏi giễu cợt.
"Ta nói cái gì ấy ư, chẳng qua cũng chỉ đến thế."
"Đúng vậy đấy, còn được xưng là thiên tài đời thứ mười nữa chứ."
"So với Sở Lãng sư huynh thì còn kém xa."
"Cũng khó mà trách được, người ta là nhân tài đời tứ mười, đời thứ mười hiện nay còn chưa trưởng thành, những gì Tôn sư thúc giảng đối với hắn vẫn còn khó hiểu lắm."
"Là cực kỳ khó hiểu."ững người này châm chọc, Lục Nguyên không thèm để ý.Lục Nguyên cũng biết là kiếm đạo của mình cũng không tệ, đang bình bình luyện tâm pháp, những mặt khác đơn giản mà nói thì cũng là thiên tài của một mặt rồi, những mặt khác thì cũng chỉ bình thường, vì thế nên giờ nghe Tôn sư thúc giảng về biến trừng mắt nhất thời không lĩnh hội được thì cũng chỉ là chuyện thường thôi.
Lục Nguyên không lĩnh hội được nhiều nhưng cũng học được chút ít, có được cái nền móng để sau này luyện biến trừng mắt.
Pháp lực trong người mới đầu hướng về kim hệ chuyển hóa, do vân hệ cực khó phá vỡ chuyển thành kim hệ, Lục Nguyên học được từ Ton sư thúc là "bắt đầu tập luyện, bước đầu tiên thành công, bước thứ hai thành công thì chỉ thấy pháp lực của thể lực có chút biến đổi, trong lúc này, pháp lực đã có chút ít biến hóa, chỉ cảm thấy pháp lực bốc lên một hồi trong người."
Bực quá, biến trừng mắt lại thất bại.
Quả thật, mình chỉ là thiên tài trên một mặt chứ không phải là thiên tài toàn diện.
Lục Nguyên nhún nhún vai, nhưng không để ý gì nhiều, Lục Nguyên vốn là người rộng rãi, giơ bình rượu lên định uống một ngụm. tất nhiên uống rượu là phải có không gian, bị bó buộc trong sân thì có không gian gì chứ, Lục Nguyên đi ra khỏi sân, vừa đi vừa uống.
Ngọn núi này mặc dù không cao, không gian có vẻ trầm u, cũng giống như thanh tịnh địa phủ, dù sao việc theo Tôn sư thúc tổ tu hành cũng chỉ là thập phương đến mà thôi, cả ngọn núi cũng không nhiều hơn hơn chục, làm sao lại không tĩnh mịch cơ chứ.
Lục Nguyên đi trong núi, bỗng đi đến một cái hồ.
Cái hồ này ở ngọn núi thấp tĩnh mịch lạ thường, hồ cũng không lấy gì làm rộng, bên cạnh là cỏ xanh mượt, còn trồng những cây liễu, lá liễu rủ xuống hồ, khiến mặt hồ có một màu xanh ngọc, đến một nơi như thế này, Lục Nguyên quyết định không đi nữa mà ngồi bên hồ, dựa vào cây liễu uống rượu.
Rượu ngon, trời đẹp, cây liễu đẹp, mặt hồ đẹp.
Lục Nguyên ngửa cổ lên uống một ngụm, rồi lại ngụm nữa, mời hồ nước cùng uống một ngụm.
Người lạch quan thì dù ở đàu cũng tìm được những niềm vui.
Haha
Lục Nguyên lại có nghĩ như lúc mơi đến đây, đột nhiên thấy một dấu chân, những dấu chân này có chút cổ quái, mỗi dấu chân đều có khắc sâu kiếm ý ở phái trên, rồi lại nhìn mặt hồ, lần này thì để ý kỹ nước hồ, giống như nhìn thấy có một người đang luyện kiếm ở trong hồ vậy. Lục Nguyên nhìn hồi lâu mới xác định được có lẽ là một vị tu tiên lĩnh hội được kiếm ý của hồ, nên ở đây luyện kiếm ý.
Hẳn là…
Chắc là Tôn Thanh Trì sư thúc tổ đã ở đây luyện kiếm, theo như Tôn Thanh Trì sư thúc tổ rất tâm đắc thì đây là một bộ kiếm pháp ở hồ, rất có khả năng đó. Ở đây có vết tích của Tôn Thanh Trì sư thúc tổ luyện kiếm, không biết ta có nên mượn kiếm ý của hồ này không? Lục Nguyên nghĩ ngợi môtj lúc rồi lawpj tức đi ra đó xem.
Dương liễu y y.
Hồ thủy y cựu
Nhưng Lục Nguyên lại nhìn thấy những phong cảnh khác nhau.
Nhật kính luân chiếu sáng xuống cả một vùng trời sáng lên núi non kì diệu dưới mặt hồ nước xanh trong, cảnh vật đều sáng bừng, soi rọi lẫn nhau.
Trong phút bằng hoàng, hồ nước dường như là một khố phỉ thúy trong suốt cực lớn.
Gió thổi nhè nhẹ, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, nước hồ tràn đến chân Lục Nguyên rồi lại xuống.
Lục Nguyên nhìn hồ nước.
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, một viên đá nhỏ rơi xuống phát ra những âm thanh khe khẽ, lá liễu rơi xuống, nhấp nhô trên mặt hồ.
Đây chính là cảnh tượng trên mặt hồ.
Nhưng trong mắt Lục Nguyên lại là một cảnh tượng khác.
ở trong hồ nước có rất nhiều kiếm ý hàm chứa trong đó.
Hiển nhiên là có người bên trong đang luyện kiếm ý. Nguồn truyện:
Nơi đã có người từng luyện, bề ngoài thì giống với những nơi khác, nhưng thực chất bên trong hàm chứa những kiếm ý, điều này không giống với những hồ nước khác. Lục Nguyên nhìn kỹ một hồi lâu, một lúc là bị cuốn vào trong đó, vùa quan sát vừa dựa vào những kiếm ý để hồi tưởng lại những chiêu kiếm.
Từng chiêu kiếm dần dần xuất hiện trong đầu.
Đây là hồ chi kiếm pháp của Tôn sư thúc tổ sao? Trong đầu dần hồi tưởng ra hồ chi kiếm pháp, dần dần lộ ra giữa hồ nước.
Lục Nguyên vốn dã lĩnh hội được lục đạo thủy hệ kiếm ý gồm vân, thủy, vũ, băng, tuyết, hải, lại ngộ được thủy hệ kiếm ý, so với những cái khác thì đơn giản hơn rất nhiều, nếu lúc này có thể lĩnh hội được, lại cảm thấy không khó khăn như trước, thậm chí còn có những bước tiến không ngờ, nhưng muốn thực sự thông suốt thì không dễ như vậy.
Bản thân mình bây giờ là hồi phục lại kiếm ý mà Tôn sư thúc tổ lưu lại trên hồ.
Bản thân hiện nay đang ở trạng thái sẽ phá vỡ những cái chưa được phá võ, hồ và biển có gì khác nhau?
Biển mênh mông vô tận, chứa đựng vạn vật.
Còn hồ? Hồ chỉ là những con sông nhỏ cảy vào mà tạo thành hồ.
Biển là vô tận.
Hồ là khéo chọn được.
Biển bao la rộng lớn, khí thế dũng mãnh, hồ thì có chút nhỏ bé, quấn lấy đôi chân.
Lục Nguyên khẽ động tay, rút kiếm ra múa vài đường, bắt đầu múa kiếm, chỉ thấy nước hồ bị dưỡng ngô kiếm rẽ nước ra, rồi sau đó chuyển động theo kiếm, hóa thành hồ nước màu bạc, lúc này trời đã tối, ánh trăng của nguyệt kinh luân tỏa ra sáng ngời, chiếu lên mặt hồ tạo thành kiếm quang.
Ánh trăng chiếu xuống, khi mà người cùng với kiếm và sóng cùng dậy sóng lên, cuối cùng là ở trên kiếm hay ở trên sóng? Kiếm chém xuống nước là do nước hóa thành hay là ánh trăng hay giấc mộng của hồ?
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, vẫn chưa ngộ ra được hết những gì cần phải lĩnh hội, Lục Nguyên đột nhiên tỉnh ra hay là không có cách nào để lĩnh hội, nói cho cùng, việc lĩnh hội kiếm ý không phải là một việc dễ dàng như vậy. Nhưng Lục Nguyên nghĩ những gì mình đã lĩnh hội được so với hồ chi kiếm ý còn cách không xa nữa, cũng chỉ như mấy tầng giấy mỏng mà thôi, nhưng lúc này chưa thể lĩnh hội hết được, đầu Lục Nguyên hơi đau rồi.
Lục Nguyên không biết rằng hắn ở đó đã năm ngày năm đêm rồi, trong suốt năm ngày năm đêm đó không ngừng lình hội kiếm ý, mà trong lúc lĩnh hội phải suy nghĩ không ngừng nghỉ, như vậy đau đầu cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Mấy làn mở đàn tiếp theo đều giảng giải về biến trừng mắt, người thu hoạch được nhiều nhất không ai khác ngoài Sở Lãng, một vài lần Tôn Thanh Trì hỏi những vấn đè quan trọng, Sở Lãng đều trả lời được, có thể thực hiện một cách thuận lợi phần pháp lực này, đạt được một phần điều kiện trong biến trừng mắt, còn Lục Nguyên là người thu hoạch được ít nhất, Tôn Thanh Trì vài lần hỏi Lục Nguyên, có nhiều vấn đề Lục Nguyên không hiểu, điều này khiến Tôn Thanh Trì thấy kỳ là, chẳng phải được gọi là thiên tài đời thứ mười sao? Còn những vị sư thúc đời thứ chín cũng cười thầm trong bụng, đời thứ chín bọn họ cảm thấy không thoải mái khi bị đời thứ mười vượt mặt, nhưng nay thấy trình độ của Lục Nguyên như vậy không khỏi giễu cợt.
"Ta nói cái gì ấy ư, chẳng qua cũng chỉ đến thế."
"Đúng vậy đấy, còn được xưng là thiên tài đời thứ mười nữa chứ."
"So với Sở Lãng sư huynh thì còn kém xa."
"Cũng khó mà trách được, người ta là nhân tài đời tứ mười, đời thứ mười hiện nay còn chưa trưởng thành, những gì Tôn sư thúc giảng đối với hắn vẫn còn khó hiểu lắm."
"Là cực kỳ khó hiểu."ững người này châm chọc, Lục Nguyên không thèm để ý.Lục Nguyên cũng biết là kiếm đạo của mình cũng không tệ, đang bình bình luyện tâm pháp, những mặt khác đơn giản mà nói thì cũng là thiên tài của một mặt rồi, những mặt khác thì cũng chỉ bình thường, vì thế nên giờ nghe Tôn sư thúc giảng về biến trừng mắt nhất thời không lĩnh hội được thì cũng chỉ là chuyện thường thôi.
Lục Nguyên không lĩnh hội được nhiều nhưng cũng học được chút ít, có được cái nền móng để sau này luyện biến trừng mắt.
Pháp lực trong người mới đầu hướng về kim hệ chuyển hóa, do vân hệ cực khó phá vỡ chuyển thành kim hệ, Lục Nguyên học được từ Ton sư thúc là "bắt đầu tập luyện, bước đầu tiên thành công, bước thứ hai thành công thì chỉ thấy pháp lực của thể lực có chút biến đổi, trong lúc này, pháp lực đã có chút ít biến hóa, chỉ cảm thấy pháp lực bốc lên một hồi trong người."
Bực quá, biến trừng mắt lại thất bại.
Quả thật, mình chỉ là thiên tài trên một mặt chứ không phải là thiên tài toàn diện.
Lục Nguyên nhún nhún vai, nhưng không để ý gì nhiều, Lục Nguyên vốn là người rộng rãi, giơ bình rượu lên định uống một ngụm. tất nhiên uống rượu là phải có không gian, bị bó buộc trong sân thì có không gian gì chứ, Lục Nguyên đi ra khỏi sân, vừa đi vừa uống.
Ngọn núi này mặc dù không cao, không gian có vẻ trầm u, cũng giống như thanh tịnh địa phủ, dù sao việc theo Tôn sư thúc tổ tu hành cũng chỉ là thập phương đến mà thôi, cả ngọn núi cũng không nhiều hơn hơn chục, làm sao lại không tĩnh mịch cơ chứ.
Lục Nguyên đi trong núi, bỗng đi đến một cái hồ.
Cái hồ này ở ngọn núi thấp tĩnh mịch lạ thường, hồ cũng không lấy gì làm rộng, bên cạnh là cỏ xanh mượt, còn trồng những cây liễu, lá liễu rủ xuống hồ, khiến mặt hồ có một màu xanh ngọc, đến một nơi như thế này, Lục Nguyên quyết định không đi nữa mà ngồi bên hồ, dựa vào cây liễu uống rượu.
Rượu ngon, trời đẹp, cây liễu đẹp, mặt hồ đẹp.
Lục Nguyên ngửa cổ lên uống một ngụm, rồi lại ngụm nữa, mời hồ nước cùng uống một ngụm.
Người lạch quan thì dù ở đàu cũng tìm được những niềm vui.
Haha
Lục Nguyên lại có nghĩ như lúc mơi đến đây, đột nhiên thấy một dấu chân, những dấu chân này có chút cổ quái, mỗi dấu chân đều có khắc sâu kiếm ý ở phái trên, rồi lại nhìn mặt hồ, lần này thì để ý kỹ nước hồ, giống như nhìn thấy có một người đang luyện kiếm ở trong hồ vậy. Lục Nguyên nhìn hồi lâu mới xác định được có lẽ là một vị tu tiên lĩnh hội được kiếm ý của hồ, nên ở đây luyện kiếm ý.
Hẳn là…
Chắc là Tôn Thanh Trì sư thúc tổ đã ở đây luyện kiếm, theo như Tôn Thanh Trì sư thúc tổ rất tâm đắc thì đây là một bộ kiếm pháp ở hồ, rất có khả năng đó. Ở đây có vết tích của Tôn Thanh Trì sư thúc tổ luyện kiếm, không biết ta có nên mượn kiếm ý của hồ này không? Lục Nguyên nghĩ ngợi môtj lúc rồi lawpj tức đi ra đó xem.
Dương liễu y y.
Hồ thủy y cựu
Nhưng Lục Nguyên lại nhìn thấy những phong cảnh khác nhau.
Nhật kính luân chiếu sáng xuống cả một vùng trời sáng lên núi non kì diệu dưới mặt hồ nước xanh trong, cảnh vật đều sáng bừng, soi rọi lẫn nhau.
Trong phút bằng hoàng, hồ nước dường như là một khố phỉ thúy trong suốt cực lớn.
Gió thổi nhè nhẹ, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, nước hồ tràn đến chân Lục Nguyên rồi lại xuống.
Lục Nguyên nhìn hồ nước.
Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, một viên đá nhỏ rơi xuống phát ra những âm thanh khe khẽ, lá liễu rơi xuống, nhấp nhô trên mặt hồ.
Đây chính là cảnh tượng trên mặt hồ.
Nhưng trong mắt Lục Nguyên lại là một cảnh tượng khác.
ở trong hồ nước có rất nhiều kiếm ý hàm chứa trong đó.
Hiển nhiên là có người bên trong đang luyện kiếm ý. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nơi đã có người từng luyện, bề ngoài thì giống với những nơi khác, nhưng thực chất bên trong hàm chứa những kiếm ý, điều này không giống với những hồ nước khác. Lục Nguyên nhìn kỹ một hồi lâu, một lúc là bị cuốn vào trong đó, vùa quan sát vừa dựa vào những kiếm ý để hồi tưởng lại những chiêu kiếm.
Từng chiêu kiếm dần dần xuất hiện trong đầu.
Đây là hồ chi kiếm pháp của Tôn sư thúc tổ sao? Trong đầu dần hồi tưởng ra hồ chi kiếm pháp, dần dần lộ ra giữa hồ nước.
Lục Nguyên vốn dã lĩnh hội được lục đạo thủy hệ kiếm ý gồm vân, thủy, vũ, băng, tuyết, hải, lại ngộ được thủy hệ kiếm ý, so với những cái khác thì đơn giản hơn rất nhiều, nếu lúc này có thể lĩnh hội được, lại cảm thấy không khó khăn như trước, thậm chí còn có những bước tiến không ngờ, nhưng muốn thực sự thông suốt thì không dễ như vậy.
Bản thân mình bây giờ là hồi phục lại kiếm ý mà Tôn sư thúc tổ lưu lại trên hồ.
Bản thân hiện nay đang ở trạng thái sẽ phá vỡ những cái chưa được phá võ, hồ và biển có gì khác nhau?
Biển mênh mông vô tận, chứa đựng vạn vật.
Còn hồ? Hồ chỉ là những con sông nhỏ cảy vào mà tạo thành hồ.
Biển là vô tận.
Hồ là khéo chọn được.
Biển bao la rộng lớn, khí thế dũng mãnh, hồ thì có chút nhỏ bé, quấn lấy đôi chân.
Lục Nguyên khẽ động tay, rút kiếm ra múa vài đường, bắt đầu múa kiếm, chỉ thấy nước hồ bị dưỡng ngô kiếm rẽ nước ra, rồi sau đó chuyển động theo kiếm, hóa thành hồ nước màu bạc, lúc này trời đã tối, ánh trăng của nguyệt kinh luân tỏa ra sáng ngời, chiếu lên mặt hồ tạo thành kiếm quang.
Ánh trăng chiếu xuống, khi mà người cùng với kiếm và sóng cùng dậy sóng lên, cuối cùng là ở trên kiếm hay ở trên sóng? Kiếm chém xuống nước là do nước hóa thành hay là ánh trăng hay giấc mộng của hồ?
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, vẫn chưa ngộ ra được hết những gì cần phải lĩnh hội, Lục Nguyên đột nhiên tỉnh ra hay là không có cách nào để lĩnh hội, nói cho cùng, việc lĩnh hội kiếm ý không phải là một việc dễ dàng như vậy. Nhưng Lục Nguyên nghĩ những gì mình đã lĩnh hội được so với hồ chi kiếm ý còn cách không xa nữa, cũng chỉ như mấy tầng giấy mỏng mà thôi, nhưng lúc này chưa thể lĩnh hội hết được, đầu Lục Nguyên hơi đau rồi.
Lục Nguyên không biết rằng hắn ở đó đã năm ngày năm đêm rồi, trong suốt năm ngày năm đêm đó không ngừng lình hội kiếm ý, mà trong lúc lĩnh hội phải suy nghĩ không ngừng nghỉ, như vậy đau đầu cũng là chuyện thường tình mà thôi.