Phong chủ Nguyên Nguyên Thượng Nhân cứ như vậy mà mất đi. Mà danh vọng của Nguyên Nguyên Thượng Nhân ở Bắc Phong rất cao.
Tang lễ được cử hành tại đại điện, rất nhiều người đến cúng tế.
Trước khi đến lễ điện, Lục Nguyên đến trước mộ của sư phụ, nói cho sư phụ biết những chuyện xảy ra gần đây, như Tư Mã Trường Bạch đã chết, Nguyên Nguyên sư bá đã chết. Sư phụ ở dưới cửu tuyền, nhưng chỉ sợ trong nội tâm cũng giống như mình, vẫn còn quan tâm đến Hoa Sơn.
Tang lễ của Nguyên Nguyên Thượng Nhân được cử hành rất long trọng. Rất nhiều người đến viếng.
Lục Nguyên ở trong tang lễ, cũng không thương tâm bao lâu.
Người thủy chung là phải lạc quan hướng lên.
Cứ thương tâm mãi cũng chỉ là vô bổ.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân của Bắc Phong thời đại đã qua. Đây là thời đại của Phương Nho sư thúc. Phương Nho là người nghiêm túc, luôn gìn giữ những cái đã có. Nếu như đặt vào thời không có phân tranh thì rất tốt. Nhưng Tấn quốc bây giờ đang loạn, Phương Nho sư thúc tuy thực lực cao minh nhưng cũng vẫn còn thấp.
Bờ vai của minh còn phải nâng tương lai của Bắc Phong và của Hoa Sơn lên.
Nam nhân chi chí, sống giữa trời đất thì nhất định phải có trách nhiệm.
Vốn trời có sập xuống thì cũng có trưởng bối giơ vai mà đỡ. Còn bây giờ, cơ bản hắn phải giơ vai của mình để hứng cả bầu trời.
Lục Nguyên lúc này đứng ở một nơi rất cao ở Bắc Phong.
Hắn ngẩng đầu, đỉnh đầu là bầu trời xanh vô tận, mà phía dưới chính là núi sông. Lục Nguyên tay cầm hồ lô rượu. Mà thôi, trước uống một chút rượu đã. Bởi vì cái gọi là sáng nay có rượu sáng nay say. Bầu trời xanh thẳm sẽ không có nhiều phiền não.
Lục Nguyên ngồi xếp bằng chính giữa trung tâm. Kiểm tra lại tài sản của mình, Lục Nguyên mới phát hiện, số lượng linh thú khổng lồ của mình đã đạt tới năm mươi bốn con. Một kiếm tiên cấp bình thường giỏi lắm thì chi có hai mươi linh thú khổng lồ, còn linh thú khổng lồ của mình lại có đến năm mươi bốn con, vượt xa những kiếm tiên khác.
Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn đáp xuống trên người mình, chìm vào chính giữa thân thể.
Nhiều linh thú như vậy, tất nhiên là tiêu hao linh thạch cũng nhiều. Mà linh thạch trung phẩm của mình cũng có bốn mươi mốt khối, coi như là một tài sản khổng lồ.
Lục Nguyên hiện tại có thể được xem là cự phú. Thần hồn thạch thì không còn bao nhiêu. Dù sao thì nó cũng bị mình xài hết. Thần hồn thạch khi đến tay là dùng, ít khi lưu lại. Cho nên, Lục Nguyên mỗi lần lấy cũng không được nhiều lắm. Nhưng khi ở Bắc Lăng Sơn, hắn cũng nhặt được một thần hồn kết tinh, là của một tu tiên giả Trường Sinh Cửu Trọng bị Khuất Thanh Thuần giết chết. Thần hồn kết tinh này mới luyện được trước khi chết không bao lâu nên chưa kịp dùng tới.
Thần hồn kết tinh có tác dụng lớn hơn mười thần hồn thạch hợp lại.
Lục Nguyên đem cái thần hồn kết tinh này đặt chính giữa hai hàng lông mày, bắt đầu hấp thu. Thần hồn kết tinh càng lúc càng mờ nhạt, mà sức mạnh thần hồn của Lục Nguyên cũng càng ngày càng cao. Sau một tiếng thì dừng lại. Lục Nguyên biết rõ thần hồn của mình đã đạt đến một trình độ nhất định. Hiện tại, vấn đề cơ bản là được kiếm chứng thực.
Sau khi được kiếm thông qua, thì có thể tôi luyện linh kiếm Trường Sinh Bát Trọng.
Nguyên Khuất Thanh Thuần, Vạn Thanh Vương và Lục Thanh Đào ba vị sư thúc tổ đã có nói qua phương pháp được kiếm thừa nhận.
Để kiếm thừa nhận, Lục Nguyên chậm rãi rút hai thanh phi kiếm của mình ra.
Một tay hắn đặt lên trên thân kiếm Trấn Nhạc, chỉ thấy một âm thanh nhẹ nhàng phát ra trên thân kiếm. Một đạo quang chảy qua trên thân kiếm. Lục Nguyên biết rõ, mình đã được Trấn Nhạc kiếm chứng thực rồi. Kỳ thật muốn được kiếm chứng thực là rất khó khăn.
Đầu tiên cần cần phải có thiên phú về kiếm đạo. Bằng không thì kiếm sẽ không bao giờ để ý đến ngươi. Nội điều này không thì cũng đã đào thải rất nhiều người rồi.
Tiếp theo, là người đối với kiếm như thế nào. Đây là điều kiện tiên quyết.
Trong số tu tiên giả, mười người thì có một người không thông qua được điều kiện này.
Có một số người chỉ coi kiếm như một binh khí. Người như vậy thì làm sao được kiếm chứng thực chứ.
Lục Nguyên chưa từng xem kiếm giống như một loại binh khí. Hắn xem kiếm như một người bạn, người anh em. Bình thường không có việc gì, hắn thường hay lau kiếm, nên tình cảm đối với kiếm rất sâu đậm. Trước kia như vậy, hiện tại hắn có thêm hai thanh kiếm. Một của sư phụ và một của Nguyên Nguyên sư bá. Đối với hai thanh kiếm của hai vị này, hắn càng thêm quý trọng.
Hơn nữa, Lục Nguyên thiên phú đối với kiếm đạo rất cao. Bản thân đối với kiếm cũng có tình. Cho nên qua được cửa ải này rất đơn giản.
Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu chứng thực của kiếm đối với người thôi.
Kế tiếp, chính là được Trấn Nhạc kiếm thừa nhận. Trấn Nhạc kiếm, hai chữ Trấn Nhạc nghe thanh danh thật lớn, chấn động tất cả núi. Mà thanh danh của Lục Nguyên cũng không nhỏ. Đệ nhất nhân đời thứ mười, khả năng không trấn được nhiều người. Nhưng gần đây, thanh danh của hắn lại càng lớn, thắng được Tư Mã Trường Bạch, đại náo thế lực Bắc Lăng Sơn, không người nào có thể kháng cự.
Những điều này khiến cho Trấn Nhạc kiếm rất nhanh thừa nhận Lục Nguyên.
Nếu như Trấn Nhạc kiếm rơi vào tay người khác, muốn nó thừa nhận là rất khó. Nhưng vừa vặn rơi vào tay Lục Nguyên, được kiếm này thừa nhận cũng không tính là quá khó khăn.
Kế tiếp tất nhiên là Dưỡng Ngô kiếm.
Được Dưỡng Ngô kiếm thừa nhận thì có thể tôi luyện được linh kiếm. Lục Nguyên rút thanh Dưỡng Ngô kiếm ra, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên thân kiếm. Thân kiếm Dưỡng Ngô sáng bóng lóe lên rồi biến mất. Lục Nguyên lập tức hiểu ra, Dưỡng Ngô kiếm còn chưa thừa nhận hắn. Đơn giản mà nói, hắn trảm yêu trừ ma chưa đủ.
Dưỡng Ngô chính là hành hiệp trượng nghĩa. Lục Nguyên trước đây tuy rằng lười biếng, nhưng cũng đã nhiều lần hành hiệp. Ví dụ như diệt Bắc Lăng Sơn, cũng là hành hiệp. Khí thế của hắn ở Bắc Lăng Sơn thay đổi, khiến cho tà khí như Nguyên Lăng Thượng Nhân cũng phải rúng động.
Nhưng những lần hành hiệp đó vẫn không thể làm cho Dưỡng Ngô kiếm thừa nhận.
Nhất định phải làm ra nhiều chuyện đại nghĩa hơn nữa, tôn thêm hạo nhiên chính khí.
Nhưng mọi thứ không thể gấp được.
Thời gian rồi cũng sẽ đạt được.
Rượu là được mua ở một huyện bên cạnh Hoa Sơn như Nhạc thiên hoàng tửu, Khúc lương tửu, Thiêu đao tử…Lục Nguyên hiện tại đã nhấp nháp rất nhiều loại rượu ngon. Ba loại rượu này là ngon nhất. Nhưng có đôi khi uống rượu cũng không phải vì hương vị của rượu mà là cảm giác khi uống rượu. Ba loại rượu này đều là của vùng phụ cận Hoa Sơn, uống vào rất có cảm giác Hoa Sơn.
Đồ ăn thì lại thiên về cay, như đầu cá nấu tiêu, thỏ nấu cay, cùng với dê nướng nguyên con. Hơn nữa ớt cũng được bỏ vào những món ăn khẩu vị thanh đạm.
Hào khí rất tốt.
Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên ba người ngồi một chỗ uống rượu.
Ba người quan hệ vẫn rất tốt.
Lúc này ba người lại cạn chén.
- Nguyên Lăng!
Lục Nguyên lại phát ra một câu nói tục.
- Tư Mã Trường Bạch.
Diệp Phương lại phát ra một câu nói tục.
- Giết tất cả những người nào muốn hại Bắc Phong.
Diệp Viên lại tiếp lời. Ba người uống đến bây giờ đã có chút say. Bắc Phong gần đây sự việc rất nhiều. Ba người uống rượu không để ý đến hình tượng của mình, bắt đầu mắng chửi người khác.
- Chúng ta nhất định phải sáng tạo một Bắc Phong hoàn mỹ trong tương lai.
Ba người lại cụng chén.
Ba gương mặt trẻ tuổi.
Ba người chưa chắc người nào thực lực cũng mạnh.
Nhưng bọn họ đều là những người trẻ tuổi, dám nghĩ dám làm. Sáng tạo một Bắc Phong hoàn mỹ trong tương lai, đây không chỉ là tâm huyết của ba người mà là của rất nhiều đệ tử chân truyền khác. Mặc dù không có mặt ở đây, nhưng đoán chừng cũng có chung một tâm tư như vậy. Không chỉ như Lục Nguyên bảo vệ Bắc Phong mà những đệ tử chân truyền khác cũng cố gắng trở nên mạnh mẽ để bảo vệ Bắc Phong.
Thời gian cũng lướt qua một năm rưỡi.
Trong một năm rưỡi này, tu tiên giới Tấn quốc cũng không phát sinh quá nhiều đại sự. Đối thủ cũ là Nguyên quốc cũng bị đánh cho ngừng, đánh cho phục. Mà uy thế của đệ nhất tiên môn Tấn quốc cũng dần dần giảm xuống, trở nên tương đương với Võ Đang tiên môn. Dù sao hiện tại Hoa Sơn tiên môn không còn có nhất đại tông sư trấn giữ, Tam tông tranh đấu lại tiêu hao một bộ phận lực lượng.
Địa để yêu ma lại bắt đầu ngo ngoe ngóc đầu dậy, nhưng vẫn bị năm đại tiên môn hung hăng đè ép xuống lại.
Luận hết đại sự thì liền bàn đến người.
Trong một năm rưỡi này không có nhìn thấy Lục Nguyên. Lục Nguyên không có ở Bắc Phong mà là đi du lịch, cũng không giới hạn ở Tấn quốc. Ở vùng này hay quốc gia khác cũng không có địa điểm cụ thể. Nơi duy nhất không đến chính là Nguyên quốc. Nguyên quốc chính là địch quốc. Đến địch quốc có chăng là bị bệnh.
Trong một năm rưỡi thời gian này, Lục Nguyên lại có ngoại hiệu mới.
Túy kiếm tiên!
Đúng vậy, Lục Nguyên bình thường cũng chẳng phải là một tiên chi hiệp nghiêm túc. Dù sao đi lang thang bốn phương, đến chỗ nào có rượu ngon là uống. Chứng kiến bất bình thì giơ tay tương trợ. Đi qua không biết bao nhiêu dặm đường, uống không biết bao nhiêu rượu và giúp không biết bao nhiêu người.
Khi Lục Nguyên cứu người, luôn cầm theo cái hồ lô, bộ dạng như uống say. Cho nên mọi người đều gọi hắn là Túy kiếm tiên.
Túy kiếm tiên Lục Nguyên xem như ngoại hiệu đã gán luôn cho hắn rồi.
Chỉ là không có mấy người biết rõ Lục Nguyên đến tột cùng là đi đâu.
Trang viên của một tu tiên giả, nơi giao nhau giữa hai nước Tần Tấn.
Nơi này có một Lý gia trang, cũng chẳng biết lúc nào đã cắm rễ ở chỗ này.
Công pháp của Lý gia trang chính là Hóa Thổ Càn Nguyên Công, được xem như một môn công pháp nhị lưu, đừng tưởng rằng khắp nơi đều có các loại công pháp cấp đỉnh của Hoa Sơn, ở một địa phương nhỏ như vậy mà có một công pháp nhị lưu thì coi như không tệ. Lý gia trang từ trên xuống dưới, hoặc chết hoặc tổn thương không ít. Người không chết thì đều bị dây thừng Huyền Nê Ma trói lại. Loại dây thừng Huyền Nê Ma này một khi cột vào thân người thì sẽ bó sát. Ngươi co lại thì nó cũng co lại, ngươi to ra nó cũng to ra. Bản thân mềm dẻo vô cùng, rất khó bị đứt đoạn. Hơn nữa một khi bị trói, liền có một loại đau nhức kịch liệt truyền đến.
Mà đứng đó còn có một người. Người này thấp béo ục ịch, khi cười lộ ra vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi. Người này là một tà tu, được xưng là Cửu quỷ huyết ma Tại Tử Cấm, từ chỗ Huyết Kiếm Môn học được một số thủ đoạn, trong số tà tu cũng có chút danh tiếng.
- Vì cái gì, Cửu quỷ huyết ma, vì sao phải bắt hết người của Lý gia trang chúng ta? Lý gia trang cũng không có người gây khổ sở cho ngươi.
Trang chủ Lý gia trang quát lên.
- Vì cái gì? Bởi vì ta cần luyện Huyết Vân Tàn Thiên. Hahahaha. Ta thật vất vả lắm mới có được một bản Huyết Vân Tàn Thiên. Nếu muốn luyện cái này thì cần rất nhiều máu tươi của tu tiên giả. Tự nhiên là phải bắt các người rồi.
Tại Tử cấm cười một cách quái dị.
- Bọn tà ma ngoại đạo các ngươi bởi vì muốn luyện công mà bắt chúng ta? Ngươi không sợ chính đạo sao?
- Chính đạo? Nói đùa gì thế?
Tại Tử Cấm cười lạnh một tiếng:
- Ở đây là nơi tương giao giữa Tần quốc Tấn quóc, vốn không có người quản. À, đúng rồi, còn có một tiên môn trung đẳng là Thiết Kiếm tiên môn quản lý. Nhưng đầu năm nay, người quản lý Thiết Kiếm tiên môn này đã bị ta bắt. Còn nơi nào có thể bắt được ta?
- Tại đây, ta chính là trời, ta chính là pháp.
- Ta nói, đó chính là thiên lý, pháp lý.
- Giết những người như các người làm sao mà không thể chứ.
- Cái thế giới này vốn không có thiên lý, không có chính nghĩa.
Tại Tử Cấm cười ha hả.
- Vậy sao?
Một giọng nói lười biếng vang lên. Tại Tử Cấm không khỏi quay đầu lại. Đứng trước cửa Lý gia trang là một chàng thanh niên trẻ tuổi mặc thanh y, xem ra mới chỉ hơn hai mươi tuổi. Một nhân vật như vậy làm sao có thể là đối thủ của mình.
- Nhân gian đều có chính nghĩa.
Thanh y nam tử giương hồ lô rượu lên nhấp một ngụm.
- Có đôi khi không phải không báo mà là thời điểm chưa tới.
Thanh y nam tử tay khẽ động, phát ra một trường kiếm sáng như làn thu thủy, tiện tay nhoáng một cái. Hai tên tà tu đi theo Tại Tử Cấm liền bị trảm dưới thân kiếm. Tại Tử Cấm thấy hai tà tu đi theo mình tốt xấu gì cũng là Trường Sinh kỳ tu sĩ, nhưng chỉ bằng một chiêu liền bị kiếm chém chết. Thanh y nam tử, lại có hồ lô rượu, không lẽ….
- Tửu kiếm tiên Lục Nguyên.
- Đúng vậy!
Thanh y nam tử gật đầu:
- Ta đã sớm nói, nhân gian đều có chính nghĩa.
Trường kiếm trong tay nhoáng một cái đã hóa thành một đạo kiếm quang, thẳng ngự về phía Tại Tử Cấm. Về phần Tại Tử Cấm, sau khi nghe được danh tiếng Tửu kiếm tiên thì trong nội tâm liền nghĩ xong rồi, nhưng cuối cùng vẫn muốn phản ứng lại. Y và Tửu kiếm tiên Lục Nguyên thực lực chênh nhau quá nhều. Một kiếm giống như luồng điện thoáng một cái đã cắt đứt cổ họng của y.
Một đám tà tu đều chết ngay tại chỗ.
Lục Nguyên nhún vai. Trong một năm rưỡi thời gian này, tuy không có tận lực hành hiệp trượng nghĩa, nhưng giết bọn tu sĩ tà đạo cũng không ít. Tay của hắn tùy ý bắn ra một đạo kiếm khí trắng xóa, cực kỳ xảo diệu, khiến mọi người của Lý gia trang toàn bộ được giải quyết.
Mọi người của Lý gia trang đều nói lời cảm ơn cứu mạng với Lục Nguyên. Trang chủ của Lý gia trang nhìn về phía Lục Nguyên, thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên là không phải hư danh. Tửu kiểm tiên quả là Tửu kiếm tiên. Tuổi tuy còn rất trẻ nhưng tuyệt đối là một kiếm tiên chân chính.
Tiểu thư của Lý gia trang liên tiếp dùng ánh mắt nhìn Lục Nguyên. Nếu phát hiện Lục Nguyên nhìn nàng thì liền đỏ mặt xấu hổ cúi đầu.
Lục Nguyên giờ phút này chẳng có tâm trí để ý đến những điều này. Hiện tại hắn cảm nhận được thanh Dưỡng Ngô kiếm của mình nhẹ nhàng rung động. Dưỡng Ngô kiếm rung động như vậy, khẳng định là tán thành Lục Nguyên. Một đạo sáng bóng từ thân kiếm lướt qua. Đạo quang này không nhanh không chậm, toàn bộ ánh vào tầm mắt của Lục Nguyên.
Lục Nguyên nội tâm vui sướng. Rốt cuộc cũng đã đủ rồi.
Trong một năm rưỡi thời gian này, hắn thỉnh thoảng cứu giúp người khác, rốt cuộc cũng được Dưỡng Ngô kiếm thừa nhận.
Hiện tại, Trấn Nhạc kiếm, Dưỡng Ngô kiếm đều thừa nhận hắn.
Phong chủ Nguyên Nguyên Thượng Nhân cứ như vậy mà mất đi. Mà danh vọng của Nguyên Nguyên Thượng Nhân ở Bắc Phong rất cao.
Tang lễ được cử hành tại đại điện, rất nhiều người đến cúng tế.
Trước khi đến lễ điện, Lục Nguyên đến trước mộ của sư phụ, nói cho sư phụ biết những chuyện xảy ra gần đây, như Tư Mã Trường Bạch đã chết, Nguyên Nguyên sư bá đã chết. Sư phụ ở dưới cửu tuyền, nhưng chỉ sợ trong nội tâm cũng giống như mình, vẫn còn quan tâm đến Hoa Sơn.
Tang lễ của Nguyên Nguyên Thượng Nhân được cử hành rất long trọng. Rất nhiều người đến viếng.
Lục Nguyên ở trong tang lễ, cũng không thương tâm bao lâu.
Người thủy chung là phải lạc quan hướng lên.
Cứ thương tâm mãi cũng chỉ là vô bổ.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân của Bắc Phong thời đại đã qua. Đây là thời đại của Phương Nho sư thúc. Phương Nho là người nghiêm túc, luôn gìn giữ những cái đã có. Nếu như đặt vào thời không có phân tranh thì rất tốt. Nhưng Tấn quốc bây giờ đang loạn, Phương Nho sư thúc tuy thực lực cao minh nhưng cũng vẫn còn thấp.
Bờ vai của minh còn phải nâng tương lai của Bắc Phong và của Hoa Sơn lên.
Nam nhân chi chí, sống giữa trời đất thì nhất định phải có trách nhiệm.
Vốn trời có sập xuống thì cũng có trưởng bối giơ vai mà đỡ. Còn bây giờ, cơ bản hắn phải giơ vai của mình để hứng cả bầu trời.
Lục Nguyên lúc này đứng ở một nơi rất cao ở Bắc Phong.
Hắn ngẩng đầu, đỉnh đầu là bầu trời xanh vô tận, mà phía dưới chính là núi sông. Lục Nguyên tay cầm hồ lô rượu. Mà thôi, trước uống một chút rượu đã. Bởi vì cái gọi là sáng nay có rượu sáng nay say. Bầu trời xanh thẳm sẽ không có nhiều phiền não.
Lục Nguyên ngồi xếp bằng chính giữa trung tâm. Kiểm tra lại tài sản của mình, Lục Nguyên mới phát hiện, số lượng linh thú khổng lồ của mình đã đạt tới năm mươi bốn con. Một kiếm tiên cấp bình thường giỏi lắm thì chi có hai mươi linh thú khổng lồ, còn linh thú khổng lồ của mình lại có đến năm mươi bốn con, vượt xa những kiếm tiên khác.
Thiên địa nguyên khí cuồn cuộn đáp xuống trên người mình, chìm vào chính giữa thân thể.
Nhiều linh thú như vậy, tất nhiên là tiêu hao linh thạch cũng nhiều. Mà linh thạch trung phẩm của mình cũng có bốn mươi mốt khối, coi như là một tài sản khổng lồ.
Lục Nguyên hiện tại có thể được xem là cự phú. Thần hồn thạch thì không còn bao nhiêu. Dù sao thì nó cũng bị mình xài hết. Thần hồn thạch khi đến tay là dùng, ít khi lưu lại. Cho nên, Lục Nguyên mỗi lần lấy cũng không được nhiều lắm. Nhưng khi ở Bắc Lăng Sơn, hắn cũng nhặt được một thần hồn kết tinh, là của một tu tiên giả Trường Sinh Cửu Trọng bị Khuất Thanh Thuần giết chết. Thần hồn kết tinh này mới luyện được trước khi chết không bao lâu nên chưa kịp dùng tới.
Thần hồn kết tinh có tác dụng lớn hơn mười thần hồn thạch hợp lại.
Lục Nguyên đem cái thần hồn kết tinh này đặt chính giữa hai hàng lông mày, bắt đầu hấp thu. Thần hồn kết tinh càng lúc càng mờ nhạt, mà sức mạnh thần hồn của Lục Nguyên cũng càng ngày càng cao. Sau một tiếng thì dừng lại. Lục Nguyên biết rõ thần hồn của mình đã đạt đến một trình độ nhất định. Hiện tại, vấn đề cơ bản là được kiếm chứng thực.
Sau khi được kiếm thông qua, thì có thể tôi luyện linh kiếm Trường Sinh Bát Trọng.
Nguyên Khuất Thanh Thuần, Vạn Thanh Vương và Lục Thanh Đào ba vị sư thúc tổ đã có nói qua phương pháp được kiếm thừa nhận.
Để kiếm thừa nhận, Lục Nguyên chậm rãi rút hai thanh phi kiếm của mình ra.
Một tay hắn đặt lên trên thân kiếm Trấn Nhạc, chỉ thấy một âm thanh nhẹ nhàng phát ra trên thân kiếm. Một đạo quang chảy qua trên thân kiếm. Lục Nguyên biết rõ, mình đã được Trấn Nhạc kiếm chứng thực rồi. Kỳ thật muốn được kiếm chứng thực là rất khó khăn.
Đầu tiên cần cần phải có thiên phú về kiếm đạo. Bằng không thì kiếm sẽ không bao giờ để ý đến ngươi. Nội điều này không thì cũng đã đào thải rất nhiều người rồi.
Tiếp theo, là người đối với kiếm như thế nào. Đây là điều kiện tiên quyết. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Trong số tu tiên giả, mười người thì có một người không thông qua được điều kiện này.
Có một số người chỉ coi kiếm như một binh khí. Người như vậy thì làm sao được kiếm chứng thực chứ.
Lục Nguyên chưa từng xem kiếm giống như một loại binh khí. Hắn xem kiếm như một người bạn, người anh em. Bình thường không có việc gì, hắn thường hay lau kiếm, nên tình cảm đối với kiếm rất sâu đậm. Trước kia như vậy, hiện tại hắn có thêm hai thanh kiếm. Một của sư phụ và một của Nguyên Nguyên sư bá. Đối với hai thanh kiếm của hai vị này, hắn càng thêm quý trọng.
Hơn nữa, Lục Nguyên thiên phú đối với kiếm đạo rất cao. Bản thân đối với kiếm cũng có tình. Cho nên qua được cửa ải này rất đơn giản.
Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu chứng thực của kiếm đối với người thôi.
Kế tiếp, chính là được Trấn Nhạc kiếm thừa nhận. Trấn Nhạc kiếm, hai chữ Trấn Nhạc nghe thanh danh thật lớn, chấn động tất cả núi. Mà thanh danh của Lục Nguyên cũng không nhỏ. Đệ nhất nhân đời thứ mười, khả năng không trấn được nhiều người. Nhưng gần đây, thanh danh của hắn lại càng lớn, thắng được Tư Mã Trường Bạch, đại náo thế lực Bắc Lăng Sơn, không người nào có thể kháng cự.
Những điều này khiến cho Trấn Nhạc kiếm rất nhanh thừa nhận Lục Nguyên.
Nếu như Trấn Nhạc kiếm rơi vào tay người khác, muốn nó thừa nhận là rất khó. Nhưng vừa vặn rơi vào tay Lục Nguyên, được kiếm này thừa nhận cũng không tính là quá khó khăn.
Kế tiếp tất nhiên là Dưỡng Ngô kiếm.
Được Dưỡng Ngô kiếm thừa nhận thì có thể tôi luyện được linh kiếm. Lục Nguyên rút thanh Dưỡng Ngô kiếm ra, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên thân kiếm. Thân kiếm Dưỡng Ngô sáng bóng lóe lên rồi biến mất. Lục Nguyên lập tức hiểu ra, Dưỡng Ngô kiếm còn chưa thừa nhận hắn. Đơn giản mà nói, hắn trảm yêu trừ ma chưa đủ.
Dưỡng Ngô chính là hành hiệp trượng nghĩa. Lục Nguyên trước đây tuy rằng lười biếng, nhưng cũng đã nhiều lần hành hiệp. Ví dụ như diệt Bắc Lăng Sơn, cũng là hành hiệp. Khí thế của hắn ở Bắc Lăng Sơn thay đổi, khiến cho tà khí như Nguyên Lăng Thượng Nhân cũng phải rúng động.
Nhưng những lần hành hiệp đó vẫn không thể làm cho Dưỡng Ngô kiếm thừa nhận.
Nhất định phải làm ra nhiều chuyện đại nghĩa hơn nữa, tôn thêm hạo nhiên chính khí.
Nhưng mọi thứ không thể gấp được.
Thời gian rồi cũng sẽ đạt được.
Rượu là được mua ở một huyện bên cạnh Hoa Sơn như Nhạc thiên hoàng tửu, Khúc lương tửu, Thiêu đao tử…Lục Nguyên hiện tại đã nhấp nháp rất nhiều loại rượu ngon. Ba loại rượu này là ngon nhất. Nhưng có đôi khi uống rượu cũng không phải vì hương vị của rượu mà là cảm giác khi uống rượu. Ba loại rượu này đều là của vùng phụ cận Hoa Sơn, uống vào rất có cảm giác Hoa Sơn.
Đồ ăn thì lại thiên về cay, như đầu cá nấu tiêu, thỏ nấu cay, cùng với dê nướng nguyên con. Hơn nữa ớt cũng được bỏ vào những món ăn khẩu vị thanh đạm.
Hào khí rất tốt.
Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên ba người ngồi một chỗ uống rượu.
Ba người quan hệ vẫn rất tốt.
Lúc này ba người lại cạn chén.
- Nguyên Lăng!
Lục Nguyên lại phát ra một câu nói tục.
- Tư Mã Trường Bạch.
Diệp Phương lại phát ra một câu nói tục.
- Giết tất cả những người nào muốn hại Bắc Phong.
Diệp Viên lại tiếp lời. Ba người uống đến bây giờ đã có chút say. Bắc Phong gần đây sự việc rất nhiều. Ba người uống rượu không để ý đến hình tượng của mình, bắt đầu mắng chửi người khác.
- Chúng ta nhất định phải sáng tạo một Bắc Phong hoàn mỹ trong tương lai.
Ba người lại cụng chén.
Ba gương mặt trẻ tuổi.
Ba người chưa chắc người nào thực lực cũng mạnh.
Nhưng bọn họ đều là những người trẻ tuổi, dám nghĩ dám làm. Sáng tạo một Bắc Phong hoàn mỹ trong tương lai, đây không chỉ là tâm huyết của ba người mà là của rất nhiều đệ tử chân truyền khác. Mặc dù không có mặt ở đây, nhưng đoán chừng cũng có chung một tâm tư như vậy. Không chỉ như Lục Nguyên bảo vệ Bắc Phong mà những đệ tử chân truyền khác cũng cố gắng trở nên mạnh mẽ để bảo vệ Bắc Phong.
Thời gian cũng lướt qua một năm rưỡi.
Trong một năm rưỡi này, tu tiên giới Tấn quốc cũng không phát sinh quá nhiều đại sự. Đối thủ cũ là Nguyên quốc cũng bị đánh cho ngừng, đánh cho phục. Mà uy thế của đệ nhất tiên môn Tấn quốc cũng dần dần giảm xuống, trở nên tương đương với Võ Đang tiên môn. Dù sao hiện tại Hoa Sơn tiên môn không còn có nhất đại tông sư trấn giữ, Tam tông tranh đấu lại tiêu hao một bộ phận lực lượng.
Địa để yêu ma lại bắt đầu ngo ngoe ngóc đầu dậy, nhưng vẫn bị năm đại tiên môn hung hăng đè ép xuống lại.
Luận hết đại sự thì liền bàn đến người.
Trong một năm rưỡi này không có nhìn thấy Lục Nguyên. Lục Nguyên không có ở Bắc Phong mà là đi du lịch, cũng không giới hạn ở Tấn quốc. Ở vùng này hay quốc gia khác cũng không có địa điểm cụ thể. Nơi duy nhất không đến chính là Nguyên quốc. Nguyên quốc chính là địch quốc. Đến địch quốc có chăng là bị bệnh.
Trong một năm rưỡi thời gian này, Lục Nguyên lại có ngoại hiệu mới.
Túy kiếm tiên!
Đúng vậy, Lục Nguyên bình thường cũng chẳng phải là một tiên chi hiệp nghiêm túc. Dù sao đi lang thang bốn phương, đến chỗ nào có rượu ngon là uống. Chứng kiến bất bình thì giơ tay tương trợ. Đi qua không biết bao nhiêu dặm đường, uống không biết bao nhiêu rượu và giúp không biết bao nhiêu người.
Khi Lục Nguyên cứu người, luôn cầm theo cái hồ lô, bộ dạng như uống say. Cho nên mọi người đều gọi hắn là Túy kiếm tiên.
Túy kiếm tiên Lục Nguyên xem như ngoại hiệu đã gán luôn cho hắn rồi.
Chỉ là không có mấy người biết rõ Lục Nguyên đến tột cùng là đi đâu.
Trang viên của một tu tiên giả, nơi giao nhau giữa hai nước Tần Tấn.
Nơi này có một Lý gia trang, cũng chẳng biết lúc nào đã cắm rễ ở chỗ này.
Công pháp của Lý gia trang chính là Hóa Thổ Càn Nguyên Công, được xem như một môn công pháp nhị lưu, đừng tưởng rằng khắp nơi đều có các loại công pháp cấp đỉnh của Hoa Sơn, ở một địa phương nhỏ như vậy mà có một công pháp nhị lưu thì coi như không tệ. Lý gia trang từ trên xuống dưới, hoặc chết hoặc tổn thương không ít. Người không chết thì đều bị dây thừng Huyền Nê Ma trói lại. Loại dây thừng Huyền Nê Ma này một khi cột vào thân người thì sẽ bó sát. Ngươi co lại thì nó cũng co lại, ngươi to ra nó cũng to ra. Bản thân mềm dẻo vô cùng, rất khó bị đứt đoạn. Hơn nữa một khi bị trói, liền có một loại đau nhức kịch liệt truyền đến.
Mà đứng đó còn có một người. Người này thấp béo ục ịch, khi cười lộ ra vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi. Người này là một tà tu, được xưng là Cửu quỷ huyết ma Tại Tử Cấm, từ chỗ Huyết Kiếm Môn học được một số thủ đoạn, trong số tà tu cũng có chút danh tiếng.
- Vì cái gì, Cửu quỷ huyết ma, vì sao phải bắt hết người của Lý gia trang chúng ta? Lý gia trang cũng không có người gây khổ sở cho ngươi.
Trang chủ Lý gia trang quát lên.
- Vì cái gì? Bởi vì ta cần luyện Huyết Vân Tàn Thiên. Hahahaha. Ta thật vất vả lắm mới có được một bản Huyết Vân Tàn Thiên. Nếu muốn luyện cái này thì cần rất nhiều máu tươi của tu tiên giả. Tự nhiên là phải bắt các người rồi.
Tại Tử cấm cười một cách quái dị.
- Bọn tà ma ngoại đạo các ngươi bởi vì muốn luyện công mà bắt chúng ta? Ngươi không sợ chính đạo sao?
- Chính đạo? Nói đùa gì thế?
Tại Tử Cấm cười lạnh một tiếng:
- Ở đây là nơi tương giao giữa Tần quốc Tấn quóc, vốn không có người quản. À, đúng rồi, còn có một tiên môn trung đẳng là Thiết Kiếm tiên môn quản lý. Nhưng đầu năm nay, người quản lý Thiết Kiếm tiên môn này đã bị ta bắt. Còn nơi nào có thể bắt được ta?
- Tại đây, ta chính là trời, ta chính là pháp.
- Ta nói, đó chính là thiên lý, pháp lý.
- Giết những người như các người làm sao mà không thể chứ.
- Cái thế giới này vốn không có thiên lý, không có chính nghĩa.
Tại Tử Cấm cười ha hả.
- Vậy sao?
Một giọng nói lười biếng vang lên. Tại Tử Cấm không khỏi quay đầu lại. Đứng trước cửa Lý gia trang là một chàng thanh niên trẻ tuổi mặc thanh y, xem ra mới chỉ hơn hai mươi tuổi. Một nhân vật như vậy làm sao có thể là đối thủ của mình.
- Nhân gian đều có chính nghĩa.
Thanh y nam tử giương hồ lô rượu lên nhấp một ngụm.
- Có đôi khi không phải không báo mà là thời điểm chưa tới.
Thanh y nam tử tay khẽ động, phát ra một trường kiếm sáng như làn thu thủy, tiện tay nhoáng một cái. Hai tên tà tu đi theo Tại Tử Cấm liền bị trảm dưới thân kiếm. Tại Tử Cấm thấy hai tà tu đi theo mình tốt xấu gì cũng là Trường Sinh kỳ tu sĩ, nhưng chỉ bằng một chiêu liền bị kiếm chém chết. Thanh y nam tử, lại có hồ lô rượu, không lẽ….
- Tửu kiếm tiên Lục Nguyên.
- Đúng vậy!
Thanh y nam tử gật đầu:
- Ta đã sớm nói, nhân gian đều có chính nghĩa.
Trường kiếm trong tay nhoáng một cái đã hóa thành một đạo kiếm quang, thẳng ngự về phía Tại Tử Cấm. Về phần Tại Tử Cấm, sau khi nghe được danh tiếng Tửu kiếm tiên thì trong nội tâm liền nghĩ xong rồi, nhưng cuối cùng vẫn muốn phản ứng lại. Y và Tửu kiếm tiên Lục Nguyên thực lực chênh nhau quá nhều. Một kiếm giống như luồng điện thoáng một cái đã cắt đứt cổ họng của y.
Một đám tà tu đều chết ngay tại chỗ.
Lục Nguyên nhún vai. Trong một năm rưỡi thời gian này, tuy không có tận lực hành hiệp trượng nghĩa, nhưng giết bọn tu sĩ tà đạo cũng không ít. Tay của hắn tùy ý bắn ra một đạo kiếm khí trắng xóa, cực kỳ xảo diệu, khiến mọi người của Lý gia trang toàn bộ được giải quyết.
Mọi người của Lý gia trang đều nói lời cảm ơn cứu mạng với Lục Nguyên. Trang chủ của Lý gia trang nhìn về phía Lục Nguyên, thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên là không phải hư danh. Tửu kiểm tiên quả là Tửu kiếm tiên. Tuổi tuy còn rất trẻ nhưng tuyệt đối là một kiếm tiên chân chính.
Tiểu thư của Lý gia trang liên tiếp dùng ánh mắt nhìn Lục Nguyên. Nếu phát hiện Lục Nguyên nhìn nàng thì liền đỏ mặt xấu hổ cúi đầu.
Lục Nguyên giờ phút này chẳng có tâm trí để ý đến những điều này. Hiện tại hắn cảm nhận được thanh Dưỡng Ngô kiếm của mình nhẹ nhàng rung động. Dưỡng Ngô kiếm rung động như vậy, khẳng định là tán thành Lục Nguyên. Một đạo sáng bóng từ thân kiếm lướt qua. Đạo quang này không nhanh không chậm, toàn bộ ánh vào tầm mắt của Lục Nguyên.
Lục Nguyên nội tâm vui sướng. Rốt cuộc cũng đã đủ rồi.
Trong một năm rưỡi thời gian này, hắn thỉnh thoảng cứu giúp người khác, rốt cuộc cũng được Dưỡng Ngô kiếm thừa nhận.
Hiện tại, Trấn Nhạc kiếm, Dưỡng Ngô kiếm đều thừa nhận hắn.