Hoa Sơn này không phải một mình Yến Thương Thiên, không phải của mình Sở Đoạn, cũng không là của Lục Nguyên mà là Hoa Sơn của mọi người.
Bầu trời thật là xanh.
Hạ Thanh Hạc nằm trên mặt đất, gã nhìn lên trời. Dù dùng Giải Thể Đan coi như mất cơ hội trùng kích đại đạo cảnh lục tầng nhưng Hạ Thanh Hạc không hối hận. Hạ Thanh Hạc hiểu rằng cuộc sống sau này của mình sẽ là giáo dục Hoa Sơn đệ cửu đại, đệ thập đại, cố gắng hết sức nghĩa vụ đệ bát đại.
Hoa rơi không phải vật vô tình, tan thành bùn đất, hơn nữa mình sẽ không chỉ dạy cho người nguyên khí tông nữa. Người nguyên kiếm tông, nguyên kiếm khí tông đều sẽ dạy hết. Những người này đều là hậu bối Hoa Sơn, hy vọng của Hoa Sơn.
Diệp Dương Dung thở nặng nề, còn sống, thật tốt. Giây phút bị trường kiếm của yêu ma đâm vào lưng, Diệp Dương Dung đích thực không có pháp lực, vốn cho rằng không thể gặp con trai mình nữa. Nhưng giây phút đó nguyên kiếm tông Tẩu Tỉnh Kiếm Tiên Lăng Lạc Thạch ra tay cứ giúp. Không chỉ là cứu giúp. Lăng Lạc Thạch dùng cánh tay trái đỡ nhát kiếm của yêu ma, bị chém đứt tay, kiểu liều mạng này Diệp Dương Dung chưa từng nghĩ đến. Kỳ thực Lăng Lạc Thạch không ngờ mình sẽ đi cứu người nguyên kiếm khí tông, chẳng qua trong không khí đó tự nhiên làm việc.
Diệp Dương Dung nói:
- Cảm ơn.
Lăng Lạc Thạch tất nhiên không để bụng, nói:
- Không cần cảm ơn.
Diệp Dương Dung không nói gì thêm, chỉ nhìn lên trời. Bầu trời thật là xanh, con trai con gái tương lai, ta lại có thể thấy các ngươi ra đời, tốt quá.
Thạch Triêu Dương và Diệp Phương tựa lưng vào nhau. Trước đó hai người không có chút quan hệ, tuy cùng là đệ tử chân truyền nhưng chưa từng nói một lời, vậy mà giờ phút này hai người đều tiêu hao sạch pháp lực dựa lưng vào nhau, chống đỡ sức nặng đối phương. hai người cùng nhìn lên trời, bầu trời rất xanh.
Bầu trời sau khi đổ tuyết xanh thăm thẳm.
- Đại sư huynh, mới rồi cảm ơn.
Sau khi Lục Nguyên trừ đi ngũ phong tam tông, trong đệ tử chân truyền đại sư huynh chính là Thạch Triêu Dương. Trong cuộc chiến vừa rồi Thạch Triêu Dương thay Diệp Phương cản vài kiếm, nếu không thì gã sớm chết rồi.
- Không cần cảm ơn, bởi vì chúng ta đều đang chiến đấu.
Thạch Triêu Dương lúc này có xúc động muốn huýt sáo.
Bởi vì gã trông thấy sư đệ kiếm tông Mạc Thùy Thùy đang cầu hôn với nữ đệ tử nguyên khí tông Vạn Kỳ.
Sư đệ Mạc Thùy Thùy bình thường rụt rè, thích một người co đầu rụt cổ, không dám thốt ra miệng, đối tượng còn là nữ đệ tử nguyên khí tông, dựa theo tình hình nguyên kiếm tông và nguyên khí tông đâu khả năng yêu nhau? Cho nên Mạc Thùy Thùy không nói ra miệng, nhưng bây giờ không khí giảm xuống, hoặc trải qua sinh tử tẩy lễ, sư đệ Mạc Thùy Thùy lại dám cầu hôn với Vạn Kỳ.
Mạc Thùy Thùy toàn thân đẫm máu quỳ xuống trước mặt Vạn Kỳ người đầy vết máu. Tu tiên giới cầu hôn có thể là đại hôn lễ mời bà mai, cũng có thể đàn ông trực tiếp cầu hôn đàn bà, tiện lợi và đơn ginả hơn thế giới phàm nhân nhiều.
Bên cạnh có không ít người huýt sao, có người vỗ tay.
- Đồng ý hắn, đồng ý hắn, đồng ý hắn!
Một đống tiếng hò reo!
Bây giờ Lục Nguyên chỉ cảm thấy mệt mỏi khắp người. Con người tinh lực có hạn, Lục Nguyên trước đâu với Tả Hoành, Tinh Tú Lão Tiên, Nguyên Lăng Thượng Nhân, sau đấu cùng Phương Tà, Kinh Hoàn Chân, Kiều Phi Độ, Thiên Sửu Lão Nhân, bốn người liên hợp. cuối cùng hắn đánh chết Phương Tà, giết Tử Lân Yêu Vương, một đường tiêu hao dựa theo tình huống bình thường e rằng pháp lực của Lục Nguyên đã tiêu hao ba, bốn lần, cách đánh bình thường tuyệt đối chịu không nổi tiêu hao như vậy, nhưng lần này cứng rắn chống chọi. Khi giết Tử Lân Yêu Vương chưa thấy mệt bao nhiêu, nhưng lúc này thả lỏng mới phát hiện mỗi tấc thân thể, mỗi tế bảo nhỏ xíu đều kêu đau, toàn thân không chứa chút pháp lực.
Tuy nhiên, dù rất đau, pháp lực lại tiêu hao hết nhưng thật sướng!
Cảm giác thắng lợi thật là sướng!
Chỉ có chiến đấu mới biết cảm giác thắng sau đó.
Xem những người đang hò reo kêu Vạn Kỳ Mạc Thùy Thùy cầu hôn, Lục Nguyên cũng ở bên cạnh to giọng:
- Đồng ý hắn, đồng ý hắn!
Giờ phút này không phân chia chưởng môn, mình chỉ là một người Hoa Sơn, giống như người khác, thân phận chưởng môn tạm thời đi gặp quy đi.
Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bầu trời thật rất xanh.
Lục Nguyên nhìn thấy Chu Thanh Huyền rời đi, lại đi Tư Quá Phong, nhưng lần này hắn thấy Chu Thanh Huyền sư thúc tổ cười. Lão rất ít nhất, ít nhất thì đây là lần đầu tiên Lục Nguyên thấy Chu sư thúc tổ đang cười. Đây là sao…? Lục Nguyên lập tức hiểu ra tại sao Chu sư thúc tổ cười.
Bởi vì!
Hiện nay tam tông tồn tại bình chướng trải qua cuộc chiến này đã hoàn toàn biến mất.
Không sai, lúc trước qua tam tông loạn Lục Nguyên cưỡng chế mọi thứ, ai không phục thì nhốt, xóa ngũ phong tam tông khiến mọi người cùng một chỗ, nhưng trong lòng họ vẫn có bức tường ngăn cách, không chân chính hòa mình. Nếu không phải Lục Nguyên chính sách cao áp thì e rằng tam tông loạn lại nổi lên.
Nhưng trải qua lần này niết bàn trọng sinh, Lục Nguyên hiểu nguyên ngũ phong tam tông triệt để biến mất.
Sau này chỉ có một Hoa Sơn!
Hoa Sơn chính là Hoa Sơn!
Yến tổ sư, sư phụ, lúcđó các ngươi lo lắng, chưa thể làm được rốt cuộc bị ta hoàn thành rồi.
………..
Khi Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, toàn thân kiếm ý đang cuồn cuộn, nhưng kịch liệt nhất chắc là tám loại kiếm ý thổ hệ… thổ kiếm ý, thạch kiếm ý, sơn kiếm ý, nê kiếm ý, sa kiếm ý, thủ kiếm ý, nguyệt kiếm ý, tinh kiếm ý.
Đây là…kiếm ý tự di động, muốn xông hướng thổ hoàng kiếm đạo ư?
Lục Nguyên phát hiện điều này thì rất kinh ngạc.
Vốn lĩnh ngộ tam hoàng kiếm đạo, thủy hoàng kiếm đạo, kim hoàng kiếm đạo, hỏa hoàng kiếm đạo đều là mình chủ động, muôn vàn khó khăn không đễàng lắm mới ngộ một hoàng kiếm đạo, bây giờ là tám loại kiếm ý thổ hệ tự dâng lên muốn hoàn thành một hoàng kiếm đạo, đang giở trò gì vậy? Đúng là hcuyện lạ chưa từng có.
Tuy nhiên, Tạm thời quăng hết suy nghĩ, trùng kích thổ hoàng kiếm đạo nào!
Lục Nguyên hít một hơi, trong đầu các uy nghĩ liên quan thổ hoàng ùa vào đầu.
Trong lục vô não hải, Lục Nguyên thấ một tòa lại một tòa sơn mạch.
Dường như viễn cổ hồng hoang, khí thế mênh mông ập vào mặt.
Dường như mình đang đứng trong viễn cổ hồng hoang.
Liếc mắt nhìn, trong tâm mắt đều là mặt đất rộng mênh mông mà hoang vắng, dãy núi trập trùng, loại khí hoang sơ cổ xưa này khiến người cảm giác thiên địa to lớn, con người thì nhỏ bé như vậy. Đứng đây mới hiểu uy thiên địa khổng lồ cỡ nào, rộng lớn bao nhiêu, vô biên vô hạn, vô phất vô viễn.
Mình chỉ là một con thuyền mà thôi.
Từng tòa sơn mạch dường như bắt đầu nhúc nhích đánh hướng mình.
Lục Nguyên tinh thần hoảng hốt, nhưng hắn phát hiện trước công kích này mình không thể nhúc nhích được chút nào.
Sơn mạch to lớn nặng nề đánh vào người Lục Nguyên, không có cảm giác khó chịu, ngược lại tin tức ùa vào đại hải. Tín niệm thổ hoàng tiến vào đầu óc.
Cái gì là thổ hoàng!
Chứa đựng lịch sử vô cùng dày rộng, như tồn tại từ cổ xưa, bình thường bất động như núi, vô cùng im lặng, nhưng một khi kích pahst thì trời sụp đất nứt, có thể tạc thiên địa thành hai nửa, khí thế vô cùng bàng bạc, như là trời sụp, địa chấn, đây chính là thổ hoàng. Từng tòa núi to lúc bất động thì thôi, một khi động thì khác hẳn.
Hoa Sơn này không phải một mình Yến Thương Thiên, không phải của mình Sở Đoạn, cũng không là của Lục Nguyên mà là Hoa Sơn của mọi người.
Bầu trời thật là xanh.
Hạ Thanh Hạc nằm trên mặt đất, gã nhìn lên trời. Dù dùng Giải Thể Đan coi như mất cơ hội trùng kích đại đạo cảnh lục tầng nhưng Hạ Thanh Hạc không hối hận. Hạ Thanh Hạc hiểu rằng cuộc sống sau này của mình sẽ là giáo dục Hoa Sơn đệ cửu đại, đệ thập đại, cố gắng hết sức nghĩa vụ đệ bát đại.
Hoa rơi không phải vật vô tình, tan thành bùn đất, hơn nữa mình sẽ không chỉ dạy cho người nguyên khí tông nữa. Người nguyên kiếm tông, nguyên kiếm khí tông đều sẽ dạy hết. Những người này đều là hậu bối Hoa Sơn, hy vọng của Hoa Sơn.
Diệp Dương Dung thở nặng nề, còn sống, thật tốt. Giây phút bị trường kiếm của yêu ma đâm vào lưng, Diệp Dương Dung đích thực không có pháp lực, vốn cho rằng không thể gặp con trai mình nữa. Nhưng giây phút đó nguyên kiếm tông Tẩu Tỉnh Kiếm Tiên Lăng Lạc Thạch ra tay cứ giúp. Không chỉ là cứu giúp. Lăng Lạc Thạch dùng cánh tay trái đỡ nhát kiếm của yêu ma, bị chém đứt tay, kiểu liều mạng này Diệp Dương Dung chưa từng nghĩ đến. Kỳ thực Lăng Lạc Thạch không ngờ mình sẽ đi cứu người nguyên kiếm khí tông, chẳng qua trong không khí đó tự nhiên làm việc.
Diệp Dương Dung nói:
- Cảm ơn.
Lăng Lạc Thạch tất nhiên không để bụng, nói:
- Không cần cảm ơn.
Diệp Dương Dung không nói gì thêm, chỉ nhìn lên trời. Bầu trời thật là xanh, con trai con gái tương lai, ta lại có thể thấy các ngươi ra đời, tốt quá. Nguồn:
Thạch Triêu Dương và Diệp Phương tựa lưng vào nhau. Trước đó hai người không có chút quan hệ, tuy cùng là đệ tử chân truyền nhưng chưa từng nói một lời, vậy mà giờ phút này hai người đều tiêu hao sạch pháp lực dựa lưng vào nhau, chống đỡ sức nặng đối phương. hai người cùng nhìn lên trời, bầu trời rất xanh.
Bầu trời sau khi đổ tuyết xanh thăm thẳm.
- Đại sư huynh, mới rồi cảm ơn.
Sau khi Lục Nguyên trừ đi ngũ phong tam tông, trong đệ tử chân truyền đại sư huynh chính là Thạch Triêu Dương. Trong cuộc chiến vừa rồi Thạch Triêu Dương thay Diệp Phương cản vài kiếm, nếu không thì gã sớm chết rồi.
- Không cần cảm ơn, bởi vì chúng ta đều đang chiến đấu.
Thạch Triêu Dương lúc này có xúc động muốn huýt sáo.
Bởi vì gã trông thấy sư đệ kiếm tông Mạc Thùy Thùy đang cầu hôn với nữ đệ tử nguyên khí tông Vạn Kỳ.
Sư đệ Mạc Thùy Thùy bình thường rụt rè, thích một người co đầu rụt cổ, không dám thốt ra miệng, đối tượng còn là nữ đệ tử nguyên khí tông, dựa theo tình hình nguyên kiếm tông và nguyên khí tông đâu khả năng yêu nhau? Cho nên Mạc Thùy Thùy không nói ra miệng, nhưng bây giờ không khí giảm xuống, hoặc trải qua sinh tử tẩy lễ, sư đệ Mạc Thùy Thùy lại dám cầu hôn với Vạn Kỳ.
Mạc Thùy Thùy toàn thân đẫm máu quỳ xuống trước mặt Vạn Kỳ người đầy vết máu. Tu tiên giới cầu hôn có thể là đại hôn lễ mời bà mai, cũng có thể đàn ông trực tiếp cầu hôn đàn bà, tiện lợi và đơn ginả hơn thế giới phàm nhân nhiều.
Bên cạnh có không ít người huýt sao, có người vỗ tay.
- Đồng ý hắn, đồng ý hắn, đồng ý hắn!
Một đống tiếng hò reo!
Bây giờ Lục Nguyên chỉ cảm thấy mệt mỏi khắp người. Con người tinh lực có hạn, Lục Nguyên trước đâu với Tả Hoành, Tinh Tú Lão Tiên, Nguyên Lăng Thượng Nhân, sau đấu cùng Phương Tà, Kinh Hoàn Chân, Kiều Phi Độ, Thiên Sửu Lão Nhân, bốn người liên hợp. cuối cùng hắn đánh chết Phương Tà, giết Tử Lân Yêu Vương, một đường tiêu hao dựa theo tình huống bình thường e rằng pháp lực của Lục Nguyên đã tiêu hao ba, bốn lần, cách đánh bình thường tuyệt đối chịu không nổi tiêu hao như vậy, nhưng lần này cứng rắn chống chọi. Khi giết Tử Lân Yêu Vương chưa thấy mệt bao nhiêu, nhưng lúc này thả lỏng mới phát hiện mỗi tấc thân thể, mỗi tế bảo nhỏ xíu đều kêu đau, toàn thân không chứa chút pháp lực.
Tuy nhiên, dù rất đau, pháp lực lại tiêu hao hết nhưng thật sướng!
Cảm giác thắng lợi thật là sướng!
Chỉ có chiến đấu mới biết cảm giác thắng sau đó.
Xem những người đang hò reo kêu Vạn Kỳ Mạc Thùy Thùy cầu hôn, Lục Nguyên cũng ở bên cạnh to giọng:
- Đồng ý hắn, đồng ý hắn!
Giờ phút này không phân chia chưởng môn, mình chỉ là một người Hoa Sơn, giống như người khác, thân phận chưởng môn tạm thời đi gặp quy đi.
Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bầu trời thật rất xanh.
Lục Nguyên nhìn thấy Chu Thanh Huyền rời đi, lại đi Tư Quá Phong, nhưng lần này hắn thấy Chu Thanh Huyền sư thúc tổ cười. Lão rất ít nhất, ít nhất thì đây là lần đầu tiên Lục Nguyên thấy Chu sư thúc tổ đang cười. Đây là sao…? Lục Nguyên lập tức hiểu ra tại sao Chu sư thúc tổ cười.
Bởi vì!
Hiện nay tam tông tồn tại bình chướng trải qua cuộc chiến này đã hoàn toàn biến mất.
Không sai, lúc trước qua tam tông loạn Lục Nguyên cưỡng chế mọi thứ, ai không phục thì nhốt, xóa ngũ phong tam tông khiến mọi người cùng một chỗ, nhưng trong lòng họ vẫn có bức tường ngăn cách, không chân chính hòa mình. Nếu không phải Lục Nguyên chính sách cao áp thì e rằng tam tông loạn lại nổi lên.
Nhưng trải qua lần này niết bàn trọng sinh, Lục Nguyên hiểu nguyên ngũ phong tam tông triệt để biến mất.
Sau này chỉ có một Hoa Sơn!
Hoa Sơn chính là Hoa Sơn!
Yến tổ sư, sư phụ, lúcđó các ngươi lo lắng, chưa thể làm được rốt cuộc bị ta hoàn thành rồi.
………..
Khi Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, toàn thân kiếm ý đang cuồn cuộn, nhưng kịch liệt nhất chắc là tám loại kiếm ý thổ hệ… thổ kiếm ý, thạch kiếm ý, sơn kiếm ý, nê kiếm ý, sa kiếm ý, thủ kiếm ý, nguyệt kiếm ý, tinh kiếm ý.
Đây là…kiếm ý tự di động, muốn xông hướng thổ hoàng kiếm đạo ư?
Lục Nguyên phát hiện điều này thì rất kinh ngạc.
Vốn lĩnh ngộ tam hoàng kiếm đạo, thủy hoàng kiếm đạo, kim hoàng kiếm đạo, hỏa hoàng kiếm đạo đều là mình chủ động, muôn vàn khó khăn không đễàng lắm mới ngộ một hoàng kiếm đạo, bây giờ là tám loại kiếm ý thổ hệ tự dâng lên muốn hoàn thành một hoàng kiếm đạo, đang giở trò gì vậy? Đúng là hcuyện lạ chưa từng có.
Tuy nhiên, Tạm thời quăng hết suy nghĩ, trùng kích thổ hoàng kiếm đạo nào!
Lục Nguyên hít một hơi, trong đầu các uy nghĩ liên quan thổ hoàng ùa vào đầu.
Trong lục vô não hải, Lục Nguyên thấ một tòa lại một tòa sơn mạch.
Dường như viễn cổ hồng hoang, khí thế mênh mông ập vào mặt.
Dường như mình đang đứng trong viễn cổ hồng hoang.
Liếc mắt nhìn, trong tâm mắt đều là mặt đất rộng mênh mông mà hoang vắng, dãy núi trập trùng, loại khí hoang sơ cổ xưa này khiến người cảm giác thiên địa to lớn, con người thì nhỏ bé như vậy. Đứng đây mới hiểu uy thiên địa khổng lồ cỡ nào, rộng lớn bao nhiêu, vô biên vô hạn, vô phất vô viễn.
Mình chỉ là một con thuyền mà thôi.
Từng tòa sơn mạch dường như bắt đầu nhúc nhích đánh hướng mình.
Lục Nguyên tinh thần hoảng hốt, nhưng hắn phát hiện trước công kích này mình không thể nhúc nhích được chút nào.
Sơn mạch to lớn nặng nề đánh vào người Lục Nguyên, không có cảm giác khó chịu, ngược lại tin tức ùa vào đại hải. Tín niệm thổ hoàng tiến vào đầu óc.
Cái gì là thổ hoàng!
Chứa đựng lịch sử vô cùng dày rộng, như tồn tại từ cổ xưa, bình thường bất động như núi, vô cùng im lặng, nhưng một khi kích pahst thì trời sụp đất nứt, có thể tạc thiên địa thành hai nửa, khí thế vô cùng bàng bạc, như là trời sụp, địa chấn, đây chính là thổ hoàng. Từng tòa núi to lúc bất động thì thôi, một khi động thì khác hẳn.