- Lục Nguyên sớm đến pháp cổ thế giới nhưng vẫn không kết bạn, giờ thì thật không dễ dàng kết bạn, sao không đi Đường gia dạo chơi? Tiểu muội Đường Uyển Nhi của ta nghe nói Lục huynh lấy một địch hai mươi thì rất ngưỡng mộ, nói là muốn gặp anh hùng hào kiệt như Lục huynh đây.
Hóa ra là đến lêu kéo mình. Lục Nguyên chưa đáp lời thì lại nghe tiếng gõ cửa. Hiên Viên Thập Nhị lần thứ hai đi mở cửa, lần này tiến vào là vị hoa hoa công tử tay cầm quạt.
Không sai, chính là người thích tinh xá, yêu mỹ nhân, khoái ti trúc, mê hưởng lạc, thích đi đó đây Tống địa công tử Tống Xung Minh. Cùng là một trong lục đại gia tộc, Tống gia, tuy gã không phải người thừa kế, dù chỉ biết hưởng lạc nhưng gã cũng hiểu Lục Nguyên không đơn giản. Nói xong tình huống gần đây của Lục Nguyên cho người nhà mình, Tống gia lập tức sai gã đến lôi kéo Lục Nguyên.
Tống Xung Minh tiến vào lập tức kêu lên:
- Lục Nguyên huynh, lão gia nhà ta mời ngươi đi làm khách!
Tính tình gã ngay thẳng, không giống Đường Tùng cong cong quấn quấn.
Kết quả gã liếc thấy Đường Tùng, nói:
- Là ngươi? Ngươi đến tìm Lục huynh?
Đường Tùng bất đắc dĩ gật đầu, xem ra mục đích của Tống gia và Nghiêm gia giống nhau. Vào lúc này, lần thứ ba vang tiếng gõ cửa. Lần này đến cũng là người quen, Thượng Quan Đình, hóa ra là Thượng Quan gia trong lục đại gia tộc nghe Thượng Quan Đình miêu tả về Lục Nguyên lập tức phát ra chỉ lệnh tương tự, khiến Thượng Quan Đình tiến đến.
Thượng Quan Đình phản ứng nhanh hơn Tống Xung Minh, trông thấy Đường Tùng và Tống Xung Minh liền hiểu ngay.
Đường Tùng, Tống Xung Minh, Thượng Quan Đình nhìn nhau, gật đầu.
Hiển nhiên mục đích cả đám đều giống nhau.
Giờ Lục Nguyên rất bất đắc dĩ, không thể tưởng tượng qua cuộc chiến tương ngộ sâm lâm thì có ba nhà trong lục đại gia tộc đến lôi kéo. Lấy tính cách của Lục Nguyên vốn không định đi mấy gia tộc này, nhưng mà, bên tai vang Hiên Viên Thập Nhị dẫn âm, nói cái gì ba nhà đều phải đi hết, kết giao những gia tộc này có ích cho Kiếm Môn.
Rồi, xem ra chỉ có nước đi.
Ai bảo có ích cho Kiếm Môn, còn đi nhà nào trước thì theo trình tự trước sau, đầu tiên là Đường gia, rồi Tống gia, rồi đến Thượng Quan gia.
Khi bốn người Lục Nguyên, Đường Tùng, Tống Xung Minh, Thượng Quan Đình đi rồi thì Hiên Viên Thập Nhị lần thứ hai mặt mày hớn hở.
- Lục Nguyên quả nhiên là Lục Nguyên, bây giờ hắn là thiên tài mà nhiều đại gia tộc pháp cổ văn minh thừa nhận. Lục đại gia tộc pháp cổ văn minh có ba nhà lôi kéo hắn, từ khi nào Kiếm Môn chúng ta có được nhân vật như vậy!
Kiếm Hùng chỉ có nước bái phục. Kiếm Hùng giống như Hiên Viên Thập Nhị, ở trên người Lục Nguyên nhìn thấy hy vọng kiếm đạo lại dựng nên.
Hiên Viên Thập Nhị là cảm thán nhiều nhất, năm đó là gã mang Lục Nguyên vào trung ương thiên triều. Khi ấy Lục Nguyên non búng ra sữa, mới là hỗn động cảnh ngũ tầng mà thôi. Hỗn động cảnh ngũ tầng, nói thật là trong Vô Thượng Đại Giáo làm đệ tử bình thường cũng không được, bây giờ thì sao, tiến bộ đến mức này, được ba trong lục đại gia tộc pháp cổ văn minh lôi kéo.
Mới chỉ qua hai mươi năm mà thôi, tiến bộ quá kinh người, năm đó mình mang Lục Nguyên vào trung ương thiên triều chưa từng nghĩ đến biến đổi như vậy.
Hai ngày rất nhanh trôi qua.
Ngày này Lục Nguyên lại đi tinh thần số một ngàn lẻ ba, cũng là người duy nhất bại giả tổ đi được, người khác không có tư cách tiến tới. Tinh thần số một ngàn lẻ ba, ở ngoài tương ngộ sâm lâm, chín người khác sớm tới rồi. Thấy Lục Nguyên đến, Đường Tùng, Thượng Quan Đình cùng đón chào, hai ngày này quan hệ giữa hai người và Lục Nguyên không tệ.
Còn Giản Nguyệt Bạch, Giản Trường Không, Giản Độc Tâm, ba người giản chi văn minh thì lạnh lùng đánh giá Lục Nguyên. Giản chi văn minh và kẻ dùng kiếm chính tông vốn là tử địch, tất nhiên nếu chịu đầu hàng giản chi văn minh thì ngoại lệ, càng đừng nói Lục Nguyên hành thamr Giản Trường Không. Bây giờ Giản Trường Không ngủ cũng không yên, quá nhiều người vì gã đưa tình báo giả mà ghi hận.
Lục Nguyên xuất hiện chính là trung tâm chú ý, dù sao hắn là ngựa ô to nhất, mọi người không muốn chú ý cũng không được.
Pháp Tiêu Đế Tử lập tức xuất hiện, nói:
- Lần này mang các ngươi đi pháp cổ chi hà chính là ta. Ta không nói nhảm nhiều, ở pháp cổ chi hà tổng cộng một tháng, bây giờ bắt đầu.
Gã làm việc gọn lẹ, mọi người lập tức theo sau, một đường bay đi không phải hướng đến tinh thần trên trời mà bay đến trời xanh pháp cổ thế giới. Trước kia đã nói trung tâm cjhana chính của pháp cổ thế giới là một đại lục to lớn có thể chứa cả ngàn tinh thần, đó là đại lục to cỡ nào, so với bất cứ đại lục nào Lục Nguyên từng thấy đều to lớn gấp ngàn lần.
Đi đến một góc đại lục to lớn, trải qua tầng tầng cấm pháp, xuyên qua trùng trùng cửa, rốt cuộc thấy pháp cổ chi hà.
Đó là một con sông đông lại thời gian, không hề chảy.
Còn nguồn thì Lục Nguyên ngóng nhìn, chỉ thấy nguồn sông bị tầng tầng cấm pháp cách trở, từ xa nhìn có thể thấy nó rất vĩ đại, coi như cách nhiều cấm pháp hơn cũng thấy nó khí phách bất phàm, hùng hồn.
Không biết nguồn sông là vật sống hay là vật chết, Lục Nguyên thầm nghĩ.
Pháp Tiêu Đế Tử nói:
- Đây chính là pháp cổ chi hà, lập tức bắt đầu chảy. Nửa tháng đầu sẽ chảy pháp thuật thủy. Pháp thuật thủy chảy thì các ngươi có thể từ mặt trên ngộ ra rất nhiều chiêu thức cường thuật, có thể mượn nó ngộ thiên địa pháp tắc, có thể ngộ ra bao nhiêu phải xem chính các ngươi.
- Được rồi, bây giờ bắt đầu. Các ngươi ngồi theo vị trí đối ứng, tính từ trên cao xuống. Nghiêm Thiên Pháp ở vị trí thứ nhất, Phong Nhị Thập Tứ vị trí thứ hai, cứ theo trật tự này xuống tiếp.
Hiển nhiên càng lên trên thì vị trí càng tốt, nước sông chảy xuôi xuống, ngươi ở mặt trên ngộ thì nó sẽ tương ứng tan biến, bên dưới không khả năng có thể ngộ tương tự.
Lục Nguyên xếp hạng bảy, tất nhiên ngồi ở thứ bảy.
Vị trí thứ bảy không tính tốt nhưng không quá kém, dù gì đằng sau còn có ba người kia.
Đợi mười người ngồi xuống lập tức nước sông bắt đầu chảy.
Nước sông chảy, mười người hít thở đều đều, bắt đầu lĩnh ngộ pháp thuật.
Tiếp theo Lục Nguyên phát hiện mình nói vớ vẩn, vì không ngộ được bất cứ pháp thuật gì. Thật ra ngộ tính pháp thuật thì Lục Nguyên là gần bằng không, tuyệt đối không hơn số không bao nhiêu. Dù là Hoa Sơn chọn một đệ tử chân truyền bình thường cũng có thể ở mặt này diệt Lục Nguyên.
Cho nên ngộ một lát không ngộ được nửa pháp thuật.
Mở đầu đã thất bại, Lục Nguyên buồn bực một phen.
Như vậy là ngộ thiên địa pháp tắc, mình vô duyên với pháp thuật rồi. Tuy nhiên vô duyên với thiên địa pháp tắc này thì giờ mình cũng có một trăm mười loại thiên địa pháp tắc rồi, thiên địa pháp tắc là danh từ, đổi đến kiếm thì là kiếm ý. Đổi đến đao thì là đao ý, đổi đến thương thì là thương ý. Tiếp theo Lục Nguyên phát hiện mình lại thất bại, muốn từ các loại pháp thuật thủy ngộ đến thiên địa pháp tắc quá khó khăn, căn bản ngộ không ra. Thiên phú quá kém, cản chân Lục Nguyên.
Một ngày trôi qua mà Lục Nguyên không ngộ ra một pháp thuật nào, không có cả một thiên địa pháp tắc.
Pháp cổ thế giới, lục đại gia tộc.