- Ca, có chuyện gì không?
Pháp Thánh Đế Tử hỏi:
- Muội muốn về Kiếm Môn?
Vân Tụ Tuyết gật đầu đáp:
- Đúng vậy.
Pháp Thánh Đế Tử nói:
- Không cần về Kiếm Môn nữa, Lục Nguyên đã đi Kiếm Vong Bia rồi, vốn ta chp rằng hắn sẽ do dự một lúc vậy thì muội có thể cầu được thần vật tặng hắn, hắn không cần đi Kiếm Vong Bia. Nhưng không ngờ Lục Nguyên quyết tuyệt đến vậy, không chút chần chờ đã đi Kiếm Vong Bia.
- Cái gì!
Vân Tụ Tuyết cảm thấy trời đất quay cuồng.
- Đúng vậy, hắn đã đi Kiếm Vong Bia rồi.
Pháp Thánh Đế Tử gật đầu nói:
- Nhưng chúng ta có thể nhanh chút, hy vọng đuổi kịp đem thần vật tặng cho Lục Nguyên. Chỉ cần trước khi Lục Nguyên đến Kiếm Vong Bia là được rồi!
Pháp Thánh Đế Tử giơ tay lên đánh ra Thánh Tốc Thuyền.
- Dùng Thánh Tốc Thuyền của ta đi, ta và muội cùng nhau đi!
Vân Tụ Tuyết lập tức phản ứng lại, ngồi trên Thánh Tốc Thuyền của Pháp Thánh Đế Tử, lập tức con thuyền biến thành tia chớp lao hướng Kiếm Vong Bia.
Nhất định phải đuổi kịp!
Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Tụ Tuyết trắng như tờ giấy, ngón tay siết chặt khớp xương trắng bệch. Nhất định phải đuổi kịp, Lục Nguyên, ta không muốn chàng quên đi ký ức, không muốn chàng quên ta, vì ta đời này kiếp này không thể quên được chàng.
Pháp Thánh Đế Tử biết bây giờ sự việc nghiêm trọng, lập tức tăng tốc.
Kiếm Vong Bia!
Đây chính là một khu vực kỳ lạ trong thiên địa.
Nó ở một góc trung ương thiên triều, cách pháp cổ văn minh hơi xa chút, cách thái cổ văn minh thì gần rất nhiều. Đây là một cái bia to lớn thông thiên, bia đá cao đến vạn trượng, hơn nữa Kiếm Vong Bia có bị công kích gì cũng sẽ không bị tổn hao hư hỏng, dường như thành một thể với bản thân trung ương thiên triều.
Kiếm Vong Bia này không thể tùy tiện ngồi vào.
Nếu người khác ngồi vào sẽ đánh rơi một phần ký ức, phần trí nhớ bị mất đó có khả năng liên quan đến tình cảm.
Nếu như là kiếm tu ngồi lên sẽ mất hết toàn bộ ký ức. Từ xưa đến nay, trong toàn kỷ nguyên chỉ có ba người là ngoại lệ.
Bình thường Kiếm Vong Bia khá tiêu điều, yên tĩnh, cơ bản không có ai tới chỗ này cả. Nơi này không có ích lợi gì, tới làm cái gì? Chẳng qua ngẫu nhiên có nam nữ bị thất tình tới nơi này muốn đánh mất tình cảm đó. Nhưng lần này Kiếm Vong Bia nhộn nhịp hẳn lên.
Kiếm Vong Bia, không biết khi nào thì tụ tập rất nhiều người.
Bên này là người phong chi văn minh, phong chi văn minh Phong Nhị Thập Tứ, Phong Minh Nguyệt có chút ít quan hệ với Lục Nguyên, nghe nói hắn đến Kiếm Vong Bia nên cũng tới đây. Phong Minh Nguyệt là Minh Nguyệt Đế Cơ của phong chi văn minh, từ sâu trong đáy lòng nàng hơi thích Lục Nguyên, nhưng khi phát hiện hắn sắp đi Kiếm Vong Bia thì bất lực.
Dược chi văn minh cũng có một đế tử đến, chính là Dược Thánh Đế Tử. Dược Thánh Đế Tử là vị đế tử xuất sắc của dược chi văn minh, gã đến không phải vui vẻ tới mà do vừa lúc ở gần Kiếm Vong Bia nghe tin tức nên đến.
Đám người bên kia chính là giản chi văn minh, hơn nữa kẻ đến không đơn giản. Một là Giản Thánh Đế Tử, một là đệ nhất quân sư của giản chi văn minh Giản Vân Sầu. Giản Vân Sầu cầm quạt lông vũ phe phẩy, toát ra thanh nhàn trang nhã khó tả. Họ đến đương nhiên là xem náo nhiệt rồi, có trò hay Lục Nguyên làm thì sao họ không đến được chứ.
Phía đông đám người kia càng rầm rộ. Đám người đó là thái cổ văn minh, lấy Hoang Thánh Đế Tử làm đại biểu. Hoang Thánh Đế Tử sớm muốn giết Lục Nguyên, chẳng qua năm đó chịu áp lực từ pháp cổ văn minh nên không ra tay được. Tuy nhiên bây giờ gã không cần ra tay, chỉ chờ Lục Nguyên đi Kiếm Vong Bia tìm chết thôi. ha ha ha ha, pháp cổ văn minh so với thái cổ văn minh thì mạnh mẽ chút nhưng không cường bao nhiêu. Thái cổ văn minh đã cho pháp cổ văn minh mặt mũi rồi, nhưng ngay cả điều lệ không thêm đã muốn được đến hoang ấn ký? Làm sao có thể! Ánh mắt Hoang Thánh Đế Tử như ưng, toát ra kiêu hùng cười ha hả, sung sướng vô cùng.
Trừ điều đó ra còn có người của nhiều thế lực khác.
Có một sô thế lực cách rất xa chưa tới, mà thế lực gần đấy thì cơ bản đều chạy đến.
Hết cách rồi, ai kêu việc này Lục Nguyên gây lớn quá làm gì.
Chủ thái cổ văn minh đích thân mở miệng, Lục Nguyên không đồng ý các điều lệ thì tuyệt đối không cho hoang ấn ký. Chủ văn minh chỉ cần mở miệng thì coi như việc nhỏ cũng trở thành chuyện lớn chấn động trung ương thiên triều, vậy nên tin tức Lục Nguyên muốn đến Kiếm Vong Bia truyền nhanh cực kỳ, vô số người chú ý.
Chủ thái cổ văn minh đều chú ý tới Lục Nguyên! Đây là việc quan trọng cỡ nào chứ!
Có thể được chủ thái cổ văn minh chú ý là vinh diệu to lớn.
Chính vì thế mà có nhiều người để ý đến Lục Nguyên.
Chỗ Kiếm Vong Bia có rất nhiều người.
Thánh Tốc Thuyền ở trên không trung xẹt qua tia chớp.
Nhất định phải nhanh lên! Vân Tụ Tuyết phát hiện toàn thân mất hết sức lực, càng đến gần Kiếm Vong Bia thì càng sợ hãi, sợ đến người bủn rủn, nhưng dù có nhũn người cũng phải đối mặt.
Thánh Tốc Thuyền ầm một tiếng ngừng lại.
Vân Tụ Tuyết không xuống thuyền ngay, nàng nhìn hướng Kiếm Vong Bia.
Nàng không dám nhìn, không có can đảm nhìn, nhưng không thể không nhìn, không thể không xem.
Hy vọng đừng trông thấy Lục Nguyên.
Trên Kiếm Vong Bia cao vạn trượng, có một người áo xanh ngồi xếp bằng. Gió rất lớn, thổi vạt áo xanh bay phần phật. Người áo xanh tóc dài theo gió tung bay.
Vân Tụ Tuyết phát hiện mình kiệt sức rồi, suýt té trên sàn thuyền.
Nàng tới chậm một bước.
Hai hàng lệ rơi trên gò má non mềm, tại sao chứ?
Pháp Thánh Đế Tử lắc đầu nói:
- Không kịp.
Gã thật không ngờ Lục Nguyên sẽ quyết tuyệt như vậy. Từ xưa đến nay chỉ có ba người ngồi Kiếm Vong Bia, Lục Nguyên lại lựa chọn con đường này, vốn tưởng hắn sẽ do dự đôi chút, cho gã thời gian chuẩn bị.
Bất giác Pháp Thánh Đế Tử nghĩ tới một câu Pháp Nhất Đế Tử đã nói.
Kiếm giả, thiên địa bất dung.
Kiếm giả, thà chết chứ không cong.
Đây chính là kiếm giả, hoàn toàn khác với mọi thứ.
Pháp Thánh Đế Tử phát hiện lúc trước mình không biết gì về kiếm giả cả.
Kỷ nguyên trước, kiếm giả ưu tú cường đại nhất toàn là tính cách thế này sao?
Thật là đám người khiến người ta đau đầu rồi lại đáng sợ.
Nhưng nhìn tứ muội gã yêu thương rơi lệ thì thấy chua xót, không lẽ gã đã chọn sai người? Pháp Thánh Đế Tử tay nắm quyền lớn một cổ văn minh thiên hạ, nhưng bây giờ cảm thấy bất đắc dĩ như vậy.
Trước Kiếm Vong Bia có vô số tiếng bàn tán.
- Lục Nguyên này bướng bỉnh thật.
- Đúng vậy, bình thường trước mặt có hai con đường, chỉ cần khom lưng chút thôi, nhịn một hơi là qua được, thế mà hắn chọn đường thứ ba gian nan nhất.
- Đây đúng là người ương bướng mà.
- Nếu không phải loại người cứng đầu này sẽ không khiến chủ văn minh chú ý. Bình thường thì dù là cấp thiên tôn có thể khiến chủ văn minh cũng không dễ dàng. Dưới văn minh đều là con kiến, câu nói này không phải nói chơi.
- Nghe nói kiếm thuật của Lục Nguyên tương đương với Kiếm Chi Tử, xem ra cũng cỡ cấp bậc Khí Vận Thất Tử chứ chẳng chơi.