Trên thuyền, bạch y thiếu nữ nức nở, bi thương tận xương.
Di thất địa, góc nào đó.
Trong góc này vô tận khói đen bao phủ cả thế giới.
Đây là ma khí Thập Thiên Cửu Địa. Trong truyền thuyết, ma chi văn minh tổng cộng chia Thập Thiên Cửu Địa mười chín thế lực, mỗi thế lực có ma khí khác nhau. Bây giờ ma khí Thập Thiên Cửu Địa cùng tụ tập lại, nhiều người ma chi văn minh tụ họp rốt cuộc vì sao? Khoảnh khắc có một kiếm khí ôn hòa quét ngang.
Kiếm khí này tuy rằng vô cùng ôn hòa, không có chút gì sắc bén, nhưng lại dễ dàng nghiền nát ma khí Thập Thiên Cửu Địa.
Một kiếm kia lạnh nhạt phát, truyền đến mấy chục tiếng hét thảm.
Chính giữa xuất hiện một người đàn ông trung niên ôn hòa, khuôn mặt rất đẹp, có khi chất ưu sầu u buồn, tựa như trung niên thư sinh tri thức u buồn.
Nhưng trên người người đàn ông trung niên toát ra loại khí chất hoàng trong thần, vương trong tiên, tổ trong phật.
Thiên tôn cảnh!
Chỉ có thiên tôn cảnh mới xưng là thần hoàng, tiên vương, cùng với phật tổ.
Chu Thanh Huyền nhíu mày.
Không sai, sau khi hồi phục ký ức lôi chủ văn minh thì Chu Thanh Huyền có hình dạng như vậy.
Bây giờ Lục Nguyên đã đến hỗn động cảnh thập tầng, không biết hắn làm sao độ thiên kiếp đây. Chu Thanh Huyền có được một thứ thần vật hồng hoang ấn ký cực kỳ hiếm có. Hồng hoang ấn ký và giản ấn ký khác nhau, hồng hoang ấn ký dùng xong có thể xóa đi, giản ấn ký thì một khi đầu vào giản liền không cách nào bôi xóa.
Còn Yến Thương Thiên, Chu Thanh Huyền biết y cũng có được thần vật hồng hoang ấn ký. Dường như y dùng cách gì khá nguy hiểm áp chế thời gian thiên kiếp bùng phát, áp chế đến bây giờ. Loại áp chế này rất khó, rất nguy hiểm, sơ sẩy một cái là tiêu đời, hơn nữa chỉ có thể ở tại di thất địa và cần ý chí cực kỳ cường đại.
Cộng thêm một khi thiên kiếp hoàn toàn bùng phát sẽ triệt để hủy diệt Yến sư huynh. Tất nhiên Chu Thanh Huyền biết ý định của Yến Thương Thiên, y muốn chờ thực lực tăng một ít rồi giết vào thái cổ văn minh cướp đi hồng hoang ấn ký, dù sao tiến vào trung ương thiên triều có một đoạn thời gian thiên kiếp mới bùng phát đáng sợ.
Không sai lầm, không nóng vội, đây chính là phong cách của Yến Thương Thiên.
Thôi, Lục Nguyên có con đường của hắn.
Chu Thanh Huyền không quá lo lắng, Hoa Sơn tam thần thoại, mỗi người đều có đường riêng của mình, những người khác tối đa ở bên cạnh kiến nghị chỉ đạo một chút, còn về đi đường nào thì chỉ dựa vào hắn.
Tại Kiếm Vong Bia.
Kiếp vân chớp lóe, mây đen nặng nề, lôi điện như lăng, đi qua thiên địa, cuồng phong bạo vũ.
Trên Kiếm Vong Bia to lớn ngồi một thanh y nam tử.
Thanh y nam tử vẫn tiêu sái nhưng lại có vài phần mê mang cùng tùy ý.
Từng ký ức không ngừng biến mất, đa số ký ức xẹt qua Kiếm Vong Bia nhưng có rất ít, cực kỳ ít chuyện bí ẩn lẫn trong ký ức khác, người ngoài thấy không rõ, chỉ biết rằng ký ức của Lục Nguyên biến mất từng chút một. Bây giờ cuối cùng đến hồi ức Hoa Sơn.
Nhiều ký ức ở Hoa Sơn xẹt qua Kiếm Vong Bia.
Có hình ảnh đi theo sư phụ Lý Nguyên Bạch luyện kiếm, có hình ảnh cùng sư huynh đệ đùa giỡn, có hình ảnh cùng nhiều sư huynh đệ sư môn trưởng bối tụ tập một chỗ, có hình ảnh trên Hoa Sơn Yến Thương Thiên dạy kiếm muốn Lục Nguyên bảo vệ Hoa Sơn, có Hoa Sơn kiếm khí tam tông loạn, trong hỗn loạn thì hắn đứng ra, cuối cùng là hình ảnh yêu ma đại quy mô tập kích hắn bảo vệ Hoa Sơn.
Rất nhiều hình ảnh xẹt qua Kiếm Vong Bia.
Đó là hình ảnh sâu sắc.
Từng luồng Vọng Trần Quang xẹt qua, muốn tẩy sạch những ký ức.
Đây là lúc mấu chốt, nếu ngay cả ký ức Hoa Sơn cũng bị xóa nhòa thì Lục Nguyên mất đi trí nhớ, sau này sẽ thành đứa ngốc.
Tuyệt đối đừng! Vân Tụ Tuyết siết chặt nắm tay. Lục Nguyên, cho dù chàng quên ta, nhưng mà chàng không thể quên nữa. Dù chàng quên đi ta cũng phải sống cho tốt, không thể thành đứa ngốc!
Bên cạnh có nhiều người đều nghĩ thế.
Không khí bất giác căng thẳng.
Vọng Trần Quang lại gột rửa từng chút một, Vọng Trần Quang nối tiếp Vọng Trần Quang. Bị nhiều Vọng Trần Quang tẩy rửa, ký ức của Lục Nguyên bắt đầu mơ hồ, dần dần ngay cả ký ức Hoa Sơn cũng tan biến.
Ngay cả ký ức Hoa Sơn cũng tan biến!
- Không sai.
Giản Vân Sầu mỉm cười, phe phẩy quạt lông chim trong tay.
- Như vậy không sai.
Hoang Thánh Đế Tử nhìn Pháp Thánh Đế Tử trên Thánh Tốc Thuyền. Ánh mắt hai đế tử giao nhau trên không trung, không chút nghi ngờ, lần này lại là Hoang Thánh Đế Tử chiếm ưu thế.
Rất nhiều người Kiếm Môn bất lực. Vân Tụ Tuyết cũng suy sụp ngã ở mép thuyền.
- Thủy văn trân điếm tư du du, thiên lý giai kỳ nhất tịch hưu. Từ nay vô tâm ái lương dạ, mặc người minh nguyệt hạ tây lâu.
Vân Tụ Tuyết thì thào đọc bài thơ:
- Từ nay vô tâm ái lương dạ, mặc người minh nguyệt hạ tây lâu.
Lệ rơi như mưa, thanh âm nấc nghẹn, lặng lẽ khóc. Nàng biết, nàng không thể nào quên Lục Nguyên, đời đời kiếp kiếp.
Lục Nguyên xong rồi!
Được gọi là tuyệt thế thiên tài có thể so với Kiếm Chi Tử, được xưng là tuyệt thế thiên tài ngang bằng với Khí Vận Thất Tử đã tiêu đời.
Có một số người tiếc nuối, một số người hả hê, một số người đau lòng, một số người vui vẻ, có đủ các loại biểu tình.
Nhưng những điều có liên quan gì Lục Nguyên đâu? Hắn đã quên mọi thứ xung quanh, hắn không biết tại sao mình phải ngồi đây? Không biết ký ức mấy chục năm qua, từ khi sơ sinh đến bây giờ mọi thứ đều bị quên. Hắn bản năng cầm lên hồ lô rượu uống một hớp, nửa ngày chưa kịp phản ứng mình uống là gì.
- Đây là cái gì?
Lục Nguyên đứng lên, đứng trên Kiếm Vong Bia, bên cạnh có rất rất nhiều người, đây là cách gọi sinh vật đồng loại với mình ư? Đây rốt cuộc là ở đâu? Mới rồi vào miệng là cái gì? Tại sao uống vào có cảm giác là lạ, đây là sao?
Phải rồi, còn có một thứ mình biết mà chưa quên hết.
Lục Nguyên nhìn trường kiếm tam thước ba phân ba cạnh mình, kiếm quang như thu thủy.
Kiếm, đúng vậy, mình còn nhớ kiếm.
Thế gian vạn vật mình nhớ được chỉ có kiếm.
Kiếm! Lục Nguyên vuốt ve thanh kiếm, thân kiếm lạnh lẽo.
Trên Kiếm Vong Bia, bước ra, một thanh kiếm lớn.
Đây là ký ức cuối cùng của Lục Nguyên. Ký ức cuối cùng của hắn không phải tình thân, không là hữu tình, càng không là tình yêu, không là gì hết, tất cả đều không phải. Vứt bỏ những vật bên ngoài, tất cả cát bụi quét sạch bụi trần, rốt cuộc thấy rõ sâu thẳm tâm hồn.
Đáy lòng Lục Nguyên chất chứa rõ ràng là kiếm!
Bắt đầu từ mười tuổi luôn bên cạnh Lục Nguyên là kiếm. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Không đúng, nói chính xác hơn thì từ khi Lục Nguyên có trí nhớ, sớm hơn cả mười tuổi hắn đã thích kiếm, bắt đầu mười tuổi mới chính thức học kiếm.
Đây mới là ký ức cuối cùng của Lục Nguyên!
Cổ kiếm giả! Quả nhiên là cổ kiếm giả!
Giản Vân Sầu, Hoang Thánh Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử cùng nhướng mày. Sâu trong ký ức dừng lại là kiếm, chưa từng đụng đến. Trong truyền thuyết người như vậy là đám người cổ kiếm giả. Đám cổ kiếm giả là nhân vật rất phiền phức, vốn cho rằng đã diệt tuyệt, không ngờ bây giờ lại xuất hiện cổ kiếm giả.
Cổ kiếm giả, đơn thuần yêu kiếm, lấy kiếm chống trời, thà chết không công.