Lập tức sắp đánh với đối phương, nhưng không biết cuộc chiến này có mấy người sống sót. Nhưng mặc kệ thế nào, đối phương đã đến thì phải đánh.
Chúc Viêm quát dài:
- Thần hỏa pháo chuẩn bị!
Thần hỏa pháo là một báu vật của Ngự Hỏa Môn, có thể lấy lực hỏa công nhiều người đánh ra, sẽ có sức mạnh không nhỏ.
Người trong sương ngày càng rõ ràng, có hơn hai mươi người.
Thái thượng trưởng lão Chúc Viêm cảm thấy khoảng cách đã tới giới hạn, liền quát lệnh:
- Thần hỏa pháo, oanh!
Hỏa viêm thần trụ to lớn xé rách hư không đánh hươngs người trong sương, đây chính là uy lực của thần hỏa pháo. Một cái thần hỏa pháo bên trong còn rót vào một phần pháp lực của thái thượng trưởng lão Chúc Viêm. Trước công kích như vậy, dù là thế giới cảnh nhị tầng, tam tầng cũng khó chắn. Thế giới cảnh tứ tầng đụng phải công kích như vậy nếu vô tình cũng sẽ chịu thiệt.
Hỏa viêm thần trụ nóng cháy nhanh chóng oanh kích, sương gặp nhiệt độ cao bốc hơi. Sương bốc hơi hết mới thấy rõ người trong sương mù. Ủa! Không phải là người Hoang Thú Môn, là người Kiếm Môn. Có Cừu Thanh Sơn và người Kiếm Môn khác, đương nhiên quan trọng nhất ở trong đó chẳng phải là cái người mọi người cho rằng chết tại Thú Hồn Sơn, Lục Nguyên đó sao?
Đây là sao vậy?
Lục Nguyên một mình xông Thú Hồn Sơn, vốn tuyệt đối chết tại đó kết quả xuất hiện ở đây, hơn nữa đám Cửu Thanh Sơn đều có mặt, không lẽ hắn cứu họ về?
Điều này sao có thể?
Không đúng, bây giờ hỏa viêm thần trụ đánh tới. Dưới hỏa viêm thần trụ, đám Cửu Thanh Sơn vốn bị trọng thương sẽ chết không có chỗ chôn.
Trong chớp mắt Lục Nguyên thuấn di đến phía trước hỏa viêm thần trụ, búng kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang thanh lẫm như ngày xuân mưa phùn, từng chút một tằm ăn hỏa viêm thần trụ. Cuối cùng hoàn toàn chắn hỏa viêm thần trụ, uy lực hỏa trụ không một chút nào đánh trúng người phía sau.
Chúc Viêm thở dài một hơi, nguy hiểm quá là nguy hiểm, nếu ngộ thương thậm chí ngộ sát đồng minh thì mất hết mặt mũi.
Lục Nguyên dẫn theo đám Cửu Thanh Sơn đáp xuống liên minh ba phái. Liên minh ba phái thế mới có cơ hội hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng trước khi mở miệng thì họ phát hiện trong tay người Kiếm Môn đa số cầm đầu người, xem ra đều thuộc Hoang Thú Môn.
Cơ Thiên Vũ hỏi:
- Đây là?
- Đầu người, chiến lợi phẩm của chúng ta. Đương nhiên đa số là chiến lợi phẩm của Lục Nguyên, chúng phụ trách cầm giùm thôi.
- Cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hai thái thượng trưởng lão Cơ Thiên Vũ, Chúc Viêm đều lấy làm khó hiểu.
- Nói đơn giản là ta đi Thú Hồn Sơn, rồi giải quyét người Hoang Thú Môn trên đó, cứu người Kiếm Môn về.
Lục Nguyên giải thích vô cùng đơn giản, nói nhẹ nhàng như không có gì lạ cả, nhưng người nghe kinh hoàng không nói nên lời.
- A, đây là đầu của Hùng Chiến! Hùng Chiến là cao thủ thế giới cảnh tam tầng, vậy mà cũng chết.
Cơ Thiên Vũ nhìn đầu Hùng Chiến, hỏi Lục Nguyên:
- Đây là ngươi giết?
- Đúng vậy.
Lục Nguyên gật đầu, đối với hắn đây không có chuyện gì ghê gớm cả, một Hùng Chiến mà thôi. Nhưng Cơ Thiên Vũ thấy vô cùng khủng bố, Hùng Chiến là một người rất giỏi, nàng có đấu với gã rồi, kết quả gã dễ dàng chết trong tay Lục Nguyên.
- Đó là đầu của Đằng Bát Trung Tổ, bên Hoang Thú Môn ngay cả Đằng Bát Trung Tổ cũng đến, lại còn chết trong tay ngươi ư?
Chúc Viêm nhìn Lục Nguyên, rất khó tin tưởng. Đằng Bát Trung Tổ mạnh hơn Hùng Chiến nhiều, là cấp trung tổ, tại trung ương thiên triều có thân phận địa vị.
Lục Nguyên bâng quơ nói:
- Đúng vậy đấy.
Thái thượng trưởng lão Chúc Viêm không thể tin. Người như Đằng Bát Trung Tổ mà chết dưới tay Lục Nguyên, đây là việc đáng sợ cỡ nào chứ. Chúc Viêm cho rằng bản thân cũng không thắng được Đằng Bát Trung Tổ.
Đây chính là Lục Nguyên sao? Một mình đi xông Thú Hồn Sơn, vốn cho rằng hắn thập tử vô sinh, kết quả chém hết người Hoang Thú Môn, còn cứu về người Kiếm Môn. Cái gì gọi là lợi hại? Đây chính là lợi hại.
Một người một kiếm hào hùng như thế!
Nhìn áo xanh theo gió bay, tóc dài tung bay, Chúc Viêm, Cơ Thiên Vũ cùng cảm thấy Lục Nguyên không tầm thường.
Lập tức trên bảng cống hiến cá nhân, vốn Lục Nguyên xếp ở một trăm sáu mươi như là sao xẹt nhảy lên, rất nhanh tới vị trí hạng nhất, số điểm vượt xa Chúc Viêm vốn hạng nhất. Loại điểm này là một năm thống kê một lần, mà Lục Nguyên lần này cường đại cỡ nào, một mình giết một thế giới cảnh tứ tầng, một thế giới cảnh tam tầng, một thế giới cảnh nhị tầng, một thế giới cảnh nhất tầng, cộng thêm nhiều hỗn động cảnh, đánh ra uy phong cỡ nào. Xếp hạng của hắn không vượt xa hạng hai mới là lạ.
Người lúc đầu kêu la bảo Lục Nguyên có danh vô thật, không dám ra tay giờ chẳng mở miệng nổi nữa, hắn dùng hành động thật tát mạnh vào mặt đám người đó.
Không dám hành động hả? Nói đùa.
Tiếp theo đương nhiên là nói đến việc tấn công Địa Long Tinh. Hai thái thượng trưởng lão Cơ Thiên Vũ, Chúc Viêm không phải kẻ ngu dốt, đương nhiên biết lợi dụng uy phong Lục Nguyên một mình diệt Hoang Thú Môn, nhân lúc sĩ khí đối phương nghiêm trọng giảm sút lấy đi Địa Long Tinh, dù sao trên đó có địa giai linh mạch, nhất định phải cướp vào tay.
Tiếp theo cuộc chiến đoạt Địa Long Tinh so với trong tưởng tượng dễ dàng rất nhiều. Vô Song Môn và Thiên Sơn Môn không làm gì ngăn cản liền ngoan ngoãn rút lui, mà lúc lui còn tốn mất một phần thuộc hạ. Thật ra dù là Vô Song Môn hay Thiên Sơn Môn đều bị chấn nhiếp hoàn toàn, Lục Nguyên một mình tiêu diệt nhóm Hoang Thú Môn tại đây, có hắn tham gia chiến đấu thì họ không cảm thấy bên mình có cơ may thắng, không bằng ngoan ngoãn rút lui. Với lại rút lui rồi xem mặt trên có phái ai ra đoạt lại Địa Long Tinh không, họ không cho rằng với thực lực hiện nay có thể tử chiến cùng liên minh ba phái.
Địa Long Tinh lại quay về tay liên minh ba phái. Lục Nguyên trước tiên đi trung tâm Địa Long Tinh nhìn xem. Trung tâm Địa Long Tinh nghe nói là địa giai linh mạch, hắn chưa từng thấy nên muốn xem một cái. Hắn tiến sâu và tinh thần, chỉ dấy sâu trong địa hạch vô tận ánh sáng địa giai linh mạch chớp lóe, từng khối địa giai linh mạch vô cùng to lớn ở trên mặt đất liền cùng nhau. Lục Nguyên cảm thấy những địa giai linh mạch kết hợp cùng thiên địa, không khả năng khai thác nhanh, chỉ có thể dùng thời gian chậm rãi mài mòn. Địa Long Tinh quay về Kiếm Môn, địa giai linh mạch có năm chu kỳ thuộc về hắn, có những linh thạch này là hắn kiếm món hời to rồi.
Xem xong địa giai linh mạch khổng lồ của Địa Long Tinh, Lục Nguyên nhân dịp người khác không để ý bay tới Thú Hồn Sơn.
Trên Thú Hồn Sơn còn có vô tận vật hoang hệ.
Người Hoang Thú Môn dùng vật hoang hệ chưa thu gom, mấy người Kiếm Môn cũng không gom góp, cho nên đến lượt Lục Nguyên nhặt nhạnh. Muốn đem vật hoang hệ bỏ vào kiếm chi không gian là không thể nào, sẽ dẫn đến phả phệ mãnh liệt, nhưng đừng quên hắn có kiếm khắc hoang.
Rất nhiều vật hoang hệ lúc đại hoang thì hồn phách yêu thú bị luyện vào kiếm khắc hoang.
Vốn kiếm khắc hoang chỉ là phiên bản chưa hoàn thành, theo nó hấp thu nhiều vật hoang hệ, rốt cuộc thanh kiếm khắc hoang dài đến chín tấc. Dài chín tấc tức là bản hoàn chỉnh của kiếm khắc hoang. Lục Nguyên nghe một tiếng *keng*, trước mắt xuất hiện kiếm khắc hoang chân chính.
Thanh kiếm khắc hoang chân chính, chuôi kiếm như tham lam nuốt hết tất cả, thân kiếm vừa mỏng vừa lạnh vừa sắc bén, thành hai cực đoan với vật cổ kính đại hoang.
Lập tức sắp đánh với đối phương, nhưng không biết cuộc chiến này có mấy người sống sót. Nhưng mặc kệ thế nào, đối phương đã đến thì phải đánh.
Chúc Viêm quát dài:
- Thần hỏa pháo chuẩn bị!
Thần hỏa pháo là một báu vật của Ngự Hỏa Môn, có thể lấy lực hỏa công nhiều người đánh ra, sẽ có sức mạnh không nhỏ.
Người trong sương ngày càng rõ ràng, có hơn hai mươi người.
Thái thượng trưởng lão Chúc Viêm cảm thấy khoảng cách đã tới giới hạn, liền quát lệnh:
- Thần hỏa pháo, oanh!
Hỏa viêm thần trụ to lớn xé rách hư không đánh hươngs người trong sương, đây chính là uy lực của thần hỏa pháo. Một cái thần hỏa pháo bên trong còn rót vào một phần pháp lực của thái thượng trưởng lão Chúc Viêm. Trước công kích như vậy, dù là thế giới cảnh nhị tầng, tam tầng cũng khó chắn. Thế giới cảnh tứ tầng đụng phải công kích như vậy nếu vô tình cũng sẽ chịu thiệt.
Hỏa viêm thần trụ nóng cháy nhanh chóng oanh kích, sương gặp nhiệt độ cao bốc hơi. Sương bốc hơi hết mới thấy rõ người trong sương mù. Ủa! Không phải là người Hoang Thú Môn, là người Kiếm Môn. Có Cừu Thanh Sơn và người Kiếm Môn khác, đương nhiên quan trọng nhất ở trong đó chẳng phải là cái người mọi người cho rằng chết tại Thú Hồn Sơn, Lục Nguyên đó sao?
Đây là sao vậy?
Lục Nguyên một mình xông Thú Hồn Sơn, vốn tuyệt đối chết tại đó kết quả xuất hiện ở đây, hơn nữa đám Cửu Thanh Sơn đều có mặt, không lẽ hắn cứu họ về?
Điều này sao có thể?
Không đúng, bây giờ hỏa viêm thần trụ đánh tới. Dưới hỏa viêm thần trụ, đám Cửu Thanh Sơn vốn bị trọng thương sẽ chết không có chỗ chôn.
Trong chớp mắt Lục Nguyên thuấn di đến phía trước hỏa viêm thần trụ, búng kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang thanh lẫm như ngày xuân mưa phùn, từng chút một tằm ăn hỏa viêm thần trụ. Cuối cùng hoàn toàn chắn hỏa viêm thần trụ, uy lực hỏa trụ không một chút nào đánh trúng người phía sau.
Chúc Viêm thở dài một hơi, nguy hiểm quá là nguy hiểm, nếu ngộ thương thậm chí ngộ sát đồng minh thì mất hết mặt mũi.
Lục Nguyên dẫn theo đám Cửu Thanh Sơn đáp xuống liên minh ba phái. Liên minh ba phái thế mới có cơ hội hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng trước khi mở miệng thì họ phát hiện trong tay người Kiếm Môn đa số cầm đầu người, xem ra đều thuộc Hoang Thú Môn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Cơ Thiên Vũ hỏi:
- Đây là?
- Đầu người, chiến lợi phẩm của chúng ta. Đương nhiên đa số là chiến lợi phẩm của Lục Nguyên, chúng phụ trách cầm giùm thôi.
- Cái gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hai thái thượng trưởng lão Cơ Thiên Vũ, Chúc Viêm đều lấy làm khó hiểu.
- Nói đơn giản là ta đi Thú Hồn Sơn, rồi giải quyét người Hoang Thú Môn trên đó, cứu người Kiếm Môn về.
Lục Nguyên giải thích vô cùng đơn giản, nói nhẹ nhàng như không có gì lạ cả, nhưng người nghe kinh hoàng không nói nên lời.
- A, đây là đầu của Hùng Chiến! Hùng Chiến là cao thủ thế giới cảnh tam tầng, vậy mà cũng chết.
Cơ Thiên Vũ nhìn đầu Hùng Chiến, hỏi Lục Nguyên:
- Đây là ngươi giết?
- Đúng vậy.
Lục Nguyên gật đầu, đối với hắn đây không có chuyện gì ghê gớm cả, một Hùng Chiến mà thôi. Nhưng Cơ Thiên Vũ thấy vô cùng khủng bố, Hùng Chiến là một người rất giỏi, nàng có đấu với gã rồi, kết quả gã dễ dàng chết trong tay Lục Nguyên.
- Đó là đầu của Đằng Bát Trung Tổ, bên Hoang Thú Môn ngay cả Đằng Bát Trung Tổ cũng đến, lại còn chết trong tay ngươi ư?
Chúc Viêm nhìn Lục Nguyên, rất khó tin tưởng. Đằng Bát Trung Tổ mạnh hơn Hùng Chiến nhiều, là cấp trung tổ, tại trung ương thiên triều có thân phận địa vị.
Lục Nguyên bâng quơ nói:
- Đúng vậy đấy.
Thái thượng trưởng lão Chúc Viêm không thể tin. Người như Đằng Bát Trung Tổ mà chết dưới tay Lục Nguyên, đây là việc đáng sợ cỡ nào chứ. Chúc Viêm cho rằng bản thân cũng không thắng được Đằng Bát Trung Tổ.
Đây chính là Lục Nguyên sao? Một mình đi xông Thú Hồn Sơn, vốn cho rằng hắn thập tử vô sinh, kết quả chém hết người Hoang Thú Môn, còn cứu về người Kiếm Môn. Cái gì gọi là lợi hại? Đây chính là lợi hại.
Một người một kiếm hào hùng như thế!
Nhìn áo xanh theo gió bay, tóc dài tung bay, Chúc Viêm, Cơ Thiên Vũ cùng cảm thấy Lục Nguyên không tầm thường.
Lập tức trên bảng cống hiến cá nhân, vốn Lục Nguyên xếp ở một trăm sáu mươi như là sao xẹt nhảy lên, rất nhanh tới vị trí hạng nhất, số điểm vượt xa Chúc Viêm vốn hạng nhất. Loại điểm này là một năm thống kê một lần, mà Lục Nguyên lần này cường đại cỡ nào, một mình giết một thế giới cảnh tứ tầng, một thế giới cảnh tam tầng, một thế giới cảnh nhị tầng, một thế giới cảnh nhất tầng, cộng thêm nhiều hỗn động cảnh, đánh ra uy phong cỡ nào. Xếp hạng của hắn không vượt xa hạng hai mới là lạ.
Người lúc đầu kêu la bảo Lục Nguyên có danh vô thật, không dám ra tay giờ chẳng mở miệng nổi nữa, hắn dùng hành động thật tát mạnh vào mặt đám người đó.
Không dám hành động hả? Nói đùa.
Tiếp theo đương nhiên là nói đến việc tấn công Địa Long Tinh. Hai thái thượng trưởng lão Cơ Thiên Vũ, Chúc Viêm không phải kẻ ngu dốt, đương nhiên biết lợi dụng uy phong Lục Nguyên một mình diệt Hoang Thú Môn, nhân lúc sĩ khí đối phương nghiêm trọng giảm sút lấy đi Địa Long Tinh, dù sao trên đó có địa giai linh mạch, nhất định phải cướp vào tay.
Tiếp theo cuộc chiến đoạt Địa Long Tinh so với trong tưởng tượng dễ dàng rất nhiều. Vô Song Môn và Thiên Sơn Môn không làm gì ngăn cản liền ngoan ngoãn rút lui, mà lúc lui còn tốn mất một phần thuộc hạ. Thật ra dù là Vô Song Môn hay Thiên Sơn Môn đều bị chấn nhiếp hoàn toàn, Lục Nguyên một mình tiêu diệt nhóm Hoang Thú Môn tại đây, có hắn tham gia chiến đấu thì họ không cảm thấy bên mình có cơ may thắng, không bằng ngoan ngoãn rút lui. Với lại rút lui rồi xem mặt trên có phái ai ra đoạt lại Địa Long Tinh không, họ không cho rằng với thực lực hiện nay có thể tử chiến cùng liên minh ba phái.
Địa Long Tinh lại quay về tay liên minh ba phái. Lục Nguyên trước tiên đi trung tâm Địa Long Tinh nhìn xem. Trung tâm Địa Long Tinh nghe nói là địa giai linh mạch, hắn chưa từng thấy nên muốn xem một cái. Hắn tiến sâu và tinh thần, chỉ dấy sâu trong địa hạch vô tận ánh sáng địa giai linh mạch chớp lóe, từng khối địa giai linh mạch vô cùng to lớn ở trên mặt đất liền cùng nhau. Lục Nguyên cảm thấy những địa giai linh mạch kết hợp cùng thiên địa, không khả năng khai thác nhanh, chỉ có thể dùng thời gian chậm rãi mài mòn. Địa Long Tinh quay về Kiếm Môn, địa giai linh mạch có năm chu kỳ thuộc về hắn, có những linh thạch này là hắn kiếm món hời to rồi.
Xem xong địa giai linh mạch khổng lồ của Địa Long Tinh, Lục Nguyên nhân dịp người khác không để ý bay tới Thú Hồn Sơn.
Trên Thú Hồn Sơn còn có vô tận vật hoang hệ.
Người Hoang Thú Môn dùng vật hoang hệ chưa thu gom, mấy người Kiếm Môn cũng không gom góp, cho nên đến lượt Lục Nguyên nhặt nhạnh. Muốn đem vật hoang hệ bỏ vào kiếm chi không gian là không thể nào, sẽ dẫn đến phả phệ mãnh liệt, nhưng đừng quên hắn có kiếm khắc hoang.
Rất nhiều vật hoang hệ lúc đại hoang thì hồn phách yêu thú bị luyện vào kiếm khắc hoang.
Vốn kiếm khắc hoang chỉ là phiên bản chưa hoàn thành, theo nó hấp thu nhiều vật hoang hệ, rốt cuộc thanh kiếm khắc hoang dài đến chín tấc. Dài chín tấc tức là bản hoàn chỉnh của kiếm khắc hoang. Lục Nguyên nghe một tiếng *keng*, trước mắt xuất hiện kiếm khắc hoang chân chính.
Thanh kiếm khắc hoang chân chính, chuôi kiếm như tham lam nuốt hết tất cả, thân kiếm vừa mỏng vừa lạnh vừa sắc bén, thành hai cực đoan với vật cổ kính đại hoang.