Hòa Thân vẫn đợi cho đến hừng đông, Lưu Toàn đi thăm dò tin tức Càn Long cũng không trở về. Lúc này mặt trời đã mọc lên ở đằng đông, một ngày mới đã bắt đầu rồi! Trên vọng lâu bốn phía của Chiêm viện tiếng kèn của tên lính canh vừa thổi, biểu thị tòa nha môn tài chính lớn nhất của triều Đại Thanh lại bắt đầu một ngày mới! Hòa Thân duỗi lưng một chút, đi đến thư phòng vừa nhìn, thấy mọi người đều đã theo chuẩn bị bắt đầu phân công nhau hành động, -- Các hạng mục an bài cho đại hội đốc phủ thiên hạ đều đã bắt đầu khởi động. -- Nếu không có mệnh lệnh ngừng lại của Hòa Thân, đại hội đốc phủ thiên hạ đã trù bị gần một tháng sẽ bắt đầu theo trình tự trước đó!
Hòa Thân biết bây giờ đã tới thời khắc mấu chốt nhất, nếu đợi nữa, như vậy tất cả tâm huyết của mình đặt vào đại hội này đều như nước chảy về biển đông, bây giờ chính là phái người gọi Lưu Toàn trở về mắng một trận cũng không có tác dụng gì, bởi vì hắn hiểu rõ Lưu Toàn đối với chuyện đại sự sẽ không dám có chút qua loa, sở dĩ đến bây giờ còn bặt vô âm tín, thì khẳng định là hắn đã làm ầm ĩ một đêm, cũng không có kết quả chuẩn xác, nói không chừng tiểu tử kia bây giờ ngay cả cái chết cũng đã nghĩ đến rồi!
Mặc dù bây giờ có rất nhiều nhân tố không chắc chắn, nhưng căn cứ tình thế trước mắt mà thấy cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.
Hòa Thân vừa nhìn mọi người bên ngoài ra ra vào vào đang bận rộn khẩn trương mà có trình tự, -- Đỗ Tử Kiệt và Tạ Phi Kiếm dựa theo kế hoạch trước đó, đã quản lý quân số một ngàn năm trăm người, trang bị toàn bộ hỏa khí hóa “Trung Hoa đế quốc đệ nhất quân “ bố trí tới vị trí trọng yếu; Lương Kiện suất lĩnh toàn bộ thành viên cảnh vệ đoàn chia làm hai bộ phận sáng tối đã sớm bắt đầu bố phòng ở bên người hắn; Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh cũng vào nhập vai theo nhiệm vụ phân công trước cho các nàng.
Phía trước đại sảnh của Chiêm viện vốn dĩ là nơi Càn Long nam tuần triệu kiến đại thần, xử lý quốc sự, bây giờ cũng đã dựa theo bố trí trước đó bố trí cẩn thận một phen, lấy làm hội trường chính của đại hội lần này; Một trăm nữ công hình mẫu từ xưởng dệt nhà họ Tô điều động đến sau khi qua huấn luyện nghiêm khắc, bây giờ làm nhân viên lễ tân của đại hội, dưới sự dẫn dắt của Nhất Thanh bắt đầu tiến vào hội trường. Hòa Thân vừa thấy cứ đợi tiếp có thể gây ra loạn không chừng, đành phải đem tất cả lo lắng và sầu lo đều tạm thời ném lên chín tầng mây, dưới sự tháp tùng của Lương Kiện đi đến cửa lớn của Chiêm viện làm bộ mặt tươi cười đón khách.
Giờ Thìn vừa đến, các đốc phủ vài ngày trước đã đến Nam Kinh bắt đầu lục tục lộ diện. Đầu tiên là một hai người đến. Nhưng không bao lâu sau người càng ngày càng nhiều, ban đầu vẫn là Tổng đốc và tuần phủ, sau đó đến liên bố chính sử, án sát và tổng đốc đường sông, đường diêm, đường thuỷ cũng đến, ngoài ra đồng chính ti của mấy tỉnh Vân Nam, Tứ Xuyên và An Huy cũng theo đám người nhốn nháo chen lấn đi vào!
Dựa theo quy định ban đầu, bất cứ ai đến tham gia đại hội phải có thiệp mời của Hòa Thân tự tay viết mới có thể vào bàn, nhưng quy củ này ngay từ đầu đã bị Lưỡng Quảng Tổng đốc Chu Thạch Quân làm hỏng rồi, người này tới sớm, Hòa Thân vừa vào cửa hắn liền lảo đảo bước tới, tên lính đứng canh trước cửa giơ tay ngăn cản hắn. Khách khí mời hắn đưa ra thiếp mời. Chu Thạch Quân quay đầu vừa thấy Hòa Thân đứng ở bên cạnh, bước đến cười nói: “Sao? Hòa đại nhân phải chắn giá của ta sao?”
Hòa Thân vừa thấy bộ dáng cao ngạo của hắn trong lòng liền bốc hỏa, nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc cùng hắn phân cao thấp, vì thế khoát tay với tên lính canh gác để cho hắn vào, bèn tiến lên phân phó nói: “Các ngươi cẩn thận một chút, cũng không cần nhất nhất phải kiểm tra toàn bộ thiếp mời của bọn họ!”
Đây lại ngược lại, vốn dĩ còn có một số người muốn tới thử xem. Bọn họ tiến lên liếc nhìn, thấy kiểm tra ra vào không nghiêm khắc như bọn họ tưởng tượng, vì thế mà cũng bắt đầu ngông nghênh đi vào! Hòa Thân vừa mới đầu còn có thể vui vẻ đón chào với mỗi người, vẻ mặt tươi cười, nhưng người đến càng ngày càng nhiều. Đứng ở phía trước cửa nhìn thấy, quả thực chính là một mảnh hải dương ngũ quang thập sắc, màu sắc rực rỡ trên đỉnh đầu của đám quan viên ánh lên trong ánh mặt trời buổi sớm, thật là cảnh tượng tráng lệ tràn đầy màu sắc! Hòa Thân thấy cứ tiếp tục như vậy, sẽ sinh ra đại sự, đừng nói là những người thân phận không rõ ràng trà trộn vào quấy rối. Mà tất cả đều là những người đường đường chính chính cũng không chịu nổi!
Lúc này Nhất Thanh từ bên trong chạy ra, nhìn thấy Hòa Thân liền sốt ruột nói: “Hòa đại ca, vốn ở trong hội trường đã chuẩn bị năm mươi chỗ ngồi đã chật ních, xem ra bây giờ người mới đến một nửa!”
Hòa Thân cười gượng nói: “Vậy chúng ta cũng đừng mở hội nghị bàn tròn, cương quyết bố trí phòng học trường học xong đi đã!”
“ Trường học, phòng học gì?” Nhất Thanh vừa nghe lời nói của Hòa Thân có chút không minh bạch, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi han.
“Oa!” Hòa Thân sửng sốt, nhất thời hiểu được mình nói lỡ miệng, vì thế cười nói: “Đi! Chúng ta đi xem!” Nói xong dẫn Nhất Thanh chạy tới trước đại sảnh. Lúc trước khi đi, hắn nói với tên lính đứng trước cửa: “Sau khi ta đi. Chỉ cần không có thiệp mời của ta, bất luận kẻ nào cũng không được cho vào!”
Hòa Thân và Nhất Thanh đi vào hội trường nhìn thấy, ở trong đây đã sớm ồn ào, bởi vì trong ấn tượng của những người này còn chưa từng trải qua như ngày hôm nay, chính là lật giở lại kinh, sử, tử, tập mà bọn họ từng đọc qua cũng chưa từng nghe nói đến, cho nên hôm nay vừa đến hội trường liền cảm thấy vô cùng mới mẻ. Bọn họ có khi là bạn tốt, có khi là đồng khoa hoặc là cùng trường, bình thường đều là trời nam đất bắc, rất ít lui tới, bây giờ ở đây vừa thấy mặt, nhất thời nói luôn miệng, vì thế toàn bộ trước đại sảnh Chiêm viện nhất thời đã bị biến thành một cảnh loạn xị bát nháo.
Hòa Thân và Nhất Thanh thật vất vả mới đổi hội nghị bàn tròn thành bố cục lớp học, lại tạm thời tăng thêm mấy chục chỗ ngồi mới cảm thấy có thể miễn cưỡng dung nạp được đám quan viên còn chưa tới. Trước đó còn chuẩn bị trên bàn mỗi người đặt một cái chức danh, trên đó viết rõ chức vụ và tính danh của người đó, nhưng người tới ngày càng nhiều, hơn nữa trước đó chuẩn bị cũng không được đầy đủ, lại tăng thêm gần một nửa chỗ ngồi, cho nên ngay tại trên bàn chuẩn bị đơn giản một ít trái cây, còn chuẩn bị sách bút để bọn họ ghi chép một số nội dung chủ yếu của hội nghị, còn lại đều giản tiện đi.
Ở vị trí đầu tiên của hội trường là bàn chủ tịch, đó là chuẩn bị cho hắn và Doãn Kế Thiện ngồi, phía trên bàn chủ tịch treo một băng zôn lớn màu đỏ, phía trên viết chữ lớn màu vàng “Vì phồn vinh giàu mạnh của quốc gia chúng ta, an cư lạc nghiệp của lê dân chúng ta, chúng ta cùng nhau đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng!”
Giờ Tỵ vừa đến, đại hội sẽ khai mạc đúng giờ. Hòa Thân thừa dịp này tiến hành suy nghĩ về mặt lý luận với sáng kiến lần này của hắn. Dựa vào kinh nghiệm lăn lộn trong quan trường Đại Thanh, hắn phát hiện đám quan viên của Mãn Thanh này căn bản không phải ngoan cố như trong tưởng tượng, tuy rằng bọn họ đời đời đều chịu trói buộc của luân lý phong kiến này, nhưng nếu ở trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện một đồ vật mới, bọn họ cũng sẽ không lập tức nhảy ra phản đối. Bọn họ còn muốn nhìn xem đồ vật mới này có thể mang lại cho bọn họ những lợi ích thực tế gì. Vài năm nay hắn ở Nam Kinh gióng trống khua chiêng đi ngược lại với tư tưởng, quan niệm của đám quan viên Mãn Thanh. Hơn nữa còn có thể thông suốt, chủ yếu là cách làm của hắn có thể mang đến ích lợi kinh tế thật lớn và không gian thu lợi thật lớn cho bọn họ!
Bọn họ bình thường luôn mồm trung với giang sơn xã tắc, trung với Hoàng Thượng, làm quan phải cho dân làm chủ, nhưng vừa móc đến hầu bảo của bọn họ thì bọn họ đều quên hết.
Những cái là đạo quân thần, còn có lê dân, còn có trung hiếu nhân tâm, tất cả đều là tâm địa vô cùng xấu xa! Vì tham ô một chút bạc, bọn họ có thể hao tổn tâm tư, cơ hồ dùng tới tất cả bình sinh học được! Mà bây giờ tất cả những cái mình làm được, cơ hồ có thể làm giàu danh chính ngôn thuận cho bọn họ. Lại không cần mạo hiểm mất đầu xét nhà để đi cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, lại càng không cần nghĩ cách gia tăng tỉ lệ tiêu hao, chỉ cần dựa theo cách làm của Hòa Thân, nâng đỡ một chút thương nhân trong quản hạt của mình, lấy danh nghĩa quan phủ hoặc là dân gian làm ăn với người nước ngoài, thì bạc sẽ ào ào chảy vào hầu bao của mình, cứ như vậy có thể còn nhanh hơn so với “Mười năm thanh tri phủ. Mười vạn bông tuyết ngân”; Mặt khác còn không kích động dân biến và Hoàng Thượng trách tội! -- công khai chia xẻ thành quả cải cách này, bọn quan viên này cớ sao mà không làm chứ? Bày ra bạc trắng tinh ai mà không đi kiếm, ai còn quan tâm đến cái hư vô mờ mịt của giang sơn xã tắc nữa chứ?
Lại nói bọn quan viên của Đại Thanh ai chẳng biết nói, Hòa Thân sở dĩ có thể không kiêng nể gì như vậy. sau lưng hắn khẳng định có Hoàng Thượng làm chỗ dựa! Vậy thì bọn họ còn sợ gì, chỉ cần Hòa Thân ra lệnh một tiếng, ngoài giết cha giết vua ra, bọn họ còn có cái gì không dám làm?
Cho nên hôm nay bọn họ vừa đến hội trường, quả thực đều là cao hứng phấn chấn, mặt mày vui vẻ, nếu không có trở ngại bởi nghiêm túc của quan trường và dáng vẻ lễ nghi làm quan. Nói không chừng còn có người hoa chân múa tay vui sướng tại chỗ.
Lưỡng Quảng Tổng đốc Chu Thạch Quân luôn luôn không hợp đàn, vào cửa liền tìm khắp ngóc ngách hội trường mới tìm được chỗ ngồi không lý tưởng lắm, ngồi lên ghế rồi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần; Lưỡng Giang Tổng đốc Doãn Kế Thiện cũng đến Chiêm viện trước tiên, đầu tiên là giúp Hòa Thân công việc ở bên ngoài, sau đó cứ dựa theo Hòa Thân bố trí vững vàng ngồi xuống bàn chủ tịch. Bởi vì Lưỡng Giang Tổng đốc là một Tổng đốc quan trọng nhất ở mấy tỉnh phía nam, quyền lực thực tế lớn hơn so với Tổng đốc bình thường, cho nên trừ ngoài Hòa Thân, hắn chính là nhân vật được vạn người chú ý, vừa ngồi trên bàn chủ tịch. Chưa kịp uống ngụm trà, bọn quan viên phía dưới đã bắt đầu khúm núm nịnh bợ chào hỏi với hắn; có người thấy đại hội còn chưa chính thức khai mạc. Hòa Thân cũng chưa xuất trướng, còn lén lút chạy đến trước sân khấu kề tai nói nhỏ với Doãn Kế Thiện!
Hòa Thân vừa thấy giờ Tỵ đã đến, người cũng đã tương đối đầy đủ, liền lập tức hạ lệnh đóng cửa đại môn Chiêm viện. Bây giờ ngoài Lưu Toàn còn chưa có tin tức ra, còn lại tất cả đều chuẩn bị dựa theo yêu cầu trước đó, vì thế dưới sự bảo vệ của lính bảo an Lương Kiện tiến vào hội trường đại hội. -- Nhìn nhiều mệnh quan triều đình như vậy cùng tụ tập dưới một mái nhà, lại đến đây theo ý muốn của mình, hơn nữa còn quy củ, vui lòng phục tùng như nô bộc, Hòa Thân trong lòng nhất thời kích động, hư vinh trong lòng cũng đạt đến thỏa mãn cực lớn!
Doãn Kế Thiện được bố trí phát biểu đầu tiên, Hòa Thân chủ yếu là muốn hắn nói vài câu may mắn, cho bọn đốc phủ uống một liều thuốc an thần, làm cho mọi người biết đương nhiệm quân cơ đại thần kiêm hộ bộ tả thị lang, quyền thế long trời Lưỡng Giang Tổng đốc Doãn Kế Thiện cũng thân thiết với Hòa Thân ta, đại hội đốc phủ thiên hạ này cũng có hắn tham dự trong đó! -- Ý tứ chính là “Các ngươi an tâm thoải mái dưới sự dẫn dắt của ta chạy đi lên, nếu không, ngay cả thân gia của Hoàng Thượng đã ở một bên phất cờ hò reo cho ta rồi!”
Còn không nói, Doãn Kế Thiện thật đúng là thật sự có tài, thấy Hòa Thân mới vừa vào ngồi, liền nhìn xuống phía dưới, thấy ngồi trên ghế đã tới trăm phần trăm rồi, vì thế gật đầu với Hòa Thân một cái, xoay người khoát tay hướng về phía dưới, mọi người liền lập tức im lặng. Doãn Kế Thiện vừa thấy mọi người thật đúng là nể mặt hắn, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên ôn hoà: “Các vị đồng nghiệp, hôm nay mọi người chúng ta cùng nhau tụ tập dưới một mái nhà, cùng bàn bạc việc lớn của đất nước, Doãn Kế Thiện ta vô cùng vui mừng! Các vị đều biết, từ Hòa Thân Hòa đại nhân nhận chức đại thần tài chính ngự trước hoàng đế Đại Thanh tới nay, với Hoàng Thượng vẫn luôn trung thành và tận tâm, vì giang sơn xã tắc Đại Thanh chúng ta đều một lòng cúc cung tận tụy! Sau khi Hòa đại nhân tiền nhiệm thông qua các con đường đã đem hết toàn lực vì nước mưu tài, gia tăng tài chính cho quốc khố, công lao to lớn của hắn mọi người đều biết, công lao hiển hách đó là rõ như ban ngày!
Tuy rằng bây giờ thu vào của hộ bộ tăng mấy lần so với trước kia, nhưng hai năm này gió lửa biên cương liên tiếp; mầm hoạn bộc phát, hoạt động của Bạch Liên giáo, Thiên địa hội, Thiên lý hội hung hăng ngang ngược, Hoàng Hà, Trường Giang nhiều lần sông tràn thành họa, -- tài chính của quốc khố của Đại Thanh chúng ta vài năm nay chi cũng nhiều lên, cho nên lấy thu vào của chúng ta bây giờ căn bản không thể ứng phó với cục diện xuất hiện sau này! Vì tiến thêm một bước nâng cao thu nhập của quốc khố chúng ta, vì sau này có thể sáng tạo cho Hoàng Thượng một Càn Long thịnh thế càng thêm phồn vinh hưng thịnh, Hòa đại nhân và ta mời các vị đến Nam Kinh, mấy ngày kế tiếp, hy vọng và các vị hiến kế, chúng ta tranh thủ có thể thương lượng ra một cách tốt của lợi thế cho Hoàng Thượng, mưu lợi cho dân chúng! -- Mọi người có đồng ý không?”
Lời của Doãn Kế Thiện vừa ra khỏi miệng, dưới khán đài vỗ tay sấm dậy, tiếp theo là tiếng trầm trồ khen ngợi.
Hòa Thân vừa nghe Doãn Kế Thiện này đánh giá mình không thấp, đây cũng không nghi ngờ là đưa một tín hiệu chính xác cho các vị quan viên dưới đài, đó chính là Hòa Thân hắn trung thành vì nước, mọi người hãy đi cùng hắn về phía trước, ngoài thăng quan phát tài ra, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì!
“Hay là Doãn Kế Thiện này toàn tâm toàn ý giúp mình?” Hòa Thân nghĩ đến đây, trong lòng thấy kích động, vừa thấy tất cả mọi người dưới đài với ánh mắt chờ đợi nhìn hắn, vì thế cũng giống như Doãn Kế Thiện, đầu tiên là khuấy động tinh thần mọi người, sau đó liền chuyển vào chủ đề chính, đó chính là công bố với mọi người《 Quy định tạm thời về nộp thuế ngoại thương 》.
Hòa Thân ở đại học được học chính là chuyên nghành quản lý kinh tế, cho nên về pháp luật kinh tế thao tác cực kỳ nhanh nhạy. Trước kia đối với thu thuế ngoại thương đều là đốc phủ các tỉnh tự định, không có tiêu chuẩn thống nhất, hơn nữa cũng không có quy định tỉ lệ nộp lên trên quốc khố và nếu ngoại thương không nộp thuế thì xử lý như thế nào, cho nên quản lý ở phương diện này cực kỳ hỗn loạn, căn bản không thích hợp với kinh tế xã hội phồn vinh hiện nay.
Các thương nhân của nước này nộp thuế như thế nào trong luật pháp Đại Thanh đã sớm có các loại quy định, tuy rằng trăm ngàn chỗ hở, nhưng dù sao cũng là có cơ sở luật pháp, lần này chủ yếu là một biện pháp thử nghiệm nhằm vào ngoại thương, trong quá trình thực hiện sẽ dần dần trưởng thành, sau khi sửa đổi mới có thể thi hành toàn diện.
Hòa Thân giới thiệu xong một số tình hình này, chỉ thấy Nhất Thanh dẫn dắt một trăm nhân viên lễ tân bắt đầu phân phát cho từng người tài liệu đã in trước đó, chủ yếu là làm cho mọi người làm quen một chút, nếu có ý kiến gì và đề nghị đều có thể nói ra tại đó, sau đó tập hợp tất cả các ý kiến, chờ đến khi quy định chính thức ban bố sẽ đưa những ý kiến đó vào. Thật ra cũng chính là một trình tự, Hòa Thân cũng không cho bọn họ có đủ thời gian thảo luận, bởi vì Hòa Thân biết nhất là trong trường hợp này, nếu bàn đến dân chủ, thì thật là rất nguy hiểm, bởi vì không có một chút ràng buộc và kinh sợ, mọi người đều là đại quan biên giới, nói bọn họ đầy bụng kinh luân, cũng không sai, một khi ở đây tranh cãi ầm ĩ lên, hậu quả liền có thể nghĩ đến!
Chờ Nhất Thanh chỉ huy các nhân viên lễ tân phát xong bản thảo 《 Quy định tạm thời về nộp thuế ngoại thương 》, tiếp theo Hòa Thân liền tung quả “Bom” thứ nhất của hắn!
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Hòa Thân biết bây giờ đã tới thời khắc mấu chốt nhất, nếu đợi nữa, như vậy tất cả tâm huyết của mình đặt vào đại hội này đều như nước chảy về biển đông, bây giờ chính là phái người gọi Lưu Toàn trở về mắng một trận cũng không có tác dụng gì, bởi vì hắn hiểu rõ Lưu Toàn đối với chuyện đại sự sẽ không dám có chút qua loa, sở dĩ đến bây giờ còn bặt vô âm tín, thì khẳng định là hắn đã làm ầm ĩ một đêm, cũng không có kết quả chuẩn xác, nói không chừng tiểu tử kia bây giờ ngay cả cái chết cũng đã nghĩ đến rồi!
Mặc dù bây giờ có rất nhiều nhân tố không chắc chắn, nhưng căn cứ tình thế trước mắt mà thấy cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.
Hòa Thân vừa nhìn mọi người bên ngoài ra ra vào vào đang bận rộn khẩn trương mà có trình tự, -- Đỗ Tử Kiệt và Tạ Phi Kiếm dựa theo kế hoạch trước đó, đã quản lý quân số một ngàn năm trăm người, trang bị toàn bộ hỏa khí hóa “Trung Hoa đế quốc đệ nhất quân “ bố trí tới vị trí trọng yếu; Lương Kiện suất lĩnh toàn bộ thành viên cảnh vệ đoàn chia làm hai bộ phận sáng tối đã sớm bắt đầu bố phòng ở bên người hắn; Vương Vũ Châu và Liễu Doanh Doanh cũng vào nhập vai theo nhiệm vụ phân công trước cho các nàng.
Phía trước đại sảnh của Chiêm viện vốn dĩ là nơi Càn Long nam tuần triệu kiến đại thần, xử lý quốc sự, bây giờ cũng đã dựa theo bố trí trước đó bố trí cẩn thận một phen, lấy làm hội trường chính của đại hội lần này; Một trăm nữ công hình mẫu từ xưởng dệt nhà họ Tô điều động đến sau khi qua huấn luyện nghiêm khắc, bây giờ làm nhân viên lễ tân của đại hội, dưới sự dẫn dắt của Nhất Thanh bắt đầu tiến vào hội trường. Hòa Thân vừa thấy cứ đợi tiếp có thể gây ra loạn không chừng, đành phải đem tất cả lo lắng và sầu lo đều tạm thời ném lên chín tầng mây, dưới sự tháp tùng của Lương Kiện đi đến cửa lớn của Chiêm viện làm bộ mặt tươi cười đón khách.
Giờ Thìn vừa đến, các đốc phủ vài ngày trước đã đến Nam Kinh bắt đầu lục tục lộ diện. Đầu tiên là một hai người đến. Nhưng không bao lâu sau người càng ngày càng nhiều, ban đầu vẫn là Tổng đốc và tuần phủ, sau đó đến liên bố chính sử, án sát và tổng đốc đường sông, đường diêm, đường thuỷ cũng đến, ngoài ra đồng chính ti của mấy tỉnh Vân Nam, Tứ Xuyên và An Huy cũng theo đám người nhốn nháo chen lấn đi vào!
Dựa theo quy định ban đầu, bất cứ ai đến tham gia đại hội phải có thiệp mời của Hòa Thân tự tay viết mới có thể vào bàn, nhưng quy củ này ngay từ đầu đã bị Lưỡng Quảng Tổng đốc Chu Thạch Quân làm hỏng rồi, người này tới sớm, Hòa Thân vừa vào cửa hắn liền lảo đảo bước tới, tên lính đứng canh trước cửa giơ tay ngăn cản hắn. Khách khí mời hắn đưa ra thiếp mời. Chu Thạch Quân quay đầu vừa thấy Hòa Thân đứng ở bên cạnh, bước đến cười nói: “Sao? Hòa đại nhân phải chắn giá của ta sao?”
Hòa Thân vừa thấy bộ dáng cao ngạo của hắn trong lòng liền bốc hỏa, nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc cùng hắn phân cao thấp, vì thế khoát tay với tên lính canh gác để cho hắn vào, bèn tiến lên phân phó nói: “Các ngươi cẩn thận một chút, cũng không cần nhất nhất phải kiểm tra toàn bộ thiếp mời của bọn họ!”
Đây lại ngược lại, vốn dĩ còn có một số người muốn tới thử xem. Bọn họ tiến lên liếc nhìn, thấy kiểm tra ra vào không nghiêm khắc như bọn họ tưởng tượng, vì thế mà cũng bắt đầu ngông nghênh đi vào! Hòa Thân vừa mới đầu còn có thể vui vẻ đón chào với mỗi người, vẻ mặt tươi cười, nhưng người đến càng ngày càng nhiều. Đứng ở phía trước cửa nhìn thấy, quả thực chính là một mảnh hải dương ngũ quang thập sắc, màu sắc rực rỡ trên đỉnh đầu của đám quan viên ánh lên trong ánh mặt trời buổi sớm, thật là cảnh tượng tráng lệ tràn đầy màu sắc! Hòa Thân thấy cứ tiếp tục như vậy, sẽ sinh ra đại sự, đừng nói là những người thân phận không rõ ràng trà trộn vào quấy rối. Mà tất cả đều là những người đường đường chính chính cũng không chịu nổi!
Lúc này Nhất Thanh từ bên trong chạy ra, nhìn thấy Hòa Thân liền sốt ruột nói: “Hòa đại ca, vốn ở trong hội trường đã chuẩn bị năm mươi chỗ ngồi đã chật ních, xem ra bây giờ người mới đến một nửa!”
Hòa Thân cười gượng nói: “Vậy chúng ta cũng đừng mở hội nghị bàn tròn, cương quyết bố trí phòng học trường học xong đi đã!”
“ Trường học, phòng học gì?” Nhất Thanh vừa nghe lời nói của Hòa Thân có chút không minh bạch, vẻ mặt ngạc nhiên hỏi han.
“Oa!” Hòa Thân sửng sốt, nhất thời hiểu được mình nói lỡ miệng, vì thế cười nói: “Đi! Chúng ta đi xem!” Nói xong dẫn Nhất Thanh chạy tới trước đại sảnh. Lúc trước khi đi, hắn nói với tên lính đứng trước cửa: “Sau khi ta đi. Chỉ cần không có thiệp mời của ta, bất luận kẻ nào cũng không được cho vào!”
Hòa Thân và Nhất Thanh đi vào hội trường nhìn thấy, ở trong đây đã sớm ồn ào, bởi vì trong ấn tượng của những người này còn chưa từng trải qua như ngày hôm nay, chính là lật giở lại kinh, sử, tử, tập mà bọn họ từng đọc qua cũng chưa từng nghe nói đến, cho nên hôm nay vừa đến hội trường liền cảm thấy vô cùng mới mẻ. Bọn họ có khi là bạn tốt, có khi là đồng khoa hoặc là cùng trường, bình thường đều là trời nam đất bắc, rất ít lui tới, bây giờ ở đây vừa thấy mặt, nhất thời nói luôn miệng, vì thế toàn bộ trước đại sảnh Chiêm viện nhất thời đã bị biến thành một cảnh loạn xị bát nháo.
Hòa Thân và Nhất Thanh thật vất vả mới đổi hội nghị bàn tròn thành bố cục lớp học, lại tạm thời tăng thêm mấy chục chỗ ngồi mới cảm thấy có thể miễn cưỡng dung nạp được đám quan viên còn chưa tới. Trước đó còn chuẩn bị trên bàn mỗi người đặt một cái chức danh, trên đó viết rõ chức vụ và tính danh của người đó, nhưng người tới ngày càng nhiều, hơn nữa trước đó chuẩn bị cũng không được đầy đủ, lại tăng thêm gần một nửa chỗ ngồi, cho nên ngay tại trên bàn chuẩn bị đơn giản một ít trái cây, còn chuẩn bị sách bút để bọn họ ghi chép một số nội dung chủ yếu của hội nghị, còn lại đều giản tiện đi.
Ở vị trí đầu tiên của hội trường là bàn chủ tịch, đó là chuẩn bị cho hắn và Doãn Kế Thiện ngồi, phía trên bàn chủ tịch treo một băng zôn lớn màu đỏ, phía trên viết chữ lớn màu vàng “Vì phồn vinh giàu mạnh của quốc gia chúng ta, an cư lạc nghiệp của lê dân chúng ta, chúng ta cùng nhau đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng!”
Giờ Tỵ vừa đến, đại hội sẽ khai mạc đúng giờ. Hòa Thân thừa dịp này tiến hành suy nghĩ về mặt lý luận với sáng kiến lần này của hắn. Dựa vào kinh nghiệm lăn lộn trong quan trường Đại Thanh, hắn phát hiện đám quan viên của Mãn Thanh này căn bản không phải ngoan cố như trong tưởng tượng, tuy rằng bọn họ đời đời đều chịu trói buộc của luân lý phong kiến này, nhưng nếu ở trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện một đồ vật mới, bọn họ cũng sẽ không lập tức nhảy ra phản đối. Bọn họ còn muốn nhìn xem đồ vật mới này có thể mang lại cho bọn họ những lợi ích thực tế gì. Vài năm nay hắn ở Nam Kinh gióng trống khua chiêng đi ngược lại với tư tưởng, quan niệm của đám quan viên Mãn Thanh. Hơn nữa còn có thể thông suốt, chủ yếu là cách làm của hắn có thể mang đến ích lợi kinh tế thật lớn và không gian thu lợi thật lớn cho bọn họ!
Bọn họ bình thường luôn mồm trung với giang sơn xã tắc, trung với Hoàng Thượng, làm quan phải cho dân làm chủ, nhưng vừa móc đến hầu bảo của bọn họ thì bọn họ đều quên hết.
Những cái là đạo quân thần, còn có lê dân, còn có trung hiếu nhân tâm, tất cả đều là tâm địa vô cùng xấu xa! Vì tham ô một chút bạc, bọn họ có thể hao tổn tâm tư, cơ hồ dùng tới tất cả bình sinh học được! Mà bây giờ tất cả những cái mình làm được, cơ hồ có thể làm giàu danh chính ngôn thuận cho bọn họ. Lại không cần mạo hiểm mất đầu xét nhà để đi cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, lại càng không cần nghĩ cách gia tăng tỉ lệ tiêu hao, chỉ cần dựa theo cách làm của Hòa Thân, nâng đỡ một chút thương nhân trong quản hạt của mình, lấy danh nghĩa quan phủ hoặc là dân gian làm ăn với người nước ngoài, thì bạc sẽ ào ào chảy vào hầu bao của mình, cứ như vậy có thể còn nhanh hơn so với “Mười năm thanh tri phủ. Mười vạn bông tuyết ngân”; Mặt khác còn không kích động dân biến và Hoàng Thượng trách tội! -- công khai chia xẻ thành quả cải cách này, bọn quan viên này cớ sao mà không làm chứ? Bày ra bạc trắng tinh ai mà không đi kiếm, ai còn quan tâm đến cái hư vô mờ mịt của giang sơn xã tắc nữa chứ?
Lại nói bọn quan viên của Đại Thanh ai chẳng biết nói, Hòa Thân sở dĩ có thể không kiêng nể gì như vậy. sau lưng hắn khẳng định có Hoàng Thượng làm chỗ dựa! Vậy thì bọn họ còn sợ gì, chỉ cần Hòa Thân ra lệnh một tiếng, ngoài giết cha giết vua ra, bọn họ còn có cái gì không dám làm?
Cho nên hôm nay bọn họ vừa đến hội trường, quả thực đều là cao hứng phấn chấn, mặt mày vui vẻ, nếu không có trở ngại bởi nghiêm túc của quan trường và dáng vẻ lễ nghi làm quan. Nói không chừng còn có người hoa chân múa tay vui sướng tại chỗ.
Lưỡng Quảng Tổng đốc Chu Thạch Quân luôn luôn không hợp đàn, vào cửa liền tìm khắp ngóc ngách hội trường mới tìm được chỗ ngồi không lý tưởng lắm, ngồi lên ghế rồi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần; Lưỡng Giang Tổng đốc Doãn Kế Thiện cũng đến Chiêm viện trước tiên, đầu tiên là giúp Hòa Thân công việc ở bên ngoài, sau đó cứ dựa theo Hòa Thân bố trí vững vàng ngồi xuống bàn chủ tịch. Bởi vì Lưỡng Giang Tổng đốc là một Tổng đốc quan trọng nhất ở mấy tỉnh phía nam, quyền lực thực tế lớn hơn so với Tổng đốc bình thường, cho nên trừ ngoài Hòa Thân, hắn chính là nhân vật được vạn người chú ý, vừa ngồi trên bàn chủ tịch. Chưa kịp uống ngụm trà, bọn quan viên phía dưới đã bắt đầu khúm núm nịnh bợ chào hỏi với hắn; có người thấy đại hội còn chưa chính thức khai mạc. Hòa Thân cũng chưa xuất trướng, còn lén lút chạy đến trước sân khấu kề tai nói nhỏ với Doãn Kế Thiện!
Hòa Thân vừa thấy giờ Tỵ đã đến, người cũng đã tương đối đầy đủ, liền lập tức hạ lệnh đóng cửa đại môn Chiêm viện. Bây giờ ngoài Lưu Toàn còn chưa có tin tức ra, còn lại tất cả đều chuẩn bị dựa theo yêu cầu trước đó, vì thế dưới sự bảo vệ của lính bảo an Lương Kiện tiến vào hội trường đại hội. -- Nhìn nhiều mệnh quan triều đình như vậy cùng tụ tập dưới một mái nhà, lại đến đây theo ý muốn của mình, hơn nữa còn quy củ, vui lòng phục tùng như nô bộc, Hòa Thân trong lòng nhất thời kích động, hư vinh trong lòng cũng đạt đến thỏa mãn cực lớn!
Doãn Kế Thiện được bố trí phát biểu đầu tiên, Hòa Thân chủ yếu là muốn hắn nói vài câu may mắn, cho bọn đốc phủ uống một liều thuốc an thần, làm cho mọi người biết đương nhiệm quân cơ đại thần kiêm hộ bộ tả thị lang, quyền thế long trời Lưỡng Giang Tổng đốc Doãn Kế Thiện cũng thân thiết với Hòa Thân ta, đại hội đốc phủ thiên hạ này cũng có hắn tham dự trong đó! -- Ý tứ chính là “Các ngươi an tâm thoải mái dưới sự dẫn dắt của ta chạy đi lên, nếu không, ngay cả thân gia của Hoàng Thượng đã ở một bên phất cờ hò reo cho ta rồi!”
Còn không nói, Doãn Kế Thiện thật đúng là thật sự có tài, thấy Hòa Thân mới vừa vào ngồi, liền nhìn xuống phía dưới, thấy ngồi trên ghế đã tới trăm phần trăm rồi, vì thế gật đầu với Hòa Thân một cái, xoay người khoát tay hướng về phía dưới, mọi người liền lập tức im lặng. Doãn Kế Thiện vừa thấy mọi người thật đúng là nể mặt hắn, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên ôn hoà: “Các vị đồng nghiệp, hôm nay mọi người chúng ta cùng nhau tụ tập dưới một mái nhà, cùng bàn bạc việc lớn của đất nước, Doãn Kế Thiện ta vô cùng vui mừng! Các vị đều biết, từ Hòa Thân Hòa đại nhân nhận chức đại thần tài chính ngự trước hoàng đế Đại Thanh tới nay, với Hoàng Thượng vẫn luôn trung thành và tận tâm, vì giang sơn xã tắc Đại Thanh chúng ta đều một lòng cúc cung tận tụy! Sau khi Hòa đại nhân tiền nhiệm thông qua các con đường đã đem hết toàn lực vì nước mưu tài, gia tăng tài chính cho quốc khố, công lao to lớn của hắn mọi người đều biết, công lao hiển hách đó là rõ như ban ngày!
Tuy rằng bây giờ thu vào của hộ bộ tăng mấy lần so với trước kia, nhưng hai năm này gió lửa biên cương liên tiếp; mầm hoạn bộc phát, hoạt động của Bạch Liên giáo, Thiên địa hội, Thiên lý hội hung hăng ngang ngược, Hoàng Hà, Trường Giang nhiều lần sông tràn thành họa, -- tài chính của quốc khố của Đại Thanh chúng ta vài năm nay chi cũng nhiều lên, cho nên lấy thu vào của chúng ta bây giờ căn bản không thể ứng phó với cục diện xuất hiện sau này! Vì tiến thêm một bước nâng cao thu nhập của quốc khố chúng ta, vì sau này có thể sáng tạo cho Hoàng Thượng một Càn Long thịnh thế càng thêm phồn vinh hưng thịnh, Hòa đại nhân và ta mời các vị đến Nam Kinh, mấy ngày kế tiếp, hy vọng và các vị hiến kế, chúng ta tranh thủ có thể thương lượng ra một cách tốt của lợi thế cho Hoàng Thượng, mưu lợi cho dân chúng! -- Mọi người có đồng ý không?”
Lời của Doãn Kế Thiện vừa ra khỏi miệng, dưới khán đài vỗ tay sấm dậy, tiếp theo là tiếng trầm trồ khen ngợi.
Hòa Thân vừa nghe Doãn Kế Thiện này đánh giá mình không thấp, đây cũng không nghi ngờ là đưa một tín hiệu chính xác cho các vị quan viên dưới đài, đó chính là Hòa Thân hắn trung thành vì nước, mọi người hãy đi cùng hắn về phía trước, ngoài thăng quan phát tài ra, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì!
“Hay là Doãn Kế Thiện này toàn tâm toàn ý giúp mình?” Hòa Thân nghĩ đến đây, trong lòng thấy kích động, vừa thấy tất cả mọi người dưới đài với ánh mắt chờ đợi nhìn hắn, vì thế cũng giống như Doãn Kế Thiện, đầu tiên là khuấy động tinh thần mọi người, sau đó liền chuyển vào chủ đề chính, đó chính là công bố với mọi người《 Quy định tạm thời về nộp thuế ngoại thương 》.
Hòa Thân ở đại học được học chính là chuyên nghành quản lý kinh tế, cho nên về pháp luật kinh tế thao tác cực kỳ nhanh nhạy. Trước kia đối với thu thuế ngoại thương đều là đốc phủ các tỉnh tự định, không có tiêu chuẩn thống nhất, hơn nữa cũng không có quy định tỉ lệ nộp lên trên quốc khố và nếu ngoại thương không nộp thuế thì xử lý như thế nào, cho nên quản lý ở phương diện này cực kỳ hỗn loạn, căn bản không thích hợp với kinh tế xã hội phồn vinh hiện nay.
Các thương nhân của nước này nộp thuế như thế nào trong luật pháp Đại Thanh đã sớm có các loại quy định, tuy rằng trăm ngàn chỗ hở, nhưng dù sao cũng là có cơ sở luật pháp, lần này chủ yếu là một biện pháp thử nghiệm nhằm vào ngoại thương, trong quá trình thực hiện sẽ dần dần trưởng thành, sau khi sửa đổi mới có thể thi hành toàn diện.
Hòa Thân giới thiệu xong một số tình hình này, chỉ thấy Nhất Thanh dẫn dắt một trăm nhân viên lễ tân bắt đầu phân phát cho từng người tài liệu đã in trước đó, chủ yếu là làm cho mọi người làm quen một chút, nếu có ý kiến gì và đề nghị đều có thể nói ra tại đó, sau đó tập hợp tất cả các ý kiến, chờ đến khi quy định chính thức ban bố sẽ đưa những ý kiến đó vào. Thật ra cũng chính là một trình tự, Hòa Thân cũng không cho bọn họ có đủ thời gian thảo luận, bởi vì Hòa Thân biết nhất là trong trường hợp này, nếu bàn đến dân chủ, thì thật là rất nguy hiểm, bởi vì không có một chút ràng buộc và kinh sợ, mọi người đều là đại quan biên giới, nói bọn họ đầy bụng kinh luân, cũng không sai, một khi ở đây tranh cãi ầm ĩ lên, hậu quả liền có thể nghĩ đến!
Chờ Nhất Thanh chỉ huy các nhân viên lễ tân phát xong bản thảo 《 Quy định tạm thời về nộp thuế ngoại thương 》, tiếp theo Hòa Thân liền tung quả “Bom” thứ nhất của hắn!
conem_bendoianh
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----