Đả tự: Upin - Kiếm Giới
Sau khi Hòa Thân giúp Triệu Nhân Nghĩa giải quyết gọn vụ án mạng khó kia liền nghiễm nhiên trở thành sư gia số một trong huyện nha Huỳnh Dương, thật ra Hòa Thân khi xưa đến Hà Nam không phải thật lòng muốn theo Triệu Nhân Nghĩa làm thuộc hạ, chỉ vì khó từ chối thịnh tình của Triệu Nhân Nghĩa nên đành ở lại, mà cũng không phải lý do ấy, muốn từ chối thì dễ thôi, vấn đề cốt lõi là thê tử của Triệu Nhân Nghĩa, phu nhân Minh Cầm, hôm đó trong yến tiệc mừng công dành cho Hòa Thân, tiếu mỹ nhân Minh Cầm đối đãi với hắn hệt như chúa cứu thế mới chết chứ!
Hòa Thân từ kiếp trước đến kiếp này vẫn chưa sửa đổi được chứng bệnh mê gái, hễ có mỹ nhân cầu xin thì đáp ứng ngay, vốn dĩ hắn không chịu đứng dưới một huyện lệnh nhỏ nhoi, hơn nữa đó còn là một tên huyện lệnh năng lực không cao, nhưng Triệu Nhân Nghĩa đưa ra lời mời xong, Minh Cầm đã mỉm cười ngọt ngào với Hòa Thân, hành động ấy đã khiến hắn gật đầu nhận lời ngay không cần suy nghĩ.
Cứ thế Hòa Thân trở thành sư gia huyện Huỳnh Dương, huyện này tuy không lớn nhưng mọi việc lớn nhỏ phải giải quyết thì nhiều vô số kể.
Hòa Thân thích làm đại sự, làm đại sự mới hứng thú, càng có thể qua đó chứng minh năng lực vượt trội của mình, nhưng những vụ án mạng phức tạp rắc rối ở huyện Huỳnh Dương bé nhỏ một năm xảy ra mấy vụ chứ? Chỉ có một số chuyện vặt lại làm hắn đau đầu nhức óc mà thôi. Nào là Mã lão nhị uống say rượu thò tay sàm sỡ con dâu Phan gia, Phan lão đại nghe nói huyện nha có một Hòa thanh thiên phá án như thần liền hùng hổ chạy đến huyện nha đánh trống kêu oan. Lão Lý mất một con dê, nghi ngờ gia nhân Lý Tam ăn trộm, thế cũng đến huyện nha đánh trống để Hòa Thân giúp ông tìm dê lạc...
Trong vòng một tháng, hễ Hòa Thân đặt chân qua cửa lớn huyện nha liền cảm thấy một luồng hơi lạnh dâng lên từ cột sống, hắn định tìm Triệu Nhân Nghĩa bày lý do trả lại chức vụ, lại không qua nổi ải tình cảm, nhất là đôi mắt long lanh tình tứ của Minh Cầm, nay hắn tiến thoái lưỡng nan nên tâm trạng vô cùng buồn bực.
Hòa Thân nay đã không còn ở trong quán trọ, hắn thuê một biệt viện nhỏ ở phố Quan Tây, nơi này thích hợp cho đôi tình nhân đang yêu say đắm như hắn và Vũ Châu. Thì ra Triệu Nhân Nghĩa luôn muốn Hòa Thân dọn vào huyện nha nên đã thu dọn sẵn phòng ốc, và cũng khuyên hắn vài lần, nhưng khi thấy thái độ bối rối giữa Hòa Thân và Vũ Châu, đoán biết có nguyên nhân khiến hắn từ chối, sau vài câu khách sáo đã không kiên trì ép buộc nữa.
Biệt viện nơi Hòa Thân ở cách xa phố chợ náo nhiệt, không khí trong lành, hoàn cảnh tao nhã thanh vắng, đây là nơi yên tĩnh hiếm có trong huyện thành. Mỗi khi Hòa Thân từ huyện nha quay về, vừa đến đầu hẻm nhỏ đã ngửi thấy mùi thơm phảng phất, hắn biết Vũ Châu và Tiểu Viên đang chuẩn bị thức ăn ngon cho mình, khi bước đến cửa nhà, Lưu Toàn luôn là người đầu tiên nhìn thấy hắn trước, sau đó tươi cười hí hửng chạy lại gần, sốt sắng vừa quạt mát vừa cởi mũ giúp hắn, đặt chân vào nhà, Vũ Châu giúp hắn cởi áo khoác trước, tiếp đến sẽ rót một tách trà ấm thơm nồng dâng lên.
Chưa phải là gia đình nhưng lại có cảm giác ấm cúng hơn cả gia đình, Hòa Thân cảm động không biết bao nhiêu lần rồi. Nhiều năm sau đó, dù Hòa Thân làm được nhiều đại sự kinh thiên động địa, dù có biết bao kẻ hầu người hạ xung quanh, hắn vẫn không quên được những ngày tháng êm đềm trong biệt viện nhỏ ở huyện Huỳnh Dương năm nào.
Vương Thủ Thành chỉ giữ một chức quan nhỏ trong hộ bộ, gia nghiệp chỉ giàu có hơn bá tánh bình thường một chút nên Vương Vũ Châu mang danh là tiểu thư nhà quan lại nhưng không hề mang quan niệm cuộc sống xa hoa phù phiếm. Từ sau khi thổ lộ tâm tình với Hòa Thân, Vũ Châu đã xem hắn như người đàn ông của đời mình, ngoài ngủ chung giường với Hòa Thân vào ban đêm ra, nàng gần như làm trọn mọi nghĩa vụ và trách nhiệm của một thê tử với phu quân.
Hôm nay nha môn không có đại sự gì cần giải quyết, đám sư gia dưới quyền cũng không đến làm phiền, Hòa Thân thông báo với Triệu Nhân Nghĩa một tiếng xong rồi quay về nhà, vừa đến đầu hẻm đã thấy Lưu Toàn lăng xăng chạy đến gần.
“Thiếu gia, có chút chuyện cần bẩm báo với cậu!” Lưu Toàn cung kính nói.
“Chuyện gì vậy?” Hòa Thân thấy phản ứng của Lưu Toàn khác với thường ngày, thót tim một cái, hối hả hỏi dồn.
Lưu Toàn khom lưng hành lễ trước, sau đó mới từ tốn nói: “Thiếu gia, mấy tháng qua chúng ta từ Bắc Kinh đến Hà Nam, giữa đường còn dạo chơi một vòng, đến Hà Nam rồi trước tiên ở quán trọ, sau lại thuê biệt viện, cả nhà ăn uống chi tiêu...”
“Lưu Toàn, ngươi định viết hồi ký cho ta đó hả? Ngươi không ở trong nhà làm việc, trời nóng bức thế này chạy ra đây nói chuyện không đâu vào đâu, có gì về nhà hãy nói!” Hòa Thân nghe Lưu Toàn nói năng lung tung, chả còn hứng thú nghe tiếp.
“Thiếu gia, cậu đừng nóng vội! Tiểu nhân còn chưa bẩm báo hết mà.” Lưu Toàn nhe răng cười trừ.
“Có gì nói mau! Ở lâu với Tiểu Viên rồi ngươi cũng thành nữ nhi luôn, sau này còn như thế ta sẽ cấm ngươi qua lại với Tiểu Viên, ngay cả nói chuyện với nhau cũng không được!” Hòa Thân gằng giọng hăm dọa.
Lưu Toàn hốt hoảng nói nhanh: “Đừng mà thiếu gia... Tiểu nhân nói nhiều thế là muốn thông báo rằng thời gian qua chúng ta tiêu tiền như nước, giờ đã sắp tiêu hết ngân lượng rồi, số tiền còn lại chỉ đủ duy trì ba đến năm ngày nữa thôi, chúng ta phải nghĩ cách mới ổn. Tiểu nhân nghĩ việc này nếu nói ra trước mặt Vương cô nương thì mất mặt lắm, khoan bàn tới Vương cô nương nghĩ gì, dù là Tiểu Viên sẽ dùng ánh mắt gì đánh giá hai chủ tớ chúng ta chứ?”
Hòa Thân nghe xong chợt lo lằng: Thôi rồi, chỉ lo cưa cầm người đẹp, quên mất nền tảng kinh tế rồi.
Nhưng với tình cảnh của mình hiện tại, biết kiếm ngân lượng từ đâu? Lúc rời khỏi kinh thành, mẫu thân Diệp Hác Nã La Thị tỏ lòng thương con đã gần như đem hết toàn bộ của cải tích cóp trong nhà đưa cho hắn rồi, nay mỗi tháng nhận 5 lượng bạc bổng lộc từ Triệu Nhân Nghĩa, tính thế nào cũng không giải quyết được nguy cơ trước mắt, xem ra cưa gái phải tốn tiền là đạo lý không đổi từ cổ xưa đến hiện đại nhỉ.
Hòa Thân vốn nghĩ ra ngoài lăn lộn kiếm chức quan nhằm đảm bảo vụ làm ăn lớn của mình, còn định gây dựng một đế quốc kinh tế hùng mạnh trong thời Càn Long thịnh thế, nào ngờ kế hoạch làm giàu vĩ đại chưa đi được bước đầu tiên đã phát rầu vì chuyện cơm áo gạo tiền rồi.
Hòa Thân rầu rĩ một lúc, nói với Lưu Toàn: “Ngươi không nghĩ cách gì dò la thử Tiểu Viên xem chỗ Vũ Châu cô nương còn ngân lượng không à?” Ngoài miệng nói thế, trong bụng bực bội nhủ thầm: “Mấy trăm năm nữa, nam nữ sống chung với nhau thì chi phí cá nhân cũng mạnh ai nấy trả mà.”
“Tiểu nhân đã hỏi thử Tiểu Viên rồi, người ta lúc rời khỏi nhà đúng là có mang theo ít ngân lượng... ”
“Mang theo bao nhiêu? Chỉ cần chống đỡ thêm một thời gian cũng tốt.” Hòa Thân nôn nóng hỏi.
“Tiểu nhân chưa nói xong mà, thiếu gia! Người ta đúng là có mang theo ngân lượng, nhưng thời gian qua cũng đã tiêu sạch rồi.”
“Tiêu sạch rồi?” Hòa Thân hét toáng lên, không ngờ Vương Vũ Châu cũng là một cô gái biết cách phung phí quá nhỉ.
Lưu Toàn nhìn ra suy nghĩ của Hòa Thân, bối rối giải thích hộ: “Vũ Châu cô nương đã tiêu hết ngân lượng trên người thiếu gia đó, làm 3 chiếc áo khoác bằng vải vóc thượng hạng cho thiếu gia, lại mua thêm mấy đôi giầy mới,... Tất cả cậu đều nhìn thấy được, còn miếng ngọc đính trên mũ của cậu, cây quạt cầm trên tay cậu đều do Vũ Châu cô nương mua giá cao từ Thạch Quang các đấy.”
Nghe đến đây, Hòa Thân cúi đầu tuyệt vọng, hắn bỏ mặc Lưu Toàn đứng đó, lê bước nặng nhọc về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy Vũ Châu và Tiểu Viên đang tất bật chuẩn bị cơm nước.
Vũ Châu thấy hắn quay về, mỉm cười nói: “Tại sao hôm nay công tử lại về sớm thế? Hãy ngồi nghỉ ngơi trước, trên bàn có trà ấm pha sẵn đó!”
Hòa Thân bắt gặp thân hình mảnh mai yêu kiều của Vũ Châu cùng khuôn mặt diễm lệ liền muốn đến gần vuốt ve vài cái, nhưng khi nghĩ đến tình cảnh túng quẫn sắp phải đối mặt thì không còn tâm trạng nữa, chỉ miễn cưỡng cười đáp lễ rồi vào nhà ngồi xuống.
“Lưu Toàn đâu rồi, công tử? Bảo hắn vào nhóm lửa giúp!” Tiểu Viên gọi lớn từ trong bếp.
“Lưu Toàn vừa có chút việc ra ngoài rồi.” Hòa Thân rầu rĩ trả lời.
Đợi đến tối mịch Lưu Toàn mới mò về, Hòa Thân tức tối định giáng cho hắn một bạt tay, nhưng Lưu Toàn đã ghé tai hắn trước hí hửng thông báo: “Thiếu gia, cậu không cần lo lắng về ngân lượng nữa, tiểu nhân tìm được một cách hay để kiếm tiền rồi.”
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Sau khi Hòa Thân giúp Triệu Nhân Nghĩa giải quyết gọn vụ án mạng khó kia liền nghiễm nhiên trở thành sư gia số một trong huyện nha Huỳnh Dương, thật ra Hòa Thân khi xưa đến Hà Nam không phải thật lòng muốn theo Triệu Nhân Nghĩa làm thuộc hạ, chỉ vì khó từ chối thịnh tình của Triệu Nhân Nghĩa nên đành ở lại, mà cũng không phải lý do ấy, muốn từ chối thì dễ thôi, vấn đề cốt lõi là thê tử của Triệu Nhân Nghĩa, phu nhân Minh Cầm, hôm đó trong yến tiệc mừng công dành cho Hòa Thân, tiếu mỹ nhân Minh Cầm đối đãi với hắn hệt như chúa cứu thế mới chết chứ!
Hòa Thân từ kiếp trước đến kiếp này vẫn chưa sửa đổi được chứng bệnh mê gái, hễ có mỹ nhân cầu xin thì đáp ứng ngay, vốn dĩ hắn không chịu đứng dưới một huyện lệnh nhỏ nhoi, hơn nữa đó còn là một tên huyện lệnh năng lực không cao, nhưng Triệu Nhân Nghĩa đưa ra lời mời xong, Minh Cầm đã mỉm cười ngọt ngào với Hòa Thân, hành động ấy đã khiến hắn gật đầu nhận lời ngay không cần suy nghĩ.
Cứ thế Hòa Thân trở thành sư gia huyện Huỳnh Dương, huyện này tuy không lớn nhưng mọi việc lớn nhỏ phải giải quyết thì nhiều vô số kể.
Hòa Thân thích làm đại sự, làm đại sự mới hứng thú, càng có thể qua đó chứng minh năng lực vượt trội của mình, nhưng những vụ án mạng phức tạp rắc rối ở huyện Huỳnh Dương bé nhỏ một năm xảy ra mấy vụ chứ? Chỉ có một số chuyện vặt lại làm hắn đau đầu nhức óc mà thôi. Nào là Mã lão nhị uống say rượu thò tay sàm sỡ con dâu Phan gia, Phan lão đại nghe nói huyện nha có một Hòa thanh thiên phá án như thần liền hùng hổ chạy đến huyện nha đánh trống kêu oan. Lão Lý mất một con dê, nghi ngờ gia nhân Lý Tam ăn trộm, thế cũng đến huyện nha đánh trống để Hòa Thân giúp ông tìm dê lạc...
Trong vòng một tháng, hễ Hòa Thân đặt chân qua cửa lớn huyện nha liền cảm thấy một luồng hơi lạnh dâng lên từ cột sống, hắn định tìm Triệu Nhân Nghĩa bày lý do trả lại chức vụ, lại không qua nổi ải tình cảm, nhất là đôi mắt long lanh tình tứ của Minh Cầm, nay hắn tiến thoái lưỡng nan nên tâm trạng vô cùng buồn bực.
Hòa Thân nay đã không còn ở trong quán trọ, hắn thuê một biệt viện nhỏ ở phố Quan Tây, nơi này thích hợp cho đôi tình nhân đang yêu say đắm như hắn và Vũ Châu. Thì ra Triệu Nhân Nghĩa luôn muốn Hòa Thân dọn vào huyện nha nên đã thu dọn sẵn phòng ốc, và cũng khuyên hắn vài lần, nhưng khi thấy thái độ bối rối giữa Hòa Thân và Vũ Châu, đoán biết có nguyên nhân khiến hắn từ chối, sau vài câu khách sáo đã không kiên trì ép buộc nữa.
Biệt viện nơi Hòa Thân ở cách xa phố chợ náo nhiệt, không khí trong lành, hoàn cảnh tao nhã thanh vắng, đây là nơi yên tĩnh hiếm có trong huyện thành. Mỗi khi Hòa Thân từ huyện nha quay về, vừa đến đầu hẻm nhỏ đã ngửi thấy mùi thơm phảng phất, hắn biết Vũ Châu và Tiểu Viên đang chuẩn bị thức ăn ngon cho mình, khi bước đến cửa nhà, Lưu Toàn luôn là người đầu tiên nhìn thấy hắn trước, sau đó tươi cười hí hửng chạy lại gần, sốt sắng vừa quạt mát vừa cởi mũ giúp hắn, đặt chân vào nhà, Vũ Châu giúp hắn cởi áo khoác trước, tiếp đến sẽ rót một tách trà ấm thơm nồng dâng lên.
Chưa phải là gia đình nhưng lại có cảm giác ấm cúng hơn cả gia đình, Hòa Thân cảm động không biết bao nhiêu lần rồi. Nhiều năm sau đó, dù Hòa Thân làm được nhiều đại sự kinh thiên động địa, dù có biết bao kẻ hầu người hạ xung quanh, hắn vẫn không quên được những ngày tháng êm đềm trong biệt viện nhỏ ở huyện Huỳnh Dương năm nào.
Vương Thủ Thành chỉ giữ một chức quan nhỏ trong hộ bộ, gia nghiệp chỉ giàu có hơn bá tánh bình thường một chút nên Vương Vũ Châu mang danh là tiểu thư nhà quan lại nhưng không hề mang quan niệm cuộc sống xa hoa phù phiếm. Từ sau khi thổ lộ tâm tình với Hòa Thân, Vũ Châu đã xem hắn như người đàn ông của đời mình, ngoài ngủ chung giường với Hòa Thân vào ban đêm ra, nàng gần như làm trọn mọi nghĩa vụ và trách nhiệm của một thê tử với phu quân.
Hôm nay nha môn không có đại sự gì cần giải quyết, đám sư gia dưới quyền cũng không đến làm phiền, Hòa Thân thông báo với Triệu Nhân Nghĩa một tiếng xong rồi quay về nhà, vừa đến đầu hẻm đã thấy Lưu Toàn lăng xăng chạy đến gần.
“Thiếu gia, có chút chuyện cần bẩm báo với cậu!” Lưu Toàn cung kính nói.
“Chuyện gì vậy?” Hòa Thân thấy phản ứng của Lưu Toàn khác với thường ngày, thót tim một cái, hối hả hỏi dồn.
Lưu Toàn khom lưng hành lễ trước, sau đó mới từ tốn nói: “Thiếu gia, mấy tháng qua chúng ta từ Bắc Kinh đến Hà Nam, giữa đường còn dạo chơi một vòng, đến Hà Nam rồi trước tiên ở quán trọ, sau lại thuê biệt viện, cả nhà ăn uống chi tiêu...”
“Lưu Toàn, ngươi định viết hồi ký cho ta đó hả? Ngươi không ở trong nhà làm việc, trời nóng bức thế này chạy ra đây nói chuyện không đâu vào đâu, có gì về nhà hãy nói!” Hòa Thân nghe Lưu Toàn nói năng lung tung, chả còn hứng thú nghe tiếp.
“Thiếu gia, cậu đừng nóng vội! Tiểu nhân còn chưa bẩm báo hết mà.” Lưu Toàn nhe răng cười trừ.
“Có gì nói mau! Ở lâu với Tiểu Viên rồi ngươi cũng thành nữ nhi luôn, sau này còn như thế ta sẽ cấm ngươi qua lại với Tiểu Viên, ngay cả nói chuyện với nhau cũng không được!” Hòa Thân gằng giọng hăm dọa.
Lưu Toàn hốt hoảng nói nhanh: “Đừng mà thiếu gia... Tiểu nhân nói nhiều thế là muốn thông báo rằng thời gian qua chúng ta tiêu tiền như nước, giờ đã sắp tiêu hết ngân lượng rồi, số tiền còn lại chỉ đủ duy trì ba đến năm ngày nữa thôi, chúng ta phải nghĩ cách mới ổn. Tiểu nhân nghĩ việc này nếu nói ra trước mặt Vương cô nương thì mất mặt lắm, khoan bàn tới Vương cô nương nghĩ gì, dù là Tiểu Viên sẽ dùng ánh mắt gì đánh giá hai chủ tớ chúng ta chứ?”
Hòa Thân nghe xong chợt lo lằng: Thôi rồi, chỉ lo cưa cầm người đẹp, quên mất nền tảng kinh tế rồi.
Nhưng với tình cảnh của mình hiện tại, biết kiếm ngân lượng từ đâu? Lúc rời khỏi kinh thành, mẫu thân Diệp Hác Nã La Thị tỏ lòng thương con đã gần như đem hết toàn bộ của cải tích cóp trong nhà đưa cho hắn rồi, nay mỗi tháng nhận 5 lượng bạc bổng lộc từ Triệu Nhân Nghĩa, tính thế nào cũng không giải quyết được nguy cơ trước mắt, xem ra cưa gái phải tốn tiền là đạo lý không đổi từ cổ xưa đến hiện đại nhỉ.
Hòa Thân vốn nghĩ ra ngoài lăn lộn kiếm chức quan nhằm đảm bảo vụ làm ăn lớn của mình, còn định gây dựng một đế quốc kinh tế hùng mạnh trong thời Càn Long thịnh thế, nào ngờ kế hoạch làm giàu vĩ đại chưa đi được bước đầu tiên đã phát rầu vì chuyện cơm áo gạo tiền rồi.
Hòa Thân rầu rĩ một lúc, nói với Lưu Toàn: “Ngươi không nghĩ cách gì dò la thử Tiểu Viên xem chỗ Vũ Châu cô nương còn ngân lượng không à?” Ngoài miệng nói thế, trong bụng bực bội nhủ thầm: “Mấy trăm năm nữa, nam nữ sống chung với nhau thì chi phí cá nhân cũng mạnh ai nấy trả mà.”
“Tiểu nhân đã hỏi thử Tiểu Viên rồi, người ta lúc rời khỏi nhà đúng là có mang theo ít ngân lượng... ”
“Mang theo bao nhiêu? Chỉ cần chống đỡ thêm một thời gian cũng tốt.” Hòa Thân nôn nóng hỏi.
“Tiểu nhân chưa nói xong mà, thiếu gia! Người ta đúng là có mang theo ngân lượng, nhưng thời gian qua cũng đã tiêu sạch rồi.”
“Tiêu sạch rồi?” Hòa Thân hét toáng lên, không ngờ Vương Vũ Châu cũng là một cô gái biết cách phung phí quá nhỉ.
Lưu Toàn nhìn ra suy nghĩ của Hòa Thân, bối rối giải thích hộ: “Vũ Châu cô nương đã tiêu hết ngân lượng trên người thiếu gia đó, làm 3 chiếc áo khoác bằng vải vóc thượng hạng cho thiếu gia, lại mua thêm mấy đôi giầy mới,... Tất cả cậu đều nhìn thấy được, còn miếng ngọc đính trên mũ của cậu, cây quạt cầm trên tay cậu đều do Vũ Châu cô nương mua giá cao từ Thạch Quang các đấy.”
Nghe đến đây, Hòa Thân cúi đầu tuyệt vọng, hắn bỏ mặc Lưu Toàn đứng đó, lê bước nặng nhọc về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy Vũ Châu và Tiểu Viên đang tất bật chuẩn bị cơm nước.
Vũ Châu thấy hắn quay về, mỉm cười nói: “Tại sao hôm nay công tử lại về sớm thế? Hãy ngồi nghỉ ngơi trước, trên bàn có trà ấm pha sẵn đó!”
Hòa Thân bắt gặp thân hình mảnh mai yêu kiều của Vũ Châu cùng khuôn mặt diễm lệ liền muốn đến gần vuốt ve vài cái, nhưng khi nghĩ đến tình cảnh túng quẫn sắp phải đối mặt thì không còn tâm trạng nữa, chỉ miễn cưỡng cười đáp lễ rồi vào nhà ngồi xuống.
“Lưu Toàn đâu rồi, công tử? Bảo hắn vào nhóm lửa giúp!” Tiểu Viên gọi lớn từ trong bếp.
“Lưu Toàn vừa có chút việc ra ngoài rồi.” Hòa Thân rầu rĩ trả lời.
Đợi đến tối mịch Lưu Toàn mới mò về, Hòa Thân tức tối định giáng cho hắn một bạt tay, nhưng Lưu Toàn đã ghé tai hắn trước hí hửng thông báo: “Thiếu gia, cậu không cần lo lắng về ngân lượng nữa, tiểu nhân tìm được một cách hay để kiếm tiền rồi.”
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----