Khó khăn lắm mới qua được một đêm khó ngủ, chiều hôm sau, Lưu Toàn vừa ra khỏi cửa, Hòa Thân bắt đầu thấp thỏm, hắn không ngừng suy nghĩ rằng: Nếu như Lưu Toàn không thể có được hôn ước kia, thì phải làm thế nào, Vũ Châu có cho rằng mình là kẻ bỏ đi chỉ được cái thùng rỗng kêu to hay không, sau này không thèm quan tâm gì tới mình nữa, thế cũng tốt, thế ta cũng không trở thành Chu Du kia nữa? Hắn còn tự hỏi mình, nếu thật sự đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì hắn có thể vì Vương Vũ Châu mà bất chấp tất cả để đi tìm Vương Tam Nhi tính sổ không?”
Nhìn thấy mặt trời đang dần dần xuống núi Tây, những áng mây chiều cũng bắt đầu nổi lên từ chân trời, nhưng vẫn chưa có tin tức gì, trong lòng Hòa Thân loạn như cháo đang sôi, trong phòng, trong sân, phòng trước phòng sau, trên lối đi, trên cầu, đâu cũng thấy khuôn mặt như vỏ cây thông của Vương Thủ Thành, rồi lát sau lại thấy khuôn mặt lanh lợi tinh ranh của Lưu Toàn, sau đó lại hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Vương Vũ Châu.
Hòa Thân ít lâu sau quả thật không thể chịu được nữa, hắn thu dọn trong phòng qua loa, sau đó mang theo mấy tờ ngân phiếu, định ra ngoài xem cho rõ trắng đen, hắn đã quyết định, ở đây khó chịu thế này còn không bằng đến chỗ Vương Tam Nhi xem xem, cứ coi như đến sông Hoàng Hà mà chết, còn hơn ngồi nhà chờ tội.
Hòa Thân cúi đầu bước xuống bậc thềm trước cửa, không cẩn thận bèn va đầu với ai đó, ngẩng đầu lên nhìn hóa ra là Lưu Toàn đang phấn khởi đi lên.
“…Lưu Toàn..ngươi ngươi về rồi ư?” Hòa Thân hỏi, nhưng hắn nhìn mặt Lưu Toàn thì có thể thấy sự việc đã có đột phá gì đó.
Còn chưa đợi Hòa Thân hỏi, Lưu Toàn liền cao hứng nói: “ Dựa vào phúc của thiếu gia, lão gia xem đây là gì?” Nói xong, lôi từ trong ngực ra một tờ giấy hồng đưa cho Hòa Thân, không cần hỏi cũng biết đây chắc chắn chính là tờ hôn ước của Vương Thủ Thành và Vương Triệu Trung được lập từ trước, mở ra xem, quả nhiên là tờ giấy do Vương Thủ Thành viết, phía trên có ghi giờ sinh, ngày, tháng, năm sinh của Vương Vũ Châu và Vương Sĩ Lâm, cũng như ngày thành hôn ước định, phía dưới là chữ kí liên minh của Vương Thủ Thành và Vương Triệu Trung, dòng sau cũng chính là ngày tháng lập hôn ước: “ Ngày mùng 7 táng 3 năm 16 Càn Long.”
Vừa nhìn đại công tạo thành Hòa Thân ngay lập tức vui sướng như thể trời đang xoay vần, vừa định cùng Lưu Toàn về phòng nói rõ sự tình, nhưng Lưu Toàn lại nói: “Thiếu gia, chúng ta hãy đưa cái này cho Vương lão gia, rồi hãy quay về nói chuyện, tiểu nhân nghe nói hôm qua Vương lão gia tử và con gái ông ấy đã mang đồ qua biếu người ta bây giờ chắc là cũng đang lo lắng mong ngóng rồi”
Hòa Thân nghĩ lời Lưu Toàn nói quả là quá đúng đắn, không nói thêm gì bèn cùng Lưu Toàn đi ra cửa, lần này ra ngoài không còn tâm trạng lo lắng như lúc nãy nữa, mà thấy cái gì cũng thuận mắt, ở cửa hắn lại gặp Lão Lưu người mà hôm qua mang đồ đến, Hòa Thân cũng thấy tinh thần thoải mái, thấy lão Lưu đang cầm chổi quét sân, bèn nhớ đến những lời hôm qua nói với lão có vẻ hơi nặng nề, bèn vui vẻ: “ Lão Lưu, đang bận hả?” rồi móc trong gấu áo ra tờ ngân phiếu 50 lạng thuận tay đưa cho lão Lưu: “ Hôm qua ta đang tức giận, có nói ngươi hai câu, ngươi đừng để ý, hãy cầm lấy ngân lượng, đua cho cháu mua kẹo”
Lão Lưu đương nhiên bị thiểu thiếu gia làm cho mơ hồ, vừa nhìn thấy Hòa Thân thưởng nhiều ngân lượng thế, cũng không suy nghĩ gì nhiều, mắt sáng lên, nhận tiền vui vẻ đi luôn.
Ra khỏi cửa phủ ra đến đường, Hòa Thân liền hỏi Lưu Toàn sao lại lấy được tờ hôn ước, Lưu Toàn chỉ cười cười rồi nói: “ Cũng không tốn công lắm, sau khi tiểu nhân đi vào, liền tìm người đóng cửa lại, tên tiểu tử đó vừa mới tỉnh ngủ, vật thuốc kinh khủng, đang muốn ra ngoài mua gì đó nhưng không mở cửa được, cho nên dưới sự dẫn dụ của tiểu nhân, hắn đã đưa tờ giấy đó ra”
“Đơn giản thế thôi sao?” Hòa Thân có chút không tin.
“Chỉ đơn giản như thế thôi” “Tiểu nhân sao mà dám lừa thiếu gia chứ? Nếu có cho tiểu nhân mượn ba cái lá gan, tiểu nhân cũng không dám diễn trò trước mặt thiếu gia”, Lưu Toàn chớp chớp đôi mắt giảo hoạt, làm bộ dạng như chó Pug.
Hòa Thân thấy thế không hỏi thêm nữa, bèn vội vàng hỏi: “ Hai hôm trước ngươi từ đâu mà lấy được gói thuốc đó, tiểu tử ngươi cũng nghiện thứ đó rồi”
“Thiếu gia, nô tài sao dám chơi trò đó chứ, nô tài còn phải giữ lại một phần xương, sau này để làm việc cho thiếu gia? Thiếu gia cứ yên tâm, gói thuốc đó là tiểu nhân lấy từ nô tài của phó đô thống gia, nô tài nhà đó có qua lại với tiểu nhân, nên tiểu nhân mới bày cách cho hắn lấy một gói, lúc nãy đã đưa cho Vương Tam Nhi rồi” Lưu toàn gật đầu nói.
“Sau này nhớ, theo ta làm việc, những đồ này không được vấy lên ta, nếu không ta sẽ đuổi ngươi cút, không cần ngươi nữa…” Hòa Thân chưa nói xong thì thấy Lưu Toàn quỳ xuống đất bảo đảm với hắn, vội vàng kêu hắn dừng lại.
Mải nói chuyện thì đã đến nhà Vương gia, Vương Thủ Thành vừa nhìn thấy tờ giấy mình viết cách đây 18 năm, giờ lại quay về tay mình, đột nhiên cảm động đến mức muốn khóc, Hòa Thân thấy thế, liền nhắc nhở ông nên thủ tiêu tờ giấy này đi, miễn sau này lại xảy ra rắc rối, Vương Thủ Thành đồng ý, lấy tờ hôn ước mà Vương Triệu Trung viết ra, run run đốt đi, đợi đến khi hai tờ giấy trở thành tro, ông ta mới hớp hai ngụm trà nhổ lên dập tắt, rồi mới tươi tỉnh lên. Vương Thủ Thành khom mình với Hòa Thân: “ Đại ân đại đức của Hòa công tử, Vương Thủ Thành ta kiếp này báo đáp không hết, kiếp sau sẽ xin được báo đáp tiếp” Nói xong lại khóc rống lên.
Hòa Thân khuyên nhủ tỉ tê một hồi mới khiến cho tâm trạng của Vương Thủ Thành ổn định trở lại, đang định làm ra vẻ lịch sự cáo biệt, thì Vương Thủ Thành dùng hết sức giữ Hòa Thân lại, nhiệt tình nói: “ Hòa công tử, hôm nay thiếu gia nhất định phải nể mặt, cùng hàn huyên mấy chén, để cho ta được biểu thị chút tấm lòng, thiếu gia hãy ngồi xuống đã tôi đi sắp xếp”
Đi, không phải là ý định của Hòa Thân, chẳng qua vừa rồi chỉ là làm vẻ thế thôi, mục đích hắn đến đây lần này là, xem xem có thể gặp lại tiểu thư Vũ Châu lần nữa không, nếu cứ làm ra vẻ lịch sự mà đi thì có phải là đã uổng chuyến đi rồi không. Hắn thấy Vương Thủ Thành lưu hắn ở lại một cách thành khẩn thế, liền thuận nước đẩy thuyền ngồi lên ghế, nhưng lại đưa cho Vương Thủ Thành ngân phiếu 500 lạng hôm qua nhận được, cao giọng nói: “ Nếu Hòa Thân ta thật sự muốn 500 lạng bạc này, sau này ta sống dở chết dở, nếu ông lại đưa cho ta, chính là cố ý hủy hoại nhân cách con người Hòa Thân ta, như thế sự giúp đỡ này của ta đúng là công toi, coi như là mù mắt”
Hòa Thân ngồi trong phòng cũng thấy nhàm chán bèn đứng dậy ra vườn ngó nghiêng, vì cho đến nay hắn vẫn chưa nhìn kĩ gia đình của ý trung nhân hắn, đây là tứ hợp viện có hai lối đi, sân trước là người nhà, đi qua hành lang, là 5 gian thượng phòng, gian giữa là nơi ở của Vương Thủ Thành, hai gian bên cạnh chính là gian phòng của Vương Vũ Châu người khiến Hòa Thân chao đảo, gian thấp hơn là của người hầu, Hòa Thân vừa ngắm vừa thầm than sự thanh bần của Vương Thủ Thành, chớp mắt trời đã sắp tối.
Chập tối tháng tư, đã có chút hơi ấm, nếu bữa tiệc lại được đặt ở trong sân thì quả là rất hợp, trời cao mây thanh, trăng thanh sao thưa, Hòa Thân còn chưa đi đến chỗ bàn tiệc thì đã nghe thấy mùi thơm, trên bàn tiệc vốn dĩ chỉ có Hòa Thân và Vương Thủ Thành, sau đó Hòa Thân đề nghị Lưu Toàn cũng được ngồi cùng, trên bàn không có người ngoài, vì Vương Thủ Thành nghĩ chuyện này không nhất thiết phải cho người khác biết, càng ít người biết càng tốt.
Mặc dù chỉ có ba người họ nhưng trên bàn tiệc không có chút gì gọi là qua loa, thậm chí có thể nói là rất thịnh soạn. Trên bàn đặt một bình rượu Khổng Tước, còn có bao nhiêu là món cao lương mĩ vị.
Qua ba tuần rượu, thưởng thức mấy món, Hòa Thân mặc dù thấy ăn rất hài lòng nhưng vẫn thấy hôm này dường như thiếu cái gì đó, lúc này Vương Thủ Thành hướng về phòng Vương Vũ Châu gọi lớn một tiếng: “ Vũ Châu, con làm sao thế hả, sao lại lề mề thế hả, còn không mau ra gặp ân nhân, báo đáp ơn cứu mạng của Hòa công tử” Vương Thủ Thành nói xong liền cười với Hòa Thân: “ Con nha đầu này, lúc nãy khi ta nói với nó mọi chuyện, nó rất vui đến mức muốn phát điên, nhưng sao giờ lại lề mề thế chứ?”
Lúc này mới nghe thấy tiểu a hoàn của Vương Vũ Châu đáp: “ Tiểu thư sẽ ra ngay lập tức”
Lời vừa dứt, Hòa Thân nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, dần dần bước đến dưới ánh trăng.
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Nhìn thấy mặt trời đang dần dần xuống núi Tây, những áng mây chiều cũng bắt đầu nổi lên từ chân trời, nhưng vẫn chưa có tin tức gì, trong lòng Hòa Thân loạn như cháo đang sôi, trong phòng, trong sân, phòng trước phòng sau, trên lối đi, trên cầu, đâu cũng thấy khuôn mặt như vỏ cây thông của Vương Thủ Thành, rồi lát sau lại thấy khuôn mặt lanh lợi tinh ranh của Lưu Toàn, sau đó lại hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Vương Vũ Châu.
Hòa Thân ít lâu sau quả thật không thể chịu được nữa, hắn thu dọn trong phòng qua loa, sau đó mang theo mấy tờ ngân phiếu, định ra ngoài xem cho rõ trắng đen, hắn đã quyết định, ở đây khó chịu thế này còn không bằng đến chỗ Vương Tam Nhi xem xem, cứ coi như đến sông Hoàng Hà mà chết, còn hơn ngồi nhà chờ tội.
Hòa Thân cúi đầu bước xuống bậc thềm trước cửa, không cẩn thận bèn va đầu với ai đó, ngẩng đầu lên nhìn hóa ra là Lưu Toàn đang phấn khởi đi lên.
“…Lưu Toàn..ngươi ngươi về rồi ư?” Hòa Thân hỏi, nhưng hắn nhìn mặt Lưu Toàn thì có thể thấy sự việc đã có đột phá gì đó.
Còn chưa đợi Hòa Thân hỏi, Lưu Toàn liền cao hứng nói: “ Dựa vào phúc của thiếu gia, lão gia xem đây là gì?” Nói xong, lôi từ trong ngực ra một tờ giấy hồng đưa cho Hòa Thân, không cần hỏi cũng biết đây chắc chắn chính là tờ hôn ước của Vương Thủ Thành và Vương Triệu Trung được lập từ trước, mở ra xem, quả nhiên là tờ giấy do Vương Thủ Thành viết, phía trên có ghi giờ sinh, ngày, tháng, năm sinh của Vương Vũ Châu và Vương Sĩ Lâm, cũng như ngày thành hôn ước định, phía dưới là chữ kí liên minh của Vương Thủ Thành và Vương Triệu Trung, dòng sau cũng chính là ngày tháng lập hôn ước: “ Ngày mùng 7 táng 3 năm 16 Càn Long.”
Vừa nhìn đại công tạo thành Hòa Thân ngay lập tức vui sướng như thể trời đang xoay vần, vừa định cùng Lưu Toàn về phòng nói rõ sự tình, nhưng Lưu Toàn lại nói: “Thiếu gia, chúng ta hãy đưa cái này cho Vương lão gia, rồi hãy quay về nói chuyện, tiểu nhân nghe nói hôm qua Vương lão gia tử và con gái ông ấy đã mang đồ qua biếu người ta bây giờ chắc là cũng đang lo lắng mong ngóng rồi”
Hòa Thân nghĩ lời Lưu Toàn nói quả là quá đúng đắn, không nói thêm gì bèn cùng Lưu Toàn đi ra cửa, lần này ra ngoài không còn tâm trạng lo lắng như lúc nãy nữa, mà thấy cái gì cũng thuận mắt, ở cửa hắn lại gặp Lão Lưu người mà hôm qua mang đồ đến, Hòa Thân cũng thấy tinh thần thoải mái, thấy lão Lưu đang cầm chổi quét sân, bèn nhớ đến những lời hôm qua nói với lão có vẻ hơi nặng nề, bèn vui vẻ: “ Lão Lưu, đang bận hả?” rồi móc trong gấu áo ra tờ ngân phiếu 50 lạng thuận tay đưa cho lão Lưu: “ Hôm qua ta đang tức giận, có nói ngươi hai câu, ngươi đừng để ý, hãy cầm lấy ngân lượng, đua cho cháu mua kẹo”
Lão Lưu đương nhiên bị thiểu thiếu gia làm cho mơ hồ, vừa nhìn thấy Hòa Thân thưởng nhiều ngân lượng thế, cũng không suy nghĩ gì nhiều, mắt sáng lên, nhận tiền vui vẻ đi luôn.
Ra khỏi cửa phủ ra đến đường, Hòa Thân liền hỏi Lưu Toàn sao lại lấy được tờ hôn ước, Lưu Toàn chỉ cười cười rồi nói: “ Cũng không tốn công lắm, sau khi tiểu nhân đi vào, liền tìm người đóng cửa lại, tên tiểu tử đó vừa mới tỉnh ngủ, vật thuốc kinh khủng, đang muốn ra ngoài mua gì đó nhưng không mở cửa được, cho nên dưới sự dẫn dụ của tiểu nhân, hắn đã đưa tờ giấy đó ra”
“Đơn giản thế thôi sao?” Hòa Thân có chút không tin.
“Chỉ đơn giản như thế thôi” “Tiểu nhân sao mà dám lừa thiếu gia chứ? Nếu có cho tiểu nhân mượn ba cái lá gan, tiểu nhân cũng không dám diễn trò trước mặt thiếu gia”, Lưu Toàn chớp chớp đôi mắt giảo hoạt, làm bộ dạng như chó Pug.
Hòa Thân thấy thế không hỏi thêm nữa, bèn vội vàng hỏi: “ Hai hôm trước ngươi từ đâu mà lấy được gói thuốc đó, tiểu tử ngươi cũng nghiện thứ đó rồi”
“Thiếu gia, nô tài sao dám chơi trò đó chứ, nô tài còn phải giữ lại một phần xương, sau này để làm việc cho thiếu gia? Thiếu gia cứ yên tâm, gói thuốc đó là tiểu nhân lấy từ nô tài của phó đô thống gia, nô tài nhà đó có qua lại với tiểu nhân, nên tiểu nhân mới bày cách cho hắn lấy một gói, lúc nãy đã đưa cho Vương Tam Nhi rồi” Lưu toàn gật đầu nói.
“Sau này nhớ, theo ta làm việc, những đồ này không được vấy lên ta, nếu không ta sẽ đuổi ngươi cút, không cần ngươi nữa…” Hòa Thân chưa nói xong thì thấy Lưu Toàn quỳ xuống đất bảo đảm với hắn, vội vàng kêu hắn dừng lại.
Mải nói chuyện thì đã đến nhà Vương gia, Vương Thủ Thành vừa nhìn thấy tờ giấy mình viết cách đây 18 năm, giờ lại quay về tay mình, đột nhiên cảm động đến mức muốn khóc, Hòa Thân thấy thế, liền nhắc nhở ông nên thủ tiêu tờ giấy này đi, miễn sau này lại xảy ra rắc rối, Vương Thủ Thành đồng ý, lấy tờ hôn ước mà Vương Triệu Trung viết ra, run run đốt đi, đợi đến khi hai tờ giấy trở thành tro, ông ta mới hớp hai ngụm trà nhổ lên dập tắt, rồi mới tươi tỉnh lên. Vương Thủ Thành khom mình với Hòa Thân: “ Đại ân đại đức của Hòa công tử, Vương Thủ Thành ta kiếp này báo đáp không hết, kiếp sau sẽ xin được báo đáp tiếp” Nói xong lại khóc rống lên.
Hòa Thân khuyên nhủ tỉ tê một hồi mới khiến cho tâm trạng của Vương Thủ Thành ổn định trở lại, đang định làm ra vẻ lịch sự cáo biệt, thì Vương Thủ Thành dùng hết sức giữ Hòa Thân lại, nhiệt tình nói: “ Hòa công tử, hôm nay thiếu gia nhất định phải nể mặt, cùng hàn huyên mấy chén, để cho ta được biểu thị chút tấm lòng, thiếu gia hãy ngồi xuống đã tôi đi sắp xếp”
Đi, không phải là ý định của Hòa Thân, chẳng qua vừa rồi chỉ là làm vẻ thế thôi, mục đích hắn đến đây lần này là, xem xem có thể gặp lại tiểu thư Vũ Châu lần nữa không, nếu cứ làm ra vẻ lịch sự mà đi thì có phải là đã uổng chuyến đi rồi không. Hắn thấy Vương Thủ Thành lưu hắn ở lại một cách thành khẩn thế, liền thuận nước đẩy thuyền ngồi lên ghế, nhưng lại đưa cho Vương Thủ Thành ngân phiếu 500 lạng hôm qua nhận được, cao giọng nói: “ Nếu Hòa Thân ta thật sự muốn 500 lạng bạc này, sau này ta sống dở chết dở, nếu ông lại đưa cho ta, chính là cố ý hủy hoại nhân cách con người Hòa Thân ta, như thế sự giúp đỡ này của ta đúng là công toi, coi như là mù mắt”
Hòa Thân ngồi trong phòng cũng thấy nhàm chán bèn đứng dậy ra vườn ngó nghiêng, vì cho đến nay hắn vẫn chưa nhìn kĩ gia đình của ý trung nhân hắn, đây là tứ hợp viện có hai lối đi, sân trước là người nhà, đi qua hành lang, là 5 gian thượng phòng, gian giữa là nơi ở của Vương Thủ Thành, hai gian bên cạnh chính là gian phòng của Vương Vũ Châu người khiến Hòa Thân chao đảo, gian thấp hơn là của người hầu, Hòa Thân vừa ngắm vừa thầm than sự thanh bần của Vương Thủ Thành, chớp mắt trời đã sắp tối.
Chập tối tháng tư, đã có chút hơi ấm, nếu bữa tiệc lại được đặt ở trong sân thì quả là rất hợp, trời cao mây thanh, trăng thanh sao thưa, Hòa Thân còn chưa đi đến chỗ bàn tiệc thì đã nghe thấy mùi thơm, trên bàn tiệc vốn dĩ chỉ có Hòa Thân và Vương Thủ Thành, sau đó Hòa Thân đề nghị Lưu Toàn cũng được ngồi cùng, trên bàn không có người ngoài, vì Vương Thủ Thành nghĩ chuyện này không nhất thiết phải cho người khác biết, càng ít người biết càng tốt.
Mặc dù chỉ có ba người họ nhưng trên bàn tiệc không có chút gì gọi là qua loa, thậm chí có thể nói là rất thịnh soạn. Trên bàn đặt một bình rượu Khổng Tước, còn có bao nhiêu là món cao lương mĩ vị.
Qua ba tuần rượu, thưởng thức mấy món, Hòa Thân mặc dù thấy ăn rất hài lòng nhưng vẫn thấy hôm này dường như thiếu cái gì đó, lúc này Vương Thủ Thành hướng về phòng Vương Vũ Châu gọi lớn một tiếng: “ Vũ Châu, con làm sao thế hả, sao lại lề mề thế hả, còn không mau ra gặp ân nhân, báo đáp ơn cứu mạng của Hòa công tử” Vương Thủ Thành nói xong liền cười với Hòa Thân: “ Con nha đầu này, lúc nãy khi ta nói với nó mọi chuyện, nó rất vui đến mức muốn phát điên, nhưng sao giờ lại lề mề thế chứ?”
Lúc này mới nghe thấy tiểu a hoàn của Vương Vũ Châu đáp: “ Tiểu thư sẽ ra ngay lập tức”
Lời vừa dứt, Hòa Thân nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, dần dần bước đến dưới ánh trăng.
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----