Hoa Mãn Lâu vẫn ôn nhu cười một tiếng, Sát Thiên Mạch lúc này mới phát hiện con người trước mắt này có bộ dáng rất dễ nhìn, mặc dù không thể nài so sánh cùng với hắn, nhưng nếu so sánh với Bạch Tử Họa thì không kém hơn. Không thể trách hắn được, vừa nãy trong mắt Sát Thiên Mạch chỉ có vết sẹo trên mặt hắn thôi, làm gì có tâm tư đi để ý người khác thế nào.
Quả nhiên những người có mặt tốt thì nhất định bụng dạ cũng sẽ tốt, đơn giản vì hắn là người đẹp nhất trong lũ người tốt, và tốt nhất trong đám người đẹp.
” Chúng ta mau đi xem muội muội ngươi một chút đi.” Sát Thiên Mạch lôi kéo Hoa Mãn Lâu cưỡi phựing hoàng lửa hướng núi Côn Lôn chạy tới.
Phượng hoàng lửa tốc độ cực nhanh, nhưng không gian lại không lớn, hai người cơ hồ là đã dính chặt vào nhau.
” Mùi hương trên người ngươi thật dễ ngửi, ngươi dùng huân hương gì vậy?” Hai mắt Sát Thiên Mạch sáng rực lên, mùi hương này hắn chưa từng ngửi thấy ở trên người ai, nếu mùi hương này mà dùng trên người của hắn, nhất định sẽ cành phù hợp với khuôn mặt của hắn.
Hoa Mãn Lâu cười cười, mặc dù mới quen biết được một lúc ngắn ngủi, nhưng Hoa Mãn Láu đối với tính cách của Sát Thiên Mạch hiểu rõ nhất là cái tính cuồng cái đẹp này.
” Ta thường xuyên đùa nghịch hoa cỏ, lâu dần trên người liền có mùi hương này.”
Sát Thiên Mạch có chút mất mát ồ lên một tiếng, hắn đang suy nghĩ là có hay không lên Hoa đảo lăn một vài vòng? Phải biết rằng trên Hoa đảo hoa tươi cứ gọi là mọc đầy cả đất.
Bất quá lúc này chính vụ quan trọng hơn vẫn là chữa lành khuôn mặt cho hắn, Sát Thiên Mạch đẩy nhanh tốc độ, chỉ chốc lát đã đi tới dưới chân núi Côn Lôn.
” Chính ngươi tự mình đi lên đi, nếu ta mà lên đó lúc này nhất định phải đánh nhau một phen, ta cũng không muốn trì hoãn thời gian chữa mặt.”
Hoa Mãn Lâu gật đầu cười :” Ta phải làm như thế nào thì mới có thể tìm ngươi?”
Sát Thiên Mạch suy nghĩ một chút, sau đó đam hư ngón tay của mình, ở cổ của Hoa Mãn Lâu điểm một cái.
Cảm giác nóng như thiêu đốt nháy mắt sâm nhập vào người Hoa Mãn Lâu, sau đó ở trên cổ Hoa Mãn Lâu ngay tại chỗ đó có nhiều hơn một đóa hoa máu, một đóa hoa màu đỏ tươi phi thường yêu dị.
“Có cái ấn ký này, ta lúc nào cũng biết ngươi đang ở đâu.” Sát Thiên Mạch có chút đau lòng nhìn ngón tay ngọc ngà của mình một chút, phía trên xuất hiện nhiều hơn một điểm đỏ.
Quả nhiên có thể đem máu của mình đặt vào trong thân thể người nọ cũng không phải chuyện dễ dàng gì, vết thương này cũng không có thể dễ dàng khép miệng lại.
Hoa Mãn Lâu sờ sờ cổ của mình, chỗ kia vẫn còn hơi ê ẩm đau giống như có người đang cấm kim đâm vào vậy.
” Nếu chốc nữa khi mà ngươi muốn tìm ta, thì đem cái ấn ký này chọc vỡ, máu nhất định sẽ trào ra, ta tự nhiên sẽ tìm được ngươi.”
Hoa Mãn Lâu gật đầu một cái, đối với loại phương pháp liên hệ mà giống như đang tự làm tổn thương bản thân này không có nửa điểm bất mãn.
” Ngươi nhớ nhanh một chút.” Sát Thiên Mạch sờ sờ vết sẹo trên mặt mình, bây giờ toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt ở trên này.
Hoa Mãn Lâu cười lên tiếng :” Ta biết.”
” Ta cho ngươi mượn phượng hoàng lửa, như vậy liền có thể nhanh lên một chút.” Có thể đem thánh vật ra cho người khác tùy tiện mượn như vậy, làm được chuyện này chắc cũng chỉ có một mình Sát Thiên Mạch làm được.
Hoa Mãn Lâu cũng không có cự tuyệt, hắn bước lên phượng hoàng lửa, chỉ trong thời gian một nén nhang sau đã lên đến đỉnh núi Côn Lôn.
Không biết trong đại điện đã sảy ra chuyện lớn gì, mà trước cửa chính điện đã không còn ai canh gác.
Thật ra thì cũng không phải là không có ai canh gác, chẳng qua chính điện lúc này đã giăng đầy kết giới, không phải là người trong Tiên giới thì căn bản không bước vào được, nhưng mà trên người Hoa Mãn Lâu căn bản lại có tiên khí, kết giới này dĩ nhiên là không thể ngăn cản được hắn.
Hoa Mãn Lâu cứ thế một đường đi vào, trong chính điện lúc này đã náo loạn thành một đoàn, một lão nhân đang quỳ gối trong đại điện khóc lóc kể lể, nghe thanh âm chính là cái người mà bị Sát Thiên Mạch đả thương bên bờ sông.
” Ngọc Đế, Ma quân Sát Thiên Mạch kia chẳng những đã đoạt đi tiên đan, còn ra tay đả thương hơn phân nửa tiên tướng, Lộc Dã vô năng, cuối cùng cũng bị trọng thương.”
” Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch!” Ngọc Đế cáu kỉnh nói, quay đầu nhìn về phía một người.
Người mà được Ngọc Đế nhìn tới, có diện mạo mi mục như họa cũng không che dấu nổi hơi thở thanh cao ngạo mạn, đôi môi hơi đơn bạc cũng ít đi huyết sắc hơn người bình thường, giữa mi tâm là ấn ký chưởng môn màu đỏ, ánh mắt lạnh nhạt ngư băng mang theo khí chất lạnh lẽo, thanh nhã như vậy, lạnh nhạt như vậy.
Người nọ tựa hồ như đã hoàn toàn ngăn cách với thế gian bên ngoài, thánh khiết khiến cho người ta không sinh ra nửa điểm ham muốn hướng tới, nửa điểm cũng không dám tới gần. Người này chính là Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa.
” Trường Lưu tôn thượng, ngươi nói tên ma đầu này nên xử trí như thế nào?” Ngọc Đế mở miệng hỏi.
Còn chưa chờ Bạch Tử Họa kịp mở miệng, từ trên cây đào lịch kịch rơi xuống một người, hướng lồng ngực hắn rơi vào.
Hoa Thiên Cốt mở to mắt nhìn chằm chằm Bạch Tử Họa, vẻ mặt kia hiển nhiên vẫn là chưa có phục hồi tinh thần lại.
” Đây chính là Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa, đây chính là Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa.” Đây chính là ý tưởng duy nhất trong lòng Hoa Thiên Cốt, đại não của nàng đã hoàn toàn dừng hoạt động, cặp mắt kia hoàn toàn không có rời khỏi Bạch Tử Họa.
Đường Bảo ở trên cây không ngừng kêu :” Mẫu thân mẫu thân, mau đem hồn trở lại đi.”
Ánh mắt của mọi người cũng đều tập trung vào trên người của Hoa Thiên Cốt, tiểu cô nương này là ai, tại sao lại ở chỗ nàu, hơn nữa trên người nàng một tia pháp lực cũng không có.
Bạch Tử Họa đang ôm Hoa Thiên Cốt cũng không có dấu vết nhíu mày một cái :” Khí tức trên người tiểu cô nương này thực quá quái dị.”
Hắn nhẹ nhàng đem Hoa Thiên Cốt đặt xuống :” Ngươi là ai?”
Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng hắn thốt ra, Hoa Thiên Cốt lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
” Ta… Cái đó… Hoa… Bạch…” Hoa Thiên Cốt bỗng dưng phát hiện miệng của nàng đã hoàn toàn không có nghe theo ý muốn của nàng, hơn nữa đầu óc cũng trống rỗng, ai tới đây giúp nàng một tay nha!
” Chúng ta là nhận được sự ủy thác của Thanh Hư đạo trưởng mà tới.” Thanh âm này hết sức ôn nhu cùng âm thanh lạnh lùng của Bạch Tử Họa tạo thành một so sánh không cân đối.
Hoa Mãn Láu giúp Hó Thiên Cốt đang nằm sõng xoài trên mặt đất dậy, đem mấy cái lá cây dính trên cái đầu bánh bao xuống. Thấy nàng bình yên vô sự, tâm trạng của hắn cũng từ từ hạ xuống.
” Ca ca!” Hoa Thiên Cốt giống như là đang thấy cọng rơm cứu mạng vậy, nắm thật chặt tay áo Hoa Mãn Lâu không buông ra.
Ở trên cây Đường Bảo cũng thở dài một hơi :” Quả nhiên chỉ có ca ca là tốt nhất.”
Lần này ánh mắt của chúng tiên lại rơi xuống trên người Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu cùng Hoa Thiên Cốt bất đồng bởi trên người hắn có tiên khí, hơn nữa lại là một tiên khí hết sức thuần nhất, Tiên giới từ lúc nào đã xuất hiện một nhân vật tầm cỡ như thế?
” Thanh Hư đạo trưởng?” Khẩu khí của Ngọc Đế tràn đầy nghi vấn :” Hắn phái các ngươi tới làm gì?”
Hoa Mãn Lâu đem tất cả mọi chuyện hắn thấy toàn bộ nói hết ra, Hoa Thiên Cốt ở một bên không ngừng gật đầu. Chờ khi nói tới Mao Sơn bị diệt môn, Xích Thuyên Thiên bị cướp mất, toàn bộ người ở chỗ này không khỏi hít một hơi khí lạnh.
” Đây rõ ràng là ỷ thế hiếp người, thật quá đáng mà!” Ngọc Đế cả giận vỗ bàn, trước đó thì bị thương nặng, sau đó là Mao Sơn bị diệy môn, thần khí bị mất, Ma giới này càng ngày càng quá đáng rồi!
Ngọc Đế nhìn mọi người một chút :” Các vị tiên gia còn lại đang nắm giữ thần khí, nhất định càng thêm phần cẩn thận, nếu không vạn nhất lại xảy ra thêm một thảm cảnh như Mao Sơn.”
Ngọc Đế thoạt nhìn càng thêm mệt mỏi :” Trường Lưu tôn thượng, chuyện tình Xích Thuyên Thiên tất cả giao cho ngươi, tất cả mọi người giải tán thôi.”
” Vân vân.” Ngọc Đế lại nhìn Hoa Mãn Lâu một chút :” Vị tiên gia này không biết là từ đâu tới mà sao trước nay chưa từng thấy qua.”
” Ta cũng không phải là người tu tiên.”
Thôi thôi, Ngọc Đế lắc đầu một cái, hắn cũng không có tra hỏi tới cùng, thế gian này luôn có những người thích an nhàn vân du dã hạc, nếu hắn đã không muốn thừa nhận, Ngọc Đế cũng không có cưỡng cầu.
Ngọc Đế rời đi trước tiên, mọi người sau đó cũng tản hết đi.
Mà Hoa Thiên Cốt đứng bên cạnh Hoa Mãn Lâu, tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi Bạch Tử Họa.
Hoa Mãn Lâu sờ sờ quả đầu bánh bao của nàng :” Tiểu Cốt muốn bái Trường Lưu thượng tiên làm sư phụ?”
Hoa Thiên Cốt gật đầu một cái, quả nhiên tất cả mọi suy nghĩ của nàng đều không gạt được Hoa Mãn Lâu.
Chẳng biết tại sao, chẳng qua mới liếc nhìn một cái, người nọ lại làm cho Hoa Thiên Cốt không có cách nào lãng quên, Bạch Tử Họa, trên đường xuống hoàng tuyền, tại cầu Nại Hà, bên đá Tam Sinh, ta nơi nào đã từng gặp ngài?
Hoa Mãn Lâu vẫn ôn nhu cười một tiếng, Sát Thiên Mạch lúc này mới phát hiện con người trước mắt này có bộ dáng rất dễ nhìn, mặc dù không thể nài so sánh cùng với hắn, nhưng nếu so sánh với Bạch Tử Họa thì không kém hơn. Không thể trách hắn được, vừa nãy trong mắt Sát Thiên Mạch chỉ có vết sẹo trên mặt hắn thôi, làm gì có tâm tư đi để ý người khác thế nào.
Quả nhiên những người có mặt tốt thì nhất định bụng dạ cũng sẽ tốt, đơn giản vì hắn là người đẹp nhất trong lũ người tốt, và tốt nhất trong đám người đẹp.
” Chúng ta mau đi xem muội muội ngươi một chút đi.” Sát Thiên Mạch lôi kéo Hoa Mãn Lâu cưỡi phựing hoàng lửa hướng núi Côn Lôn chạy tới.
Phượng hoàng lửa tốc độ cực nhanh, nhưng không gian lại không lớn, hai người cơ hồ là đã dính chặt vào nhau.
” Mùi hương trên người ngươi thật dễ ngửi, ngươi dùng huân hương gì vậy?” Hai mắt Sát Thiên Mạch sáng rực lên, mùi hương này hắn chưa từng ngửi thấy ở trên người ai, nếu mùi hương này mà dùng trên người của hắn, nhất định sẽ cành phù hợp với khuôn mặt của hắn.
Hoa Mãn Lâu cười cười, mặc dù mới quen biết được một lúc ngắn ngủi, nhưng Hoa Mãn Láu đối với tính cách của Sát Thiên Mạch hiểu rõ nhất là cái tính cuồng cái đẹp này.
” Ta thường xuyên đùa nghịch hoa cỏ, lâu dần trên người liền có mùi hương này.”
Sát Thiên Mạch có chút mất mát ồ lên một tiếng, hắn đang suy nghĩ là có hay không lên Hoa đảo lăn một vài vòng? Phải biết rằng trên Hoa đảo hoa tươi cứ gọi là mọc đầy cả đất.
Bất quá lúc này chính vụ quan trọng hơn vẫn là chữa lành khuôn mặt cho hắn, Sát Thiên Mạch đẩy nhanh tốc độ, chỉ chốc lát đã đi tới dưới chân núi Côn Lôn.
” Chính ngươi tự mình đi lên đi, nếu ta mà lên đó lúc này nhất định phải đánh nhau một phen, ta cũng không muốn trì hoãn thời gian chữa mặt.”
Hoa Mãn Lâu gật đầu cười :” Ta phải làm như thế nào thì mới có thể tìm ngươi?”
Sát Thiên Mạch suy nghĩ một chút, sau đó đam hư ngón tay của mình, ở cổ của Hoa Mãn Lâu điểm một cái.
Cảm giác nóng như thiêu đốt nháy mắt sâm nhập vào người Hoa Mãn Lâu, sau đó ở trên cổ Hoa Mãn Lâu ngay tại chỗ đó có nhiều hơn một đóa hoa máu, một đóa hoa màu đỏ tươi phi thường yêu dị.
“Có cái ấn ký này, ta lúc nào cũng biết ngươi đang ở đâu.” Sát Thiên Mạch có chút đau lòng nhìn ngón tay ngọc ngà của mình một chút, phía trên xuất hiện nhiều hơn một điểm đỏ.
Quả nhiên có thể đem máu của mình đặt vào trong thân thể người nọ cũng không phải chuyện dễ dàng gì, vết thương này cũng không có thể dễ dàng khép miệng lại.
Hoa Mãn Lâu sờ sờ cổ của mình, chỗ kia vẫn còn hơi ê ẩm đau giống như có người đang cấm kim đâm vào vậy.
” Nếu chốc nữa khi mà ngươi muốn tìm ta, thì đem cái ấn ký này chọc vỡ, máu nhất định sẽ trào ra, ta tự nhiên sẽ tìm được ngươi.”
Hoa Mãn Lâu gật đầu một cái, đối với loại phương pháp liên hệ mà giống như đang tự làm tổn thương bản thân này không có nửa điểm bất mãn.
” Ngươi nhớ nhanh một chút.” Sát Thiên Mạch sờ sờ vết sẹo trên mặt mình, bây giờ toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt ở trên này.
Hoa Mãn Lâu cười lên tiếng :” Ta biết.”
” Ta cho ngươi mượn phượng hoàng lửa, như vậy liền có thể nhanh lên một chút.” Có thể đem thánh vật ra cho người khác tùy tiện mượn như vậy, làm được chuyện này chắc cũng chỉ có một mình Sát Thiên Mạch làm được.
Hoa Mãn Lâu cũng không có cự tuyệt, hắn bước lên phượng hoàng lửa, chỉ trong thời gian một nén nhang sau đã lên đến đỉnh núi Côn Lôn.
Không biết trong đại điện đã sảy ra chuyện lớn gì, mà trước cửa chính điện đã không còn ai canh gác.
Thật ra thì cũng không phải là không có ai canh gác, chẳng qua chính điện lúc này đã giăng đầy kết giới, không phải là người trong Tiên giới thì căn bản không bước vào được, nhưng mà trên người Hoa Mãn Lâu căn bản lại có tiên khí, kết giới này dĩ nhiên là không thể ngăn cản được hắn.
Hoa Mãn Lâu cứ thế một đường đi vào, trong chính điện lúc này đã náo loạn thành một đoàn, một lão nhân đang quỳ gối trong đại điện khóc lóc kể lể, nghe thanh âm chính là cái người mà bị Sát Thiên Mạch đả thương bên bờ sông.
” Ngọc Đế, Ma quân Sát Thiên Mạch kia chẳng những đã đoạt đi tiên đan, còn ra tay đả thương hơn phân nửa tiên tướng, Lộc Dã vô năng, cuối cùng cũng bị trọng thương.”
” Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch!” Ngọc Đế cáu kỉnh nói, quay đầu nhìn về phía một người.
Người mà được Ngọc Đế nhìn tới, có diện mạo mi mục như họa cũng không che dấu nổi hơi thở thanh cao ngạo mạn, đôi môi hơi đơn bạc cũng ít đi huyết sắc hơn người bình thường, giữa mi tâm là ấn ký chưởng môn màu đỏ, ánh mắt lạnh nhạt ngư băng mang theo khí chất lạnh lẽo, thanh nhã như vậy, lạnh nhạt như vậy.
Người nọ tựa hồ như đã hoàn toàn ngăn cách với thế gian bên ngoài, thánh khiết khiến cho người ta không sinh ra nửa điểm ham muốn hướng tới, nửa điểm cũng không dám tới gần. Người này chính là Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa.
” Trường Lưu tôn thượng, ngươi nói tên ma đầu này nên xử trí như thế nào?” Ngọc Đế mở miệng hỏi.
Còn chưa chờ Bạch Tử Họa kịp mở miệng, từ trên cây đào lịch kịch rơi xuống một người, hướng lồng ngực hắn rơi vào.
Hoa Thiên Cốt mở to mắt nhìn chằm chằm Bạch Tử Họa, vẻ mặt kia hiển nhiên vẫn là chưa có phục hồi tinh thần lại.
” Đây chính là Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa, đây chính là Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa.” Đây chính là ý tưởng duy nhất trong lòng Hoa Thiên Cốt, đại não của nàng đã hoàn toàn dừng hoạt động, cặp mắt kia hoàn toàn không có rời khỏi Bạch Tử Họa.
Đường Bảo ở trên cây không ngừng kêu :” Mẫu thân mẫu thân, mau đem hồn trở lại đi.”
Ánh mắt của mọi người cũng đều tập trung vào trên người của Hoa Thiên Cốt, tiểu cô nương này là ai, tại sao lại ở chỗ nàu, hơn nữa trên người nàng một tia pháp lực cũng không có.
Bạch Tử Họa đang ôm Hoa Thiên Cốt cũng không có dấu vết nhíu mày một cái :” Khí tức trên người tiểu cô nương này thực quá quái dị.”
Hắn nhẹ nhàng đem Hoa Thiên Cốt đặt xuống :” Ngươi là ai?”
Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng hắn thốt ra, Hoa Thiên Cốt lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
” Ta… Cái đó… Hoa… Bạch…” Hoa Thiên Cốt bỗng dưng phát hiện miệng của nàng đã hoàn toàn không có nghe theo ý muốn của nàng, hơn nữa đầu óc cũng trống rỗng, ai tới đây giúp nàng một tay nha!
” Chúng ta là nhận được sự ủy thác của Thanh Hư đạo trưởng mà tới.” Thanh âm này hết sức ôn nhu cùng âm thanh lạnh lùng của Bạch Tử Họa tạo thành một so sánh không cân đối.
Hoa Mãn Láu giúp Hó Thiên Cốt đang nằm sõng xoài trên mặt đất dậy, đem mấy cái lá cây dính trên cái đầu bánh bao xuống. Thấy nàng bình yên vô sự, tâm trạng của hắn cũng từ từ hạ xuống.
” Ca ca!” Hoa Thiên Cốt giống như là đang thấy cọng rơm cứu mạng vậy, nắm thật chặt tay áo Hoa Mãn Lâu không buông ra.
Ở trên cây Đường Bảo cũng thở dài một hơi :” Quả nhiên chỉ có ca ca là tốt nhất.”
Lần này ánh mắt của chúng tiên lại rơi xuống trên người Hoa Mãn Lâu, Hoa Mãn Lâu cùng Hoa Thiên Cốt bất đồng bởi trên người hắn có tiên khí, hơn nữa lại là một tiên khí hết sức thuần nhất, Tiên giới từ lúc nào đã xuất hiện một nhân vật tầm cỡ như thế?
” Thanh Hư đạo trưởng?” Khẩu khí của Ngọc Đế tràn đầy nghi vấn :” Hắn phái các ngươi tới làm gì?”
Hoa Mãn Lâu đem tất cả mọi chuyện hắn thấy toàn bộ nói hết ra, Hoa Thiên Cốt ở một bên không ngừng gật đầu. Chờ khi nói tới Mao Sơn bị diệt môn, Xích Thuyên Thiên bị cướp mất, toàn bộ người ở chỗ này không khỏi hít một hơi khí lạnh.
” Đây rõ ràng là ỷ thế hiếp người, thật quá đáng mà!” Ngọc Đế cả giận vỗ bàn, trước đó thì bị thương nặng, sau đó là Mao Sơn bị diệy môn, thần khí bị mất, Ma giới này càng ngày càng quá đáng rồi!
Ngọc Đế nhìn mọi người một chút :” Các vị tiên gia còn lại đang nắm giữ thần khí, nhất định càng thêm phần cẩn thận, nếu không vạn nhất lại xảy ra thêm một thảm cảnh như Mao Sơn.”
Ngọc Đế thoạt nhìn càng thêm mệt mỏi :” Trường Lưu tôn thượng, chuyện tình Xích Thuyên Thiên tất cả giao cho ngươi, tất cả mọi người giải tán thôi.”
” Vân vân.” Ngọc Đế lại nhìn Hoa Mãn Lâu một chút :” Vị tiên gia này không biết là từ đâu tới mà sao trước nay chưa từng thấy qua.”
” Ta cũng không phải là người tu tiên.”
Thôi thôi, Ngọc Đế lắc đầu một cái, hắn cũng không có tra hỏi tới cùng, thế gian này luôn có những người thích an nhàn vân du dã hạc, nếu hắn đã không muốn thừa nhận, Ngọc Đế cũng không có cưỡng cầu.
Ngọc Đế rời đi trước tiên, mọi người sau đó cũng tản hết đi.
Mà Hoa Thiên Cốt đứng bên cạnh Hoa Mãn Lâu, tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi Bạch Tử Họa.
Hoa Mãn Lâu sờ sờ quả đầu bánh bao của nàng :” Tiểu Cốt muốn bái Trường Lưu thượng tiên làm sư phụ?”
Hoa Thiên Cốt gật đầu một cái, quả nhiên tất cả mọi suy nghĩ của nàng đều không gạt được Hoa Mãn Lâu.
Chẳng biết tại sao, chẳng qua mới liếc nhìn một cái, người nọ lại làm cho Hoa Thiên Cốt không có cách nào lãng quên, Bạch Tử Họa, trên đường xuống hoàng tuyền, tại cầu Nại Hà, bên đá Tam Sinh, ta nơi nào đã từng gặp ngài?