Trở lại Thất Sát điện, đám người Đan Xuân Thu đã sớm chờ ở trong đại điện, nhưng tất cả mọi người đều không một ai biết Ma quân đột nhiên cho gọi bọn họ rốt cuộc là do nguyên nhân gì.
Nghĩ đến cùng bọn họ cũng đã có tới mấy tháng rồi không có nhìn thấy Ma quân.
Sát Thiên Mạch thân mặc dù đã là Ma quân gần trăm năm nay, còn có một thời gian nhất thời háo thắng, đi đoạt yêu giới với Yêu vương, đem yêu ma lưỡng giới hợp nhất lại làm một. Nhưng mà rất nhanh cảm thấy chán ghét với quyền lực, điều duy nhất hắn cảm thấy hứng thú đó chính là sắc đẹp của mình còn có luôn du đãng lục giới, tầm hoan mua vui. Cho nên đại quyền luôn rơi xuống trên người đám Đan Xuân Thu, hắn vẫn cứ là mở một mắt nhắm một mắt, lười quản nhiều.
Sát Thiên Mạch duỗi ra bàn tay tiêm diễm như ngọc, xem lại một chút những cái móng tay tinh sảo, còn có cái lỗ nhỏ trên đầu ngón tay :” Ta có phải hay không đã từng nói qua, không cho phép các ngươi động vào Mao Sơn.” Ngữ khí của hắn bình tĩnh không có một tia phập phồng.
Đan Xuân Thu quỳ xuống đất, biết ngay chuyện không ổn, ngẩng đầu nhìn Sát Thiên Mạch và cố gắng giải thích :” Thuộc hạ cũng là vì muốn giúp Ma quân có thể mau chóng thống nhất lục giới, mới cố gắng thu thập thần khí, hơn nữa ở trong Mao Sơn cũng có người chủ động giúp chúng ta làm nội ứng, cơ hội tốt như vậy vạn phần không thể bỏ qua, cho nên thuộc hạ mới…”
Sát Thiên Mạch lé mắt nhìn Đan Xuân Thu đang quỳ giữa đại điện :” Nếu ta muốn nhất thống lục giới còn phải cần những món thần khí kia? Đan Xuân Thu lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi, là kẻ nào cho ngươi cái quyền tự ý làm chủ!”
” Thuộc hạ không dám, nhưng mà chuyện tình này khẩn cấp, thuộc hạ lại không tìm thấy được Ma quân nên mới…” Lúc này sắc mặt Đan Xuân Thu bắt đầu trắng bệch, mồ hôi lặnh chảy ròng ròng.
” A, không tìm được ta?” Sát Thiên Mạch tràn ra nụ cười lạnh, mặc dù nụ cười này rất đẹp, xinh đẹp tới nỗi có thể khiến cho thiên địa vạn vật phải thất sắc, nhưng khi rơi vào mắt đám người Đan Xuân Thu lại giống như lá bùa đòi mạng vậy.
” Ma quân đã từng nói qua, thời điểm ngài bế quan không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.” Đan Xuân Thu có chút bất đắc dĩ nói.
Bất quá Sát Thiên Mạch nói là đi bế quan nhưng thực chất là đi tìm một nơi nào đó có linh khí dồi dào mà ngủ một giấc, hơn nữa còn ngủ rất lâu, đề cao công lực là phụ, dưỡng nhan mới là việc chính.
” Chẳng lẽ là ngày nào ta cũng bế quan.” Sát Thiên Mạch vuốt ve hai gò má của mình, di, có phải vết sẹo này đã trở nên lớn hơn không?
Gương mặt Đan Xuân Thu xuất hiện mấy vạch hắc tuyến, khi mà Sát Thiên Mạch khi không bế quan thì bọn họ càng khó tìm, ai mà biết được hắn có phải là đang ở nhân gian vui đùa hay ở Yêu giới tắm rửa tiêu sái?
” Thuộc hạ nhận phạt.” Biết rằng giải thích cũng vô dụng Đan Xuân Thu trực tiếp bỏ qua mà nhận tội.
Bất quá lúc này Sát Thiên Mạch cũng không cho hắn chút mặt mũi nào, vừa rồi phát hỏa lớn như vậy, nhưng mà hiện tại hắn lại muốn mau chóng kết thúc chuyện này, để cho Hoa Mãn Lâu giúp hắn chữa mặt.
” Lần này coi như bỏ qua, nếu mà còn có lần sau…” Sát Thiên Mạch nhìn chúng ma đang quỳ trên mặt đất sắc mặt trắng bệch.
” Thuộc hạ không dám.” chúng ma trăm miệng một lời, bọn họ cũng thở ra một hơi, không nghĩ tới Sát Thien Mạch có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy, lòng của Ma quân quả nhiên bọn họ không thể nào đoán ra được.
Sát Thiên Mạch mặc dù rất ít khi quản lý chuyện tình của Thất Sát điện, nhưng mà tất cả mọi yêu ma đều vẫn kiêng kị hắn nhất. Là kẻ mạnh nhất yêu ma lưỡng giới, hơn nữa hắn luôn làm việc theo cảm tính, chỉ theo ý thích cá nhân truy cầu thống khoái, lòng dạ ác độc, không chừa thủ đoạn nào, lại dễ ghi thù. Người nào lỡ đắc tội hắn thì không còn gì xui xẻo hơn nữa, tự chui vào quan tài là kết cục dễ chịu nhất nếu không chính là sống không bằng chết.
” Đan Xuân Thu, đem Xích Thuyên Thiên đưa cho ta, ta muốn trao chả cho Mao Sơn.”
” Nhưng là, Ma quân…”
” Thế nào, ngươi là không có nghe rõ lời ta mới nói sao?” Hồng mâu của Sát Thiên Mạch híp lại một cái, nhìn Đan Xuân Thu nói.
” Thuộc hạ tuân mệnh.” Đan Xuân Thu sắc mặt nén đau lòng đem Xích Thuyên Thiên giao ra cho Sát Thiên Mạch.
” Đây chính là Xích Thuyên Thiên, có thể dùng để làm gì, là dây chuyền cho chó đeo sao (xích chó)?” Sát Thiên Mạch cầm dây chuyền trong tay chê tới chê lui.
Nhìn khắp lục giới, có thể đối đãi với thượng cổ thần khí như thế cũng chỉ có mình Sát Thiên Mạch. Có thể đem Ô Trích Tiên ra dùng như ô che nắng, đem kính Côn Lôn ra dùng như gương trang điểm.
Sát Thiên Mạch đem Xích Thuyên Thiên ném cho Hoa Mãn Lâu :” Tùy ngươi xử trí, bây giờ chúng ta có thể đi chữa mặt cho ta.”
Bọn Đan Xuân Thu họ lúc này mới chú ý tới Hoa Mãn Lâu đứng bên cạnh, chỉ thấy người nọ ôn nhu như ngọc, mỉm cười như hoa, cả người tản ra tiên khí làm cho chúng ma cũng khiếp sợ.
Hoa Mãn Lâu cười cười, hắn không nghĩ tới Sát Thiên Mạch cứ làm theo cảm tính như vậy, cứ thế mà đem Xích Thuyên Thiên đưa cho hắn.
Hắn lại đem Xích Thuyên Thiên trả lại cho Sát Thiên Mạch :” Ma quân còn có thể trực tiếp đưa cho Trường Lưu thượng tiên là được.”
” Không được, cho ai cũng được, chính là không thể đưa cho hắn.” Mặt Sát Thiên Mạch âm trầm, hắn bây giờ vẫn còn hận Bạch Tử Họa tới ngứa răng.
Hoa Mãn Lâu cod chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái :” Ta chữa mặt cho ngươi trước đã.”
Nghe nói như thế Sát Thiên Mạch khẽ nâng mặt lên, những sợi tóc dài nhu thuận chảy xuống sau lưng hắn, hắn khẽ mỉm cười – nụ cười không phân biệt được giới tính xinh đẹp như vậy, kinh tâm động phách như thế, mị hoặc như thế, đôi môi khẽ mở :” Được.”
Bất luận đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần, chúng ma phía dưới cũng vẫn giống như bị nhiếp hồn đoạt đi hồn phách vậy.
Người duy nhất không có bị ảnh hưởng cũng chỉ có cái kẻ không nhìn thấy Hoa Mãn Lâu.
Quả nhiên tiên khí là thứ đồ tốt, Sát Thiên Mạch chỉ cảm thấy lúc này da mặt hắn có cảm giác lành lạnh man mát hết sức thoải mái.
Sát Thiên Mạch là đang thư thái, nhưng mà Hoa Mãn Lâu lại vô cùng thống khôe, tiên khí hao hụt nghiêm trọng khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt.
Cảm giác khó chịu khiến Hoa Mãn Láu không thể không thu tay lại, hắn dùng một cái tay bám trên tháp thượng, phòng ngừa chính mình nhịn không được ngã xuống.
” Tại sao dừng lại?” Sát Thiên Mạch có chút không muốn nói, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Hoa Mãn Lâu tái nhợt, hắn cảm giác được có cái gì đó không đúng.
Một tay Sát Thiên Mạch đặt trên cổ tay Hoa Mãn Lâu, khẽ nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy, dùng hai chưởng đặt tại sau lưng của Hoa Mãn Lâu, qua một lúc lâu sau mới thu lại.
Lúc này mặt Hoa Mãn Lâu mới có một điểm huyết sắc.
” Ngươi thiếu chút nữa đã đem tất cả tiên khí hao phí mất, ngươi đây là không muốn sống nữa sao.” Nếu không phải Sát Thiên Mạch cứu chữa kịp thời, chỉ sợ bây giờ Hoa Mãn Lâu đã là người chết rồi.
Vì có tiên khí nên Hoa Mãn Lâu lúc này cũng đã hình thành tiên thể, tiên khí tựa như sinh mạng mà tồn tại, tiên khí hao hết thì mạng cũng lập tức toi.
Hoa Mãn Lâu giống như đã hiểu ra cái gì mà gật đầu một cái, mặc dù suy yếu nhưng mà nụ cười trên mặt ngược lại không có giảm bớt nửa phần :” Ta từ trước tới nay chưa từng tu tiên, nên những thứ này không phải là rõ ràng, còn có cám ơn ngươi, đã cứu ta một mạng.”
Sát Thiên Mạch ngẩn người một chút, Sát Thiên Mạch hắn đã từng giết vô số người, cứu người thì quả thực đúng là lần đầu tiên, hơn nữa cũng là lần đầu tiên có người hướng hắn nói cảm ơn.
” Tốt lắm, bây giờ ngươi đang thiếu ta một cái mạng, sau này ngươi phải nghe lời của ta. Đúng rồi, ngươi tên là gì?” Sát Thiên Mạch phát hiện, cùng hắn chung sống một thời gian dài như vậy, nhưng thậm chí tên của hắn là gì cũng không biết.
Đối với điều khoản bá vương của Sát Thiên Mạch, Hoa Mãn Lâu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, cũng không buồn nhắc nhở hắn đây là vì ai mới thiếu chút nữa thì mất mạng. Bất quá Hoa Mãn Lâu từ trước tới nay đều không phải là con người hay tính toán :” Ta tên là Hoa Mãn Lâu.”
Sát Thiên Mạch gật đầy một cái, trong lòng thầm nghĩ :” Hoa Mãn Lâu, cái tên ngược lại rất dễ nghe đó, thế nào mà lại so với tên mình còn dễ nghe hơn , cái này không thể được.”
” Ngươi còn có tên khác hay không, nếu không có ta gọi ngươi là Tiểu Hoa thì như thế nào?”
” Tiểu Hoa?” Khóe miệng Hoa Mãn Lâu co rút :” Ta ở trong nhà đứng hàng thứ bảy, ngươi cũng có thể gọi ta là Hoa Thất Đồng.”
Sát Thiên Mạch hướng Hoa Mãn Lâu nâng lên khóe miệng : “Được, Hoa Thất Đồng, ta tới dạy ngươi làm thế nào tu luyện tiên khí được không?”
Trở lại Thất Sát điện, đám người Đan Xuân Thu đã sớm chờ ở trong đại điện, nhưng tất cả mọi người đều không một ai biết Ma quân đột nhiên cho gọi bọn họ rốt cuộc là do nguyên nhân gì.
Nghĩ đến cùng bọn họ cũng đã có tới mấy tháng rồi không có nhìn thấy Ma quân.
Sát Thiên Mạch thân mặc dù đã là Ma quân gần trăm năm nay, còn có một thời gian nhất thời háo thắng, đi đoạt yêu giới với Yêu vương, đem yêu ma lưỡng giới hợp nhất lại làm một. Nhưng mà rất nhanh cảm thấy chán ghét với quyền lực, điều duy nhất hắn cảm thấy hứng thú đó chính là sắc đẹp của mình còn có luôn du đãng lục giới, tầm hoan mua vui. Cho nên đại quyền luôn rơi xuống trên người đám Đan Xuân Thu, hắn vẫn cứ là mở một mắt nhắm một mắt, lười quản nhiều.
Sát Thiên Mạch duỗi ra bàn tay tiêm diễm như ngọc, xem lại một chút những cái móng tay tinh sảo, còn có cái lỗ nhỏ trên đầu ngón tay :” Ta có phải hay không đã từng nói qua, không cho phép các ngươi động vào Mao Sơn.” Ngữ khí của hắn bình tĩnh không có một tia phập phồng.
Đan Xuân Thu quỳ xuống đất, biết ngay chuyện không ổn, ngẩng đầu nhìn Sát Thiên Mạch và cố gắng giải thích :” Thuộc hạ cũng là vì muốn giúp Ma quân có thể mau chóng thống nhất lục giới, mới cố gắng thu thập thần khí, hơn nữa ở trong Mao Sơn cũng có người chủ động giúp chúng ta làm nội ứng, cơ hội tốt như vậy vạn phần không thể bỏ qua, cho nên thuộc hạ mới…”
Sát Thiên Mạch lé mắt nhìn Đan Xuân Thu đang quỳ giữa đại điện :” Nếu ta muốn nhất thống lục giới còn phải cần những món thần khí kia? Đan Xuân Thu lá gan của ngươi càng lúc càng lớn rồi, là kẻ nào cho ngươi cái quyền tự ý làm chủ!”
” Thuộc hạ không dám, nhưng mà chuyện tình này khẩn cấp, thuộc hạ lại không tìm thấy được Ma quân nên mới…” Lúc này sắc mặt Đan Xuân Thu bắt đầu trắng bệch, mồ hôi lặnh chảy ròng ròng.
” A, không tìm được ta?” Sát Thiên Mạch tràn ra nụ cười lạnh, mặc dù nụ cười này rất đẹp, xinh đẹp tới nỗi có thể khiến cho thiên địa vạn vật phải thất sắc, nhưng khi rơi vào mắt đám người Đan Xuân Thu lại giống như lá bùa đòi mạng vậy.
” Ma quân đã từng nói qua, thời điểm ngài bế quan không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.” Đan Xuân Thu có chút bất đắc dĩ nói.
Bất quá Sát Thiên Mạch nói là đi bế quan nhưng thực chất là đi tìm một nơi nào đó có linh khí dồi dào mà ngủ một giấc, hơn nữa còn ngủ rất lâu, đề cao công lực là phụ, dưỡng nhan mới là việc chính.
” Chẳng lẽ là ngày nào ta cũng bế quan.” Sát Thiên Mạch vuốt ve hai gò má của mình, di, có phải vết sẹo này đã trở nên lớn hơn không?
Gương mặt Đan Xuân Thu xuất hiện mấy vạch hắc tuyến, khi mà Sát Thiên Mạch khi không bế quan thì bọn họ càng khó tìm, ai mà biết được hắn có phải là đang ở nhân gian vui đùa hay ở Yêu giới tắm rửa tiêu sái?
” Thuộc hạ nhận phạt.” Biết rằng giải thích cũng vô dụng Đan Xuân Thu trực tiếp bỏ qua mà nhận tội.
Bất quá lúc này Sát Thiên Mạch cũng không cho hắn chút mặt mũi nào, vừa rồi phát hỏa lớn như vậy, nhưng mà hiện tại hắn lại muốn mau chóng kết thúc chuyện này, để cho Hoa Mãn Lâu giúp hắn chữa mặt.
” Lần này coi như bỏ qua, nếu mà còn có lần sau…” Sát Thiên Mạch nhìn chúng ma đang quỳ trên mặt đất sắc mặt trắng bệch.
” Thuộc hạ không dám.” chúng ma trăm miệng một lời, bọn họ cũng thở ra một hơi, không nghĩ tới Sát Thien Mạch có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy, lòng của Ma quân quả nhiên bọn họ không thể nào đoán ra được.
Sát Thiên Mạch mặc dù rất ít khi quản lý chuyện tình của Thất Sát điện, nhưng mà tất cả mọi yêu ma đều vẫn kiêng kị hắn nhất. Là kẻ mạnh nhất yêu ma lưỡng giới, hơn nữa hắn luôn làm việc theo cảm tính, chỉ theo ý thích cá nhân truy cầu thống khoái, lòng dạ ác độc, không chừa thủ đoạn nào, lại dễ ghi thù. Người nào lỡ đắc tội hắn thì không còn gì xui xẻo hơn nữa, tự chui vào quan tài là kết cục dễ chịu nhất nếu không chính là sống không bằng chết.
” Đan Xuân Thu, đem Xích Thuyên Thiên đưa cho ta, ta muốn trao chả cho Mao Sơn.”
” Nhưng là, Ma quân…”
” Thế nào, ngươi là không có nghe rõ lời ta mới nói sao?” Hồng mâu của Sát Thiên Mạch híp lại một cái, nhìn Đan Xuân Thu nói.
” Thuộc hạ tuân mệnh.” Đan Xuân Thu sắc mặt nén đau lòng đem Xích Thuyên Thiên giao ra cho Sát Thiên Mạch.
” Đây chính là Xích Thuyên Thiên, có thể dùng để làm gì, là dây chuyền cho chó đeo sao (xích chó)?” Sát Thiên Mạch cầm dây chuyền trong tay chê tới chê lui.
Nhìn khắp lục giới, có thể đối đãi với thượng cổ thần khí như thế cũng chỉ có mình Sát Thiên Mạch. Có thể đem Ô Trích Tiên ra dùng như ô che nắng, đem kính Côn Lôn ra dùng như gương trang điểm.
Sát Thiên Mạch đem Xích Thuyên Thiên ném cho Hoa Mãn Lâu :” Tùy ngươi xử trí, bây giờ chúng ta có thể đi chữa mặt cho ta.”
Bọn Đan Xuân Thu họ lúc này mới chú ý tới Hoa Mãn Lâu đứng bên cạnh, chỉ thấy người nọ ôn nhu như ngọc, mỉm cười như hoa, cả người tản ra tiên khí làm cho chúng ma cũng khiếp sợ.
Hoa Mãn Lâu cười cười, hắn không nghĩ tới Sát Thiên Mạch cứ làm theo cảm tính như vậy, cứ thế mà đem Xích Thuyên Thiên đưa cho hắn.
Hắn lại đem Xích Thuyên Thiên trả lại cho Sát Thiên Mạch :” Ma quân còn có thể trực tiếp đưa cho Trường Lưu thượng tiên là được.”
” Không được, cho ai cũng được, chính là không thể đưa cho hắn.” Mặt Sát Thiên Mạch âm trầm, hắn bây giờ vẫn còn hận Bạch Tử Họa tới ngứa răng.
Hoa Mãn Lâu cod chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái :” Ta chữa mặt cho ngươi trước đã.”
Nghe nói như thế Sát Thiên Mạch khẽ nâng mặt lên, những sợi tóc dài nhu thuận chảy xuống sau lưng hắn, hắn khẽ mỉm cười – nụ cười không phân biệt được giới tính xinh đẹp như vậy, kinh tâm động phách như thế, mị hoặc như thế, đôi môi khẽ mở :” Được.”
Bất luận đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần, chúng ma phía dưới cũng vẫn giống như bị nhiếp hồn đoạt đi hồn phách vậy.
Người duy nhất không có bị ảnh hưởng cũng chỉ có cái kẻ không nhìn thấy Hoa Mãn Lâu.
Quả nhiên tiên khí là thứ đồ tốt, Sát Thiên Mạch chỉ cảm thấy lúc này da mặt hắn có cảm giác lành lạnh man mát hết sức thoải mái.
Sát Thiên Mạch là đang thư thái, nhưng mà Hoa Mãn Lâu lại vô cùng thống khôe, tiên khí hao hụt nghiêm trọng khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt.
Cảm giác khó chịu khiến Hoa Mãn Láu không thể không thu tay lại, hắn dùng một cái tay bám trên tháp thượng, phòng ngừa chính mình nhịn không được ngã xuống.
” Tại sao dừng lại?” Sát Thiên Mạch có chút không muốn nói, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Hoa Mãn Lâu tái nhợt, hắn cảm giác được có cái gì đó không đúng.
Một tay Sát Thiên Mạch đặt trên cổ tay Hoa Mãn Lâu, khẽ nhíu mày, nhanh chóng đứng dậy, dùng hai chưởng đặt tại sau lưng của Hoa Mãn Lâu, qua một lúc lâu sau mới thu lại.
Lúc này mặt Hoa Mãn Lâu mới có một điểm huyết sắc.
” Ngươi thiếu chút nữa đã đem tất cả tiên khí hao phí mất, ngươi đây là không muốn sống nữa sao.” Nếu không phải Sát Thiên Mạch cứu chữa kịp thời, chỉ sợ bây giờ Hoa Mãn Lâu đã là người chết rồi.
Vì có tiên khí nên Hoa Mãn Lâu lúc này cũng đã hình thành tiên thể, tiên khí tựa như sinh mạng mà tồn tại, tiên khí hao hết thì mạng cũng lập tức toi.
Hoa Mãn Lâu giống như đã hiểu ra cái gì mà gật đầu một cái, mặc dù suy yếu nhưng mà nụ cười trên mặt ngược lại không có giảm bớt nửa phần :” Ta từ trước tới nay chưa từng tu tiên, nên những thứ này không phải là rõ ràng, còn có cám ơn ngươi, đã cứu ta một mạng.”
Sát Thiên Mạch ngẩn người một chút, Sát Thiên Mạch hắn đã từng giết vô số người, cứu người thì quả thực đúng là lần đầu tiên, hơn nữa cũng là lần đầu tiên có người hướng hắn nói cảm ơn.
” Tốt lắm, bây giờ ngươi đang thiếu ta một cái mạng, sau này ngươi phải nghe lời của ta. Đúng rồi, ngươi tên là gì?” Sát Thiên Mạch phát hiện, cùng hắn chung sống một thời gian dài như vậy, nhưng thậm chí tên của hắn là gì cũng không biết.
Đối với điều khoản bá vương của Sát Thiên Mạch, Hoa Mãn Lâu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, cũng không buồn nhắc nhở hắn đây là vì ai mới thiếu chút nữa thì mất mạng. Bất quá Hoa Mãn Lâu từ trước tới nay đều không phải là con người hay tính toán :” Ta tên là Hoa Mãn Lâu.”
Sát Thiên Mạch gật đầy một cái, trong lòng thầm nghĩ :” Hoa Mãn Lâu, cái tên ngược lại rất dễ nghe đó, thế nào mà lại so với tên mình còn dễ nghe hơn , cái này không thể được.”
” Ngươi còn có tên khác hay không, nếu không có ta gọi ngươi là Tiểu Hoa thì như thế nào?”
” Tiểu Hoa?” Khóe miệng Hoa Mãn Lâu co rút :” Ta ở trong nhà đứng hàng thứ bảy, ngươi cũng có thể gọi ta là Hoa Thất Đồng.”
Sát Thiên Mạch hướng Hoa Mãn Lâu nâng lên khóe miệng : “Được, Hoa Thất Đồng, ta tới dạy ngươi làm thế nào tu luyện tiên khí được không?”