” Thiên Cốt, cậu đã bay rất tốt rồi nha.” Khinh Thủy phi thân tới trước mặt Hoa Thiên Cốt nhẹ nhàng ủng hộ.
Chỉ thấy Hoa Thiên Cốt ngự kiếm trong không trung tự do bay lượn, nếu nói trước kia trong số đệ tử ở Trường Lưu Sơn kỹ thuật ngự kiếm của Hoa Thiên Cốt là kém nhất, vậy bây giờ có thể nói rằnh kux thuật của nàng xếp vào hàng đầu trong nhóm đệ tử.
Tất cả chỉ thay đổi trong thời gian vỏn vẹn một buổi tối, để cho tất cả mội người không thể cười chế nhạo Hoa Thiên Cốt ngu ngốc, mà người thường xuyên cười nhạo nhất là…
” A a, Hoa Thiên Cốt, kỹ thuật của ngươi thật lợi hại nha, hai chúng ta tỉ thí với nhau một phen thì như thế nào.” Giữa không trung truyền tới một trận cười lạnh. Nghê Mạn Thiên ngự kiếm bay tới.
Hoa Thiên Cốt còn chưa kịp mở miệng đáp ứng, Nghê Mạn Thiên liền ngự kiếm vọt xuống dưới, kiếm khí tăng vụt. Kể cả hiện tại Hoa Thiên Cốt cũng có thể tạm coi như thuần thục viẹc ngự kiếm, nhưng mà nếu cùng so sánh với Nghê Mạn Thiên Thì cò kém rất xa.
Hoa Thiên Cốt ngự kiếm bay ra muốn tránh, nhưng mà Nghê Mạn Thiên nào có chịu bỏ qua dễ dàng như thế, nàng ta từng bước ép sát, trong lúc Hoa Thiên Cốt dụng tâm muốn tránh né, lại vung ống tay áo lên, đem Hoa Thiên Cốt đẩy tiwf trên thân kiếm xuống.
Nhưng làm cho Nghê Mạn Thiên không nghĩ tới chính là Hoa Thiên Cốt theo phản xạ có điều kiện giữ chặt ống tay áo của nàng.
Lần này hai người song song rơi xuống đất, chuyện phát sinh quá mức bất ngờ, tất cả mọi người đều bị kinh sợ mà sững sờ tại chỗ, tới ngày cả Hoa Thiên Cốt cùng Nghê Mạn Thiên đều quên cả tụ khí, tốc độ rơi xuống lại quá nhanh, phản ứng đầu tiên của cả hai ngươi là nhắm tịt mắt lại.
” Thiên Cốt!” Khinh Thủy cố gắng ngự kiếm bay qua nhưng sự thật đã chứng minh là cô chỉ có tâm mà không có sức, tốc độ không đủ nhanh.
Trơ mắt nhìn hai người sắp rơi xuống đất, lần này té ngã nhất định sẽ rất nghiêm trọng.
Không hề có cảm gúac đau đớn như trong dự tính, mà ngược lại là rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hoa Thiên Cốt chậm rãi mở mắt, ngay sau đó là trợn to hai mắt :” Ca ca!”
Hoa Mãn Lâu mỉm cười đem hai người nhẹ nhàng đặt trên mặt đất :” Nếu không phải là huynh tới đúng lúc … làm sao mà lại không cẩn thận như thế.” Hoa Mãn Lâu sờ hai búi tóc hình bánh bao trên đầu Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt cũng le lưỡi một cái, thật may là ca ca tới đúng lúc, nếu không thì hậu quả của nó thật không dám tưởng tượng.
” Tiểu cô nương này không có chuyện gì đi?” Hoa Mãn Lâu xoay người rồi hướng Nghê Mạn Thiên đang ngốc lăng hỏi.
” Ta … ta không có chuyện gì!” Nghê Mạn Thiên có chút hốt hoảng trả lời, sau đó đưa mắt nhìn Hoa Mãn Lâu ý cười doanh doanh, sau đó cúi đầu.
Đây là lần đầu tiên Nghê Mạn Thiên cảm thấy tay chân luống cuống trước mặt người lạ.
” Không có chuyện gì là tốt rồi.” Hoa Mãn Lâu cười nói với Nghê Mạn Thiên, thanh âm kia cực kỳ ôn nhu, từng chữ từng chữ làm rung động trái tim Nghê Mạn Thiên.
Nàng không thể tưởng tượng được trên thế gian còn có một con người có thể ôn nhu như vậy, cười ôn nhu như vậy, thanh âm ôn nhu như vậy, vòng tay ấm áp như vậy, cứ như đang đem đáy lòng của Nghê Mạn Thiên hòa tan.
” Ca ca, để muội giới thiệu bạn tốt muội mới quen cho huynh biết!” Mặt Hoa Thiên Cốt tràn đầy hưng phấn lôi kéo Hoa Mãn Lâu chạy tới hướng Khinh Thủy đang đứng, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của Nghê Mạn Thiên.
” Khinh Thủy, đây chính là ca ca của tớ.” Hoa Thiên Cốt hết sức tự hào nói.
Khinh Thủy cũng có chút ngốc lăng, không trách làm mà sao mỗi ngày Hoa Thiên Cốt đều niệm ca ca này nọ, bộ dáng của người này quả thực đẹp ngang ngửa Tôn Thượng.
” Ca ca của Thiên Cốt, muội tên là Khinh Thủy, là bạn tốt của Thiên Cốt.”
” Tiểu Cốt có thể có một người bạn tốt như muội, người làm ca ca như ta thật cao hứng thay.” Hoa Mãn Lâu đối với Khinh Thủy cười nói, vừa nãy khi Hoa Thiên Cốt gặp nạn phản ứng của Khinh Thủy lúc đó hắn cũng có thể cảm nhận được, đó là một loại lo lắng gấp gáp thật lòng.
Đối với nụ cười ôn nhu như nước trước mặt, bỗng dưng Khinh Thủy có cảm giác muốn ngất đi.
Hoa Thiên Cốt ở một bên nhìn thấy phản ứng của Khinh Thủy thì âm thầm đắc ý, như thế nào, sức quyến rũ của ca ca nhà nàng thật sự có sức mạnh vô biên.
Nghê Mạn Thiên nhìn mấy người Hoa Thiên Cốt dáng vẻ vui vẻ nói cười, trong mắt lộ ra ghen tỵ nồng đậm, nàng thậm chí còn chưa có kịp nói tiếng cảm ơn với Hoa Mãn Lâu, Hoa Thiên Cốt đã kéo hắn dfi rồi.
” Cô ta nhất định là cố ý, vì cái gì mà Hoa Thiên Cốt lại có được một ca ca tốt như thế!” Sắc mặt Nghê Mạn Thiên dần dần trầm xuống, bàn tay nàng nắm chặt thành quả đấm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Thiên Cốt đang vui vẻ cười tươi.
Có vài người chỉ là nhìn không vừa mắt thì ghét thôi.
Hoa Mãn Lâu trước tiên bị an bài tới chỗ ở của thân nhân, không ngờ tới ở chỗ này còn có thể gặp được người quen.
” Đông Phương Úc Khanh, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
” Ta còn chưa có nói gì, mà ngươi đã có thể nhận ra rồi?” Trong giọng nói của Đông Phương Úc Khanh có chút không cam tâm.
” Mỗi người đều có một mùi hương đặc trưng.” Hoa Mãn Lâu cười trả lời.
” Vậy ngươi nói xem trên người ta có mùi hương gì?” Vừa nói Đông Phương Úc Khanh vừa nân cánh tay lên, ra sức ngửi ngửi. ( BL : * gào thét * dễ thươnging)
” Mùi hương giảo hoạt.”
Đông Phương Úc Khanh cứng người tại chỗ, sau đó ha ha cươic to :” Một người luôn ôn nhu như thế, cũng có lúc nói năng độc dịa như vậy.”
Hoa Mãn Lâu lắc đầu :” Không phải độc mồm độc miệng, chẳng qua là ăn ngay nói thật thôi.”
” Trên người ngươi cũng có mùi hương không giống người thường.” Đông Phương Úc Khanh đi tới bên người Hoa Mãn Lâu, nắm tay trái của hắn.
Hoa Mãn Lâu không nói gì, chẳng qua là tránh thoát khỏi bàn tay của Đông Phương Úc Khanh.
” Ngươi tốt nhất là cách mọi người xa xa một chút, cũng là vì tốt cho tất cả mọi người.” Đông Phương Úc Khanh cười nói, tựa hồ cũng không vì hành động của Hoa Mãn Lâu mà cảm thấy lúng túng.
Hoa Mãn Lâu cười cười, giật giật ngón tay út của chính mình :” Ai thiện ai ác, ai đúng ai sai, vốn là rất khó để nói rõ ràng.”
” Ở trong mắt ngươi con người chẳng lẽ không có phân chia thiện ác sao?” Giọng nói của Đông Phương Úc Khanh mang theo ý tra hỏi, mọi người đều nói rằng Dị Hủ các Các chủ có một trái tim thất khiếu lung linh, có thể nhìn thấu bất kỳ kẻ nào. Thật ra thì không phải,hắn có thể nhìn thấu tâm tư mọi người không phải là vì hắn có được một trái tim thất khiếu lung linh, mà do mọi người đều có chấp niệm, ngay cả tiên ngân cũng không ngoại lệ.
Kể cả một người mang cả thiên hạ vào lòng như Bạch Tử Họa, cũng có chấp niệm, chấp niệm của hắn là Trường Lưu, là thiên hạ, đó cũng chính là kiếp nạn của hắn, nhưng hết lần này tới lần khác đứng trước mặt mọi người lại không nhìn ra bất kỳ một tâm trạng nào.
Hắn là người mà Đông Phương Úc Khanh hết lần này tới lần khác không nắm bắt được, cảm giác luôn nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay bỗng dưng lại lòi ra một thứ không thể nắm bắt được thì không khỏi có chút kích động, dù sao những cái gì mà bản thân không biết thì luôn có sức hấp dẫn đáng sợ.
Hoa Mãn Lâu cười lắc đầu một cái :” Mỗi người đều có tiêu chuẩn phán đoán thiện ác cho riêng mình, trong mắt ngươi đó có thể là thiện nhưng trong mắt người khác chính là ác. Cho nên đối với thiện hay ác ta không hề có định nghĩa, giữ vững bản tâm là được rồi.”
” Cho nên ngươi mới có thể luôn giữ được nụ cười trên mặt mỗi giây mỗi phút.” Đông Phương Úc Khanh có chút tán dương nói, thế gian này nào thiếu những kẻ luôn lấy danh nghĩa việc ” thiện ” việc ” ác ” để hành sự đâu, chìm dần vào đó rồi đánh mất cản nhân tâm. Quên đi mất ước nguyện ban đầu, quên đi tính cách ban đầu, quên đi những gì thuộc về bản tính.
” Thế gian này vốn dĩ rất xinh đẹp, chẳng qua là mọi người thiếu hụt quá nhiều không thể phát hiện ra được vẻ đẹp ấy. Ta mặc dù nhìn không thấy, những cũng bởi vì không nhìn thấy mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp đó.”
” Ngươi nói như vậy, làm ta đột nhiên muốn có cảm giác thử được nhìn thế giới bằng cách của ngươi cái cảm giác nhìn không thấy của ngươi.”
Hoa Mãn Lâu cười cười :” Tâm chính là mắt, cần gì phải quan tâm là có nhìn thấy hay không?”
Đông Phương Úc Khanh híp mắt dựa ở trên giường :” Hoa Mãn Lâu, đã từng có ai nói cho ngươi biết hay chưa, ở cùng một chõi với ngươi rất thoải mái.”
Hoa Mãn Lâu cười mà không nói, hắn đùa nghịch đóa hoa đang cầm trên tay, đóa hoa này là hắn cố ý làm cho Hoa Thiên Cốt, là dùng tiên khí tạo thành, có như vậy kể cả khi Hoa Thiên Cốt chạm vào, đóa hoa này cũng sẽ không chết héo.
Đêm yên ắng, hương hoa, nhưng có thể là do ai cũng biết ngày mai sẽ là một ngày không an bình, cho nên có thể thấy tốt nay có rất nhiều người là mất ngủ.
” Thiên Cốt, cậu đã bay rất tốt rồi nha.” Khinh Thủy phi thân tới trước mặt Hoa Thiên Cốt nhẹ nhàng ủng hộ.
Chỉ thấy Hoa Thiên Cốt ngự kiếm trong không trung tự do bay lượn, nếu nói trước kia trong số đệ tử ở Trường Lưu Sơn kỹ thuật ngự kiếm của Hoa Thiên Cốt là kém nhất, vậy bây giờ có thể nói rằnh kux thuật của nàng xếp vào hàng đầu trong nhóm đệ tử.
Tất cả chỉ thay đổi trong thời gian vỏn vẹn một buổi tối, để cho tất cả mội người không thể cười chế nhạo Hoa Thiên Cốt ngu ngốc, mà người thường xuyên cười nhạo nhất là…
” A a, Hoa Thiên Cốt, kỹ thuật của ngươi thật lợi hại nha, hai chúng ta tỉ thí với nhau một phen thì như thế nào.” Giữa không trung truyền tới một trận cười lạnh. Nghê Mạn Thiên ngự kiếm bay tới.
Hoa Thiên Cốt còn chưa kịp mở miệng đáp ứng, Nghê Mạn Thiên liền ngự kiếm vọt xuống dưới, kiếm khí tăng vụt. Kể cả hiện tại Hoa Thiên Cốt cũng có thể tạm coi như thuần thục viẹc ngự kiếm, nhưng mà nếu cùng so sánh với Nghê Mạn Thiên Thì cò kém rất xa.
Hoa Thiên Cốt ngự kiếm bay ra muốn tránh, nhưng mà Nghê Mạn Thiên nào có chịu bỏ qua dễ dàng như thế, nàng ta từng bước ép sát, trong lúc Hoa Thiên Cốt dụng tâm muốn tránh né, lại vung ống tay áo lên, đem Hoa Thiên Cốt đẩy tiwf trên thân kiếm xuống.
Nhưng làm cho Nghê Mạn Thiên không nghĩ tới chính là Hoa Thiên Cốt theo phản xạ có điều kiện giữ chặt ống tay áo của nàng.
Lần này hai người song song rơi xuống đất, chuyện phát sinh quá mức bất ngờ, tất cả mọi người đều bị kinh sợ mà sững sờ tại chỗ, tới ngày cả Hoa Thiên Cốt cùng Nghê Mạn Thiên đều quên cả tụ khí, tốc độ rơi xuống lại quá nhanh, phản ứng đầu tiên của cả hai ngươi là nhắm tịt mắt lại.
” Thiên Cốt!” Khinh Thủy cố gắng ngự kiếm bay qua nhưng sự thật đã chứng minh là cô chỉ có tâm mà không có sức, tốc độ không đủ nhanh.
Trơ mắt nhìn hai người sắp rơi xuống đất, lần này té ngã nhất định sẽ rất nghiêm trọng.
Không hề có cảm gúac đau đớn như trong dự tính, mà ngược lại là rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hoa Thiên Cốt chậm rãi mở mắt, ngay sau đó là trợn to hai mắt :” Ca ca!”
Hoa Mãn Lâu mỉm cười đem hai người nhẹ nhàng đặt trên mặt đất :” Nếu không phải là huynh tới đúng lúc … làm sao mà lại không cẩn thận như thế.” Hoa Mãn Lâu sờ hai búi tóc hình bánh bao trên đầu Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt cũng le lưỡi một cái, thật may là ca ca tới đúng lúc, nếu không thì hậu quả của nó thật không dám tưởng tượng.
” Tiểu cô nương này không có chuyện gì đi?” Hoa Mãn Lâu xoay người rồi hướng Nghê Mạn Thiên đang ngốc lăng hỏi.
” Ta … ta không có chuyện gì!” Nghê Mạn Thiên có chút hốt hoảng trả lời, sau đó đưa mắt nhìn Hoa Mãn Lâu ý cười doanh doanh, sau đó cúi đầu.
Đây là lần đầu tiên Nghê Mạn Thiên cảm thấy tay chân luống cuống trước mặt người lạ.
” Không có chuyện gì là tốt rồi.” Hoa Mãn Lâu cười nói với Nghê Mạn Thiên, thanh âm kia cực kỳ ôn nhu, từng chữ từng chữ làm rung động trái tim Nghê Mạn Thiên.
Nàng không thể tưởng tượng được trên thế gian còn có một con người có thể ôn nhu như vậy, cười ôn nhu như vậy, thanh âm ôn nhu như vậy, vòng tay ấm áp như vậy, cứ như đang đem đáy lòng của Nghê Mạn Thiên hòa tan.
” Ca ca, để muội giới thiệu bạn tốt muội mới quen cho huynh biết!” Mặt Hoa Thiên Cốt tràn đầy hưng phấn lôi kéo Hoa Mãn Lâu chạy tới hướng Khinh Thủy đang đứng, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của Nghê Mạn Thiên.
” Khinh Thủy, đây chính là ca ca của tớ.” Hoa Thiên Cốt hết sức tự hào nói.
Khinh Thủy cũng có chút ngốc lăng, không trách làm mà sao mỗi ngày Hoa Thiên Cốt đều niệm ca ca này nọ, bộ dáng của người này quả thực đẹp ngang ngửa Tôn Thượng.
” Ca ca của Thiên Cốt, muội tên là Khinh Thủy, là bạn tốt của Thiên Cốt.”
” Tiểu Cốt có thể có một người bạn tốt như muội, người làm ca ca như ta thật cao hứng thay.” Hoa Mãn Lâu đối với Khinh Thủy cười nói, vừa nãy khi Hoa Thiên Cốt gặp nạn phản ứng của Khinh Thủy lúc đó hắn cũng có thể cảm nhận được, đó là một loại lo lắng gấp gáp thật lòng.
Đối với nụ cười ôn nhu như nước trước mặt, bỗng dưng Khinh Thủy có cảm giác muốn ngất đi.
Hoa Thiên Cốt ở một bên nhìn thấy phản ứng của Khinh Thủy thì âm thầm đắc ý, như thế nào, sức quyến rũ của ca ca nhà nàng thật sự có sức mạnh vô biên.
Nghê Mạn Thiên nhìn mấy người Hoa Thiên Cốt dáng vẻ vui vẻ nói cười, trong mắt lộ ra ghen tỵ nồng đậm, nàng thậm chí còn chưa có kịp nói tiếng cảm ơn với Hoa Mãn Lâu, Hoa Thiên Cốt đã kéo hắn dfi rồi.
” Cô ta nhất định là cố ý, vì cái gì mà Hoa Thiên Cốt lại có được một ca ca tốt như thế!” Sắc mặt Nghê Mạn Thiên dần dần trầm xuống, bàn tay nàng nắm chặt thành quả đấm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Thiên Cốt đang vui vẻ cười tươi.
Có vài người chỉ là nhìn không vừa mắt thì ghét thôi.
Hoa Mãn Lâu trước tiên bị an bài tới chỗ ở của thân nhân, không ngờ tới ở chỗ này còn có thể gặp được người quen.
” Đông Phương Úc Khanh, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
” Ta còn chưa có nói gì, mà ngươi đã có thể nhận ra rồi?” Trong giọng nói của Đông Phương Úc Khanh có chút không cam tâm.
” Mỗi người đều có một mùi hương đặc trưng.” Hoa Mãn Lâu cười trả lời.
” Vậy ngươi nói xem trên người ta có mùi hương gì?” Vừa nói Đông Phương Úc Khanh vừa nân cánh tay lên, ra sức ngửi ngửi. ( BL : gào thét dễ thươnging)
” Mùi hương giảo hoạt.”
Đông Phương Úc Khanh cứng người tại chỗ, sau đó ha ha cươic to :” Một người luôn ôn nhu như thế, cũng có lúc nói năng độc dịa như vậy.”
Hoa Mãn Lâu lắc đầu :” Không phải độc mồm độc miệng, chẳng qua là ăn ngay nói thật thôi.”
” Trên người ngươi cũng có mùi hương không giống người thường.” Đông Phương Úc Khanh đi tới bên người Hoa Mãn Lâu, nắm tay trái của hắn.
Hoa Mãn Lâu không nói gì, chẳng qua là tránh thoát khỏi bàn tay của Đông Phương Úc Khanh.
” Ngươi tốt nhất là cách mọi người xa xa một chút, cũng là vì tốt cho tất cả mọi người.” Đông Phương Úc Khanh cười nói, tựa hồ cũng không vì hành động của Hoa Mãn Lâu mà cảm thấy lúng túng.
Hoa Mãn Lâu cười cười, giật giật ngón tay út của chính mình :” Ai thiện ai ác, ai đúng ai sai, vốn là rất khó để nói rõ ràng.”
” Ở trong mắt ngươi con người chẳng lẽ không có phân chia thiện ác sao?” Giọng nói của Đông Phương Úc Khanh mang theo ý tra hỏi, mọi người đều nói rằng Dị Hủ các Các chủ có một trái tim thất khiếu lung linh, có thể nhìn thấu bất kỳ kẻ nào. Thật ra thì không phải,hắn có thể nhìn thấu tâm tư mọi người không phải là vì hắn có được một trái tim thất khiếu lung linh, mà do mọi người đều có chấp niệm, ngay cả tiên ngân cũng không ngoại lệ.
Kể cả một người mang cả thiên hạ vào lòng như Bạch Tử Họa, cũng có chấp niệm, chấp niệm của hắn là Trường Lưu, là thiên hạ, đó cũng chính là kiếp nạn của hắn, nhưng hết lần này tới lần khác đứng trước mặt mọi người lại không nhìn ra bất kỳ một tâm trạng nào.
Hắn là người mà Đông Phương Úc Khanh hết lần này tới lần khác không nắm bắt được, cảm giác luôn nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay bỗng dưng lại lòi ra một thứ không thể nắm bắt được thì không khỏi có chút kích động, dù sao những cái gì mà bản thân không biết thì luôn có sức hấp dẫn đáng sợ.
Hoa Mãn Lâu cười lắc đầu một cái :” Mỗi người đều có tiêu chuẩn phán đoán thiện ác cho riêng mình, trong mắt ngươi đó có thể là thiện nhưng trong mắt người khác chính là ác. Cho nên đối với thiện hay ác ta không hề có định nghĩa, giữ vững bản tâm là được rồi.”
” Cho nên ngươi mới có thể luôn giữ được nụ cười trên mặt mỗi giây mỗi phút.” Đông Phương Úc Khanh có chút tán dương nói, thế gian này nào thiếu những kẻ luôn lấy danh nghĩa việc ” thiện ” việc ” ác ” để hành sự đâu, chìm dần vào đó rồi đánh mất cản nhân tâm. Quên đi mất ước nguyện ban đầu, quên đi tính cách ban đầu, quên đi những gì thuộc về bản tính.
” Thế gian này vốn dĩ rất xinh đẹp, chẳng qua là mọi người thiếu hụt quá nhiều không thể phát hiện ra được vẻ đẹp ấy. Ta mặc dù nhìn không thấy, những cũng bởi vì không nhìn thấy mới có thể cảm nhận được vẻ đẹp đó.”
” Ngươi nói như vậy, làm ta đột nhiên muốn có cảm giác thử được nhìn thế giới bằng cách của ngươi cái cảm giác nhìn không thấy của ngươi.”
Hoa Mãn Lâu cười cười :” Tâm chính là mắt, cần gì phải quan tâm là có nhìn thấy hay không?”
Đông Phương Úc Khanh híp mắt dựa ở trên giường :” Hoa Mãn Lâu, đã từng có ai nói cho ngươi biết hay chưa, ở cùng một chõi với ngươi rất thoải mái.”
Hoa Mãn Lâu cười mà không nói, hắn đùa nghịch đóa hoa đang cầm trên tay, đóa hoa này là hắn cố ý làm cho Hoa Thiên Cốt, là dùng tiên khí tạo thành, có như vậy kể cả khi Hoa Thiên Cốt chạm vào, đóa hoa này cũng sẽ không chết héo.
Đêm yên ắng, hương hoa, nhưng có thể là do ai cũng biết ngày mai sẽ là một ngày không an bình, cho nên có thể thấy tốt nay có rất nhiều người là mất ngủ.