Nửa đêm, Hoa Mãn Lâu bị ngón tay út bên trái không ngừng nhảy lên làm cho tỉnh ngủ.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, dùng tay phải đè xuống cái đầu ngón út không chịu ngừng nghỉ một phút nào kia, sau đó lặng lẽ mở cửa rời phòng.
Ban đêm ở Trường Lưu Sơn hết sức an tĩnh, trong không gian núi non trùng điệp ấy chỉ có duy nhất một mình hắn.
Hoa Mãn Lâu đi một lúc tới sau cánh rừng, rồi dừng lại.
Dưới ánh trăng, một người thản nhiên nằm trên nhánh cây, tóc dài đổ xuống, tùy ý phiêu tán trong gió, ánh trăng xuyên qua kẽ hở của lá cây soi rọi vào gương mặt tuyệt mỹ của hắn, đó là một đôi gò má tựa như thiên thần, xinh đẹp tới trên thế gian không còn từ ngữ nào có thể hình dung được vẻ đẹp ấy. Người nọ khóe miệng mỉm cười, chuyên chú nhìn đầu ngón tay út giật giật.
Hoa Mãn Lâu mũi chân khẽ nhún, lud lên tới cành cây, thì cúi người dùng đầu ngón tay út của bản thân nhẹ nhàng ôm lấy đầu ngón tay út của người nọ :” Sao lại tới đây?”
” Không ngủ được, đi dạo quanh quanh một chút.” Môi đỏ mọng khẽ mấp máy, miệng nhỏ nhẹ nói, lộ ra một mùi rượu nồng nàn.
Hoa Mãn Lâu cười :” Có cần ta bồi ngươi đi ngắm cảnh xung quanh không?”
Sát Thiên Mạch đứng dậy :” Cảnh sắc của Trường Lưu Sơn khó coi chết đi được, có gì mà ngắm.”
” Nhưng nơi này chắc chắn không phải là chỗ đẹp nhất Trường Lưu Sơn.”
” Làm sao ngươi biết?” Lời này là từ miệng một người không nhìn thấy gì thốt ra, thế nào cũng không thể làm cho người ta tin tưởng được.
” Rừng rậm nước trong, núi cao thoáng mát, một nơi như vậy chắc chắn sẽ có một chỗ phi thường xinh đẹp.”
Sát Thiên Mạch tuyệt mỹ, tự nhiên cũng sẽ thích những món đồ xinh đẹp, phong cảnh mỹ miều.
” Vậy ta cũng muốn xem một chút xem nó đẹp tới nhường nào.” Sát Thiên Mạch muốn nhảy lên phượng hoàng lửa, lại bị Hoa Mãn Lâu ngăn cản.
” Ta dẫn ngươi đi, phượng hoàng lửa sẽ che lấp mất ánh sao trên bầu trời.”
Bàn tay Hoa Mãn Lâu ngưng khí, một đám mây từ giữa không trung nhẹ nhàng đáp xuống.
” Hoa Thất Đồng, ngươi học được đằng vân giá vũ từ lúc nào thế?” Đằng vân giá vũ so với thuật ngự kiếm càng khó hơn gấp trăm lần.
Hoa Mãn Lâu cười cười :” Bởi vì ta không thích kiếm.” Kiếm quá mức bén nhọn, quá mức sắc lạnh như băng vậy.
Sát Thiên Mạch bước lên đám mây, xúc cảm mềm nhũn ngược lại so với phượng hoàng lửa còn thoải mái hơn một chút.
Hoa Mãn Lâu khiển mây bay lên trời, Sát Thiên Mạch dán chặt sau lưng hắn, một mùi hoa thoang thoảng truyền tới.
” Hoa Thất Đồng, chẳng lẽ ngươi là hoa uêu biến thành sao?” Sát Thiên Mạch đem đầu vùi trong cổ Hoa Mãn Láu ngửi ngửi, dùng đầu lưỡi liếm liếm ấn ký hoa hồng đỏ tươi tiêm diễm trên cổ hắn.
Hoa Mãn Lâu nhất thời cứng đờ, đám mây cũng rung lắc một hồi.
Đêm hơi lạnh, xúc cảm của thân thể ấm áp dán chặt sau lưng càng thêm rõ ràng.
Hoa Mãn Lâu nắm lấy Sát Thiên Mạch đang tác quái phía sau, chỉ thấy hai gò má hắn ửng đỏ, hiển nhiên là bộ dáng đang say rượu.
Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ cười cười, từ phía sau ôm lấy Sát Thiên Mạch, hai tay giữ chặt lấy hắn:” Thiên Mạch, ngươi nhìn xem.”
Ở phía xa, hàng ngàn hàng vạn vì sao lấp lánh trên nền trời đen đẹp đẽ như những viên dạ minh châu, ánh sánh lấp lánh ánh bạc. Chợt có một vì sao rơi xuống có chiếc đuôi dài xinh đẹp màu xanh dương, vẽ ra trên bầu trời một đường vòng cung thật dài, thật lớn mãi tới một lúc sau mới biết mất hẳn trên bầu trời.
” Hoa Thất Đồng, ngươi nói đi, là ngôi sao kia đẹp, hay ta đẹp hơn?”
Sát Thiên Mạch quay đầu nhìn Hoa Mãn Lâu, hai tròng mắt đỏ tươi cũng đủ khiến cho ngôi sao kia ảm đạm thất sắc.
Hoa Mãn Lâu cười cười :” Ta nghĩ rằng ngươi đẹp hơn nhiều.”
Sát Thiên Mạch cười :” Đương nhiên bản quân là đẹp nhất, đẹp hơn tất cả vạn vật trên thế gian … đứng thứ nhất …” Vừa nói Sát Thiên Mạch liền dựa vào trong ngực Hoa Mãn Lâu mà ngủ thiếp đi.
Chờ tới lúc Sát Thiên Mạch tỉnh lại hắn đã ở Thất Sát điện, đưa tay xoa huyệt Thái Dương đau nhức, thứ rượu Tiên Nhân túy đó quả nhiên là lợi hạ, người bình thường uống vào có thể rơi vào giấc mộng tầm ba bốn năm, ngay cả một Ma quân như Sát Thiên Mạch cũng không chống cự lại được với nó.
” Đan Xuân Thu, hôm qua bản quân trở về như thế nào.” Sát Thiên Mạch chẳng nhớ nổi đêm qua có nhưng chuyện gì xảy ra, giường như hắn đã trải qua một giấc mộng hết sức chân thật.
” Bẩm Ma quân, là Hoa công tử đưa ngài trở về.”
Làm công cụ dưỡng nhan ngự dụng của Sát Thiên Mạch, Hoa Mãn Lâu ở trong Thất Sát điện rất có địa vị, nếu không phải là hắn trời sinh tiên cốt, Đan Xuân Thu thực muốn dụ dỗ hắn đọa ma gia nhập Thất Sát một phen, cho nên Đan Xuân Thu = kẻ trung thành tận tụy hết lòng phục vụ, con chó trung tới không thể trung với Sát Thiên Mạch hơn nữa, đối xử với Hoa Mãn Lâu cũng không tới mức quá tệ.
” Nga?” Sát Thiên Mạch nhíu mày, xem ra chuyện tối hôm qua cũng không hoàn toàn là một giấc mộng, có thể nhìn thấy bộ dạng say rượu của hắn, Hoa Mãn Láu là kẻ đầu tiên.
Bất quá tại sao sau khi say rượu bản thân lại vô ý thức tới tìm Hoa Mãn Lâu, điểm này thì ngay cả Sát Thiên Mạch cũng không nghĩ ra.
Sát Thiên Mạch như có điều suy nghĩ nhìn nhìn đầu ngón tay út bên trái, sau đó cười :” Không phải là mình muốn đi tìm gặp hắn, mà là người kia muốn gặp mình. Nhất định là như vậy.”
Sát Thiên Mạch cứ nghĩ như thế một hồi, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Hoa Mãn Lâu kia, nếu như nụ cười của bản thân hắn là thiên hạ đệ nhất, thì nụ cười của Hoa Mãn Lâu miễn cưỡng đứng thứ nhì đi.
Một đêm này phải di chuyển giữa Trường Lưu Sơn và Thất Sát điện, nên đến buổi sáng Hoa Mãn Lâu mới trở về phòng với gương mặt khá mỏi mệt.
Ở trong phòng, Đông Phương Úc Khanh vẫn chưa có tỉnh lại, Hoa Mãn Lâu sợ quấy rầy giấc ngủ của hắn nên không trực tiếp vào phòng, liền đứng dựa vào khung cửa bên ngoài nhắm mắt dưỡng thần.
” Hoa huynh, huynh đứng bên ngoài cả một đêm sao?” Đông Phương Úc Khanh mở cửa liền nhìn thấy Hoa Mãn Lâu đang nhắm mắt.
Hoa Mãn Lâu mở mắt, trong đôi mắt cất chứa một tia mỏi mệt :” Hôm qua trở về có hơi chậm một chút.”
Đông Phương Úc Khanh dừng một chút, sau đó cười và lắc đầu một cái :” Nếu ta là nữ nhân, nhất định đã bị huynh mê hoặc rồi.” Một kẻ có phong độ lễ tiết như thế thật là kẻ cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng gặp qua.
” Đánh thức người đang say giấc quả thật không phải là một việc tốt.” Hoa Mãn Lâu cười trả lời.
” Hoa Mãn Lâu, ôn nhu của ngươi có phải hay không đều dành cho tất cả mọi người không phân biệt già trẻ nam nữ?”
Hoa Mãn Lâu chỉ cười cười mà không trả lời.
” Ca ca.” Hoa Thiên Cốt nhảy chân sáo một đường ồn ào chạy thẳng qua đây, một hơi liền rơi thẳng vào ngực Hoa Mãn Lâu.
Nàng ngẩng đầu nhìn Hoa Mãn Lâu :” Sao hôm nay hai viền mắt của ca ca hơi có màu đen nha, là hôm qua ngủ không được ngon sao.” Nàng lại quay đầu nhìn Đông Phương Úc Khanh :” Có phải hay không là tối qua ngươi làm loạn gì đó không cho ca ca ngủ?”
Đông Phương Úc Khanh lúc này so với Đậu Nga còn oan hơn :” Tiểu cốt đầu, muội như thế nào mà có thành kiến với ta sâu nặng như thế?”
Hoa Thiên Cốt nghịch ngợm nháy mắt một cái :” Ta chính là hỏi một chút thì đã làm sao.”
” Đông Phương, ngươi chừng nào thì tới được đây.” Một giọng nam vang lên, một chàng thanh niên bước tới, mặc dù trên mặt hắn đang treo lên tươi cười nhưng trong xương vẫn lộ ra cảm giác ung dung cao quý.
” Công tử, ta hôm qua mới đến đây.” Đông Phương Úc Khanh cung kính trả lời.
Bất quá người này giống như không nghe thấy câu trả lời của Đông Phương Úc Khanh, hắn đi thẳng tới bên người Hoa Thiên Cốt :” Trường Lưu Sơn từ khi nago có một tiểu sư muội đáng yêu như vậy.
” Ngươi là ai thế?” Hoa Thiên Cốt hỏi.
” Ta tên là Mạnh Huyền Lãng, cứ coi như là sư huynh của muội đi.” Vừa nói hắn vừa muốn nhéo gương mặt bánh bao của Hoa Thiên Cốt, đơn giản vì nàng quá là đáng yêu.
Nhừn tay của hắn còn chưa chạm đến mặt Hoa Thiên Cốt, đã bị Hoa Mãn Lâu chặn lại.
Mạnh Huyền Lãn ngẩng đầu nhìn lên :” Oa, đây là vị tiên nhân phương nào?”
Hoa Mãn Lâu cười cười, người này trên thân tỏa ra hơi thở như một vị tiên nhân đắc đạo, nhưng tựa hồ rất lạ mặt không giống bất kỳ một thần tiên nào hắn đã chạm mặt.
” Ta là huynh trưởng của Tiểu Cốt.”
Mạnh Huyền Lãng gật đầu một cái :” Thì ra muội tên là Tiểu Cốt nha, sau này làm thê tử của ta được không?”
Đông Phương Úc Khanh bất đắc dĩ thở dài, Mạnh Huyền Lãng này mở miệng nói câu gì là khiến người khác thần kinh câu đó, hoàn toàn là tính tình tiểu hài tử.
” Công tử, đã đến thời gian tu luyện rồi, ta cùng đi với ngài.” Đông Phương Úc Khanh lôi kéo Mạnh Huyền Lãng muốn ròi đi, không để hắn tiếp tục ở chỗ này làm mất mặt.
” Ai nha, Đông Phương, sao ngươi không để ta nói chuyện tiếp với Tiểu Cốt.”
” Công tử đi nhanh đi.”
” Tiểu Cốt, một lúc nữa ta sẽ trở lại nói chuyện với muội.”
” Công tử đi nhanh đi …..”
Ở nơi này tiếng ồn ào vang lên không ngớt, bóng dáng hai người càng ngày càng khuất bóng.
Nửa đêm, Hoa Mãn Lâu bị ngón tay út bên trái không ngừng nhảy lên làm cho tỉnh ngủ.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, dùng tay phải đè xuống cái đầu ngón út không chịu ngừng nghỉ một phút nào kia, sau đó lặng lẽ mở cửa rời phòng.
Ban đêm ở Trường Lưu Sơn hết sức an tĩnh, trong không gian núi non trùng điệp ấy chỉ có duy nhất một mình hắn.
Hoa Mãn Lâu đi một lúc tới sau cánh rừng, rồi dừng lại.
Dưới ánh trăng, một người thản nhiên nằm trên nhánh cây, tóc dài đổ xuống, tùy ý phiêu tán trong gió, ánh trăng xuyên qua kẽ hở của lá cây soi rọi vào gương mặt tuyệt mỹ của hắn, đó là một đôi gò má tựa như thiên thần, xinh đẹp tới trên thế gian không còn từ ngữ nào có thể hình dung được vẻ đẹp ấy. Người nọ khóe miệng mỉm cười, chuyên chú nhìn đầu ngón tay út giật giật.
Hoa Mãn Lâu mũi chân khẽ nhún, lud lên tới cành cây, thì cúi người dùng đầu ngón tay út của bản thân nhẹ nhàng ôm lấy đầu ngón tay út của người nọ :” Sao lại tới đây?”
” Không ngủ được, đi dạo quanh quanh một chút.” Môi đỏ mọng khẽ mấp máy, miệng nhỏ nhẹ nói, lộ ra một mùi rượu nồng nàn.
Hoa Mãn Lâu cười :” Có cần ta bồi ngươi đi ngắm cảnh xung quanh không?”
Sát Thiên Mạch đứng dậy :” Cảnh sắc của Trường Lưu Sơn khó coi chết đi được, có gì mà ngắm.”
” Nhưng nơi này chắc chắn không phải là chỗ đẹp nhất Trường Lưu Sơn.”
” Làm sao ngươi biết?” Lời này là từ miệng một người không nhìn thấy gì thốt ra, thế nào cũng không thể làm cho người ta tin tưởng được.
” Rừng rậm nước trong, núi cao thoáng mát, một nơi như vậy chắc chắn sẽ có một chỗ phi thường xinh đẹp.”
Sát Thiên Mạch tuyệt mỹ, tự nhiên cũng sẽ thích những món đồ xinh đẹp, phong cảnh mỹ miều.
” Vậy ta cũng muốn xem một chút xem nó đẹp tới nhường nào.” Sát Thiên Mạch muốn nhảy lên phượng hoàng lửa, lại bị Hoa Mãn Lâu ngăn cản.
” Ta dẫn ngươi đi, phượng hoàng lửa sẽ che lấp mất ánh sao trên bầu trời.”
Bàn tay Hoa Mãn Lâu ngưng khí, một đám mây từ giữa không trung nhẹ nhàng đáp xuống.
” Hoa Thất Đồng, ngươi học được đằng vân giá vũ từ lúc nào thế?” Đằng vân giá vũ so với thuật ngự kiếm càng khó hơn gấp trăm lần.
Hoa Mãn Lâu cười cười :” Bởi vì ta không thích kiếm.” Kiếm quá mức bén nhọn, quá mức sắc lạnh như băng vậy.
Sát Thiên Mạch bước lên đám mây, xúc cảm mềm nhũn ngược lại so với phượng hoàng lửa còn thoải mái hơn một chút.
Hoa Mãn Lâu khiển mây bay lên trời, Sát Thiên Mạch dán chặt sau lưng hắn, một mùi hoa thoang thoảng truyền tới.
” Hoa Thất Đồng, chẳng lẽ ngươi là hoa uêu biến thành sao?” Sát Thiên Mạch đem đầu vùi trong cổ Hoa Mãn Láu ngửi ngửi, dùng đầu lưỡi liếm liếm ấn ký hoa hồng đỏ tươi tiêm diễm trên cổ hắn.
Hoa Mãn Lâu nhất thời cứng đờ, đám mây cũng rung lắc một hồi.
Đêm hơi lạnh, xúc cảm của thân thể ấm áp dán chặt sau lưng càng thêm rõ ràng.
Hoa Mãn Lâu nắm lấy Sát Thiên Mạch đang tác quái phía sau, chỉ thấy hai gò má hắn ửng đỏ, hiển nhiên là bộ dáng đang say rượu.
Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ cười cười, từ phía sau ôm lấy Sát Thiên Mạch, hai tay giữ chặt lấy hắn:” Thiên Mạch, ngươi nhìn xem.”
Ở phía xa, hàng ngàn hàng vạn vì sao lấp lánh trên nền trời đen đẹp đẽ như những viên dạ minh châu, ánh sánh lấp lánh ánh bạc. Chợt có một vì sao rơi xuống có chiếc đuôi dài xinh đẹp màu xanh dương, vẽ ra trên bầu trời một đường vòng cung thật dài, thật lớn mãi tới một lúc sau mới biết mất hẳn trên bầu trời.
” Hoa Thất Đồng, ngươi nói đi, là ngôi sao kia đẹp, hay ta đẹp hơn?”
Sát Thiên Mạch quay đầu nhìn Hoa Mãn Lâu, hai tròng mắt đỏ tươi cũng đủ khiến cho ngôi sao kia ảm đạm thất sắc.
Hoa Mãn Lâu cười cười :” Ta nghĩ rằng ngươi đẹp hơn nhiều.”
Sát Thiên Mạch cười :” Đương nhiên bản quân là đẹp nhất, đẹp hơn tất cả vạn vật trên thế gian … đứng thứ nhất …” Vừa nói Sát Thiên Mạch liền dựa vào trong ngực Hoa Mãn Lâu mà ngủ thiếp đi.
Chờ tới lúc Sát Thiên Mạch tỉnh lại hắn đã ở Thất Sát điện, đưa tay xoa huyệt Thái Dương đau nhức, thứ rượu Tiên Nhân túy đó quả nhiên là lợi hạ, người bình thường uống vào có thể rơi vào giấc mộng tầm ba bốn năm, ngay cả một Ma quân như Sát Thiên Mạch cũng không chống cự lại được với nó.
” Đan Xuân Thu, hôm qua bản quân trở về như thế nào.” Sát Thiên Mạch chẳng nhớ nổi đêm qua có nhưng chuyện gì xảy ra, giường như hắn đã trải qua một giấc mộng hết sức chân thật.
” Bẩm Ma quân, là Hoa công tử đưa ngài trở về.”
Làm công cụ dưỡng nhan ngự dụng của Sát Thiên Mạch, Hoa Mãn Lâu ở trong Thất Sát điện rất có địa vị, nếu không phải là hắn trời sinh tiên cốt, Đan Xuân Thu thực muốn dụ dỗ hắn đọa ma gia nhập Thất Sát một phen, cho nên Đan Xuân Thu = kẻ trung thành tận tụy hết lòng phục vụ, con chó trung tới không thể trung với Sát Thiên Mạch hơn nữa, đối xử với Hoa Mãn Lâu cũng không tới mức quá tệ.
” Nga?” Sát Thiên Mạch nhíu mày, xem ra chuyện tối hôm qua cũng không hoàn toàn là một giấc mộng, có thể nhìn thấy bộ dạng say rượu của hắn, Hoa Mãn Láu là kẻ đầu tiên.
Bất quá tại sao sau khi say rượu bản thân lại vô ý thức tới tìm Hoa Mãn Lâu, điểm này thì ngay cả Sát Thiên Mạch cũng không nghĩ ra.
Sát Thiên Mạch như có điều suy nghĩ nhìn nhìn đầu ngón tay út bên trái, sau đó cười :” Không phải là mình muốn đi tìm gặp hắn, mà là người kia muốn gặp mình. Nhất định là như vậy.”
Sát Thiên Mạch cứ nghĩ như thế một hồi, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Hoa Mãn Lâu kia, nếu như nụ cười của bản thân hắn là thiên hạ đệ nhất, thì nụ cười của Hoa Mãn Lâu miễn cưỡng đứng thứ nhì đi.
Một đêm này phải di chuyển giữa Trường Lưu Sơn và Thất Sát điện, nên đến buổi sáng Hoa Mãn Lâu mới trở về phòng với gương mặt khá mỏi mệt.
Ở trong phòng, Đông Phương Úc Khanh vẫn chưa có tỉnh lại, Hoa Mãn Lâu sợ quấy rầy giấc ngủ của hắn nên không trực tiếp vào phòng, liền đứng dựa vào khung cửa bên ngoài nhắm mắt dưỡng thần.
” Hoa huynh, huynh đứng bên ngoài cả một đêm sao?” Đông Phương Úc Khanh mở cửa liền nhìn thấy Hoa Mãn Lâu đang nhắm mắt.
Hoa Mãn Lâu mở mắt, trong đôi mắt cất chứa một tia mỏi mệt :” Hôm qua trở về có hơi chậm một chút.”
Đông Phương Úc Khanh dừng một chút, sau đó cười và lắc đầu một cái :” Nếu ta là nữ nhân, nhất định đã bị huynh mê hoặc rồi.” Một kẻ có phong độ lễ tiết như thế thật là kẻ cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng gặp qua.
” Đánh thức người đang say giấc quả thật không phải là một việc tốt.” Hoa Mãn Lâu cười trả lời.
” Hoa Mãn Lâu, ôn nhu của ngươi có phải hay không đều dành cho tất cả mọi người không phân biệt già trẻ nam nữ?”
Hoa Mãn Lâu chỉ cười cười mà không trả lời.
” Ca ca.” Hoa Thiên Cốt nhảy chân sáo một đường ồn ào chạy thẳng qua đây, một hơi liền rơi thẳng vào ngực Hoa Mãn Lâu.
Nàng ngẩng đầu nhìn Hoa Mãn Lâu :” Sao hôm nay hai viền mắt của ca ca hơi có màu đen nha, là hôm qua ngủ không được ngon sao.” Nàng lại quay đầu nhìn Đông Phương Úc Khanh :” Có phải hay không là tối qua ngươi làm loạn gì đó không cho ca ca ngủ?”
Đông Phương Úc Khanh lúc này so với Đậu Nga còn oan hơn :” Tiểu cốt đầu, muội như thế nào mà có thành kiến với ta sâu nặng như thế?”
Hoa Thiên Cốt nghịch ngợm nháy mắt một cái :” Ta chính là hỏi một chút thì đã làm sao.”
” Đông Phương, ngươi chừng nào thì tới được đây.” Một giọng nam vang lên, một chàng thanh niên bước tới, mặc dù trên mặt hắn đang treo lên tươi cười nhưng trong xương vẫn lộ ra cảm giác ung dung cao quý.
” Công tử, ta hôm qua mới đến đây.” Đông Phương Úc Khanh cung kính trả lời.
Bất quá người này giống như không nghe thấy câu trả lời của Đông Phương Úc Khanh, hắn đi thẳng tới bên người Hoa Thiên Cốt :” Trường Lưu Sơn từ khi nago có một tiểu sư muội đáng yêu như vậy.
” Ngươi là ai thế?” Hoa Thiên Cốt hỏi.
” Ta tên là Mạnh Huyền Lãng, cứ coi như là sư huynh của muội đi.” Vừa nói hắn vừa muốn nhéo gương mặt bánh bao của Hoa Thiên Cốt, đơn giản vì nàng quá là đáng yêu.
Nhừn tay của hắn còn chưa chạm đến mặt Hoa Thiên Cốt, đã bị Hoa Mãn Lâu chặn lại.
Mạnh Huyền Lãn ngẩng đầu nhìn lên :” Oa, đây là vị tiên nhân phương nào?”
Hoa Mãn Lâu cười cười, người này trên thân tỏa ra hơi thở như một vị tiên nhân đắc đạo, nhưng tựa hồ rất lạ mặt không giống bất kỳ một thần tiên nào hắn đã chạm mặt.
” Ta là huynh trưởng của Tiểu Cốt.”
Mạnh Huyền Lãng gật đầu một cái :” Thì ra muội tên là Tiểu Cốt nha, sau này làm thê tử của ta được không?”
Đông Phương Úc Khanh bất đắc dĩ thở dài, Mạnh Huyền Lãng này mở miệng nói câu gì là khiến người khác thần kinh câu đó, hoàn toàn là tính tình tiểu hài tử.
” Công tử, đã đến thời gian tu luyện rồi, ta cùng đi với ngài.” Đông Phương Úc Khanh lôi kéo Mạnh Huyền Lãng muốn ròi đi, không để hắn tiếp tục ở chỗ này làm mất mặt.
” Ai nha, Đông Phương, sao ngươi không để ta nói chuyện tiếp với Tiểu Cốt.”
” Công tử đi nhanh đi.”
” Tiểu Cốt, một lúc nữa ta sẽ trở lại nói chuyện với muội.”
” Công tử đi nhanh đi …..”
Ở nơi này tiếng ồn ào vang lên không ngớt, bóng dáng hai người càng ngày càng khuất bóng.