Cao ngạo như Sát Thiên Mạch sẽ không thừa nhận nguyên nhân hắn tới là vì Hoa Mãn Lâu.
“ Ta tới là để đưa cái này, tiểu bất điểm nhi, đây là Xích Thuyên Thiên.” Sát Thiên Mạch từ trên người lấy ra Xích Thuyên Thiên đưa cho Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt mở to hai mắt nghẹn họng nhìn : “ Xích Thuyên Thiên?” Nàng có chút không thể tin được nhận lấy.
“ Tỷ tỷ, sao tỷ lại có Xích Thuyên Thiên?” Nàng có vẫn chưa nghĩ thông.
Sát Thiên Mạch che miệng cười, toát ra vẻ phong tình không bút nào tả xiết, mắt phượng long lanh trong suốt không dính bẩn : “ Tiểu bất điểm nhi, tỷ tỷ là người của ma giới đó, muội có sợ không?”
Hoa Thiên Cốt chỉ thấy nụ cười chao đảo thiên hạ nghiêng nước nghiêng thành kia thiếu chút là té xỉu, chỉ cảm thấy toàn bộ thể xác và linh hồn của bản thân như bị đôi mắt đỏ tươi long lanh kia hút đi. Nàng lắc đầu : “ Tiểu Cốt không sợ, nếu tỷ tỷ đã biết ca ca của muội thì nhất định là người tốt.”
“ Người tốt?” Sát Thiên Mạch nhìn nàng cười, mắt cong cong như vầng trăng khuyết, đây là lần đầu tiên có một kẻ nói hắn là người tốt cho hắn cảm giác thích thú, tuy rằng hắn càng thích tiểu bất điểm nhi nói hắn là một mỹ nhân.
“ Ta đưa Tiểu Cốt về đã rồi sẽ đi tìm người sau.” Mỉm cười tới ngọc thụ lâm phong, Hoa Mãn Lâu quay sang nói với Sát Thiên Mạch.
“ Ta đi Hoa Đảo chờ ngươi, tiểu bất điểm nhi để sau có thời gian rảnh rỗi tỷ tỷ sẽ qua thăm muội được không?” Sát Thiên Mạch nhéo nhéo gương mặt bánh bao của Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt dùng sức gật đầu.
Đứng ở một bên Hoa Mãn Lâu mỉm cười nhìn Hoa Thiên Cốt và Sát Thiên Mạch, hắn có thể cảm nhận được Sát Thiên Mạch đối với Hoa Thiên Cốt thích thú, trong lúc lơ đãng, Hoa Mãn Lâu toát ra tiếu ý vcafng đậm.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp rơi trên người bọn họ, vẽ nên một khung cảnh đẹp đẽ làm say lòng người.
Hoa Mãn Lâu hộ tống Hoa Thiên Cốt trở về Vạn Phúc Cung, nhân tiện dặn đi dặn lại Vân Ẩn nhất định phải chiếu cố tốt cho Hoa Thiên Cốt.
“ Tiểu Cốt, sáng mai ca ca sẽ trở lại.” Hoa Đảo cách Mao Sơn khá xa, đi tới đi lui cũng phải mất hơn nửa buổi tối.
Mắt Hoa Thiên Cốt sáng rực lên : “ Ca ca đi tìm tỷ tỷ có phải hay không?”
Hoa Mãn Lâu gật đầu cười.
“ Vậy ca ca mau đi đi, Tiểu Cốt có thể tự chăm sóc bản thân.” Hoa Thiên Cốt nghịch ngợm nháy nháy mắt : “ Nên ca ca không phải vội vàng trở về đâu.”
Hoa Mãn Lâu có chút bất đắc dĩ cười cười, nhìn thấy thái độ này của Hoa Thiên Cốt, hắn chỉ biết nàng nhất định đang hiểu lầm, bất quá Hoa Mãn Lâu cũng không có ý định giải thích, tựa hồ Sát Thiên Mạch rất thích nghe Hoa Thiên Cốt gọi hắn là tỷ tỷ.
“ Sát tỷ tỷ …” Trước mắt hắn tựa hồ đang hiện ró gương mặt của người kia, tuy rằng mắt hắn không nhìn thấy gì, thế nhưng qua xúc giác, cảm giác khi đôi tay lướt qua khuôn mặt đã có thể tưởng tượng ra khuôn mặt phong hoa tuyệt đại kia.
Nhìn ngón tay út giật giật, tiếu ý trên mặt Hoa Mãn Lâu càng đậm.
Cho tới khi Hoa Mãn Lâu đi tới Hoa Đảo, mặt trời nghiêng bóng tà tà. Bầu trời được mặt trời điểm xuyết vào màu đỏ rực như máu, màu ráng đỏ của mây chiếu ngược lên mặt hồ, khiến cho toàn bộ Hoa Đảo bồng bềnh như tiên cảnh.
Tiếng nước róc rách từ phía xa xa truyền tới, ánh mặt trời chiều tà tà rơi trên thân người kia. Dáng vóc uyển chuyển, thác tóc tím biếc rũ xuống, da dẻ nõn nà như ngọc thạch, yêu mị tới xương tủy.
Dưới làn nước ẩn hiện cặp đùi thon dài cân xứng tráng nõn mịn màng, dòng nước vờn quanh che đi nơi cần thiết, tất cả tạo nên một bức tranh mỹ nhân dục đồ tuyệt đẹp.
“ Hoa Thất Đồng, nước này có chút lạnh.” Môi đỏ mọng khẽ nhếch, hơi thở như lan.
Cảnh tượng như vậy cũng đủ làm cho bất luận người nào huyết mạch phun trào, bất luận nam nữ không phân biệt tuổi tác giới tính.
Đáng tiếc Hoa Mãn Lâu vẫn như cũ không nhìn thấy gì, hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.
Trên mặt Hoa Mãn Lâu vẫn treo nụ cười như cũ đi tới trước mặt Sát Thiên Mạch, tay đặt xuống dưới nước, chỉ trong chốc lát, mặt nước bốc lên làn khói mờ mờ. Nguyên bản nước hồ hơi lạnh đã bị thay đổi thành ôn truyền ấm áp.
Sat Thiên Mạch thoải mái híp mắt, khóe miệng hơi giơ lên : “ Hoa Thất Đồng, sau này ngươi làm tiểu đồng chuyên phụ trách tắm rửa cho ta luôn đi?” Làn nước ấm áp khiến cho Sát Thiên Mạch bị cơn buồn ngủ tập kích, ngay cả âm thanh cũng kéo dài hơn và mềm mềm.
Hoa Mãn Lâu chỉ cười cười không nói gì, hắn nhích lại gần phía trước, để Sát Thiên Mạch dựa vào một bên cánh tay của mình, mà tay còn lại một mực làm tăng nhiệt độ hồ nước.
“ Đêm lạnh, lên trên bờ rồi ngủ tiếp?” Thanh âm ôn nhuận của hắn làm cho không gian lạnh lẽo của buổi tối tăng thêm vài phần ấm áp, Hoa Mãn Lâu cầm lấy y phục vứt một bên đưa cho Sát Thiên Mạch.
“ Ta đã ngủ bao lâu?” Thanh âm của Sát Thiên Mạch có chúa sự mỏi mệt khi vừa tỉnh ngủ, mềm nhũn êm tai cực kỳ.
“ Khoảng chừng một canh giờ có thừa.” Hoa Mãn Lâu vừa cười vừa nói, lúc này Sát Thiên Mạch hoàn toàn dựa vào cánh tay của hắn, nên cánh tay có hơi tê tê.
Sát Thiên Mạch tiếp nhận y phục rồi đứng dậy, tiện tay kéo Hoa Mãn Lâu đứng dậy, tuy nói đều là nam nhân, thế nhưng Hoa Mãn Lâu lại có cảm giác có mọt tia dị trạng xẹt qua lồng ngực, hắn lặng lẽ lắc đầu, tuy rằng hắn nhìn không thấy.
“ Hoa Thất Đồng, giúp ta lau khô tóc đi.”
Hoa Mãn Lâu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, từ từ vén mái tóc dài của Sát Thiên Mạch lên, dùng tiên khí giúp hắn hong khô tóc.
Tay trong lúc lơ đãng đụng phải khuôn mặt Sát Thiên Mạch, có chút lạnh.
“ Tay ngươi làm sao lại lạnh như vậy?” Sát Thiên Mạch quay đầu nhìn Hoa Mãn Lâu, sắc mặt của hắn có chút trắng bệch.
Sát Thiên Mạch cầm tay hắn : “ Vừa nãy ngươi liên tục dùng tiên khí đun nóng nước trong hồ.”
Hoa Mãn Lâu gật đầu.
“ Hoa Thất Đồng, chẳng lẽ ngươi từ trước tới nay đều không bao giờ cự tuyệt người khác ?’’ Dùng tiên khí đun nóng nguyên hồ nước, bây giờ còn tiếp tục dùng tiên khí lau khô tóc cho hắn, sắc mặt không tái nhợt mới là lạ.
Hoa Mãn Lâu suy nghĩ một chút : ‘‘ Rất ít.’’
Nếu nói là rất ít, vậy không bằng nói là không có.
‘‘ Hoa Thất Đồng, sau này ngoại trừ ta, không cho phép ngươi tiếp tục đối xử tốt với tất cả mọi người như thế nữa.’’ Bỗng dưng Sát Thiên Mạch lại thấy khó chịu trong ngực, nếu đổi lại là một người khác, không phải là mình, hắn có phải hay không cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng như thế.
Hoa Mãn Lâu đột nhiên bật cười.
Mắt phượng Sát Thiên Mạch khẽ trừng : ‘‘ Hoa Thất Đồng, ngươi cười cái gì mà cười ?’’
Cái nhìn này tựa như trừng mà không phải trừng, cau như không cau, câu hồn lạc phách người khác.
‘‘ Nghe ngươi nói ta là không nên đối xử tốt với tất cả mọi người, chẳng biết tại sao ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.’’ Hoa Mãn Lâu ăn ngay nói thật, đây chính là tâm trạng của hắn lúc này.
‘‘ Lẽ nào trước nay không có người nào nói qua với ngươi sao?’’ Sát Thiên Mạch nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lâu mà nói, Hoa Mãn Lâu từ trước tới nay vẫn luôn luôn cười yếu ớt, nụ cười kia nói ôn nhu thì rất ôn nhu, nhưng hiện tại khi Hoa Mãn Lâu cười to, lại đem đến cho người ta một cảm giác khác lạ.
‘‘ Có nói qua, thế nhưng cách nói của ngươi không giống với bọn họ.’’ Hoa Mãn Lâu tươi cười ôn nhu nói với Sát Thiên Mạch.
‘‘ Thế nhưng cách nói của ngươi không giống với bọn họ.’’ Mấy chữ này tựa như gió mát thổi vào lòng của Sát Thiên Mạch, một chút một chút đi thẳng đến trái tim hắn.
Mặt trời ngả dần về tây, màn đêm buông xuống, sương mù dày đặc bao phủ Hoa Đảo, nhẹ nhàng vờn quanh, tạo ra một lớp màn sương trắng bao quanh hai người, sương trắng ở dưới ánh sáng dịu nhẹ của vầng trăng, nhuộm thành một màu vàng tươi. Dưới ánh trăng, lá cây rơi rơi, bóng người chập chờn, mặt nước phẳng lạng như gương, đom đóm nhấp nháy.
Trong những bông hoa Quỳnh, những con đom đóm lập lòe lập lòe, như đang điểm thêm chút anh sáng cho bụi hoa càng thêm phần lấp lánh, từng hạt sáng rơi xuống và mất dần trong bụi hoa.
Sát Thiên Mạch tiến lên cầm lấy tay của Hoa Mãn Lâu, rồi kéo hắn đến sát bên bụi hoa nằm xuống.
Sao sang lấp lánh đầy trời, mùi hoa thoang thoảng khắp nơi.
‘‘ Tiểu bất điểm nhi kia là muội muội thân sinh của ngươi sao ?’’
‘‘ Đều không phải ?’’
‘‘ Tiểu bất điểm nhi đó mệnh cách rất kỳ quái.’’ Sát Thiên Mạch quay đầu hướng về Hoa Mãn Lâu mà nói.
Hoa Mãn Lâu cười cười : ‘‘ Vậy thì như thế nào ?’’ Mặc kệ Hoa Thiên Cốt mang số mệnh như thế, cứ coi như là thiên sát cô tinh thì đã sao, Hoa Mãn Lâu hắn vẫn sẽ đối xử tốt với nàng trước sau như một, ở trước mát hắn, Hoa Thiên Cốt vĩnh viễn vẫn là một muội muội đáng yêu luôn cần hán yêu thương chăm sóc.
‘‘ Vì thế sau này Tiểu bất điểm nhi sẽ do bản quân bảo hộ, nhìn khắp lục giới này, còn không có ai có thể cùng ta đối kháng.’’ Sát Thiên Mạch dùng giọng điệu không cho phép kẻ khác cự tuyệt mà nói. Thậm chí Hoa Mãn Lâu còn có thể cảm nhận được khí phách Ma Quân cao ngạo phát ra từ trên người hắn.
Hoa Mãn Lâu ngây người ra một lúc, hắn không thể ngờ tới Sát Thiên Mạch sẽ nói ra những lời như vậy.
Hắn chỉ cười mà không đáp. Trong tay ngắt lấy một đóa hoa Thiên Mạch, hương hoa lan tỏa khắp nơi, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Cao ngạo như Sát Thiên Mạch sẽ không thừa nhận nguyên nhân hắn tới là vì Hoa Mãn Lâu.
“ Ta tới là để đưa cái này, tiểu bất điểm nhi, đây là Xích Thuyên Thiên.” Sát Thiên Mạch từ trên người lấy ra Xích Thuyên Thiên đưa cho Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt mở to hai mắt nghẹn họng nhìn : “ Xích Thuyên Thiên?” Nàng có chút không thể tin được nhận lấy.
“ Tỷ tỷ, sao tỷ lại có Xích Thuyên Thiên?” Nàng có vẫn chưa nghĩ thông.
Sát Thiên Mạch che miệng cười, toát ra vẻ phong tình không bút nào tả xiết, mắt phượng long lanh trong suốt không dính bẩn : “ Tiểu bất điểm nhi, tỷ tỷ là người của ma giới đó, muội có sợ không?”
Hoa Thiên Cốt chỉ thấy nụ cười chao đảo thiên hạ nghiêng nước nghiêng thành kia thiếu chút là té xỉu, chỉ cảm thấy toàn bộ thể xác và linh hồn của bản thân như bị đôi mắt đỏ tươi long lanh kia hút đi. Nàng lắc đầu : “ Tiểu Cốt không sợ, nếu tỷ tỷ đã biết ca ca của muội thì nhất định là người tốt.”
“ Người tốt?” Sát Thiên Mạch nhìn nàng cười, mắt cong cong như vầng trăng khuyết, đây là lần đầu tiên có một kẻ nói hắn là người tốt cho hắn cảm giác thích thú, tuy rằng hắn càng thích tiểu bất điểm nhi nói hắn là một mỹ nhân.
“ Ta đưa Tiểu Cốt về đã rồi sẽ đi tìm người sau.” Mỉm cười tới ngọc thụ lâm phong, Hoa Mãn Lâu quay sang nói với Sát Thiên Mạch.
“ Ta đi Hoa Đảo chờ ngươi, tiểu bất điểm nhi để sau có thời gian rảnh rỗi tỷ tỷ sẽ qua thăm muội được không?” Sát Thiên Mạch nhéo nhéo gương mặt bánh bao của Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt dùng sức gật đầu.
Đứng ở một bên Hoa Mãn Lâu mỉm cười nhìn Hoa Thiên Cốt và Sát Thiên Mạch, hắn có thể cảm nhận được Sát Thiên Mạch đối với Hoa Thiên Cốt thích thú, trong lúc lơ đãng, Hoa Mãn Lâu toát ra tiếu ý vcafng đậm.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp rơi trên người bọn họ, vẽ nên một khung cảnh đẹp đẽ làm say lòng người.
Hoa Mãn Lâu hộ tống Hoa Thiên Cốt trở về Vạn Phúc Cung, nhân tiện dặn đi dặn lại Vân Ẩn nhất định phải chiếu cố tốt cho Hoa Thiên Cốt.
“ Tiểu Cốt, sáng mai ca ca sẽ trở lại.” Hoa Đảo cách Mao Sơn khá xa, đi tới đi lui cũng phải mất hơn nửa buổi tối.
Mắt Hoa Thiên Cốt sáng rực lên : “ Ca ca đi tìm tỷ tỷ có phải hay không?”
Hoa Mãn Lâu gật đầu cười.
“ Vậy ca ca mau đi đi, Tiểu Cốt có thể tự chăm sóc bản thân.” Hoa Thiên Cốt nghịch ngợm nháy nháy mắt : “ Nên ca ca không phải vội vàng trở về đâu.”
Hoa Mãn Lâu có chút bất đắc dĩ cười cười, nhìn thấy thái độ này của Hoa Thiên Cốt, hắn chỉ biết nàng nhất định đang hiểu lầm, bất quá Hoa Mãn Lâu cũng không có ý định giải thích, tựa hồ Sát Thiên Mạch rất thích nghe Hoa Thiên Cốt gọi hắn là tỷ tỷ.
“ Sát tỷ tỷ …” Trước mắt hắn tựa hồ đang hiện ró gương mặt của người kia, tuy rằng mắt hắn không nhìn thấy gì, thế nhưng qua xúc giác, cảm giác khi đôi tay lướt qua khuôn mặt đã có thể tưởng tượng ra khuôn mặt phong hoa tuyệt đại kia.
Nhìn ngón tay út giật giật, tiếu ý trên mặt Hoa Mãn Lâu càng đậm.
Cho tới khi Hoa Mãn Lâu đi tới Hoa Đảo, mặt trời nghiêng bóng tà tà. Bầu trời được mặt trời điểm xuyết vào màu đỏ rực như máu, màu ráng đỏ của mây chiếu ngược lên mặt hồ, khiến cho toàn bộ Hoa Đảo bồng bềnh như tiên cảnh.
Tiếng nước róc rách từ phía xa xa truyền tới, ánh mặt trời chiều tà tà rơi trên thân người kia. Dáng vóc uyển chuyển, thác tóc tím biếc rũ xuống, da dẻ nõn nà như ngọc thạch, yêu mị tới xương tủy.
Dưới làn nước ẩn hiện cặp đùi thon dài cân xứng tráng nõn mịn màng, dòng nước vờn quanh che đi nơi cần thiết, tất cả tạo nên một bức tranh mỹ nhân dục đồ tuyệt đẹp.
“ Hoa Thất Đồng, nước này có chút lạnh.” Môi đỏ mọng khẽ nhếch, hơi thở như lan.
Cảnh tượng như vậy cũng đủ làm cho bất luận người nào huyết mạch phun trào, bất luận nam nữ không phân biệt tuổi tác giới tính.
Đáng tiếc Hoa Mãn Lâu vẫn như cũ không nhìn thấy gì, hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.
Trên mặt Hoa Mãn Lâu vẫn treo nụ cười như cũ đi tới trước mặt Sát Thiên Mạch, tay đặt xuống dưới nước, chỉ trong chốc lát, mặt nước bốc lên làn khói mờ mờ. Nguyên bản nước hồ hơi lạnh đã bị thay đổi thành ôn truyền ấm áp.
Sat Thiên Mạch thoải mái híp mắt, khóe miệng hơi giơ lên : “ Hoa Thất Đồng, sau này ngươi làm tiểu đồng chuyên phụ trách tắm rửa cho ta luôn đi?” Làn nước ấm áp khiến cho Sát Thiên Mạch bị cơn buồn ngủ tập kích, ngay cả âm thanh cũng kéo dài hơn và mềm mềm.
Hoa Mãn Lâu chỉ cười cười không nói gì, hắn nhích lại gần phía trước, để Sát Thiên Mạch dựa vào một bên cánh tay của mình, mà tay còn lại một mực làm tăng nhiệt độ hồ nước.
“ Đêm lạnh, lên trên bờ rồi ngủ tiếp?” Thanh âm ôn nhuận của hắn làm cho không gian lạnh lẽo của buổi tối tăng thêm vài phần ấm áp, Hoa Mãn Lâu cầm lấy y phục vứt một bên đưa cho Sát Thiên Mạch.
“ Ta đã ngủ bao lâu?” Thanh âm của Sát Thiên Mạch có chúa sự mỏi mệt khi vừa tỉnh ngủ, mềm nhũn êm tai cực kỳ.
“ Khoảng chừng một canh giờ có thừa.” Hoa Mãn Lâu vừa cười vừa nói, lúc này Sát Thiên Mạch hoàn toàn dựa vào cánh tay của hắn, nên cánh tay có hơi tê tê.
Sát Thiên Mạch tiếp nhận y phục rồi đứng dậy, tiện tay kéo Hoa Mãn Lâu đứng dậy, tuy nói đều là nam nhân, thế nhưng Hoa Mãn Lâu lại có cảm giác có mọt tia dị trạng xẹt qua lồng ngực, hắn lặng lẽ lắc đầu, tuy rằng hắn nhìn không thấy.
“ Hoa Thất Đồng, giúp ta lau khô tóc đi.”
Hoa Mãn Lâu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, từ từ vén mái tóc dài của Sát Thiên Mạch lên, dùng tiên khí giúp hắn hong khô tóc.
Tay trong lúc lơ đãng đụng phải khuôn mặt Sát Thiên Mạch, có chút lạnh.
“ Tay ngươi làm sao lại lạnh như vậy?” Sát Thiên Mạch quay đầu nhìn Hoa Mãn Lâu, sắc mặt của hắn có chút trắng bệch.
Sát Thiên Mạch cầm tay hắn : “ Vừa nãy ngươi liên tục dùng tiên khí đun nóng nước trong hồ.”
Hoa Mãn Lâu gật đầu.
“ Hoa Thất Đồng, chẳng lẽ ngươi từ trước tới nay đều không bao giờ cự tuyệt người khác ?’’ Dùng tiên khí đun nóng nguyên hồ nước, bây giờ còn tiếp tục dùng tiên khí lau khô tóc cho hắn, sắc mặt không tái nhợt mới là lạ.
Hoa Mãn Lâu suy nghĩ một chút : ‘‘ Rất ít.’’
Nếu nói là rất ít, vậy không bằng nói là không có.
‘‘ Hoa Thất Đồng, sau này ngoại trừ ta, không cho phép ngươi tiếp tục đối xử tốt với tất cả mọi người như thế nữa.’’ Bỗng dưng Sát Thiên Mạch lại thấy khó chịu trong ngực, nếu đổi lại là một người khác, không phải là mình, hắn có phải hay không cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng như thế.
Hoa Mãn Lâu đột nhiên bật cười.
Mắt phượng Sát Thiên Mạch khẽ trừng : ‘‘ Hoa Thất Đồng, ngươi cười cái gì mà cười ?’’
Cái nhìn này tựa như trừng mà không phải trừng, cau như không cau, câu hồn lạc phách người khác.
‘‘ Nghe ngươi nói ta là không nên đối xử tốt với tất cả mọi người, chẳng biết tại sao ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.’’ Hoa Mãn Lâu ăn ngay nói thật, đây chính là tâm trạng của hắn lúc này.
‘‘ Lẽ nào trước nay không có người nào nói qua với ngươi sao?’’ Sát Thiên Mạch nhìn chằm chằm Hoa Mãn Lâu mà nói, Hoa Mãn Lâu từ trước tới nay vẫn luôn luôn cười yếu ớt, nụ cười kia nói ôn nhu thì rất ôn nhu, nhưng hiện tại khi Hoa Mãn Lâu cười to, lại đem đến cho người ta một cảm giác khác lạ.
‘‘ Có nói qua, thế nhưng cách nói của ngươi không giống với bọn họ.’’ Hoa Mãn Lâu tươi cười ôn nhu nói với Sát Thiên Mạch.
‘‘ Thế nhưng cách nói của ngươi không giống với bọn họ.’’ Mấy chữ này tựa như gió mát thổi vào lòng của Sát Thiên Mạch, một chút một chút đi thẳng đến trái tim hắn.
Mặt trời ngả dần về tây, màn đêm buông xuống, sương mù dày đặc bao phủ Hoa Đảo, nhẹ nhàng vờn quanh, tạo ra một lớp màn sương trắng bao quanh hai người, sương trắng ở dưới ánh sáng dịu nhẹ của vầng trăng, nhuộm thành một màu vàng tươi. Dưới ánh trăng, lá cây rơi rơi, bóng người chập chờn, mặt nước phẳng lạng như gương, đom đóm nhấp nháy.
Trong những bông hoa Quỳnh, những con đom đóm lập lòe lập lòe, như đang điểm thêm chút anh sáng cho bụi hoa càng thêm phần lấp lánh, từng hạt sáng rơi xuống và mất dần trong bụi hoa.
Sát Thiên Mạch tiến lên cầm lấy tay của Hoa Mãn Lâu, rồi kéo hắn đến sát bên bụi hoa nằm xuống.
Sao sang lấp lánh đầy trời, mùi hoa thoang thoảng khắp nơi.
‘‘ Tiểu bất điểm nhi kia là muội muội thân sinh của ngươi sao ?’’
‘‘ Đều không phải ?’’
‘‘ Tiểu bất điểm nhi đó mệnh cách rất kỳ quái.’’ Sát Thiên Mạch quay đầu hướng về Hoa Mãn Lâu mà nói.
Hoa Mãn Lâu cười cười : ‘‘ Vậy thì như thế nào ?’’ Mặc kệ Hoa Thiên Cốt mang số mệnh như thế, cứ coi như là thiên sát cô tinh thì đã sao, Hoa Mãn Lâu hắn vẫn sẽ đối xử tốt với nàng trước sau như một, ở trước mát hắn, Hoa Thiên Cốt vĩnh viễn vẫn là một muội muội đáng yêu luôn cần hán yêu thương chăm sóc.
‘‘ Vì thế sau này Tiểu bất điểm nhi sẽ do bản quân bảo hộ, nhìn khắp lục giới này, còn không có ai có thể cùng ta đối kháng.’’ Sát Thiên Mạch dùng giọng điệu không cho phép kẻ khác cự tuyệt mà nói. Thậm chí Hoa Mãn Lâu còn có thể cảm nhận được khí phách Ma Quân cao ngạo phát ra từ trên người hắn.
Hoa Mãn Lâu ngây người ra một lúc, hắn không thể ngờ tới Sát Thiên Mạch sẽ nói ra những lời như vậy.
Hắn chỉ cười mà không đáp. Trong tay ngắt lấy một đóa hoa Thiên Mạch, hương hoa lan tỏa khắp nơi, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng.