” Tiên đan rốt cục ở chỗ nào?” Trên mặt Sát Thiên Mạch có che một miếng lụa trắng, chỉ lộ ra đôi mắt. Nhưng chỉ một đôi hồng mâu đó đã đủ để người ta chìm đắm trong đó, một đôi mồng mâu đỏ tươi như máu chứ không phải trong suốt vô tà, nhưng lại khiến cho nhật nguyệt ảm đạm, hoa dung thất sắc.
Chẳng qua lúc này ấnh mắt của hắn lại hiện rõ hai chữ không vui.
Nghe thấy câu hỏi như vậy, Hoa Mãn Lâu mới biết nguyên nhân mình bị mang đi, thì ra tất cả là do viên đan dược mình ban nãy nhặt được.
Hoa Mãn Lâu nhìn Sát Thiên Mạch đối diện :” Ngươi có phải đang nói tới cái hạt ngọc trăng trắng không?” Giọng nói không hoảng hốt không vội vàng, vẫn ôn nhu như thường ngày.
Sát Thiên Mạch nheo mắt lại, tay áo tím biếc vung lên, rơi vào trước mặt Hoa Mãn Lâu :” Tại sao ngươi vẫn có thể lạnh nhạt như thế?”
Lời này làm cho Hoa Mãn Lâu rơi vào cảnh sờ không được đầu tượng phật.
Mỹ mâu Sát Thiên Mạch trừng to :” Ngươi chẳng lẽ không thấy ánh mắt ta xinh đẹp không kém gương mặt sao?”
Hoa Mãn Lâu ngược lại ngẩn người một chút, hắn không nghĩ tới Sát Thiên Mạch đột nhiên sẽ hỏi một vấn đề như vậy, vấn đề này với vấn đề tiên đan hoàn toàn không liên quan với nhau. ( BL : hò hét ” Có liên quan chứ, tiên đan cũng là để phục vụ cho dung mạo của mỹ nhân”)
Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ cười cười, cobf trả lời Sát Thiên Mạch :” Rất đáng tiếc là đôi mắt của ta lại không thể nhìn thấy.”
” Không nhìn thấy?” Sát Thiên Mạch nhìn chằm chằm ánh mắt Hoa Mãn Lâu một chút, sắc mặt lúc này mới giãn ra một chút :” Khó trách mà ngươi lại không bị sắc đẹp của ta mê hoặc.”
Thì ra là trong lúc Sát Thiên Mạch dùng phượng hoàng lửa đem Hoa Mãn Lâu về Thất Sát điện, suốt dọc đường đi Hoa Mãn Lâu hết sức bình tĩnh, mặc dù hai người tựa sát vào nhau như thế, nhưng mà Sát Thiên Mạch lại không có nhìn thấy sự say mê trong mắt Hoa Mãn Lâu.
Điều này khiến cho Sát Thiên Mạch vô cùng không vui.
Phải biết rằng trên thế gian này kẻ không bị sắc đẹp động lòng người của hắn mê hoặc ngoại trừ Bạch Tử Họa hắn còn chưa có bắt gặp kẻ thứ hai nào đâu.
Vừa nghĩ tới Bạch Tử Họa, Sát Thiên Mạch liền cảm thấy tức tới ngứa răng, tên kia dám đả thương khuôn mặt của hắn, chờ hắn dưỡng tốt gương mặt trở lại nhất định sẽ đi tìm hắn tính sổ!
Biết được chân tướng – Sát Thiên Mạch lại trở lại ghế ngồi trên đại điện của Thất Sát điện, ánh nhìn về phía Hoa Mãn Lâu rõ ràng cao hứng hơn rất nhiều :” Vậy hạt ngọc màu trắng kia ở đâu?”
Hoa Mãn Lâu lại ngẩn người một chút, hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Sát Thiên Mạch đang biến hóa, bất quá hắn hình như có chút không theo kịp tiết tấu của Sát Thiên Mạch.
Mặc dù như vậy, Hoa Mãn Láu vẫn trả lời câu hỏi Sát Thiên Mạch đưa ra, không có một tia mất hứng :” Thời điểm ta vừa mới chạm vào nó, nó liền biến thành một làn khói, có thể đã hòa vào trong cơ thể của ta rồi.”
” Cái gì?” Sát Thiên Mạch đứng lên, chiếc khăn che mặt liền rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt tựa như thiên tiên, một nhan sắc giường như làm lu mờ tất thảy mọi sắc đẹp trên thế giới, một nhan sắc đã sớm không còn có thể để cho người khác dùng ngôn ngữ nào để miêu tả được.
Chẳng qua là trên gò má có một vết sẹo mờ nhạt ước chừng to bằng hạt gạo. Nếu như không để ý kỹ thì không trông thể nào nhìn thấy.
Giọng nói Sát Thiên Mạch dồn dập :” Không được, ngươi mau nhổ ra cho ta.” Không có tiên đan, vậy gương mặt đẹp tới mức kinh thiên động địa của hắn sẽ phải làm thế nào bây giờ!
Hoa Mãn Láu không thể ngờ được Sát Thiên Mạch lại kích động như vậy, bộ dáng kia của hắn giống như là tận thế sắp tới nơi rồi vậy, chẳng lẽ hắn muốn dùng đan dược này hắn dùng để cứu người ư?
” Làm thế nào mới có thể nhổ ra?” Hoa Mãn Lâu nghĩ rằng nếu có thể nhổ ra được, hắn nhất định sẽ đem tuên đan kia nhổ hết ra, không thể không nói Hoa Mãn Lâu hắn quá thánh mẫu, người tốt tới không thể tốt hơn.
Bất quá tiên đan đã thấm vào trong thân thể, căn bản không có cách nào lấy ra được. Nếu không thì giết hắn luyện thành đan dược? Sát Thiên Mạch suy nghĩ, nhưng lại sợ vạn nhất luyện hỏng, sẽ trở ngại hắn trị liệu khuôn mặt, nếu để lại vết sẹo, vậy dung nhan đệ nhất lục giới của hắn sẽ bị phá hư, Sát Thiên Mạch lắc đầu một cái, chuyện này không thể xảy ra được.
Hoa Mãn Lâu :” Tiên đan đã dung hợp vào trong cơ thể của ta, nếu có thể dùng máu của ta chế biến thành dược liệu, hẳn là vẫn còn chút tác dụng.”
” Nga? Chủ ý này ngược lại rất thú vị, bất quá ngươi không sợ ta hút khô máu của ngươi sao?” Sát Thiên Mạch không ngờ tới Hoa Mãn Lâu sẽ đưa ra đề nghị như vậy, lập tức gợi ra hứng thú của hắn.
Hoa Mãn Lâu cười cười :” Nếu là có thể cứu được một mạng người thì tất cả đều đáng giá.” Hắn nói thực dễ dàng, không có nửa điểm hư tình giả ý.
” Ngươi có phải hay không là thân thích của Bạch Tử Họa?” Sát Thiên Mạch lại quay trở lại bên ghế ngồi, trong tay cầm gương, đang cẩn thận soi lại khuôn mặt của mình.
” Bạch Tử Họa?” Hoa Mãn Lâu lắc đầu một cái :” Ta cũng không có quen biết hắn.”
” Nhưng bộ dáng này của ngươi lại vô cùng giống Bạch Tử Họa.” Thời điển nhắc tới ba chữ Bạch Tử Họa, trên mặt Sát Thiên Mạch rõ ràng mang theo tâm tình chán gét.
” Vì nghĩa quên thân, vì lợi ích của thiên hạ, nghe thật phiền toái.”
Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ cười cười, đây là lần đầu tiên hắn thấy ai đó cứu người mà còn bị chê trách.
” Ta không muốn uống máu của ngươi, vạn nhất không tốt với làn da của ta thì sao bây giờ.”
Hoa Mãn Lâu khuyên can :” Vậy chữa thương không trọng yếu sao.”
Mọi người đã từng thấy ai muốn lấy máu mình trị thương cho người khác, người kia không chấp nhận, vẫn còn cứng rắn muốn thay người ta tự tiện quyết định chưa? Không nhầm đâu trước mắt có một người đó, đấy chính là Hoa Mãn Lâu.
Cho nên lo lắng của Hoa Thiên Cốt là hoàn toàn không có dư thừa, việc nói là một ngày nào đó Hoa Mãn Lâu vì cứu người khác mà đem máu của mình rút khô cũng không phải chuyện không thể xảy ra!
” Ai nói là ta bị thương, Bạch Tử Họa hắn còn chưa có thể gây thương tổn được cho ta. Nếu không phải ta nhìn cái bóng của mình phản chiếu trên kiếm của hắn mà thất thần, hắn làm sao có thể đả thương mặt của ta!” Sát Thiên Mạch nói tới đây thì có chút kích động, khuôn mặt của hắn đẹp như vậy mà Bạch Tử Họa cũng có thể nhẫn tâm phá hủy, nhất định là hắn gen tị với sắc đẹp của mình!
Khóe miệng Hoa Mãn Lâu co rút lợi hại, nếu lục này Lục Tiểu Phụng có ở chỗ này nhất định sẽ kinh ngạc lắm luôn, một Hoa Mãn Lâu luôn lạnh nhạt luôn cười ôn nhu cũng sẽ có lúc không thốt lên lời, cũng sẽ có lúc biết bất đắc dĩ.
Ánh mắt Hoa Mãn Lâu mặc dù không nhìn thấy, nhưng mà hắn có một trái tim thất khiếu lung linh, nhưng mà con người trước mắt này lại là một người mà hắn nhìn không thấu.
” Ngươi không phải là người thuộc tiên giới, tại sao lại có tiên cốt?” Ánh mắt Sát Thiên Mạch vẫn không có rời khỏi thân hình của mình trong gương, hắn hết sức đau lòng cho khuôn mặt của mình, vết sẹo lớn như vậy, Bạch Tử Họa ta hận ngươi!
Ban đầu cứ tưởng là do có viên tiên đan kia, Hoa Mãn Lâu không có pháp lực mà lại bất chợt có tiên khí, nhưng qua thời gian càng dài tiên khí phát ra càng dày đặc, lúc này Sát Thiên Mạch mới phát hiện ra.
Hoa Mãn Lâu vẫn cứ mỉm cười :” Ta cũng không rõ ràng lắm, có thể là trời sinh tiên cốt đi.”
Sát Thiên Mạch ngẩn người một chút, buông gương xuống nhìn Hoa Mãn Lâu :” Trời sinh tiên cốt?”
Phải biết rằng trời sinh tiên cốt là hết sức khó có được, nếu là người bình thường tu tiên phải mất mấy trăm năm thậm chí mất cả ngàn năm mới có thể tu được tới nho tôn, nhưng người kia chỉ càn mất vài năm là có thể đạt được.
” Thật tốt quá, thật tốt quá.” Sát Thiên Mạch đột nhiên cao hứng lên, hắn đi tới trước mặt của Hoa Mãn Lâu :” Nếu ngươi có tiên khí, vậy chỉ cần dùng tiên khí kia giúp ta chữa thương dưỡng nhan.”
Phải biết rằng muốn tu luyện tiên khí không phải là việc hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt bình thường, nếu không Sát Thiên Mạch sớm đã nghĩ tới việc dùng tiên khí đó để dưỡng nhan, nhưng không biết vì sao những tiên nhân mà hắn chộp tới từ tiên giới đều nhất mực không chịu hoa phí nguyên khí giúp hắn dưỡng nhan.
Sát Thiên Mạch cũng không còn cách gì khác là đành phải giết chết bọn họ sau đó tự mình hấp thụ tiên khí, nhưng chính là tia tiên khí kia vừa vào trong cơ thể hắn liền tự động chuyển hóa thành yêu khí, làm cho Sát Thiên Mạch rất là bất đắc dĩ.
” Nhưng là…” Hoa Mãn Lâu có chút do dự.
” Ngươi không muốn?” Mỹ mâu của Sát Thiên Mạch nhìn chằm chằm vào hắn, mới vừa rồi còn một hai nói muốn dùng máu chữa thương cho hắn, vừa biết phải dùng tiên khí liền đổi ý ngay, mấy người trong Tiên giới quả nhiên đều tư lợi giống nhau, không đáng tin cậy!
Hoa Mãn Lâu lắc đầu một cái :” Không phải là không nguyện ý, chẳng qua muội muội của tại hạ vẫn còn đang một mình ở trên đỉnh núi Côn Lôn, tại hạ có chút bận tâm về muội muội.”
” Ngươi còn có muội muội?” Ngữ điệu của Sát Thiên Mạch rõ ràng chậm hẳn xuống, nếu cẩn thận nghe ra là biết tâm tình hắn cũng đang chùng hẳn xuống.
” Ta có thể dẫn ngươi đi tìm nàng, nếu mà nàng bình yên vô sự, ngươi sẽ trở lại chữa mặt cho ta, như thế nào?”
Hoa Mãn Lâu không nghĩ tới Sát Thiên Mạch sẽ nói như vậy, hắn tiếp tục nở nụ cười, có chút cảm kích gật đầu một cái.
” Tiên đan rốt cục ở chỗ nào?” Trên mặt Sát Thiên Mạch có che một miếng lụa trắng, chỉ lộ ra đôi mắt. Nhưng chỉ một đôi hồng mâu đó đã đủ để người ta chìm đắm trong đó, một đôi mồng mâu đỏ tươi như máu chứ không phải trong suốt vô tà, nhưng lại khiến cho nhật nguyệt ảm đạm, hoa dung thất sắc.
Chẳng qua lúc này ấnh mắt của hắn lại hiện rõ hai chữ không vui.
Nghe thấy câu hỏi như vậy, Hoa Mãn Lâu mới biết nguyên nhân mình bị mang đi, thì ra tất cả là do viên đan dược mình ban nãy nhặt được.
Hoa Mãn Lâu nhìn Sát Thiên Mạch đối diện :” Ngươi có phải đang nói tới cái hạt ngọc trăng trắng không?” Giọng nói không hoảng hốt không vội vàng, vẫn ôn nhu như thường ngày.
Sát Thiên Mạch nheo mắt lại, tay áo tím biếc vung lên, rơi vào trước mặt Hoa Mãn Lâu :” Tại sao ngươi vẫn có thể lạnh nhạt như thế?”
Lời này làm cho Hoa Mãn Lâu rơi vào cảnh sờ không được đầu tượng phật.
Mỹ mâu Sát Thiên Mạch trừng to :” Ngươi chẳng lẽ không thấy ánh mắt ta xinh đẹp không kém gương mặt sao?”
Hoa Mãn Lâu ngược lại ngẩn người một chút, hắn không nghĩ tới Sát Thiên Mạch đột nhiên sẽ hỏi một vấn đề như vậy, vấn đề này với vấn đề tiên đan hoàn toàn không liên quan với nhau. ( BL : hò hét ” Có liên quan chứ, tiên đan cũng là để phục vụ cho dung mạo của mỹ nhân”)
Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ cười cười, cobf trả lời Sát Thiên Mạch :” Rất đáng tiếc là đôi mắt của ta lại không thể nhìn thấy.”
” Không nhìn thấy?” Sát Thiên Mạch nhìn chằm chằm ánh mắt Hoa Mãn Lâu một chút, sắc mặt lúc này mới giãn ra một chút :” Khó trách mà ngươi lại không bị sắc đẹp của ta mê hoặc.”
Thì ra là trong lúc Sát Thiên Mạch dùng phượng hoàng lửa đem Hoa Mãn Lâu về Thất Sát điện, suốt dọc đường đi Hoa Mãn Lâu hết sức bình tĩnh, mặc dù hai người tựa sát vào nhau như thế, nhưng mà Sát Thiên Mạch lại không có nhìn thấy sự say mê trong mắt Hoa Mãn Lâu.
Điều này khiến cho Sát Thiên Mạch vô cùng không vui.
Phải biết rằng trên thế gian này kẻ không bị sắc đẹp động lòng người của hắn mê hoặc ngoại trừ Bạch Tử Họa hắn còn chưa có bắt gặp kẻ thứ hai nào đâu.
Vừa nghĩ tới Bạch Tử Họa, Sát Thiên Mạch liền cảm thấy tức tới ngứa răng, tên kia dám đả thương khuôn mặt của hắn, chờ hắn dưỡng tốt gương mặt trở lại nhất định sẽ đi tìm hắn tính sổ!
Biết được chân tướng – Sát Thiên Mạch lại trở lại ghế ngồi trên đại điện của Thất Sát điện, ánh nhìn về phía Hoa Mãn Lâu rõ ràng cao hứng hơn rất nhiều :” Vậy hạt ngọc màu trắng kia ở đâu?”
Hoa Mãn Lâu lại ngẩn người một chút, hắn có thể cảm nhận được tâm tình của Sát Thiên Mạch đang biến hóa, bất quá hắn hình như có chút không theo kịp tiết tấu của Sát Thiên Mạch.
Mặc dù như vậy, Hoa Mãn Láu vẫn trả lời câu hỏi Sát Thiên Mạch đưa ra, không có một tia mất hứng :” Thời điểm ta vừa mới chạm vào nó, nó liền biến thành một làn khói, có thể đã hòa vào trong cơ thể của ta rồi.”
” Cái gì?” Sát Thiên Mạch đứng lên, chiếc khăn che mặt liền rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt tựa như thiên tiên, một nhan sắc giường như làm lu mờ tất thảy mọi sắc đẹp trên thế giới, một nhan sắc đã sớm không còn có thể để cho người khác dùng ngôn ngữ nào để miêu tả được.
Chẳng qua là trên gò má có một vết sẹo mờ nhạt ước chừng to bằng hạt gạo. Nếu như không để ý kỹ thì không trông thể nào nhìn thấy.
Giọng nói Sát Thiên Mạch dồn dập :” Không được, ngươi mau nhổ ra cho ta.” Không có tiên đan, vậy gương mặt đẹp tới mức kinh thiên động địa của hắn sẽ phải làm thế nào bây giờ!
Hoa Mãn Láu không thể ngờ được Sát Thiên Mạch lại kích động như vậy, bộ dáng kia của hắn giống như là tận thế sắp tới nơi rồi vậy, chẳng lẽ hắn muốn dùng đan dược này hắn dùng để cứu người ư?
” Làm thế nào mới có thể nhổ ra?” Hoa Mãn Lâu nghĩ rằng nếu có thể nhổ ra được, hắn nhất định sẽ đem tuên đan kia nhổ hết ra, không thể không nói Hoa Mãn Lâu hắn quá thánh mẫu, người tốt tới không thể tốt hơn.
Bất quá tiên đan đã thấm vào trong thân thể, căn bản không có cách nào lấy ra được. Nếu không thì giết hắn luyện thành đan dược? Sát Thiên Mạch suy nghĩ, nhưng lại sợ vạn nhất luyện hỏng, sẽ trở ngại hắn trị liệu khuôn mặt, nếu để lại vết sẹo, vậy dung nhan đệ nhất lục giới của hắn sẽ bị phá hư, Sát Thiên Mạch lắc đầu một cái, chuyện này không thể xảy ra được.
Hoa Mãn Lâu :” Tiên đan đã dung hợp vào trong cơ thể của ta, nếu có thể dùng máu của ta chế biến thành dược liệu, hẳn là vẫn còn chút tác dụng.”
” Nga? Chủ ý này ngược lại rất thú vị, bất quá ngươi không sợ ta hút khô máu của ngươi sao?” Sát Thiên Mạch không ngờ tới Hoa Mãn Lâu sẽ đưa ra đề nghị như vậy, lập tức gợi ra hứng thú của hắn.
Hoa Mãn Lâu cười cười :” Nếu là có thể cứu được một mạng người thì tất cả đều đáng giá.” Hắn nói thực dễ dàng, không có nửa điểm hư tình giả ý.
” Ngươi có phải hay không là thân thích của Bạch Tử Họa?” Sát Thiên Mạch lại quay trở lại bên ghế ngồi, trong tay cầm gương, đang cẩn thận soi lại khuôn mặt của mình.
” Bạch Tử Họa?” Hoa Mãn Lâu lắc đầu một cái :” Ta cũng không có quen biết hắn.”
” Nhưng bộ dáng này của ngươi lại vô cùng giống Bạch Tử Họa.” Thời điển nhắc tới ba chữ Bạch Tử Họa, trên mặt Sát Thiên Mạch rõ ràng mang theo tâm tình chán gét.
” Vì nghĩa quên thân, vì lợi ích của thiên hạ, nghe thật phiền toái.”
Hoa Mãn Lâu bất đắc dĩ cười cười, đây là lần đầu tiên hắn thấy ai đó cứu người mà còn bị chê trách.
” Ta không muốn uống máu của ngươi, vạn nhất không tốt với làn da của ta thì sao bây giờ.”
Hoa Mãn Lâu khuyên can :” Vậy chữa thương không trọng yếu sao.”
Mọi người đã từng thấy ai muốn lấy máu mình trị thương cho người khác, người kia không chấp nhận, vẫn còn cứng rắn muốn thay người ta tự tiện quyết định chưa? Không nhầm đâu trước mắt có một người đó, đấy chính là Hoa Mãn Lâu.
Cho nên lo lắng của Hoa Thiên Cốt là hoàn toàn không có dư thừa, việc nói là một ngày nào đó Hoa Mãn Lâu vì cứu người khác mà đem máu của mình rút khô cũng không phải chuyện không thể xảy ra!
” Ai nói là ta bị thương, Bạch Tử Họa hắn còn chưa có thể gây thương tổn được cho ta. Nếu không phải ta nhìn cái bóng của mình phản chiếu trên kiếm của hắn mà thất thần, hắn làm sao có thể đả thương mặt của ta!” Sát Thiên Mạch nói tới đây thì có chút kích động, khuôn mặt của hắn đẹp như vậy mà Bạch Tử Họa cũng có thể nhẫn tâm phá hủy, nhất định là hắn gen tị với sắc đẹp của mình!
Khóe miệng Hoa Mãn Lâu co rút lợi hại, nếu lục này Lục Tiểu Phụng có ở chỗ này nhất định sẽ kinh ngạc lắm luôn, một Hoa Mãn Lâu luôn lạnh nhạt luôn cười ôn nhu cũng sẽ có lúc không thốt lên lời, cũng sẽ có lúc biết bất đắc dĩ.
Ánh mắt Hoa Mãn Lâu mặc dù không nhìn thấy, nhưng mà hắn có một trái tim thất khiếu lung linh, nhưng mà con người trước mắt này lại là một người mà hắn nhìn không thấu.
” Ngươi không phải là người thuộc tiên giới, tại sao lại có tiên cốt?” Ánh mắt Sát Thiên Mạch vẫn không có rời khỏi thân hình của mình trong gương, hắn hết sức đau lòng cho khuôn mặt của mình, vết sẹo lớn như vậy, Bạch Tử Họa ta hận ngươi!
Ban đầu cứ tưởng là do có viên tiên đan kia, Hoa Mãn Lâu không có pháp lực mà lại bất chợt có tiên khí, nhưng qua thời gian càng dài tiên khí phát ra càng dày đặc, lúc này Sát Thiên Mạch mới phát hiện ra.
Hoa Mãn Lâu vẫn cứ mỉm cười :” Ta cũng không rõ ràng lắm, có thể là trời sinh tiên cốt đi.”
Sát Thiên Mạch ngẩn người một chút, buông gương xuống nhìn Hoa Mãn Lâu :” Trời sinh tiên cốt?”
Phải biết rằng trời sinh tiên cốt là hết sức khó có được, nếu là người bình thường tu tiên phải mất mấy trăm năm thậm chí mất cả ngàn năm mới có thể tu được tới nho tôn, nhưng người kia chỉ càn mất vài năm là có thể đạt được.
” Thật tốt quá, thật tốt quá.” Sát Thiên Mạch đột nhiên cao hứng lên, hắn đi tới trước mặt của Hoa Mãn Lâu :” Nếu ngươi có tiên khí, vậy chỉ cần dùng tiên khí kia giúp ta chữa thương dưỡng nhan.”
Phải biết rằng muốn tu luyện tiên khí không phải là việc hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt bình thường, nếu không Sát Thiên Mạch sớm đã nghĩ tới việc dùng tiên khí đó để dưỡng nhan, nhưng không biết vì sao những tiên nhân mà hắn chộp tới từ tiên giới đều nhất mực không chịu hoa phí nguyên khí giúp hắn dưỡng nhan.
Sát Thiên Mạch cũng không còn cách gì khác là đành phải giết chết bọn họ sau đó tự mình hấp thụ tiên khí, nhưng chính là tia tiên khí kia vừa vào trong cơ thể hắn liền tự động chuyển hóa thành yêu khí, làm cho Sát Thiên Mạch rất là bất đắc dĩ.
” Nhưng là…” Hoa Mãn Lâu có chút do dự.
” Ngươi không muốn?” Mỹ mâu của Sát Thiên Mạch nhìn chằm chằm vào hắn, mới vừa rồi còn một hai nói muốn dùng máu chữa thương cho hắn, vừa biết phải dùng tiên khí liền đổi ý ngay, mấy người trong Tiên giới quả nhiên đều tư lợi giống nhau, không đáng tin cậy!
Hoa Mãn Lâu lắc đầu một cái :” Không phải là không nguyện ý, chẳng qua muội muội của tại hạ vẫn còn đang một mình ở trên đỉnh núi Côn Lôn, tại hạ có chút bận tâm về muội muội.”
” Ngươi còn có muội muội?” Ngữ điệu của Sát Thiên Mạch rõ ràng chậm hẳn xuống, nếu cẩn thận nghe ra là biết tâm tình hắn cũng đang chùng hẳn xuống.
” Ta có thể dẫn ngươi đi tìm nàng, nếu mà nàng bình yên vô sự, ngươi sẽ trở lại chữa mặt cho ta, như thế nào?”
Hoa Mãn Lâu không nghĩ tới Sát Thiên Mạch sẽ nói như vậy, hắn tiếp tục nở nụ cười, có chút cảm kích gật đầu một cái.