Edit: Thỏ
Sau khi Tiểu Hồng và hòa thượng băng qua một trấn nhỏ, họ tình cờ gặp lại một con yêu — — đó chính là nam yêu quái bị tiểu thư nhà giàu nứt vách kia chà đạp!
Nam yêu cũng nhận ra bọn họ, lập tức lau nước mắt nước mũi một phen, rối rít cám ơn bọn họ.
“Lần trước trốn vội quá chưa kịp tạ ơn, tạ ơn các huynh đã cứu ta khỏi đó! Hai huynh đúng là người tốt mà!”
Tiểu Hồng đánh giá y: “Thím là yêu quái gì vậy?”
Nam yêu khóc nức nở, chùi nước mắt trả lời: “Tại hạ là linh ngọc thành tinh.”
Hòa thượng: “Tại sao mi bị nữ ma đầu kia bắt lấy?”
Ngọc tinh lắc lắc đầu: “Tại hạ ngủ gật, tỉnh lại đã thấy…”
Y bị ‘hoàng hoa khuê nữ’ phi lễ bản thân, nhớ lại chỉ muốn khóc chục dòng sông: “Bị nữ ma đầu kia làm… làm…”
Tiểu Hồng an ủi y, cùng y uống rượu thâu đêm, uống đến bọn họ không kiểm soát được mà hóa thành nguyên hình.
Lúc hòa thượng tìm Tiểu Hồng đi về ngủ, nhìn ngọc tinh chỏng chơ nằm một bên mà bừng tỉnh đại ngộ.
“Chẳng trách…”
Thì ra nguyên hình của ngọc tinh giống hệt với cái đó của đàn ông, thế mà là cây ngọc thẩm du à!
*
“Con cáo của ngươi bán bao nhiêu?”
Hòa thượng và Tiểu Hồng ở ven đường nghỉ ngơi, đột nhiên có một kẻ nhà giàu xuất hiện muốn mua Tiểu Hồng.
“Thí chủ thứ lỗi, không bán.”
Người giàu không cam lòng nói: “Ta sẽ cho ngươi rất nhiều tiền. Ngươi mặc đồ rách bươm như vậy, vừa nhìn đã biết nghèo xác nghèo xơ, ta có thể cho ngươi mười lượng bạc.”
Chân mày hòa thượng một chút cũng không động: “Không bán.”
Người giàu cảm thấy đối phương không biết tốt xấu, đang muốn gọi gia đinh gây áp lực thì dưới chân bỗng đau xót, gã cúi đầu nhìn xuống, thế mà dưới chân rơi một thỏi vàng.
“Ôi ôi ôi! Vàng của ta! Vàng của ta!”
Người giàu cũng không còn thời gian để tâm đến bọn họ, hòa thượng nhân cơ hội này đem cáo nhỏ đi xa.
Tiểu Hồng ngồi vắt vẻo trên vai hắn ta, còn đắc ý: “Nhân loại thật tham tiền, mấy thỏi vàng kia chỉ là trò muỗi thôi!”
Hòa thượng: “Nhưng ngươi đào đâu ra vàng nhỉ?”
Tiểu Hồng cứng đơ.
“Đừng bảo dùng phép biến ra, trình độ của ngươi còn chưa cao siêu như thế.”
Tiểu Hồng rũ đầu.
“Nói đi!”
“Trộm…”
Vàng của Tiểu Hồng là lần trước cứu ngọc tinh trộm được. Cáo ta cố ý lạc mất hòa thượng để trộm vàng, đây là sự trừng phạt của cáo ta dành cho nhân loại. Nhưng hòa thượng không cho rằng thế, trộm vẫn hoàn trộm, chớ có biện minh.
Hắn phạt Tiểu Hồng chép một trăm lần kinh văn, chưa chép xong chưa được ngủ.
Tiểu Hồng khổ tâm lắm lắm!
Vì thế, mỹ nam áo đỏ có bốn đuôi, một cái đuôi cuộn một cây bút, hai tay tay năm tay mười, sáu cây bút đồng thời chép phạt. Cảnh tượng kia khiến người ta xem quá đủ rồi!
Một người một yêu nghỉ ngơi ở vùng quê hoang vắng. Đông tuyết tan đi, cỏ cây đâm chồi nảy lộc, mặt trời ấm áp dạt dào chiếu lên thân thể càng thêm biếng nhác.
Cáo lông đỏ cuộn tứ chi, nằm trên tảng đá phơi nắng; bốn móng vuốt đều nhét trong bộ lông mượt dày, bộ dáng híp mắt vô cùng hưởng thụ.
Bỗng nhiên lỗ tai cáo run lên, mở mắt ngáp một cái thật dài, nheo mắt dòm hòa thượng đang xếp bằng ngồi thiền ở một góc. Cáo lắc lắc cái đuôi nhảy xuống từ tảng đá, chạy chậm vài bước, nhìn cái đùi có vẻ ấm áp của hòa thượng kia.
Nơi hoang vu này có rất nhiều động vật nhỏ. Thỏ hoang, gà rừng vẫn được đi, có một hôm Tiểu Hồng còn gặp một con sói tách bầy!
Trông nó không sợ hãi người, vòng quanh bãi cỏ gần hòa thượng kiếm ăn, còn liếm ngón tay hòa thượng nữa! Điều này làm Tiểu Hồng vô cùng bất mãn!
Cáo vẫn luôn hậm hực nhưng không biểu hiện ra ngoài, thẳng đến khi sói hoang luyến tiếc bỏ đi, cáo ta mới bắt đầu phát tác!
Cáo ta hóa thành thân cáo, nằm trên người hòa thượng cọ như điên một trận, còn thè lưỡi liếm ngón tay đối phương.
Hòa thượng như bị điện giật, rụt tay lại: “Ngươi làm gì?”
Tiểu Hồng vừa cọ vừa thỏ thẻ: “Đánh dấu nha!”
Sói hoang kích thích bản năng nguyên thủy trong cáo, mà bấy giờ cáo cũng tận lực khắc chế bản thân lắm mới không nhấc chân tiểu trên người hòa thượng.
Trải qua khoảng thời gian ở chung, cục bông đỏ đã phát hiện mình không ghét hòa thượng như mình tưởng, thậm chí còn thích hắn nữa kìa!
Cáo nhớ đến tiểu thiếu gia của tộc Cáo bọn họ, vì bị con người mê hoặc mà cũng từ bỏ ngai vàng, chợt nghĩ tới bản thân cũng chẳng khác y bất giác phát ra một tiếng nội tâm gào thét.
“Nhân loại đều có độc a!”
Mà đúng lúc này, hòa thượng vừa nhận được tin tức, rằng sư phụ hắn viên tịch, hắn phải trở về để thừa kế chức vị trụ trì.
*
Biểu hiện của hòa thượng trước sau như một, Tiểu Hồng nói huynh muốn khóc thì khóc đi, tui làm chỗ dựa cho huynh. Hòa thượng đáp ngươi suy nghĩ nhiều, ta không khổ sở. Sống chết có số, sư phụ ta chỉ đi về thế giới cực lạc Tây Phương.
Tiểu Hồng hỏi: “Mỗi người đều có thể tới Tây Phương cực lạc?”
Hòa thượng rằng: “Chưa làm chuyện xấu, ngươi có thể đi.”
Tiểu Hồng cẩn thận ngẫm nghĩ, đôi mắt lóe lên ánh sáng: “Tui cũng có thể đi! Hòa thượng, sau này tụi mình chết sẽ gặp lại nhau!”
Hòa thượng sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười: “Đúng vậy, ngươi vui sao?”
“Tui vui lắm!”
Tiểu Hồng vô tâm vô tư đi đằng trước, cũng không thấy hòa thượng dần dần tắt hẳn nụ cười.
Bọn họ đi nửa chặng đường, đột nhiên một ngày kia hòa thượng gọi Tiểu Hồng đến trước mặt, cởi bỏ vòng cổ cho cáo ta, nói: “Ta tiếp quản chức trụ trì, sau này chỉ e không rời chùa miếu. Ngươi theo ta không thích hợp nữa, chi bằng về nhà đi thôi.”
Tiểu Hồng kinh hãi: “Huynh muốn đuổi tui?”
Hòa thượng điềm nhiên đáp: “Chẳng phải ngươi luôn muốn trốn à?”
Tiểu Hồng cười giả lả: “Dù sao không có chuyện gì, tiễn huynh một đoạn cũng có chi đâu.”
Hòa thượng không chút nào do dự: “Không cần, ngươi đi đi.”
Trái tim cáo ta vỡ tan từng mảnh.
“Hứ hứ không chơi với huynh nữa!” Tiểu Hồng khóc thút thít chạy đi.
Hòa thượng không đuổi theo Tiểu Hồng, vẫn luôn đứng đó nhìn cáo xa dần, xa dần, khuất xa mãi mãi…
Sau khi Tiểu Hồng và hòa thượng băng qua một trấn nhỏ, họ tình cờ gặp lại một con yêu — — đó chính là nam yêu quái bị tiểu thư nhà giàu nứt vách kia chà đạp!
Nam yêu cũng nhận ra bọn họ, lập tức lau nước mắt nước mũi một phen, rối rít cám ơn bọn họ.
“Lần trước trốn vội quá chưa kịp tạ ơn, tạ ơn các huynh đã cứu ta khỏi đó! Hai huynh đúng là người tốt mà!”
Tiểu Hồng đánh giá y: “Thím là yêu quái gì vậy?”
Nam yêu khóc nức nở, chùi nước mắt trả lời: “Tại hạ là linh ngọc thành tinh.”
Hòa thượng: “Tại sao mi bị nữ ma đầu kia bắt lấy?”
Ngọc tinh lắc lắc đầu: “Tại hạ ngủ gật, tỉnh lại đã thấy…”
Y bị ‘hoàng hoa khuê nữ’ phi lễ bản thân, nhớ lại chỉ muốn khóc chục dòng sông: “Bị nữ ma đầu kia làm… làm…”
Tiểu Hồng an ủi y, cùng y uống rượu thâu đêm, uống đến bọn họ không kiểm soát được mà hóa thành nguyên hình.
Lúc hòa thượng tìm Tiểu Hồng đi về ngủ, nhìn ngọc tinh chỏng chơ nằm một bên mà bừng tỉnh đại ngộ.
“Chẳng trách…”
Thì ra nguyên hình của ngọc tinh giống hệt với cái đó của đàn ông, thế mà là cây ngọc thẩm du à!
*
“Con cáo của ngươi bán bao nhiêu?”
Hòa thượng và Tiểu Hồng ở ven đường nghỉ ngơi, đột nhiên có một kẻ nhà giàu xuất hiện muốn mua Tiểu Hồng.
“Thí chủ thứ lỗi, không bán.”
Người giàu không cam lòng nói: “Ta sẽ cho ngươi rất nhiều tiền. Ngươi mặc đồ rách bươm như vậy, vừa nhìn đã biết nghèo xác nghèo xơ, ta có thể cho ngươi mười lượng bạc.”
Chân mày hòa thượng một chút cũng không động: “Không bán.”
Người giàu cảm thấy đối phương không biết tốt xấu, đang muốn gọi gia đinh gây áp lực thì dưới chân bỗng đau xót, gã cúi đầu nhìn xuống, thế mà dưới chân rơi một thỏi vàng.
“Ôi ôi ôi! Vàng của ta! Vàng của ta!”
Người giàu cũng không còn thời gian để tâm đến bọn họ, hòa thượng nhân cơ hội này đem cáo nhỏ đi xa.
Tiểu Hồng ngồi vắt vẻo trên vai hắn ta, còn đắc ý: “Nhân loại thật tham tiền, mấy thỏi vàng kia chỉ là trò muỗi thôi!”
Hòa thượng: “Nhưng ngươi đào đâu ra vàng nhỉ?”
Tiểu Hồng cứng đơ.
“Đừng bảo dùng phép biến ra, trình độ của ngươi còn chưa cao siêu như thế.”
Tiểu Hồng rũ đầu.
“Nói đi!”
“Trộm…”
Vàng của Tiểu Hồng là lần trước cứu ngọc tinh trộm được. Cáo ta cố ý lạc mất hòa thượng để trộm vàng, đây là sự trừng phạt của cáo ta dành cho nhân loại. Nhưng hòa thượng không cho rằng thế, trộm vẫn hoàn trộm, chớ có biện minh.
Hắn phạt Tiểu Hồng chép một trăm lần kinh văn, chưa chép xong chưa được ngủ.
Tiểu Hồng khổ tâm lắm lắm!
Vì thế, mỹ nam áo đỏ có bốn đuôi, một cái đuôi cuộn một cây bút, hai tay tay năm tay mười, sáu cây bút đồng thời chép phạt. Cảnh tượng kia khiến người ta xem quá đủ rồi!
Một người một yêu nghỉ ngơi ở vùng quê hoang vắng. Đông tuyết tan đi, cỏ cây đâm chồi nảy lộc, mặt trời ấm áp dạt dào chiếu lên thân thể càng thêm biếng nhác.
Cáo lông đỏ cuộn tứ chi, nằm trên tảng đá phơi nắng; bốn móng vuốt đều nhét trong bộ lông mượt dày, bộ dáng híp mắt vô cùng hưởng thụ.
Bỗng nhiên lỗ tai cáo run lên, mở mắt ngáp một cái thật dài, nheo mắt dòm hòa thượng đang xếp bằng ngồi thiền ở một góc. Cáo lắc lắc cái đuôi nhảy xuống từ tảng đá, chạy chậm vài bước, nhìn cái đùi có vẻ ấm áp của hòa thượng kia.
Nơi hoang vu này có rất nhiều động vật nhỏ. Thỏ hoang, gà rừng vẫn được đi, có một hôm Tiểu Hồng còn gặp một con sói tách bầy!
Trông nó không sợ hãi người, vòng quanh bãi cỏ gần hòa thượng kiếm ăn, còn liếm ngón tay hòa thượng nữa! Điều này làm Tiểu Hồng vô cùng bất mãn!
Cáo vẫn luôn hậm hực nhưng không biểu hiện ra ngoài, thẳng đến khi sói hoang luyến tiếc bỏ đi, cáo ta mới bắt đầu phát tác!
Cáo ta hóa thành thân cáo, nằm trên người hòa thượng cọ như điên một trận, còn thè lưỡi liếm ngón tay đối phương.
Hòa thượng như bị điện giật, rụt tay lại: “Ngươi làm gì?”
Tiểu Hồng vừa cọ vừa thỏ thẻ: “Đánh dấu nha!”
Sói hoang kích thích bản năng nguyên thủy trong cáo, mà bấy giờ cáo cũng tận lực khắc chế bản thân lắm mới không nhấc chân tiểu trên người hòa thượng.
Trải qua khoảng thời gian ở chung, cục bông đỏ đã phát hiện mình không ghét hòa thượng như mình tưởng, thậm chí còn thích hắn nữa kìa!
Cáo nhớ đến tiểu thiếu gia của tộc Cáo bọn họ, vì bị con người mê hoặc mà cũng từ bỏ ngai vàng, chợt nghĩ tới bản thân cũng chẳng khác y bất giác phát ra một tiếng nội tâm gào thét.
“Nhân loại đều có độc a!”
Mà đúng lúc này, hòa thượng vừa nhận được tin tức, rằng sư phụ hắn viên tịch, hắn phải trở về để thừa kế chức vị trụ trì.
*
Biểu hiện của hòa thượng trước sau như một, Tiểu Hồng nói huynh muốn khóc thì khóc đi, tui làm chỗ dựa cho huynh. Hòa thượng đáp ngươi suy nghĩ nhiều, ta không khổ sở. Sống chết có số, sư phụ ta chỉ đi về thế giới cực lạc Tây Phương.
Tiểu Hồng hỏi: “Mỗi người đều có thể tới Tây Phương cực lạc?”
Hòa thượng rằng: “Chưa làm chuyện xấu, ngươi có thể đi.”
Tiểu Hồng cẩn thận ngẫm nghĩ, đôi mắt lóe lên ánh sáng: “Tui cũng có thể đi! Hòa thượng, sau này tụi mình chết sẽ gặp lại nhau!”
Hòa thượng sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười: “Đúng vậy, ngươi vui sao?”
“Tui vui lắm!”
Tiểu Hồng vô tâm vô tư đi đằng trước, cũng không thấy hòa thượng dần dần tắt hẳn nụ cười.
Bọn họ đi nửa chặng đường, đột nhiên một ngày kia hòa thượng gọi Tiểu Hồng đến trước mặt, cởi bỏ vòng cổ cho cáo ta, nói: “Ta tiếp quản chức trụ trì, sau này chỉ e không rời chùa miếu. Ngươi theo ta không thích hợp nữa, chi bằng về nhà đi thôi.”
Tiểu Hồng kinh hãi: “Huynh muốn đuổi tui?”
Hòa thượng điềm nhiên đáp: “Chẳng phải ngươi luôn muốn trốn à?”
Tiểu Hồng cười giả lả: “Dù sao không có chuyện gì, tiễn huynh một đoạn cũng có chi đâu.”
Hòa thượng không chút nào do dự: “Không cần, ngươi đi đi.”
Trái tim cáo ta vỡ tan từng mảnh.
“Hứ hứ không chơi với huynh nữa!” Tiểu Hồng khóc thút thít chạy đi.
Hòa thượng không đuổi theo Tiểu Hồng, vẫn luôn đứng đó nhìn cáo xa dần, xa dần, khuất xa mãi mãi…