Bốn giờ chiều Phi Diệp mới dậy tắm xong chàng ra trước gương chải đầu với hy vọng Tường Vân sắp quạ Chợt nghe tiếng còi xe bóp kêu ngoài cổng Phi Diệp ngạc nhiên buông lược chạy ra. Khi thấy Lâm Huê chàng chưng hửng, Lâm Huê ngồi trên xe nở nụ cười với chàng.
- Anh Phi Diệp... mở cửa cho em đem xe vô chớ.
Phi Diệp nhìn nụ cười đó mời đỡ lo, chàng đã tưởng Lâm Huê hướng dẫn thám tử tới theo sự thúc đẩy của Tường Linh. Chàng mở cổng cho Lâm Huê lái xe vô sân như đã quen thuộc, quả nhiên chàng thấy cả hai chị em Tường Linh đều đứng ở cửa sổ phòng họ nhìn xuống với ánh mắt đăm đăm.
Phi Diệp mỉm cười sẽ nghiêng đầu như chào Tường Linh, nụ cười đắc thắng ấy làm cho Tường Linh tự ái chau mày, nàng đóng mạnh cửa biểu lộ sự bực tức cao độ. Tường Vân ngẩn ngơ nhìn xuống muốn biết cô gái ăn mặc sang trọng lái xe Peugeot 404 kia là ai.
Phi Diệp dơ tay chào Tường Vân với cái hôn kín đáo cho nàng yên tâm rồi mới mời Lâm Huê vô nhà.
Lâm Huê xách bóp đi nhỏnh nhảnh tình tứ liếc chàng hỏi:
- Anh quen nhà bên đó à?
Phi Diệp gật đầu:
- Cô đứng ở cửa sổ trái thường hay sang anh chơi lắm.
Phi Diệp tính nói thật Tường Vân là vị hôn thê sắp cưới, nhưng vì còn muốn giữ cảm tình và tạo hy vọng cho Lâm Huê nên lại thôi, thấy Lâm Huê tự đi tìm mình, Phi Diệp đã nghi nàng thích mình chàng sợ nói thẳng ra mình sắp cưới vợ nàng có thể tuyệt vọng mà ghét mình thì uổng phí công lao làm quen.
Vừa đi bên Lâm Huê, chàng vừa hỏi:
- Sao em biết nhà anh ở đây?
Lâm Huê cười:
- Bí mật mà... Anh ở rộng quá há, một mình à?
Phi Diệp nheo mắt đùa:
- Một mình... nhưng lâu lâu cũng có hai mình.
Lâm Huê nhìn chàng bằng đôi mắt có đuôi:
- Em có quyền ở lại chơi một buổi không?
Phi Diệp cười:
- Hân hạnh lắm chớ.
Lâm Huê ngắm nụ cười và sống mũi của chàng. Khi chàng quay nghiêng nàng thấy vài nét quen thuộc nên ôn nhớ lại những lời Tường Linh đã cho biết, nàng đi sát Phi Diệp và ngắm chàng hoài.
Phi Diệp bắt gặp tia mắt suy tư của Lâm Huê thì lo âu, chàng lấy vẻ bình tĩnh bảo nàng:
- Em ngồi chơi.. em uống nước gì để anh lấy?
Lâm Huê đang suy tư giật mình cười:
- Em không uống đâu.. Đi qua đây ghé thăm anh một chút thôi. Phi Diệp muốn ghi một cảm tình sâu đậm nên bạo dạn đến ngồi lên tay ghế và vuốt tóc nàng:
- Anh không ngờ được em đến thăm. Mừng quá.. anh đang cô đơn lắm.
Lâm Huê quay qua ngước nhìn chàng cặp mắt long lanh, chợt từ quần áo Phi Diệp đưa ra một mùi thơm đàn ông gây gây quen thuộc. Lâm Huê chau mày sẽ gần mặt lại, gần hơn chút nữa, nhắm mắt hít nhè nhẹ.
Sự nhận định bằng khứu giác của nàng mạnh mẽ thật, hôm đó chỉ một chút gió ngược cho nàng ngửi thấy mùi mồ hôi của kẻ cướp tiền mình và nhớ mùi đó mãi. Hôm nay mùi mồ hôi đó đang phảng phất trở lại theo hơi thở nhẹ nhàng của nàng.. Xác thực không sai, Lâm Huê vùng mở mắt nhìn Phi Diệp và nở một nụ cười bí hiểm.
Phi Diệp chột dạ nhưng cũng nở nụ cười hỏi nàng:
- Em ngó anh kỳ vậy, có chuyện gì đó?
Lâm Huê sẽ nhắm mắt ghé vào tai chàng hít nhẹ:
- Em đã tìm thấy một chứng tích quen thuộc cho thấy anh không lạ với em. Phi Diệp hồi hộp, chàng vội kéo tay Lâm Huê và ôm nàng đại, trong khi Lâm Huê còn bàng hoàng chàng đặt mau lên môi nàng một nụ hôn.
Chàng thấy rõ cơ thể Lâm Huê run trong tay mình và hiểu rằng nàng đã chấp nhận trong sung sướng nên hỏi:
- Em nói sao, anh quen với em à?
Lâm Huê nhìn chàng tình tứ và sẽ lắc đầu mỉm cười:
- Có lẽ em quen anh từ kiếp trước.. Vì thật tình em thấy anh rất quen, không thể nào quên.
Phi Diệp chỉ nghe giọng ởm ờ đó mà ngầm hiểu Lâm Huê đã quen chàng trong trường hợp nào, nụ cười bí ẩn của nàng đã tố cáo sự đó.
Cố nén nỗi bấn loạn, Phi Diệp dìu Lâm Huê trong tay và sẽ xoa nhẹ bờ vai:
- Lâm Huệ. em là người con gái có duyên thầm.. anh.. anh mến em lắm. Lâm Huê ngước nhìn Phi Diệp:
- Còn em.. em yêu anh. Người ta bảo em anh là tên cướp.. Nhưng đối với em nếu đó là sự thật thì em vẫn yêu và còn tặng thêm anh vài triệu nữa. Nói thế cho anh hiểu em đã yêu anh hơn bất cứ thứ gì trên đời, anh nghĩ sao?
Người ta là ai Phi Diệp dư biết, chàng tái người khi nghe LÂM HUÊ dám nói thẳng điều đó với mình, chàng cười gượng và bảo Lâm Huê.
- Anh không hiểu em nói gì, nhưng anh yêu em là đủ dầu anh đã có vị hôn thê. Lâm Huê chau mày:
- Anh đã có vị hôn thê à? Ai đâu?
Phi Diệp nói thật:
- Tường Vân.. cô gái đứng trên cửa sổ nhìn em khi nãy đó. Một mối lo âu và kinh ngạc làm cho Lâm Huê nhíu mày vội chụp cánh tay chàng:
- Cô nữ thám tử đó ư?
Phi Diệp lắc đầu:
- Không, em cô ta...
Lâm Huê chợt nở nụ cười:
- Vậy có lẽ cô chị cũng yêu nên không ưa anh?
Phi Diệp gật đầu:
- Cô ta đang tính dùng đủ cách để phá cho anh không có ngày cưới em cổ.
Lâm Huê thở phào:
- Đúng.. vậy thì em không tin anh yêu em... Phi Diệp nhìn nàng lạnh lùng:
- Tại sao em nói thế?
- Tại vị hôn thê của anh đẹp. Phi Diệp nhìn sâu vào mắt nàng:
- Em thông minh lắm... Nhưng em chưa hiểu tâm hồn đàn ông con trai. Chưa chắc đẹp họ đã yêu đâu. Có khi họ yêu vì cái duyên thầm, vì tánh nết hoặc vì cùng chung lý tưởng em ạ và còn một điều nữa quan trọng hơn là đàn ông cùng một lúc có thể yêu nhiều người đàn bà đối với ai họ cũng yêu thành thật được. Lâm Huê sẽ lắc đầu:
- Nhưng.. em không thích một tình yêu san sẻ... thế mà bây giờ em đành chấp nhận tình bộ ba cho dễ xử.. vì em yêu anh. Phi Diệp hoang mang nhìn nàng:
- Vậy là làm sao?
- Nghĩa là anh phải yêu em cũng như yêu Tường Vân và không bao giờ có đám cưới Tường Vân.
Phi Diệp cười:
- Chưa nghe cô gái nào có đề nghị lạ như em.
Lâm Huê gật đầu:
- Đúng.. nếu không xấu xí em sẽ đòi độc quyền yêu anh nhưng bây giờ em hiểu nếu đòi độc quyền anh sẽ giả dối hoặc thanh toán em cho rộng đường của anh. Phi Diệp toát mồ hôi, chàng tưởng chừng như Lâm Huê đã biết chàng thủ tiêu bà HY nên chau mày:
- Em nói gì kỳ vậy?
Lâm Huê nắm tay chàng:
- Không kỳ đâu, em yêu anh, anh là người con trai đầu tiên đến với em.. Nhưng em biết lý do gì anh đến, lý do gì anh nói yêu em... Em chấp nhận lý do thầm kín đó bởi vì là con người ai cũng biết tự vệ và cần tự vệ những khi gặp nguy hiểm.. Nhưng em lại ghét yêu giả dối, em không thích bị anh lợi dụng nên em điều đình thẳng với anh một tình yêu chân thành cho anh thấy rằng tuy xấu hơn Tường Vân nhưng em yêu anh hơn nàng.
Phi Diệp không ngờ cô gái lai Lâm Huê lại thông minh và có tình yêu cuồng nhiệt đến thế, chàng ngạc nhiên quá đổi, khi nàng vừa dứt lời chàng ôm choàng lấy nàng:
- Và lòng em cũng đẹp, cao thượng hơn ai hết.. anh yêu em.
Lâm Huê run trong tay chàng mà gật đầu:
- Nếu anh nhìn thấy thế thì em tin ít ra cũng được yêu chân thật chớ không phải ngu ngốc để bị lợi dụng.
- Bây giờ chúng ta đã hiểu nhau quá, vậy ta thỏa thuận nhé, người yêu của em?
Tuy không yêu Lâm Huê thật tình nhưng Phi Diệp cũng gật:
- Người yêu của anh...
Bốn cánh môi áp vào nhau và lần này Lâm Huê tin tưởng mình được yêu chân thật. Dầu là một cô gái không nhan sắc thì nàng cũng có tự ái, tin tưởng chàng đã yêu mình vì nết, mến mình vì giàu.
Trong khi ấy Phi Diệp không khỏi lo âu nghĩ mau đến hoàn cảnh rắc rối có thể đến cho chàng. Sự rắc rối đó tới liền thật vì Tường Vân thấy cô gái lạ vô nhà Phi Diệp khá lâu thì nóng ruột thay áo chạy qua.
Tường Linh đã lấy xe đi, nàng tìm nạn nhân thứ ba để thử ván bài của mình. Phi Diệp vội buông Lâm Huê ra khi thấy bóng Tường Vân qua khung cửa kính. Tường Vân đặt tay lên nắm cửa thì Phi Diệp vội ra mở cửa, nàng nhìn chàng hỏi khi cánh cửa vừa hé:
- Sao cô ta ở chơi lâu quá vậy?
Phi Diệp vội thì thầm rất khéo:
- Cô ta là nạn nhân vụ cướp, em đã biết chứ?
Tường Vân gật đầu, Phi Diệp nói:
- Vậy mà Tường Linh kiếm đến đây. Em đủ hiểu tầm quan trọng đối với anh. Tường Vân gật đầu:
- Nhưng...
Phi Diệp thấy Tường Vân đưa mắt ngó vô thì ghé tai nàng nói nhỏ:
- Xí thấy mồ, cô ta không có gì hấp dẫn đâu đừng ghen ẩu cho mệt.. về nghỉ đi. Tường Vân chớp mắt suy nghĩ một giây rồi mỉm cười sẽ gật:
- Tối em qua anh...
Phi Diệp hôn nhẹ vào trán nàng:
- Anh chờ...
Rồi chàng khép cửa lại...
CHờ Tường Vân về rồi Lâm Huê bước tới sau lưng chàng:
- Vị hôn thê của anh đó à?
Vẻ mặt Lâm Huê mất vui từ lúc thấy Tường Vân qua đây, Phi Diệp vội ôm vai nàng:
- Anh đã cho em biết trước kh Tường Vân qua thì em hiểu anh thành thật với em và việc riêng của anh với Tường Vân không thành vấn đề cho em bận tâm nữa. Phi Diệp khéo léo và giỏi tâm lý cùng độ, cho nên Lâm Huê làm thinh trở vô ghế ngồi.
Phi Diệp đến bên âu yếm vuốt má nàng:
- Chúng ta đi ăn nhé, anh mời em?
Lâm Huê thấy Tường Vân qua mà Phi Diệp vẫn điềm tĩnh vui với mình thì yên tâm.
Nàng đâu hiểu tâm lý đàn bà, ai không ghen khi yêu nhưng sở dĩ Tường Vân chịu để im cho Phi Diệp tiếp nàng là vì Tường Vân thấy nàng quá xấu, không đáng là địch thủ.
Chỉ nhờ tự ái của hai người con gái cùng mạnh mà Phi Diệp ở giữa được yên thân. Chàng muốn trêu Tường Linh nên đi cùng xe với Lâm Huê mà để xe mình ở nhà. Như thế bắt buộc Lâm Huê phải đưa chàng về và đó là dịp để Tường Linh thấy giữa hai người rất thân.
Xem vậy đủ hiểu số Phi Diệp đào hoa cũng như may mắn, mỗi lần bị kẹt thì ái tình lại cứu chàng, ái tình luôn luôn đến với chàng dễ dãi quá.
Tường Vân tin lời Phi Diệp bỏ về nhưng vẫn lén nhìn qua, nàng thấy Phi Diệp ngồi bên Lâm Huê không xứng đôi nên yên tâm lắm:
- Xí quá, như thế làm sao ảnh yêu nổi mà sợ?
Tường Vân đã sẵn nết na của một vợ hiền, nhìn thấy chồng sắp cưới đi với kẻ khác trước mắt mình như thế thật là khổ tâm, mà nàng biết nghĩ dẹp lòng ghen qua một bên vậy đủ hiểu là Phi Diệp có phước lớn.
Phi Diệp lái xe của Lâm Huê vô thẳng Chợ Lớn, đến nhà hàng Đồng Khánh hai người lên lầu, Lâm Huê sung sướng hân hoan ra mặt, nàng hãnh diện với những người quen biết ở khu này vì có bạn trai thuộc loại hoà hoa phong nhã.
Bây giờ ngồi trước mặt Phi Diệp tư tưởng nàng lại tiến xa hơn, nàng bảo chàng:
- Anh à.. Nếu em đưa anh về thăm ba em, anh chịu không?
Phi Diệp gật đầu:
- Chịu gấp.. Được đến chào bác anh thích lắm chứ.
Lâm Huê nhìn chàng cười tình tứ:
- Vậy thì ăn xong chúng mình về nghe anh?
Phi Diệp vừa cười vừa nhìn xuống đường nơi hai người ngồi là hàng ba lầu một, Phi Diệp định ngồi đó để ngó xuống coi xe luôn.
Chợt chàng chau mày vì thấy Tường Linh đi cùng người đàn bà mà chàng quen mặt, người đó cũng là nạn nhân của chàng, bà ta là chủ một tiệm vàng và hột xoàn ở đường Đồng Khánh.
Phi Diệp biến sắc quay nhìn Lâm Huê thấy nàng đang coi thực đơn, chàng đỡ lo... nhưng căm tức Tường Linh vô cùng:
- Rõ ràng Tường Linh quyết phá ta đến cùng.. Nếu đã qua hai người, bà HY và Lâm Huê, mà Tường Linh vẫn tiếp tục cuộc điều tra thì đủ biết Tường Linh đã tin chắc ta là thủ phạm rồi. Nàng chỉ còn tìm nhân chứng hoặc đợi một sơ hở của ta. Phi Diệp lo âu trong lòng, chàng nhìn Lâm Huê và nghĩ rằng phen này chàng sẽ bị rắc rối chớ không suông sẻ như hai lần vừa qua, trí não chàng đang căng thẳng tìm kế thoát thân, vì chàng hiểu nạn nhân này là người trợn mắt ngó chàng lâu hơn hết, đáng lẽ chàng phải thủ tiêu bà ta ngay lúc đó nhưng vì quá vội thành thử phải rút lui mau.
Hơn nữa Phi Diệp không muốn nhúng tay vào máu, chàng tránh giết người nhưng hôm nay thì chàng lo âu mình không còn được tự do bao lâu nữa, bởi lẽ biết Tường Linh quyết tâm hại chàng nên sẽ ở sát bên nạn nhân đến lúc gặp chàng cho bà ta nhận diện.
Tự nhiên một ý nghĩ loé trong óc chàng như ánh chớp soi đường trong một đêm giông bão, chàng thấy nhẹ nhàng nên ngồi ngay ngắn nhìn Lâm Huê nở nụ cười duyên:
- Lâm Huê, em tính đưa anh về ra mắt ba em à. Rủi ba em tưởng anh xin vô làm rể thì sao?
Lâm Huê cười:
- Thì ra ba mừng chớ sao.. Ổng đang mong cho em có chồng.. Con gái duy nhất mà anh. Em thì xấu xí nhưng ai làm chồng em thì tốt lắm, ba sẽ chia cho một nửa gia tài.
Phi Diệp nghe lòng rộn rã hồi hộp, nếu lấy Lâm Huê chàng sẽ chẳng thiệt gì trái lại sẽ có lợi đủ thứ, tuy nàng kém nhan sắc nhưng chàng đã có tình yêu ở Tường Vân rồi, Tường Vân sẽ bổ khuyết vô chỗ yếu kém của Lâm Huê. Chàng cương quyết lựa chọn tình yêu ở Lâm Huê như tìm một dụng cụ cần cho chàng sống nên trầm giọng bắt đầu vào mưu lược:
- Lâm Huê, em nói yêu anh nhất trên đời phải không?
Lâm Huê nhìn chàng đắm đuối:
- Vì anh là người tình thứ nhất và duy nhất của em.
Phi Diệp sẽ thở dài:
- Chỉ sợ em không tin anh được lâu dài vì em sẽ cho rằng tại anh ham tiền của, ham giàu mà yêu em. Lâm Huê long lanh đôi mắt:
- Ồ không.. chẳng bao giờ em nghĩ thế bởi vì em biết anh cũng thừa tiền, cũng có xe, có biệt thự như ai vậy. Anh còn ham làm chi nữa.
Phi Diệp chớp mắt ởm ờ:
- Nhưng.. còn ba em, biết đâu ông nghĩ thế?
Lâm Huê nói:
- Ba cưng em lắm, nếu ổng gặp anh thấy anh biết anh thương em là bà em chịu liền hà.. Anh yên chí đi.
Phi Diệp suy nghĩ tìm một mưu kế bắt Lâm Huê phải dâng cả hồnlẫn xác cho chàng, chàng làm vẻ mừng rỡ bảo:
- Nếu em được ba cưng như thế thì chắc anh có thể ở lại với em.. Anh muốn được cùng em ăn cơm tối và tâm tình.
Đôi mắt Lâm Huê sáng rực, vậy là nàng đã nắm chắc được hạnh phúc trong tay, nắm chắc sẽ gạt được Tường Vân ra khỏi tâm khảm Phi Diệp và có một người chồng xứng đáng.
Phi Diệp đề phòng kỹ nên tính sẽ chờ dàn xếp trong chuyện tình cảm với Lâm Huê mới về nhà.
Ăn xong Phi Diệp trả tiền chớ không chịu để nàng trả, khi xuống xe Lâm Huê hỏi:
- Bây giờ về thẳng nhà em nhé?
Phi Diệp gật đầu, Lâm Huê nói:
- Biệt thự của cha em rộng lắm, anh có thể ở chơi bên nhà riêng của em mà không ai để ý, mấy người làm ở nhà em thì chỉ biết tuân lệnh anh ạ.
Phi Diệp gật đầu choàng tay qua vai Lâm Huê trong khi lái xe, Lâm Huê thấy cảm giác chơi vơi sung sướng kỳ lạ khi có chàng ngồi cạnh, nàng không ngờ đời mình lại hạnh phúc như thế.
Biệt thự nhà tỷ phú Lâm Lý cha Lâm Huê thật nguy nga lộng lẫy, trang bị toàn những đồ tối tân nhập cảng từ Âu Mỹ.
Trong đó chia ra ba căn lầu mà căn giữa lớn bằng hai căn hai bên, Phi Diệp theo tay Lâm Huê quẹo xe vào phía trái và ngừng ở căn lầu riêng dành cho nàng, lúc xuống xe Lâm Huê bảo chàng:
- Không có xe của ba ở nhà chắc ổng đi vắng vậy anh vô chơi chờ ba về em sẽ giới thiệu anh.
Phi Diệp gật đầu theo Lâm Huê vô nhà, lúc này chàng mới thấy sự giàu sang của cha con Lâm Huê thật quá cỡ, vậy thì việc chàng lấy 5 triệu của họ chỉ như là lấy năm trăm bạc ở tứi người khác mà thôi. Nghĩa lý gì.
Lên tới lầu Lâm Huê âu yếm nhìn chàng:
- Anh ngồi chơi chờ em thay đồ mát.. Tiếc rằng nhà em không có đồ mát cho anh. Hay là em qua lấy kimono của cha em cho anh mặc đỡ được không?
Phi Diệp gật đầu:
- Sợ phiền em... Lâm Huê lườm yêu chàng:
- Phiền gì... anh thay đồ đi tắm đi rồi em đem kimono chọ. Lẹ đi. Nàng nói như ra lệnh, một cái lệnh đáng yêu quá. Phi Diệp thấy mình lâng lâng dễ chịu hẳn.
Cô gái trời bắt xấu chớp được chàng trai như Phi Diệp là bắt được của quý rồi còn gì, LÂM HUÊ muốn nhân dịp này đem hết sự sang giàu đặt vào tay chàng để đổi lấy hạnh phúc, Phi Diệp cũng đang cầu mong sẽ bắt hồn Lâm Huê bằng tài năng của mình, Lâm Huê sẽ là kẻ tay chân trung thành cho chàng sai khiến.
Người này nuôi ý lợi dụng ngưòi kia, Phi Diệp đứng trên lầu nhìn theo Lâm Huê xuống sân qua bên nhà cha mẹ nàng mà vui thầm. Chàng nghĩ:
- Tường Linh sẽ thất bại keo nữa và giải nghệ trong tức tưởi chớ sức mấy mà trổ tài nổi.
Mối tình đối với Tường Linh trong lòng Phi Diệp cạn khô, tình đã đổi ra thù, Phi Diệp quyết dùng thủ đoạn làm cho Tường Linh phải thua nhục mới nghe. Phi Diệp tắm xong đang lau mình đã nghe tiếng Lâm Huê nói vô:
- Em để áo ngoài này anh cứ ra lấy thay, em chờ anh ở phòng khách nghe.
Lâm Huê đang ngồi gác chân dũa móng tay, có về đây nhìn nàng ung dung thanh thoát trong bộ đồ mát bằng tơ, Phi Diệp mới thấy nàng không xấu lắm, tướng mạo cũng sáng sủa đúng vẻ một cô tiểu thư đài các. Phi Diệp ngắm nàng rồi cười:
- Em có tướng phong lưu lắm chớ bộ.
Lâm Huê cười:
- Em nghe mấy ông thầy tướng cũng nói thế và họ còn bảo em có chồng chậm trễ đừng buồn vì có chậm mới tốt, chồng em sẽ là người đàng hoàng lắm. Phi Diệp cười:
- Đàng hoàng như anh nè, phải không?
Lâm Huê đứng phắt lên đưa cả hai tay về phía Phi Diệp nũng nịu:
- Ai biết.. Còn chờ xem đã chớ bô...
Bốn giờ chiều Phi Diệp mới dậy tắm xong chàng ra trước gương chải đầu với hy vọng Tường Vân sắp quạ Chợt nghe tiếng còi xe bóp kêu ngoài cổng Phi Diệp ngạc nhiên buông lược chạy ra. Khi thấy Lâm Huê chàng chưng hửng, Lâm Huê ngồi trên xe nở nụ cười với chàng.
- Anh Phi Diệp... mở cửa cho em đem xe vô chớ.
Phi Diệp nhìn nụ cười đó mời đỡ lo, chàng đã tưởng Lâm Huê hướng dẫn thám tử tới theo sự thúc đẩy của Tường Linh. Chàng mở cổng cho Lâm Huê lái xe vô sân như đã quen thuộc, quả nhiên chàng thấy cả hai chị em Tường Linh đều đứng ở cửa sổ phòng họ nhìn xuống với ánh mắt đăm đăm.
Phi Diệp mỉm cười sẽ nghiêng đầu như chào Tường Linh, nụ cười đắc thắng ấy làm cho Tường Linh tự ái chau mày, nàng đóng mạnh cửa biểu lộ sự bực tức cao độ. Tường Vân ngẩn ngơ nhìn xuống muốn biết cô gái ăn mặc sang trọng lái xe Peugeot kia là ai.
Phi Diệp dơ tay chào Tường Vân với cái hôn kín đáo cho nàng yên tâm rồi mới mời Lâm Huê vô nhà.
Lâm Huê xách bóp đi nhỏnh nhảnh tình tứ liếc chàng hỏi:
- Anh quen nhà bên đó à?
Phi Diệp gật đầu:
- Cô đứng ở cửa sổ trái thường hay sang anh chơi lắm.
Phi Diệp tính nói thật Tường Vân là vị hôn thê sắp cưới, nhưng vì còn muốn giữ cảm tình và tạo hy vọng cho Lâm Huê nên lại thôi, thấy Lâm Huê tự đi tìm mình, Phi Diệp đã nghi nàng thích mình chàng sợ nói thẳng ra mình sắp cưới vợ nàng có thể tuyệt vọng mà ghét mình thì uổng phí công lao làm quen.
Vừa đi bên Lâm Huê, chàng vừa hỏi:
- Sao em biết nhà anh ở đây?
Lâm Huê cười:
- Bí mật mà... Anh ở rộng quá há, một mình à?
Phi Diệp nheo mắt đùa:
- Một mình... nhưng lâu lâu cũng có hai mình.
Lâm Huê nhìn chàng bằng đôi mắt có đuôi:
- Em có quyền ở lại chơi một buổi không?
Phi Diệp cười:
- Hân hạnh lắm chớ.
Lâm Huê ngắm nụ cười và sống mũi của chàng. Khi chàng quay nghiêng nàng thấy vài nét quen thuộc nên ôn nhớ lại những lời Tường Linh đã cho biết, nàng đi sát Phi Diệp và ngắm chàng hoài.
Phi Diệp bắt gặp tia mắt suy tư của Lâm Huê thì lo âu, chàng lấy vẻ bình tĩnh bảo nàng:
- Em ngồi chơi.. em uống nước gì để anh lấy?
Lâm Huê đang suy tư giật mình cười:
- Em không uống đâu.. Đi qua đây ghé thăm anh một chút thôi. Phi Diệp muốn ghi một cảm tình sâu đậm nên bạo dạn đến ngồi lên tay ghế và vuốt tóc nàng:
- Anh không ngờ được em đến thăm. Mừng quá.. anh đang cô đơn lắm.
Lâm Huê quay qua ngước nhìn chàng cặp mắt long lanh, chợt từ quần áo Phi Diệp đưa ra một mùi thơm đàn ông gây gây quen thuộc. Lâm Huê chau mày sẽ gần mặt lại, gần hơn chút nữa, nhắm mắt hít nhè nhẹ.
Sự nhận định bằng khứu giác của nàng mạnh mẽ thật, hôm đó chỉ một chút gió ngược cho nàng ngửi thấy mùi mồ hôi của kẻ cướp tiền mình và nhớ mùi đó mãi. Hôm nay mùi mồ hôi đó đang phảng phất trở lại theo hơi thở nhẹ nhàng của nàng.. Xác thực không sai, Lâm Huê vùng mở mắt nhìn Phi Diệp và nở một nụ cười bí hiểm.
Phi Diệp chột dạ nhưng cũng nở nụ cười hỏi nàng:
- Em ngó anh kỳ vậy, có chuyện gì đó?
Lâm Huê sẽ nhắm mắt ghé vào tai chàng hít nhẹ:
- Em đã tìm thấy một chứng tích quen thuộc cho thấy anh không lạ với em. Phi Diệp hồi hộp, chàng vội kéo tay Lâm Huê và ôm nàng đại, trong khi Lâm Huê còn bàng hoàng chàng đặt mau lên môi nàng một nụ hôn.
Chàng thấy rõ cơ thể Lâm Huê run trong tay mình và hiểu rằng nàng đã chấp nhận trong sung sướng nên hỏi:
- Em nói sao, anh quen với em à?
Lâm Huê nhìn chàng tình tứ và sẽ lắc đầu mỉm cười:
- Có lẽ em quen anh từ kiếp trước.. Vì thật tình em thấy anh rất quen, không thể nào quên.
Phi Diệp chỉ nghe giọng ởm ờ đó mà ngầm hiểu Lâm Huê đã quen chàng trong trường hợp nào, nụ cười bí ẩn của nàng đã tố cáo sự đó.
Cố nén nỗi bấn loạn, Phi Diệp dìu Lâm Huê trong tay và sẽ xoa nhẹ bờ vai:
- Lâm Huệ. em là người con gái có duyên thầm.. anh.. anh mến em lắm. Lâm Huê ngước nhìn Phi Diệp:
- Còn em.. em yêu anh. Người ta bảo em anh là tên cướp.. Nhưng đối với em nếu đó là sự thật thì em vẫn yêu và còn tặng thêm anh vài triệu nữa. Nói thế cho anh hiểu em đã yêu anh hơn bất cứ thứ gì trên đời, anh nghĩ sao?
Người ta là ai Phi Diệp dư biết, chàng tái người khi nghe LÂM HUÊ dám nói thẳng điều đó với mình, chàng cười gượng và bảo Lâm Huê.
- Anh không hiểu em nói gì, nhưng anh yêu em là đủ dầu anh đã có vị hôn thê. Lâm Huê chau mày:
- Anh đã có vị hôn thê à? Ai đâu?
Phi Diệp nói thật:
- Tường Vân.. cô gái đứng trên cửa sổ nhìn em khi nãy đó. Một mối lo âu và kinh ngạc làm cho Lâm Huê nhíu mày vội chụp cánh tay chàng:
- Cô nữ thám tử đó ư?
Phi Diệp lắc đầu:
- Không, em cô ta...
Lâm Huê chợt nở nụ cười:
- Vậy có lẽ cô chị cũng yêu nên không ưa anh?
Phi Diệp gật đầu:
- Cô ta đang tính dùng đủ cách để phá cho anh không có ngày cưới em cổ.
Lâm Huê thở phào:
- Đúng.. vậy thì em không tin anh yêu em... Phi Diệp nhìn nàng lạnh lùng:
- Tại sao em nói thế?
- Tại vị hôn thê của anh đẹp. Phi Diệp nhìn sâu vào mắt nàng:
- Em thông minh lắm... Nhưng em chưa hiểu tâm hồn đàn ông con trai. Chưa chắc đẹp họ đã yêu đâu. Có khi họ yêu vì cái duyên thầm, vì tánh nết hoặc vì cùng chung lý tưởng em ạ và còn một điều nữa quan trọng hơn là đàn ông cùng một lúc có thể yêu nhiều người đàn bà đối với ai họ cũng yêu thành thật được. Lâm Huê sẽ lắc đầu:
- Nhưng.. em không thích một tình yêu san sẻ... thế mà bây giờ em đành chấp nhận tình bộ ba cho dễ xử.. vì em yêu anh. Phi Diệp hoang mang nhìn nàng:
- Vậy là làm sao?
- Nghĩa là anh phải yêu em cũng như yêu Tường Vân và không bao giờ có đám cưới Tường Vân.
Phi Diệp cười:
- Chưa nghe cô gái nào có đề nghị lạ như em.
Lâm Huê gật đầu:
- Đúng.. nếu không xấu xí em sẽ đòi độc quyền yêu anh nhưng bây giờ em hiểu nếu đòi độc quyền anh sẽ giả dối hoặc thanh toán em cho rộng đường của anh. Phi Diệp toát mồ hôi, chàng tưởng chừng như Lâm Huê đã biết chàng thủ tiêu bà HY nên chau mày:
- Em nói gì kỳ vậy?
Lâm Huê nắm tay chàng:
- Không kỳ đâu, em yêu anh, anh là người con trai đầu tiên đến với em.. Nhưng em biết lý do gì anh đến, lý do gì anh nói yêu em... Em chấp nhận lý do thầm kín đó bởi vì là con người ai cũng biết tự vệ và cần tự vệ những khi gặp nguy hiểm.. Nhưng em lại ghét yêu giả dối, em không thích bị anh lợi dụng nên em điều đình thẳng với anh một tình yêu chân thành cho anh thấy rằng tuy xấu hơn Tường Vân nhưng em yêu anh hơn nàng.
Phi Diệp không ngờ cô gái lai Lâm Huê lại thông minh và có tình yêu cuồng nhiệt đến thế, chàng ngạc nhiên quá đổi, khi nàng vừa dứt lời chàng ôm choàng lấy nàng:
- Và lòng em cũng đẹp, cao thượng hơn ai hết.. anh yêu em.
Lâm Huê run trong tay chàng mà gật đầu:
- Nếu anh nhìn thấy thế thì em tin ít ra cũng được yêu chân thật chớ không phải ngu ngốc để bị lợi dụng.
- Bây giờ chúng ta đã hiểu nhau quá, vậy ta thỏa thuận nhé, người yêu của em?
Tuy không yêu Lâm Huê thật tình nhưng Phi Diệp cũng gật:
- Người yêu của anh...
Bốn cánh môi áp vào nhau và lần này Lâm Huê tin tưởng mình được yêu chân thật. Dầu là một cô gái không nhan sắc thì nàng cũng có tự ái, tin tưởng chàng đã yêu mình vì nết, mến mình vì giàu.
Trong khi ấy Phi Diệp không khỏi lo âu nghĩ mau đến hoàn cảnh rắc rối có thể đến cho chàng. Sự rắc rối đó tới liền thật vì Tường Vân thấy cô gái lạ vô nhà Phi Diệp khá lâu thì nóng ruột thay áo chạy qua.
Tường Linh đã lấy xe đi, nàng tìm nạn nhân thứ ba để thử ván bài của mình. Phi Diệp vội buông Lâm Huê ra khi thấy bóng Tường Vân qua khung cửa kính. Tường Vân đặt tay lên nắm cửa thì Phi Diệp vội ra mở cửa, nàng nhìn chàng hỏi khi cánh cửa vừa hé:
- Sao cô ta ở chơi lâu quá vậy?
Phi Diệp vội thì thầm rất khéo:
- Cô ta là nạn nhân vụ cướp, em đã biết chứ?
Tường Vân gật đầu, Phi Diệp nói:
- Vậy mà Tường Linh kiếm đến đây. Em đủ hiểu tầm quan trọng đối với anh. Tường Vân gật đầu:
- Nhưng...
Phi Diệp thấy Tường Vân đưa mắt ngó vô thì ghé tai nàng nói nhỏ:
- Xí thấy mồ, cô ta không có gì hấp dẫn đâu đừng ghen ẩu cho mệt.. về nghỉ đi. Tường Vân chớp mắt suy nghĩ một giây rồi mỉm cười sẽ gật:
- Tối em qua anh...
Phi Diệp hôn nhẹ vào trán nàng:
- Anh chờ...
Rồi chàng khép cửa lại...
CHờ Tường Vân về rồi Lâm Huê bước tới sau lưng chàng:
- Vị hôn thê của anh đó à?
Vẻ mặt Lâm Huê mất vui từ lúc thấy Tường Vân qua đây, Phi Diệp vội ôm vai nàng:
- Anh đã cho em biết trước kh Tường Vân qua thì em hiểu anh thành thật với em và việc riêng của anh với Tường Vân không thành vấn đề cho em bận tâm nữa. Phi Diệp khéo léo và giỏi tâm lý cùng độ, cho nên Lâm Huê làm thinh trở vô ghế ngồi.
Phi Diệp đến bên âu yếm vuốt má nàng:
- Chúng ta đi ăn nhé, anh mời em?
Lâm Huê thấy Tường Vân qua mà Phi Diệp vẫn điềm tĩnh vui với mình thì yên tâm.
Nàng đâu hiểu tâm lý đàn bà, ai không ghen khi yêu nhưng sở dĩ Tường Vân chịu để im cho Phi Diệp tiếp nàng là vì Tường Vân thấy nàng quá xấu, không đáng là địch thủ.
Chỉ nhờ tự ái của hai người con gái cùng mạnh mà Phi Diệp ở giữa được yên thân. Chàng muốn trêu Tường Linh nên đi cùng xe với Lâm Huê mà để xe mình ở nhà. Như thế bắt buộc Lâm Huê phải đưa chàng về và đó là dịp để Tường Linh thấy giữa hai người rất thân.
Xem vậy đủ hiểu số Phi Diệp đào hoa cũng như may mắn, mỗi lần bị kẹt thì ái tình lại cứu chàng, ái tình luôn luôn đến với chàng dễ dãi quá.
Tường Vân tin lời Phi Diệp bỏ về nhưng vẫn lén nhìn qua, nàng thấy Phi Diệp ngồi bên Lâm Huê không xứng đôi nên yên tâm lắm:
- Xí quá, như thế làm sao ảnh yêu nổi mà sợ?
Tường Vân đã sẵn nết na của một vợ hiền, nhìn thấy chồng sắp cưới đi với kẻ khác trước mắt mình như thế thật là khổ tâm, mà nàng biết nghĩ dẹp lòng ghen qua một bên vậy đủ hiểu là Phi Diệp có phước lớn.
Phi Diệp lái xe của Lâm Huê vô thẳng Chợ Lớn, đến nhà hàng Đồng Khánh hai người lên lầu, Lâm Huê sung sướng hân hoan ra mặt, nàng hãnh diện với những người quen biết ở khu này vì có bạn trai thuộc loại hoà hoa phong nhã.
Bây giờ ngồi trước mặt Phi Diệp tư tưởng nàng lại tiến xa hơn, nàng bảo chàng:
- Anh à.. Nếu em đưa anh về thăm ba em, anh chịu không?
Phi Diệp gật đầu:
- Chịu gấp.. Được đến chào bác anh thích lắm chứ.
Lâm Huê nhìn chàng cười tình tứ:
- Vậy thì ăn xong chúng mình về nghe anh?
Phi Diệp vừa cười vừa nhìn xuống đường nơi hai người ngồi là hàng ba lầu một, Phi Diệp định ngồi đó để ngó xuống coi xe luôn.
Chợt chàng chau mày vì thấy Tường Linh đi cùng người đàn bà mà chàng quen mặt, người đó cũng là nạn nhân của chàng, bà ta là chủ một tiệm vàng và hột xoàn ở đường Đồng Khánh.
Phi Diệp biến sắc quay nhìn Lâm Huê thấy nàng đang coi thực đơn, chàng đỡ lo... nhưng căm tức Tường Linh vô cùng:
- Rõ ràng Tường Linh quyết phá ta đến cùng.. Nếu đã qua hai người, bà HY và Lâm Huê, mà Tường Linh vẫn tiếp tục cuộc điều tra thì đủ biết Tường Linh đã tin chắc ta là thủ phạm rồi. Nàng chỉ còn tìm nhân chứng hoặc đợi một sơ hở của ta. Phi Diệp lo âu trong lòng, chàng nhìn Lâm Huê và nghĩ rằng phen này chàng sẽ bị rắc rối chớ không suông sẻ như hai lần vừa qua, trí não chàng đang căng thẳng tìm kế thoát thân, vì chàng hiểu nạn nhân này là người trợn mắt ngó chàng lâu hơn hết, đáng lẽ chàng phải thủ tiêu bà ta ngay lúc đó nhưng vì quá vội thành thử phải rút lui mau.
Hơn nữa Phi Diệp không muốn nhúng tay vào máu, chàng tránh giết người nhưng hôm nay thì chàng lo âu mình không còn được tự do bao lâu nữa, bởi lẽ biết Tường Linh quyết tâm hại chàng nên sẽ ở sát bên nạn nhân đến lúc gặp chàng cho bà ta nhận diện.
Tự nhiên một ý nghĩ loé trong óc chàng như ánh chớp soi đường trong một đêm giông bão, chàng thấy nhẹ nhàng nên ngồi ngay ngắn nhìn Lâm Huê nở nụ cười duyên:
- Lâm Huê, em tính đưa anh về ra mắt ba em à. Rủi ba em tưởng anh xin vô làm rể thì sao?
Lâm Huê cười:
- Thì ra ba mừng chớ sao.. Ổng đang mong cho em có chồng.. Con gái duy nhất mà anh. Em thì xấu xí nhưng ai làm chồng em thì tốt lắm, ba sẽ chia cho một nửa gia tài.
Phi Diệp nghe lòng rộn rã hồi hộp, nếu lấy Lâm Huê chàng sẽ chẳng thiệt gì trái lại sẽ có lợi đủ thứ, tuy nàng kém nhan sắc nhưng chàng đã có tình yêu ở Tường Vân rồi, Tường Vân sẽ bổ khuyết vô chỗ yếu kém của Lâm Huê. Chàng cương quyết lựa chọn tình yêu ở Lâm Huê như tìm một dụng cụ cần cho chàng sống nên trầm giọng bắt đầu vào mưu lược:
- Lâm Huê, em nói yêu anh nhất trên đời phải không?
Lâm Huê nhìn chàng đắm đuối:
- Vì anh là người tình thứ nhất và duy nhất của em.
Phi Diệp sẽ thở dài:
- Chỉ sợ em không tin anh được lâu dài vì em sẽ cho rằng tại anh ham tiền của, ham giàu mà yêu em. Lâm Huê long lanh đôi mắt:
- Ồ không.. chẳng bao giờ em nghĩ thế bởi vì em biết anh cũng thừa tiền, cũng có xe, có biệt thự như ai vậy. Anh còn ham làm chi nữa.
Phi Diệp chớp mắt ởm ờ:
- Nhưng.. còn ba em, biết đâu ông nghĩ thế?
Lâm Huê nói:
- Ba cưng em lắm, nếu ổng gặp anh thấy anh biết anh thương em là bà em chịu liền hà.. Anh yên chí đi.
Phi Diệp suy nghĩ tìm một mưu kế bắt Lâm Huê phải dâng cả hồnlẫn xác cho chàng, chàng làm vẻ mừng rỡ bảo:
- Nếu em được ba cưng như thế thì chắc anh có thể ở lại với em.. Anh muốn được cùng em ăn cơm tối và tâm tình.
Đôi mắt Lâm Huê sáng rực, vậy là nàng đã nắm chắc được hạnh phúc trong tay, nắm chắc sẽ gạt được Tường Vân ra khỏi tâm khảm Phi Diệp và có một người chồng xứng đáng.
Phi Diệp đề phòng kỹ nên tính sẽ chờ dàn xếp trong chuyện tình cảm với Lâm Huê mới về nhà.
Ăn xong Phi Diệp trả tiền chớ không chịu để nàng trả, khi xuống xe Lâm Huê hỏi:
- Bây giờ về thẳng nhà em nhé?
Phi Diệp gật đầu, Lâm Huê nói:
- Biệt thự của cha em rộng lắm, anh có thể ở chơi bên nhà riêng của em mà không ai để ý, mấy người làm ở nhà em thì chỉ biết tuân lệnh anh ạ.
Phi Diệp gật đầu choàng tay qua vai Lâm Huê trong khi lái xe, Lâm Huê thấy cảm giác chơi vơi sung sướng kỳ lạ khi có chàng ngồi cạnh, nàng không ngờ đời mình lại hạnh phúc như thế.
Biệt thự nhà tỷ phú Lâm Lý cha Lâm Huê thật nguy nga lộng lẫy, trang bị toàn những đồ tối tân nhập cảng từ Âu Mỹ.
Trong đó chia ra ba căn lầu mà căn giữa lớn bằng hai căn hai bên, Phi Diệp theo tay Lâm Huê quẹo xe vào phía trái và ngừng ở căn lầu riêng dành cho nàng, lúc xuống xe Lâm Huê bảo chàng:
- Không có xe của ba ở nhà chắc ổng đi vắng vậy anh vô chơi chờ ba về em sẽ giới thiệu anh.
Phi Diệp gật đầu theo Lâm Huê vô nhà, lúc này chàng mới thấy sự giàu sang của cha con Lâm Huê thật quá cỡ, vậy thì việc chàng lấy triệu của họ chỉ như là lấy năm trăm bạc ở tứi người khác mà thôi. Nghĩa lý gì.
Lên tới lầu Lâm Huê âu yếm nhìn chàng:
- Anh ngồi chơi chờ em thay đồ mát.. Tiếc rằng nhà em không có đồ mát cho anh. Hay là em qua lấy kimono của cha em cho anh mặc đỡ được không?
Phi Diệp gật đầu:
- Sợ phiền em... Lâm Huê lườm yêu chàng:
- Phiền gì... anh thay đồ đi tắm đi rồi em đem kimono chọ. Lẹ đi. Nàng nói như ra lệnh, một cái lệnh đáng yêu quá. Phi Diệp thấy mình lâng lâng dễ chịu hẳn.
Cô gái trời bắt xấu chớp được chàng trai như Phi Diệp là bắt được của quý rồi còn gì, LÂM HUÊ muốn nhân dịp này đem hết sự sang giàu đặt vào tay chàng để đổi lấy hạnh phúc, Phi Diệp cũng đang cầu mong sẽ bắt hồn Lâm Huê bằng tài năng của mình, Lâm Huê sẽ là kẻ tay chân trung thành cho chàng sai khiến.
Người này nuôi ý lợi dụng ngưòi kia, Phi Diệp đứng trên lầu nhìn theo Lâm Huê xuống sân qua bên nhà cha mẹ nàng mà vui thầm. Chàng nghĩ:
- Tường Linh sẽ thất bại keo nữa và giải nghệ trong tức tưởi chớ sức mấy mà trổ tài nổi.
Mối tình đối với Tường Linh trong lòng Phi Diệp cạn khô, tình đã đổi ra thù, Phi Diệp quyết dùng thủ đoạn làm cho Tường Linh phải thua nhục mới nghe. Phi Diệp tắm xong đang lau mình đã nghe tiếng Lâm Huê nói vô:
- Em để áo ngoài này anh cứ ra lấy thay, em chờ anh ở phòng khách nghe.
Lâm Huê đang ngồi gác chân dũa móng tay, có về đây nhìn nàng ung dung thanh thoát trong bộ đồ mát bằng tơ, Phi Diệp mới thấy nàng không xấu lắm, tướng mạo cũng sáng sủa đúng vẻ một cô tiểu thư đài các. Phi Diệp ngắm nàng rồi cười:
- Em có tướng phong lưu lắm chớ bộ.
Lâm Huê cười:
- Em nghe mấy ông thầy tướng cũng nói thế và họ còn bảo em có chồng chậm trễ đừng buồn vì có chậm mới tốt, chồng em sẽ là người đàng hoàng lắm. Phi Diệp cười:
- Đàng hoàng như anh nè, phải không?
Lâm Huê đứng phắt lên đưa cả hai tay về phía Phi Diệp nũng nịu:
- Ai biết.. Còn chờ xem đã chớ bô...