Chuyện ta hồi kinh không ai biết, Thẩm Thời Kình giấu ta ở trong phủ của hắn.
Nghe Thẩm Thời Kình nói, hoàng thượng đem chuyện thái tử bỏ mình đổ lên đầu sát tinh như ta, bên ngoài đã lan truyền ta c.hết ở Giang Nam.
Đan Bắc hầu phủ không còn chỗ dựa vững chắc là thái tử, hiện tại cũng không ngừng kéo bè kết phái.
Nhưng ta không hiểu, vì sao Thẩm Thời Kình lại mạo hiểm giấu ta, điều duy nhất ta có thể nghĩ đến chính là hắn thèm muốn thân thể của ta.
Bởi vì vốn liếng duy nhất bây giờ của ta chỉ là thân thể này thôi.
Ban đêm ta mặc sa y đơn bạc chờ ở trong phòng hắn, thiếu nữ trong gương tóc đen như mực, khiến khuôn mặt xinh đẹp kia càng thêm nhợt nhạt đáng thương, duy chỉ có nốt ruồi đỏ ở mi tâm lại càng tăng thêm một phần xinh đẹp.
Phải, ta sẽ tự dâng bản thân mình.
Bây giờ thế cục trong triều không giống như lúc trước, Thẩm Thời Kình là hoàng tử sắp bị mọi người lãng quên hiện tại lại như mặt trời ban ngày.
Hoàng hậu mất nhi tử, Thẩm Thời Kình vừa vặn lại là một hoàng tử không có mẫu tộc, lúc này hoàng hậu cố ý để hắn làm con thừa tự dưới danh nghĩa mình.
Có chỗ dựa vững chắc là hoàng hậu này, thuận theo thời gian, có lẽ hắn sẽ là trữ quân tiếp theo.
Ta chỉ có thể sống sót khi bám vào hắn.
Sống một cách vinh quang rực rỡ, chứ không phải là tham sống sợ c.hết.
Vì vậy, ta có thể làm bất cứ chuyện gì, miễn là ta có thể leo lên được.
Phụ thân mẫu thân vì Lý Đàm Hoa mà không tiếc bức ta vào đường cùng, hết lần này tới lần khác ông trời đã cho ta một cơ hội tái sinh.
Vậy thì ta có c.hết cũng sẽ không buông tay.
Lúc hắn trở về, nhìn thấy ta, đôi mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó nhíu mày thật sâu.
Ta siết chặt tay, ra vẻ dịu dàng ân cần thay y phục cho hắn, nhưng ta còn chưa đụng được hắn thì đã bị hắn nắm lấy cổ tay, ấn vào tường.
Vẻ mặt hắn rất hung hãn, sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn chằm chằm ta khiến ta cảm thấy có chút đáng sợ.
Ta hơi nghiêng đầu, thấp giọng hô: “Điện hạ.”
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Làm cái gì, quyến rũ rõ ràng như vậy mà còn nhìn không ra sao?
Ta cắn môi, điềm đạm đáng thương nói: “Ta muốn hầu hạ ngài.”
“Cho nên thiếu tự trọng?”
Hắn cũng không cần làm cái gì, chỉ nói những lời này thật giống như đã lột [email protected] lớp sa y này của ta không còn một mảnh.
Ta rũ mắt không nói.
“Ngươi yên tâm, ta giữ ngươi lại ắt có chỗ dùng, ngươi cũng không cần hao hết tâm tư lấy lòng ta, sau này muốn làm gì thì làm.”
Ta nghe không hiểu: “Ta có ích lợi gì?”
Hắn cười khẽ một tiếng buông ta ra, xoay người cởi ngoại bào, không trả lời ta.
Ta sững sờ tại chỗ, nhìn hắn cởi hết y phục, lộ ra thân trên rắn chắc.
Bên hông hắn được băng bó, vẫn còn từng sợi tơ m.áu chảy ra ngoài.
Hắn quay đầu nhìn ta: “Có biết khâu vết thương không?”
Ta nhìn vết thương do đao kia, có chút nhói trong tim.
“Chuyện này là thế nào?”
“Hôm qua gặp phải thích khách, hiện tại số người muốn g.iết ta đếm không xuể, ngươi còn cảm thấy đi theo ta tốt hay không?”
“Nhưng nếu bây giờ ta đi ra khỏi phủ tứ hoàng tử, cũng chỉ có một con đường c.hết.”
Hắn vì tránh đả thảo kinh xà, ngay cả lang trung cũng không mời, hôm nay chỉ băng bó vết thương liền đi thượng triều.
Ta vội vàng đi tìm kim chỉ.
Ta run tay, sợi chỉ vẫn do hắn xâu vào.
Ta đưa cho hắn một bình rượu mạnh, hắn không nhận lấy.
“Ta chưa từng khâu qua vết thương, nếu ngươi không uống chút rượu, ta sợ sẽ làm đau ngươi.”
“Người muốn g.iết ta quá nhiều, ta muốn thời thời khắc khắc duy trì thanh tỉnh. Ngươi cứ coi như thêu hoa, ta chịu được.”
Thêu hoa, nói nghe thật đơn giản, nếu ta chỉ thêu một bông hoa thì không thể nào đau c.hết hắn.
Ta hít một hơi thật sâu, cầm lấy kim chỉ, nướng nó trên ngọn nến.
Toàn bộ quá trình hắn đau cũng không hừ lấy một tiếng, mồ hôi lạnh dày đặc chảy đầy người.
“Giống y như con rết, kỹ năng thêu của ngươi cũng không được tốt lắm.”
Sau khi khâu xong, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, còn có tâm trạng đùa giỡn.
Ta xử lý m.áu trên người hắn và m.áu trên vải, thay y phục sạch sẽ cho hắn.
Hắn lại nói: “Ngươi có biết mẫu phi ta đã c.hết như thế nào không?”
Tay ta khựng lại, ta lắc đầu.
“Năm người c.hết ta mới bốn tuổi, trước kia người là tì nữ của hoàng hậu, sau khi được hoàng thượng lâm hạnh thì có ta. Nhưng sau khi người thừa ân, hoàng hậu lại đưa người đến Hoán Y Cục, người bí mật sinh hạ ta ở Hoán Y Cục mới được hoàng thượng phong làm mỹ nhân. Sau đó người bị hoàng hậu vu hãm tư thông với thị vệ, ta tận mắt thấy người bị xử tử, sau khi c.hết ngay cả phi lăng cũng không vào được.”
“Điện hạ... Ngươi nói với ta những điều này để làm gì?”
Có thể là do vết thương quá đau, hắn chậm lại một hồi lâu mới mở miệng: “Có một mẫu phi “tư thông với thị vệ”, ta tự nhiên cũng không được hoàng đế hoan nghênh, trước năm mười hai tuổi đều sống ở lãnh cung. Cho dù sau đó được đón ra, ta vẫn như cũ không được sủng ái. Ngươi nói xem, quá khứ của hai chúng ta có giống nhau hay không?”
“Cho nên ngươi cứu ta hết lần này tới lần khác, là bởi vì đồng bệnh tương liên?”
Hắn nâng cằm ta lên: “Ta biết mục đích của ngươi ở lại bên cạnh ta là gì, cùng là người đáng thương, không phải nên nâng đỡ lẫn nhau sao?”
“Nhưng ta bây giờ cũng khó tự bảo vệ bản thân.”
“Ngươi hữu dụng hơn nhiều so với những gì ngươi nghĩ.” Hắn chăm chú nhìn ta, “Hoàng hậu muốn ta làm con thừa tự, đơn giản bởi vì ta là hoàng tử vô quyền tốt nhất.”
Ta hơi ngẩn ra, phản ứng lại.
“Ngươi muốn... thông qua ta qua mắt hoàng hậu đi lợi dụng Đan Bắc hầu phủ?”
“Thông minh.”
“Nhưng vì sao ngươi không trực tiếp tìm Lý Đàm Hoa, mà là ta?”
Hắn khẽ nhếch khóe miệng: “Không phải đã nói rồi sao, chúng ta mới là người cùng một đường.”
Như Thẩm Thời Kình đã nói, hiện tại có rất nhiều người muốn bắt lỗi sai của hắn.
Mặc dù tầng tầng lớp lớp trong phủ đều là ám vệ, nhưng tin tức ta được giấu trong phủ của hắn vẫn bị người khác phát hiện.
Không bao lâu sau, bức hoạ chân dung Tam Thanh trong cung không hiểu sao lại bốc cháy, Ti Thiên Thai lộ ra tin tức ta vẫn chưa c.hết.
Lão hoàng đế trầm mê luyện đan, mê tín tin lời nói của quỷ thần, liền phái người đến tìm kiếm tung tích của ta.
Thẩm Thời Kình đề nghị đưa ta ra khỏi kinh thành để tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng hôm nay bên ngoài đã bố trí thiên la địa võng chờ ta tự đ.âm đầu vào.
Trong lòng ta nảy sinh một kế, lần này nhìn như tai họa, nhưng kỳ thật là cho ta một cơ hội thuận lý thành chương trở lại Đan Bắc hầu phủ.
Ngày mà lão hoàng đế phái người đến lục soát phủ, ta và Thẩm Thời Kình vẫn không hoảng không vội ngồi uống trà.
“Điện hạ, bây giờ ngay cả mỹ nam kế ngươi cũng dùng?”
“Chỉ là kế tạm thời, đây không phải là vì phối hợp với ngươi sao?” Hắn buông chén trà xuống, “Ngươi không sợ nguy hiểm đến tính mạng sao?”
Ta mỉm cười lắc đầu: “Điện hạ, ngài có biết bóng tối dưới ánh đèn không?”
Vừa dứt lời, thị vệ đến báo, nói Lý Đàm Hoa đã đến.
Ta ra hiệu với Thẩm Thời Kình: “Có ta ở đây, ngươi cứ yên tâm.”
Ánh mắt hắn phức tạp, thấp giọng nói: “Người trong cung cũng sắp đến rồi, ta đi đến tiền sảnh trước.”
Hắn rời đi không bao lâu, Lý Đàm Hoa liền đến.
Nhìn dáng dấp kia chắc hẳn tốn không ít tâm tư ăn mặc, nếu miệng nàng ta không mở to đến như vậy thì sẽ càng đẹp hơn.
Nhìn thấy ta, nàng ta giống như gặp quỷ, chỉ vào ta hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Lý Diệu Hoa, ngươi quả nhiên còn sống?”
“Tỷ tỷ, đã lâu không gặp.”
“Vì sao ngươi lại ở đây, tứ hoàng tử đâu?”
“Ta mời tỷ, không phải ta thì còn có thể là ai?”
Những lời này đã phá vỡ giấc mộng đẹp của nàng ta, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta trở nên vặn vẹo, hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.
“Kinh thành khắp nơi đều truyền tin ngươi chưa c.hết, ngươi quả nhiên còn sống, ngươi không sợ ta bại lộ tung tích của ngươi ra ngoài sao?”
“Sợ, cho nên ta mới tìm tỷ tỷ.”
Thái tử hoăng, bây giờ Thẩm Thời Kình như mặt trời ban ngày, phụ thân có ý muốn gả Lý Đàm Hoa cho Thẩm Thời Kình.
Mặc dù Thẩm Thời Kình ngấp nghé binh quyền trên tay phụ thân, nhưng hắn tuyệt đối không thể cưới Lý Đàm Hoa.
Bởi vì phụ thân là thân tín của hoàng hậu, nếu hắn cưới Lý Đàm Hoa nhất định sẽ bị hoàng hậu cản trở, nếu hắn không cưới thì không thể ngồi vào được vị trí thái tử.
Cho nên ta liền trở thành quân cờ tốt nhất, một quân cờ mê hoặc Đan Bắc hầu phủ và hoàng hậu.
Lúc này phụ thân đang chịu áp lực từ hoàng hậu, nếu biết được nữ nhi thứ hai này là ta đã “lăn lộn” cùng một chỗ với Thẩm Thời Kình, bọn họ còn nỡ g.iết ta sao?
Nhưng dù bọn họ ngầm chấp nhận với sự tồn tại của ta, thân phận “sát tinh” trên người ta vẫn là sự thật không thể chối cãi.
Vậy nên ta muốn lôi kéo Lý Đàm Hoa cùng ta diễn một vở kịch, để sau này nàng ta cam tâm tình nguyện trao đổi thân phận với ta.
Lần này chính là muốn nàng ta thay ta che dấu thân phận, để cho mọi người biết rằng mấy ngày nay người xuất hiện ở phủ tứ hoàng tử là nàng ta.
Nàng ta hừ lạnh một tiếng: “Ngươi dựa vào cái gì để ta giúp ngươi?”
“Dựa vào tứ hoàng tử, nếu tỷ không giúp, tội danh hắn giấu giếm họa tinh sẽ được chứng thực.”
Bây giờ nàng ta đang một lòng một dạ nhào vào Thẩm Thời Kình, có chút dao động.
“Tỷ nói xem, nếu người trong cung biết được tỷ cũng ở phủ tứ hoàng tử, Đan Bắc hầu phủ còn có thể phủi sạch quan hệ sao? Khi quân chính là đại tội.”
Nghe ta thêm mắm thêm muối, nàng ta nghi hoặc nhìn ta: “Ngươi và tứ hoàng tử có quan hệ gì?”
“Chúng ta có quan hệ gì không quan trọng, quan trọng là để cho người khác biết được nữ tử giao hảo với tứ hoàng tử là tỷ. Tứ hoàng tử yêu thích ta, chậm chạp không muốn cưới tỷ, nhưng ta lại không muốn gả cho hắn, chỉ muốn sống, bây giờ ta đưa cơ hội cho tỷ, xem tỷ có muốn hay không.”
Nàng ta hiếm khi thông minh được một lần: “Ngươi muốn ta may giá y cho ngươi sao? Hay lắm!”
Lúc này Thẩm Thời Kình phái người đến báo, nói người trong cung đã đến, đang đi tới hậu viện.
Ta nhàn nhã uống trà, Lý Đàm Hoa thấy ta không nhanh không chậm lại có chút bối rối tay chân.
Ta đâu phải không vội, chỉ là không thể vội vã trước mặt nàng ta.
“Ngươi muốn kéo ta cùng xuống nước, thật là tâm tư ác độc!”
Nghe vậy ta có chút muốn cười, bọn họ muốn đẩy ta vào chỗ c.hết thì sao lại không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay.
“Thành sự ở tỷ, nếu tỷ không muốn, ta kéo tỷ chôn cùng cũng không thiệt thòi. Dù sao ta đã sớm là “người c.hết”, chân trần không sợ mang giày.”
“Ta muốn ngươi thề, sau này người gả cho tứ hoàng tử chỉ có thể là ta, nếu không sẽ bị sét đ.ánh, ngươi sẽ không được c.hết tử tế.”
Cổ họng ta hơi khô khốc, vội vàng nuốt một ngụm nước, đáp ứng nàng ta.
Nàng ta hung tợn trừng mắt nhìn ta, sau đó xoay người rời khỏi sân viện.
Tuy nàng ta ngốc, nhưng ngược lại không khiến cho người trong cung nghi ngờ.
Chuyện tứ hoàng tử giấu giếm họa tinh cũng trở thành một chuyện hoang đường.
Lấy cái miệng to của nàng ta, nhất định sẽ kể chuyện này lại cho phụ thân mẫu thân, nàng ta không biết huyền cơ trong đó, phụ thân sao có thể không biết?
Đêm đó Đan Bắc hầu phủ liền phái người đến đón ta.
Trước khi rời đi, Thẩm Thời Kình trầm mặc một hồi lâu.
Ta có chút không hiểu: “Ngươi làm sao vậy? Kế sách ta hồi phủ đã thành công một nửa, sao lại ủ rũ không vui?”
“Nghe nói hôm nay nàng đã thề độc?”
“Ngươi đặt tai mắt ở bên cạnh ta, là không tin được ta sao?”
“Ta chỉ lo lắng an nguy của nàng, nếu Lý Đàm Hoa không đồng ý, ta liền đ.ánh ngất nàng ta, đưa nàng ra khỏi thành.”
Ta không nhịn được cười ra tiếng: “Tuỳ tiện “bán” ngươi cho nàng ta là ta không đúng, nhưng đó cũng là kế tạm thời để nàng ta buông lỏng. Hơn nữa, ngươi có cưới nàng ta hay không, báo ứng cũng đều rơi vào người ta, ngươi buồn bực cái gì?”
“Nói bậy!”
Tiếng gió cuốn đi lời nói của hắn, xé nát thành từng mảnh, ta nghe không rõ lắm.
“Ngươi nói cái gì?”
Hắn lắc đầu: “Ta nói, sau khi hồi phủ nhớ chú ý an nguy của bản thân, Đạp Tinh là ám vệ của ta, nàng ấy sẽ bảo vệ nàng.”
Đột nhiên, một nữ tử có khuôn mặt thanh lệ từ trên tường nhảy xuống, thì ra nàng chính là “tai mắt nhỏ” mà Thẩm Thời Kình an bài bên cạnh ta.
“Đa tạ điện hạ, vậy ta đi trước.”
Lúc xoay người, Thẩm Thời Kình nắm lấy tay ta, kéo ta vào lòng hắn.
Tùng Trâm hương thanh đạm thoang thoảng xộc vào mũi ta, rõ ràng là mùi hương tươi mát dễ chịu, ta lại cảm thấy hai má mình giống như bị lửa đốt.
Dường như có cái gì đó đã thay đổi, lại giống như hết thảy mọi thứ đều hợp tình hợp lý.
Ta lắp bắp mở miệng: “Điện hạ, ngươi đang làm gì...”
“Ngày mai ta phải đi đến Lư Châu nửa tháng, ta không ở kinh thành, nàng phải vạn sự cẩn thận.”
Đạp Tinh còn đứng ở một bên, hành động thân mật như vậy của Thẩm Thời Kình khiến ta vô cùng không được tự nhiên.
Ta nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhưng đẩy không ra: “Ta là về nhà, cũng không phải chạy tới chiến trường, ngươi ngược lại phải cẩn thận mới đúng.”
“Lý gia không phải là chiến trường không có đao quang kiếm ảnh sao?”
“... Điện hạ, đừng nói nữa, ta thực sự nên đi rồi.”
Hắn buông ta ra, nhìn ta rời đi.
Trở lại Đan Bắc hầu phủ, phụ thân đã sớm chờ từ lâu.
Nhìn thấy ta vẫn nghiêm túc nói chuyện như cũ.
“Ngươi còn biết trở về?”
“Bên ngoài đều truyền tin nữ nhi đã c.hết, nữ nhi không dám tự ý hồi phủ.”
“Cho nên ngươi vẫn luôn ở trong phủ tứ hoàng tử.” Phụ thân thăm dò ta, “Ngươi và tứ hoàng tử đã xảy ra chuyện gì?”
“Trên đường nữ nhi trở về nguyên quán gặp phải bọn lưu manh, may mắn được tứ hoàng tử cứu giúp, là tứ hoàng tử vẫn luôn thu lưu nữ nhi.”
Phụ thân vẫn đ.ánh giá ta không nói lời nào, một lúc lâu sau mới cười sảng khoái.
“Ta nói sao hắn lại chậm chạp không nguyện ý đính thân với Đàm nhi, hoá ra là vì ngươi, cũng không uổng công ta đã nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy.”
Ngu xuẩn, hắn không đính thân với nữ nhi bảo bối của ngươi vì người sau lưng ngươi là hoàng hậu.
Ta bị giấu ở trong nhà, ngay cả những người hầu hạ ta cũng là những nô tì bị câm.
Hoàng hậu bên kia vì khống chế Thẩm Thời Kình đã sớm chờ không kịp, luôn gây áp lực lên phụ thân ta bên này.
Thẩm Thời Kình cũng đồng ý với phụ thân, đáp ứng kết thân với Lý gia, chỉ là tân nương tử nhất định phải là ta.
Phụ thân sớm đã không quan tâm đ ến chuyện ai gả cho Thẩm Thời Kình, chỉ cần mang tên “Lý Đàm Hoa”, để cho mình ngồi lên vị trí quốc trượng là được.
Vì vậy, ta thay thế Lý Đàm Hoa trở thành đại tiểu thư của hầu phủ.
Lý Đàm Hoa vẫn bị lừa, ngay cả phụ mẫu yêu thương nàng ta nhất ngày xưa cũng là đồng lõa.
Nàng ta còn mơ giấc mộng xuân thu, ảo tưởng gả cho Thẩm Thời Kình, sau này sẽ trở thành thái tử phi, hoàng hậu.
Nào biết Thẩm Thời Kình chỉ vì lấy được thế lực của Đan Bắc hầu phủ, nữ nhi Lý gia chúng ta ai cũng không có khả năng trở thành hoàng hậu.
Nghe nói hoàng hậu đã truyền đến tin tức, theo thời gian hoàng thượng sẽ tứ hôn cho “ta” và hắn.
Ta hỏi Đạp Tinh, lần này Thẩm Thời Kình đi đến Lư Châu là vì chuyện gì, nàng lại giống như hồ lô bị cưa miệng.
Trong thời gian này, ta ngược lại phát hiện ra một bí mật có thể khiến ta c.hết, nhưng cũng đủ để bảo vệ ta chu toàn.
Phụ thân Đan Bắc hầu của ta, vậy mà lại thay hoàng hậu mua quan bán tước.
Phụ thân quanh năm mời chào môn khách, hiện tại phần lớn quan viên trong triều đều là người của hoàng hậu.
Tất nhiên, tất cả những chuyện này đều là Đạp Tinh nói với ta.
Nàng ẩn núp ở thư viện của phụ thân, bị ám vệ đ.ánh trọng thương phải trốn ở chỗ ta, ta uy h.iếp muốn ném nàng ra ngoài, khai chủ tử của nàng là ai, nàng mới nói cho ta biết chân tướng.
“Vậy nên, tứ hoàng tử phái ngươi đi theo bên cạnh ta, cũng không phải muốn ngươi bảo vệ ta, mà là vì đ.ánh cắp cơ mật của Đan Bắc hầu phủ?”
Khuôn mặt trắng bệch của nàng lắc đầu không nói lời nào.
“Nếu ngươi không nói gì ta liền xem ngươi chấp nhận, đã như vậy, ngươi liền trở về nói cho hắn biết, ta hiện tại đã là kẻ liều mạng, là vì mạng sống mới thay hắn làm việc. Nếu cái gì hắn cũng không nói với ta, còn muốn bán mạng của ta thay hắn khắc phục hậu quả, xem ta là kẻ ngốc sao? Ta tiếc mạng nhất, hắn có thể cho ta chỗ tốt gì?”
Nàng kịch liệt lắc đầu: “Chủ tử không muốn đặt ngài vào hiểm cảnh, chuyện hôm nay chỉ là trùng hợp, ta nhìn thấy lễ bộ thị lang được lén lút mời đến thư viện từ cửa sau, quan văn và võ tướng từ trước đến nay không hợp nhau, ta để trong lòng nên đi theo, lúc này mới bị người khác phát hiện.”
Nàng nói ngược lại không sai, Thẩm Thời Kình đã sớm có mưu tính trước, sao còn phái người thăm dò ở thời điểm mấu chốt này.
“Ngươi nói hôm nay ngươi đi đến cửa sau, là đi làm cái gì?”
Nàng ấp úng không nói lời nào, xem ra là chuyện của Thẩm Thời Kình, nàng không nói thì chính là Thẩm Thời Kình không muốn ta biết, vậy ta hỏi cũng là tự làm mất mặt mình.
“Bỏ đi, một lúc nữa hẳn sẽ lục soát đến chỗ ta, hậu viện có một chuồng chó, bọn họ không dám tự tiện xông vào hậu viện của ta.”
Nàng cảm kích nhìn ta, quỳ trên mặt đất dập đầu một cái.
Nếu Thẩm Thời Kình đã nắm được nhược điểm của hoàng hậu trong tay, xem ra ít ngày nữa sẽ lại là một trận mưa m.áu gió tanh.
(Còn tiếp)