Hạ Vũ Phong rất xem trọng Lâu Viễn, nếu hắn chết khẳng định trong lòng Hạ Vũ Phong sẽ đại loạn, đến lúc đó diệt trừ mấy ngàn người này dễ như trở bàn tay.
Hắc y nhân thẳng lưng, cười đến âm hàn: “Chiến thần Cảnh Hạ, từ nay về sau vĩnh tuyệt*, đại quân Nam Tề tất thắng! Hahaha……” [biến mất vĩnh viễn.]
Lâu Viễn dẫn theo ba mươi người dò đường, mới rời khỏi đội quân không lâu thì có cảm giác không đúng, giống như đi vào nơi sương mù quỷ dị, khi hắn biết mình vô tình đi vào mê trận thì đã chậm, hìn quanh bốn phía, chỉ thấy bị mười con sói vây quanh.
Nữ nhân hắc y tóc dài bay bay phát ra tiếng cười lanh lảnh đến chói tai, trên khăn che mặt lộ ra đôi mắt lạnh lẽo, trong tay nàng là cái trống, phát ra âm thanh như ma quỷ nguyền rủa, tàn phá ý chí mọi người.
Nữ nhân quỷ dị, địch nhân thật đáng sợ!
Mấy chục binh lính giống như con rối đứt dây, mất đi tiêu cự, bị đánh tơi bời, rồi táng thân nơi bụng sói.
Lâu Viễn nắm chặt trường kích chống đỡ thân thể nặng tựa ngàn cân, một thanh lợi kiếm xuyên qua ngực, muốn hét lớn nhưng không kịp mở miệng thì cổ họng đã bị huyết tinh làm tắc nghẽn.
Không lâu sau, thủ cấp của kẻ xấu số bao trong miếng vải đen bị vứt ngay dưới chân Hạ Vũ Phong, hắn cầm kiếm gẩy ra vải bố đã đẫm máu, nhìn thấy hai mắt kinh ngạc trừng lớn của Lâu Viễn, thật đáng sợ.
Lâu Viễn vừa đi thì mất tin tức, đoàn người Hạ vũ Phong lần theo dấu vết mà đến, sau khi tỉ mỉ phá mê trận, hiện ra trước mắt đều là hài cốt gãy lìa chân tay, quần áo rách nát dính đầy vết máu, nhưng vẫn nhìn ra đây là thân binh của mình.
Đang lúc tìm xem thi thể Lâu Viễn có ở đây hay không thì trên cây rơi xuống một túi đẫm máu.
Mọi người kinh hãi, khắp nơi không có dấu vết đánh nhau, chỉ có vết máu do dã thú cắn xé, có thể thấy, bọn họ là bị cắn đến chết!
“Là sói!”
Một binh lính hô lên, ngẩng đầu nhìn, trời chuyển tối mơ hồ ánh lên lục quang*, càng ngày càng nhiều, ước chừng có hơn ba mươi đầu sói. [đêm tối mắt sói, chó mèo….. Hay xanh lè á]
Hạ Vũ Phong muốn châm đuốc nhưng loay hoay vẫn không được, trong không trung truyền đến tiếng cười ghê tởm, lạnh cả tâm.
Một giọng nữ nhân mênh mang cách không truyền đến: “Hạ Vũ Phong, ngày này sang năm chính là ngày dỗ của ngươi, hahahah………….”
Lưu Yên khóc nức nở nắm chặt khuỷu tay Hạ Vũ Phong, run rẩy kinh hãi nhìn bốn phía.
Hạ Vũ Phong nắm chặt chuôi kiếm: “Yêu nữ, có gan mau ra đây, đừng hòng giả thần giả quỷ.”
Lúc này hắn mới ý thức được, lúc bọn họ tiến vào Tùng Lâm đã bị người ta tính kế, không phải nơi này sương mù dày đặc không thể ra ngoài, mà do tiến vào trận pháp người khác tỉ mỉ thiết kế, vẫn luôn đi vòng vèo, loanh quanh cho nên không ra được.
Đây là Mê Vụ trận pháp, ngay cả hắn từng đọc nhiều kì binh trận pháp cũng không phân biệt được, người bày trận cực kì khôn khéo lại hiểu được điều này.
Tiếng chuông từ bốn phía truyền tới, bầy sói bắt đầu phát điên tranh nhau cắn xé, chậm rãi vây quanh Hạ Vũ Phong, cho dù binh lính chém giết thế nào cũng không thể ngăn bước chân đi tới của chóng nó, bầy sói dần dần tạo thành một vòng vây.
Tiếng chém giết khàn cả giọng vang vọng bên tai không dứt, sau một đêm cắn xé chỉ còn sót lại ba mươi người, mà bầy sói chết có mười ba.
Ánh mặt trời sặc sỡ chiếu xuống, mặt mũi Hạ Vũ Phong toàn máu tanh, cũng những binh lính còn sót lại dựa vào nhau thành một đoàn, bên ngoài là bầy sói đang nhìn chằm chằm.
Giọng nữ tử kia lại cách không truyền tới, giống như địa ngục âm ti đang quanh quẩn đâu đây: “hahaha…. Hạ Vũ Phong, ta sẽ treo đầu ngươi dưới tường thành, để ngươi nhìn xem đại quân Nam Tề ta như thế nào công hạ toàn bộ Cảnh Hạ quốc, phốc……”
Hạ Vũ Phong nghe được tiếng kêu rên cùng tiếng máu vang lên, rồi sau đó là giọng nói đắc ý của Cửu Nguyệt không biết xấu hổ lớn tiếng mắng: “Xú nữ nhân, hôm nay lão tử treo thủ cấp của ngươi ở nơi cao nhất Thương thành, chém đám sói của ngươi đi nhắm rượu, cho ngươi cả ngày tính kế, hừ!”
Nữ nhân kinh ngạc: “Ngươi, Cửu Nguyệt?” ở bên ngoài nàng đã thiết kế liên hoàn sát trận Mê Vụ, xác định nàng ta không thể đến nơi này, như thế nào lại…?
“Ngươi cho rằng mấy cái liên hoàn sát trận cùng một đám rắn độc lại có thể giết ta, đắc ý cái gì, lão tử chơi độc từ nhỏ tới lớn, chẳng lẽ ngươi không biết Thiên Cơ lão nhân yêu thích tìm tòi mê trận thượng cổ?”
Cửu Nguyệt cưỡi Tiểu Bạch chậm rãi bước tới, bạch hổ rít gào một tiếng lá cây rơi lả tả, đại thụ cao mười trượng cũng run rẩy vài lần.
Lão nhân năm đó nghiện trận thành si, không ít lần Cửu Nguyệt bị quăng vào trong trận, mỗi lần nàng chuồn êm xuống núi trà trộn vào thanh lâu, hoặc đùa giỡn gái nhà lành, khiến lão nhân tức nổ đầu, vì thế lão nhân trừng phạt nàng như vậy. Nàng vì không muốn bị lão nhân chỉnh chết trong núi sâu, đành phải học tập phương pháp phá giải.
“Để lão tử nhìn dáng vẻ kinh tởm của con quạ đen này nào.” Cửu Nguyệt tới gần, nữ nhân ôm khuỷu tay lui về phía sau, khuỷu tay là bị mũi tiễn của Cửu Nguyệt bắn trúng, trong tên có độc, chất độc nháy mắt khiến nàng ta tê dại không thể hành động.
“Cửu Nguyệt, ta sẽ không để yên, nhất định sẽ giết ngươi!”
Nữ nhân nói xong thì tụ lực nhảy một cái biến mất trong Tùng Lâm.
Bạch hổ lại gầm một tiếng, bầy sói cách xa mấy trượng cũng bị dọa sợ, Hắc Xà trong tay áo màu lam mới vừa vươn ba cái đầu, còn chưa kịp cắn cái ót của Hạ Vũ Phong đã bị rơi xuống đất, lủi vào trong bụi cỏ, Lí Yến Nhi rủa thầm đáng chết, thiếu chút nữa.
“Là a Cửu” Hạ Vũ Phong mừng như điên nắm tay Lưu Yên, hướng ra ngoài hô lớn: “a Cửu, chúng ta ở trong này, a Cửu……….”
“lão Đại, là giọng của điện hạ!” Lão Ưng cao hứng nói, tìm vài ngày, cuối cùng cũng thấy, xem ra điện hạ không bị sao.
“Sư huynh? Sư huynh…..” Cửu Nguyệt hô lớn, nhưng không nghe được hồi âm, thầm nghĩ không tốt, cưỡi bạch hổ chạy đi tìm.
Bầy sói rút lui, khắp nơi là tàn thi, không một người sống, Hạ Vũ Phong quỳ cõng Lưu Yên, yên lặng bất động.
Cửu Nguyệt từ từ đi đến, mới vừa rồi nàng còn nghe được tiếng Hạ Vũ Phong, bông dưng xảy ra chuyện gì, vì sao nháy mắt không một tiếng động?
“Sư huynh….” Hạ vũ Phong chậm rãi nghiêng đầu, trái tim Cửu Nguyệt bỗng lỗi nửa nhịp, bối rối quỳ trước mặt hắn, cắn răng: “Là ai?”
Sắc mặt Hạ Vũ Phong biến thành màu đen, khóe miệng trào máu đen, hai tròng mắt trợn to, không nói được nửa câu, bên cạnh là một thi thể, bị một chưởng mất mạng.
Ai có thể trong nháy mắt đánh gục mấy chục người, lại làm bọn họ không kịp hô một tiếng?
Gỡ một cây ngân châm đã biến thành màu đen trên lưng Hạ Vũ Phong, Cửu Nguyệt nhíu mày.
Lưu Yên chậm rãi tỉnh lại, run rẩy không dám nhìn thẳng vào ánh mắt giết người của Cửu Nguyệt, Cửu Nguyệt nắm tay muốn một chiêu giết Luu Yên, nhưng cổ tay lại bị Hạ Vũ Phong gắt gao nắm lại.
“Nữ nhân này không thể lưu!” Cửu Nguyệt buồn bực.
Nhưng Hạ Vũ Phong vẫn liều mạng túm tay Cửu Nguyệt, miệng không thể nói, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin.
Cửu Nguyệt cho người trói Lưu Yên mang về, sớm hay muộn nàng cũng sẽ vạch trần bộ mặt của ả!
Hạ Vũ Phong trúng độc rất nặng, thậm chí hôn mê, Lưu Yên bị canh giữ, để ổn định quân tâm Cửu Nguyệt đành phải đè ép chuyện trúng độc lại, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào soái trướng xem Hạ Vũ Phong, chỉ nói hắn bị thương nhẹ trong Tùng Lâm.
Liên tiếp vài ngày không thấy Hạ Vũ Phong xuất hiện, chỉ có Cửu Nguyệt cùng vài tướng quân bí mật ra vào soái trướng, mấy lần Văn Bác muốn gặp Hạ Vũ Phong đều bị lính ngăn ở ngoài.
“Văn tiên sinh, tiểu tướng quân có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền điện hạ nghỉ ngơi.”
Đây đã là lần thứ năm bị ngăn ngoài cửa, năm lần liên tiếp binh lính đều nói như vậy, mặc kệ hắn nói thế nào cũng không thông báo, Văn Bác tức giận trợn mắt tránh ra.
Quay đầu ngồn cạnh lửa trại, binh lính ngồi bên đống lửa vừa đốt vừa uống rượu, bọn họ là mấy người phụ trách giám thị Lưu Yên, Cửu Nguyệt giam nàng ở bên trong, vì lo lắng cho bệnh tình của Hạ Vũ Phong nên quên mất, nhiều ngày nay vẫn chiếu cố ăn uống, không chịu ủy khuất gì, quân doanh nghiêm minh, chưa có người nào dám động tới nàng ta.
Văn Bác tò mò hỏi: “Nàng không phải cô nương mà điện hạ thích sao, sao lại giam ở đây?”
Binh lính trẻ tuổi nói: “Nghe người bên cạnh tiểu tướng quân nói nàng không phải Lí Yến Nhi, là mà gian tế địch quốc, tới đây để mưu hại điện hạ, lúc này mới bị tiểu tướng quân bắt giam lại.”
Văn Bác nhíu mày: “Gian tế địch quốc? Nhìn không giống nha, một thiếu nữ yếu đuối sao có thể dò hỏi quân tình còn mưu hại điện hạ? Nhưng là người thì không thể nhìn bề ngoài, gian tế cũng không có khắc hai chữ ‘gian tế’ trên mặt, để ta đi thẩm vấn xem sao.”
Văn Bác nghênh ngang đi vào nơi giam giữ, lạnh lùng nhìn người bên trong, vỗ đầu chất vấn.
Ánh nến mờ nhạt, sắc mặt người kia ảm đạm yên tĩnh ngủ say, Cửu Nguyệt xử lí tốt vết thương một lần nữa rồi dọn dẹp chai lọ.
Tuy rằng độc của Hạ Vũ Phong đã bức ra không ít, nhưng vẫn còn sót lại, chỉ chút ít kia cũng đủ trí mạng, chỉ có thể dùng dược vật ngăn chặn tạm thời, phải có giải dược, nếu không vài ngày nữa sẽ độc phát.
Cửu Nguyệt lặng lặng ngồi ở mép giường xem xét, bỗng nhiên nghe ồn ào bên ngoài, gọi người vào hỏi mới biết được trong đại doanh xất hiện thích khách, Văn Bác cùng hai vị tướng quân đang khẩn cấp truy bắt.
Trong quân cảnh giới nghiêm minh, ở đâu ra một thích khách ngu dốt chạy tán loạn khắp nơi, còn kinh động một đám người đuổi theo phía sau?
Thanh âm ồn ào không yên tĩnh, có một người đang chạy về soái trướng, cùng binh sĩ xung đột, sau đó hung hãn xông vào.
Cửu Nguyệt nhíu mày trầm giọng quát: “Người nào xông vào soái trướng?”
“Văn Bác tiên sinh, ngươi cũng quá lớn mật đi, đêm khuya mang nhiều người như vậy xông vào lều soái, quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi thì bị tội gì?”
Đi ra liến thấy Văn Bác hùng hổ lại đây, Cửu Nguyệt ngăn đoàn người muốn xông vào lại, nhìn thần sắc ác liệt của hai vị tướng quân, còn có nữ nhân theo sau, thầm đoán không ổn.
Quả nhiên, Văn Bác chỉ về phía nàng lạnh giọng chỉ trích: “Cửu Nguyệt, điện hạ còn chưa khôi phục chức vị cho ngươi, ngươi lại ở trong soái trướng tác uy tác phúc, ngươi nói điện hạ bị thương cần tĩnh dưỡng, vài ngày rồi chúng ta chưa từng thấy điện hạ, chắc không phải là bị ngươi nhốt đi?”
“điện hạ bị thương hôn mê bất tỉnh, mà ngươi lại nhân cơ hội nắm quyền trong quân?”
“Văn Bác, ngươi có ý gì, muốn vu hãm ta?” mắt phương Cửu Nguyệt sắc bén, trừng trừng nhìn Văn Bác.
Văn Bác vì chuyện lần trước mà ghi hận với nàng, lần này không biết hắn lại gây dạng sóng gió gì, ngay cả hồ ly tinh cũng bị hắn thả ra, chuyện làm khó dễ nàng hẳn là đã có chuẩn bị.
Đã nhiều ngày tốn công sức vì độc của Hạ Vũ Phong, nàng lại quên mất nữ nhân này, nhìn xem, hai người này khẳng định đã dự mưu tốt lắm.
Hạ Vũ Phong rất xem trọng Lâu Viễn, nếu hắn chết khẳng định trong lòng Hạ Vũ Phong sẽ đại loạn, đến lúc đó diệt trừ mấy ngàn người này dễ như trở bàn tay.
Hắc y nhân thẳng lưng, cười đến âm hàn: “Chiến thần Cảnh Hạ, từ nay về sau vĩnh tuyệt, đại quân Nam Tề tất thắng! Hahaha……” [biến mất vĩnh viễn.]
Lâu Viễn dẫn theo ba mươi người dò đường, mới rời khỏi đội quân không lâu thì có cảm giác không đúng, giống như đi vào nơi sương mù quỷ dị, khi hắn biết mình vô tình đi vào mê trận thì đã chậm, hìn quanh bốn phía, chỉ thấy bị mười con sói vây quanh.
Nữ nhân hắc y tóc dài bay bay phát ra tiếng cười lanh lảnh đến chói tai, trên khăn che mặt lộ ra đôi mắt lạnh lẽo, trong tay nàng là cái trống, phát ra âm thanh như ma quỷ nguyền rủa, tàn phá ý chí mọi người.
Nữ nhân quỷ dị, địch nhân thật đáng sợ!
Mấy chục binh lính giống như con rối đứt dây, mất đi tiêu cự, bị đánh tơi bời, rồi táng thân nơi bụng sói.
Lâu Viễn nắm chặt trường kích chống đỡ thân thể nặng tựa ngàn cân, một thanh lợi kiếm xuyên qua ngực, muốn hét lớn nhưng không kịp mở miệng thì cổ họng đã bị huyết tinh làm tắc nghẽn.
Không lâu sau, thủ cấp của kẻ xấu số bao trong miếng vải đen bị vứt ngay dưới chân Hạ Vũ Phong, hắn cầm kiếm gẩy ra vải bố đã đẫm máu, nhìn thấy hai mắt kinh ngạc trừng lớn của Lâu Viễn, thật đáng sợ.
Lâu Viễn vừa đi thì mất tin tức, đoàn người Hạ vũ Phong lần theo dấu vết mà đến, sau khi tỉ mỉ phá mê trận, hiện ra trước mắt đều là hài cốt gãy lìa chân tay, quần áo rách nát dính đầy vết máu, nhưng vẫn nhìn ra đây là thân binh của mình.
Đang lúc tìm xem thi thể Lâu Viễn có ở đây hay không thì trên cây rơi xuống một túi đẫm máu.
Mọi người kinh hãi, khắp nơi không có dấu vết đánh nhau, chỉ có vết máu do dã thú cắn xé, có thể thấy, bọn họ là bị cắn đến chết!
“Là sói!”
Một binh lính hô lên, ngẩng đầu nhìn, trời chuyển tối mơ hồ ánh lên lục quang, càng ngày càng nhiều, ước chừng có hơn ba mươi đầu sói. [đêm tối mắt sói, chó mèo….. Hay xanh lè á]
Hạ Vũ Phong muốn châm đuốc nhưng loay hoay vẫn không được, trong không trung truyền đến tiếng cười ghê tởm, lạnh cả tâm.
Một giọng nữ nhân mênh mang cách không truyền đến: “Hạ Vũ Phong, ngày này sang năm chính là ngày dỗ của ngươi, hahahah………….”
Lưu Yên khóc nức nở nắm chặt khuỷu tay Hạ Vũ Phong, run rẩy kinh hãi nhìn bốn phía.
Hạ Vũ Phong nắm chặt chuôi kiếm: “Yêu nữ, có gan mau ra đây, đừng hòng giả thần giả quỷ.”
Lúc này hắn mới ý thức được, lúc bọn họ tiến vào Tùng Lâm đã bị người ta tính kế, không phải nơi này sương mù dày đặc không thể ra ngoài, mà do tiến vào trận pháp người khác tỉ mỉ thiết kế, vẫn luôn đi vòng vèo, loanh quanh cho nên không ra được.
Đây là Mê Vụ trận pháp, ngay cả hắn từng đọc nhiều kì binh trận pháp cũng không phân biệt được, người bày trận cực kì khôn khéo lại hiểu được điều này.
Tiếng chuông từ bốn phía truyền tới, bầy sói bắt đầu phát điên tranh nhau cắn xé, chậm rãi vây quanh Hạ Vũ Phong, cho dù binh lính chém giết thế nào cũng không thể ngăn bước chân đi tới của chóng nó, bầy sói dần dần tạo thành một vòng vây.
Tiếng chém giết khàn cả giọng vang vọng bên tai không dứt, sau một đêm cắn xé chỉ còn sót lại ba mươi người, mà bầy sói chết có mười ba.
Ánh mặt trời sặc sỡ chiếu xuống, mặt mũi Hạ Vũ Phong toàn máu tanh, cũng những binh lính còn sót lại dựa vào nhau thành một đoàn, bên ngoài là bầy sói đang nhìn chằm chằm.
Giọng nữ tử kia lại cách không truyền tới, giống như địa ngục âm ti đang quanh quẩn đâu đây: “hahaha…. Hạ Vũ Phong, ta sẽ treo đầu ngươi dưới tường thành, để ngươi nhìn xem đại quân Nam Tề ta như thế nào công hạ toàn bộ Cảnh Hạ quốc, phốc……”
Hạ Vũ Phong nghe được tiếng kêu rên cùng tiếng máu vang lên, rồi sau đó là giọng nói đắc ý của Cửu Nguyệt không biết xấu hổ lớn tiếng mắng: “Xú nữ nhân, hôm nay lão tử treo thủ cấp của ngươi ở nơi cao nhất Thương thành, chém đám sói của ngươi đi nhắm rượu, cho ngươi cả ngày tính kế, hừ!”
Nữ nhân kinh ngạc: “Ngươi, Cửu Nguyệt?” ở bên ngoài nàng đã thiết kế liên hoàn sát trận Mê Vụ, xác định nàng ta không thể đến nơi này, như thế nào lại…?
“Ngươi cho rằng mấy cái liên hoàn sát trận cùng một đám rắn độc lại có thể giết ta, đắc ý cái gì, lão tử chơi độc từ nhỏ tới lớn, chẳng lẽ ngươi không biết Thiên Cơ lão nhân yêu thích tìm tòi mê trận thượng cổ?”
Cửu Nguyệt cưỡi Tiểu Bạch chậm rãi bước tới, bạch hổ rít gào một tiếng lá cây rơi lả tả, đại thụ cao mười trượng cũng run rẩy vài lần.
Lão nhân năm đó nghiện trận thành si, không ít lần Cửu Nguyệt bị quăng vào trong trận, mỗi lần nàng chuồn êm xuống núi trà trộn vào thanh lâu, hoặc đùa giỡn gái nhà lành, khiến lão nhân tức nổ đầu, vì thế lão nhân trừng phạt nàng như vậy. Nàng vì không muốn bị lão nhân chỉnh chết trong núi sâu, đành phải học tập phương pháp phá giải.
“Để lão tử nhìn dáng vẻ kinh tởm của con quạ đen này nào.” Cửu Nguyệt tới gần, nữ nhân ôm khuỷu tay lui về phía sau, khuỷu tay là bị mũi tiễn của Cửu Nguyệt bắn trúng, trong tên có độc, chất độc nháy mắt khiến nàng ta tê dại không thể hành động.
“Cửu Nguyệt, ta sẽ không để yên, nhất định sẽ giết ngươi!”
Nữ nhân nói xong thì tụ lực nhảy một cái biến mất trong Tùng Lâm.
Bạch hổ lại gầm một tiếng, bầy sói cách xa mấy trượng cũng bị dọa sợ, Hắc Xà trong tay áo màu lam mới vừa vươn ba cái đầu, còn chưa kịp cắn cái ót của Hạ Vũ Phong đã bị rơi xuống đất, lủi vào trong bụi cỏ, Lí Yến Nhi rủa thầm đáng chết, thiếu chút nữa.
“Là a Cửu” Hạ Vũ Phong mừng như điên nắm tay Lưu Yên, hướng ra ngoài hô lớn: “a Cửu, chúng ta ở trong này, a Cửu……….”
“lão Đại, là giọng của điện hạ!” Lão Ưng cao hứng nói, tìm vài ngày, cuối cùng cũng thấy, xem ra điện hạ không bị sao.
“Sư huynh? Sư huynh…..” Cửu Nguyệt hô lớn, nhưng không nghe được hồi âm, thầm nghĩ không tốt, cưỡi bạch hổ chạy đi tìm.
Bầy sói rút lui, khắp nơi là tàn thi, không một người sống, Hạ Vũ Phong quỳ cõng Lưu Yên, yên lặng bất động.
Cửu Nguyệt từ từ đi đến, mới vừa rồi nàng còn nghe được tiếng Hạ Vũ Phong, bông dưng xảy ra chuyện gì, vì sao nháy mắt không một tiếng động?
“Sư huynh….” Hạ vũ Phong chậm rãi nghiêng đầu, trái tim Cửu Nguyệt bỗng lỗi nửa nhịp, bối rối quỳ trước mặt hắn, cắn răng: “Là ai?”
Sắc mặt Hạ Vũ Phong biến thành màu đen, khóe miệng trào máu đen, hai tròng mắt trợn to, không nói được nửa câu, bên cạnh là một thi thể, bị một chưởng mất mạng.
Ai có thể trong nháy mắt đánh gục mấy chục người, lại làm bọn họ không kịp hô một tiếng?
Gỡ một cây ngân châm đã biến thành màu đen trên lưng Hạ Vũ Phong, Cửu Nguyệt nhíu mày.
Lưu Yên chậm rãi tỉnh lại, run rẩy không dám nhìn thẳng vào ánh mắt giết người của Cửu Nguyệt, Cửu Nguyệt nắm tay muốn một chiêu giết Luu Yên, nhưng cổ tay lại bị Hạ Vũ Phong gắt gao nắm lại.
“Nữ nhân này không thể lưu!” Cửu Nguyệt buồn bực.
Nhưng Hạ Vũ Phong vẫn liều mạng túm tay Cửu Nguyệt, miệng không thể nói, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin.
Cửu Nguyệt cho người trói Lưu Yên mang về, sớm hay muộn nàng cũng sẽ vạch trần bộ mặt của ả!
Hạ Vũ Phong trúng độc rất nặng, thậm chí hôn mê, Lưu Yên bị canh giữ, để ổn định quân tâm Cửu Nguyệt đành phải đè ép chuyện trúng độc lại, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào soái trướng xem Hạ Vũ Phong, chỉ nói hắn bị thương nhẹ trong Tùng Lâm.
Liên tiếp vài ngày không thấy Hạ Vũ Phong xuất hiện, chỉ có Cửu Nguyệt cùng vài tướng quân bí mật ra vào soái trướng, mấy lần Văn Bác muốn gặp Hạ Vũ Phong đều bị lính ngăn ở ngoài.
“Văn tiên sinh, tiểu tướng quân có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền điện hạ nghỉ ngơi.”
Đây đã là lần thứ năm bị ngăn ngoài cửa, năm lần liên tiếp binh lính đều nói như vậy, mặc kệ hắn nói thế nào cũng không thông báo, Văn Bác tức giận trợn mắt tránh ra.
Quay đầu ngồn cạnh lửa trại, binh lính ngồi bên đống lửa vừa đốt vừa uống rượu, bọn họ là mấy người phụ trách giám thị Lưu Yên, Cửu Nguyệt giam nàng ở bên trong, vì lo lắng cho bệnh tình của Hạ Vũ Phong nên quên mất, nhiều ngày nay vẫn chiếu cố ăn uống, không chịu ủy khuất gì, quân doanh nghiêm minh, chưa có người nào dám động tới nàng ta.
Văn Bác tò mò hỏi: “Nàng không phải cô nương mà điện hạ thích sao, sao lại giam ở đây?”
Binh lính trẻ tuổi nói: “Nghe người bên cạnh tiểu tướng quân nói nàng không phải Lí Yến Nhi, là mà gian tế địch quốc, tới đây để mưu hại điện hạ, lúc này mới bị tiểu tướng quân bắt giam lại.”
Văn Bác nhíu mày: “Gian tế địch quốc? Nhìn không giống nha, một thiếu nữ yếu đuối sao có thể dò hỏi quân tình còn mưu hại điện hạ? Nhưng là người thì không thể nhìn bề ngoài, gian tế cũng không có khắc hai chữ ‘gian tế’ trên mặt, để ta đi thẩm vấn xem sao.”
Văn Bác nghênh ngang đi vào nơi giam giữ, lạnh lùng nhìn người bên trong, vỗ đầu chất vấn.
Ánh nến mờ nhạt, sắc mặt người kia ảm đạm yên tĩnh ngủ say, Cửu Nguyệt xử lí tốt vết thương một lần nữa rồi dọn dẹp chai lọ.
Tuy rằng độc của Hạ Vũ Phong đã bức ra không ít, nhưng vẫn còn sót lại, chỉ chút ít kia cũng đủ trí mạng, chỉ có thể dùng dược vật ngăn chặn tạm thời, phải có giải dược, nếu không vài ngày nữa sẽ độc phát.
Cửu Nguyệt lặng lặng ngồi ở mép giường xem xét, bỗng nhiên nghe ồn ào bên ngoài, gọi người vào hỏi mới biết được trong đại doanh xất hiện thích khách, Văn Bác cùng hai vị tướng quân đang khẩn cấp truy bắt.
Trong quân cảnh giới nghiêm minh, ở đâu ra một thích khách ngu dốt chạy tán loạn khắp nơi, còn kinh động một đám người đuổi theo phía sau?
Thanh âm ồn ào không yên tĩnh, có một người đang chạy về soái trướng, cùng binh sĩ xung đột, sau đó hung hãn xông vào.
Cửu Nguyệt nhíu mày trầm giọng quát: “Người nào xông vào soái trướng?”
“Văn Bác tiên sinh, ngươi cũng quá lớn mật đi, đêm khuya mang nhiều người như vậy xông vào lều soái, quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi thì bị tội gì?”
Đi ra liến thấy Văn Bác hùng hổ lại đây, Cửu Nguyệt ngăn đoàn người muốn xông vào lại, nhìn thần sắc ác liệt của hai vị tướng quân, còn có nữ nhân theo sau, thầm đoán không ổn.
Quả nhiên, Văn Bác chỉ về phía nàng lạnh giọng chỉ trích: “Cửu Nguyệt, điện hạ còn chưa khôi phục chức vị cho ngươi, ngươi lại ở trong soái trướng tác uy tác phúc, ngươi nói điện hạ bị thương cần tĩnh dưỡng, vài ngày rồi chúng ta chưa từng thấy điện hạ, chắc không phải là bị ngươi nhốt đi?”
“điện hạ bị thương hôn mê bất tỉnh, mà ngươi lại nhân cơ hội nắm quyền trong quân?”
“Văn Bác, ngươi có ý gì, muốn vu hãm ta?” mắt phương Cửu Nguyệt sắc bén, trừng trừng nhìn Văn Bác.
Văn Bác vì chuyện lần trước mà ghi hận với nàng, lần này không biết hắn lại gây dạng sóng gió gì, ngay cả hồ ly tinh cũng bị hắn thả ra, chuyện làm khó dễ nàng hẳn là đã có chuẩn bị.
Đã nhiều ngày tốn công sức vì độc của Hạ Vũ Phong, nàng lại quên mất nữ nhân này, nhìn xem, hai người này khẳng định đã dự mưu tốt lắm.