*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kể từ đó về sau, Mộc Cận với Bạc Tam coi như kết oán thù.
Lại nói, Bạc Tam kia đúng là còn cố tình chọc giận, ngày nào cũng đi qua dưới lầu kí túc xá các cô, hôm nay một chiếc xe Honda[1], ngày mai lại một chiếc Lotus[2], ngày kia một chiếc Lamborghini[3], cứ như là đi triển lãm xe.
Cũng may Mộc Cận học hành ngoan ngoãn, có chí tiến thủ, cả ngày vùi đầu trong thư viện, cũng không có cơ hội chạm mặt với Bạc Tam.
Ngược lại, lão đại đã đụng phải anh vài lần, buổi tối về lại lôi ra nhắc Mộc Cận: “Mộc Cận, hôm nay tam thiếu gia mang theo một mỹ nữ.”
“Mộc Cận, hôm nay tam thiếu gia đi cùng một cô trông đẹp nhưng rất giả tạo.”
“Mộc Cận, hôm nay tam thiếu gia mang theo một người đẹp tiêu chuẩn.”
Cuối cùng, Mộc Cận bị giày vò đến mức không chịu nổi: “Lão đại lão đại lão đại, tớ xin thề với bóng đèn, tớ với Bạc Tam thiếu gia đó hoàn toàn chả có quan hệ gì cả, được chưa?”
Vừa nói xong, bóng đèn trên trần nhà từ năm thứ nhất đến năm thứ ba chưa hề gặp vấn đề gì, bụp bụp hai tiếng, tắt ngóm.
Trong bóng tối, Đào Tử cười vang đến tận trời: “Nhìn xem, nhìn xem, bạn nhỏ Mộc Cận à, cậu nói xem bọn tớ làm sao mà tin tưởng cậu được đây?”
Mộc Cận tức sôi lên, rống to với cái đèn: “Ngươi tại sao cũng đối đầu với ta vậy hả…”
Đâu Đâu có vẻ bình tĩnh, thò đầu ra ngoài cửa sổ xem xét, quay vào nói: “Cả trường mất điện.”
Mộc Cận cảm động đến rơi nước mắt: “Vẫn là Đâu Đâu tốt nhất.”
Đâu Đâu lắc đầu quăng một câu: “Nghìn năm cũng chả mất điện, cậu vừa thề một cái thì mất luôn, Mộc Cận ơi là Mộc Cận, cậu bảo bọn tớ làm sao tin cậu được?”
Trong bóng tối, Mộc Cận ngay lập tức… Hộc máu.
Đúng là đêm nguyệt hắc phong cao[4], bỗng nhiên Đào Tử hứng thú nói: “Hôm trước xem một phim này, tớ kể cho mà nghe.”
Cả ba người còn lại đồng ý ngay.
“Chuyện là, cũng trong một đêm tắt đèn. Trong phòng ngủ, bốn chị em gái đang ngồi vui vẻ tán gẫu, bỗng điện thoại của A reo lên. Một cuộc gọi từ số lạ, A vội nhấc máy, tự nhiên thấy cánh tay bị B ngồi bên cạnh túm chặt, cô đập bạn một cái nói: ‘Đừng lộn xộn,’ nhưng trong điện thoại truyền đến một tiếng âm u: ‘A… A… Đó là tôi đang nắm tay cô… Kẻ hèn này lạnh quá… Cô làm ơn giúp tôi sưởi ấm… a…’”
Ba người bị dọa hét ầm lên, đúng lúc ấy, di động của Mộc Cận bất ngờ đổ chuông.
Lần này cả bốn người cùng gào thét.
Cuối cùng, Mộc Cận nơm nớp lo sợ vẫn phải thò tay lấy điện thoại, vừa nhìn lại hét lên một tiếng, “loảng xoảng” ném vào góc phòng.
Điện thoại ở trong góc vẫn kiên trì đổ chuông.
Giọng nói lão đại hơi run rẩy: “Mộc Cận, không phải là số lạ đấy chứ?”
Mộc Cận cũng run bần bật ôm chặt lấy Đâu Đâu, giọng nói nức nở: “Là… điện thoại… từ số lạ…”
Một lần nữa, cả bốn người lại hét chói tai.
Giữa lúc đang thét, đột nhiên Đào Tử nói: “Sao tớ cảm thấy ở ngoài có người gọi tên Mộc Cận?”
Đâu Đâu cũng run run: “Hình như tớ cũng nghe thấy…”
Bốn cô gái hoàn toàn bị dọa chết khiếp, không phát ra được tiếng nào, im lặng rúc vào một chỗ.
Thế nhưng bên ngoài “Mộc Cận… Mộc Cận…”, âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng lão đại lên tiếng: “Hình như tớ cũng nghe có người gọi Mộc Cận, hay chúng ta ra cửa sổ bên kia nhìn xem?”
Mộc Cận một phen giữ chặt lão đại: “Không được!”
Đào Tử nói: “Có khi là người nào ngưỡng mộ cậu ấy…”
Mộc Cận trong bóng tối thầm oán: “Ngưỡng mộ thì cứ kệ hắn ngưỡng mộ đi.”
Không lâu sau, dần dần không còn tiếng gọi “Mộc Cận” nữa, bốn người cùng thở dài một hơi, phía cửa lại vang lên tiếng gõ “Cộc cộc”.
“Á…” Tất cả lại cùng bật ra tiếng thét kinh hoàng.
Dì giữ cửa dưới lầu đẩy cửa vào, cũng bị dọa đến sốc, giọng nói ngờ vực: “Làm sao thế này?”
Lão đại có phản ứng đầu tiên: “Ôi dì à… Dọa chết bọn con.”
Dì cầm đèn pin, soi qua soi lại mặt bốn cô: “Đứa nào là Mộc Cận? Dưới lầu có người tìm.”
Hóa ra là có người tìm thật.
Mộc Cận nhảy dựng lên, theo sau dì xuống lầu.
Vừa ra khỏi cửa, cô chỉ thấy Bạc Tam mặc áo sơ mi màu xám đậm, đang nghiêng người dựa vào xe. Bạc Tam thấy cô xuống, nhếch miệng cười: “Mộc Cận, anh gọi điện cho em sao không bắt máy?”
“Là anh à… Suýt nữa dọa chết tôi rồi…” Mộc Cận buột miệng nói.
“Hả?”
“Không có gì, không có gì. Anh tìm tôi làm gì?”
“Không có việc gì thì không thể tìm em sao?” Bạc Tam nhíu đôi mày rậm đáp lại.
Mộc Cận miệng méo xệch: “Nói thừa. Tôi với anh thì có việc gì.”
Đột nhiên anh chặn ngang, kéo cô lại gần, để cô tựa vào giữa xe và lồng ngực anh: “Nhưng sao anh lại cảm thấy ở cùng với em rất hợp ý?”
Hơi thở của anh phả trên cổ cô, cảm giác hơi ngứa. Mộc Cận có chút hoảng hốt, nghiêng đầu né tránh: “Cảm giác của anh nhầm rồi.”
“Thế sao?” Khóe miệng Bạc Tam hơi cong lên: “Sao anh thấy cảm giác của em mới là sai lầm?”
Mộc Cận liếm liếm môi: “Tôi là con gái, giác quan thứ sáu của con gái là chuẩn nhất.”
Bạc Tam cười ha ha: “Giác quan thứ sáu của con gái, càng không đúng. Ví dụ như bây giờ, em cho là chúng ta chả có cái gì, vì sao anh lại cảm thấy anh rất thích em?”
Thích em? PHỤT… Mộc Cận muốn hộc máu.
Bạc Tam thiếu gia, chuyện này mà cũng có thể nói lung tung sao?
Mặc dù bạn học Mộc Cận đã thân kinh bách chiến, đao thương bất nhập[5], nhưng vẫn bị Bạc Tam làm cho chấn động. Cô cố đè nén trái tim đang ra sức đập thình thịch, làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Khẳng định lại lần nữa, anh nhầm rồi.”
“Em nhầm.”
“Anh nhầm.”
Bạc Tam nhíu mày, khóe miệng lại nhếch lên, giọng điệu chắc nịch: “Em nhầm rồi.”
Mộc Cận đầu hàng: “Thôi được, nếu anh buông ra, tôi liền thừa nhận là tôi nhầm.”
Anh quả nhiên buông ra, nhìn cô cười: “Em thừa nhận là em nhầm, nói cách khác, em hẳn là hiểu được anh rất thích em.”
Rất thích em? Có ý gì?
Dựa vào trình độ văn vẻ không tồi, bạn học Mộc Cận giải thích, chỉ là có chút tò mò, nhưng không thể coi là rất thích được.
Chỉ cần mất đi sự hiếu kỳ này thì có thể coi như không có gì… Vì thế Mộc Cận trừng mắt: “Tôi hiểu được thì sao?”
Bạc Tam chớp chớp mắt, rất hứng thú đề nghị: “Thế thì em làm bạn gái anh đi.”
Khụ khụ, Mộc Cận suýt sặc. Bạc Tam công tử này công lực thực sự vô cùng thâm hậu, cách thức thì kì quái, lại tấn công liên tiếp, khó mà chống đỡ được.
Cô rủa thầm một câu, cười ngây ngốc, nói: “Tôi bảo…”
“Hả?” Bạc Tam ở bên cạnh nhíu mày hỏi.
“Tôi bảo này… Có phải tôi đã tát anh một cái?” Mộc Cận hỏi dò.
Anh gật đầu: “Đúng.”
Mộc Cận nuốt nuốt nước miếng: “Có phải tôi còn nói coi thường anh?”
Anh vẫn gật đầu tiếp: “Hình như, đúng thế.”
Mộc Cận suýt sặc: “Có phải tôi còn nói, tôi không ham của lạ?”
Bạc Tam nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Mộc Cận ngửa mặt lên trời, thở dài: “Anh xác định đúng là tôi đã tát anh, coi thường anh, không ham của lạ của anh… Vậy mà tôi với anh… rất thích… sao?”
Bạc Tam xoa xoa cằm, mặt không đổi sắc nói: “Chúc mừng bạn nhỏ Mộc Cận, em nói đúng rồi.”
Nhìn Bạc Tam bình tĩnh, nét mặt mang theo ý cười, Mộc Cận lần này thực sự thực sự muốn hộc máu.
Bạc Tam dường như có vẻ hài lòng với biểu hiện ngây ngốc của cô, vuốt cằm kết lại một câu: “Từ hôm nay trở đi, em chính là người của Bạc Tam anh.”
Sét đánh giữa trời quang a… Những lời này, sức chấn động không thua gì bóng đèn nháy mắt bị tắt.
Mộc Cận nuốt nuốt nước miếng: “Tôi bảo…”
Bạc Tam cau mày nhìn cô: “Lại muốn nói gì nữa?”
Khụ… Mộc Cận hơi sặc: “Vậy trước tiên anh cho tôi biết, tại sao anh biết tên của tôi? Còn có, dựa vào đâu mà tôi phải đáp ứng một người đáng ghét như anh?”
*
Cái gì gọi là tự mình làm bậy, không thể sống sót.
Lúc này bạn học Mộc Cận đã thấu hiểu sâu sắc bài học này…
Ngay lúc cô cho mình cây ngay không sợ chết đứng hỏi lại: “Dựa vào đâu mà tôi phải đáp ứng một người đáng ghét như anh?”, Bạc Tam nhíu mày, tiếp đó không chút khách khí ấn cô ngã vào trong xe, ánh mắt thoáng liếc qua đôi môi cô, sau đó, đôi môi ấm áp của anh liền phủ lên môi cô.
Càng buồn bực hơn là đầu óc cô tự nhiên nóng lên, cả người choáng váng, hoa mắt, như thể mất đi lý trí.
Vì thế, bạn nhỏ Mộc Cận hiền lành trong sáng của chúng ta, trong hoàn cảnh không hề tự nguyện, đã mất đi nụ hôn đầu tiên.
Bạc Tam hôn xong, cũng không đứng dậy ngay, cứ thế ép sát vào cô ở trên xe, cười xấu xa: “Mộc Cận, đây là nụ hôn đầu của em phải không?”
Mộc Cận tức giận trợn mắt nhìn anh, chân dùng sức đá mạnh một cái.
Anh ngược lại tâm trạng rất tốt, thuận lợi tránh được cú đá của cô, ý cười trên khuôn mặt ngày càng đậm, tay lại vừa vươn ra vuốt ve mặt cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Sau đó bạn học Mộc Cận cũng rất tự nhiên, hung hắn cắn một phát vào tay Bạc Tam đang để trên mặt cô.
Bạc Tam đau quá, “A” một tiếng, hít một hơi lạnh, cau mày trừng mắt nhìn cô: “Em là động vật hay sao? Tự nhiên cắn người bừa bãi?”
Mộc Cận nhân cơ hội trườn ra khỏi vòng tay anh, đi ra ngoài cũng cau mày trừng mắt: “Anh là cái gì? Tại sao tự tiện hôn người khác?”
Đột nhiên Bạc Tam bật cười, cười đến nỗi bả vai rung lên, vẫn cây ngay không sợ chết đứng, nhấn mạnh: “Em là bạn gái anh!”
Mộc Cận không nói gì… Cô đã đồng ý anh ta khi nào? Hơn nữa nguyên nhân anh hôn cô, hình như còn là vì cô đã từ chối.
Vậy thì vì cái gì, anh ta rõ ràng tự cho là mình đúng, mà cô lại cảm thấy như thế là đúng thật?
Rốt cuộc đây là thế giới kiểu gì vậy… Mộc Cận mặt nổi đầy vạch đen ai oán.
Có chuyện thường xuyên thay đổi bạn gái như thay xe, ví dụ như Bạc Tam; có chuyện tỏ tình với người đã tát mình, ví dụ như Bạc Tam; có chuyện nói thích người đã coi thường mình, ví dụ như Bạc Tam; có chuyện nói với người khác “Em là của anh”, ví dụ như Bạc Tam; có chuyện đã bị người ta từ chối mà vẫn còn cưỡng hôn, còn thản nhiên nói vì “Em là bạn gái anh”, ví dụ như Bạc Tam…
Mộc Cận sầu não. Vì sao mỗi lần xảy ra những sự kiện đó, đều là Bạc Tam!
Bạc Tam Bạc Tam! Bạc Tam!
Mộc Cận nổi điên.
Đến lúc cô nhăn nhó buồn bực quay về phòng ngủ, kí túc xá đã có điện trở lại.
Lão đại nhìn không ra manh mối, khẽ chọc chọc Mộc Cận: “Làm sao vậy?”
Cô uể oải nằm sấp xuống bàn: “Lão đại… Cứu… cứu tớ với…”
Đâu Đâu đẩy gọng kính: “Nói đi, chị em tốt sẽ che chở cho cậu.”
Mộc Cận đang định nói ra, chợt nghe thấy Đào Tử đang lên mạng hét chói tai.
Lão đại mặt nổi vạch đen, quay đầu lại nhìn Đào Tử: “Lại làm sao vậy?”
Đào Tử chỉ vào bức hình đang mở ra, miệng lắp bắp: “Đây là… đây là…”
Đâu Đâu lại gần xem, cũng “A” một tiếng nín thở.
Lão đại cũng không để ý đến Mộc Cận, đi qua xem, bất ngờ lại “A” một tiếng.
Sau đó ba người cùng quay đầu nhìn Mộc Cận.
Mộc Cận trừng mắt: “Nhìn tớ làm gì? Tớ ở trên tiêu đề QQ hay Sina sao?”
Lão đại nuốt nuốt nước miếng: “Chủ đề hàng đầu.”
Mộc Cận khóe miệng run rẩy: “Lão đại, đừng buồn cười thế.”
Đâu Đâu hồn bay lên chín tầng mây, bộ dạng thừ ra: “Thật sự là hàng đầu.”
Mộc Cận khẽ rên rỉ, đang định lại gần xem, chợt nghe thấy Đào Tử uyển chuyển cất tiếng: “Chính xác… Là hàng đầu.”
Hở, quái lạ, Mộc Cận vội vội vàng vàng đi đến.
Vừa nhìn thấy bức ảnh to đùng trên máy tính của Đào Tử, trong lòng Mộc Cận liền hỗn độn…
Thực sự là chủ đề hàng đầu, có điều, nhân vật chính không phải là cô.
_____________________
[1] Xe hơi Honda.
[2] Xe hơi Lotus: một hãng xe đua thể thao của Anh.
[3] Xe hơi Lamborghini: hãng xe hơi thể thao xa xỉ của Ý.
[4] nguyệt hắc phong cao: đêm trăng mờ giết người, ngày gió to phóng hỏa, ý chỉ hoàn cảnh hiểm ác.
[5] thân kinh bách chiến, đao thương bất nhập: cụm này tớ cũng không hiểu rõ lắm, có lẽ đại ý là đã trải qua ngàn trận chiến, gươm giáo cũng không đụng tới được, đại khái là ý nói “có kinh nghiệm”, chắc là vậy. Khi nào tìm được nghĩa chính xác sẽ bổ sung sau.
Kể từ đó về sau, Mộc Cận với Bạc Tam coi như kết oán thù.
Lại nói, Bạc Tam kia đúng là còn cố tình chọc giận, ngày nào cũng đi qua dưới lầu kí túc xá các cô, hôm nay một chiếc xe Honda[1], ngày mai lại một chiếc Lotus[2], ngày kia một chiếc Lamborghini[3], cứ như là đi triển lãm xe.
Cũng may Mộc Cận học hành ngoan ngoãn, có chí tiến thủ, cả ngày vùi đầu trong thư viện, cũng không có cơ hội chạm mặt với Bạc Tam.
Ngược lại, lão đại đã đụng phải anh vài lần, buổi tối về lại lôi ra nhắc Mộc Cận: “Mộc Cận, hôm nay tam thiếu gia mang theo một mỹ nữ.”
“Mộc Cận, hôm nay tam thiếu gia đi cùng một cô trông đẹp nhưng rất giả tạo.”
“Mộc Cận, hôm nay tam thiếu gia mang theo một người đẹp tiêu chuẩn.”
Cuối cùng, Mộc Cận bị giày vò đến mức không chịu nổi: “Lão đại lão đại lão đại, tớ xin thề với bóng đèn, tớ với Bạc Tam thiếu gia đó hoàn toàn chả có quan hệ gì cả, được chưa?”
Vừa nói xong, bóng đèn trên trần nhà từ năm thứ nhất đến năm thứ ba chưa hề gặp vấn đề gì, bụp bụp hai tiếng, tắt ngóm.
Trong bóng tối, Đào Tử cười vang đến tận trời: “Nhìn xem, nhìn xem, bạn nhỏ Mộc Cận à, cậu nói xem bọn tớ làm sao mà tin tưởng cậu được đây?”
Mộc Cận tức sôi lên, rống to với cái đèn: “Ngươi tại sao cũng đối đầu với ta vậy hả…”
Đâu Đâu có vẻ bình tĩnh, thò đầu ra ngoài cửa sổ xem xét, quay vào nói: “Cả trường mất điện.”
Mộc Cận cảm động đến rơi nước mắt: “Vẫn là Đâu Đâu tốt nhất.”
Đâu Đâu lắc đầu quăng một câu: “Nghìn năm cũng chả mất điện, cậu vừa thề một cái thì mất luôn, Mộc Cận ơi là Mộc Cận, cậu bảo bọn tớ làm sao tin cậu được?”
Trong bóng tối, Mộc Cận ngay lập tức… Hộc máu.
Đúng là đêm nguyệt hắc phong cao[4], bỗng nhiên Đào Tử hứng thú nói: “Hôm trước xem một phim này, tớ kể cho mà nghe.”
Cả ba người còn lại đồng ý ngay.
“Chuyện là, cũng trong một đêm tắt đèn. Trong phòng ngủ, bốn chị em gái đang ngồi vui vẻ tán gẫu, bỗng điện thoại của A reo lên. Một cuộc gọi từ số lạ, A vội nhấc máy, tự nhiên thấy cánh tay bị B ngồi bên cạnh túm chặt, cô đập bạn một cái nói: ‘Đừng lộn xộn,’ nhưng trong điện thoại truyền đến một tiếng âm u: ‘A… A… Đó là tôi đang nắm tay cô… Kẻ hèn này lạnh quá… Cô làm ơn giúp tôi sưởi ấm… a…’”
Ba người bị dọa hét ầm lên, đúng lúc ấy, di động của Mộc Cận bất ngờ đổ chuông.
Lần này cả bốn người cùng gào thét.
Cuối cùng, Mộc Cận nơm nớp lo sợ vẫn phải thò tay lấy điện thoại, vừa nhìn lại hét lên một tiếng, “loảng xoảng” ném vào góc phòng.
Điện thoại ở trong góc vẫn kiên trì đổ chuông.
Giọng nói lão đại hơi run rẩy: “Mộc Cận, không phải là số lạ đấy chứ?”
Mộc Cận cũng run bần bật ôm chặt lấy Đâu Đâu, giọng nói nức nở: “Là… điện thoại… từ số lạ…”
Một lần nữa, cả bốn người lại hét chói tai.
Giữa lúc đang thét, đột nhiên Đào Tử nói: “Sao tớ cảm thấy ở ngoài có người gọi tên Mộc Cận?”
Đâu Đâu cũng run run: “Hình như tớ cũng nghe thấy…”
Bốn cô gái hoàn toàn bị dọa chết khiếp, không phát ra được tiếng nào, im lặng rúc vào một chỗ.
Thế nhưng bên ngoài “Mộc Cận… Mộc Cận…”, âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng lão đại lên tiếng: “Hình như tớ cũng nghe có người gọi Mộc Cận, hay chúng ta ra cửa sổ bên kia nhìn xem?”
Mộc Cận một phen giữ chặt lão đại: “Không được!”
Đào Tử nói: “Có khi là người nào ngưỡng mộ cậu ấy…”
Mộc Cận trong bóng tối thầm oán: “Ngưỡng mộ thì cứ kệ hắn ngưỡng mộ đi.”
Không lâu sau, dần dần không còn tiếng gọi “Mộc Cận” nữa, bốn người cùng thở dài một hơi, phía cửa lại vang lên tiếng gõ “Cộc cộc”.
“Á…” Tất cả lại cùng bật ra tiếng thét kinh hoàng.
Dì giữ cửa dưới lầu đẩy cửa vào, cũng bị dọa đến sốc, giọng nói ngờ vực: “Làm sao thế này?”
Lão đại có phản ứng đầu tiên: “Ôi dì à… Dọa chết bọn con.”
Dì cầm đèn pin, soi qua soi lại mặt bốn cô: “Đứa nào là Mộc Cận? Dưới lầu có người tìm.”
Hóa ra là có người tìm thật.
Mộc Cận nhảy dựng lên, theo sau dì xuống lầu.
Vừa ra khỏi cửa, cô chỉ thấy Bạc Tam mặc áo sơ mi màu xám đậm, đang nghiêng người dựa vào xe. Bạc Tam thấy cô xuống, nhếch miệng cười: “Mộc Cận, anh gọi điện cho em sao không bắt máy?”
“Là anh à… Suýt nữa dọa chết tôi rồi…” Mộc Cận buột miệng nói.
“Hả?”
“Không có gì, không có gì. Anh tìm tôi làm gì?”
“Không có việc gì thì không thể tìm em sao?” Bạc Tam nhíu đôi mày rậm đáp lại.
Mộc Cận miệng méo xệch: “Nói thừa. Tôi với anh thì có việc gì.”
Đột nhiên anh chặn ngang, kéo cô lại gần, để cô tựa vào giữa xe và lồng ngực anh: “Nhưng sao anh lại cảm thấy ở cùng với em rất hợp ý?”
Hơi thở của anh phả trên cổ cô, cảm giác hơi ngứa. Mộc Cận có chút hoảng hốt, nghiêng đầu né tránh: “Cảm giác của anh nhầm rồi.”
“Thế sao?” Khóe miệng Bạc Tam hơi cong lên: “Sao anh thấy cảm giác của em mới là sai lầm?”
Mộc Cận liếm liếm môi: “Tôi là con gái, giác quan thứ sáu của con gái là chuẩn nhất.”
Bạc Tam cười ha ha: “Giác quan thứ sáu của con gái, càng không đúng. Ví dụ như bây giờ, em cho là chúng ta chả có cái gì, vì sao anh lại cảm thấy anh rất thích em?”
Thích em? PHỤT… Mộc Cận muốn hộc máu.
Bạc Tam thiếu gia, chuyện này mà cũng có thể nói lung tung sao?
Mặc dù bạn học Mộc Cận đã thân kinh bách chiến, đao thương bất nhập[5], nhưng vẫn bị Bạc Tam làm cho chấn động. Cô cố đè nén trái tim đang ra sức đập thình thịch, làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Khẳng định lại lần nữa, anh nhầm rồi.”
“Em nhầm.”
“Anh nhầm.”
Bạc Tam nhíu mày, khóe miệng lại nhếch lên, giọng điệu chắc nịch: “Em nhầm rồi.”
Mộc Cận đầu hàng: “Thôi được, nếu anh buông ra, tôi liền thừa nhận là tôi nhầm.”
Anh quả nhiên buông ra, nhìn cô cười: “Em thừa nhận là em nhầm, nói cách khác, em hẳn là hiểu được anh rất thích em.”
Rất thích em? Có ý gì?
Dựa vào trình độ văn vẻ không tồi, bạn học Mộc Cận giải thích, chỉ là có chút tò mò, nhưng không thể coi là rất thích được.
Chỉ cần mất đi sự hiếu kỳ này thì có thể coi như không có gì… Vì thế Mộc Cận trừng mắt: “Tôi hiểu được thì sao?”
Bạc Tam chớp chớp mắt, rất hứng thú đề nghị: “Thế thì em làm bạn gái anh đi.”
Khụ khụ, Mộc Cận suýt sặc. Bạc Tam công tử này công lực thực sự vô cùng thâm hậu, cách thức thì kì quái, lại tấn công liên tiếp, khó mà chống đỡ được.
Cô rủa thầm một câu, cười ngây ngốc, nói: “Tôi bảo…”
“Hả?” Bạc Tam ở bên cạnh nhíu mày hỏi.
“Tôi bảo này… Có phải tôi đã tát anh một cái?” Mộc Cận hỏi dò.
Anh gật đầu: “Đúng.”
Mộc Cận nuốt nuốt nước miếng: “Có phải tôi còn nói coi thường anh?”
Anh vẫn gật đầu tiếp: “Hình như, đúng thế.”
Mộc Cận suýt sặc: “Có phải tôi còn nói, tôi không ham của lạ?”
Bạc Tam nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy.”
Mộc Cận ngửa mặt lên trời, thở dài: “Anh xác định đúng là tôi đã tát anh, coi thường anh, không ham của lạ của anh… Vậy mà tôi với anh… rất thích… sao?”
Bạc Tam xoa xoa cằm, mặt không đổi sắc nói: “Chúc mừng bạn nhỏ Mộc Cận, em nói đúng rồi.”
Nhìn Bạc Tam bình tĩnh, nét mặt mang theo ý cười, Mộc Cận lần này thực sự thực sự muốn hộc máu.
Bạc Tam dường như có vẻ hài lòng với biểu hiện ngây ngốc của cô, vuốt cằm kết lại một câu: “Từ hôm nay trở đi, em chính là người của Bạc Tam anh.”
Sét đánh giữa trời quang a… Những lời này, sức chấn động không thua gì bóng đèn nháy mắt bị tắt.
Mộc Cận nuốt nuốt nước miếng: “Tôi bảo…”
Bạc Tam cau mày nhìn cô: “Lại muốn nói gì nữa?”
Khụ… Mộc Cận hơi sặc: “Vậy trước tiên anh cho tôi biết, tại sao anh biết tên của tôi? Còn có, dựa vào đâu mà tôi phải đáp ứng một người đáng ghét như anh?”
*
Cái gì gọi là tự mình làm bậy, không thể sống sót.
Lúc này bạn học Mộc Cận đã thấu hiểu sâu sắc bài học này…
Ngay lúc cô cho mình cây ngay không sợ chết đứng hỏi lại: “Dựa vào đâu mà tôi phải đáp ứng một người đáng ghét như anh?”, Bạc Tam nhíu mày, tiếp đó không chút khách khí ấn cô ngã vào trong xe, ánh mắt thoáng liếc qua đôi môi cô, sau đó, đôi môi ấm áp của anh liền phủ lên môi cô.
Càng buồn bực hơn là đầu óc cô tự nhiên nóng lên, cả người choáng váng, hoa mắt, như thể mất đi lý trí.
Vì thế, bạn nhỏ Mộc Cận hiền lành trong sáng của chúng ta, trong hoàn cảnh không hề tự nguyện, đã mất đi nụ hôn đầu tiên.
Bạc Tam hôn xong, cũng không đứng dậy ngay, cứ thế ép sát vào cô ở trên xe, cười xấu xa: “Mộc Cận, đây là nụ hôn đầu của em phải không?”
Mộc Cận tức giận trợn mắt nhìn anh, chân dùng sức đá mạnh một cái.
Anh ngược lại tâm trạng rất tốt, thuận lợi tránh được cú đá của cô, ý cười trên khuôn mặt ngày càng đậm, tay lại vừa vươn ra vuốt ve mặt cô, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Sau đó bạn học Mộc Cận cũng rất tự nhiên, hung hắn cắn một phát vào tay Bạc Tam đang để trên mặt cô.
Bạc Tam đau quá, “A” một tiếng, hít một hơi lạnh, cau mày trừng mắt nhìn cô: “Em là động vật hay sao? Tự nhiên cắn người bừa bãi?”
Mộc Cận nhân cơ hội trườn ra khỏi vòng tay anh, đi ra ngoài cũng cau mày trừng mắt: “Anh là cái gì? Tại sao tự tiện hôn người khác?”
Đột nhiên Bạc Tam bật cười, cười đến nỗi bả vai rung lên, vẫn cây ngay không sợ chết đứng, nhấn mạnh: “Em là bạn gái anh!”
Mộc Cận không nói gì… Cô đã đồng ý anh ta khi nào? Hơn nữa nguyên nhân anh hôn cô, hình như còn là vì cô đã từ chối.
Vậy thì vì cái gì, anh ta rõ ràng tự cho là mình đúng, mà cô lại cảm thấy như thế là đúng thật?
Rốt cuộc đây là thế giới kiểu gì vậy… Mộc Cận mặt nổi đầy vạch đen ai oán.
Có chuyện thường xuyên thay đổi bạn gái như thay xe, ví dụ như Bạc Tam; có chuyện tỏ tình với người đã tát mình, ví dụ như Bạc Tam; có chuyện nói thích người đã coi thường mình, ví dụ như Bạc Tam; có chuyện nói với người khác “Em là của anh”, ví dụ như Bạc Tam; có chuyện đã bị người ta từ chối mà vẫn còn cưỡng hôn, còn thản nhiên nói vì “Em là bạn gái anh”, ví dụ như Bạc Tam…
Mộc Cận sầu não. Vì sao mỗi lần xảy ra những sự kiện đó, đều là Bạc Tam!
Bạc Tam Bạc Tam! Bạc Tam!
Mộc Cận nổi điên.
Đến lúc cô nhăn nhó buồn bực quay về phòng ngủ, kí túc xá đã có điện trở lại.
Lão đại nhìn không ra manh mối, khẽ chọc chọc Mộc Cận: “Làm sao vậy?”
Cô uể oải nằm sấp xuống bàn: “Lão đại… Cứu… cứu tớ với…”
Đâu Đâu đẩy gọng kính: “Nói đi, chị em tốt sẽ che chở cho cậu.”
Mộc Cận đang định nói ra, chợt nghe thấy Đào Tử đang lên mạng hét chói tai.
Lão đại mặt nổi vạch đen, quay đầu lại nhìn Đào Tử: “Lại làm sao vậy?”
Đào Tử chỉ vào bức hình đang mở ra, miệng lắp bắp: “Đây là… đây là…”
Đâu Đâu lại gần xem, cũng “A” một tiếng nín thở.
Lão đại cũng không để ý đến Mộc Cận, đi qua xem, bất ngờ lại “A” một tiếng.
Sau đó ba người cùng quay đầu nhìn Mộc Cận.
Mộc Cận trừng mắt: “Nhìn tớ làm gì? Tớ ở trên tiêu đề QQ hay Sina sao?”
Lão đại nuốt nuốt nước miếng: “Chủ đề hàng đầu.”
Mộc Cận khóe miệng run rẩy: “Lão đại, đừng buồn cười thế.”
Đâu Đâu hồn bay lên chín tầng mây, bộ dạng thừ ra: “Thật sự là hàng đầu.”
Mộc Cận khẽ rên rỉ, đang định lại gần xem, chợt nghe thấy Đào Tử uyển chuyển cất tiếng: “Chính xác… Là hàng đầu.”
Hở, quái lạ, Mộc Cận vội vội vàng vàng đi đến.
Vừa nhìn thấy bức ảnh to đùng trên máy tính của Đào Tử, trong lòng Mộc Cận liền hỗn độn…
Thực sự là chủ đề hàng đầu, có điều, nhân vật chính không phải là cô.
_____________________
[1] Xe hơi Honda.
[2] Xe hơi Lotus: một hãng xe đua thể thao của Anh.
[3] Xe hơi Lamborghini: hãng xe hơi thể thao xa xỉ của Ý.
[4] nguyệt hắc phong cao: đêm trăng mờ giết người, ngày gió to phóng hỏa, ý chỉ hoàn cảnh hiểm ác.
[5] thân kinh bách chiến, đao thương bất nhập: cụm này tớ cũng không hiểu rõ lắm, có lẽ đại ý là đã trải qua ngàn trận chiến, gươm giáo cũng không đụng tới được, đại khái là ý nói “có kinh nghiệm”, chắc là vậy. Khi nào tìm được nghĩa chính xác sẽ bổ sung sau.