“Cốc cốc cốc – cốc cốc cốc” cửa ra vào có tiếng người gõ.
Mộc Cận xoa xoa đôi mắt nhức mỏi do ngồi máy tính quá lâu, đứng dậy đi mở cửa: “Ai đó?”
“Mộc Cận à, dì mang cháo cho con ăn này.” Dì Vương nhà hàng xóm bưng một chiếc bát sứ đứng ở cửa ra vào, vừa thấy Mộc Cận liền nói.
“Cảm ơn dì cảm ơn dì!” Mộc Cận vội vàng nhận lấy, cảm ơn dì Vương, “Dì vào trong ngồi một lát?”
“Không được, trên bếp còn đang đun nước!” Dì Vương cười tủm tỉm nói, “Lát nữa Nữu Nữu cũng sắp về rồi, dì về nhà nấu cơm cho Nữu Nữu!”
Nhìn dì Vương đi rồi, Mộc Cận mới đóng cửa, mang cháo vào phòng bếp, vừa vào nhà đã thấy trang Taobao (*) đang nhấp nháy.
(*) Trang mua sắm trực tuyến của Trung Quốc giống như Ebay.
Cô bĩu môi, xoa xoa bả vai, lại ngồi xuống trước máy tính. Bắt đầu đánh chữ: Xin chào, hoan nghênh đến thị trấn nhỏ Đầu Gỗ. Xin hỏi có thể giúp gì quý khách?
Đối phương đánh chữ rất nhanh: Tôi rất thích sổ của bạn, tôi muốn mỗi loại một cuốn.
Mộc Cận ngây người. Từ mùa hè năm trước cô chuyển đến Mộc Độc, nhân tiện mở một gian hàng kinh doanh tại gia trên Taobao, chuyên bán sổ ghi chép trang trí nghệ thuật thủ công (*), bởi vì giá bán không hề thấp, cho nên đến giờ chưa từng thấy có người điên cuồng muốn mua mỗi loại một cuốn như vậy.
(*) Ngắn gọn chính là “hand-made”
Nhưng cô đã trả lời lại rất nhanh: Được, tất cả mặt hàng bên trên đều có sẵn. Nhưng mà xin lỗi, tôi có thể hỏi một chút không, quý khách là người ở đâu?
Đối phương hỏi lại: Để làm gì?
Mộc Cận dừng một chút mới trả lời: Thật ngại quá, thị trấn nhỏ Đầu Gỗ có một quy định không hay lắm, tất cả đều phải tuân theo, đó là không bán đi Bắc Kinh. Nếu như quý khách ở Bắc Kinh, tôi chỉ có thể xin thứ lỗi.
Đối phương đánh một khuôn mặt tươi cười: Không phải, tôi ở Thẩm Dương.
Mộc Cận nhẹ nhàng thở ra: Tốt. Vậy bao giờ tôi có thể gửi hàng cho quý khách? Hay quý khách có muốn thay đổi gì về bìa không? Hoặc là có ý tưởng gì muốn sửa lại? Ặc, sửa lại sẽ rất lâu… Tôi làm tương đối chậm ^_^
Đối phương ngược lại rất không vấn đề: Không có gì, tôi đã đăng kí đặt mua hết rồi. Chỉ là chào hỏi bạn một chút thôi.
Mộc Cận sững sờ: À, ha ha.
Vừa nói chuyện phiếm với người này, Mộc Cận vừa sửa sang trang Taobao. Vào mục quản lí, quả nhiên người này mua toàn bộ sổ, thậm chí nguyên bộ thẻ đánh dấu sách cũng mua một bộ.
Đây mới gọi là cuồng sưu tập… Mộc Cận cảm khái.
Buổi tối Mộc Cận sang phòng ngủ bên cạnh kiểm hàng. Thực ra cũng không còn nhiều hàng có sẵn, đa số đều là sổ bằng vải bông đặc biệt không theo mẫu, có ca rô, có hoa văn, cũng có bìa màu sáng giản dị, còn có một số loại thẻ đánh dấu sách.
Mộc Cận tiện tay cầm lên một quyển sổ bìa đen trên mặt đất, có một bông hoa đỏ thẫm, đột nhiên nhớ lại buổi tối trước hôm thi nghiên cứu.
Người con gái mày mắt như tranh vẽ, trên người là trang phục màu đen, duy chỉ có khăn choàng màu đỏ chót. Cô ấy ngồi bên giường anh, trong mắt anh tràn đầy sự dịu dàng. Rõ ràng đã là chuyện từ hơn một năm trước, nhưng cô vẫn nhớ rõ như mới ngày hôm qua, dường như từng chi tiết, từng động tác, đều có thể diễn lại một lần nữa rành mạch trước mắt, có thể lần nữa xuất hiện bất cứ lúc nào.
Mộc Cận khe khẽ thở dài, ném qua loa quyển sổ xuống đất, quay người ra khỏi phòng.
Không bao lâu sau cô lại quay vào, trên tay cầm một tờ danh sách. Cô vừa lẩm nhẩm nhớ lại các tên trên danh sách, vừa vươn tay nhặt mấy cuốn sổ bìa vải để sang một bên, không lâu sau bên cạnh đã chất thành một chồng lớn, khoảng chừng ba bốn mươi cuốn, chồng lên nhau màu sắc sặc sỡ, cực kỳ đẹp mắt.
“Hóa ra mình có nhiều loại sổ như vậy.” Mộc Cận khẽ cười cười. Cô đang kiểm kê hàng hóa để chuẩn bị ngày mai giao hàng, lại có người gõ cửa.
Lần này là Phương Nhạc ở bên đường đối diện. Hồi Mộc Cận mới đến Mộc Độc chưa quen cuộc sống ở đây, mỗi ngày đều ru rú trong căn phòng thuê nhỏ, thỉnh thoảng ra ngoài cũng chỉ đi loanh quanh gần đó, mua mấy đồ dùng sinh hoạt thông thường, thường xuyên qua lại đã kết bạn với thầy giáo trường trung học Mộc Độc, Phương Nhạc.
Lại nói, quá trình kết bạn của hai người cũng chỉ bình thường do mua bán mà quen biết. Mộc Cận ở dãy hàng bên này, Phương Nhạc ở dãy hàng bên kia, cùng một lúc đi tới thế là tự nhiên gặp. Lúc đó trong tay Mộc Cận đang ôm một đống lộn xộn vật dụng hàng ngày, còn có đồ ăn vặt và mì tôm, đâm sầm vào người Phương Nhạc, đồ ném đầy đất.
Tính tình Phương Nhạc rất tốt, ngồi xổm xuống giúp Mộc Cận nhặt lại từng thứ trả lại trong tay cô, cuối cùng còn hơi cúi người xuống mỉm cười với cô, giọng nói trầm thấp bên tai: “Nhiều mì tôm quá, không tốt cho dạ dày.”
Mộc Cận trước giờ vẫn không chống đối lại người tốt, không ngừng vội vàng nói cảm ơn, cảm ơn.
Cuối cùng cảm ơn xong, hai người cùng lúc đi ra ngoài tính tiền, lại phát hiện còn cùng đường về nhà, thế là rất tự nhiên bắt chuyện.
Anh vẫn độc thân, đều đặn chỉ cuối tuần mới về nhà, thời gian còn lại đều bận rộn ở trường học. Có lần giữa mùa đông, Mộc Cận theo anh đến thăm ngôi trường bề ngoài có tiếng tăm này, yên tĩnh tao nhã, các học sinh ở một nơi tĩnh lặng thế này dường như có một loại sinh khí, ánh mắt ai cũng toát lên sự trong trẻo.
Mộc Cận đi theo Phương Nhạc vào một chỗ sâu trong sân trường, trên đường đi gặp rất nhiều những đứa trẻ lanh lợi lễ phép tới gần chào hỏi Phương Nhạc, cũng có những học sinh nghịch ngợm cười hì hì trêu chọc nói đây là bạn gái của thầy Phương sao, thật xinh đẹp.
Phương Nhạc chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nhưng không đáp lời.
Cách đây gần một năm, hai người sớm đã gạt bỏ sự khách khí lúc ban đầu. Thỉnh thoảng Phương Nhạc đến giúp Mộc Cận làm một số việc cần nhiều sức lực, Mộc Cận cũng thỉnh thoảng đến nhà nấu giúp anh một bữa cơm, những lúc đó nồi niêu xoong chảo, khá vui vẻ ấm áp.
Lúc này, quả nhiên Phương Nhạc muốn đến tìm Mộc Cận ăn cơm. Anh còn chưa vào cửa đã định kéo cô ra ngoài: “Nhanh lên nhanh lên, ở đây anh có con cá chép, hồi bé hay nghe người ta nói canh cá chép ngon vô cùng, chúng ta làm thử xem.”
Mộc Cận vội bám cửa: “Ấy anh chờ một chút, em thay quần áo đã.”
Phương Nhạc ngại ngùng gãi gãi đầu: “Ừ, anh không vào đâu, em nhanh nhé.”
Ánh mắt anh vừa đen lại sáng, có chút chờ mong nho nhỏ, nhất thời khiến Mộc Cận hơi ngây ra.
Nhưng cô vẫn nhanh chóng đóng cửa, thay chiếc váy rồi ra ngoài.
Phương Nhạc thấy cô đi ra lại xấu hổ gãi đầu: “Thật ngại, anh kích động quá.”
“Không sao.” Mộc Cận cũng mỉm cười, “Lúc em kích động cũng như vậy.”
“Vậy sao?” Phương Nhạc cảm thấy hơi khó tin, “Từ trước tới nay em vẫn luôn có dáng vẻ rất bình tĩnh, có đôi khi anh thực sự cho rằng không gì có thể làm em hoảng hốt. Quá chín chắn nên không giống một cô gái vừa tốt nghiệp đại học.”
“Chẳng phải khi đó anh cũng mới tốt nghiệp đại học sao?” Mộc Cận trề môi.
Phương Nhạc cười ha ha: “Đúng thế, cho nên anh mới hấp tấp như vậy.”
Anh rất thẳng thắn, khiến Mộc Cận không nén được khẽ mỉm cười.
Những khoảng thời gian bình thản như vậy thực ra cũng không tệ. Cô vừa đi theo sau Phương Nhạc đến nhà anh vừa nghĩ ngợi, bình lặng, không gợn sóng.
Cho dù cứ tiếp tục như vậy cũng không có cái gì là không thể chịu đựng được.
Phương Nhạc đi phía trước nói: “Anh nghe nói món canh cá chép cực kỳ ngon, nhưng từ nhỏ đến lớn anh chưa thấy nó có gì là đặc biệt ngon lắm. Món cá biển em làm lần trước chính là món cá biển ngon nhất anh từng nếm, cho nên Mộc Cận, lần này anh cũng khá mong chờ em sẽ nấu món canh cá chép ngon như vậy.”
Nói xong, anh quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Mộc Cận chăm chú.
Mộc Cận nhún vai: “Nói thật, trước kia em chưa làm bao giờ. Thậm chí em còn chưa từng nghe nói…”
Tiếp đó cô thấy nét mặt Phương Nhạc đầy vẻ không thể tin: “Không thể nào, được mệnh danh là thiên tài nấu bếp như em mà chưa bao giờ nghe đến món canh cá chép?”
Mộc Cận lại nhăn nhó: “Vấn đề này tuy là rất nghiêm trọng, nhưng em thật sự không biết. Nhưng mà không sao, chúng ta có thể sang hỏi dì.”
Hai người quay đầu chia ra đi tìm tư liệu.
Mộc Cận với tư cách chuyên gia rởm, sau khi nghiên cứu sách dạy nấu ăn trong chốc lát thì cho rằng đây thật ra chỉ là chuyện nhỏ, xắn tay áo đeo tạp dề, chui thẳng vào phòng bếp nhà Phương Nhạc.
Rửa cá – đánh vảy – mổ bụng – móc mang…
Mãi đến khi làm xong công tác chuẩn bị cuối cùng không có nhiều khác biệt lắm, Mộc Cận mới lại ủ rũ từ phòng bếp chui ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Phương Nhạc đang ngồi trên ghế sa-lông xem ti vi, nói: “Không có hạt tiêu, không có rượu vang Thiệu Hưng, không có hành lá. Phương Nhạc, anh xác định đây gọi là phòng bếp của nhà anh sao?”
Phương Nhạc hơi ngại ngùng: “Hì hì, có thời gian anh không ở nhà… Anh ra ngoài mua đây!” Vừa nói vừa định đứng dậy ra ngoài.
Mộc Cận cởi tạp dề nhét vào tay Phương Nhạc: “Để em đi cho, còn nhiều thứ cần mua lắm! Anh lại không nhớ được… Đúng rồi, anh ở nhà để ý nồi nước, khi nào sôi thì tắt bếp. Em sẽ về ngay!”
Đi ra ngoài rẽ trái, lại rẽ phải, qua cầu nhỏ, đi thẳng quãng một trăm mét, rẽ trái.
Mộc Cận xách theo một túi đồ lớn quay về, cảm thấy cả người ngột ngạt nóng bức như muốn tan chảy. Lúc đi qua cầu nhỏ, điện thoại của cô đổ chuông, trong lúc chuyển túi đồ từ tay phải sang tay trái vô tình nghiêng đầu, ánh mắt cô dường như thấy có cái gì đó vụt qua.
Cô vừa móc điện thoại vừa quay đầu lại nhìn, ngoại trừ một con mèo hoang kiêu ngạo vểnh cái đuôi tao nhã chậm rãi đi qua, trên đường trống không chẳng có gì.
Mộc Cận cúi đầu cười gượng, kìm nén chút cảm giác tự giễu, bắt đầu tập trung nghe giọng nói từ trong điện thoại truyền đến: “Mộc Cận, bao giờ con mới trở về?”
“Mẹ, con đang rất tốt, sao phải trở về?”
“Con bảo một mình con làm sao có thể có tiền đồ gì ở cái thị trấn nhỏ đó được?” Trời nóng, mẹ cô cũng có chút cáu kỉnh, “Con cũng đã trưởng thành rồi, mau quay về Thâm Quyến, mẹ giới thiệu cho mấy người phù hợp.”
“Gấp làm gì, con vẫn chưa tới hai mươi lăm!” Mộc Cận nghe xong thấy hơi nhức đầu, “Mẹ, con xin mẹ, chờ con qua hai lăm tuổi đã rồi mẹ hãy để tâm đến con được không? Bây giờ mẹ nên quan tâm nhiều hơn đến công ty của ba kia kìa, khủng hoảng tài chính nghiêm trọng như vậy, ba mẹ nên xem thế nào lấy lại được khoản tiền đã thất thu.”
“Việc này không cần cô quan tâm! Mẹ cô ba cô bao nhiêu năm nay ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm đấy.” Thái độ của mẹ rất kịch liệt, “Mẹ cho con biết Mộc Cận, muộn nhất là đến cuối năm nay, nếu con không chủ động quay về, mẹ sẽ đến Mộc Độc trói con về! Nói được thì làm được!”
“Mẹ…” Mộc Cận dùng dằng, “Con muốn được nhàn nhã hai năm, khi nào quay về con sẽ giúp ba có được không?”
Mẹ cô thở dài: “Mẹ hiểu rõ con đang nghĩ gì, Mộc Cận, mẹ xin con đừng có nghĩ đến nữa. Bây giờ mẹ muốn con có nơi có chốn, những thứ khác cái gì cũng không cần. Con với Bạc…”
“Không liên quan đến anh ấy!” Mộc Cận ngắt lời bà, “Mẹ, con trở về nhà hay không không liên quan đến anh ấy, mẹ đừng nghĩ nhiều quá. Con chỉ yêu thích Mộc Độc, cảm thấy ở đây được tự do tự tại, trong lòng con rất vui vẻ. Cuộc sống ở Thâm Quyến quá hối hả, hối hả đến nỗi con cảm thấy khó chịu, hơn nữa nghĩ đến việc phải về nhà lục đục với ba là con đã thấy đau đầu.”
“Mẹ, con muốn nán lại đây hai năm được không?” Thanh âm Mộc Cận có chút than vãn.
Mẹ cô thở dài, không nói gì đã cúp điện thoại.
Mộc Cận vịn vào thành cầu, nhìn dòng nước chảy bên dưới đến thất thần.
Hai bên là những hàng dây leo màu xanh lá cây, từ trên xuống dưới xuôi theo dòng nước, trong ánh mặt trời như đang tung tăng vui mừng. Nhưng cô biết dòng nước lạnh buốt ấy, bất luận có mát đến đâu, uyển chuyển nâng trong lòng bàn tay, dù thế nào cũng không thể nắm bắt được.
Cực kỳ giống một người nào đó, cho dù là khi ấm áp, cũng đều có thể nhanh chóng nguội lạnh, sau đó từng bước từng bước đi đến mục tiêu đã dự định, vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại.
Thật sự không phải anh không tìm thấy, chẳng qua là anh không buồn tìm mà thôi.
Mộc Cận ảo não cười rộ lên, đang lắc đầu, khẽ thở dài định tiếp tục đi, đột nhiên nhìn thấy Phương Nhạc đang đi về phía cô.
Nét mặt anh vô cùng dịu dàng: “Anh tắt bếp rồi, chờ lâu quá chưa thấy em quay về, nghĩ chắc em mua nhiều đồ quá nên anh đến xách giúp em.”
Anh vừa nói vừa đỡ lấy túi trong tay Mộc Cận.
Mộc Cận cũng không từ chối, tâm tình tan nát ban nãy dần dần bay đi, cười nói với Phương Nhạc: “Đợi về đến nhà em sẽ trổ tài cho anh xem, chứng minh một khi đã là đầu bếp thì lúc nào cũng là đầu bếp – kể cả nấu một món chưa từng làm bao giờ, hương vị cũng sẽ có một trong hai, vô địch thiên hạ!”
Phương Nhạc chỉ nhìn cô gật gật đầu: “Được.”
Hai người cười cười nói nói tiếp tục đi về.
Thình lình lúc đi qua một lối rẽ, Mộc Cận ngây người, gần như vô ý thức khoác tay qua khuỷu tay Phương Nhạc.
Hết chương 49
Mộc Cận xoa xoa đôi mắt nhức mỏi do ngồi máy tính quá lâu, đứng dậy đi mở cửa: “Ai đó?”
“Mộc Cận à, dì mang cháo cho con ăn này.” Dì Vương nhà hàng xóm bưng một chiếc bát sứ đứng ở cửa ra vào, vừa thấy Mộc Cận liền nói.
“Cảm ơn dì cảm ơn dì!” Mộc Cận vội vàng nhận lấy, cảm ơn dì Vương, “Dì vào trong ngồi một lát?”
“Không được, trên bếp còn đang đun nước!” Dì Vương cười tủm tỉm nói, “Lát nữa Nữu Nữu cũng sắp về rồi, dì về nhà nấu cơm cho Nữu Nữu!”
Nhìn dì Vương đi rồi, Mộc Cận mới đóng cửa, mang cháo vào phòng bếp, vừa vào nhà đã thấy trang Taobao (*) đang nhấp nháy.
(*) Trang mua sắm trực tuyến của Trung Quốc giống như Ebay.
Cô bĩu môi, xoa xoa bả vai, lại ngồi xuống trước máy tính. Bắt đầu đánh chữ: Xin chào, hoan nghênh đến thị trấn nhỏ Đầu Gỗ. Xin hỏi có thể giúp gì quý khách?
Đối phương đánh chữ rất nhanh: Tôi rất thích sổ của bạn, tôi muốn mỗi loại một cuốn.
Mộc Cận ngây người. Từ mùa hè năm trước cô chuyển đến Mộc Độc, nhân tiện mở một gian hàng kinh doanh tại gia trên Taobao, chuyên bán sổ ghi chép trang trí nghệ thuật thủ công (*), bởi vì giá bán không hề thấp, cho nên đến giờ chưa từng thấy có người điên cuồng muốn mua mỗi loại một cuốn như vậy.
(*) Ngắn gọn chính là “hand-made”
Nhưng cô đã trả lời lại rất nhanh: Được, tất cả mặt hàng bên trên đều có sẵn. Nhưng mà xin lỗi, tôi có thể hỏi một chút không, quý khách là người ở đâu?
Đối phương hỏi lại: Để làm gì?
Mộc Cận dừng một chút mới trả lời: Thật ngại quá, thị trấn nhỏ Đầu Gỗ có một quy định không hay lắm, tất cả đều phải tuân theo, đó là không bán đi Bắc Kinh. Nếu như quý khách ở Bắc Kinh, tôi chỉ có thể xin thứ lỗi.
Đối phương đánh một khuôn mặt tươi cười: Không phải, tôi ở Thẩm Dương.
Mộc Cận nhẹ nhàng thở ra: Tốt. Vậy bao giờ tôi có thể gửi hàng cho quý khách? Hay quý khách có muốn thay đổi gì về bìa không? Hoặc là có ý tưởng gì muốn sửa lại? Ặc, sửa lại sẽ rất lâu… Tôi làm tương đối chậm ^_^
Đối phương ngược lại rất không vấn đề: Không có gì, tôi đã đăng kí đặt mua hết rồi. Chỉ là chào hỏi bạn một chút thôi.
Mộc Cận sững sờ: À, ha ha.
Vừa nói chuyện phiếm với người này, Mộc Cận vừa sửa sang trang Taobao. Vào mục quản lí, quả nhiên người này mua toàn bộ sổ, thậm chí nguyên bộ thẻ đánh dấu sách cũng mua một bộ.
Đây mới gọi là cuồng sưu tập… Mộc Cận cảm khái.
Buổi tối Mộc Cận sang phòng ngủ bên cạnh kiểm hàng. Thực ra cũng không còn nhiều hàng có sẵn, đa số đều là sổ bằng vải bông đặc biệt không theo mẫu, có ca rô, có hoa văn, cũng có bìa màu sáng giản dị, còn có một số loại thẻ đánh dấu sách.
Mộc Cận tiện tay cầm lên một quyển sổ bìa đen trên mặt đất, có một bông hoa đỏ thẫm, đột nhiên nhớ lại buổi tối trước hôm thi nghiên cứu.
Người con gái mày mắt như tranh vẽ, trên người là trang phục màu đen, duy chỉ có khăn choàng màu đỏ chót. Cô ấy ngồi bên giường anh, trong mắt anh tràn đầy sự dịu dàng. Rõ ràng đã là chuyện từ hơn một năm trước, nhưng cô vẫn nhớ rõ như mới ngày hôm qua, dường như từng chi tiết, từng động tác, đều có thể diễn lại một lần nữa rành mạch trước mắt, có thể lần nữa xuất hiện bất cứ lúc nào.
Mộc Cận khe khẽ thở dài, ném qua loa quyển sổ xuống đất, quay người ra khỏi phòng.
Không bao lâu sau cô lại quay vào, trên tay cầm một tờ danh sách. Cô vừa lẩm nhẩm nhớ lại các tên trên danh sách, vừa vươn tay nhặt mấy cuốn sổ bìa vải để sang một bên, không lâu sau bên cạnh đã chất thành một chồng lớn, khoảng chừng ba bốn mươi cuốn, chồng lên nhau màu sắc sặc sỡ, cực kỳ đẹp mắt.
“Hóa ra mình có nhiều loại sổ như vậy.” Mộc Cận khẽ cười cười. Cô đang kiểm kê hàng hóa để chuẩn bị ngày mai giao hàng, lại có người gõ cửa.
Lần này là Phương Nhạc ở bên đường đối diện. Hồi Mộc Cận mới đến Mộc Độc chưa quen cuộc sống ở đây, mỗi ngày đều ru rú trong căn phòng thuê nhỏ, thỉnh thoảng ra ngoài cũng chỉ đi loanh quanh gần đó, mua mấy đồ dùng sinh hoạt thông thường, thường xuyên qua lại đã kết bạn với thầy giáo trường trung học Mộc Độc, Phương Nhạc.
Lại nói, quá trình kết bạn của hai người cũng chỉ bình thường do mua bán mà quen biết. Mộc Cận ở dãy hàng bên này, Phương Nhạc ở dãy hàng bên kia, cùng một lúc đi tới thế là tự nhiên gặp. Lúc đó trong tay Mộc Cận đang ôm một đống lộn xộn vật dụng hàng ngày, còn có đồ ăn vặt và mì tôm, đâm sầm vào người Phương Nhạc, đồ ném đầy đất.
Tính tình Phương Nhạc rất tốt, ngồi xổm xuống giúp Mộc Cận nhặt lại từng thứ trả lại trong tay cô, cuối cùng còn hơi cúi người xuống mỉm cười với cô, giọng nói trầm thấp bên tai: “Nhiều mì tôm quá, không tốt cho dạ dày.”
Mộc Cận trước giờ vẫn không chống đối lại người tốt, không ngừng vội vàng nói cảm ơn, cảm ơn.
Cuối cùng cảm ơn xong, hai người cùng lúc đi ra ngoài tính tiền, lại phát hiện còn cùng đường về nhà, thế là rất tự nhiên bắt chuyện.
Anh vẫn độc thân, đều đặn chỉ cuối tuần mới về nhà, thời gian còn lại đều bận rộn ở trường học. Có lần giữa mùa đông, Mộc Cận theo anh đến thăm ngôi trường bề ngoài có tiếng tăm này, yên tĩnh tao nhã, các học sinh ở một nơi tĩnh lặng thế này dường như có một loại sinh khí, ánh mắt ai cũng toát lên sự trong trẻo.
Mộc Cận đi theo Phương Nhạc vào một chỗ sâu trong sân trường, trên đường đi gặp rất nhiều những đứa trẻ lanh lợi lễ phép tới gần chào hỏi Phương Nhạc, cũng có những học sinh nghịch ngợm cười hì hì trêu chọc nói đây là bạn gái của thầy Phương sao, thật xinh đẹp.
Phương Nhạc chỉ mỉm cười nhàn nhạt, nhưng không đáp lời.
Cách đây gần một năm, hai người sớm đã gạt bỏ sự khách khí lúc ban đầu. Thỉnh thoảng Phương Nhạc đến giúp Mộc Cận làm một số việc cần nhiều sức lực, Mộc Cận cũng thỉnh thoảng đến nhà nấu giúp anh một bữa cơm, những lúc đó nồi niêu xoong chảo, khá vui vẻ ấm áp.
Lúc này, quả nhiên Phương Nhạc muốn đến tìm Mộc Cận ăn cơm. Anh còn chưa vào cửa đã định kéo cô ra ngoài: “Nhanh lên nhanh lên, ở đây anh có con cá chép, hồi bé hay nghe người ta nói canh cá chép ngon vô cùng, chúng ta làm thử xem.”
Mộc Cận vội bám cửa: “Ấy anh chờ một chút, em thay quần áo đã.”
Phương Nhạc ngại ngùng gãi gãi đầu: “Ừ, anh không vào đâu, em nhanh nhé.”
Ánh mắt anh vừa đen lại sáng, có chút chờ mong nho nhỏ, nhất thời khiến Mộc Cận hơi ngây ra.
Nhưng cô vẫn nhanh chóng đóng cửa, thay chiếc váy rồi ra ngoài.
Phương Nhạc thấy cô đi ra lại xấu hổ gãi đầu: “Thật ngại, anh kích động quá.”
“Không sao.” Mộc Cận cũng mỉm cười, “Lúc em kích động cũng như vậy.”
“Vậy sao?” Phương Nhạc cảm thấy hơi khó tin, “Từ trước tới nay em vẫn luôn có dáng vẻ rất bình tĩnh, có đôi khi anh thực sự cho rằng không gì có thể làm em hoảng hốt. Quá chín chắn nên không giống một cô gái vừa tốt nghiệp đại học.”
“Chẳng phải khi đó anh cũng mới tốt nghiệp đại học sao?” Mộc Cận trề môi.
Phương Nhạc cười ha ha: “Đúng thế, cho nên anh mới hấp tấp như vậy.”
Anh rất thẳng thắn, khiến Mộc Cận không nén được khẽ mỉm cười.
Những khoảng thời gian bình thản như vậy thực ra cũng không tệ. Cô vừa đi theo sau Phương Nhạc đến nhà anh vừa nghĩ ngợi, bình lặng, không gợn sóng.
Cho dù cứ tiếp tục như vậy cũng không có cái gì là không thể chịu đựng được.
Phương Nhạc đi phía trước nói: “Anh nghe nói món canh cá chép cực kỳ ngon, nhưng từ nhỏ đến lớn anh chưa thấy nó có gì là đặc biệt ngon lắm. Món cá biển em làm lần trước chính là món cá biển ngon nhất anh từng nếm, cho nên Mộc Cận, lần này anh cũng khá mong chờ em sẽ nấu món canh cá chép ngon như vậy.”
Nói xong, anh quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Mộc Cận chăm chú.
Mộc Cận nhún vai: “Nói thật, trước kia em chưa làm bao giờ. Thậm chí em còn chưa từng nghe nói…”
Tiếp đó cô thấy nét mặt Phương Nhạc đầy vẻ không thể tin: “Không thể nào, được mệnh danh là thiên tài nấu bếp như em mà chưa bao giờ nghe đến món canh cá chép?”
Mộc Cận lại nhăn nhó: “Vấn đề này tuy là rất nghiêm trọng, nhưng em thật sự không biết. Nhưng mà không sao, chúng ta có thể sang hỏi dì.”
Hai người quay đầu chia ra đi tìm tư liệu.
Mộc Cận với tư cách chuyên gia rởm, sau khi nghiên cứu sách dạy nấu ăn trong chốc lát thì cho rằng đây thật ra chỉ là chuyện nhỏ, xắn tay áo đeo tạp dề, chui thẳng vào phòng bếp nhà Phương Nhạc.
Rửa cá – đánh vảy – mổ bụng – móc mang…
Mãi đến khi làm xong công tác chuẩn bị cuối cùng không có nhiều khác biệt lắm, Mộc Cận mới lại ủ rũ từ phòng bếp chui ra, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Phương Nhạc đang ngồi trên ghế sa-lông xem ti vi, nói: “Không có hạt tiêu, không có rượu vang Thiệu Hưng, không có hành lá. Phương Nhạc, anh xác định đây gọi là phòng bếp của nhà anh sao?”
Phương Nhạc hơi ngại ngùng: “Hì hì, có thời gian anh không ở nhà… Anh ra ngoài mua đây!” Vừa nói vừa định đứng dậy ra ngoài.
Mộc Cận cởi tạp dề nhét vào tay Phương Nhạc: “Để em đi cho, còn nhiều thứ cần mua lắm! Anh lại không nhớ được… Đúng rồi, anh ở nhà để ý nồi nước, khi nào sôi thì tắt bếp. Em sẽ về ngay!”
Đi ra ngoài rẽ trái, lại rẽ phải, qua cầu nhỏ, đi thẳng quãng một trăm mét, rẽ trái.
Mộc Cận xách theo một túi đồ lớn quay về, cảm thấy cả người ngột ngạt nóng bức như muốn tan chảy. Lúc đi qua cầu nhỏ, điện thoại của cô đổ chuông, trong lúc chuyển túi đồ từ tay phải sang tay trái vô tình nghiêng đầu, ánh mắt cô dường như thấy có cái gì đó vụt qua.
Cô vừa móc điện thoại vừa quay đầu lại nhìn, ngoại trừ một con mèo hoang kiêu ngạo vểnh cái đuôi tao nhã chậm rãi đi qua, trên đường trống không chẳng có gì.
Mộc Cận cúi đầu cười gượng, kìm nén chút cảm giác tự giễu, bắt đầu tập trung nghe giọng nói từ trong điện thoại truyền đến: “Mộc Cận, bao giờ con mới trở về?”
“Mẹ, con đang rất tốt, sao phải trở về?”
“Con bảo một mình con làm sao có thể có tiền đồ gì ở cái thị trấn nhỏ đó được?” Trời nóng, mẹ cô cũng có chút cáu kỉnh, “Con cũng đã trưởng thành rồi, mau quay về Thâm Quyến, mẹ giới thiệu cho mấy người phù hợp.”
“Gấp làm gì, con vẫn chưa tới hai mươi lăm!” Mộc Cận nghe xong thấy hơi nhức đầu, “Mẹ, con xin mẹ, chờ con qua hai lăm tuổi đã rồi mẹ hãy để tâm đến con được không? Bây giờ mẹ nên quan tâm nhiều hơn đến công ty của ba kia kìa, khủng hoảng tài chính nghiêm trọng như vậy, ba mẹ nên xem thế nào lấy lại được khoản tiền đã thất thu.”
“Việc này không cần cô quan tâm! Mẹ cô ba cô bao nhiêu năm nay ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm đấy.” Thái độ của mẹ rất kịch liệt, “Mẹ cho con biết Mộc Cận, muộn nhất là đến cuối năm nay, nếu con không chủ động quay về, mẹ sẽ đến Mộc Độc trói con về! Nói được thì làm được!”
“Mẹ…” Mộc Cận dùng dằng, “Con muốn được nhàn nhã hai năm, khi nào quay về con sẽ giúp ba có được không?”
Mẹ cô thở dài: “Mẹ hiểu rõ con đang nghĩ gì, Mộc Cận, mẹ xin con đừng có nghĩ đến nữa. Bây giờ mẹ muốn con có nơi có chốn, những thứ khác cái gì cũng không cần. Con với Bạc…”
“Không liên quan đến anh ấy!” Mộc Cận ngắt lời bà, “Mẹ, con trở về nhà hay không không liên quan đến anh ấy, mẹ đừng nghĩ nhiều quá. Con chỉ yêu thích Mộc Độc, cảm thấy ở đây được tự do tự tại, trong lòng con rất vui vẻ. Cuộc sống ở Thâm Quyến quá hối hả, hối hả đến nỗi con cảm thấy khó chịu, hơn nữa nghĩ đến việc phải về nhà lục đục với ba là con đã thấy đau đầu.”
“Mẹ, con muốn nán lại đây hai năm được không?” Thanh âm Mộc Cận có chút than vãn.
Mẹ cô thở dài, không nói gì đã cúp điện thoại.
Mộc Cận vịn vào thành cầu, nhìn dòng nước chảy bên dưới đến thất thần.
Hai bên là những hàng dây leo màu xanh lá cây, từ trên xuống dưới xuôi theo dòng nước, trong ánh mặt trời như đang tung tăng vui mừng. Nhưng cô biết dòng nước lạnh buốt ấy, bất luận có mát đến đâu, uyển chuyển nâng trong lòng bàn tay, dù thế nào cũng không thể nắm bắt được.
Cực kỳ giống một người nào đó, cho dù là khi ấm áp, cũng đều có thể nhanh chóng nguội lạnh, sau đó từng bước từng bước đi đến mục tiêu đã dự định, vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại.
Thật sự không phải anh không tìm thấy, chẳng qua là anh không buồn tìm mà thôi.
Mộc Cận ảo não cười rộ lên, đang lắc đầu, khẽ thở dài định tiếp tục đi, đột nhiên nhìn thấy Phương Nhạc đang đi về phía cô.
Nét mặt anh vô cùng dịu dàng: “Anh tắt bếp rồi, chờ lâu quá chưa thấy em quay về, nghĩ chắc em mua nhiều đồ quá nên anh đến xách giúp em.”
Anh vừa nói vừa đỡ lấy túi trong tay Mộc Cận.
Mộc Cận cũng không từ chối, tâm tình tan nát ban nãy dần dần bay đi, cười nói với Phương Nhạc: “Đợi về đến nhà em sẽ trổ tài cho anh xem, chứng minh một khi đã là đầu bếp thì lúc nào cũng là đầu bếp – kể cả nấu một món chưa từng làm bao giờ, hương vị cũng sẽ có một trong hai, vô địch thiên hạ!”
Phương Nhạc chỉ nhìn cô gật gật đầu: “Được.”
Hai người cười cười nói nói tiếp tục đi về.
Thình lình lúc đi qua một lối rẽ, Mộc Cận ngây người, gần như vô ý thức khoác tay qua khuỷu tay Phương Nhạc.
Hết chương 49