Đến ngã rẽ, Tuyết Y nói:
- Em qua đấy trước, anh thăm mộ mẹ anh đã rồi qua thăm mộ hai bác.
- Vậy thì cùng qua mộ mẹ anh trước rồi qua đấy luôn cũng được.
- Ừ..tuỳ em.
….
Cơn gió nhẹ, khẽ đưa làn tóc Tử Di bay trong gió…cô đứng trước mộ mẹ Tuyết Y, nhìn người phụ nữ cao sang xinh đẹp trong ảnh nhưng có vẻ trong đôi mắt sâu đen láy đó chất chứa một buồn nào đó, trên nét cười cũng thấy phảng phất nét bi ai…
Tử Di buột mịêng khen:
- Mẹ anh đẹp nhỉ?
Tuyết Y hơi cười:
- Vậy mà vẫn có người có một đòi hai đấy..- Gịong nói cậu pha chút chua chát.
Tử Di hơi nghiêng nhìn Tuyết Y đang ngồi xuống dứt lớp cỏ mới mọc trên mộ ra…Lúc nào nhìn cậu cô cũng cảm giác có một sự cô độc bao quanh con người đó…
- Anh vẫn còn hận chủ tịch về chuyện xưa à?
Tuýêt Y hơi cười, lắc đầu:
- Nếu anh nói không liệu em có tin không?
- Chuyện gì – Tử Di không hiểu…
Tuyết Y vừa làm vừa nói mà không quay đầu lại nhìn Tử Di:
- Gìơ chuyện đấy không quan trọng với anh nữa, mà chuyện quan trọng nhất với anh là em – và- con. Đương nhiên đôi khi nhớ về cảnh mẹ anh đã chết như thế nào thì vẫn hận 3 người đó.
Tim Tử Di như hẫng đi một nhịp, khoẽ môi hơi cười:
- Vậy thì anh phải cưới tôi đấy nhé…
Tuyết Y dừng hẳn tay, từ từ quay lại ngước mắt lên nhìn Tử Di…mặt cậu trong tình trạng đóng băng..
Tử Di ngồi xuống cạnh Tuyết Y, nhìn cậu:
- Bỏ qua hết đi nhé, cả chuyện lúc trước của Đan Băng và ba anh, cả mẹ Đan Băng nữa…Còn em sẽ bỏ qua tất cả cho anh.
Hàng hàng mày Tuyết Y nhíu lại, ánh mắt đang có chút hi vọng bỗng nhiên tắt ngấm, khoé môi mỏng khẽ mím lại rồi bật thốt:
- Em vì chuyện đó nên mới tha thứ cho anh? Em đang thoả thuận với anh có phải không?
Tử Di vốn không giỏi diễn đạt cảm xúc lẫn lời nói…Thật sự cô không có ý đó, mà chẳng qua cô không biết nên nói như nào cho mọi chuyện đều êm đẹp.
Tử Di lắc đầu định giải thích thì Tuyết Y đứng dậy nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sâu tối sầm lại:
- Tôi không cần sự thương hại của em. Bỏ đi. Tôi ra ngoài đợi em trước.
Tuyết Y lách qua người cô, thái độ lạnh nhạt bước đi…
Tử Di đứng thờ thẫn ở lại…Cô nén tiếng thở dài…quỳ xuống trước mộ mẹ Tuyết Y cúi đầu làm lễ rồi mới đứng dậy xang mộ ba mẹ mình….
….
Tử Di đứng từ xa, nhìn gương mặt cương nghị ẩn chứa những nét buồn rất giống mẹ cậu, ngay cả đến nụ cười cũng rất giống…….Sắc cam vàng ngọt ngào của mù thu như đang chiếu sáng cậu…Một con người đơn độc, đáng thương hơn tất cả…
Cô phải làm sao để nói cho Tuyết Y hiểu điều mình muốn đây…Thật sự cô không hề co ý thương hại hay giao kèo gì với cậu cả…
Tử Di đi lại gần, đứng trước mặt Tuyết Y, ánh mắt hơi cong lên ẩn ý cười nhìn cậu, nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi, em không có ý đấy…
- Tôi đã nói bỏ đi rồi. Về thôi – Gịong nói Tuyết Y vẫn có phần khó chịu.
Tử Di bước gần thêm vài bước, vòng tay ôm lấy Tuyết Y làm cậu sựng người lại, mọi hoạt động đều chững lại…ánh mắt mở lớn, hai tay vẫn giang rộng đứng hình không vòng qua ôm lại cô.
- Xin lỗi…Em mới là người bước vào cuộc đời anh, em mới là người làm phiền anh…Xin lỗi…- Gịong cô thật êm, cũng thật mát lành như cơn gió mùa thu này vậy…
Gương mặt Tuyết Y chợt đổi nét..Cậu ôm lấy vai cô khẽ cười…Một nụ cười thật rạng ngời hạnh phúc…
Tất cả đều suôn sẻ…Cậu cứ nghĩ con đường mình đi sẽ chẳng bình phẳng nữa…nhưng giờ đây lại hoàn toàn ngược lại…
………….
………
- Gia Linh, em làm sao vậy?
- Anh không biết thật hay giả vờ không biết…- Gương mặt cô đầy nước mắt, vừa khóc vừa nhìn cậu.
San Phong chau mày, phẩy tay quay đi, miệng nói:
- Em kích động quá rồi đấy, để lúc khác nói chuyện đi.
Gia Linh chạy đến ôm chầm lấy lưng San Phong, vừa nấc vừa nói:
- Sao anh không để ý đến em, em có gì kém Ngữ Yên sao…
San Phong gỡ tay Gia Linh ra khỏi người mình, cậu quay lại, mặt
khổ sở nhìn cô:
- Em sẽ tìm được người hơn anh thôi. Anh thật sự chỉ coi em là em thôi không còn gì hơn thế. Nếu em cứ thế này, anh nghĩ ngay cả đến anh em cũng không làm nổi nữa đâu.
Gia Linh vừa lắc đầu vừa khóc níu lấy tay San Phong:
- An..h…kh..ô…ng…th…ể…đ…ối…x..ử…v..ới…em..nh…ư..vậy được…
Dần cảm thấy mệt vì giải thích nhiều, San Phong cau mày:
- Anh đối xử với em thế nào. Anh không yêu em, chẳng nhẽ em bắt anh phải yêu em. Với lại anh đã có vợ và anh rất hài lòng về vợ anh. Anh không muốn giữa chúng ta lằng nhằng nữa. Anh- không- yêu-em-bây giờ là vậy, về sau cũng vẫn là vậy.
Gia Linh khụy sụp xuống đất khóc ngất:
- An…h
San Phong nén tiếng thở dài, ngồi xuống gần cô, lau nước mắt cho Gia Linh, giọng có phần dịu lại:
- Thà đau một lần rồi thôi. Anh đã từng có cảm giác như em bây giờ nên anh hiểu được điều đó.
Nói xong, San Phong đứng dậy ra ngoài tránh mặt, tạm thời cho cô mượn phòng làm việc làm chỗ giải toả…Cậu tin, cô sẽ hiểu được ý cậu…Bản tính Gia Linh vốn không phải u mê bất ngộ…
…..
Khực…
Tử Di đang quay lưng lại ném hoa cưới cho mọi người bắt thì chẳng may lại giẫm vào gót váy dài lê thê, cô ngữ ngửa ra sau …
Ái…
Tử Di kêu lên vì ê… Tuyết Y vội vàng ngồi xuống đỡ cô:
- Sao vậy,,,
Mọi người trố mắt nhìn Tử Di, không hiểu lý do vì đâu tự nhiên cô ngã…
Tử Di chau mày nhìn Tuyết Y, vừa níu tay cậu đứng dậy vừa nói
- Em bảo anh váy cưới ngắn có phải dễ hoạt động hơn không..hơn không?
- Ngắn cái gì, có chồng có con rồi còn thích hình tượng sexy girl nữa à – Tuyết Y nạt lại..
- Ba, mẹ phải giữ hình tượng đẹp trong ngày cưới chứ…- Ren khoanh tay đứng nhìn hai phụ huynh chẹp mịêng lắc đầu…
Tuyết Y lẫn Tử Di quay xang nhìn Ren cùng đồng thanh:
- Trẻ con lại chen vào chuyện người lớn…
Mọi người có mặt ở đó cùng cười rội lên…
Gia Linh bắt được hoa cưới…, San Phong chau mày nhìn xang Ngữ Yên:
- Em trả nhanh nhẹn gì vậy. Phải lao vào chộp lấy chứ…
- Để làm gì? – Ngữ Yên vẫn điềm tĩnh từ tốn hỏi.
- Tặng anh…- San Phong cười cười – Em tử bỏ ý định theo đuổi anh rồi đấy à…
Ngữ Yên gật đầu:
- Hình như anh đang theo đuổi lại em thì phải.
San Phong bật cười, cậu nhún vai chịu thua lý:
- Có lẽ….
Tin…tin…
San Phong lấy máy trong túi ra, cậu có tin nhắn.Ngữ Yên quay mặt đi chỗ khác, cậu đủ hiểu ai gửi tin cho San Phong những vẫn im lặng không xen quá nhiều vào chuyện riêng của cậu.
“Hôm trước mất mặt quá, em xin lỗi, gửi cả lời xin lỗi của em đến chị dâu vì chuyện đã qua nhé. Em phải đi du lịch xả stress một thời gian thôi. Chúc hai người hạnh phúc *cười* “…….
Miệng San Phong thoáng nét cười…Cũng phải thế chứ.
….
Song Linh che miệng cười kiểu thục nữ:
- Anh kém tuổi Hàn thiếu mà đã giỏi vậy sao?
- Cũng tạm thôi, em quá khen rồi – Gia Linh cười cười đưa ly rượu vang lên nhấp môi…
Lại một anh nữa nằm trong danh sách “trai đẹp” của cô khai quật rồi…
…
Thừa Ân tìm mãi trong đám bên ngoài hoa viên, không thấy Gia Linh đâu, cậu chau mày khó chịu…”Lại lượn đi đâu rồi không biết..”
Cậu đi vào trong sảnh thử tìm kiếm xem sao…Y rằng. Thừa Ân cắn môi, mặt hầm hầm sát khi tiến tới đôi “cẩu nam nữ” kia…
Gần họ, miệng cậu lại nhoẻn ra nụ cười, khoác tay lên eo Song Linh làm cô lạnh người thụt lùi xang bên khác:
- Anh…
Thừa Ân mạnh tay kéo người Song Linh lại gần mình, làm tên kia nhíu mày khó hiểu.
Thừa Ân hơi cười nhìn Song Linh ánh mắt như răn đe ngầm, nói:
- Em đi đâu, làm anh tìm nãy giờ.
- Cái gì vậy…- Song Linh đẩy người Thừa Ân ra, cô nhìn cậu mặt nhăn lại…
Không nhin được, Thừa Ân quay xang tên trai đẹp kia cười cười:
- Xin lỗi anh, tôi phải nói chuyện với người yêu tôi một lát…
Tên kia cũng gật gật trong vô thức, mặt trả hiểu gì…
Thừa Ân lôi tuột Song Linh ra ngoài, cậu nhìn cô:
- Vị trí cô là gì rồi?
- Phó phòng.
- Phó thì phải phò tá trưởng chứ. Cứ đi lang thang tìm trai vậy.
- Này, đấy là ở côngty thôi nhé, còn ở ngoài anh không có quyền nhé. Anh- zai,
Song Linh Song Linh ngoảnh mặt quay đi, Thừa Ân vội vã kéo lại, chẳng may cô ngã ập vào người cậu…
Hai mắt Song Linh mở lớn hết cỡ…
Thừa Ân đẩy nhanh Song Linh ra làm cô tụt hết cả xảm xúc…cô cắn môi gườm gườm nhìn Thừa Ân, rồi lại ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt dần đỏ lên trông thấy của cậu…đáng yêu phết…
Tim Thừa Ân như hẫng đi một nhịp, hai tay cậu áp lên má mình rồi quay mặt đi…
Được đà, cô chạy theo Thừa Ân trêu lấy trêu để:
- Ôi, anh đang xấu hổ đấy à…haha…Trưởng phòng Lâm, mặt anh đỏ……
…..
………..
Ông Đình nhìn nét mặt Tuyết Y thật hạnh phúc bên Tử Di…lòng cảm thấy thật nhẹ nhàng bình yên…Vậy là nỗi lo về bề gia thất của Tuyết Y nay đã tan biến rồi….
Miệng ông mỉm cười nhìn cậu…thầm chúc cho đứa con mình sống thật hạnh phúc với gia đình nhỏ bé của nó… Nơi mà họ sẽ được đặt chân t tới …Một cuộc sống hạnh phúc..một cái kết đầy sắc hồng…
Nhìn xang Đan Băng, ông nói:
- Con cũng chuẩn bị đi là vừa.
Đan Băng cười cười, phẩy tay:
- Mẫu hình lý tưởng của con chưa xuất hiện…chờ đợi thôi…
………
- Ờ, mà anh thấy em chẳng bao giờ em khóc vì anh thì phải? – Tuyết Y quay xang nhìn Tử Di hỏi.
- Ai bảo là không có? Chỉ là không trước mặt anh thôi.
- Nói chung thấy em khóc là chuyện hi hữu.
Tử Di nhún vai:
- Có lẽ. Phụ nữ là người hay khóc nhưng …khi họ không còn khóc được nữa tức là họ bị tổn thương quá nhiều rồi.
Tuyết Y tự nhiên nhớ lại chuyện cũ…nhìn nhìn Tử Di..Cậu chẳng hiểu làm sao mình lại đối xử với cô như thế nữa.
Tử Di quay xang nhìn lại Tuyết Y, hơi cười:
- Sao, anh đang hối hận chuyện anh đối xử với em lúc đầu đúng không?
- Sao em biết – Tuyết Y ngạc nhiên nhìn cô.
- Luyện đấy…- Cô cười bật ra…
Tuyết Y ngó ngó lại trong gương nhìn vẻ mặt mình…dạo này xuống cấp vậy sao, người khác có thể nhìn mà đóan ý nghĩ củ cậu rồi à.
Nghĩ là vậy, khoé miệng cậu vẫn cười nhìn cô:
- Vậy từ giờ anh phải làm em khóc nhiều mới hồi phục tổn thương đúng không.
Tử Di lườm lườm cậu:
- Thử xem…à, em nhớ anh từng bắt em hát trong buổi tiệc ở nhà cô Nhã Kỳ chứ?
Tuyết Y nhìn nhìn Tử Di:
- Em nhớ dai vậy.
- Vậy buổi phỏng vấn này xong, anh cũng hát tặng em đi nhé. Coi như hoà. Ok – Tử Di nhướng nhướng mày nhìn cậu cười năn nỉ – Đi nhớ, em chưa nhìn anh làm gì có nghệ thuật cả. Mặt lúc nào cũng hầm hầm.
- Không? – Tuyết Y quay xang nói ngay vào mặt Tử Di.
- Đi, em dẫn con đi bụi đấy.
- Gì cơ?- Tuyết Y bật cười – Em đang dọa anh đấy à. Đã bảo không là không.
Mặt Tử Di xịu xuống…mất hết cả hứng:
- Khó chịu.
Tuyết Y vừa lái xe vừa nghĩ gì đó, khóe môi phảng phất nét cười….
….
Thông tin về lễ cưới Tuyết Y xuất hiện trên khắp các mặt báo….Vậy là một “bông hoa” nữa đã có chủ…Đau tim các chị em chết mất thôi…
- Nghe nói Hàn thiếu đã chấp nhận lấy một cô gái đã có con? Một số thông tin còn nói đó là do ba anh ép?
MC trong một show truyền hình đặt câu hỏi cho Tuyết Y.
Tuyết Y điềm nhiên cười:
- Tôi không hiểu mọi người lấy ở đâu cái thông tin đấy. Sự thật là tôi yêu và muốn cưới cô ấy thôi?
MC cũng choáng vì câu đáp rất tự nhiên không có gì ngượng ngùng của Tuyết Y. Cô ta tiếp:
- Tin này đã gây sốc cho nữ giới rất nhiều. Có người còn đặt câu hỏi một người đàn ông hoàn hảo như anh sao lại phải lấy một phụ nữ đã có con…?
Khoé môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ cho nụ cười nhẹ:
- Nếu không có chuyện gì xảy ra thì 5 năm trước tôi đã có con rồi..- Câu trả lời gợi ý của Tuyết Y rất khôn khéo, cậu không hề nói toẹt ra sỗ sàng mà rất ý nhị.
Cô MC ồ lên:
- Vậy, đứa bé đó là con anh…
Tuyết Y nhún vai:
- Đương nhiên (cười).
- Vậy cuộc sống hôn nhân này, anh nghĩ sẽ bền lâu chứ…
Tuyết Y nhìn nhìn cô MC, nghe giọng hỏi có vẻ như tưng tức ghe ghen thì phải…cậu hơi khó chịu vì những câu hỏi khá vô duyên đó. nhưng vẫn mỉm cười:
- Tôi có thể khẳng định…hạnh phúc tôi đang có sẽ là mãi mãi….
Người MC cũng không còn gì để nói, cô chuyển xang chuyện khác:
- Vâng, mọi người đã thấy được nét hạnh phúc thể hện rõ trên khuôn mặt Hàn thiếu. Một doanh nhân trẻ nổi tiếng trăng hoa nay cũng đã có điểm dừng chân. Chúng ta hãy cùng chúc mừng cho họ sống thật hạnh phúc… Cuối chương trình sẽ là một bài hát Hàn thiếu muốn dành tặng đến người vợ xinh đẹp của mình…
Tuyết Y dời ghế khách mời. ngồi trước bàn piano…
Từng ngón tay thon dài khẽ lướt trên mặt phím…Giọng hát trầm êm vang lên thật nhẹ nhàng…du dương cuốn hút người nghe…Tất cả đều rơi vào im lặng..
Khi mưa đang thổi từng hạt lạnh lẽo trên khuôn mặt em
Và cả thế giới ở phía đối lập với em
Anh sẽ ôm em thật chặt
Để em cảm thấy tình yêu trong anh
Khi bóng tối bao trùm và những vì tinh tú xuất hiện
Nhưng không có ai ở đó để lau khô những giọt nước mắt của em
Anh sẽ giữ em bên mình triệu năm
Để em cảm thấy tình yêu trong anh
Anh biết em vẫn chưa thay đổi quyết định
Nhưng anh sẽ không bao giờ dẫn em lạc lối
Anh biết điều này ngay khi ta gặp nhau
Rằng trái tim anh là nơi em thuộc về
Anh khao khát
Vô vọng và buồn bã
Anh kéo lê mình trên những đại lộ buồn
Và không có gì mà anh không thể làm
Để em cảm thấy tình yêu trong anh
Những cơn bão đang cuồn cuộn xếp mình ngoài biển khơi
Và trên đại lộ của sự hối tiếc
Dù những cơn gió của sự thay đổ đang kêu gào điên dại
Em sẽ không bao giờ nhìn thấy điều gì giống như anh
Anh có thể làm em hạnh phúc
Biến những giấc mơ của em thành sự thật
Không có gì em không thể làm
Để em thấy tình yêu trong anh
Sự tự tin trên nét cười lẫn trong từng lời hát câu nói của Tuyết Y khiến mọi người đều cảm thấy vui lây…Dù các chị em có hơi đau lòng một chút nhưng vẫn vỗ tay cho hạnh phúc của “người đàn ông chỉ xuất hiện trong mơ đấy”
………………………………………………………………………………………
THE END