Prince… chịu trách nhiệm thu thập tình báo từ Tử thần Thực tử… người thừa kế duy nhất của gia tộc Prince… Severus Snape… Không thể nào, không phải gã sẽ bị rắn cắn chết sao? Tại sao lại còn sống? Mặt Snape xám như tro tàn, gã nghĩ đến cảm giác quen thuộc kì diệu kia, còn những cảnh ngẫu nhiên xuất hiện trong mơ nữa, nét mặt nhu hòa chói mắt của Potter – làm người ta buồn nôn! Sao có thể, sao có thể là Snape…
“Đây là người yêu của tôi.” Ấm áp. “Anh lại đánh em!” Thẹn quá hóa giận, “Dường như ngài có chút hiểu lầm tôi với người yêu của tôi.” Sự lãnh đạm. “Giáo sư, chắc thầy sẽ không từ chối một học trò khiêm tốn muốn học tập chứ?” Không cho từ chối… Bóng dáng hai người ỷ lại cùng một chỗ, hoàn toàn tin tưởng đối phương, bàn tay trái mười ngón đan nhau, hai chiếc nhẫn giống hệt…
“Giáo sư?”
Tiếng Harry làm Snape bừng tỉnh, gã nhìn cậu bé vì bị đau mà mắt ươn ướt, cùng những thứ dơ bẩn trong giấc mộng lúc nửa đêm, gã như bị bỏng mà rụt tay chống lên mặt bàn, ổn định cơ thể đang lay động, “… Cút ngay.”
Cậu bé cẩn thận hỏi, “Nhưng còn cấm túc…”
“Lăn!” Snape nắm chặt đũa phép.
Kẻ Được Chọn không biết có nên cảm thấy may mắn hay không vì mình tránh được một kiếp chạy đến cửa, không quên tiện tay cầm đi bản đồ Đạo tặc, nhưng khi cậu bước ra khỏi hầm, có một lực kéo tay cậu lại, “A!” Harry kêu đau một tiếng đập vào một bức tường thịt, sau đó thân mật tiếp xúc với vách tường sau lưng. Cậu có thể cảm nhận được hô hấp dồn dập của người đàn ông, cách mình gần như thế, như thú hoang giận dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt cổ mình, “Giáo… Giáo sư …”
“Nó là của ta.” Snape giơ tay đang cầm bản đồ Đao tặc của Harry lên, đoạt lại tấm da dê, sau đó ném Harry khỏi hầm, đóng sầm cửa lại, trống rỗng nhìn chăm chú vào bản đồ, trong đầu trống trơn.
Mà Kẻ Được Chọn bị đuổi khỏi hầm cho đến khi về tới phòng ngủ vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vậy là cậu đã thoát khỏi một lần cấm túc sao? Hôm qua sau khi uống rượu say có gì đó không nhớ rõ chăng? Không đúng, bản đồ Đạo tặc! Cậu vậy mà giúp Snape mở bản đồ Đạo tặc ra! Chết tiệt thật, cậu nên sớm biết vì sao bản đồ Đạo tặc được đặt ở đó!
“Harry, cậu không sao chứ?” Ron quơ tay trước mặt cậu, “Snape hạ Lời nguyền Độc đoán với cậu?”
Nhìn bạn tốt, Harry quyết định không nói tin tức làm người ta tuyệt vọng này cho đối phương nghe, có đôi khi không biết cũng là một loại hạnh phúc nha! Cậu lấy bài tập ra, giáo sư McGonagall cho luận văn mười hai tấc Anh, nếu vài ngày tới vẫn phải cấm túc ở chỗ Snape, cậu sẽ không có nhiều thời gian hoàn thành bài tập.
Harry nắm bút, tâm tư không đặt trên tấm da dê, loáng thoáng nhớ lại nét mặt phức tạp của Snape, chẳng lẽ ổng biết chuyện gì mà cậu không biết sao? Tại sao xuất hiện hai cái tên trên bản đồ Đạo tặc? Chẳng lẽ thật sự ổng nghĩ là âm mưu của Voldemort? Voldemort muốn trả thù Snape? Không được! Nếu thật như thế cậu không thể ngồi nhìn mà không làm gì! Snape đã cứu cậu một lần… Cậu nhớ lại năm nhất, năm hai, năm ba… Có lẽ không chỉ một lần, Harry sợ hãi, lúc trước cậu luôn bị chán ghét che mắt vậy mà không nhìn thấy những việc ông ta làm.
Nhất thời, sự khó chịu, giận dữ, đối chọi gay gắt bị nhiệt huyết bốc đồng khó hiểu thay thế. Đúng vậy, đổi lại lúc này cậu nên cứu ông ta! Cậu muốn nhìn nét mặt kinh ngạc của ổng khi biết mình cứu ổng. Cậu cần có một kế hoạch, bản đồ Đạo tặc trong tay Snape, cậu không thể nào tìm hai kẻ giả mạo đó, nếu cậu là Snape… Nếu cậu là Snape…Cậu sẽ không làm phiền người khác, một mình giải quyết hai kẻ mạo danh kia!
Harry quyết định giờ giới nghiêm sẽ khoác áo tàng hình tìm Snape, cậu phải ngả bài với ông ta, nếu cậu biết sự thật, không thể để thầy ấy một mình đối mặt Voldemort! Còn bọn Ron, có thể không liên lụy thì cố gắng không liên lụy thôi.
…
Đuổi Potter đi, Snape không biết mình ngẩn người bao lâu, nhưng cũng đủ thời gian để xử lý những đoạn ký ức hỗn loạn này, như ác mộng, trong ác mộng gã và Potter là tình nhân, mở cửa thời không đến giải quyết thế lực hắc ám? Ha ha, đm thật buồn cười.
Khi dấu chân Severus Snape trên tấm da dê đập vào mắt, rốt cuộc gã cũng hoạt động, cơ thể cứng còng như không thể điều khiển, gã máy móc ra khỏi hầm, tầng một, tầng hai… tầng tám, ánh sáng đũa phép chiếu sáng lên bóng dáng màu đen kia.
Người áo đen bình tĩnh liếc bản đồ Đạo tặc trong tay gã, vì không thể thấy mà gật đầu, “Ngươi đến rồi.” Giọng nói không bị đè ép khó nghe, như biết sự hoài nghi của gã, người áo đen thong thả đưa tay tháo mặt nạ xuống, “Đáp án mà ngươi muốn.”
Dưới bất cứ tình huống nào gã cũng có thể che dấu tâm trạng mình, nhưng gã không thể kiềm chế được thay đổi sắc mặt, trước mặt gã như được dựng một tấm gương, gã thấy mình trong gương – không, gã tự hiểu mình, quanh người gã luôn có hơi thở lạnh lùng, bắt mọi người cách xa mình ngàn dặm; mà đối phương thì cực kỳ hướng nội, sự bình tĩnh này không giống giả vờ, bình tĩnh tựa như không có gì có thể lay động, gã đã thấy qua trên người Dumbledore, chẳng qua ông cụ kia giả ngu phá hỏng tất cả những chuyện cười hoang đường bên ngoài.
Lúc này, vách tường cạnh hai người xuất hiện một cái cửa, thanh niên mắt xanh bước ra, “Sev, sao anh chậm vậy…” phát hiện tình huống, thanh niên nhanh chóng ngậm miệng, bước đến cạnh người yêu, “Tôi xin lỗi, ngài Snape…” Anh muốn nói lại thôi, không biết phải giải thích thế nào.
“Mi nên giải thích, Potter.” Bỗng nhiên Snape tìm về đầu lưỡi của mình, tiếng nói vô cùng khó nghe, “Vận mệnh của ta không cần tương lai nào tham chiếu.” Nên đây là nguyên nhân đối phương giao Kẻ Được Chọn cho mình? “Vận mệnh của chúng ta không cần các ngươi quyết định.”
“Chúng tôi chưa từng nghĩ sẽ thay đổi bất cứ điều gì, nếu không có bản đồ Đạo tặc, thầy sẽ không…” Harry nhếch môi, “Cậu ấy biết không?”
“Không.” Snape thật muốn thấy vẻ mặt xúc động của Kẻ Được Chọn khi biết thân phận hai người trước mắt này, trừng mắt nhìn “Harry Potter” lấy lòng “Severus Snape”, làm nũng, tình tứ, thậm chí… “Mi là cái cớ tốt nhất của Kẻ Được Chọn, Potter!”
SNAPE ôm thắt lưng HARRY, cúi đầu cảnh cáo bên tai người yêu, “Nghe thấy không? Em mà không nhịn thì Harry nhỏ bé chưa trưởng thành sẽ tan xương đó.” Không biết giọng nói trào phúng này nhắm vào ai, lại nâng cao giọng lên, nhướng mày với phía đối diện, “Ý ngươi là, ngươi định can thiệp vào cuộc sống vợ chồng bọn ta sao?”
Gương mặt sắp tỉnh táo lại của giáo sư độc dược thoáng chốc vặn vẹo, giờ phút này gã rất muốn đem Kẻ Được Chọn tới trước mắt họ làm đến chết! Để họ biết hành vi của họ khiến người ta buồn nôn như thế nào!! Gã và Potter… Snape và Potter… Merlin ơi! Họ đang làm gì? Họ dám hôn nhau ngay trước mặt gã sao?!
Thấy hai người thân mật không coi ai ra gì, rốt cuộc Snape không thể nào ngây ra nữa, gã sợ cái đũa phép run rẩy của mình không nhịn được ném cho hai người một cái Avada Kedavra, chết tiệt cho họ xuống địa ngục thân thiết luôn đi! Gã không quay đầu lại đi thẳng về hầm. Hình ảnh hai người hôn nhau không ngừng lặp lại, mình cường hôn Potter – không, đó là giả! Chẳng qua thân thể gã có chút phản ứng khác, tuyệt đối không phải gã nghĩ đến Potter mới hưng phấn, đạt cao triều… tuyệt đối không…
“Rầm!” “Ui da!” Khi đụng trúng gì đó, Snape mới lấy lại tinh thần, đờ đẫn đảo mắt nhìn Draco đang hoảng hốt, cúi đầu thấy cánh tay lớn gầy kéo áo chùng của mình – giáo sư tiên tri Trelawney đang cố gắng trợn to cặp mắt khô khốc kia, một tay mù quáng sờ sàn nhà tìm kính mắt của cô, “Từ từ, từ từ!”
“Buông tay.” Snape lạnh giọng ra lệnh.
Thấy đối phương muốn tránh mình, Trelawney bỏ qua cái kính, đứng dậy túm chặt lấy cánh tay gã, “Cẩn thận ác ma tóc đen mắt xanh! Con trai à, định mệnh đã đặt ra, trò không chạy thoát đâu… chạy không thoát đâu…” Con ngươi Snape co lại, hai gương mặt một lớn một nhỏ không ngừng luân phiên xuất hiện, gã ép mình phải bình tĩnh, Trelawney là tên lừa đảo khát vọng được chú ý, cô ta căn bản không biết chuyện này… Gã gần như muốn xé rách áo chùng mới rút lại được từ tay cô ta, phía sau còn gào lên, “Cô không biết tương lai của trò, mà là biết khát vọng sâu trong nội tâm của trò!”
Draco nghe nội dung giật giật khóe miệng, Harry Potter? Giáo sư Snape không thoát khỏi Harry Potter? Cậu yên lặng đưa kính mắt cho Trelawney, cô cảm kích nói cảm ơn, nhìn Draco ngẩn người, “A? Vừa rồi không phải trò sao?” Nhìn ánh mắt kỳ quái của cậu bé bạch kim, cô bất mãn than thở, “Tự nhiên lầm người… Không được, lần sau nhất định nhìn chính xác rồi hẵng nói…”
“… Giáo sư Trelawney, cấm túc của con có thể kết thúc chưa ạ?”
Cùng lúc đó, Harry khoác áo tàng hình đi đi lại lại cạnh hầm mà vẫn chưa đợi được Snape, trong lòng đoán chắc chắn đối phương đã xuất phát rồi, có chút sốt ruột, không có bản đồ, cậu quyết định lên tầng tám nơi hai cái tên hai lần đều biến mất thử vận may.
Từ cầu thang đi lên, cậu chưa kịp đứng vững, một cơn gió đen lướt qua, cậu chưa kịp nhìn kỹ, lại bị hình ảnh trước mắt làm sợ ngây người, cậu nhìn thấy gì? Snape và Evans – đang hôn nhau?
Prince… chịu trách nhiệm thu thập tình báo từ Tử thần Thực tử… người thừa kế duy nhất của gia tộc Prince… Severus Snape… Không thể nào, không phải gã sẽ bị rắn cắn chết sao? Tại sao lại còn sống? Mặt Snape xám như tro tàn, gã nghĩ đến cảm giác quen thuộc kì diệu kia, còn những cảnh ngẫu nhiên xuất hiện trong mơ nữa, nét mặt nhu hòa chói mắt của Potter – làm người ta buồn nôn! Sao có thể, sao có thể là Snape…
“Đây là người yêu của tôi.” Ấm áp. “Anh lại đánh em!” Thẹn quá hóa giận, “Dường như ngài có chút hiểu lầm tôi với người yêu của tôi.” Sự lãnh đạm. “Giáo sư, chắc thầy sẽ không từ chối một học trò khiêm tốn muốn học tập chứ?” Không cho từ chối… Bóng dáng hai người ỷ lại cùng một chỗ, hoàn toàn tin tưởng đối phương, bàn tay trái mười ngón đan nhau, hai chiếc nhẫn giống hệt…
“Giáo sư?”
Tiếng Harry làm Snape bừng tỉnh, gã nhìn cậu bé vì bị đau mà mắt ươn ướt, cùng những thứ dơ bẩn trong giấc mộng lúc nửa đêm, gã như bị bỏng mà rụt tay chống lên mặt bàn, ổn định cơ thể đang lay động, “… Cút ngay.”
Cậu bé cẩn thận hỏi, “Nhưng còn cấm túc…”
“Lăn!” Snape nắm chặt đũa phép.
Kẻ Được Chọn không biết có nên cảm thấy may mắn hay không vì mình tránh được một kiếp chạy đến cửa, không quên tiện tay cầm đi bản đồ Đạo tặc, nhưng khi cậu bước ra khỏi hầm, có một lực kéo tay cậu lại, “A!” Harry kêu đau một tiếng đập vào một bức tường thịt, sau đó thân mật tiếp xúc với vách tường sau lưng. Cậu có thể cảm nhận được hô hấp dồn dập của người đàn ông, cách mình gần như thế, như thú hoang giận dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt cổ mình, “Giáo… Giáo sư …”
“Nó là của ta.” Snape giơ tay đang cầm bản đồ Đao tặc của Harry lên, đoạt lại tấm da dê, sau đó ném Harry khỏi hầm, đóng sầm cửa lại, trống rỗng nhìn chăm chú vào bản đồ, trong đầu trống trơn.
Mà Kẻ Được Chọn bị đuổi khỏi hầm cho đến khi về tới phòng ngủ vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vậy là cậu đã thoát khỏi một lần cấm túc sao? Hôm qua sau khi uống rượu say có gì đó không nhớ rõ chăng? Không đúng, bản đồ Đạo tặc! Cậu vậy mà giúp Snape mở bản đồ Đạo tặc ra! Chết tiệt thật, cậu nên sớm biết vì sao bản đồ Đạo tặc được đặt ở đó!
“Harry, cậu không sao chứ?” Ron quơ tay trước mặt cậu, “Snape hạ Lời nguyền Độc đoán với cậu?”
Nhìn bạn tốt, Harry quyết định không nói tin tức làm người ta tuyệt vọng này cho đối phương nghe, có đôi khi không biết cũng là một loại hạnh phúc nha! Cậu lấy bài tập ra, giáo sư McGonagall cho luận văn mười hai tấc Anh, nếu vài ngày tới vẫn phải cấm túc ở chỗ Snape, cậu sẽ không có nhiều thời gian hoàn thành bài tập.
Harry nắm bút, tâm tư không đặt trên tấm da dê, loáng thoáng nhớ lại nét mặt phức tạp của Snape, chẳng lẽ ổng biết chuyện gì mà cậu không biết sao? Tại sao xuất hiện hai cái tên trên bản đồ Đạo tặc? Chẳng lẽ thật sự ổng nghĩ là âm mưu của Voldemort? Voldemort muốn trả thù Snape? Không được! Nếu thật như thế cậu không thể ngồi nhìn mà không làm gì! Snape đã cứu cậu một lần… Cậu nhớ lại năm nhất, năm hai, năm ba… Có lẽ không chỉ một lần, Harry sợ hãi, lúc trước cậu luôn bị chán ghét che mắt vậy mà không nhìn thấy những việc ông ta làm.
Nhất thời, sự khó chịu, giận dữ, đối chọi gay gắt bị nhiệt huyết bốc đồng khó hiểu thay thế. Đúng vậy, đổi lại lúc này cậu nên cứu ông ta! Cậu muốn nhìn nét mặt kinh ngạc của ổng khi biết mình cứu ổng. Cậu cần có một kế hoạch, bản đồ Đạo tặc trong tay Snape, cậu không thể nào tìm hai kẻ giả mạo đó, nếu cậu là Snape… Nếu cậu là Snape…Cậu sẽ không làm phiền người khác, một mình giải quyết hai kẻ mạo danh kia!
Harry quyết định giờ giới nghiêm sẽ khoác áo tàng hình tìm Snape, cậu phải ngả bài với ông ta, nếu cậu biết sự thật, không thể để thầy ấy một mình đối mặt Voldemort! Còn bọn Ron, có thể không liên lụy thì cố gắng không liên lụy thôi.
…
Đuổi Potter đi, Snape không biết mình ngẩn người bao lâu, nhưng cũng đủ thời gian để xử lý những đoạn ký ức hỗn loạn này, như ác mộng, trong ác mộng gã và Potter là tình nhân, mở cửa thời không đến giải quyết thế lực hắc ám? Ha ha, đm thật buồn cười.
Khi dấu chân Severus Snape trên tấm da dê đập vào mắt, rốt cuộc gã cũng hoạt động, cơ thể cứng còng như không thể điều khiển, gã máy móc ra khỏi hầm, tầng một, tầng hai… tầng tám, ánh sáng đũa phép chiếu sáng lên bóng dáng màu đen kia.
Người áo đen bình tĩnh liếc bản đồ Đạo tặc trong tay gã, vì không thể thấy mà gật đầu, “Ngươi đến rồi.” Giọng nói không bị đè ép khó nghe, như biết sự hoài nghi của gã, người áo đen thong thả đưa tay tháo mặt nạ xuống, “Đáp án mà ngươi muốn.”
Dưới bất cứ tình huống nào gã cũng có thể che dấu tâm trạng mình, nhưng gã không thể kiềm chế được thay đổi sắc mặt, trước mặt gã như được dựng một tấm gương, gã thấy mình trong gương – không, gã tự hiểu mình, quanh người gã luôn có hơi thở lạnh lùng, bắt mọi người cách xa mình ngàn dặm; mà đối phương thì cực kỳ hướng nội, sự bình tĩnh này không giống giả vờ, bình tĩnh tựa như không có gì có thể lay động, gã đã thấy qua trên người Dumbledore, chẳng qua ông cụ kia giả ngu phá hỏng tất cả những chuyện cười hoang đường bên ngoài.
Lúc này, vách tường cạnh hai người xuất hiện một cái cửa, thanh niên mắt xanh bước ra, “Sev, sao anh chậm vậy…” phát hiện tình huống, thanh niên nhanh chóng ngậm miệng, bước đến cạnh người yêu, “Tôi xin lỗi, ngài Snape…” Anh muốn nói lại thôi, không biết phải giải thích thế nào.
“Mi nên giải thích, Potter.” Bỗng nhiên Snape tìm về đầu lưỡi của mình, tiếng nói vô cùng khó nghe, “Vận mệnh của ta không cần tương lai nào tham chiếu.” Nên đây là nguyên nhân đối phương giao Kẻ Được Chọn cho mình? “Vận mệnh của chúng ta không cần các ngươi quyết định.”
“Chúng tôi chưa từng nghĩ sẽ thay đổi bất cứ điều gì, nếu không có bản đồ Đạo tặc, thầy sẽ không…” Harry nhếch môi, “Cậu ấy biết không?”
“Không.” Snape thật muốn thấy vẻ mặt xúc động của Kẻ Được Chọn khi biết thân phận hai người trước mắt này, trừng mắt nhìn “Harry Potter” lấy lòng “Severus Snape”, làm nũng, tình tứ, thậm chí… “Mi là cái cớ tốt nhất của Kẻ Được Chọn, Potter!”
SNAPE ôm thắt lưng HARRY, cúi đầu cảnh cáo bên tai người yêu, “Nghe thấy không? Em mà không nhịn thì Harry nhỏ bé chưa trưởng thành sẽ tan xương đó.” Không biết giọng nói trào phúng này nhắm vào ai, lại nâng cao giọng lên, nhướng mày với phía đối diện, “Ý ngươi là, ngươi định can thiệp vào cuộc sống vợ chồng bọn ta sao?”
Gương mặt sắp tỉnh táo lại của giáo sư độc dược thoáng chốc vặn vẹo, giờ phút này gã rất muốn đem Kẻ Được Chọn tới trước mắt họ làm đến chết! Để họ biết hành vi của họ khiến người ta buồn nôn như thế nào!! Gã và Potter… Snape và Potter… Merlin ơi! Họ đang làm gì? Họ dám hôn nhau ngay trước mặt gã sao?!
Thấy hai người thân mật không coi ai ra gì, rốt cuộc Snape không thể nào ngây ra nữa, gã sợ cái đũa phép run rẩy của mình không nhịn được ném cho hai người một cái Avada Kedavra, chết tiệt cho họ xuống địa ngục thân thiết luôn đi! Gã không quay đầu lại đi thẳng về hầm. Hình ảnh hai người hôn nhau không ngừng lặp lại, mình cường hôn Potter – không, đó là giả! Chẳng qua thân thể gã có chút phản ứng khác, tuyệt đối không phải gã nghĩ đến Potter mới hưng phấn, đạt cao triều… tuyệt đối không…
“Rầm!” “Ui da!” Khi đụng trúng gì đó, Snape mới lấy lại tinh thần, đờ đẫn đảo mắt nhìn Draco đang hoảng hốt, cúi đầu thấy cánh tay lớn gầy kéo áo chùng của mình – giáo sư tiên tri Trelawney đang cố gắng trợn to cặp mắt khô khốc kia, một tay mù quáng sờ sàn nhà tìm kính mắt của cô, “Từ từ, từ từ!”
“Buông tay.” Snape lạnh giọng ra lệnh.
Thấy đối phương muốn tránh mình, Trelawney bỏ qua cái kính, đứng dậy túm chặt lấy cánh tay gã, “Cẩn thận ác ma tóc đen mắt xanh! Con trai à, định mệnh đã đặt ra, trò không chạy thoát đâu… chạy không thoát đâu…” Con ngươi Snape co lại, hai gương mặt một lớn một nhỏ không ngừng luân phiên xuất hiện, gã ép mình phải bình tĩnh, Trelawney là tên lừa đảo khát vọng được chú ý, cô ta căn bản không biết chuyện này… Gã gần như muốn xé rách áo chùng mới rút lại được từ tay cô ta, phía sau còn gào lên, “Cô không biết tương lai của trò, mà là biết khát vọng sâu trong nội tâm của trò!”
Draco nghe nội dung giật giật khóe miệng, Harry Potter? Giáo sư Snape không thoát khỏi Harry Potter? Cậu yên lặng đưa kính mắt cho Trelawney, cô cảm kích nói cảm ơn, nhìn Draco ngẩn người, “A? Vừa rồi không phải trò sao?” Nhìn ánh mắt kỳ quái của cậu bé bạch kim, cô bất mãn than thở, “Tự nhiên lầm người… Không được, lần sau nhất định nhìn chính xác rồi hẵng nói…”
“… Giáo sư Trelawney, cấm túc của con có thể kết thúc chưa ạ?”
Cùng lúc đó, Harry khoác áo tàng hình đi đi lại lại cạnh hầm mà vẫn chưa đợi được Snape, trong lòng đoán chắc chắn đối phương đã xuất phát rồi, có chút sốt ruột, không có bản đồ, cậu quyết định lên tầng tám nơi hai cái tên hai lần đều biến mất thử vận may.
Từ cầu thang đi lên, cậu chưa kịp đứng vững, một cơn gió đen lướt qua, cậu chưa kịp nhìn kỹ, lại bị hình ảnh trước mắt làm sợ ngây người, cậu nhìn thấy gì? Snape và Evans – đang hôn nhau?
Hoặc Loạn Quỹ Tích - Qũy Đạo Hỗn Loạn - Chapter 15
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Prince… chịu trách nhiệm thu thập tình báo từ Tử thần Thực tử… người thừa kế duy nhất của gia tộc Prince… Severus Snape… Không thể nào, không phải gã sẽ bị rắn cắn chết sao? Tại sao lại còn sống? Mặt Snape xám như tro tàn, gã nghĩ đến cảm giác quen thuộc kì diệu kia, còn những cảnh ngẫu nhiên xuất hiện trong mơ nữa, nét mặt nhu hòa chói mắt của Potter – làm người ta buồn nôn! Sao có thể, sao có thể là Snape…
“Đây là người yêu của tôi.” Ấm áp. “Anh lại đánh em!” Thẹn quá hóa giận, “Dường như ngài có chút hiểu lầm tôi với người yêu của tôi.” Sự lãnh đạm. “Giáo sư, chắc thầy sẽ không từ chối một học trò khiêm tốn muốn học tập chứ?” Không cho từ chối… Bóng dáng hai người ỷ lại cùng một chỗ, hoàn toàn tin tưởng đối phương, bàn tay trái mười ngón đan nhau, hai chiếc nhẫn giống hệt…
“Giáo sư?”
Tiếng Harry làm Snape bừng tỉnh, gã nhìn cậu bé vì bị đau mà mắt ươn ướt, cùng những thứ dơ bẩn trong giấc mộng lúc nửa đêm, gã như bị bỏng mà rụt tay chống lên mặt bàn, ổn định cơ thể đang lay động, “… Cút ngay.”
Cậu bé cẩn thận hỏi, “Nhưng còn cấm túc…”
“Lăn!” Snape nắm chặt đũa phép.
Kẻ Được Chọn không biết có nên cảm thấy may mắn hay không vì mình tránh được một kiếp chạy đến cửa, không quên tiện tay cầm đi bản đồ Đạo tặc, nhưng khi cậu bước ra khỏi hầm, có một lực kéo tay cậu lại, “A!” Harry kêu đau một tiếng đập vào một bức tường thịt, sau đó thân mật tiếp xúc với vách tường sau lưng. Cậu có thể cảm nhận được hô hấp dồn dập của người đàn ông, cách mình gần như thế, như thú hoang giận dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt cổ mình, “Giáo… Giáo sư …”
“Nó là của ta.” Snape giơ tay đang cầm bản đồ Đao tặc của Harry lên, đoạt lại tấm da dê, sau đó ném Harry khỏi hầm, đóng sầm cửa lại, trống rỗng nhìn chăm chú vào bản đồ, trong đầu trống trơn.
Mà Kẻ Được Chọn bị đuổi khỏi hầm cho đến khi về tới phòng ngủ vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vậy là cậu đã thoát khỏi một lần cấm túc sao? Hôm qua sau khi uống rượu say có gì đó không nhớ rõ chăng? Không đúng, bản đồ Đạo tặc! Cậu vậy mà giúp Snape mở bản đồ Đạo tặc ra! Chết tiệt thật, cậu nên sớm biết vì sao bản đồ Đạo tặc được đặt ở đó!
“Harry, cậu không sao chứ?” Ron quơ tay trước mặt cậu, “Snape hạ Lời nguyền Độc đoán với cậu?”
Nhìn bạn tốt, Harry quyết định không nói tin tức làm người ta tuyệt vọng này cho đối phương nghe, có đôi khi không biết cũng là một loại hạnh phúc nha! Cậu lấy bài tập ra, giáo sư McGonagall cho luận văn mười hai tấc Anh, nếu vài ngày tới vẫn phải cấm túc ở chỗ Snape, cậu sẽ không có nhiều thời gian hoàn thành bài tập.
Harry nắm bút, tâm tư không đặt trên tấm da dê, loáng thoáng nhớ lại nét mặt phức tạp của Snape, chẳng lẽ ổng biết chuyện gì mà cậu không biết sao? Tại sao xuất hiện hai cái tên trên bản đồ Đạo tặc? Chẳng lẽ thật sự ổng nghĩ là âm mưu của Voldemort? Voldemort muốn trả thù Snape? Không được! Nếu thật như thế cậu không thể ngồi nhìn mà không làm gì! Snape đã cứu cậu một lần… Cậu nhớ lại năm nhất, năm hai, năm ba… Có lẽ không chỉ một lần, Harry sợ hãi, lúc trước cậu luôn bị chán ghét che mắt vậy mà không nhìn thấy những việc ông ta làm.
Nhất thời, sự khó chịu, giận dữ, đối chọi gay gắt bị nhiệt huyết bốc đồng khó hiểu thay thế. Đúng vậy, đổi lại lúc này cậu nên cứu ông ta! Cậu muốn nhìn nét mặt kinh ngạc của ổng khi biết mình cứu ổng. Cậu cần có một kế hoạch, bản đồ Đạo tặc trong tay Snape, cậu không thể nào tìm hai kẻ giả mạo đó, nếu cậu là Snape… Nếu cậu là Snape…Cậu sẽ không làm phiền người khác, một mình giải quyết hai kẻ mạo danh kia!
Harry quyết định giờ giới nghiêm sẽ khoác áo tàng hình tìm Snape, cậu phải ngả bài với ông ta, nếu cậu biết sự thật, không thể để thầy ấy một mình đối mặt Voldemort! Còn bọn Ron, có thể không liên lụy thì cố gắng không liên lụy thôi.
…
Đuổi Potter đi, Snape không biết mình ngẩn người bao lâu, nhưng cũng đủ thời gian để xử lý những đoạn ký ức hỗn loạn này, như ác mộng, trong ác mộng gã và Potter là tình nhân, mở cửa thời không đến giải quyết thế lực hắc ám? Ha ha, đm thật buồn cười.
Khi dấu chân Severus Snape trên tấm da dê đập vào mắt, rốt cuộc gã cũng hoạt động, cơ thể cứng còng như không thể điều khiển, gã máy móc ra khỏi hầm, tầng một, tầng hai… tầng tám, ánh sáng đũa phép chiếu sáng lên bóng dáng màu đen kia.
Người áo đen bình tĩnh liếc bản đồ Đạo tặc trong tay gã, vì không thể thấy mà gật đầu, “Ngươi đến rồi.” Giọng nói không bị đè ép khó nghe, như biết sự hoài nghi của gã, người áo đen thong thả đưa tay tháo mặt nạ xuống, “Đáp án mà ngươi muốn.”
Dưới bất cứ tình huống nào gã cũng có thể che dấu tâm trạng mình, nhưng gã không thể kiềm chế được thay đổi sắc mặt, trước mặt gã như được dựng một tấm gương, gã thấy mình trong gương – không, gã tự hiểu mình, quanh người gã luôn có hơi thở lạnh lùng, bắt mọi người cách xa mình ngàn dặm; mà đối phương thì cực kỳ hướng nội, sự bình tĩnh này không giống giả vờ, bình tĩnh tựa như không có gì có thể lay động, gã đã thấy qua trên người Dumbledore, chẳng qua ông cụ kia giả ngu phá hỏng tất cả những chuyện cười hoang đường bên ngoài.
Lúc này, vách tường cạnh hai người xuất hiện một cái cửa, thanh niên mắt xanh bước ra, “Sev, sao anh chậm vậy…” phát hiện tình huống, thanh niên nhanh chóng ngậm miệng, bước đến cạnh người yêu, “Tôi xin lỗi, ngài Snape…” Anh muốn nói lại thôi, không biết phải giải thích thế nào.
“Mi nên giải thích, Potter.” Bỗng nhiên Snape tìm về đầu lưỡi của mình, tiếng nói vô cùng khó nghe, “Vận mệnh của ta không cần tương lai nào tham chiếu.” Nên đây là nguyên nhân đối phương giao Kẻ Được Chọn cho mình? “Vận mệnh của chúng ta không cần các ngươi quyết định.”
“Chúng tôi chưa từng nghĩ sẽ thay đổi bất cứ điều gì, nếu không có bản đồ Đạo tặc, thầy sẽ không…” Harry nhếch môi, “Cậu ấy biết không?”
“Không.” Snape thật muốn thấy vẻ mặt xúc động của Kẻ Được Chọn khi biết thân phận hai người trước mắt này, trừng mắt nhìn “Harry Potter” lấy lòng “Severus Snape”, làm nũng, tình tứ, thậm chí… “Mi là cái cớ tốt nhất của Kẻ Được Chọn, Potter!”
SNAPE ôm thắt lưng HARRY, cúi đầu cảnh cáo bên tai người yêu, “Nghe thấy không? Em mà không nhịn thì Harry nhỏ bé chưa trưởng thành sẽ tan xương đó.” Không biết giọng nói trào phúng này nhắm vào ai, lại nâng cao giọng lên, nhướng mày với phía đối diện, “Ý ngươi là, ngươi định can thiệp vào cuộc sống vợ chồng bọn ta sao?”
Gương mặt sắp tỉnh táo lại của giáo sư độc dược thoáng chốc vặn vẹo, giờ phút này gã rất muốn đem Kẻ Được Chọn tới trước mắt họ làm đến chết! Để họ biết hành vi của họ khiến người ta buồn nôn như thế nào!! Gã và Potter… Snape và Potter… Merlin ơi! Họ đang làm gì? Họ dám hôn nhau ngay trước mặt gã sao?!
Thấy hai người thân mật không coi ai ra gì, rốt cuộc Snape không thể nào ngây ra nữa, gã sợ cái đũa phép run rẩy của mình không nhịn được ném cho hai người một cái Avada Kedavra, chết tiệt cho họ xuống địa ngục thân thiết luôn đi! Gã không quay đầu lại đi thẳng về hầm. Hình ảnh hai người hôn nhau không ngừng lặp lại, mình cường hôn Potter – không, đó là giả! Chẳng qua thân thể gã có chút phản ứng khác, tuyệt đối không phải gã nghĩ đến Potter mới hưng phấn, đạt cao triều… tuyệt đối không…
“Rầm!” “Ui da!” Khi đụng trúng gì đó, Snape mới lấy lại tinh thần, đờ đẫn đảo mắt nhìn Draco đang hoảng hốt, cúi đầu thấy cánh tay lớn gầy kéo áo chùng của mình – giáo sư tiên tri Trelawney đang cố gắng trợn to cặp mắt khô khốc kia, một tay mù quáng sờ sàn nhà tìm kính mắt của cô, “Từ từ, từ từ!”
“Buông tay.” Snape lạnh giọng ra lệnh.
Thấy đối phương muốn tránh mình, Trelawney bỏ qua cái kính, đứng dậy túm chặt lấy cánh tay gã, “Cẩn thận ác ma tóc đen mắt xanh! Con trai à, định mệnh đã đặt ra, trò không chạy thoát đâu… chạy không thoát đâu…” Con ngươi Snape co lại, hai gương mặt một lớn một nhỏ không ngừng luân phiên xuất hiện, gã ép mình phải bình tĩnh, Trelawney là tên lừa đảo khát vọng được chú ý, cô ta căn bản không biết chuyện này… Gã gần như muốn xé rách áo chùng mới rút lại được từ tay cô ta, phía sau còn gào lên, “Cô không biết tương lai của trò, mà là biết khát vọng sâu trong nội tâm của trò!”
Draco nghe nội dung giật giật khóe miệng, Harry Potter? Giáo sư Snape không thoát khỏi Harry Potter? Cậu yên lặng đưa kính mắt cho Trelawney, cô cảm kích nói cảm ơn, nhìn Draco ngẩn người, “A? Vừa rồi không phải trò sao?” Nhìn ánh mắt kỳ quái của cậu bé bạch kim, cô bất mãn than thở, “Tự nhiên lầm người… Không được, lần sau nhất định nhìn chính xác rồi hẵng nói…”
“… Giáo sư Trelawney, cấm túc của con có thể kết thúc chưa ạ?”
Cùng lúc đó, Harry khoác áo tàng hình đi đi lại lại cạnh hầm mà vẫn chưa đợi được Snape, trong lòng đoán chắc chắn đối phương đã xuất phát rồi, có chút sốt ruột, không có bản đồ, cậu quyết định lên tầng tám nơi hai cái tên hai lần đều biến mất thử vận may.
Từ cầu thang đi lên, cậu chưa kịp đứng vững, một cơn gió đen lướt qua, cậu chưa kịp nhìn kỹ, lại bị hình ảnh trước mắt làm sợ ngây người, cậu nhìn thấy gì? Snape và Evans – đang hôn nhau?