Thái hậu cùng Càn Long ở Từ Trữ cung đợi Tiểu Yến Tử một hồi lâu, nàng mới chậm rãi đi tới. Thái hậu vốn không mong đợi gặp người gọi là “cháu gái” này, hơn nữa lúc nàng hồi cung Tiểu Yến Tử kia phương thức vấn an không giống người thường, trong lòng liền thực chán ghét mà vứt bỏ.
Một người không bao giờ chú tâm vào việc học quy củ như Tiểu Yến Tử sao có thể giống một cách cách đứng đắn dáng vẻ muôn phương, hơn nữa trên đầu gối của nàng buộc một đôi “quỳ dễ dàng” thật dày, tư thái kêu một cái khó coi.
Thái hậu thấy nàng không có quy củ, hiểu rõ bộ dáng quỳ cũng quỳ không tốt, trong lòng càng không vui, vì thế chỉnh lại giọng điệu từ ái khi nói chuyện với tiểu bánh bao, lạnh lùng nói, “Nói cho ai gia, trước khi ngươi tiến cung nương ngươi dạy ngươi cái gì?” Hạ Vũ Hà không tuân thủ nữ tắc, vị hôn trước dục (quan hệ tình dục trước hôn nhân) coi như bỏ qua đi, còn đối hoàng gia mang oán khí, khi còn sống không mang theo đứa nhỏ về nhận tổ quy tông vẫn chưa tính, lại đem nữ nhi giáo thành loại không có đức hạnh, có phải muốn trả thù không?
“Lão thái thái......” Tiểu Yến Tử nói xong đã định đứng lên.
Nghe thấy Tiểu Yến Tử xưng hô bất kính với mình lại còn muốn đứng lên, thái hậu hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm ẩn chứa uy nghiêm vô tận, “Quỳ xuống! Ai chuẩn ngươi đứng lên!”
Tiểu Yến Tử hoảng sợ, “Ba” một tiếng quỳ trên mặt đất, “Lão rất......” Thanh âm bị hoàng hậu liếc mắt trừng một cái liền nuốt trở về, Tiểu Yến Tử rốt cuộc phản ứng là mình đã phạm sai lầm rồi, cố gắng nhớ lại quy củ mẫu thân đã giáo huấn, “Bẩm lão Phật gia, nương ta dạy ta võ công, làm xiếc, đi can, múa cờ lớn, ngẫu nhiên còn có thể lừa gạt người......” Nhất thời không bắt bẻ, nói lỡ miệng.
“Ngươi nói cái gì?” Lão Phật gia không thể tin vào lỗ tai của chính, Hạ Vũ Hà tốt xấu cũng là một cái tiểu thư khuê các, cư nhiên giáo nữ nhi mấy thứ này?!
“Bẩm lão Phật gia, ta......” Tiểu Yến Tử đột nhiên nhớ ra, nàng hiện tại là nữ nhi của Hạ Vũ Hà, là tiểu thư a, như thế nào có thể nói ra chuyện của nàng khi trước là nữ lưu manh, kẻ lừa đảo?”A, ta chưa nói cái gì!” Cố gắng nghĩ nhanh ý tưởng cứu nguy.
“Vậy ngươi vừa nói là cái gì?” Lão Phật gia sống lại tức giận.
“Ta vừa rồi cái gì cũng chưa nói a!” Tiểu Yến Tử bày ra bộ dạng vô tội.
Càn Long, tiểu bánh bao, Tình Nhi không hẹn mà trên đầu cùng bốc hơi, ngươi xem người khác đều là ngốc tử sao, lời đã nói ra, lão Phật gia đều nghe được, ngươi dám nói cho lão Phật gia ngươi vẫn chưa nói cái gì a, nghĩ như thế là vô sự sao, ý ngươi muốn nói là cười lỗ tai lão Phật gia có vấn đề? Lão Phật gia nếu buông tha ngươi mới là lạ.
“—— ý của ngươi là ai gia đã già nên lổ tai cũng không tốt phải không?” Quả nhiên, lão Phật gia nheo lại mắt, thanh âm lạnh lẽo.
“Không phải, ta là nói...... Lão Phật...... Ta gọi ngươi là nãi nãi, đi......” Biết mình còn nói nói bậy, Tiểu Yến Tử khẩn trương muốn chết.
“Nãi nãi,bà nội? Ai gia thật không tiêu thụ nổi!” Thái hậu khinh thường nói.
Tiểu Yến Tử trừng lớn mắt, “Chính là nãi nãi,bà nội, ” Tiểu Yến Tử đánh giá lão Phật gia một chút, “Ngươi không gầy a!”
Hoàng hậu thiếu chút nữa bị đồ không không học vấn không nghề nghiệp này chọc cười muốn chết, “Tiểu Yến Tử a, ngươi kêu lão Phật gia tốt lắm, sẽ không dùng riêng một ngọn cờ (một mình một kiểu khác người).”
Tiểu Yến Tử không hiểu ra sao, “Bụng cùng cây như thế nào có thể có quan hệ, còn nói một với hai cái gì?” (Bạn Tiểu Yến Tử không hiểu hai câu nói của lão Phật gia và hoàng hậu. Ở câu lão Phật gia nói hai từ tiêu thụ ý là nuốt không nổi nhưng bạn lại nhầm thụ là cây. Còn câu thành ngữ “riêng một ngọn cờ” của hoàng hậu thì bạn lại càng không hiểu nên mới hỏi lại là “cái gì một với hai”)
Hoàng hậu nghe nàng nói, suýt nữa văng nước miếng ra ngoài, nhanh tay lấy khăn che miệng lại, dùng sức khụ hai tiếng, cảm thương cho Tiểu Yến Tử căn bản không học vấn không nghề nghiệp, thậm chí không hiểu cả ý tứ “Riêng một ngọn cờ”, thực không nên đánh giá quá cao.
Tiểu bánh bao cùng Tình Nhi trong lòng cười trộm, này Tiểu Yến Tử, ngươi không hiểu cũng không cần phải lớn tiếng như vậy a, ngại chính mình không đủ dọa người sao. Càn Long ê mặt, có một cách cách thế quả thực là sỉ nhục hoàng gia!
Lão Phật gia tắc trừng lớn mắt, không dám tin, “Tiểu Yến Tử, ai gia xem như đã hiểu được ngươi, ngươi căn bản là là không học vấn không nghề nghiệp!”
Tiểu Yến Tử lại một lần mê mang, cái gì huyết cái gì thuật (chắc phát âm giống nhau), có ý tứ gì?
Lão Phật gia thấy nàng kém cỏi như vậy??, thở dài, đúng là kê đồng áp giảng (Dịch nôm na là “gà đồng nghe giảng” đồng nghĩa với câu “đàn gảy tai trâu” của Việt Nam), nghĩ, lão Phật gia nghiêm mặt, “Tóm lại, ai gia mặc kệ ngươi trước kia là như thế nào, giờ ngươi đã vào cung, sẽ phải tuân thủ mọi quy củ, trong dân gian loạn thất bát tao gì đó ngươi khẩn trương quên cho ai gia!”
Tuy rằng lúc này vẫn là chưa thể nghe rõ, nhưng Tiểu Yến Tử đã có điểm hiểu được, lão Phật gia tuyệt đối không phải khen nàng, nhưng lại nói dân gian không tốt, phải biết rằng nàng – Tiểu Yến Tử được xưng là “dân gian cách cách”, nàng vẫn lấy đó làm tự hào, hiện tại cư nhiên bị lão Phật gia nói điều xấu, thế chẳng phải là đánh vào mặt nàng? Nghĩ như vậy, Tiểu Yến Tử tâm trạng đột nhiên nóng lên, nàng “Sưu” một chút đứng lên, chỉ vào cái mũi hô to gọi nhỏ của thái hậu, “Dân gian có cái gì xấu? Trong cung mới không tốt, cả ngày quỳ đến quỳ đi, đi đường ăn cơm cũng không để cho người ta sống yên ổn, làm sai còn bị đánh bằng roi, trong cung mới là ‘ loạn sáu loạn bảy ’a!”(nguyên văn là “loạn thất bát tao” có nghĩa là hỗn loạn, nhưng bạn Tiểu Yến Tử không nhớ nên nói loạn)
Vào thời điểm hung hăng, cái “quỳ dễ dàng” cột ở đầu gối nàng rớt xuống, lão Phật gia quả thực tức giận sôi lên, nàng chưa từng bị người khác đối xử vô lễ như vậy, “Người đâu, Hoàn Châu cách cách nói năng lỗ mãng, vả miệng ba mươi cho ta!”
Ai nha, lại sắp bị đánh, Tiểu Yến Tử vừa nghe lời này, vận dụng khinh công ba chân miêu nàng liền chạy ra ngoài Từ Trữ cung, Càn Long thấy loại tình huống này, lập tức hô, “Trại Hoa, Trại Quảng, bắt lấy Tiểu Yến Tử cho trẫm!”
“Dạ!” Trại Hoa, Trại Quảng lĩnh mệnh, phi thân đuổi theo. Tiểu Yến Tử công phu mèo cào so với người ta là cao thủ đại nội, bính đáp không vài cái liền bắt được người, áp tới trước mặt lão Phật gia, một thị nữ tiến lên, làm nhiều việc cùng lúc, “Ba ba ba” đánh, chỉ chốc lát sau, mặt của Tiểu Yến Tử có thể xem như đã bị đánh thành cái đầu heo.
Ba mươi hạ rất nhanh đánh xong, lão Phật gia vẫn có chút chưa hết giận, nhưng lại không muốn tái đánh, vì thế nói, “Tiểu Yến Tử, tại trong cung này ngươi liệu cấp ai gia hảo hảo quy củ, ngươi không hiểu cũng không quan hệ, ai gia phái người hảo hảo dạy ngươi, ngươi nếu dám không học...... Người tới, đem Hoàn Châu cách cách đuổi về Sấu Phương traii.”
Xử lý chím én siêu cấp ngu muội, lão Phật gia cảm thấy thân thể mệt mỏi, Càn Long cùng tiểu bánh bao thức thời cáo lui, tiếp theo hoàng hậu cũng đứng dậy ly khai.
Ngày hôm sau, Tình Nhi đến Khôn Trữ cung thỉnh an. Hoàng hậu lôi kéo tay nàng, ôn hòa nói, “Tình Nhi a, nửa năm không thấy, đã đến lúc trổ mã càng phát ra đẹp.” Tình Nhi ngượng ngùng đỏ mặt, “Nào có?”
Thấy nàng thẹn thùng, hoàng hậu nở nụ cười, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới, “Ngươi cùng Lan Hinh cũng nửa năm không gặp, tỉ muội các ngươi nên cùng nhau trò chuyện đi thôi.” Nói xong, lập tức sai cung nữ đưa Tình nhi đến phòng ở của Lan Hinh.
Lan Hinh? Tình Nhi đột nhiên hỗn độn, má ơi, Hoàn Châu còn chưa đủ, lại đến cái hoa mai (đồng âm với Lan Hinh), thế giới này rốt cuộc là cái dạng gì thế này?
Rất nhanh chóng đã đến nơi Lan Hinh ở, Lan Hinh được người bẩm báo đã sớm biết, ở ngoài phòng đi ra đón, “Tình Nhi, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi.”
Tình Nhi tập trung nhìn vào, một cô gái thanh lệ thân tử y đi tới, xem bộ dáng hoạt bát ngây thơ động lòng người, lại tưởng tượng đến kết cục bi thảm hoa mai lạc lý (Hoa mai rơi, ý nói sau này bé Lan Hình có kết cục đau thương như đóa mai bị vùi dập) Lan Hinh, Tình Nhi trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định không thể để mỗ “Rít gào mã” (chính là Phú Sát Hạo Trinh, nàng nào ko nhớ thì xem lại mấy chương đầu nhá) lên làm Phò mã, Lan Hinh là đóa hoa tốt cũng không thể để cho chuột gặm được, con chuột chết kia nên lưu cho đóa Tiểu Bạch hoa kia đi.
Một người không bao giờ chú tâm vào việc học quy củ như Tiểu Yến Tử sao có thể giống một cách cách đứng đắn dáng vẻ muôn phương, hơn nữa trên đầu gối của nàng buộc một đôi “quỳ dễ dàng” thật dày, tư thái kêu một cái khó coi.
Thái hậu thấy nàng không có quy củ, hiểu rõ bộ dáng quỳ cũng quỳ không tốt, trong lòng càng không vui, vì thế chỉnh lại giọng điệu từ ái khi nói chuyện với tiểu bánh bao, lạnh lùng nói, “Nói cho ai gia, trước khi ngươi tiến cung nương ngươi dạy ngươi cái gì?” Hạ Vũ Hà không tuân thủ nữ tắc, vị hôn trước dục (quan hệ tình dục trước hôn nhân) coi như bỏ qua đi, còn đối hoàng gia mang oán khí, khi còn sống không mang theo đứa nhỏ về nhận tổ quy tông vẫn chưa tính, lại đem nữ nhi giáo thành loại không có đức hạnh, có phải muốn trả thù không?
“Lão thái thái......” Tiểu Yến Tử nói xong đã định đứng lên.
Nghe thấy Tiểu Yến Tử xưng hô bất kính với mình lại còn muốn đứng lên, thái hậu hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm ẩn chứa uy nghiêm vô tận, “Quỳ xuống! Ai chuẩn ngươi đứng lên!”
Tiểu Yến Tử hoảng sợ, “Ba” một tiếng quỳ trên mặt đất, “Lão rất......” Thanh âm bị hoàng hậu liếc mắt trừng một cái liền nuốt trở về, Tiểu Yến Tử rốt cuộc phản ứng là mình đã phạm sai lầm rồi, cố gắng nhớ lại quy củ mẫu thân đã giáo huấn, “Bẩm lão Phật gia, nương ta dạy ta võ công, làm xiếc, đi can, múa cờ lớn, ngẫu nhiên còn có thể lừa gạt người......” Nhất thời không bắt bẻ, nói lỡ miệng.
“Ngươi nói cái gì?” Lão Phật gia không thể tin vào lỗ tai của chính, Hạ Vũ Hà tốt xấu cũng là một cái tiểu thư khuê các, cư nhiên giáo nữ nhi mấy thứ này?!
“Bẩm lão Phật gia, ta......” Tiểu Yến Tử đột nhiên nhớ ra, nàng hiện tại là nữ nhi của Hạ Vũ Hà, là tiểu thư a, như thế nào có thể nói ra chuyện của nàng khi trước là nữ lưu manh, kẻ lừa đảo?”A, ta chưa nói cái gì!” Cố gắng nghĩ nhanh ý tưởng cứu nguy.
“Vậy ngươi vừa nói là cái gì?” Lão Phật gia sống lại tức giận.
“Ta vừa rồi cái gì cũng chưa nói a!” Tiểu Yến Tử bày ra bộ dạng vô tội.
Càn Long, tiểu bánh bao, Tình Nhi không hẹn mà trên đầu cùng bốc hơi, ngươi xem người khác đều là ngốc tử sao, lời đã nói ra, lão Phật gia đều nghe được, ngươi dám nói cho lão Phật gia ngươi vẫn chưa nói cái gì a, nghĩ như thế là vô sự sao, ý ngươi muốn nói là cười lỗ tai lão Phật gia có vấn đề? Lão Phật gia nếu buông tha ngươi mới là lạ.
“—— ý của ngươi là ai gia đã già nên lổ tai cũng không tốt phải không?” Quả nhiên, lão Phật gia nheo lại mắt, thanh âm lạnh lẽo.
“Không phải, ta là nói...... Lão Phật...... Ta gọi ngươi là nãi nãi, đi......” Biết mình còn nói nói bậy, Tiểu Yến Tử khẩn trương muốn chết.
“Nãi nãi,bà nội? Ai gia thật không tiêu thụ nổi!” Thái hậu khinh thường nói.
Tiểu Yến Tử trừng lớn mắt, “Chính là nãi nãi,bà nội, ” Tiểu Yến Tử đánh giá lão Phật gia một chút, “Ngươi không gầy a!”
Hoàng hậu thiếu chút nữa bị đồ không không học vấn không nghề nghiệp này chọc cười muốn chết, “Tiểu Yến Tử a, ngươi kêu lão Phật gia tốt lắm, sẽ không dùng riêng một ngọn cờ (một mình một kiểu khác người).”
Tiểu Yến Tử không hiểu ra sao, “Bụng cùng cây như thế nào có thể có quan hệ, còn nói một với hai cái gì?” (Bạn Tiểu Yến Tử không hiểu hai câu nói của lão Phật gia và hoàng hậu. Ở câu lão Phật gia nói hai từ tiêu thụ ý là nuốt không nổi nhưng bạn lại nhầm thụ là cây. Còn câu thành ngữ “riêng một ngọn cờ” của hoàng hậu thì bạn lại càng không hiểu nên mới hỏi lại là “cái gì một với hai”)
Hoàng hậu nghe nàng nói, suýt nữa văng nước miếng ra ngoài, nhanh tay lấy khăn che miệng lại, dùng sức khụ hai tiếng, cảm thương cho Tiểu Yến Tử căn bản không học vấn không nghề nghiệp, thậm chí không hiểu cả ý tứ “Riêng một ngọn cờ”, thực không nên đánh giá quá cao.
Tiểu bánh bao cùng Tình Nhi trong lòng cười trộm, này Tiểu Yến Tử, ngươi không hiểu cũng không cần phải lớn tiếng như vậy a, ngại chính mình không đủ dọa người sao. Càn Long ê mặt, có một cách cách thế quả thực là sỉ nhục hoàng gia!
Lão Phật gia tắc trừng lớn mắt, không dám tin, “Tiểu Yến Tử, ai gia xem như đã hiểu được ngươi, ngươi căn bản là là không học vấn không nghề nghiệp!”
Tiểu Yến Tử lại một lần mê mang, cái gì huyết cái gì thuật (chắc phát âm giống nhau), có ý tứ gì?
Lão Phật gia thấy nàng kém cỏi như vậy??, thở dài, đúng là kê đồng áp giảng (Dịch nôm na là “gà đồng nghe giảng” đồng nghĩa với câu “đàn gảy tai trâu” của Việt Nam), nghĩ, lão Phật gia nghiêm mặt, “Tóm lại, ai gia mặc kệ ngươi trước kia là như thế nào, giờ ngươi đã vào cung, sẽ phải tuân thủ mọi quy củ, trong dân gian loạn thất bát tao gì đó ngươi khẩn trương quên cho ai gia!”
Tuy rằng lúc này vẫn là chưa thể nghe rõ, nhưng Tiểu Yến Tử đã có điểm hiểu được, lão Phật gia tuyệt đối không phải khen nàng, nhưng lại nói dân gian không tốt, phải biết rằng nàng – Tiểu Yến Tử được xưng là “dân gian cách cách”, nàng vẫn lấy đó làm tự hào, hiện tại cư nhiên bị lão Phật gia nói điều xấu, thế chẳng phải là đánh vào mặt nàng? Nghĩ như vậy, Tiểu Yến Tử tâm trạng đột nhiên nóng lên, nàng “Sưu” một chút đứng lên, chỉ vào cái mũi hô to gọi nhỏ của thái hậu, “Dân gian có cái gì xấu? Trong cung mới không tốt, cả ngày quỳ đến quỳ đi, đi đường ăn cơm cũng không để cho người ta sống yên ổn, làm sai còn bị đánh bằng roi, trong cung mới là ‘ loạn sáu loạn bảy ’a!”(nguyên văn là “loạn thất bát tao” có nghĩa là hỗn loạn, nhưng bạn Tiểu Yến Tử không nhớ nên nói loạn)
Vào thời điểm hung hăng, cái “quỳ dễ dàng” cột ở đầu gối nàng rớt xuống, lão Phật gia quả thực tức giận sôi lên, nàng chưa từng bị người khác đối xử vô lễ như vậy, “Người đâu, Hoàn Châu cách cách nói năng lỗ mãng, vả miệng ba mươi cho ta!”
Ai nha, lại sắp bị đánh, Tiểu Yến Tử vừa nghe lời này, vận dụng khinh công ba chân miêu nàng liền chạy ra ngoài Từ Trữ cung, Càn Long thấy loại tình huống này, lập tức hô, “Trại Hoa, Trại Quảng, bắt lấy Tiểu Yến Tử cho trẫm!”
“Dạ!” Trại Hoa, Trại Quảng lĩnh mệnh, phi thân đuổi theo. Tiểu Yến Tử công phu mèo cào so với người ta là cao thủ đại nội, bính đáp không vài cái liền bắt được người, áp tới trước mặt lão Phật gia, một thị nữ tiến lên, làm nhiều việc cùng lúc, “Ba ba ba” đánh, chỉ chốc lát sau, mặt của Tiểu Yến Tử có thể xem như đã bị đánh thành cái đầu heo.
Ba mươi hạ rất nhanh đánh xong, lão Phật gia vẫn có chút chưa hết giận, nhưng lại không muốn tái đánh, vì thế nói, “Tiểu Yến Tử, tại trong cung này ngươi liệu cấp ai gia hảo hảo quy củ, ngươi không hiểu cũng không quan hệ, ai gia phái người hảo hảo dạy ngươi, ngươi nếu dám không học...... Người tới, đem Hoàn Châu cách cách đuổi về Sấu Phương traii.”
Xử lý chím én siêu cấp ngu muội, lão Phật gia cảm thấy thân thể mệt mỏi, Càn Long cùng tiểu bánh bao thức thời cáo lui, tiếp theo hoàng hậu cũng đứng dậy ly khai.
Ngày hôm sau, Tình Nhi đến Khôn Trữ cung thỉnh an. Hoàng hậu lôi kéo tay nàng, ôn hòa nói, “Tình Nhi a, nửa năm không thấy, đã đến lúc trổ mã càng phát ra đẹp.” Tình Nhi ngượng ngùng đỏ mặt, “Nào có?”
Thấy nàng thẹn thùng, hoàng hậu nở nụ cười, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới, “Ngươi cùng Lan Hinh cũng nửa năm không gặp, tỉ muội các ngươi nên cùng nhau trò chuyện đi thôi.” Nói xong, lập tức sai cung nữ đưa Tình nhi đến phòng ở của Lan Hinh.
Lan Hinh? Tình Nhi đột nhiên hỗn độn, má ơi, Hoàn Châu còn chưa đủ, lại đến cái hoa mai (đồng âm với Lan Hinh), thế giới này rốt cuộc là cái dạng gì thế này?
Rất nhanh chóng đã đến nơi Lan Hinh ở, Lan Hinh được người bẩm báo đã sớm biết, ở ngoài phòng đi ra đón, “Tình Nhi, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi.”
Tình Nhi tập trung nhìn vào, một cô gái thanh lệ thân tử y đi tới, xem bộ dáng hoạt bát ngây thơ động lòng người, lại tưởng tượng đến kết cục bi thảm hoa mai lạc lý (Hoa mai rơi, ý nói sau này bé Lan Hình có kết cục đau thương như đóa mai bị vùi dập) Lan Hinh, Tình Nhi trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định không thể để mỗ “Rít gào mã” (chính là Phú Sát Hạo Trinh, nàng nào ko nhớ thì xem lại mấy chương đầu nhá) lên làm Phò mã, Lan Hinh là đóa hoa tốt cũng không thể để cho chuột gặm được, con chuột chết kia nên lưu cho đóa Tiểu Bạch hoa kia đi.