Mùa đông đã đến mang theo cái lạnh giá buốt bao trùm khắp nơi, ánh nắng yếu ớt của buổi sớm mai len lỏi qua từng ô cửa, báo hiệu 1 ngày mới bắt đầu.
Lâm Thiên Vũ mở ra đôi mắt gấu mèo đen sì vì cả đêm mất ngũ, nàng nghĩ là đợi hắn ngũ rồi sẽ đến bên bàn ngũ, mà cái tên ngốc Âu Dương Kỳ cứ ôm nàng suốt đêm không chịu buông, 2 người cứ giữ nguyên tư thế từ lúc mới ngũ cho đến sáng, hắn không mỏi nhưng nàng cả người đã đơ như khúc cây rồi đây, lại nói nàng dù gì cũng là con nhà đàng hoàng nằm cạnh nam nhân làm sao ngũ vô chứ. Mà cái tên ngốc kia thì lại ngũ ngon lành, còn khẽ ngáy nữa chứ, OMG nàng điên với hắn thật, nhìn cái bản mặt ngũ ngon lành của hắn nàng thật muốn đánh cho mấy cái, để hắn cũng nếm thử tư vị mất ngũ là như thế nào. Nghĩ thì nghĩ vậy chứ nàng cũng không mất nhân tính đến độ đó, nhìn khuôn mặt hốc hác của hắn, nàng biết hắn đã nhiều đêm mất ngũ nên không đành lòng đánh thức, nếu nàng muốn nàng có thể đẩy hắn ra bất cứ lúc nào, nhưng là nàng không nỡ.
Lâm Thiên Vũ 1 đêm này thức trắng, cho đến khi ánh nắng chiếu vào trong phòng thì mới nhẹ nhàng đẫy tay của Âu Dương Kỳ ra, xuống giường gọi tiểu nhị mang nước vào, cũng không quên căn dặn hắn nhẹ tay nhẹ chân để ai kia có thể ngũ ngon giấc.
Vệ sinh cá nhân xong Lâm Thiên Vũ rời khỏi phòng định mua thêm vài bộ y phục khác màu trước khi đi còn dặn dò tiểu nhị khi nào Âu Dương Kỳ thức dậy thì nhắn với hắn nàng đi 1 tý sẽ về ngay.
…
Ngũ 1 giấc no nê, Âu Dương Kỳ khẽ trở người, nữa thân người bên trái của hắn tê rần hết, mở ra đôi mắt nhập nhèm, hắn nhìn xung quanh, nhìn 1 chút hắn đột nhiên ngồi bật dậy.
“Nơi này là nơi nào, tại sao hắn lại ở đây?” Đầu Âu Dương Kỳ bay ra vô số dấu chấm hỏi. Hắn cố nhớ lại xem hôm qua đã phát sinh chuyện gì. Hắn hình như là đến tửu lâu uống rượu. Hình như là nghe được giọng nói của Lâm Thiên Vũ. Rồi hắn gặp nàng, sau đó bám riết nàng không buông, còn ngũ cùng nàng. Nghĩ đến đây Âu Dương Kỳ hoảng hốt nhìn khắp nơi tìm kiếm Lâm Thiên Vũ, nhưng là cái bóng còn không thấy huống chi là người. Âu Dương Kỳ ngồi trên giường ảo nảo, hắn lại mơ thấy nàng.
Lúc trước, cái ngày kinh hoàng đó, khi hắn điên cuồng tìm kiếm nàng nhưng không thấy, hắn đã định nhãy xuống vực tìm nàng, nếu đám gia nhân của Lâm lão gia không liều chết xông lên ngăn hắn, hắn đã sớm có thể gặp được nàng.
Mấy ngày sau hắn vẫn không từ bỏ ý định cùng đi theo nàng, Lâm lão gia thấy vậy liền hạ thuốc mê hắn khiến hắn ngũ mê hết 7 ngày 7 đêm, lúc hắn mở mắt ra đã thấy đang ở trong phòng của hắn.
Nếu phụ thân không dùng gia pháp ra uy hiếp hắn, mẫu thân không dọa sẽ thắt cổ, hắn đã sớm đi theo nàng.
Nàng đi rồi, để lại hắn bây giờ ma không ra ma người không ra người, suốt ngày chỉ biết đắm chìm trong men rượu mà nhớ đến nàng, có rượu hắn mới có thể vì say mà ngũ, ngũ rồi sẽ được gặp nàng trong mơ. Hắn ước gì mình có thể ở mãi trong mơ mà không cần phải tỉnh, vĩnh viễn cũng không cần tỉnh, bởi nơi đó có nàng.
Âu Dương Kỳ ngồi trên giường, ánh mắt thất thần chìm đắm trong suy nghĩ. Lúc Lâm Thiên Vũ về đến, nhìn thấy cảnh này thì giật mình, hắn ngồi trên giường, ánh mắt mông lung như đang chìm vào mộng ảo, cô đơn như bao trùm lấy hắn, thật đáng thương, nàng nhìn hắn, hốc mắt đột nhiên nóng lên.
Lâm Thiên Vũ đi nhanh về hướng hắn, bỏ lại bao y phục vừa mới mua trên bàn, đi đến bên cạnh Âu Dương Kỳ, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng. Âu Dương Kỳ vẫn còn đang chìm trong ký ức, đột nhiên bị người ôm lấy, hắn giật mình định đem người kia đẫy ra, nhưng khi vừa nhìn thấy nàng hắn lại ngây người.
Đây là thật hay mơ, nàng đang ở bên cạnh hắn, giống như lúc trước, nàng vẫn luôn bên cạnh hắn. Âu Dương Kỳ tay run run ôm lấy nàng, 2 người gắt gao ôm lấy nhau, rất lâu sau hắn nói:
- Nếu là mơ thì đừng bắt ta phải tỉnh lại.
Lâm Thiên Vũ khóc “hắn, hắn thật là ngốc mà”. Lâm Thiên Vũ nghĩ. Sau cầm lấy tay hắn, áp vào má nàng, nàng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, hắn cũng ngây ngốc nhìn nàng.
- Có cảm giác được độ ấm của ta không? Lâm Thiên Vũ hỏi.
Âu Dương Kỳ không nói gì chỉ ngây ngốc gật đầu.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của hắn Lâm Thiên Vũ liền biết, ngốc tử này là vẫn chưa tin nàng có thật, liền hung hăng véo hai má của hắn, thật mạnh.
Âu Dương Kỳ đau đến nhăn mày, lại nghe Lâm Thiên Vũ hỏi.
- Có đau không? Nàng yêu thương vuốt ve 2 má của hắn.
Hắn gật đầu.
- Thế ta có thật không?
Hắn lại gật đầu.
Sau như đã hiểu những gì nàng nói hắn liền hoàn hồn, ôm chặt lấy nàng, siết chặc lấy nàng trong vòng tay như đang chứng minh nàng là có thật, đang tồn tại ở trong vòng tay của hắn.
Đầu hắn chôn chặt trong lòng nàng, rất lâu sau mới lên tiếng:
- Ta còn tưởng đã mất đi nàng.
- Ngốc, ta không phải đang ở trước mặt chàng hay sao. Lâm Thiên Vũ yêu thương vuốt lại vài sợi tóc rối bên má hắn.
- Đừng rời xa ta. Âu Dương Kỳ nói, gần như là cầu xin.
- Ta sẽ không xa chàng. Lâm Thiên Vũ hứa hẹn, sâu trong thâm tâm nàng cũng không muốn xa hắn.
Lúc hai người còn đang ôm chặt lấy nhau tình chàng ý thiếp thì đột nhiên cửa bị ai đó đẫy vào, 2 người giật mình, cùng nhau nhìn ra phía cửa, liền thấy A Thạch ngượng ngùng, lắp bắp nói:
- Thật xin lỗi, xin lỗi đã quấy rầy, các vị tiếp tục đi, ta không nhìn thấy gì hết.
Lâm Thiên Vũ ngượng ngùng đẫy Âu Dương Kỳ ra, Âu Dương Kỳ nuối tiếc thân thể mềm mại ngát hương, không tình nguyện buông nàng ra, lia ánh mắt như dao sắc đến chổ A Thạch.
A Thạch đứng ngoài cửa, đón nhận ánh mắt như muốn cắt hắn ra từng khúc, đột nhiên rùng mình, nhát chết chạy ra ngoài.
A Thạch đi khỏi, sau cánh cửa liền xuất hiện thêm 2 người, lúc nãy do A Thạch chắn ngay cửa nên Lâm Thiên Vũ và Âu Dương Kỳ không nhìn thấy.
Bây giờ Lâm Thiên Vũ mới có thể thấy rõ, 2 người kia 1 nam 1 nữ trung niên, nam nhân tuổi ngoài 50 nữ nhân có lẽ chỉ hơn 40. Ăn mặc sang trọng, khí chất cao quý, cái loại khí chất này thật cũng chẳng khác với phụ thân cùng mẫu thân của nàng là mấy.
Đột nhiên Âu Dương Kỳ thốt lên:
- Cha, nương, sao hai người lại ở đây?
Lâm Thiên Vũ đột nhiên sửng người, 2 người kia là cha mẹ của Âu Dương Kỳ, 2 người họ không biết đã đứng ở đó từ bao giờ, nàng và hắn… Có khi nào đã bị nhìn thấy hết.
Bùm 1 cái mặt Lâm Thiên Vũ đột nhiên đỏ bừng như say rượu. Đầu cúi sát không dám ngẩng lên, sợ bị người phát hiện, mà biểu hiện này sớm đã bị mọi người phát giác.
Âu Dương Kỳ khóe môi cong lên, ngập tràn hạnh phúc, hắn yêu chết bộ dáng ngượng ngùng của Lâm Thiên Vũ. Âu Dương nhị lão thấy nhi tử đã hơn nữa năm không nói không cười bây giờ đột nhiên cười đến ôn nhu như vậy thì hơi sửng người.
- A Thạch về nhà báo với ta, con cùng 1 cô nương ngũ chung 1 phòng. Âu Dương lão gia nhàn nhạt nói, ánh mắt thâm thúy thầm đánh giá Lâm Thiên Vũ, hôm qua khi nghe A Thạch về báo cáo ông còn nghĩ nhi tử hẳn là bị nữ nhân lẳng lơ dụ dỗ, nhưng nhìn Lâm Thiên Vũ từ trên xuống dưới chẳng có 1 chút lẳng lơ hay thất thố.
- Phải đó, con mấy ngày nay không về nhà, làm ta cùng cha con lo đến chết. Âu Dương phu nhân nói đỡ cho con trai. Ánh mắt cũng bất giác đánh giá Lâm Thiên Vũ, bà vốn nghĩ nhi tử là trong lúc hồ đồ mà không khống chế được bản thân, lo sợ nó bị nữ nhân có tâm cơ dụ dỗ, nhưng là bà nhìn Lâm Thiên Vũ, ngoại trừ bộ dáng xinh đẹp động lòng người ra, 1 chút tâm cơ cũng không có, nhìn vẽ mặt non nớt của nàng chắc chỉ là tiểu hài tử mới lớn, dám chắc là con bà dụ dỗ con gái nhà người ta.
- Con đi uống rượu. Âu Dương Kỳ uể oải nói, như sực nhớ ra liền hướng Lâm Thiên Vũ nói: – Đây là cha và nương của ta.
Lâm Thiên Vũ có chút ngẫn ra, vì cách xưng hô cha mẹ của hắn có chút khác với nàng, nàng là gọi cha mẹ là phụ thân mẫu thân, tuy có chút khách sáo nhưng là vì nàng muốn phân biệt qua cách gọi, cha mẹ nàng là ở hiện đại, còn cha mẹ ở đây chính là phụ thân cùng mẫu thân, còn hắn thì gọi cha nương, nghe rất thân thiết làm nàng bất giác nhớ đến lão cha cố chấp ở hiện đại.
Nhận ra bản thân thất thố, Lâm Thiên Vũ liền ngượng ngùng cúi đầu, nhún người thi lễ, lễ phép chào hỏi:
- Thiên Vũ chào bá phụ, bá mẫu.
- Ngoan, ngoan, đứng lên cho ta xem cái nào. Âu Dương phu nhân thân thiện vươn tay ra đỡ lấy Lâm Thiên Vũ bà nhìn nàng, càng nhìn càng thấy thích, nghĩ: “Đứa nhỏ nhu thuận này, chắc chắn là bị con của bà lừa về rồi.”
- Tạ bá mẫu. Lâm Thiên Vũ cố hết sức giả dạng thục nữ, mong muốn có được hình tượng tốt trước mặt Âu Dương nhị lão, mà chính bản thân nàng cũng không biết tại sao nàng lại muốn tạo ấn tượng tốt với họ nữa.
Âu Dương lão gia vẫn không nói gì, ánh mắt vẫn đang dò xét, đánh giá Lâm Thiên Vũ. Âu Dương Kỳ nhận ra điều đó liền nói:
- Nàng là nữ nhi của Lâm bá phụ.
Nghe Âu Dương Kỳ nói vậy, Âu Dương nhị lão đột nhiên ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Thiên Vũ chằm chằm, khiến nàng cảm thấy vừa thẹn vừa vội, không biết bản thân đã làm sai cái gì, đám người này sao lại đột nhiên nhìn nàng như vậy.
- Cô nương họ Lâm? Âu Dương lão gia đột nhiên hỏi.
- Vâng. Lâm Thiên Vũ theo quán tính trả lời.
- Cha của cô nương tên là Lâm Thiên Bá?
- Vâng. Lâm Thiên Vũ trong lòng nói thêm: “Nàng nghĩ chắc là vậy, Liên nhi từng nói qua, nhưng là nàng đã quên mất, chỉ nhớ mang máng là cái gì Bá đó, chắc là Lâm Thiên Bá.”
- Nhà cô nương có mấy anh chị em?
- 1, là ta.
- Vậy thì đúng rồi, nàng chính là… Âu Dương phu nhân vui mừng reo lên chưa nói hết câu đã bị nhi tử ngăn lại.
- Nương, việc này chúng ta nói sau.
- Được, được, được chúng ta về nhà trước đã. Âu Dương phu nhân vui mừng rối rít.
- Nhưng là, ta… Lâm Thiên Vũ định từ chối, nàng dù gì cũng không phải thân thích của họ, đến nhà họ có vẽ không tự nhiên cho lắm.
- Không được, con nhất định phải đến nhà ta, ta sẽ chăm sóc con thật cẩn thận, rất cẩn thận. Âu Dương phu nhân dứt khoác bác bỏ ý kiến của Lâm Thiên Vũ, ánh mắt còn xoẹt qua xoẹt lại trên người nàng. Trong lòng nói thêm 1 câu: “Sẽ cẩn thận dưỡng con thật tốt để còn cho ta tôn tử.”
- Nhưng là… Lâm Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt khủng bố của Âu Dương phu nhân, nàng thoáng run rẫy, ánh mắt kia giống như là muốn mang nàng ra cạo lông bỏ vào nồi nước đem hầm để ăn á.
- Nếu nàng không đi ta sẽ không đi, ta ở đây với nàng, nàng đi đâu ta theo đó. Âu Dương Kỳ nói không chút ngượng miệng.
- Nhưng là… Lâm Thiên Vũ ngượng ngùng định từ chối, dù nàng và hắn có thân thiết nhưng là đến nhà của hắn a, nàng chưa từng nghĩ đến.(Anchan: tỷ chưa nghĩ thì bây h nghĩ đi là vừa)
- Lâm cô nương, vì cô đã giúp chúng tôi thu lưu nhi tử trong lúc hoạn nạn(Anchan: hoạn nạn của anh là xỉn rượu hả chú) cô nên để chúng tôi báo đáp, làm tròn đạo gia chủ chứ, ta nghĩ cô nương đến nơi này cũng không có thân thích chi bằng đến nhà ta ở tạm vài ngày. Âu Dương lão gia dụ dỗ.
- Nhưng là… Lâm Thiên Vũ cố gắng từ chối, nhưng lời Âu Dương lão gia nói ra rất có đạo lý, nàng không biết cách từ chối.
- Quyết định vậy đi. 3 người Âu Dương gia đồng loạt lên tiếng.
Dưới sự nhiệt tình quá mức của Âu Dương phu nhân, sự đeo bám của Âu Dương Kỳ và lời nói toàn đạo lý của Âu Dương lão gia, Lâm Thiên Vũ đành phải ‘theo chàng về dinh’, đồng ý cùng 3 người kia đến Âu Dương gia ở tạm vài ngày
Mùa đông đã đến mang theo cái lạnh giá buốt bao trùm khắp nơi, ánh nắng yếu ớt của buổi sớm mai len lỏi qua từng ô cửa, báo hiệu ngày mới bắt đầu.
Lâm Thiên Vũ mở ra đôi mắt gấu mèo đen sì vì cả đêm mất ngũ, nàng nghĩ là đợi hắn ngũ rồi sẽ đến bên bàn ngũ, mà cái tên ngốc Âu Dương Kỳ cứ ôm nàng suốt đêm không chịu buông, người cứ giữ nguyên tư thế từ lúc mới ngũ cho đến sáng, hắn không mỏi nhưng nàng cả người đã đơ như khúc cây rồi đây, lại nói nàng dù gì cũng là con nhà đàng hoàng nằm cạnh nam nhân làm sao ngũ vô chứ. Mà cái tên ngốc kia thì lại ngũ ngon lành, còn khẽ ngáy nữa chứ, OMG nàng điên với hắn thật, nhìn cái bản mặt ngũ ngon lành của hắn nàng thật muốn đánh cho mấy cái, để hắn cũng nếm thử tư vị mất ngũ là như thế nào. Nghĩ thì nghĩ vậy chứ nàng cũng không mất nhân tính đến độ đó, nhìn khuôn mặt hốc hác của hắn, nàng biết hắn đã nhiều đêm mất ngũ nên không đành lòng đánh thức, nếu nàng muốn nàng có thể đẩy hắn ra bất cứ lúc nào, nhưng là nàng không nỡ.
Lâm Thiên Vũ đêm này thức trắng, cho đến khi ánh nắng chiếu vào trong phòng thì mới nhẹ nhàng đẫy tay của Âu Dương Kỳ ra, xuống giường gọi tiểu nhị mang nước vào, cũng không quên căn dặn hắn nhẹ tay nhẹ chân để ai kia có thể ngũ ngon giấc.
Vệ sinh cá nhân xong Lâm Thiên Vũ rời khỏi phòng định mua thêm vài bộ y phục khác màu trước khi đi còn dặn dò tiểu nhị khi nào Âu Dương Kỳ thức dậy thì nhắn với hắn nàng đi tý sẽ về ngay.
…
Ngũ giấc no nê, Âu Dương Kỳ khẽ trở người, nữa thân người bên trái của hắn tê rần hết, mở ra đôi mắt nhập nhèm, hắn nhìn xung quanh, nhìn chút hắn đột nhiên ngồi bật dậy.
“Nơi này là nơi nào, tại sao hắn lại ở đây?” Đầu Âu Dương Kỳ bay ra vô số dấu chấm hỏi. Hắn cố nhớ lại xem hôm qua đã phát sinh chuyện gì. Hắn hình như là đến tửu lâu uống rượu. Hình như là nghe được giọng nói của Lâm Thiên Vũ. Rồi hắn gặp nàng, sau đó bám riết nàng không buông, còn ngũ cùng nàng. Nghĩ đến đây Âu Dương Kỳ hoảng hốt nhìn khắp nơi tìm kiếm Lâm Thiên Vũ, nhưng là cái bóng còn không thấy huống chi là người. Âu Dương Kỳ ngồi trên giường ảo nảo, hắn lại mơ thấy nàng.
Lúc trước, cái ngày kinh hoàng đó, khi hắn điên cuồng tìm kiếm nàng nhưng không thấy, hắn đã định nhãy xuống vực tìm nàng, nếu đám gia nhân của Lâm lão gia không liều chết xông lên ngăn hắn, hắn đã sớm có thể gặp được nàng.
Mấy ngày sau hắn vẫn không từ bỏ ý định cùng đi theo nàng, Lâm lão gia thấy vậy liền hạ thuốc mê hắn khiến hắn ngũ mê hết ngày đêm, lúc hắn mở mắt ra đã thấy đang ở trong phòng của hắn.
Nếu phụ thân không dùng gia pháp ra uy hiếp hắn, mẫu thân không dọa sẽ thắt cổ, hắn đã sớm đi theo nàng.
Nàng đi rồi, để lại hắn bây giờ ma không ra ma người không ra người, suốt ngày chỉ biết đắm chìm trong men rượu mà nhớ đến nàng, có rượu hắn mới có thể vì say mà ngũ, ngũ rồi sẽ được gặp nàng trong mơ. Hắn ước gì mình có thể ở mãi trong mơ mà không cần phải tỉnh, vĩnh viễn cũng không cần tỉnh, bởi nơi đó có nàng.
Âu Dương Kỳ ngồi trên giường, ánh mắt thất thần chìm đắm trong suy nghĩ. Lúc Lâm Thiên Vũ về đến, nhìn thấy cảnh này thì giật mình, hắn ngồi trên giường, ánh mắt mông lung như đang chìm vào mộng ảo, cô đơn như bao trùm lấy hắn, thật đáng thương, nàng nhìn hắn, hốc mắt đột nhiên nóng lên.
Lâm Thiên Vũ đi nhanh về hướng hắn, bỏ lại bao y phục vừa mới mua trên bàn, đi đến bên cạnh Âu Dương Kỳ, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng. Âu Dương Kỳ vẫn còn đang chìm trong ký ức, đột nhiên bị người ôm lấy, hắn giật mình định đem người kia đẫy ra, nhưng khi vừa nhìn thấy nàng hắn lại ngây người.
Đây là thật hay mơ, nàng đang ở bên cạnh hắn, giống như lúc trước, nàng vẫn luôn bên cạnh hắn. Âu Dương Kỳ tay run run ôm lấy nàng, người gắt gao ôm lấy nhau, rất lâu sau hắn nói:
- Nếu là mơ thì đừng bắt ta phải tỉnh lại.
Lâm Thiên Vũ khóc “hắn, hắn thật là ngốc mà”. Lâm Thiên Vũ nghĩ. Sau cầm lấy tay hắn, áp vào má nàng, nàng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, hắn cũng ngây ngốc nhìn nàng.
- Có cảm giác được độ ấm của ta không? Lâm Thiên Vũ hỏi.
Âu Dương Kỳ không nói gì chỉ ngây ngốc gật đầu.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của hắn Lâm Thiên Vũ liền biết, ngốc tử này là vẫn chưa tin nàng có thật, liền hung hăng véo hai má của hắn, thật mạnh.
Âu Dương Kỳ đau đến nhăn mày, lại nghe Lâm Thiên Vũ hỏi.
- Có đau không? Nàng yêu thương vuốt ve má của hắn.
Hắn gật đầu.
- Thế ta có thật không?
Hắn lại gật đầu.
Sau như đã hiểu những gì nàng nói hắn liền hoàn hồn, ôm chặt lấy nàng, siết chặc lấy nàng trong vòng tay như đang chứng minh nàng là có thật, đang tồn tại ở trong vòng tay của hắn.
Đầu hắn chôn chặt trong lòng nàng, rất lâu sau mới lên tiếng:
- Ta còn tưởng đã mất đi nàng.
- Ngốc, ta không phải đang ở trước mặt chàng hay sao. Lâm Thiên Vũ yêu thương vuốt lại vài sợi tóc rối bên má hắn.
- Đừng rời xa ta. Âu Dương Kỳ nói, gần như là cầu xin.
- Ta sẽ không xa chàng. Lâm Thiên Vũ hứa hẹn, sâu trong thâm tâm nàng cũng không muốn xa hắn.
Lúc hai người còn đang ôm chặt lấy nhau tình chàng ý thiếp thì đột nhiên cửa bị ai đó đẫy vào, người giật mình, cùng nhau nhìn ra phía cửa, liền thấy A Thạch ngượng ngùng, lắp bắp nói:
- Thật xin lỗi, xin lỗi đã quấy rầy, các vị tiếp tục đi, ta không nhìn thấy gì hết.
Lâm Thiên Vũ ngượng ngùng đẫy Âu Dương Kỳ ra, Âu Dương Kỳ nuối tiếc thân thể mềm mại ngát hương, không tình nguyện buông nàng ra, lia ánh mắt như dao sắc đến chổ A Thạch.
A Thạch đứng ngoài cửa, đón nhận ánh mắt như muốn cắt hắn ra từng khúc, đột nhiên rùng mình, nhát chết chạy ra ngoài.
A Thạch đi khỏi, sau cánh cửa liền xuất hiện thêm người, lúc nãy do A Thạch chắn ngay cửa nên Lâm Thiên Vũ và Âu Dương Kỳ không nhìn thấy.
Bây giờ Lâm Thiên Vũ mới có thể thấy rõ, người kia nam nữ trung niên, nam nhân tuổi ngoài nữ nhân có lẽ chỉ hơn . Ăn mặc sang trọng, khí chất cao quý, cái loại khí chất này thật cũng chẳng khác với phụ thân cùng mẫu thân của nàng là mấy.
Đột nhiên Âu Dương Kỳ thốt lên:
- Cha, nương, sao hai người lại ở đây?
Lâm Thiên Vũ đột nhiên sửng người, người kia là cha mẹ của Âu Dương Kỳ, người họ không biết đã đứng ở đó từ bao giờ, nàng và hắn… Có khi nào đã bị nhìn thấy hết.
Bùm cái mặt Lâm Thiên Vũ đột nhiên đỏ bừng như say rượu. Đầu cúi sát không dám ngẩng lên, sợ bị người phát hiện, mà biểu hiện này sớm đã bị mọi người phát giác.
Âu Dương Kỳ khóe môi cong lên, ngập tràn hạnh phúc, hắn yêu chết bộ dáng ngượng ngùng của Lâm Thiên Vũ. Âu Dương nhị lão thấy nhi tử đã hơn nữa năm không nói không cười bây giờ đột nhiên cười đến ôn nhu như vậy thì hơi sửng người.
- A Thạch về nhà báo với ta, con cùng cô nương ngũ chung phòng. Âu Dương lão gia nhàn nhạt nói, ánh mắt thâm thúy thầm đánh giá Lâm Thiên Vũ, hôm qua khi nghe A Thạch về báo cáo ông còn nghĩ nhi tử hẳn là bị nữ nhân lẳng lơ dụ dỗ, nhưng nhìn Lâm Thiên Vũ từ trên xuống dưới chẳng có chút lẳng lơ hay thất thố.
- Phải đó, con mấy ngày nay không về nhà, làm ta cùng cha con lo đến chết. Âu Dương phu nhân nói đỡ cho con trai. Ánh mắt cũng bất giác đánh giá Lâm Thiên Vũ, bà vốn nghĩ nhi tử là trong lúc hồ đồ mà không khống chế được bản thân, lo sợ nó bị nữ nhân có tâm cơ dụ dỗ, nhưng là bà nhìn Lâm Thiên Vũ, ngoại trừ bộ dáng xinh đẹp động lòng người ra, chút tâm cơ cũng không có, nhìn vẽ mặt non nớt của nàng chắc chỉ là tiểu hài tử mới lớn, dám chắc là con bà dụ dỗ con gái nhà người ta.
- Con đi uống rượu. Âu Dương Kỳ uể oải nói, như sực nhớ ra liền hướng Lâm Thiên Vũ nói: – Đây là cha và nương của ta.
Lâm Thiên Vũ có chút ngẫn ra, vì cách xưng hô cha mẹ của hắn có chút khác với nàng, nàng là gọi cha mẹ là phụ thân mẫu thân, tuy có chút khách sáo nhưng là vì nàng muốn phân biệt qua cách gọi, cha mẹ nàng là ở hiện đại, còn cha mẹ ở đây chính là phụ thân cùng mẫu thân, còn hắn thì gọi cha nương, nghe rất thân thiết làm nàng bất giác nhớ đến lão cha cố chấp ở hiện đại.
Nhận ra bản thân thất thố, Lâm Thiên Vũ liền ngượng ngùng cúi đầu, nhún người thi lễ, lễ phép chào hỏi:
- Thiên Vũ chào bá phụ, bá mẫu.
- Ngoan, ngoan, đứng lên cho ta xem cái nào. Âu Dương phu nhân thân thiện vươn tay ra đỡ lấy Lâm Thiên Vũ bà nhìn nàng, càng nhìn càng thấy thích, nghĩ: “Đứa nhỏ nhu thuận này, chắc chắn là bị con của bà lừa về rồi.”
- Tạ bá mẫu. Lâm Thiên Vũ cố hết sức giả dạng thục nữ, mong muốn có được hình tượng tốt trước mặt Âu Dương nhị lão, mà chính bản thân nàng cũng không biết tại sao nàng lại muốn tạo ấn tượng tốt với họ nữa.
Âu Dương lão gia vẫn không nói gì, ánh mắt vẫn đang dò xét, đánh giá Lâm Thiên Vũ. Âu Dương Kỳ nhận ra điều đó liền nói:
- Nàng là nữ nhi của Lâm bá phụ.
Nghe Âu Dương Kỳ nói vậy, Âu Dương nhị lão đột nhiên ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Thiên Vũ chằm chằm, khiến nàng cảm thấy vừa thẹn vừa vội, không biết bản thân đã làm sai cái gì, đám người này sao lại đột nhiên nhìn nàng như vậy.
- Cô nương họ Lâm? Âu Dương lão gia đột nhiên hỏi.
- Vâng. Lâm Thiên Vũ theo quán tính trả lời.
- Cha của cô nương tên là Lâm Thiên Bá?
- Vâng. Lâm Thiên Vũ trong lòng nói thêm: “Nàng nghĩ chắc là vậy, Liên nhi từng nói qua, nhưng là nàng đã quên mất, chỉ nhớ mang máng là cái gì Bá đó, chắc là Lâm Thiên Bá.”
- Nhà cô nương có mấy anh chị em?
- , là ta.
- Vậy thì đúng rồi, nàng chính là… Âu Dương phu nhân vui mừng reo lên chưa nói hết câu đã bị nhi tử ngăn lại.
- Nương, việc này chúng ta nói sau.
- Được, được, được chúng ta về nhà trước đã. Âu Dương phu nhân vui mừng rối rít.
- Nhưng là, ta… Lâm Thiên Vũ định từ chối, nàng dù gì cũng không phải thân thích của họ, đến nhà họ có vẽ không tự nhiên cho lắm.
- Không được, con nhất định phải đến nhà ta, ta sẽ chăm sóc con thật cẩn thận, rất cẩn thận. Âu Dương phu nhân dứt khoác bác bỏ ý kiến của Lâm Thiên Vũ, ánh mắt còn xoẹt qua xoẹt lại trên người nàng. Trong lòng nói thêm câu: “Sẽ cẩn thận dưỡng con thật tốt để còn cho ta tôn tử.”
- Nhưng là… Lâm Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt khủng bố của Âu Dương phu nhân, nàng thoáng run rẫy, ánh mắt kia giống như là muốn mang nàng ra cạo lông bỏ vào nồi nước đem hầm để ăn á.
- Nếu nàng không đi ta sẽ không đi, ta ở đây với nàng, nàng đi đâu ta theo đó. Âu Dương Kỳ nói không chút ngượng miệng.
- Nhưng là… Lâm Thiên Vũ ngượng ngùng định từ chối, dù nàng và hắn có thân thiết nhưng là đến nhà của hắn a, nàng chưa từng nghĩ đến.(Anchan: tỷ chưa nghĩ thì bây h nghĩ đi là vừa)
- Lâm cô nương, vì cô đã giúp chúng tôi thu lưu nhi tử trong lúc hoạn nạn(Anchan: hoạn nạn của anh là xỉn rượu hả chú) cô nên để chúng tôi báo đáp, làm tròn đạo gia chủ chứ, ta nghĩ cô nương đến nơi này cũng không có thân thích chi bằng đến nhà ta ở tạm vài ngày. Âu Dương lão gia dụ dỗ.
- Nhưng là… Lâm Thiên Vũ cố gắng từ chối, nhưng lời Âu Dương lão gia nói ra rất có đạo lý, nàng không biết cách từ chối.
- Quyết định vậy đi. người Âu Dương gia đồng loạt lên tiếng.
Dưới sự nhiệt tình quá mức của Âu Dương phu nhân, sự đeo bám của Âu Dương Kỳ và lời nói toàn đạo lý của Âu Dương lão gia, Lâm Thiên Vũ đành phải ‘theo chàng về dinh’, đồng ý cùng người kia đến Âu Dương gia ở tạm vài ngày