Sáng sớm hôm sau đúng như dự định Lâm Thiên Vũ xách tay nãi đến đại sảnh cáo từ Âu Dương nhị lão, vừa đến nơi đã thấy Âu Dương Kỳ cũng 1 thân trang phục đơn giản, trên vai đeo tay nãi tinh thần cực tốt bộ dáng chính là đã sẵn sàng cùng nàng lên đường, Lâm Thiên Vũ suy nghĩ suốt 1 đêm chính là không tìm ra cách từ chối hắn, chĩ mong Âu Dương nhị lão có thể ngăn hắn, nhưng nhìn hắn đứng cùng bọn họ, nàng đoán chắc khả năng họ thuyết phục hắn ở lại chính là rất thấp.
Bất đắc dĩ phải mang Âu Dương Kỳ theo, Lâm Thiên Vũ tạm biệt Âu Dương nhị lão, trước khi đi Âu Dương phu nhân còn căn dặn rất nhiều điều, còn bảo nàng sau khi làm xong việc thì phải trở về Âu Dương gia, nàng không hứa, nàng cũng không biết sau khi trã thù có còn mạng trở về hay không, nhưng nếu trở về nàng phải trở về thăm phụ thân và mẫu thân ở Lâm gia trước.
Mắt thấy mặt trời cũng đã lên cao, Lâm Thiên Vũ cấp tốc cáo từ, nếu còn đứng nơi đây không biết Âu Dương phu nhân sẽ nói đến lúc nào mơi ngừng, nàng cùng Âu Dương Kỳ leo lên xe ngựa đã đợi sẳn ngoài cửa, hướng Vạn Kiếm sơn trang đi đến.
Lâm Thiên Vũ thật không mấy thoải mái khi ngồi xe ngựa, mặc dù xe ngựa là loại thượng hạng nhất thành, diện tích bên trong xe rất lớn, tựa như 1 gian phòng thu nhỏ, được trãi 1 tấm đệm thật dày để có thể nằm, còn có bàn uống trà, bên dưới được trãi thảm, có cả trái cây và 1 vài loại thức ăn vặt, còn có cả lò sưởi bên trong xe ấm áp thoãi mái. Nhưng là nàng vẫn không quen, ra khỏi thành tây đã mất nữa ngày, từ lúc rời thành tây ngay cả cái trấn nhỏ cũng không thấy, bây giờ trời đã sập tối, nhưng là tìm không thấy trấn nên Âu Dương Kỳ quyết định sẽ nghĩ lại bên ngoài, quyết định này khiến Lâm Thiên Vũ không vui, nàng không thích ngũ trong xe đâu, nhưng là tình thế ép buộc đành phải như vậy.
Vì trời rất lạnh nên Âu Dương Kỳ bảo Lâm Thiên Vũ ở lại trong xe, hắn ra ngoài phân phó xa phu vài việc, mà Lâm Thiên Vũ cũng không định rời khỏi xe, nàng trời sinh chính là ưa nóng ghét lạnh, chỉ cần trời trở lạnh là môi nàng nứt nẻ, làn da cũng tím tái không còn hồng hào như trước, vì thế lúc còn ở hiện đại mỗi lần đến mùa đông nàng đều trốn kỹ ở trong nhà, không bước chân ra khỏi nhà nữa bước.
Mà lần đi này dường như lão thiên chính là đang chơi nàng, mấy hôm trước thấy trời còn ấm nên nàng mới quyết định lên đường, hôm nay vừa ra khỏi cửa trời đã rét căm căm, nàng chỉ đành cuộn người trong chăn nằm giả chết trong xe, may mắn trong xe cũng khá ấm, không đến nổi.
Âu Dương Kỳ dặn dò xa phu lấy thức ăn mang theo từ nhà ra, nhóm lữa chuẩn bị hâm nóng thức ăn và rượu, sau khi phân phát xong liền mang theo thức ăn lên xe. Vừa lên xe đã thấy Lâm Thiên Vũ cuộn tròn trong chăn như con sâu, cả đầu cũng không ló ra, hôm nay hắn mới biết nàng cực kỳ sợ lạnh, trên đường đi ngay cả cảnh vật cũng không thèm nhìn, chỉ chăm chăm giữ ấm.
- Vũ nhi, đến ăn 1 ít thức ăn rồi hẳng ngũ.
Đáp lại Âu Dương Kỳ chính là khoảng không im lặng.
- Đến ăn chút thức ăn rồi ngũ tiếp. – Âu Dương Kỳ đặt thức ăn xuống bàn đi đến bên cạnh Lâm Thiên Vũ, xốc chăn định kéo nàng ra, hắn càng xốc nàng càng ôm chặt chăn, sống chết không buông. Ngốc sao lại buông, nàng không muốn bị đông thành cục nước đá đâu, lạnh lắm, không ăn cũng không sao, nhưng buông chăn ra là sẽ có sao.
Âu Dương Kỳ dở khóc dở cười, cánh tay rắn chắc vươn ra ôm lấy cái cục tròn vo Lâm Thiên Vũ vào lòng, đặt nàng ngồi trên đùi hắn, lưng tựa vào ngực hắn.
- Vũ nhi ngoan, ló đầu ra, ta giúp nàng ăn không cần phải buông chăn ra. – Âu Dương Kỳ dỗ dành.
Lúc lâu sau Lâm Thiên Vũ mới ló cái đầu nho nhỏ ra ngoài, tóc tai nàng tán loạn, rối tung rối mù trong đám chăn. Âu Dương Kỳ yêu thương vuốt lại tóc cho nàng, sau đó ôm nàng đi đến bàn ăn, để nàng ngồi trong lòng hắn, hắn cẩn thận bồi nàng ăn.
Lâm Thiên Vũ trong lòng ấm áp không thôi, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn để hắn đút cho nàng ăn.
- Chàng cũng ăn 1 chút đi. – Lâm Thiên Vũ nói, thấy hắn chỉ lo bồi nàng, còn chưa có ăn chút gì vào bụng, nàng thiện tâm nhắc nhở.
- Ừm. – Âu Dương Kỳ cười dịu dàng, sau hắn đút cho nàng 1 ngụm sẽ tự ăn 1 ngụm, 2 người cứ thế dùng xong bữa tối.
Sau khi dọn dẹp xong, Âu Dương Kỳ tiến đến, ôm lấy Lâm Thiên Vũ đang làm ổ trong chăn, biết là Âu Dương Kỳ nên Lâm Thiên Vũ không giãy ra, kỳ thực nằm trong lòng hắn rất ấm, còn ấm hơn là nằm trong chăn.
Nghĩ vậy Lâm Thiên Vũ lộ ra cái đầu, mắt hạnh nhìn Âu Dương Kỳ, nhìn 1 chút liền hỏi:
- Có muốn vào nằm chung không?
Âu Dương Kỳ ánh mắt sáng rực vui mừng không thôi, nàng chịu cho hắn nằm cùng, như sợ nàng đổi ý, hắn nhanh chóng chui vào ổ chăn của nàng, vòng tay ôm lấy thân hình mềm mại vào lòng, nàng cũng thích vòng tay của hắn, liền lấy chăn phủ lên người hắn, 2 người ôm nhau thành 1 đoàn trong chăn.
“Nga, thật ấm áp nha, đúng là chăn 37 độ có khác”. Lâm Thiên Vũ thích thú cọ cọ mặt nhỏ trong lòng Âu Dương Kỳ, mà hắn bây giờ tâm cũng thật rất ấm áp nha, hắn cười sủng nịnh, len lén hôn 1 cái thật mạnh lên trán nàng.
Đôi môi của hắn rất ấm, vì vậy nàng cũng thích, Âu Dương Kỳ thấy nàng không phản đối, liền được đằng chân lân đằng đầu, đôi môi ấm nóng từ trên trán di chuyển dần, xuống mắt rồi mũi 2 má, điểm đến cuối cùng là đôi môi mềm mại của nàng.
Hắn nhẹ nhàng liếm láp, cắn mút. Trên môi có chút ngưa ngứa, Lâm Thiên Vũ hung hăng cắn 1 ngụm lên bạc môi ấm nóng kia, Âu Dương Kỳ cũng không chịu thua cắn lại, 2 người cắn qua cắn lại hồi lâu, Âu Dương Kỳ mới ôn nhu liếm nhẹ lên đôi môi sưng đỏ kia, hắn nhẹ nhàng ma sát, mút lấy, Lâm Thiên Vũ chủ động há miệng, giao ra lưỡi mềm, tìm kiếm hắn, lưỡi hắn vừa đụng phải nàng liền cuồng dã cuốn lấy không buông, 2 người môi lưỡi triền miên không dứt.
Lúc lâu sau 2 người mới buông nhau ra, mà hắn dường như vẫn còn quyến luyến, môi vẫn không rời nàng, nhẹ nhàng ma sát bên môi nàng, hơi thở ấm nóng phả vào mặt nàng, có chút nhột nhột.
- Nàng đến Vạn Kiếm sơn trang làm gì? – Âu Dương Kỳ hỏi.
Biết hắn thể nào cũng hỏi vấn đề này, mà Lâm Thiên Vũ cũng không định giấu diếm bởi việc này liên quan đến tính mạng, nàng muốn cho hắn lựa chọn, nếu bây giờ hắn hối hận vẫn còn kịp. Vì vậy Lâm Thiên Vũ kể hết mọi việc, từ việc nàng được Hồ Mỵ Ly cứu lên rồi đến việc học võ và việc trả thù sắp tới.
Lâm Thiên Vũ kể xong chỉ thấy Âu Dương Kỳ lâm vào im lặng, nàng hồi hộp chờ đợi hắn đưa ra quyết định, rất lâu sau Âu Dương Kỳ mới lên tiếng:
- Trời cũng đã khuya, nàng ngũ đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe.
- Chuyện này không quan trọng, quyết định của chàng là gì? Bây giờ chàng rời đi vẫn còn kịp đấy. – Lâm Thiên Vũ gấp gáp nói, nàng rất hồi hộp còn có chút lo sợ chờ đợi câu trả lời của hắn.
- Rời đi cái gì, ta đã nói nàng đi đâu ta theo đó, nếu nàng muốn trả thù ta sẽ giúp nàng. – Âu Dương Kỳ cốc nhẹ lên trán Lâm Thiên Vũ, có chút trách cứ nói.
Lâm Thiên Vũ nhìn Âu Dương Kỳ thật lâu, sau nở 1 nụ cười hạnh phúc, nụ cười còn rực rỡ hơn cả những ánh sao trên trời, Âu Dương Kỳ thầm nghĩ vì nụ cười này dù có chết hắn cũng cam lòng.
2 người ôm chặt lấy nhau, cùng nhau tiến vào mộng đẹp.
Xe ngựa đi hết 3 ngày thì đến vạn Kiếm sơn trang lý do đi chậm như vậy là do Âu Dương Kỳ lo Lâm Thiên Vũ không chịu được đường sốc nảy nên căn dặn xa phu đi với tốc độ chậm hơn bình thường.
Biết được sắp đến nơi, hôm nay Lâm Thiên Vũ phá lệ rời khỏi đống chăn ấm áp, nhân lúc Âu Dương Kỳ chuẩn bị thức ăn bên ngoài, nàng tranh thủ thay y phục, nàng chọn bộ y phục màu đỏ mà Hồ Mỵ Ly chuẩn bị cho, lấy ra hồng tiên mà nàng luôn cất giữ trong tay nãi, còn có túi da đựng thuốc và cây trâm Hỏa Vũ Hồ.
Sau khi thay xong y phục, nàng khoác lên tấm áo choàng lông hồ ly mà lúc trước Hồ Mỵ Ly đã may cho, đeo túi da vào bên hông trái, còn có hồng tiên được buộc chặt bên hông phải, thuận tiện cho việc xuất roi. Cuối cùng là Hỏa Vũ trâm, vật đại diện cho Hỏa Hồ, thực ra tên thật của cây trâm là Hỏa Vũ Hồ trâm, nhưng là nàng thấy cái tên dài quá nên gọi nó là Hỏa Vũ vừa hay lại ngắn. Nàng lần này đến Vạn Kiếm sơn trang là muốn tặng cho Vạn Kiếm Phong kia 1 sự kinh ngạc.
Lâm Thiên Vũ đang loay hoay vấn tóc, vấn mãi mà chẳng xong thì Âu Dương Kỳ đẩy rèm xe đi vào, thấy nàng 1 thân hồng y, áo khoác lông chồn màu trắng, tóc đen xỏa dài, nốt chu sa trên trán càng thêm nổi bật, bộ dáng yêu mị, hắn thoáng sửng người, nàng rất ít khi mặc y phục có màu đỏ, nhưng là màu đỏ này dường như sinh ra là dành cho nàng, nàng mặc nó vào thật sự là đẹp thuần khiết tựa thiên tiên còn mang thêm 1 chút mị hoặc và lãnh khí như tu la đến từ địa ngục. 2 vẽ đẹp đối ngịch nhưng lại dung hòa trên người nàng 1 cách hài hòa đến không thể tưởng.
Phát hiện có người đang nhìn mình, Lâm Thiên Vũ xoay người thì nhìn thấy Âu Dương Kỳ, nàng cười với hắn, hắn bất giác cũng cười đáp lại, đi đến bên nàng, hắn hỏi:
- Nàng đang làm gì?
- Ta muốn vấn tóc, nhưng là không biết làm như thế nào. – Lâm Thiên Vũ ảo nảo đáp, từ lúc trốn khỏi lâm Phủ đến giờ nàng chỉ dùng 1 sợi dây lụa buộc cố định tóc ở phía sau hoặc là tùy tiện xỏa dài chứ chẳng vấn hoa vấn lá như lúc trước Liên nhi thường hay làm cho nàng, đơn giản chính là nàng lười và quan trọng hơn chính là nàng không biết vấn.
- Ta giúp nàng. – Nói xong Âu Dương Kỳ tiến đến phía sau Lâm Thiên Vũ cầm lấy lược gổ, thay nàng chải suông mái tóc, sau thuần thục vén lấy 1 tầng tóc mỏng bên trên, động tác nhanh nhẹn cuốn tròn lọn tóc, lại kéo búi tóc lệch sang 1 bên cầm lấy Hỏa Vũ trâm xiên ngang qua búi tóc cố định nó ở 1 bên. Lại tỉ mỉ chải lại tầng tóc còn lại bên dưới, để nó xõa dài như ngày thường, chỉ là nó sẽ không dễ rối và bay tán loạn như ngày thường.
- Wao! Đẹp quá. Chàng làm sao vấn tóc nhanh và đẹp như vậy? – Lâm Thiên Vũ ngắm mình trong gương, búi tóc lệch 1 bên nhìn thật rất đẹp và hợp với Hỏa Vũ Trâm.
- Hàng ngày ta vẫn luôn tự vấn tóc cho mình đấy thôi, tóc nàng là ta vấn giống như tóc ta, chỉ khác ở chổ ta là nam nhân nên đội kim quan và dùng trâm bạch ngọc cố định tóc ở chính giữa còn nàng là nữ nhân nên ta vấn tóc lệch 1 bên.
- Oa, chàng thật là thông minh nha. – Lâm Thiên Vũ không keo kiệt khen ngợi.
- Nếu nàng thích sau này ta ngày nào cũng vấn tóc cho nàng.
- Được a. – Lâm Thiên Vũ vui vẽ đồng ý, như vậy nàng không cần phải ngày ngày chải mớ tóc rối này nữa.
Chính vì vậy mà sau này khi đứa con gái út của nàng và Âu Dương Kỳ nhìn thấy hắn vấn tóc cho nàng hỏi, tại sao cha ngày nào cũng vấn tóc cho nương. Hắn liền yêu thương xoa nhẹ đầu nhỏ của con bé mà nói rằng vì hắn yêu nương. Từ đó Âu Dương Ngũ Nhạn đã tự thề với lòng sau này lớn lên phu quân của nó cũng phải như cah, phải ngày ngày vấn tóc cho nó. Bất quá đây là việc rất lâu rất lâu về sau.
Xe ngựa dừng lại trước 1 tòa đại trạch tráng lệ, Âu Dương Kỳ xuống xe, đưa tay đở lấy Lâm Thiên Vũ, nàng đứng trước tòa đại trạch, trước cửa lớn có 2 con sư tử đá, bộ dáng uy nghi lẫm liệt, trên đại môn còn có 1 cái biển tựa là Vạn Kiếm sơn trang.
Lâm Thiên Vũ nhìn tòa đại trạch trước mắt, sát ý nồng đậm, ánh mắt sắt bén như dao.
Vạn Kiếm sơn trang chính là đang đứng trước 1 màn tinh phong huyết vũ(mưa gió máu tanh) mà người mang lại không ai khác chính là sát tinh Hỏa Hồ mà 18 năm trước đã biến mất trên giang hồ.
Có thể tưởng tượng Kỳ ca vấn tóc cho Vũ tỷ như thế này
Kim quan là cái mà Kỳ ca đeo ở trên đầu á
Sáng sớm hôm sau đúng như dự định Lâm Thiên Vũ xách tay nãi đến đại sảnh cáo từ Âu Dương nhị lão, vừa đến nơi đã thấy Âu Dương Kỳ cũng thân trang phục đơn giản, trên vai đeo tay nãi tinh thần cực tốt bộ dáng chính là đã sẵn sàng cùng nàng lên đường, Lâm Thiên Vũ suy nghĩ suốt đêm chính là không tìm ra cách từ chối hắn, chĩ mong Âu Dương nhị lão có thể ngăn hắn, nhưng nhìn hắn đứng cùng bọn họ, nàng đoán chắc khả năng họ thuyết phục hắn ở lại chính là rất thấp.
Bất đắc dĩ phải mang Âu Dương Kỳ theo, Lâm Thiên Vũ tạm biệt Âu Dương nhị lão, trước khi đi Âu Dương phu nhân còn căn dặn rất nhiều điều, còn bảo nàng sau khi làm xong việc thì phải trở về Âu Dương gia, nàng không hứa, nàng cũng không biết sau khi trã thù có còn mạng trở về hay không, nhưng nếu trở về nàng phải trở về thăm phụ thân và mẫu thân ở Lâm gia trước.
Mắt thấy mặt trời cũng đã lên cao, Lâm Thiên Vũ cấp tốc cáo từ, nếu còn đứng nơi đây không biết Âu Dương phu nhân sẽ nói đến lúc nào mơi ngừng, nàng cùng Âu Dương Kỳ leo lên xe ngựa đã đợi sẳn ngoài cửa, hướng Vạn Kiếm sơn trang đi đến.
Lâm Thiên Vũ thật không mấy thoải mái khi ngồi xe ngựa, mặc dù xe ngựa là loại thượng hạng nhất thành, diện tích bên trong xe rất lớn, tựa như gian phòng thu nhỏ, được trãi tấm đệm thật dày để có thể nằm, còn có bàn uống trà, bên dưới được trãi thảm, có cả trái cây và vài loại thức ăn vặt, còn có cả lò sưởi bên trong xe ấm áp thoãi mái. Nhưng là nàng vẫn không quen, ra khỏi thành tây đã mất nữa ngày, từ lúc rời thành tây ngay cả cái trấn nhỏ cũng không thấy, bây giờ trời đã sập tối, nhưng là tìm không thấy trấn nên Âu Dương Kỳ quyết định sẽ nghĩ lại bên ngoài, quyết định này khiến Lâm Thiên Vũ không vui, nàng không thích ngũ trong xe đâu, nhưng là tình thế ép buộc đành phải như vậy.
Vì trời rất lạnh nên Âu Dương Kỳ bảo Lâm Thiên Vũ ở lại trong xe, hắn ra ngoài phân phó xa phu vài việc, mà Lâm Thiên Vũ cũng không định rời khỏi xe, nàng trời sinh chính là ưa nóng ghét lạnh, chỉ cần trời trở lạnh là môi nàng nứt nẻ, làn da cũng tím tái không còn hồng hào như trước, vì thế lúc còn ở hiện đại mỗi lần đến mùa đông nàng đều trốn kỹ ở trong nhà, không bước chân ra khỏi nhà nữa bước.
Mà lần đi này dường như lão thiên chính là đang chơi nàng, mấy hôm trước thấy trời còn ấm nên nàng mới quyết định lên đường, hôm nay vừa ra khỏi cửa trời đã rét căm căm, nàng chỉ đành cuộn người trong chăn nằm giả chết trong xe, may mắn trong xe cũng khá ấm, không đến nổi.
Âu Dương Kỳ dặn dò xa phu lấy thức ăn mang theo từ nhà ra, nhóm lữa chuẩn bị hâm nóng thức ăn và rượu, sau khi phân phát xong liền mang theo thức ăn lên xe. Vừa lên xe đã thấy Lâm Thiên Vũ cuộn tròn trong chăn như con sâu, cả đầu cũng không ló ra, hôm nay hắn mới biết nàng cực kỳ sợ lạnh, trên đường đi ngay cả cảnh vật cũng không thèm nhìn, chỉ chăm chăm giữ ấm.
- Vũ nhi, đến ăn ít thức ăn rồi hẳng ngũ.
Đáp lại Âu Dương Kỳ chính là khoảng không im lặng.
- Đến ăn chút thức ăn rồi ngũ tiếp. – Âu Dương Kỳ đặt thức ăn xuống bàn đi đến bên cạnh Lâm Thiên Vũ, xốc chăn định kéo nàng ra, hắn càng xốc nàng càng ôm chặt chăn, sống chết không buông. Ngốc sao lại buông, nàng không muốn bị đông thành cục nước đá đâu, lạnh lắm, không ăn cũng không sao, nhưng buông chăn ra là sẽ có sao.
Âu Dương Kỳ dở khóc dở cười, cánh tay rắn chắc vươn ra ôm lấy cái cục tròn vo Lâm Thiên Vũ vào lòng, đặt nàng ngồi trên đùi hắn, lưng tựa vào ngực hắn.
- Vũ nhi ngoan, ló đầu ra, ta giúp nàng ăn không cần phải buông chăn ra. – Âu Dương Kỳ dỗ dành.
Lúc lâu sau Lâm Thiên Vũ mới ló cái đầu nho nhỏ ra ngoài, tóc tai nàng tán loạn, rối tung rối mù trong đám chăn. Âu Dương Kỳ yêu thương vuốt lại tóc cho nàng, sau đó ôm nàng đi đến bàn ăn, để nàng ngồi trong lòng hắn, hắn cẩn thận bồi nàng ăn.
Lâm Thiên Vũ trong lòng ấm áp không thôi, ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn để hắn đút cho nàng ăn.
- Chàng cũng ăn chút đi. – Lâm Thiên Vũ nói, thấy hắn chỉ lo bồi nàng, còn chưa có ăn chút gì vào bụng, nàng thiện tâm nhắc nhở.
- Ừm. – Âu Dương Kỳ cười dịu dàng, sau hắn đút cho nàng ngụm sẽ tự ăn ngụm, người cứ thế dùng xong bữa tối.
Sau khi dọn dẹp xong, Âu Dương Kỳ tiến đến, ôm lấy Lâm Thiên Vũ đang làm ổ trong chăn, biết là Âu Dương Kỳ nên Lâm Thiên Vũ không giãy ra, kỳ thực nằm trong lòng hắn rất ấm, còn ấm hơn là nằm trong chăn.
Nghĩ vậy Lâm Thiên Vũ lộ ra cái đầu, mắt hạnh nhìn Âu Dương Kỳ, nhìn chút liền hỏi:
- Có muốn vào nằm chung không?
Âu Dương Kỳ ánh mắt sáng rực vui mừng không thôi, nàng chịu cho hắn nằm cùng, như sợ nàng đổi ý, hắn nhanh chóng chui vào ổ chăn của nàng, vòng tay ôm lấy thân hình mềm mại vào lòng, nàng cũng thích vòng tay của hắn, liền lấy chăn phủ lên người hắn, người ôm nhau thành đoàn trong chăn.
“Nga, thật ấm áp nha, đúng là chăn độ có khác”. Lâm Thiên Vũ thích thú cọ cọ mặt nhỏ trong lòng Âu Dương Kỳ, mà hắn bây giờ tâm cũng thật rất ấm áp nha, hắn cười sủng nịnh, len lén hôn cái thật mạnh lên trán nàng.
Đôi môi của hắn rất ấm, vì vậy nàng cũng thích, Âu Dương Kỳ thấy nàng không phản đối, liền được đằng chân lân đằng đầu, đôi môi ấm nóng từ trên trán di chuyển dần, xuống mắt rồi mũi má, điểm đến cuối cùng là đôi môi mềm mại của nàng.
Hắn nhẹ nhàng liếm láp, cắn mút. Trên môi có chút ngưa ngứa, Lâm Thiên Vũ hung hăng cắn ngụm lên bạc môi ấm nóng kia, Âu Dương Kỳ cũng không chịu thua cắn lại, người cắn qua cắn lại hồi lâu, Âu Dương Kỳ mới ôn nhu liếm nhẹ lên đôi môi sưng đỏ kia, hắn nhẹ nhàng ma sát, mút lấy, Lâm Thiên Vũ chủ động há miệng, giao ra lưỡi mềm, tìm kiếm hắn, lưỡi hắn vừa đụng phải nàng liền cuồng dã cuốn lấy không buông, người môi lưỡi triền miên không dứt.
Lúc lâu sau người mới buông nhau ra, mà hắn dường như vẫn còn quyến luyến, môi vẫn không rời nàng, nhẹ nhàng ma sát bên môi nàng, hơi thở ấm nóng phả vào mặt nàng, có chút nhột nhột.
- Nàng đến Vạn Kiếm sơn trang làm gì? – Âu Dương Kỳ hỏi.
Biết hắn thể nào cũng hỏi vấn đề này, mà Lâm Thiên Vũ cũng không định giấu diếm bởi việc này liên quan đến tính mạng, nàng muốn cho hắn lựa chọn, nếu bây giờ hắn hối hận vẫn còn kịp. Vì vậy Lâm Thiên Vũ kể hết mọi việc, từ việc nàng được Hồ Mỵ Ly cứu lên rồi đến việc học võ và việc trả thù sắp tới.
Lâm Thiên Vũ kể xong chỉ thấy Âu Dương Kỳ lâm vào im lặng, nàng hồi hộp chờ đợi hắn đưa ra quyết định, rất lâu sau Âu Dương Kỳ mới lên tiếng:
- Trời cũng đã khuya, nàng ngũ đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe.
- Chuyện này không quan trọng, quyết định của chàng là gì? Bây giờ chàng rời đi vẫn còn kịp đấy. – Lâm Thiên Vũ gấp gáp nói, nàng rất hồi hộp còn có chút lo sợ chờ đợi câu trả lời của hắn.
- Rời đi cái gì, ta đã nói nàng đi đâu ta theo đó, nếu nàng muốn trả thù ta sẽ giúp nàng. – Âu Dương Kỳ cốc nhẹ lên trán Lâm Thiên Vũ, có chút trách cứ nói.
Lâm Thiên Vũ nhìn Âu Dương Kỳ thật lâu, sau nở nụ cười hạnh phúc, nụ cười còn rực rỡ hơn cả những ánh sao trên trời, Âu Dương Kỳ thầm nghĩ vì nụ cười này dù có chết hắn cũng cam lòng.
người ôm chặt lấy nhau, cùng nhau tiến vào mộng đẹp.
Xe ngựa đi hết ngày thì đến vạn Kiếm sơn trang lý do đi chậm như vậy là do Âu Dương Kỳ lo Lâm Thiên Vũ không chịu được đường sốc nảy nên căn dặn xa phu đi với tốc độ chậm hơn bình thường.
Biết được sắp đến nơi, hôm nay Lâm Thiên Vũ phá lệ rời khỏi đống chăn ấm áp, nhân lúc Âu Dương Kỳ chuẩn bị thức ăn bên ngoài, nàng tranh thủ thay y phục, nàng chọn bộ y phục màu đỏ mà Hồ Mỵ Ly chuẩn bị cho, lấy ra hồng tiên mà nàng luôn cất giữ trong tay nãi, còn có túi da đựng thuốc và cây trâm Hỏa Vũ Hồ.
Sau khi thay xong y phục, nàng khoác lên tấm áo choàng lông hồ ly mà lúc trước Hồ Mỵ Ly đã may cho, đeo túi da vào bên hông trái, còn có hồng tiên được buộc chặt bên hông phải, thuận tiện cho việc xuất roi. Cuối cùng là Hỏa Vũ trâm, vật đại diện cho Hỏa Hồ, thực ra tên thật của cây trâm là Hỏa Vũ Hồ trâm, nhưng là nàng thấy cái tên dài quá nên gọi nó là Hỏa Vũ vừa hay lại ngắn. Nàng lần này đến Vạn Kiếm sơn trang là muốn tặng cho Vạn Kiếm Phong kia sự kinh ngạc.
Lâm Thiên Vũ đang loay hoay vấn tóc, vấn mãi mà chẳng xong thì Âu Dương Kỳ đẩy rèm xe đi vào, thấy nàng thân hồng y, áo khoác lông chồn màu trắng, tóc đen xỏa dài, nốt chu sa trên trán càng thêm nổi bật, bộ dáng yêu mị, hắn thoáng sửng người, nàng rất ít khi mặc y phục có màu đỏ, nhưng là màu đỏ này dường như sinh ra là dành cho nàng, nàng mặc nó vào thật sự là đẹp thuần khiết tựa thiên tiên còn mang thêm chút mị hoặc và lãnh khí như tu la đến từ địa ngục. vẽ đẹp đối ngịch nhưng lại dung hòa trên người nàng cách hài hòa đến không thể tưởng.
Phát hiện có người đang nhìn mình, Lâm Thiên Vũ xoay người thì nhìn thấy Âu Dương Kỳ, nàng cười với hắn, hắn bất giác cũng cười đáp lại, đi đến bên nàng, hắn hỏi:
- Nàng đang làm gì?
- Ta muốn vấn tóc, nhưng là không biết làm như thế nào. – Lâm Thiên Vũ ảo nảo đáp, từ lúc trốn khỏi lâm Phủ đến giờ nàng chỉ dùng sợi dây lụa buộc cố định tóc ở phía sau hoặc là tùy tiện xỏa dài chứ chẳng vấn hoa vấn lá như lúc trước Liên nhi thường hay làm cho nàng, đơn giản chính là nàng lười và quan trọng hơn chính là nàng không biết vấn.
- Ta giúp nàng. – Nói xong Âu Dương Kỳ tiến đến phía sau Lâm Thiên Vũ cầm lấy lược gổ, thay nàng chải suông mái tóc, sau thuần thục vén lấy tầng tóc mỏng bên trên, động tác nhanh nhẹn cuốn tròn lọn tóc, lại kéo búi tóc lệch sang bên cầm lấy Hỏa Vũ trâm xiên ngang qua búi tóc cố định nó ở bên. Lại tỉ mỉ chải lại tầng tóc còn lại bên dưới, để nó xõa dài như ngày thường, chỉ là nó sẽ không dễ rối và bay tán loạn như ngày thường.
- Wao! Đẹp quá. Chàng làm sao vấn tóc nhanh và đẹp như vậy? – Lâm Thiên Vũ ngắm mình trong gương, búi tóc lệch bên nhìn thật rất đẹp và hợp với Hỏa Vũ Trâm.
- Hàng ngày ta vẫn luôn tự vấn tóc cho mình đấy thôi, tóc nàng là ta vấn giống như tóc ta, chỉ khác ở chổ ta là nam nhân nên đội kim quan và dùng trâm bạch ngọc cố định tóc ở chính giữa còn nàng là nữ nhân nên ta vấn tóc lệch bên.
- Oa, chàng thật là thông minh nha. – Lâm Thiên Vũ không keo kiệt khen ngợi.
- Nếu nàng thích sau này ta ngày nào cũng vấn tóc cho nàng.
- Được a. – Lâm Thiên Vũ vui vẽ đồng ý, như vậy nàng không cần phải ngày ngày chải mớ tóc rối này nữa.
Chính vì vậy mà sau này khi đứa con gái út của nàng và Âu Dương Kỳ nhìn thấy hắn vấn tóc cho nàng hỏi, tại sao cha ngày nào cũng vấn tóc cho nương. Hắn liền yêu thương xoa nhẹ đầu nhỏ của con bé mà nói rằng vì hắn yêu nương. Từ đó Âu Dương Ngũ Nhạn đã tự thề với lòng sau này lớn lên phu quân của nó cũng phải như cah, phải ngày ngày vấn tóc cho nó. Bất quá đây là việc rất lâu rất lâu về sau.
Xe ngựa dừng lại trước tòa đại trạch tráng lệ, Âu Dương Kỳ xuống xe, đưa tay đở lấy Lâm Thiên Vũ, nàng đứng trước tòa đại trạch, trước cửa lớn có con sư tử đá, bộ dáng uy nghi lẫm liệt, trên đại môn còn có cái biển tựa là Vạn Kiếm sơn trang.
Lâm Thiên Vũ nhìn tòa đại trạch trước mắt, sát ý nồng đậm, ánh mắt sắt bén như dao.
Vạn Kiếm sơn trang chính là đang đứng trước màn tinh phong huyết vũ(mưa gió máu tanh) mà người mang lại không ai khác chính là sát tinh Hỏa Hồ mà năm trước đã biến mất trên giang hồ.
Có thể tưởng tượng Kỳ ca vấn tóc cho Vũ tỷ như thế này
Kim quan là cái mà Kỳ ca đeo ở trên đầu á