Xa phu dùng tốc độ nhanh nhất trở về Âu Dương gia thì cũng đã là chuyện của xế chiều ngày hôm sau. Vừa đến nơi hắn liền giúp Lâm Thiên Vũ đở Âu Dương Kỳ xuống xe, sau liền chạy đi thông báo với Âu Dương nhị lão.
Vừa vào đến cổng liền thấy Âu Dương Nhị lão hấp tấp chạy ra, phía sau còn có rất nhiều nha hoàn cùng gia đinh. 2 tên gia đinh to lớn tiến đến đở lấy Âu Dương Kỳ, dìu hắn trở về phòng, Lâm Thiên Vũ cũng nhanh chóng theo sau.
Âu Dương Kỳ được đặt nằm xuống giường, nàng liền ngay lập tức tiến lên bắt mạch sau lại xuất ra 3 viên bách độc hoàn bỏ vào miệng hắn, lấy ra ngân châm, châm vào mấy huyệt đạo trên người hắn, nữa canh giờ sau thì thu châm.
Sau lại lấy ra chủy thủ tại trên ngón tay của Âu Dương Kỳ rạch 1 đường, cho máu nhỏ vào trong chén, nàng phân phó nha hoàn đem đến 1 bát rượu hùng hoàng, sau lấy rượu hùng hoàng đổ vào trong bát máu, máu đỏ tươi sau khi gặp rượu hùng hoàng liền hiện lên màu đen sẩm sau rất nhanh liền hòa tan cùng với rượu tạo thành 1 hổn hợp đen loãng. Âu Dương Kỳ đích thực là trúng xà tín tử.
Âu Dương nhị lão nôn nóng muốn biết tình hình con trai nhưng cũng biết không nên quấy rầy lúc đang chữa trị, nếu có sơ sót không ai có thể gánh nổi. Khi thấy Lâm Thiên Vũ đặt xuống bát rượu đen ngòm, Âu Dương phu nhân liền hấp tấp hỏi:
- Kỳ nhi làm sao lại ra nông nổi này? Lúc 2 con đi không phải còn tốt lắm sao?
Nghe vậy Lâm Thiên Vũ đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Âu Dương nhị lão, cả đời này nàng chỉ duy nhất là quỳ Lâm gia nhị lão trong lúc xuất giá, còn chưa bao giờ quỳ qua ai đâu.
- Thật xin lỗi bá phụ, bá mẫu vì ta nên hắn mới ra nông nỗi này. – Lâm Thiên Vũ áy náy nói.
- Chuyện này là sao, trước đứng lên rồi nói. – Âu Dương lão gia tuy xót con nhưng cũng không quên đứa con dâu chưa vào cửa là nàng, ông nâng nàng đứng dậy.
- Chúng ta trên đường đi gặp kẻ thù của ta, hắn lấy thân ra che chở cho ta nên trúng độc. – Lâm Thiên Vũ không định nói thật, sự tình của nàng quá phức tạp, càng ít người biết càng tốt.
- Ta tạm thời đã ngăn không cho độc thâm nhập vào cơ thể hắn tạm thời có thể kéo dài đến nữa tháng, nhưng trong nữa tháng này nếu không bức độc ra khỏi người, hắn sẽ chết.
- Vậy hiện tại phải làm sao? – Âu Dương phu nhân run run hỏi, nàng là người biết lý lẽ tuy nói Lâm Thiên Vũ là nguyên nhân gián tiếp hại con bà, nhưng là nàng cũng không muốn vì vậy bà cũng không muốn truy cứu thêm.
- Giải dược của độc này không khó tìm, những thứ cần có ta đều đã có duy chỉ thiếu 1 thứ đó là rượu hùng hoàng trên trăm năm để làm thuốc thuốc hòa độc.
- Rượu hùng hoàng? Thứ này ở phương bắc không được ưa chuộng nhưng không nói là hiếm, chỉ có điều rượu trên trăm năm thì quả thật rất khó tìm. – Âu Dương lão gia đăm chiêu
- Ta định đi 1 chuyến về Thanh An thành tìm thử dù gì rượu hùng hoàng là xuất sứ từ nơi đó, ta nghĩ chắc sẻ có thứ rượu trên trăm năm. – Thanh An thành nằm ở phía nam xung quanh là rừng núi khó tránh rắn rết vì vậy người dân có thói quen uống rượu hùng hoàng còn Vĩnh Lạc thành nằm ở phía bắc xung quanh là sông ngòi động vật hoang dã rất ít nên không dùng rượu hùng hoàng. Vì vậy khả năng tìm được rượu hùng hoàng trăm năm từ nơi đây là rất khó, chỉ có thể chạy về Thanh An thành tìm thử.
- Được, con khi nào thì lên đường? – Âu Dương lão gia hỏi.
- Ta định đi ngay.
- Ta sẻ cho người chuẩn bị. – Âu Dương phu nhân nhanh chóng đi phân phó nha hoàn chuẩn bị các thứ cho Lâm Thiên Vũ.
Lâm Thiên Vũ ánh mắt quyến luyến nhìn Âu Dương Kỳ, có chút đau lòng khi nhìn thấy hắn như thế. Nhìn thêm 1 chút nàng liền xoay người rời đi.
…
Thanh An thành ở phía nam, Vĩnh Lạc thành lại ở phía bắc đi xe ngựa nhanh nhất cũng mất nữa tháng, mà thời gian của Âu Dương Kỳ chỉ có nữa tháng, đơn giản chính là không thể kịp Lâm Thiên Vũ lại không biết cưỡi ngựa nên nàng quyết định sẽ phi thân đi. Khi đưa ra quyết định này Âu Dương nhị lão không ai đồng ý, trời đã vào mùa đông, ở phía bắc vốn ấm áp nay cũng đã lạnh buốt đừng nói ở phía Nam rừng núi trùng trùng là rét căm căm, nếu nàng phi thân đi trong thời tiết như thế này không rét chết thì cũng kiệt sức mà chết.
Vì thế bọn họ trước liên lạc với Lâm gia nhờ họ tìm giúp, Lâm Thiên Vũ thì ngồi xe ngựa đi đến Thanh An thành sau.
Vừa bàn bạc xong Lâm Thiên Vũ liền lên xe ngựa, bảo xa phu cấp tốc lên đường. Vì là nàng định đi suốt đêm nên Âu Dương lão gia cho 2 tên xa phu chuyên nghiệp đi theo nàng, thay phiên nhau đánh xe không ngừng nghĩ.
…
Xa phu chuyên nghiệp chính là rất chuyên nghiệp thay vì xa phu bình thường đi đường mất nữa tháng bọn hắn đi chỉ mới 5 ngày đã đến ngoại ô Thanh An thành, lý do rất đơn giản là vì bọn họ đi suốt đêm lại còn đi đường tắt không nhanh mới là lạ.
Xe chạy thêm 2 canh giờ nữa đã đến cổng thành, không bao lâu liền dừng ở trước cổng Lâm gia.
Lâm Thiên Vũ nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, chạy vào nhà.
2 tên xa phu ngoài trách nhiệm đánh xe còn có trách nhiệm đi theo bảo hộ Lâm Thiên Vũ, bọn họ cũng nhanh chóng theo sau, 1 người trong đó tiến lên gỏ mạnh vào cửa lớn, 1 lúc sau liền có 1 tên gia đinh chạy ra mở cửa, hắn vừa nhìn thấy Lâm Thiên Vũ liền như nhìn thấy ma, đứng sửng người, mắt trợn trắng mồm há to đến nổi có thể nhét vào 1 quả trứng.
Lâm Thiên Vũ cũng không buồn để ý đến hắn, nàng nhanh chân đi vào đại sảnh, nàng từ lúc vào cửa ngoại trừ tên gia đinh ngây người kia thì còn có rất nhiều gia nhân trong nhà nhìn thấy, nghe tin lâm Thiên Vũ trở về Lâm gia nhị lão liền chạy ra đón, từ bên ngoài chạy đến đại sảnh, nhìn thấy Lâm Thiên Vũ 1 thân áo bông dày cộm đang đứng đấy.
Lâm phu nhân nhìn thấy Lâm Thiên Vũ mắt đẹp trợn to như không tin vào mắt mình nữa, rất nhanh sau đó nàng liền nước mắt như mưa nhào tới ôm lấy Lâm Thiên Vũ, mà Lâm lão gia mắt cũng ửng hồng nhìn nữ nhi.
Lâm Thiên Vũ nhìn 2 người, chỉ hơn nữa năm không gặp 2 người như già đi chục tuổi, vẽ mặt anh tuấn thành thục của Lâm lão nay đã già nua nhuốm sầu không ít, còn có Lâm phu nhân xinh đẹp ổn trọng nay cũng giảm đi vài phần thay vào đó là khuôn mặt hốc hác, hốc mắt trũng sâu như đã rất lâu không ngũ.
Lâm Thiên Vũ thấy sống mũi cay cay khóe mắt nóng ấm như đang muốn chảy ra nước, nàng kiếp trước là tu bao nhiêu lần mới có được cha mẹ như thế, nàng lúc trước ở hiện đại luôn oán trách cùng đối nghịch lão cha thích áp đặt nhưng sâu trong lòng vẫn luôn tôn kính và yêu thương ông, nàng bây giờ ở cổ đại tuy không phải con gái ruột của 2 người nhưng lại sâu sắc cảm nhận được tình thương mà hai người dành cho nàng. Nếu lão thiên đã an bài cho nàng cha mẹ như thế nàng sao còn dám chối từ.
Lâm Thiên Vũ 2 tay run run đặt lên bả vai run rẩy của Lâm phu nhân, nước mắt từng giọt 1 rơi xuống, môi mấp máy không thành tiếng:
- Cha… Nương… – giọng của Lâm Thiên Vũ khản đặc như đang cố kiềm nén thứ gì đó bùng nổ, nhưng Lâm gia nhị lão nghe rất rõ.
Lâm lão khóc, nam nhân khóc không phải chuyện hay ho gì nhưng ông đã khóc, từ lúc Lâm Thiên Vũ tỉnh lại nàng chỉ gọi ông là phụ thân, ông không còn được nghe tiếng nữ nhi nũng nịu gọi cha như lúc trước, ông nghĩ chắc là do nàng hận ông đã bức hôn nàng, bây giờ từ miệng nàng nghe ra 1 tiếng cha, ông cảm thấy sống được đến bây giờ đã quá mãn nguyện.
Lâm lão chầm chậm đi đến ôm lấy hai mẹ con, thân người ông run rẫy, ôm chặt lấy hai nữ nhân quan trọng nhất đời của ông.
Cảnh 1 nhà 3 người đoàn tụ khiến những người ở đấy đều 1 phen lệ nóng tuôn trào, gia nhân xung quanh cũng thút tha thút thít cảm động không thôi. Từ ngày tiểu thư của họ xảy ra chuyện Lâm gia không ngày nào là được vui vẻ, nay tiểu thư đã về lão gia cùng phu nhân chắc sẻ không sầu khổ như trước nữa.
Đột nhiên bên ngoài truyền vào 1 giọng nói thanh thúy cùng với tiếng khóc, theo sau là thân ảnh nhỏ xinh đang chạy như bay về phía 3 người nhà Lâm gia.
- Oa… Tiểu thư… – Liên nhi vừa về đến cổng liền nghe gia đinh nói tiểu thư đã về, nàng không tin chạy vào đại sảnh liền thấy tiểu thư ở đấy, không nghĩ ngợi liền chạy nhào vào định ôm lấy tiểu thư, nhưng là lão gia cùng phu nhân ôm tiểu thư chặt quá không chừa cho nàng 1 tý chổ nào để nàng ôm.
3 người nghe thấy tiếng của Liên nhi liền xoay người nhìn nàng ta, Liên nhi nhỏ nhắn dáng vẻ đáng thương khuôn mặt nhăn nhó nhìn bọn họ, trên mặt nàng viết rất rõ 5 chữ: “Ta muốn ôm tiểu thư.”
3 người nhìn nhau sau liền bật cười, Lâm gia nhị lão tự động buông ra Lâm Thiên Vũ, Liên nhi thừa cơ nhào vào lòng Lâm Thiên Vũ thút thít, khóc oa oa như trẻ con, vừa khóc vừa kể nàng là buồn bao nhiêu, khổ bao nhiêu. Lâm Thiên Vũ dịu dàng vỗ vỗ bờ vai gầy guộc của Liên nhi, quả thật nàng ấy nói không sai, Liên nhi đáng yêu mũm mĩm ngày nào bây giờ chỉ toàn da bọc xương, Lâm Thiên Vũ đau lòng dỗ dành Liên nhi.
Khóc no nê Liên nhi mới buông Lâm Thiên Vũ ra, ngẩng cái đầu nho nhỏ lên nhìn Lâm Thiên Vũ sau liền nở nụ cười ngây ngô.
Lâm Thiên Vũ thầm thở dài, haizz nàng quả thật là đã tạo ra ám ảnh tâm lý quá sâu cho Lâm gia a, 2 lần chết đi sống lại cũng quá dã man đi. Trước là Lâm Thiên Vũ kia tự sát sau là đến nàng rớt xuống vực, Lâm gia thật là đã chịu quá nhiều đả kích tâm lý đi. Lâm Thiên Vũ thầm thề nàng sau này nhất định phải bảo hộ thật tốt thân thể không thể để mọi người của Lâm gia lại lo lắng khổ sở.
Xa phu dùng tốc độ nhanh nhất trở về Âu Dương gia thì cũng đã là chuyện của xế chiều ngày hôm sau. Vừa đến nơi hắn liền giúp Lâm Thiên Vũ đở Âu Dương Kỳ xuống xe, sau liền chạy đi thông báo với Âu Dương nhị lão.
Vừa vào đến cổng liền thấy Âu Dương Nhị lão hấp tấp chạy ra, phía sau còn có rất nhiều nha hoàn cùng gia đinh. tên gia đinh to lớn tiến đến đở lấy Âu Dương Kỳ, dìu hắn trở về phòng, Lâm Thiên Vũ cũng nhanh chóng theo sau.
Âu Dương Kỳ được đặt nằm xuống giường, nàng liền ngay lập tức tiến lên bắt mạch sau lại xuất ra viên bách độc hoàn bỏ vào miệng hắn, lấy ra ngân châm, châm vào mấy huyệt đạo trên người hắn, nữa canh giờ sau thì thu châm.
Sau lại lấy ra chủy thủ tại trên ngón tay của Âu Dương Kỳ rạch đường, cho máu nhỏ vào trong chén, nàng phân phó nha hoàn đem đến bát rượu hùng hoàng, sau lấy rượu hùng hoàng đổ vào trong bát máu, máu đỏ tươi sau khi gặp rượu hùng hoàng liền hiện lên màu đen sẩm sau rất nhanh liền hòa tan cùng với rượu tạo thành hổn hợp đen loãng. Âu Dương Kỳ đích thực là trúng xà tín tử.
Âu Dương nhị lão nôn nóng muốn biết tình hình con trai nhưng cũng biết không nên quấy rầy lúc đang chữa trị, nếu có sơ sót không ai có thể gánh nổi. Khi thấy Lâm Thiên Vũ đặt xuống bát rượu đen ngòm, Âu Dương phu nhân liền hấp tấp hỏi:
- Kỳ nhi làm sao lại ra nông nổi này? Lúc con đi không phải còn tốt lắm sao?
Nghe vậy Lâm Thiên Vũ đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Âu Dương nhị lão, cả đời này nàng chỉ duy nhất là quỳ Lâm gia nhị lão trong lúc xuất giá, còn chưa bao giờ quỳ qua ai đâu.
- Thật xin lỗi bá phụ, bá mẫu vì ta nên hắn mới ra nông nỗi này. – Lâm Thiên Vũ áy náy nói.
- Chuyện này là sao, trước đứng lên rồi nói. – Âu Dương lão gia tuy xót con nhưng cũng không quên đứa con dâu chưa vào cửa là nàng, ông nâng nàng đứng dậy.
- Chúng ta trên đường đi gặp kẻ thù của ta, hắn lấy thân ra che chở cho ta nên trúng độc. – Lâm Thiên Vũ không định nói thật, sự tình của nàng quá phức tạp, càng ít người biết càng tốt.
- Ta tạm thời đã ngăn không cho độc thâm nhập vào cơ thể hắn tạm thời có thể kéo dài đến nữa tháng, nhưng trong nữa tháng này nếu không bức độc ra khỏi người, hắn sẽ chết.
- Vậy hiện tại phải làm sao? – Âu Dương phu nhân run run hỏi, nàng là người biết lý lẽ tuy nói Lâm Thiên Vũ là nguyên nhân gián tiếp hại con bà, nhưng là nàng cũng không muốn vì vậy bà cũng không muốn truy cứu thêm.
- Giải dược của độc này không khó tìm, những thứ cần có ta đều đã có duy chỉ thiếu thứ đó là rượu hùng hoàng trên trăm năm để làm thuốc thuốc hòa độc.
- Rượu hùng hoàng? Thứ này ở phương bắc không được ưa chuộng nhưng không nói là hiếm, chỉ có điều rượu trên trăm năm thì quả thật rất khó tìm. – Âu Dương lão gia đăm chiêu
- Ta định đi chuyến về Thanh An thành tìm thử dù gì rượu hùng hoàng là xuất sứ từ nơi đó, ta nghĩ chắc sẻ có thứ rượu trên trăm năm. – Thanh An thành nằm ở phía nam xung quanh là rừng núi khó tránh rắn rết vì vậy người dân có thói quen uống rượu hùng hoàng còn Vĩnh Lạc thành nằm ở phía bắc xung quanh là sông ngòi động vật hoang dã rất ít nên không dùng rượu hùng hoàng. Vì vậy khả năng tìm được rượu hùng hoàng trăm năm từ nơi đây là rất khó, chỉ có thể chạy về Thanh An thành tìm thử.
- Được, con khi nào thì lên đường? – Âu Dương lão gia hỏi.
- Ta định đi ngay.
- Ta sẻ cho người chuẩn bị. – Âu Dương phu nhân nhanh chóng đi phân phó nha hoàn chuẩn bị các thứ cho Lâm Thiên Vũ.
Lâm Thiên Vũ ánh mắt quyến luyến nhìn Âu Dương Kỳ, có chút đau lòng khi nhìn thấy hắn như thế. Nhìn thêm chút nàng liền xoay người rời đi.
…
Thanh An thành ở phía nam, Vĩnh Lạc thành lại ở phía bắc đi xe ngựa nhanh nhất cũng mất nữa tháng, mà thời gian của Âu Dương Kỳ chỉ có nữa tháng, đơn giản chính là không thể kịp Lâm Thiên Vũ lại không biết cưỡi ngựa nên nàng quyết định sẽ phi thân đi. Khi đưa ra quyết định này Âu Dương nhị lão không ai đồng ý, trời đã vào mùa đông, ở phía bắc vốn ấm áp nay cũng đã lạnh buốt đừng nói ở phía Nam rừng núi trùng trùng là rét căm căm, nếu nàng phi thân đi trong thời tiết như thế này không rét chết thì cũng kiệt sức mà chết.
Vì thế bọn họ trước liên lạc với Lâm gia nhờ họ tìm giúp, Lâm Thiên Vũ thì ngồi xe ngựa đi đến Thanh An thành sau.
Vừa bàn bạc xong Lâm Thiên Vũ liền lên xe ngựa, bảo xa phu cấp tốc lên đường. Vì là nàng định đi suốt đêm nên Âu Dương lão gia cho tên xa phu chuyên nghiệp đi theo nàng, thay phiên nhau đánh xe không ngừng nghĩ.
…
Xa phu chuyên nghiệp chính là rất chuyên nghiệp thay vì xa phu bình thường đi đường mất nữa tháng bọn hắn đi chỉ mới ngày đã đến ngoại ô Thanh An thành, lý do rất đơn giản là vì bọn họ đi suốt đêm lại còn đi đường tắt không nhanh mới là lạ.
Xe chạy thêm canh giờ nữa đã đến cổng thành, không bao lâu liền dừng ở trước cổng Lâm gia.
Lâm Thiên Vũ nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, chạy vào nhà.
tên xa phu ngoài trách nhiệm đánh xe còn có trách nhiệm đi theo bảo hộ Lâm Thiên Vũ, bọn họ cũng nhanh chóng theo sau, người trong đó tiến lên gỏ mạnh vào cửa lớn, lúc sau liền có tên gia đinh chạy ra mở cửa, hắn vừa nhìn thấy Lâm Thiên Vũ liền như nhìn thấy ma, đứng sửng người, mắt trợn trắng mồm há to đến nổi có thể nhét vào quả trứng.
Lâm Thiên Vũ cũng không buồn để ý đến hắn, nàng nhanh chân đi vào đại sảnh, nàng từ lúc vào cửa ngoại trừ tên gia đinh ngây người kia thì còn có rất nhiều gia nhân trong nhà nhìn thấy, nghe tin lâm Thiên Vũ trở về Lâm gia nhị lão liền chạy ra đón, từ bên ngoài chạy đến đại sảnh, nhìn thấy Lâm Thiên Vũ thân áo bông dày cộm đang đứng đấy.
Lâm phu nhân nhìn thấy Lâm Thiên Vũ mắt đẹp trợn to như không tin vào mắt mình nữa, rất nhanh sau đó nàng liền nước mắt như mưa nhào tới ôm lấy Lâm Thiên Vũ, mà Lâm lão gia mắt cũng ửng hồng nhìn nữ nhi.
Lâm Thiên Vũ nhìn người, chỉ hơn nữa năm không gặp người như già đi chục tuổi, vẽ mặt anh tuấn thành thục của Lâm lão nay đã già nua nhuốm sầu không ít, còn có Lâm phu nhân xinh đẹp ổn trọng nay cũng giảm đi vài phần thay vào đó là khuôn mặt hốc hác, hốc mắt trũng sâu như đã rất lâu không ngũ.
Lâm Thiên Vũ thấy sống mũi cay cay khóe mắt nóng ấm như đang muốn chảy ra nước, nàng kiếp trước là tu bao nhiêu lần mới có được cha mẹ như thế, nàng lúc trước ở hiện đại luôn oán trách cùng đối nghịch lão cha thích áp đặt nhưng sâu trong lòng vẫn luôn tôn kính và yêu thương ông, nàng bây giờ ở cổ đại tuy không phải con gái ruột của người nhưng lại sâu sắc cảm nhận được tình thương mà hai người dành cho nàng. Nếu lão thiên đã an bài cho nàng cha mẹ như thế nàng sao còn dám chối từ.
Lâm Thiên Vũ tay run run đặt lên bả vai run rẩy của Lâm phu nhân, nước mắt từng giọt rơi xuống, môi mấp máy không thành tiếng:
- Cha… Nương… – giọng của Lâm Thiên Vũ khản đặc như đang cố kiềm nén thứ gì đó bùng nổ, nhưng Lâm gia nhị lão nghe rất rõ.
Lâm lão khóc, nam nhân khóc không phải chuyện hay ho gì nhưng ông đã khóc, từ lúc Lâm Thiên Vũ tỉnh lại nàng chỉ gọi ông là phụ thân, ông không còn được nghe tiếng nữ nhi nũng nịu gọi cha như lúc trước, ông nghĩ chắc là do nàng hận ông đã bức hôn nàng, bây giờ từ miệng nàng nghe ra tiếng cha, ông cảm thấy sống được đến bây giờ đã quá mãn nguyện.
Lâm lão chầm chậm đi đến ôm lấy hai mẹ con, thân người ông run rẫy, ôm chặt lấy hai nữ nhân quan trọng nhất đời của ông.
Cảnh nhà người đoàn tụ khiến những người ở đấy đều phen lệ nóng tuôn trào, gia nhân xung quanh cũng thút tha thút thít cảm động không thôi. Từ ngày tiểu thư của họ xảy ra chuyện Lâm gia không ngày nào là được vui vẻ, nay tiểu thư đã về lão gia cùng phu nhân chắc sẻ không sầu khổ như trước nữa.
Đột nhiên bên ngoài truyền vào giọng nói thanh thúy cùng với tiếng khóc, theo sau là thân ảnh nhỏ xinh đang chạy như bay về phía người nhà Lâm gia.
- Oa… Tiểu thư… – Liên nhi vừa về đến cổng liền nghe gia đinh nói tiểu thư đã về, nàng không tin chạy vào đại sảnh liền thấy tiểu thư ở đấy, không nghĩ ngợi liền chạy nhào vào định ôm lấy tiểu thư, nhưng là lão gia cùng phu nhân ôm tiểu thư chặt quá không chừa cho nàng tý chổ nào để nàng ôm.
người nghe thấy tiếng của Liên nhi liền xoay người nhìn nàng ta, Liên nhi nhỏ nhắn dáng vẻ đáng thương khuôn mặt nhăn nhó nhìn bọn họ, trên mặt nàng viết rất rõ chữ: “Ta muốn ôm tiểu thư.”
người nhìn nhau sau liền bật cười, Lâm gia nhị lão tự động buông ra Lâm Thiên Vũ, Liên nhi thừa cơ nhào vào lòng Lâm Thiên Vũ thút thít, khóc oa oa như trẻ con, vừa khóc vừa kể nàng là buồn bao nhiêu, khổ bao nhiêu. Lâm Thiên Vũ dịu dàng vỗ vỗ bờ vai gầy guộc của Liên nhi, quả thật nàng ấy nói không sai, Liên nhi đáng yêu mũm mĩm ngày nào bây giờ chỉ toàn da bọc xương, Lâm Thiên Vũ đau lòng dỗ dành Liên nhi.
Khóc no nê Liên nhi mới buông Lâm Thiên Vũ ra, ngẩng cái đầu nho nhỏ lên nhìn Lâm Thiên Vũ sau liền nở nụ cười ngây ngô.
Lâm Thiên Vũ thầm thở dài, haizz nàng quả thật là đã tạo ra ám ảnh tâm lý quá sâu cho Lâm gia a, lần chết đi sống lại cũng quá dã man đi. Trước là Lâm Thiên Vũ kia tự sát sau là đến nàng rớt xuống vực, Lâm gia thật là đã chịu quá nhiều đả kích tâm lý đi. Lâm Thiên Vũ thầm thề nàng sau này nhất định phải bảo hộ thật tốt thân thể không thể để mọi người của Lâm gia lại lo lắng khổ sở.