Theo hướng âm thanh phát ra, Phương Anh xoay người lại liền trông thấy dáng vẻ thân thiết của nam nhân nào đó, thật khiến cô kinh ngạc. Có vẻ người này đã nhầm lẫn Phương Anh với người quen nào đó của anh ta. Phương Anh liền cười ái ngại
- Thật xin lỗi nhưng có vẻ anh đã nhầm người rồi
Phong nhìn cô gái nhỏ trước mắt, nở nụ cười bỡn cợt. Quả thật, nhóc con này quên anh rồi, thật khiến anh buồn lòng. Nhớ ngày đưa anh ra sân bay, Phương Anh đã ôm chặt lấy anh luôn miệng nói anh đi rồi cô sẽ nhớ anh. Rồi cả việc mỗi ngày gặp nhau cô đều nói câu "Sau này em nhất định sẽ lấy anh làm chồng". Nhiều năm rời đi, bây giờ quay trở lại đã quên mất anh. Chỉ riêng Phong thuỷ chung mỗi ngày đều đặn nhớ đến cô.
- Là anh Huỳnh Thanh Phong, người em muốn lấy làm chồng đây.
Phong, Huỳnh Thanh Phong con người nay bây giờ quả thất thay đổi rất nhiều. Từ diện mạo đến phong thái đều rất khác anh trai thuở nhỏ. Người đứng trước mặt cô đây làn da không còn ngâm đen vì nắng, Phong sống ở Pháp chính không khí lạnh, nắng cũng không gay gắt như đất nước này nên da có phần trắng hơn trước. Phong của tám năm trước chỉ cao hơn Phương Anh nữa cái đầu còn bây giờ cô chỉ đứng đến ngực anh. Sóng mũi cũng cao hơn trước, cơ thể cũng cường tráng hơn trước. Chợt nhớ đến câu nói của Phong, Phương Anh liền đấm vào vai anh, chau mày nghiêm giọng
-Nói năng kiểu gì không biết?
Phong cười rộ lên, Phương Anh bây giờ đã là cô gái xinh đẹp thoạt nhìn có vẻ dịu dàng nhưng bản tính thích vung nắm đấm doạ người đấy vẫn không thay đổi. Động tác khi ra tay rất nhanh, lực đạo cũng không phải nhẹ. Có lẽ, trong những năm tháng không có anh tập cùng Phương Anh vẫn đều đặn luyện tập. Mỗi ngày của Phương Anh trong những năm tháng qua không có bóng hình anh. Và có lẽ chính vì ngày anh đi cô vẫn còn là cô bé 14 tuổi không nhớ rõ mọi chuyện chính vì lẽ đó mà cô quên mất anh chăng? Vậy thì lần quay trở về này Phong sẽ chính thức ở bên cạnh Phương Anh với một tư cách khác,không phải là một người anh trai mà anh sẽ bắt đầu chinh phục cô theo một cách đúng nghĩa, sẽ cho cô thấy con người hoàn toàn khác của anh.
- Chúng ta về thôi! - Phong một tay khoác vai Phương Anh tay còn lại kéo vali hướng đến nơi bắt taxi. Phương Anh tuỳ ý bước theo Phong, cô không có ý định thoát khỏi vòng tay anh bởi với anh cô thực sự cảm thấy thân thiết như anh em.
Suốt chặng đường trở về nhà, cả hai không nói với nhau câu nào. Phương Anh bận rộn với chiếc điện thoại của mình. Phong trầm ngâm đưa mắt hổ phách ngắm nhìn mọi thứ. Tám năm, thời gian không quá dài cũng không quá ngắn để một thành phố xưa chuyển mình. Ngày anh đi, con đường này không rộng như thế, ngày anh đi hai bên đường không nhiều toà nhà cao như thế, ngày anh đi thành phố vẫn còn mang nét xưa cũ, cổ kính. Bây giờ nhìn lại, thành phố đã khoác lên mình chiếc áo mới, nơi đây từ bao giờ đã trở nên huyên náo hay vốn dĩ nó đã thế chỉ có anh không nhận ra.
Xe vừa đỗ trước cổng, bà Phương mẹ cô đã niềm nở ôm lấy anh vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn
- Con lớn thế này rồi.
Phong cũng đáp lại cái ôm của bà Phương, bao năm rồi tình cản của người mẹ thứ hai này vẫn không thay đổi, vẹn nguyên dành tình yêu thương cho anh.
- Con nhớ mẹ Phương nhiều lắm!
Hai người ôm nhau đoàn viên chỉ mỗi Phương Anh khoanh tay đứng nhìn. Cô thật không hài lòng với cách xưng hô này của hai người.
- Mẹ là của riêng con
Phương Anh giận dỗi bước vào nhà, từ nhỏ cô đã quen được mẹ cưng chiều cũng chưa bao giờ phải san sẻ tình cảm với ai khác. Chỉ sau một hôm liền có người gọi mẹ cô bằng mẹ còn ôm lấy mẹ cô cả hai vui vẻ, cô ganh tị chết mất.
Cả hai cùng lắc đầu nhìn bóng lưng nhỏ của Phương Anh, cô chính là đứa trẻ to xác.
Mẹ đã dọn sẵn một bàn ăn thịnh soạn để đón tiếp Phong. Hôm nay, ba cô bận việc ở công ty không ăn cùng chỉ có ba người dùng cơm. Từ khi ngồi vào bàn ăn, Phương Anh không ngừng nhìn Phong bằng ánh mắt đầy lửa giận chỉ hận không thể dùng nó thiêu chết anh. Phong vừa về nước đã khiến mẹ cô quên mất mình có một đứa con gái. Suốt bữa ăn mẹ chỉ quan tâm hỏi thăm đến anh còn cô thì đã bị mẹ lờ đi. Phương Anh thật rất muốn mang người đối diện đóng gói gửi về Pháp.
*******
Giờ này, mọi người đã cơm no thì Ngọc Mĩ và Minh Hải vẫn bụng đói hì hục sắp xếp đồ đạc.
Hai người thật may mắn được anh sinh viên khoá trên giới thiệu phòng trọ dành cho sinh viên. Đó là một khu nhà ở gần trường chỉ cách khoảng 15 phút đi xe buýt. Minh Hải ở cùng phòng với hai người bạn cùng khoá đối diện phòng Ngọc Mĩ. Cô không ở một mình mà ở cùng với ba cô bạn vừa mới quen khi đi báo danh. Họ đều là dân tỉnh lẽ lên đây học, vẫn đang chật vật với việc tìm bạn ở cùng để chia tiền phòng. Đúng lúc họ gặp nhau chính vì có nhiều nét tương đồng mà trở nên thân thiết nhanh chóng.
Ngọc Mĩ sắp xếp xong đâu vào đấy cô vội ăn tạm mì gói rồi hăng hái đi tìm việc làm thêm. Đối với những đứa trẻ như Ngọc Mĩ nếu muốn đủ tiền đi học cần phải siêng năng hơn những người khác nhiều lần. Ngọc Mĩ tốt nhất phải tìm công việc nào lương nhiều một chút để còn trang trãi đời sống. Cô biết các sơ ở cô nhi viện cũng phải vất vả vận động mọi người mới có đủ tiền lo chu toàn mọi thứ. Bây giờ, cô cũng đã lớn có thể tự kiếm tiền lo cho bản thân, cô không muốn trở thành gánh nặng cho các sơ.
Vừa ra khỏi cửa Ngọc Mĩ liền bị Minh Hải gọi lại
- Này, cậu đi đâu giữa trời nắng thế này?
Ngọc Mĩ liền phấn khởi cười tươi đáp
- Tôi đi tìm việc
Minh Hải chỉ biết lắc đầu, cô gái này suốt ngày cũng chỉ biết nghĩ đến việc kiếm tiền. Những năm học phổ thông, Ngọc Mĩ luôn tranh thủ thời gian không có tiết liền chạy đi làm phục vụ ở quán nước. Những lúc như thế, cậu chỉ biết khuyên cô không nên tham việc quá như vậy, chỉ lo cô sẽ đổ bệnh vì làm việc quá sức. Nhưng con người cứng đầu ấy có bao giờ nghe, suốt ngày cười ngốc nghếch bảo "tôi quen rồi, cậu đừng lo".
- Tôi đi cùng cậu - Chợt nghĩ sẽ thú vị thế nào nếu cậu cùng Ngọc Mĩ đi làm thêm. Minh Hải nhanh nhẹ chạy theo cô.
Ngọc Mĩ im lặng vừa đi vừa nhìn hai bên đường xem có ai cần tuyển nhân viên hay không. Bên cạnh đó lòng không khỏi tò mò, gia đình Minh Hải không túng thiếu đến mức cậu phải đi làm thêm. Nhưng kệ, có người đi làm thêm cùng cô là cô vui rồi mà đó còn là Minh Hải thì cô lại còn vui hơn.
Đi tìm cả buổi, mệt đến mức nhấc chân không lên cuối cùng cũng được nhận làm phục vụ ở một nhà hàng. Thời gian làm việc vào buổi tối, lương không nhiều nhưng nếu chắc nhặt thì cũng đủ cho việc học. Thật hay, Minh Hải cũng được nhận vào làm. Như vậy, mỗi tối có người cùng đi về sẽ đỡ sợ hơn. Ngọc Mĩ vừa lên thành phố, chưa thông thạo đường đi mặc khác dạo gần đây thường nghe đài nói về những vụ cướp giết người, thật khiến cô không sợ không được.
Minh Hải im lặng đi bên cạnh Ngọc Mĩ, từ khi nhận được việc làm cô liên tục cười, con người này thuộc loại lấy công việc làm niềm vui mà. Cậu đưa mắt nhìn thành phố mới, nơi sẽ gắn bó với cậu bốn năm. Ở đây, mọi thứ đều lộng lẫy, xa hoa thành phố sắp về đêm thật lung linh. Những ánh đèn neon nhiều màu sắc, xe cộ tấp nập, người người cười nói, tất cả hoà vào nhau tạo nên bức tranh sống động về thành phố phồn hoa.
- Cậu có thấy thành phố này đẹp không? - Minh Hải bất giác quay sang hỏi Ngọc Mĩ.
Cô nhìn đứa trẻ vui vẻ, đùa giỡn cùng ba mẹ ngay công viên phía trước. Ngọc Mĩ chợt chạnh lòng khi nghĩ đến tuổi thơ của mình. Câu nói của Minh Hải thật đúng lúc kéo Ngọc Mĩ thoát khỏi nỗi bi thương của quá khứ. Ngọc Mĩ gật đầu, thành phố này không những đẹp mà còn cho cô cảm giác thân thuộc tựa như mình đã từng sống ở nơi này.
- Không rõ sao nhưng tôi cảm thấy nơi này rất thân thuộc.
Ngọc Mĩ đưa mắt đẹp, long lanh nhìn Minh Hải. Cậu nhất thời không biết nói gì chỉ biết xoa đầu Ngọc Mĩ. Ánh mắt của cô luôn khiến cậu không biết mình nên nói gì, cũng chính vì ánh mắt xinh đẹp mang chút buồn này của cô đã buộc cậu phải bảo vệ cô.
Ngọc Mĩ cười tinh nghịch, mỗi lần được câu xoa đầu như thế cô cảm thấy mình như được cưng chiều.
Đèn đường đã được mở, những tia sáng màu vàng soi rọi mọi nơi in tách xuống lòng đường những bóng đen của vạn vật. Hai bóng người, đùa giỡn, tiếng cười vui vẻ vang lên. Tất cả đều được Minh Hải ghi tạc trong lòng, mọi thời khắc tươi đẹp ở bên cạnh Ngọc Mĩ đều được Minh Hải một lần khắc sâu. Đôi lúc cậu ích kỉ chỉ muốn Ngọc Mĩ cả đời an nhiên ở bên cậu như bây giờ.