Nhắm mắt vài giờ đã đến ngày hôm sau. Bình minh lại lên, gọi nắng đến vô tình lẫn vào căn phòng rộng rãi ngổn ngang đồ đạc của Phương Anh. Cô vẫn mải mê say giấc nồng, nào hay Phong đã đẩy cửa phòng bước vào. Anh đảo mắt nhìn tổng thể căn phòng, nhiều năm như vậy căn phòng này vẫn vẹn nguyên, từ bản phóng tiêu, cái bàn cạnh cửa sổ, tủ áo làm bằng gỗ còn có cả con ngựa gỗ ngày bé Phương Anh rất thích và kể cả sự bừa bộn đều không thay đổi. Phong nở nụ cười, lắc đầu nhìn con sâu lười ngoan cố không muốn thức dậy đón bình minh, anh đành phải kéo mạnh cái chăn trên người cô vừa kéo vừa nói
- Dậy đưa anh đi thăm quan thành phố mình đi
Phương Anh chau mày, tung chăn về hướng anh. Do bị đánh thức mà trở nên gắt gỏng
- Sao anh có thể tự tiện vào phòng con gái như thế?
Phong liền xoa xoa đầu tóc rối của Phương Anh mà cười thích thú
- Em mà là con gái á?
Đúng thật anh hết muốn sống rồi. Nhìn làm sao mà bảo Phương Anh không phải con gái đã thế còn lấy tay xoa đầu cô như cún. Từ trước đến nay Phương Anh không hề thích người khác làm hành động như thế với mình, cô chau mày hất tay anh khỏi đầu
- Em không thích bị người khác xoa đầu.
Nói rồi Phương Anh bỏ vào phòng, Phong ngồi ngoài xếp chăn giúp cô.
Một lúc sao, Phương Anh bước ra ngoài với bộ dạng hoàn toàn khác. Một nàng cá tính với phong cách thời trang cực chất, mái tóc rối vừa rồi được Phương Anh buộc gọn gàn càng làm tăng nét đẹp mạnh mẽ, độc lập của cô
- Anh muốn gì đây?
Cô nói một cách bất cần đời, trái lại anh đáp lời cô bằng giọng nhẹ nhàng
- Anh muốn em dẫn đi thăm thành phố!
- Em bận đến trường báo danh rồi, phải làm sao đây? - Phương Anh ngoài miệng vô cùng tiếc nuối nhưng trong lòng thì vui như mở hội. Mặc dù ngày còn bé cô rất thích quấn lấy anh nhưng nhiều năm như vậy rồi tâm tính cũng phải thay đổi. Cô của bây giờ, đang hướng đến mẫu con gái độc lập, tự chủ về mọi mặt, rất không thích suốt ngày có một người con trai kè kè bên cạnh. Vả lại, thành phố này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Huống chi Phương Anh đã lớn lên ở đây từ nhỏ, tất cả cảnh sắc ở nơi được xem là hoa lệ này từ lâu đã trở nên nhàm chán đối với cô.
Phong nghe nói liền biểu hiện không vui, anh thật rất muốn cùng Phương Anh đi dạo vài vòng thành phố xem nó đã thay đổi đến nhường nào rồi. Mặc khác, anh chính là rất thích chụp ảnh, nhấn vài cái đã thu trọn khoảnh khắc nhộn nhịp tất cả sẽ nằm trọn trong tầm mắt. Cũng có thể giới thiệu với những người bạn ở nước Pháp xa xôi về thành phố không bao giờ ngủ, nơi này chính là quê cha đất tổ của anh.
- Anh đưa em đến trường, báo danh xong thì làm hướng dẫn viên cho anh được không?
Anh thành khẩn như thế, Phương Anh cũng không quá tuyệt tình. Đành vậy, để anh đứng chờ ngoài cổng.
Phong chau mày nhìn cái nắng như đổ lửa rất riêng của thành phố Z, cái nắng rực rỡ gần như thiếu đốt mọi thứ. Anh đã quen với nắng nhẹ, gió mát ở nước Pháp, nhất thời khó thích ứng. Nhưng lại vô cùng thích thú, anh yêu tất cả những gì thuộc về thành phố này kể cả cô gái đó. Cô gái duy nhất, từ tám năm trước ngay khoảnh khắc anh rời đi đã mang trọn trái tim anh trói buộc với đất nước này. Để bây giờ, Phong một chút cũng không luyến tiếc công việc ổn định xin chuyển công tác, dứt khoát để ba mẹ ở lại đất nước xa xôi ấy mà trở về đây tìm cô gái nhỏ năm nào.
Từ xa, trong khoảng sân của trường đại học nhiều người qua lại anh chỉ có thể nhìn thấy mỗi Phương Anh. Cô một tay che nắng, một tay ôm tập hồ sơ nhập học đang bước từng bước mạnh mẽ, khoan thay hướng về phía anh. Nhìn hình ảnh này, trong lòng Phong thấy vui đến lạ.
Vừa bước lại gần Phương Anh đã nổi cáu
- Bảo anh đứng đây đợi thì anh ngốc nghếch đứng đợi hay sao? Không biết tìm một quán nhỏ nào đấy mà ngồi tránh nắng - Phương Anh chỉ biết lắc đầu ngao ngán, con người này sống ở đất nước khác là mỗi ngày lười biếng luyện tiếng mẹ đẻ nhất thời không hiểu rõ lời cô bảo. Hay khả năng ứng biến của anh không tốt đây?
Cô sao lại có thể dễ nổi cáu như thế? Cô bảo anh đứng đợi thì anh đợi, đã làm sai gì mà cô nổi cơn tam bành thế không biết. Phong không nói, chỉ cười cười cho qua chuyện.
Phương Anh cũng thôi không chấp, lẳng lặng lấy nón mình đang đội, kiễng chân đội vào đầu Phong. Anh vẫn chưa quen khí hậu ở đây, cứ để đầu trần phơi ngoài nắng như thế nhất định sẽ đổ bệnh không nặng cũng nhẹ. Còn cô thì dùng nón của áo khoác, rồi kéo tay ahh đến trạm xe buýt gần đó. Phương Anh có chiếc xe máy mẹ mua tặng năm cô đỗ lớp mười nhưng trước giờ cô ít đi. Vừa rồi Phong bảo để anh lái con xe đấy chở cô đi vì anh vừa về nước vẫn chưa kịp mua xe. Phương Anh liền kiên quyết lắc đầu, Phong vẫn chưa rõ đường, luật đi đường ở đây cũng khác ở Pháp làm sao cô yên tâm để anh chở đi. Với lại Phong bảo muốn đi thắm quan thành phố, tốt nhất nên đi xe buýt, đến nơi muốn đến liền dừng lại đi vòng vèo vài con hẻm ăn một vài món ngon rồi bắt xe đi tiếp, không cần phải lo việc tìm bãi đỗ xe.
Phong hào hứng, tay cầm máy ảnh, tay kéo Phương Anh đi từ nơi này đến nơi khác. Đàn bồ câu lãn đản trước gốc nhà thờ, gánh hàng rong vội vã, món ăn ngon, nữ sinh dịu dàng với tà áo dài... tất cả đều được anh tỉ mẫn chụp lại. Trong khi, Phong thích thú với cảnh sắc và con người thành phố thì Phương Anh lại chán nản trong lòng chỉ muốn về nhà vào phòng đóng cửa, bật máy lạnh tránh cái nắng đang từng giây từng, phút như thiêu đốt cô.
**********
Trên giảng đường đại học, cô sinh viên mới Trần Ngọc Mĩ vẫn đang say sưa với bài giảng mới của giáo viên. Bên cạnh là cậu trai Minh Hải, vờ chuyên tâm vào bài vở nhân lúc Mĩ không chú ý đưa mắt nhìn trộm cô. Rõ ràng cậu biết Ngọc Mĩ xinh đẹp nhưng nhìn ở góc nghiêng như thế này, càng hiện rõ nét đẹp của người con gái Á Đông. Khiến tim Minh Hải không khỏi đập từng nhịp liên hồi như đang giục cậu hãy thú nhận tình cảm mà mình dành cho cô ấy. Đứng hèn nhát trốn tránh, mãi nấp sau cái mác bạn thân.
Nhận thấy có ánh mắt nhìn mình Ngọc Mĩ quay nhẹ người đối diện với Minh Hải. Rõ ràng cậu ấy đang nhìn cô, nhưng xoay lại liền thấy con người đó đang tập trung ghi ghi chép chép. Sợ làm ồn nên thôi không đề cập đến, lại xoay người hướng mắt lên bục giảng. Nơi có vị giảng viên già đang đề cập đến một số vấn đề trong xã hội hiện đại ngày nay.
Giờ học cuối cùng cũng kết thúc, cả hai liền trở về phòng trọ, ăn vội mì gói rồi tranh thủ ngủ để tối còn thức làm việc. Cuộc sống sinh viên quả thật rất khó khăn cũng lắm mệt mỏi nhưng an bình và giản dị lắm!
Trời về chiều đỏ lửa, giữ cái thành phố đất chật người đông này thật khó nhìn thấy từng đàn chim đang kéo nhau bay về tổ. Giờ này tan ca xe cộ trên đường cũng trở nên nhộn nhịp. Từng người cầm lái đều muốn mau trở về nhà ăn bữa cơm nóng vợ nấu hay chỉ là vội vàng đến cổng trường đón con về cho kịp giờ. Tất cả đều bận rộn vào cuối ngày, hoà vào sự huyên náo ồn ào hai người trẻ cũng đang vội đến nơi làm.
Nhà hàng lớn vào cuối ngày đều đặng có những vị khách sang trọng ra ra vào vào. Nhân viên nhà hàng vội vội vàng vàng cười nói vui vẻ rồi ghi ghi chép chép món ăn mà khách hàng đã chọn.
Ngọc Mĩ từ thời còn học cấp ba đã quen với mấy việc bưng bê tiếp khách như thế này. Nên cảm thấy nó rất bình thường chỉ có Minh Hải vốn đây lần đầu tiên đi làm có chút bất cẩn, có chút không quen nhưng đã biểu hiện rất tốt cũng không bị khách phàn nàn.
Đến khi đường phố chỉ còn ánh đèn đường hiu hắt màu vàng nhạt, lác đác một vài chiếc taxi về muộn thì công việc của cô và cậu mới kết thúc. Vất vả, mệt mỏi đều theo những câu nói đùa của Minh Hải mà bay đi mất. Trên suốt chặng đường về con gác nhỏ rôn rã tiếng nói cười.
Vạn vật đều đã ngủ chỉ còn những cô cậu sinh viên lòng đầy nhiệt huyết cả ngày bận rộn với việc làm thêm vẫn đang thức cùng tập sách.
*********
Chào mọi người! Mình là Tiểu Mộc. Đây là bộ truyện hợp tác giữa mình và ICE và cũng đang dùng tài khoản của em ấy viết. Nên muốn nhờ mọi người, không phiền nhấn theo dõi Tiểu Mộc_NTT. Vì sắp tới đây mình sẽ viết bộ "Thanh xuân vẫn ở đây".
Câu chuyện tình yêu ngọt ngào giữa Thanh Vy một cô gái vốn ít nói lại không giỏi giao tiếp và Hoàng Tuấn chàng trai hoạt bát.
Họ an nhiên cầm tay nhau đi qua nhưng năm tháng tươi đẹp ở trường cấp ba.
Tuấn vì yêu Vy, vì một phần ít kỉ và khát khao thành công của bản thân mà nhẫn tâm rời bỏ cô, để cô một mình bước vội qua thanh xuân.
Đến khi nhận ra Vy quan trọng đối với cậu thì cô đã trở thành cô dâu của người khác.
Tình đầu, thanh xuân giữa Hoàng Tuấn và Thanh Vy chỉ còn mãi trong hồi ức tươi đep của chính họ.
Nhắm mắt vài giờ đã đến ngày hôm sau. Bình minh lại lên, gọi nắng đến vô tình lẫn vào căn phòng rộng rãi ngổn ngang đồ đạc của Phương Anh. Cô vẫn mải mê say giấc nồng, nào hay Phong đã đẩy cửa phòng bước vào. Anh đảo mắt nhìn tổng thể căn phòng, nhiều năm như vậy căn phòng này vẫn vẹn nguyên, từ bản phóng tiêu, cái bàn cạnh cửa sổ, tủ áo làm bằng gỗ còn có cả con ngựa gỗ ngày bé Phương Anh rất thích và kể cả sự bừa bộn đều không thay đổi. Phong nở nụ cười, lắc đầu nhìn con sâu lười ngoan cố không muốn thức dậy đón bình minh, anh đành phải kéo mạnh cái chăn trên người cô vừa kéo vừa nói
- Dậy đưa anh đi thăm quan thành phố mình đi
Phương Anh chau mày, tung chăn về hướng anh. Do bị đánh thức mà trở nên gắt gỏng
- Sao anh có thể tự tiện vào phòng con gái như thế?
Phong liền xoa xoa đầu tóc rối của Phương Anh mà cười thích thú
- Em mà là con gái á?
Đúng thật anh hết muốn sống rồi. Nhìn làm sao mà bảo Phương Anh không phải con gái đã thế còn lấy tay xoa đầu cô như cún. Từ trước đến nay Phương Anh không hề thích người khác làm hành động như thế với mình, cô chau mày hất tay anh khỏi đầu
- Em không thích bị người khác xoa đầu.
Nói rồi Phương Anh bỏ vào phòng, Phong ngồi ngoài xếp chăn giúp cô.
Một lúc sao, Phương Anh bước ra ngoài với bộ dạng hoàn toàn khác. Một nàng cá tính với phong cách thời trang cực chất, mái tóc rối vừa rồi được Phương Anh buộc gọn gàn càng làm tăng nét đẹp mạnh mẽ, độc lập của cô
- Anh muốn gì đây?
Cô nói một cách bất cần đời, trái lại anh đáp lời cô bằng giọng nhẹ nhàng
- Anh muốn em dẫn đi thăm thành phố!
- Em bận đến trường báo danh rồi, phải làm sao đây? - Phương Anh ngoài miệng vô cùng tiếc nuối nhưng trong lòng thì vui như mở hội. Mặc dù ngày còn bé cô rất thích quấn lấy anh nhưng nhiều năm như vậy rồi tâm tính cũng phải thay đổi. Cô của bây giờ, đang hướng đến mẫu con gái độc lập, tự chủ về mọi mặt, rất không thích suốt ngày có một người con trai kè kè bên cạnh. Vả lại, thành phố này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Huống chi Phương Anh đã lớn lên ở đây từ nhỏ, tất cả cảnh sắc ở nơi được xem là hoa lệ này từ lâu đã trở nên nhàm chán đối với cô.
Phong nghe nói liền biểu hiện không vui, anh thật rất muốn cùng Phương Anh đi dạo vài vòng thành phố xem nó đã thay đổi đến nhường nào rồi. Mặc khác, anh chính là rất thích chụp ảnh, nhấn vài cái đã thu trọn khoảnh khắc nhộn nhịp tất cả sẽ nằm trọn trong tầm mắt. Cũng có thể giới thiệu với những người bạn ở nước Pháp xa xôi về thành phố không bao giờ ngủ, nơi này chính là quê cha đất tổ của anh.
- Anh đưa em đến trường, báo danh xong thì làm hướng dẫn viên cho anh được không?
Anh thành khẩn như thế, Phương Anh cũng không quá tuyệt tình. Đành vậy, để anh đứng chờ ngoài cổng.
Phong chau mày nhìn cái nắng như đổ lửa rất riêng của thành phố Z, cái nắng rực rỡ gần như thiếu đốt mọi thứ. Anh đã quen với nắng nhẹ, gió mát ở nước Pháp, nhất thời khó thích ứng. Nhưng lại vô cùng thích thú, anh yêu tất cả những gì thuộc về thành phố này kể cả cô gái đó. Cô gái duy nhất, từ tám năm trước ngay khoảnh khắc anh rời đi đã mang trọn trái tim anh trói buộc với đất nước này. Để bây giờ, Phong một chút cũng không luyến tiếc công việc ổn định xin chuyển công tác, dứt khoát để ba mẹ ở lại đất nước xa xôi ấy mà trở về đây tìm cô gái nhỏ năm nào.
Từ xa, trong khoảng sân của trường đại học nhiều người qua lại anh chỉ có thể nhìn thấy mỗi Phương Anh. Cô một tay che nắng, một tay ôm tập hồ sơ nhập học đang bước từng bước mạnh mẽ, khoan thay hướng về phía anh. Nhìn hình ảnh này, trong lòng Phong thấy vui đến lạ.
Vừa bước lại gần Phương Anh đã nổi cáu
- Bảo anh đứng đây đợi thì anh ngốc nghếch đứng đợi hay sao? Không biết tìm một quán nhỏ nào đấy mà ngồi tránh nắng - Phương Anh chỉ biết lắc đầu ngao ngán, con người này sống ở đất nước khác là mỗi ngày lười biếng luyện tiếng mẹ đẻ nhất thời không hiểu rõ lời cô bảo. Hay khả năng ứng biến của anh không tốt đây?
Cô sao lại có thể dễ nổi cáu như thế? Cô bảo anh đứng đợi thì anh đợi, đã làm sai gì mà cô nổi cơn tam bành thế không biết. Phong không nói, chỉ cười cười cho qua chuyện.
Phương Anh cũng thôi không chấp, lẳng lặng lấy nón mình đang đội, kiễng chân đội vào đầu Phong. Anh vẫn chưa quen khí hậu ở đây, cứ để đầu trần phơi ngoài nắng như thế nhất định sẽ đổ bệnh không nặng cũng nhẹ. Còn cô thì dùng nón của áo khoác, rồi kéo tay ahh đến trạm xe buýt gần đó. Phương Anh có chiếc xe máy mẹ mua tặng năm cô đỗ lớp mười nhưng trước giờ cô ít đi. Vừa rồi Phong bảo để anh lái con xe đấy chở cô đi vì anh vừa về nước vẫn chưa kịp mua xe. Phương Anh liền kiên quyết lắc đầu, Phong vẫn chưa rõ đường, luật đi đường ở đây cũng khác ở Pháp làm sao cô yên tâm để anh chở đi. Với lại Phong bảo muốn đi thắm quan thành phố, tốt nhất nên đi xe buýt, đến nơi muốn đến liền dừng lại đi vòng vèo vài con hẻm ăn một vài món ngon rồi bắt xe đi tiếp, không cần phải lo việc tìm bãi đỗ xe.
Phong hào hứng, tay cầm máy ảnh, tay kéo Phương Anh đi từ nơi này đến nơi khác. Đàn bồ câu lãn đản trước gốc nhà thờ, gánh hàng rong vội vã, món ăn ngon, nữ sinh dịu dàng với tà áo dài... tất cả đều được anh tỉ mẫn chụp lại. Trong khi, Phong thích thú với cảnh sắc và con người thành phố thì Phương Anh lại chán nản trong lòng chỉ muốn về nhà vào phòng đóng cửa, bật máy lạnh tránh cái nắng đang từng giây từng, phút như thiêu đốt cô.
Trên giảng đường đại học, cô sinh viên mới Trần Ngọc Mĩ vẫn đang say sưa với bài giảng mới của giáo viên. Bên cạnh là cậu trai Minh Hải, vờ chuyên tâm vào bài vở nhân lúc Mĩ không chú ý đưa mắt nhìn trộm cô. Rõ ràng cậu biết Ngọc Mĩ xinh đẹp nhưng nhìn ở góc nghiêng như thế này, càng hiện rõ nét đẹp của người con gái Á Đông. Khiến tim Minh Hải không khỏi đập từng nhịp liên hồi như đang giục cậu hãy thú nhận tình cảm mà mình dành cho cô ấy. Đứng hèn nhát trốn tránh, mãi nấp sau cái mác bạn thân.
Nhận thấy có ánh mắt nhìn mình Ngọc Mĩ quay nhẹ người đối diện với Minh Hải. Rõ ràng cậu ấy đang nhìn cô, nhưng xoay lại liền thấy con người đó đang tập trung ghi ghi chép chép. Sợ làm ồn nên thôi không đề cập đến, lại xoay người hướng mắt lên bục giảng. Nơi có vị giảng viên già đang đề cập đến một số vấn đề trong xã hội hiện đại ngày nay.
Giờ học cuối cùng cũng kết thúc, cả hai liền trở về phòng trọ, ăn vội mì gói rồi tranh thủ ngủ để tối còn thức làm việc. Cuộc sống sinh viên quả thật rất khó khăn cũng lắm mệt mỏi nhưng an bình và giản dị lắm!
Trời về chiều đỏ lửa, giữ cái thành phố đất chật người đông này thật khó nhìn thấy từng đàn chim đang kéo nhau bay về tổ. Giờ này tan ca xe cộ trên đường cũng trở nên nhộn nhịp. Từng người cầm lái đều muốn mau trở về nhà ăn bữa cơm nóng vợ nấu hay chỉ là vội vàng đến cổng trường đón con về cho kịp giờ. Tất cả đều bận rộn vào cuối ngày, hoà vào sự huyên náo ồn ào hai người trẻ cũng đang vội đến nơi làm.
Nhà hàng lớn vào cuối ngày đều đặng có những vị khách sang trọng ra ra vào vào. Nhân viên nhà hàng vội vội vàng vàng cười nói vui vẻ rồi ghi ghi chép chép món ăn mà khách hàng đã chọn.
Ngọc Mĩ từ thời còn học cấp ba đã quen với mấy việc bưng bê tiếp khách như thế này. Nên cảm thấy nó rất bình thường chỉ có Minh Hải vốn đây lần đầu tiên đi làm có chút bất cẩn, có chút không quen nhưng đã biểu hiện rất tốt cũng không bị khách phàn nàn.
Đến khi đường phố chỉ còn ánh đèn đường hiu hắt màu vàng nhạt, lác đác một vài chiếc taxi về muộn thì công việc của cô và cậu mới kết thúc. Vất vả, mệt mỏi đều theo những câu nói đùa của Minh Hải mà bay đi mất. Trên suốt chặng đường về con gác nhỏ rôn rã tiếng nói cười.
Vạn vật đều đã ngủ chỉ còn những cô cậu sinh viên lòng đầy nhiệt huyết cả ngày bận rộn với việc làm thêm vẫn đang thức cùng tập sách.
Chào mọi người! Mình là Tiểu Mộc. Đây là bộ truyện hợp tác giữa mình và ICE và cũng đang dùng tài khoản của em ấy viết. Nên muốn nhờ mọi người, không phiền nhấn theo dõi Tiểu Mộc_NTT. Vì sắp tới đây mình sẽ viết bộ "Thanh xuân vẫn ở đây".
Câu chuyện tình yêu ngọt ngào giữa Thanh Vy một cô gái vốn ít nói lại không giỏi giao tiếp và Hoàng Tuấn chàng trai hoạt bát.
Họ an nhiên cầm tay nhau đi qua nhưng năm tháng tươi đẹp ở trường cấp ba.
Tuấn vì yêu Vy, vì một phần ít kỉ và khát khao thành công của bản thân mà nhẫn tâm rời bỏ cô, để cô một mình bước vội qua thanh xuân.
Đến khi nhận ra Vy quan trọng đối với cậu thì cô đã trở thành cô dâu của người khác.
Tình đầu, thanh xuân giữa Hoàng Tuấn và Thanh Vy chỉ còn mãi trong hồi ức tươi đep của chính họ.