Cha cô ngưng bặt cuộc đối thoại giữa ông và Ted khi Julie đi vào phòng khách, cơ thể cô lúc này đã cứng như que củi, tay cô nắm chặt lá thư cô định để lại cho gia đình.
"Cha đã đưa mẹ về nhà rồi" Cha cô nói.
Julie gật đầu cương quyết và bắt đầu nói.
"Tốt đó cha" Trong khoảng khắc đó cô xoắn lá thư cô viết cho họ trong đôi bàn tay rồi đẩy nó cho ông . Trong lúc ông mở ra cho cả Ted cùng đọc thì cô nói thêm "Ngày mai con sẽ... bỏ đi cùng anh ấy".
Mắt Ted nheo lại trước mặt cô, tỏ vẻ giận dữ phản đối.
"Đó là sự thật" cô nói trước khi anh mở lời.
Anh đi về phía cô nhưng cô ta rụt tay lại trước khi anh chạm tới cánh tay cô.
"Đừng chạm vào em!" cô điên loạn cảnh cáo và ôm lấy lưng ghế "Đừng chạm vào em" chuyển tầm mắt sang gương mặt nhăn nhúm đau khổ của cha cô, cô thấy ông đã đọc xong thư, đặt nó xuống bàn và đứng lên. "Giúp con với" cô thổn thức "làm ơn giúp con đi. Cha luôn biết việc gì là đúng. Con phải làm đúng. Ai đó giúp con đi" cô khóc với Katherine lúc này cũng đang sụt sịt rồi quay sang Ted.
Bất thình lình cô bị kéo tuột vào vòng tay của cha cô và được ông ôm chặt, tay ông vỗ về lưng cô y hệt những gì ông làm lúc cô còn bé.
"Con luôn biết mình phải làm gì" ông nói cộc lốc "hắn ta cần phải bị bắt. Ted" giọng ông rung rung như cương quyết "con là luật sư. Có cách nào giúp Julie thoát tội hay không?"
Ted im lặng một lúc rồi nói.
"Paul Richardson là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Con sẽ gọi và thỏa thuận với anh ta. Julie giao nộp Benedict và con bé sẽ trắng án. Không có câu hỏi nào".
Cụm từ câu hỏi kéo Julie ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ đau đớn. Giọng cô vang lên cảnh cáo .
"Nói với Paul Richardson là em sẽ không trả lời câu hỏi làm thế nào em biết Zack ở đâu." Cô nghĩ về Matt, Meredith Farrell và anh chàng hớn hở đã đem xe đến cho cô - tất cả đều tin tưởng vào một người đã phản bội lòng tin của họ vì anh ta bị bệnh. "Nếu anh gọi Paul" cô kiên định lặp lại "anh ta phải đồng ý không hỏi thêm gì khác ngoài nơi Zack sẽ có mặt tối mai. Em sẽ không để thêm bất kì ai dính vào chuyện này, em đã nói rồi đó".
"Em đang tự đưa cổ mình vào mối nguy phạm pháp và em còn rảnh hơi lo lắng bảo vệ những người khác!" Ted độp lại "Em không biết Paul Richardson có thể làm gì với em hả? Anh ta có thể lôi em khỏi nhà bằng dây xích chân".
Julie toan trả lời nhưng khả năng kiềm chế cô có đang sụp đổ dần dần nên cô đành quay gót bỏ đi. Đi vào bếp và đổ gục xuống ghế bởi vì những chuyện cô làm có thể sẽ phản bội người cô yêu thương. Vai cô rung lên vì tiếng nấc, hai tay cô che mặt, và những giọt nước mắt đang bỏng rát trên má "Em xin lỗi, anh yêu" cô nấc lên từng tiếng "Em xin lỗi..."
Vài phút sau Katherine ấn một chiếc khăn vào tay Julie rồi ngồi xuống cạnh cô và âm thầm động viên.
Ngay khi Ted bước vào nhà bếp thì Julie xoay xở nặn ra vẻ mặt tự chủ.
"Richardson chấp nhận thỏa thuận" anh nói "Ba giờ nữa anh ta sẽ đến đây." Anh chộp lấy điện thoại đang reo trên tường bếp và nói "Vâng, có cô ấy ở đây, nhưng cô ấy không nhận điện..." anh sững người và ngập ngừng rồi lấy tay che điện thoại và hỏi Julie "Một bà Margaret Stanhope nào đó nói có chuyện khẩn cấp".
Julie gật đầu chấp nhận và đón lấy điện thoại .
"Bà gọi điện để tôi biết bà đang hả lòng hả dạ sao bà Stanhope?" cô chua cay nói.
"Không phải" bà nội Zack đáp "Tôi gọi để thỉnh cầu cô, van xin cô giao nộp nó trước khi có một người vô tội nào đó lại bị giết".
"Anh ấy tên Zack" Julie nghẹn ngào giận dữ "Đừng có gọi cháu bà là 'nó'".
Người phụ nữ kia hít một hơi sâu, và khi bà nói tiếp Julie cảm nhận được nỗi đau trong giọng bà giống hệt của cô .
"Nếu cô biết Zack ở đâu" bà cầu xin "làm ơn, vì Chúa, hãy ngăn nó lại".
Sự thù địch của Julie biến mất ngay lúc cô nghe được sự thống khổ trào dâng trong giọng điệu tự cao của bà.
"Tôi sẽ làm" cô thì thầm.
Cha cô ngưng bặt cuộc đối thoại giữa ông và Ted khi Julie đi vào phòng khách, cơ thể cô lúc này đã cứng như que củi, tay cô nắm chặt lá thư cô định để lại cho gia đình.
"Cha đã đưa mẹ về nhà rồi" Cha cô nói.
Julie gật đầu cương quyết và bắt đầu nói.
"Tốt đó cha" Trong khoảng khắc đó cô xoắn lá thư cô viết cho họ trong đôi bàn tay rồi đẩy nó cho ông . Trong lúc ông mở ra cho cả Ted cùng đọc thì cô nói thêm "Ngày mai con sẽ... bỏ đi cùng anh ấy".
Mắt Ted nheo lại trước mặt cô, tỏ vẻ giận dữ phản đối.
"Đó là sự thật" cô nói trước khi anh mở lời.
Anh đi về phía cô nhưng cô ta rụt tay lại trước khi anh chạm tới cánh tay cô.
"Đừng chạm vào em!" cô điên loạn cảnh cáo và ôm lấy lưng ghế "Đừng chạm vào em" chuyển tầm mắt sang gương mặt nhăn nhúm đau khổ của cha cô, cô thấy ông đã đọc xong thư, đặt nó xuống bàn và đứng lên. "Giúp con với" cô thổn thức "làm ơn giúp con đi. Cha luôn biết việc gì là đúng. Con phải làm đúng. Ai đó giúp con đi" cô khóc với Katherine lúc này cũng đang sụt sịt rồi quay sang Ted.
Bất thình lình cô bị kéo tuột vào vòng tay của cha cô và được ông ôm chặt, tay ông vỗ về lưng cô y hệt những gì ông làm lúc cô còn bé.
"Con luôn biết mình phải làm gì" ông nói cộc lốc "hắn ta cần phải bị bắt. Ted" giọng ông rung rung như cương quyết "con là luật sư. Có cách nào giúp Julie thoát tội hay không?"
Ted im lặng một lúc rồi nói.
"Paul Richardson là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Con sẽ gọi và thỏa thuận với anh ta. Julie giao nộp Benedict và con bé sẽ trắng án. Không có câu hỏi nào".
Cụm từ câu hỏi kéo Julie ra khỏi trạng thái ngẩn ngơ đau đớn. Giọng cô vang lên cảnh cáo .
"Nói với Paul Richardson là em sẽ không trả lời câu hỏi làm thế nào em biết Zack ở đâu." Cô nghĩ về Matt, Meredith Farrell và anh chàng hớn hở đã đem xe đến cho cô - tất cả đều tin tưởng vào một người đã phản bội lòng tin của họ vì anh ta bị bệnh. "Nếu anh gọi Paul" cô kiên định lặp lại "anh ta phải đồng ý không hỏi thêm gì khác ngoài nơi Zack sẽ có mặt tối mai. Em sẽ không để thêm bất kì ai dính vào chuyện này, em đã nói rồi đó".
"Em đang tự đưa cổ mình vào mối nguy phạm pháp và em còn rảnh hơi lo lắng bảo vệ những người khác!" Ted độp lại "Em không biết Paul Richardson có thể làm gì với em hả? Anh ta có thể lôi em khỏi nhà bằng dây xích chân".
Julie toan trả lời nhưng khả năng kiềm chế cô có đang sụp đổ dần dần nên cô đành quay gót bỏ đi. Đi vào bếp và đổ gục xuống ghế bởi vì những chuyện cô làm có thể sẽ phản bội người cô yêu thương. Vai cô rung lên vì tiếng nấc, hai tay cô che mặt, và những giọt nước mắt đang bỏng rát trên má "Em xin lỗi, anh yêu" cô nấc lên từng tiếng "Em xin lỗi..."
Vài phút sau Katherine ấn một chiếc khăn vào tay Julie rồi ngồi xuống cạnh cô và âm thầm động viên.
Ngay khi Ted bước vào nhà bếp thì Julie xoay xở nặn ra vẻ mặt tự chủ.
"Richardson chấp nhận thỏa thuận" anh nói "Ba giờ nữa anh ta sẽ đến đây." Anh chộp lấy điện thoại đang reo trên tường bếp và nói "Vâng, có cô ấy ở đây, nhưng cô ấy không nhận điện..." anh sững người và ngập ngừng rồi lấy tay che điện thoại và hỏi Julie "Một bà Margaret Stanhope nào đó nói có chuyện khẩn cấp".
Julie gật đầu chấp nhận và đón lấy điện thoại .
"Bà gọi điện để tôi biết bà đang hả lòng hả dạ sao bà Stanhope?" cô chua cay nói.
"Không phải" bà nội Zack đáp "Tôi gọi để thỉnh cầu cô, van xin cô giao nộp nó trước khi có một người vô tội nào đó lại bị giết".
"Anh ấy tên Zack" Julie nghẹn ngào giận dữ "Đừng có gọi cháu bà là 'nó'".
Người phụ nữ kia hít một hơi sâu, và khi bà nói tiếp Julie cảm nhận được nỗi đau trong giọng bà giống hệt của cô .
"Nếu cô biết Zack ở đâu" bà cầu xin "làm ơn, vì Chúa, hãy ngăn nó lại".
Sự thù địch của Julie biến mất ngay lúc cô nghe được sự thống khổ trào dâng trong giọng điệu tự cao của bà.
"Tôi sẽ làm" cô thì thầm.