Lúc Tống Cẩn đến chỗ máy ATM để rút tiền thì Triệu Tiêu đi phía sau anh, một tấc cũng không rời, Tống Cẩn quay đầu lại nhìn cô, Triệu Tiêu liền nhe răng cười với anh, sau đó tiếp tục quan sát Tống Cẩn.
Thời điểm Tống Cẩn muốn nhập mật mã vào, anh liếc mắt nhìn Triệu Tiêu một cái, Triệu Tiêu tiếp tục cười nhìn anh nhưng hai mắt lại không hề quay đi nơi khác một chút nào.
Tống Cẩn nhập mật mã vào rất nhanh, sau đó trên màn hình hiện ra một dãy số, Triệu Tiêu chớp mắt hai cái: “Hoàng Thượng, anh thật giàu có quá đi.”
Tống Cẩn hừ một tiếng rồi cầm hơn 300 đồng đưa cho Triệu Tiêu, Triệu Tiêu nắm chặt lấy 300 đồng mà anh đưa cho, trong lòng nhất thời dâng lên một niềm hạnh phúc khi được làm công ăn lương giúp việc cho anh.
Mộ Thanh dẫn cô tới một tiệm làm tóc tương đối khang trang, bên ngoài tiệm đang có các hoạt động quảng cáo, có một cậu trai trẻ nhiệt tình mời hai cô vào, Mộ Thanh so với Triệu Tiêu càng có vẻ sành sõi chuyện đời hơn nhiều, cô ấy hỏi giá trước rồi bắt đầu mặc cả, cuối cùng thì giá cả đã được quyết định là “một quả đầu giá 250 đồng”.
Sau khi gội và sấy khô tóc xong, người thợ làm tóc nhìn Triệu Tiêu một lượt rồi nói: “Em gái à, thật ra tiệm của chúng tôi vừa mới có thêm dịch vụ mới, đó chính là uốn tóc kiểu gợn sóng.”
Triệu Tiêu nghĩ đến quả đầu mỳ ăn liền bi kịch của lần trước nên lắc lắc đầu ngay lập tức.
Người thợ làm tóc vẫn khuyên bảo cô một hồi, sau đó đưa cho cô xem quyển album bản mẫu.
Triệu Tiêu nhìn chằm chằm vào cuốn album, kiểu tóc mẫu trong đó là kiểu tóc uốn lọn hơi xoăn, cộng thêm người mẫu nữ có chiếc cằm nhọn hoắt nên trông rất đẹp.
Triệu Tiêu quay sang hỏi Mộ Thanh: “Cậu nghĩ mình uốn xoăn thì thế nào?”
Mộ Thanh: “Đẹp thì có đẹp, nhưng nhà trường không cho phép đâu, mà cho dù có cho đi nữa thì Tống Cẩn nhà cậu sẽ đồng ý sao?”
Đúng là không được Tống Cẩn ân chuẩn thì Triệu Tiêu cũng không dám thay đổi ý định, cô thở dài nói: “Không cần uốn đâu, chỉ cần duỗi nóng là được rồi.”
Trong số các phi tần ở hậu cung, Cố Ấu Dung được công nhận là người có mái tóc đẹp nhất, bởi vì tóc của cô ta vừa đen bóng mà lại vừa thẳng, còn tóc của Triệu Tiêu thì lại quá mỏng, cộng thêm một điều nữa là không đủ đen mượt, cho nên lúc Lục Quán búi tóc cho cô thành các hình dáng thì vẫn không đạt được hiệu quả “Giọt sương trên mái tóc.”
Bởi vì tóc của cô không đủ đen cho nên mỗi lần Lục Quán chải tóc cho cô thường sẽ nói hai câu: “Xét về mắt, mũi, miệng của Nương Nương chúng ta thì không hề thua kém vị Nương Nương kia, chỉ có mái tóc này thì lại không đen bóng bằng, Hoàng Thượng của chúng ta có tiếng là người thích những mái tóc đen dài, nhưng mỗi lần nô tỳ nấu canh Hà Thủ Ô thì Nương Nương lại không thích uống, hiện giờ Hoàng Thượng đã có một bóng trăng khác nên không thèm đến cung của chúng ta nữa, thật sự là nô tỳ tức sắp chết rồi, trái lại Người còn có thể tỏ vẻ như không có chuyện gì được hay sao…”
Duỗi tóc xong, Triệu Tiêu đưa tay sờ vào mái tóc mới sáng bóng của mình, trong lòng liền nghĩ thầm, so với Hà Thủ Ô thì duỗi nóng ở nơi này còn lợi hại hơn nhiều.
Triệu Tiêu cầm một lọn tóc để lên mũi ngửi thử, chỗ không tốt duy nhất ở đây chính là sao lại nghe ra có mùi khét vậy nhỉ?
Làm tóc xong, Mộ Thanh lại dẫn Triệu Tiêu đi dạo phố, Triệu Tiêu thích nhất là đi đến các chỗ bán đồ trang sức hoặc đồ trang điểm… Mộ Thanh hay nói rằng cô không có khiếu thưởng thức gì cả, sau đó cô ấy bèn lấy Tần Tử Lâm ra làm gương: “ Cậu có biết bọn tớ thích xài hiệu gì nhất không, chính là hàng cao cấp hay hàng nhập khẩu đấy.”
Triệu Tiêu “À…” một tiếng rồi bỏ hộp phấn trên tay xuống, cô cảm thấy phấn ở nơi này so với đồ tiến cung hằng năm còn mịn hơn rất nhiều.
Mộ Thanh lôi Triệu Tiêu đang mất hồn ra khỏi quầy mỹ phẩm rồi đi tới tiệm bán đồ nội y.
“Tiêu Tiêu à, sự thay đổi phải bắt đầu từ bên trong trước đã.” Mộ Thanh chọc chọc eo cô xong thì kéo Triệu Tiêu đang đứng tần ngần trước cửa vào bên trong.
Má Triệu Tiêu phiếm hồng, không kiềm được mà nhìn trái ngó phải, lúc cô mới tới đây được hai năm thì mới bắt đầu mặc nội y của nơi này, lúc trước cô vẫn không hiểu tại sao phụ nữ ở đây lại không mặc yếm, về sau khi chạy xong 800m trong lúc học thể dục, rốt cuộc Triệu Tiêu đã hiểu ra vì sao cô lại không thể hỏi Tống Cẩn điều này.
Hai năm qua, loại nội y mà cô mặc là đồ phổ thông mà mẹ Triệu đã mua cho, chất liệu là vải bông cotton màu trắng, cho nên khi Triệu Tiêu nhìn thấy các loại nội y làm bằng vải ren hoặc lụa mỏng sặc sỡ đủ màu sắc bên trong thì mắt cô đã trợn trắng cả lên.
Buổi tối thứ bảy, sau khi về đến nhà xong, Triệu Tiêu liền lén lút mặc chiếc nội y mới mua vào, bên trong chiếc áo lót có độn bông, cô soi gương thật lâu, mãi mà không chịu ra khỏi phòng cho đến khi mẹ Triệu lên gõ cửa: “Tiêu Tiêu à, con ở nhà giữ nhà nhé, mẹ và ba con ra ngoài tản bộ một chút..”
Triệu Tiêu nép sát vào cửa, trả lời lại: “Dạ…con biết rồi ạ.”
Ba Triệu mẹ Triệu không ở nhà, Triệu Tiêu đứng trước gương nhìn bản thân mình chằm chằm, nhìn đi nhìn lại, liếc mắt xuống…Đột nhiên Triệu Tiêu nghĩ tới chuyện vượt rào, cô liền bụm mặt lại, tâm tình vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn.
Phụ nữ ở Đại Kỳ rất chú trọng vòng một của mình, cho nên kiểu dáng áo của bọn họ chính là eo thì ngày càng lên cao còn cổ áo thì kéo ngày càng thấp xuống. Triệu Tiêu tự vạch áo của mình ra xem, Mộ Thanh nói rất đúng, có vài thứ nên ép thì cần phải ép cho có.
Điện thoại đặt trong phòng khách vang lên, Triệu Tiêu chạy ra nghe điện thoại, vừa đặt ống nghe lên thì đã nghe thấy giọng nói không mấy vui vẻ của Tống Cẩn truyền đến: “Có phải làm tóc xong cũng đem não bỏ đi luôn rồi không, hôm nay không cần làm bài tập luôn sao?”
Triệu Tiêu tức giận cúp điện thoại, cô không hề đem đầu óc bỏ đi mà, chỉ là làm tóc dài quá ngực thôi, lại ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, cô thấy cũng còn sớm nên mặc áo khoác vào và mang sách vở tới nhà Tống Cẩn.
Tống Cẩn ra mở cửa cho cô, hôm nay chỉ có một mình anh ở nhà, anh đã thay đồng phục của trường ra, trên người mặc một chiếc áo màu sẫm cùng với quần dài màu xám, dùng tư thái cao quý đứng trước mặt Triệu Tiêu.
Triệu Tiêu cố ý để cho Tống Cẩn xem tóc mình mới làm, cô lập tức hơi nghiêng đầu, những sợi tóc xinh đẹp liền theo bả vai trượt xuống, Triệu Tiêu đã soi gương luyện tập tư thế này rất nhiều lần rồi, hiệu quả về mặt thị giác cũng không tệ lắm.
Kết quả là Tống Cẩn không những nhíu mày mà còn nhíu mũi: “Em dùng dụng cụ kẹp than nóng để làm tóc à? Sao lại có mùi khét thế này?”
Triệu Tiêu vén tóc lên: “Không phải mùi khét, người làm tóc nói đây là mùi thuốc duỗi tóc.”
Tống Cẩn ngước mắt lên, anh đưa tay sờ tóc cô, đầu ngón tay nắm lấy một lọn tóc đẹp, nhưng vẻ mặt của anh vẫn giữ nguyên như cũ: “Duỗi thành ra thế này, tiền tiêu vào đúng thật là phí phạm quá đi.”
Triệu Tiêu: “….”
Ở phòng của Tống Cẩn, Triệu Tiêu đã làm xong hết một bài tập, lúc thu thập này nọ để chuẩn bị trở về, cô mạo muội gọi Hoàng đế lại, Tống Cẩn nhìn cô từ trên xuống, sau đó chỉ chỉ vào ngực cô: “Chuyện gì đã xảy ra thế…”
Ở trong hậu cung Đại Kỳ, thủ đoạn mà những người phụ nữ sử dụng để tranh thủ tình cảm của Hoàng đế ngày một lợi hại hơn, lúc Đại Kỳ bắt đầu thịnh hành vẻ đẹp đẫy đà, đúng là đã có người làm cho ngực mình lớn lên, nhưng vì kỹ thuật quá kém mà hiệu quả nhìn rất vụng về, nhìn kỹ vài lần thì sẽ phát hiện ra đó là đồ giả ngay.
Sau khi đến nơi này, Triệu Tiêu cảm thấy mình được trở thành phụ nữ đúng là rất hạnh phúc, bra không chỉ có tác dụng nâng ngực thôi đâu, Mộ Thanh còn nói với cô rằng nó còn giúp cho ngực cao hơn chút nữa, có thể biến cup A thành các loại cup mà bạn mong muốn.
Triệu Tiêu xấu hổ nói với Tống Cẩn là mình đã thay loại nội y khác, sau đó cô giả ngu hỏi anh: “Làm sao vậy?”
Tầm mắt Tống Cẩn dừng lại trên ngực cô một chút, nhưng có lẽ cảm thấy khó mở miệng nên không hỏi tiếp, khi cô rời khỏi, anh mới dặn dò: “Tiêu Nhi à, chú tâm hơn nữa vào chuyện học tập đi.”
Buổi tối, Triệu Tiêu nhớ lại lời mà Tống Cẩn đã nói, chẳng lẽ anh cảm thấy là cô đang phung phí tâm tư để dụ dỗ anh hay sao, nếu như lúc này còn ở Đại Kỳ thì còn dễ nói, nhưng mà ở đây chỉ có một mình cô là phi tần, cô không cần phải tranh thủ tình cảm, cô không hề có động cơ để dụ dỗ anh đâu.
Ngày Chủ Nhật, trước khi phải trở về trường học, ba Triệu nói với Triệu Tiêu: “Nếu như lần thi cuối kỳ này mà con có thể có tên trong hạng mười mấy thì ba sẽ khen thưởng con bằng một chiếc điện thoại di động.”
“Thật sao?”
Ba Triệu để tờ báo xuống: “Ba đã từng lừa gạt con chưa?”
Triệu Tiêu vẫn luôn nhớ mãi không quên mẫu quảng cáo về chiếc điện thoại di động khảm vàng và kim cương đó, nhưng lần trước ba Triệu lại dùng một cái máy chơi game để thay thế, ở trong lòng Triệu Tiêu mà nói, Cố Nhất Minh còn đáng tin hơn ba Triệu nhiều.
Ba Triệu vui vẻ nói: “Chỉ cần con không nằm dưới hạng chót thì mọi chuyện đều có thể thương lượng được.”
Mọi chuyện đã được quyết định như vậy, sao hôm nay ba Triệu lại hào phóng với cô như vậy nhỉ, lại muốn mua điện thoại di động cho cô cớ đấy, sau đó trong lúc ngồi xe bus với Tống Cẩn trên đường trở về trường, rốt cuộc Triệu Tiêu đã biết vì sao ba Triệu lại hào phóng như vậy, bởi vì ba Tống đã mua cho Tống Cẩn một chiếc điện thoại màu trắng.
Trên xe bus, đầu ngón tay của Tống Cẩn chưa từng rời màn hình một phút nào cả, Triệu Tiêu hâm mộ nhìn thấy bên trong có một con chim màu trắng, đầu rất to đang vỗ cánh bay phịch phịch nhưng lại bị rớt rất nhiều lông. Triệu Tiêu mở miệng hỏi: “Anh đang chơi cái gì vậy?”
Tống Cẩn không nói lời nào, bình thản nhìn cô một cái rồi giơ điện thoại ra: “Đây là một trò chơi, chim và ếch đại chiến với nhau, anh chọn phe chim, trên đường bay chim có thể biến thành một loại đại pháo để công kích thành lũy của ếch.”
Triệu Tiêu há hốc mồm cảm thán: “Thật thần kỳ.”
Tống Cẩn bình thản nói: “Đúng là như vậy, trẫm chơi vài giờ nên giờ cũng đã qua cửa rồi.”
Lúc xuống xe bus, Triệu Tiêu vẫn chưa từ bỏ ý định, cô liền lôi kéo góc áo của Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, Người cho nô tỳ mượn chơi một lát đi.”
Tống Cẩn không để ý tới cô, tiếp tục sải chân dài đi về phía trước, đến lúc đi tới chỗ góc cầu thang, anh đột nhiên mở miệng: “Nếu thành tích cuối kỳ có tiến bộ thì hãy thương lượng tiếp.”
Lại thương lượng tiếp, buổi tự học buổi tối Triệu Tiêu nằm úp sấp trên bàn viết từ vựng tiếng Anh, bởi vì không muốn bị tóc che khuất tầm mắt nên cô đã kẹp lại bằng một chiếc cài tóc nhỏ.
Cố Nhất Minh quay sang nhìn cô, cậu thấy mái tóc đen dài cực kỳ đẹp mắt của Triệu Tiêu đang thòng xuống ngực, trên mái tóc cô là chiếc kẹp thủy tinh lóng la lóng lánh, liền cảm thấy tim sắp nhảy vọt lên cổ họng rồi.
Đúng là một cô bé xinh đẹp mà tâm tư lại vô cùng thuần khiết nữa chứ, Cố Nhất Minh giả vờ vô ý mở miệng hỏi: “Triệu Tiêu, cuối tuần này muốn đi chơi trượt băng không?”
Triệu Tiêu quay đầu sang: “Hả?”
Cố Nhất Minh: “Tôi có vé vào cửa miễn phí này.”
Triệu Tiêu: “Có mấy cái vậy?”
Sân trượt băng chính là sản nghiệp của nhà cậu mà, Cố Nhất Minh phiền não suy nghĩ một chút: “Có nhiều lắm.”
Triệu Tiêu ngẫm nghĩ một lát: “Có được dẫn người thân theo không vậy?”
Editor: Preiya
Triệu Tiêu bắt đầu bắt chước những nữ sinh khác, để một quyển sách đang mở trước mặt mình, sau đó cúi đầu đọc sách, lúc đọc thỉnh thoảng sẽ ngước mắt nhìn lên xem bộ phim đang chiếu cái gì, loại mâu thuẫn kỳ lạ này khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được một sợ kích thích khác thường.
Bên tai cô chợt truyền tới giọng cười đầy châm chọc của Cố Nhất Minh: “Làm bộ làm tịch.”
Triêu Tiêu tức giận trừng cậu ta: “Hoặc là cậu xem phim; hai là làm bài tập, còn không thì đừng quấy rầy khi tôi đang đọc sách.”
Cố Nhất Minh hơi há hốc mồm, cậu bị vẻ mặt chính nghĩa của Triệu Tiêu chặn họng, sau đó cong khóe miệng rồi buông lỏng tay ra, gằn từng tiếng: “Được thôi, tôi không làm phiền cậu đọc sách nữa đâu.”
Triệu Tiêu thầm đánh giá Cố Nhất Minh, hất hất cằm lên: “Chắc cậu sẽ không giận tôi đâu nhỉ?”
Cố Nhất Minh nghiêng đầu nhìn Triệu Tiêu: “Tôi có cần phải…” Lúc mở miệng nói chuyện, Triệu Tiêu đã quay đầu đi: “Vậy là tốt rồi.”
Giống như đánh vào bông gòn, ngọn lửa trong lòng của Cố Nhất Minh đang cháy hừng hực, nhưng làm thế nào cũng không bộc phát ra được, thật là nghẹn chết cậu rồi.
Học sinh năm nhất sau khi trải qua lễ rửa tội bằng bộ phim giáo dục giới tính kia, buổi tự học kết thúc thì liền bàn tán rôm rả, dọc đường đi đều nghe thấy tiếng nói chuyện ríu rít.
Triệu Tiêu kéo tay Tống Cẩn, cô rất muốn thảo luận với anh về đề tài sốt dẻo này, nhưng Hoàng Thượng không hề chủ động mở miệng nên cô cũng không dám nói gì, do dự một lúc, cô mới hỏi Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, anh có làm bài tập trong buổi tự học hôm nay không?”
Tống Cẩn khẽ thở dài một cái rồi cúi đầu hỏi cô: “Xem hết toàn bộ rồi sao?”
“Cái gì cơ? Hoàng Thượng muốn nói tới bộ phim đó ư…” Triệu Tiêu xấu hổ cúi đầu: “Nô tỳ vậy mà lại đi xem cái loại này, đúng là mắc cỡ chết người mà.”
Tống Cẩn lạnh lùng liếc Triệu Tiêu một cái, nhưng lại thở dài: “Thật ra có đôi lúc trẫm lại thấy em giống như một hòn đá cứng đầu không hiểu chuyện, nhưng mà trẫm đã sai rồi.”
Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn, cười nói: “Nô tỳ còn thông minh hơn hòn đá nhiều.”
Tống Cẩn nhìn cô rồi ném lại một câu: “Ngược lại thì có, hòn đá còn thông minh và hiểu chuyện hơn em nhiều.”
Triệu Tiêu cúi đầu: “Hoàng Thượng, Người lại trêu chọc nữa rồi.”
Tống Cẩn lại lắc đầu rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Buổi tối, sau khi đã tắt đèn, Triệu Tiêu nằm trên giường nhỏ của ký túc xá mà cứ trằn trọc mãi.
Hòn đá còn thông minh hơn cô sao? Qủa thực là chuyện vô căn cứ, anh cứ đi tìm một hòn đá thông mình hơn cô rồi mang tới đây đi.
Đáng tiếc là những lời này Triệu Tiêu chỉ có thể giấu ở trong lòng chứ không dám vặn hỏi Tống Cẩn, anh mới giống hòn đá, cả nhà anh đều là hòn đá, vừa thối tha lại vừa cứng ngắc!
Nghĩ như vậy xong, Triệu Tiêu liền đưa tay lên sờ cổ mình, nếu như có người nào ở Đại Kỳ mà nghe được thì cô chắc chắn sẽ mất đầu, Triệu Tiêu lật người lại nhìn về phía ánh trăng trong vắt mà lạnh lùng kia, nỗi sầu biệt xứ lại dâng lên, không biết giờ cha đang ở Đại Kỳ có khỏe không nhỉ?
Đã tới kỳ kiểm tra, sau khi làm xong hai môn đầu tiên, Triệu Tiêu liền chạy đến chỗ quầy văn phòng phẩm dưới lầu để mua bút, lúc đang chọn hàng thì đằng sau chợt truyền tiếng giọng nói không được tính là quen thuộc: “Hi.”
Triệu Tiêu quay đầu lại, Tẩn Tử Lâm duyên dáng yêu kiều đang bước đến trước mặt cô rồi dùng dáng vẻ hiền lành thục nữ cùng cô nói chuyện phiếm: “Hai môn đầu tiên cậu thi thế nào rồi, đề thi lần này rất đơn giản, chắc cậu sẽ không làm sai đâu nhỉ?”
Triệu Tiêu tiếp tục chọn bút, cô chọn hai cây bút có màu lam nhạt xen lẫn với trắng, sau đó chọn thêm một cây bút màu đen nữa rồi đi tới quầy tính tiền, Tần Tử Lâm lại mở miệng: “Có phải cậu không làm bài được phải không, thật ra thì không sao đâu, chỉ là kiểm tra thôi mà, cũng không phải là thi tốt nghiệp trung học, không thi đậu đại học thì đúng là toi đời rồi, cậu nói có đúng không…”
Triệu Tiêu nhận lấy tiền lẻ thối lại từ người chủ quầy, sau đó nhìn chằm chằm vào Tần Tử Lâm: “Vui lòng tránh đường cho.”
Lúc cô chạy một mạch tới phòng thi để đưa bút cho Tống Cẩn, trong lòng đã nghĩ thầm rằng nhất định là Tần Tử Lâm không có xem qua quyển sách “ kế để đối phó với đàn ông” rồi, quyển sách này có nói, chỉ có loại phụ nữ ngu ngốc mới đi tìm tình địch để ra tay mà thôi.
Tuy Triệu Tiêu không có cảm giác thành tựu gì khi đứng trước mặt Cố Ấu Dung, nhưng khi đối diện với Tần Tử Lâm thì cảm giác này lại vô cùng mãnh liệt, giống hệt như thủy triều.
Tống Cẩn nhận lấy bút trong tay cô với vẻ mặt bình thản, sau đó anh cũng hỏi một câu giống hệt như Tần Tử Lâm đã hỏi: “Kiểm tra thế nào rồi?”
Triệu Tiêu làm dấu tay “OK” với Tống Cẩn.
Tống Cẩn giận đến tái mặt: “Rốt cuộc thì như thế nào rồi?”
Triệu Tiêu thì thầm mở miệng: “Dù sao thì câu nào làm được em cũng đã làm hết, cái nào viết được thì cũng viết cả rồi.”
Môn cuối cùng là môn vật lý, Triệu Tiêu hoàn toàn không hề hiểu môn học này, lúc bắt đầu thi, Cố Nhất Minh đã cướp lấy cây bút mới mua trong tay Triệu Tiêu, sau đó cậu ta nháy mắt với cô: “Đợi lát nữa tôi sẽ ném đáp án cho cậu.”
Triệu Tiêu từ từ rút tay về, kinh ngạc mở miệng: “Tôi không thèm tin lời của cậu nữa đâu.”
Cố Nhất Minh nhìn Triệu Tiêu bẳng vẻ mặt thành khẩn: “Tin tôi đi.”
Trong quá trình kiểm tra, quả nhiên là Cố Nhất Minh đã ném một cục giấy cho Triệu Tiêu thật, Triệu Tiêu cảnh giác nhìn giám thị, thừa dịp bà ta không chú ý bên này liền mở ra, kết quả là bên trong có viết đáp án ABCD, trừ đáp án ra thì còn có bài viết nữa.
Triệu Tiêu vò tờ giấy lại rồi viết một mạch như thần.
Bởi vì có đáp án của Cố Nhất Minh nên thành tích bài thi môn Vật Lý làn này của Triệu Tiêu đã đạt được điểm số gần đến mức trung bình- điểm.
Bài kiểm tra được phát ra, Triệu Tiêu so sánh bài thi của mình và bài thi của Cố Nhất Minh rồi chỉ vào chỗ bài làm bị đánh dấu sai: “Vì sao chỗ này cậu làm đúng mà tôi lại làm sai? Còn chỗ này, chỗ này, chỗ này nữa…”
Cố Nhất Minh hết chịu nổi bèn nhìn cô: “Tôi làm vậy cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, nếu như cậu làm đúng hoàn toàn thì giáo viên sẽ tin cậu % hay sao?”
Triệu Tiêu nở nụ cười: “Cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Cố Nhất Minh chậm rãi mở miệng: “Có phải lần này cậu nên mời tôi ăn cái gì đó không?”
Vì bài kiểm tra tiếp theo, lần này nhất định phải trả lễ mới được, Triệu Tiêu bèn hỏi Cố Nhất Minh: “Cậu muốn uống nước ngọt vị gì?”
Cố Nhất Minh có chút ghét bỏ nói: “Lại là nước ngọt nữa sao?”
Triệu Tiêu cụp mắt xuống: “Tôi không có nhiều tiền tiêu vặt lắm…”
Cố Nhất Minh gắng gượng gật đầu một cái: “Được rồi, mau đi mua một chai đi, tôi đang khát nước lắm đây này.”
Về sau, mỗi lần có bài kiểm tra là Cố Nhất Minh sẽ luôn rộng rãi chiếu cố tới cô, cho nên thành tích của Triệu Tiêu mỗi ngày một tốt lên, điều này khiến cho Tống Cẩn luôn đa nghi sẽ không thể bỏ qua mà đi chất vấn cô: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Công phu giả ngốc của Triêu cũng được nâng cao không ít, cô liền chớp chớp mắt: “Hoàng Thượng, vẻ mặt này của Người chính là không tin tưởng nô tỳ, điều này thật sự làm tim nô tỳ bị tổn thương đó.”
Tống Cẩn xoa nhẹ mi tâm: “Tiêu Nhi à, gian lận là không tốt.”
Triệu Tiêu quay sang nhìn thẳng vào mắt của Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, Người không chỉ nghi ngờ thành tích của em mà còn nghi ngờ luôn cả nhân phẩm của em, Người có biết em đau lòng đến thế nào không?”
Tống Cẩn: “………”
Qua tháng mười một, thời tiết ngày càng trở nên lạnh hơn, lúc trở về trường học mẹ Triệu đã nhét một cái áo lông vào trong ba lô của cô: “Trời lạnh lắm, con nhớ mặc vào đấy nhé.”
Triệu Tiêu gật đầu.
Mẹ Triệu lại hỏi: “Tiền sinh hoạt phí tháng này đủ không?”
Triệu Tiêu liền ôm lấy thắt lưng của mẹ Triệu: “Nếu mẹ cho con thêm một chút nữ thì cũng không thành vấn đề.”
Mẹ Triệu một bên đẩy Triệu Tiêu ra, một bên rút đồng trong ví da ra đưa cho cô: “Mua ít những thứ đồ ăn vặt không có dinh dưỡng kia lại.”
Triệu Tiêu gật gật đầu: “Đã lâu lắm rồi con còn chưa ăn vặt.”
Tới chỗ này được hơn ba năm, trong lòng Triệu Tiêu đã xem mẹ Triệu như mẹ ruột của chính mình, lúc ở Đại Kỳ cô đã mất mẹ từ sớm, tuy mẹ kế đối xử với cô cũng không tệ nhưng vì cô là con của chính thất nên bà ta cũng không yêu thương cô như con gái ruột của mình.
Triệu Tiêu lại ôm chầm lấy mẹ Triệu, nói những câu sến sẩm: “Cảm ơn mẹ, con sẽ cố gắng học tập thật tốt.”
Đúng là lúc này Triệu Tiêu học tập rất chăm chỉ, Cố Nhất Minh bèn mở miệng hỏi cô: “Triệu Tiêu, cậu bị cái gì kích động à?”
Triệu Tiêu tức giận, hỏi ngược lại Cố Nhất Minh: “Cứ học tập chăm chỉ là bị kích động à, vậy còn cậu thì sao, cậu học giỏi như vậy có phải do bị bệnh thần kinh không?”
Cố Nhất Minh mỉm cười: “Mồm miệng lanh lợi như vậy mà sao đầu óc lại không được như thế nhỉ?”
Đột nhiên Triệu Tiêu nhớ lại câu nói tảng đá gì đó mà Tống Cẩn dùng để mắng cô, liền hung hăng trừng Cố Nhất Minh: “Đầu óc ai không dùng được hả, ngược lại tôi cảm thấy cậu thật ngốc nghếch giống hệt như một hòn đá vậy, ngay cả hòn đá còn hiểu chuyện hơn cậu nhiều.”
Cố Nhất Minh bị Triệu Tiêu mắng ngược thì vô cùng sửng sốt, buổi tối trở về ký túc xá, lúc đi tắm cậu túm lấy một cậu bạn rồi hỏi: “Hỏi cậu một chút nha, nếu như một nữ sinh mắng cậu là hòn đá thì điều này nghĩ là sao vậy?”
Cậu nam sinh kia đang muốn đi toilet gấp, ngẫm nghĩ một lát rồi ném đại một cái đáp án ra: “Đương nhiên là chửi cậu không hiểu phong tình rồi, giống với ma quỷ bị đóng trên cọc gỗ ấy…”
Cố Nhất Minh cười rộ lên: “Làm sao có thể được?”
Tuy nói vậy nhưng ngày hôm sau ánh mắt Cố Nhất Minh nhìn Triệu Tiêu có chút bất thường, lúc nghỉ giữa tiết cậu liền chạy đi mua một gói kẹo trái cây mà cô thích.
Lúc Triệu Tiêu nhận lấy gói kẹo trong tay cậu, không nhịn được bèn mở miệng hỏi: “Sao cậu lại đối xử tốt với tôi như thế, nếu như không có việc gì muốn nhờ tôi thì tôi không nhận đâu.”
Cố Nhất Minh lúng túng nhìn Triệu Tiêu: “Còn dám nói tôi giống hòn đá à, ngược lại tôi cảm thấy so với tôi thì cậu còn giống hơn ấy chứ.”
Cố Nhất Minh không phải Tống Cẩn, nếu bị mắng thì không dám cãi, Triệu Tiêu vội vàng cãi lại: “Cậu mới là hòn đá, cả nhà cậu đều là hòn đá hết.”
Thời tiết càng ngày càng trở nên lạnh hơn, những nữ sinh đều yêu thích kiểu tóc xõa, nhưng trường cao trung chỉ cho phép duỗi tóc, Mộ Thanh bèn rủ Triệu Tiêu đi duỗi tóc, Triệu Tiêu nhìn mái tóc vừa đẹp vừa thẳng của một bạn gái trong lớp, cô cũng có chút động lòng.
Trước khi Triệu Tiêu đi uốn tóc, cô đã hỏi Tống Cẩn trước: “Hoàng Thượng, anh nói xem nếu như em đi duỗi tóc thì sẽ ra như thế nào nhỉ?”
Tống Cẩn nhíu mày: “Duỗi tóc là cái gì vậy?”
Triệu Tiêu nghĩ rằng tiền của Tống Cẩn còn nhiều hơn cô rất nhiều, huống chi cô lại là phi tử của anh, anh vốn nên bao nuôi cô mới phải, Triệu Tiêu thầm lựa chọn từ ngữ rồi nói với Tống Cẩn: “Các nữ sinh trong ban đều đi duỗi, nhưng em thì chưa…”
Tống Cẩn ngước mắt lên: “Muốn bao nhiêu tiền?”
Triệu Tiêu liền giơ hai ngón tay ra với anh.
Tống Cẩn rút ví da ra nhưng lại phát hiện bên trong đã hết tiền mặt, bất đắc dĩ mở miệng: “Đợi lát nữa trẫm đi tới chỗ ATM rút hai trăm cho em.”
Triệu Tiêu xấu hổ cúi đầu: “Hoàng Thượng, có phải nô tỳ đã ăn xài quá nhiều rồi không?”
Nhìn thấy Triệu Tiêu như vậy, Tống Cẩn cũng không nỡ nói lời trách cứ, anh chỉ cảm thán thở dài: “Chỉ cần đừng lãng phí là được rồi.”