Lúc Triệu Tiêu nói những lời này, trong lòng cô cũng không nghĩ cái gì khác, thậm chí còn thân thiết kéo tay Tống Cẩn vào bên trong áo mình: “Đặt tay ở đây này, ấm lắm đó.”
Triệu Tiêu mặc ba lớp quần áo, áo khoác ở bên ngoài, lớp trong cùng là nội y giữ ấm siêu tốt in hình gấu Bắc Cực, ở giữa là áo len lông cừu, cô nắm tay Tống Cẩn luồn qua hai lớp quần áo đến lớp áo lông, lúc đặt tay anh xong còn hỏi: “Có phải ấm hơn rồi không?”
Tống Cẩn không hề nhúc nhích thân thể, sau đó sẽ khẽ gật đầu: “Đúng là ấm thật.” Nhưng đây vẫn chưa phải là vị trí ấm áp nhất đâu.
Triệu Tiêu lại dò tay mình vào áo của Tống Cẩn, lúc cô đặt tay trên lớp áo lót giữ ấm của anh, theo thói quen sẽ chà xát một chút, vừa làm vừa không quên nhắc lại câu nói của giáo viên Vật Lý: “Thầy có nói, cái này gọi là ma sát sẽ sinh ra nhiệt độ.”
Ma sát tạo ra nhiệt độ thật sự là “sinh ra” nhiệt độ.
Rốt cuộc Tống Cẩn đã không nhịn được nữa, anh bèn mở miệng hỏi: “Tiêu Nhi, em đang quyến rũ trẫm đấy à?”
Đôi tay đang chà xát của cô đặt phía sau lưng anh rốt cuộc đã ngừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước nhìn Tống Cẩn hơi hồng hồng, cô nhìn thấy bên trong đôi mắt của anh là ngọn núi lửa đang phun trào, liền sốt ruột nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ thật sự chỉ đang ma sát để làm cho ấm lên thôi mà….Nô tỳ chỉ muốn Người được ấm hơn một chút thôi..”
“Trẫm không lạnh.” Ngược lại, anh còn đang rất nóng đây.
Tống Cẩn đem hai tay đặt sau lưng Triệu Tiêu rồi ôm cô chặt hơn một chút: “Còn em thì sao, còn lạnh không?”
“Không lạnh nữa.” Triệu Tiêu lắc đầu, bởi vì câu nói “quyến rũ” kia của anh mà đôi bàn tay đang đặt bên trong quần áo của Tống Cẩn rốt cuộc đã chịu an phận rồi.
Nhưng mà ngược lại với cô, Tống Cẩn bắt đầu không đứng yên nữa, đôi tay đang đặt bên trong quần áo cô bắt đầu di chuyển ngày càng cao hơn trong vô thức, sau đó hai bàn tay đều đặt trước ngực cô, nói cho chính xác là đặt ở hai bên ngực, chính là đặt ở vị trí giữa nách và ngực.
“Thật ra nơi này mới chính là chỗ ấm áp nhất.” Tống Cẩn cảm thán nói.
Triệu Tiêu nhìn vẻ mặt bình thản của Tống Cẩn, ngập ngừng mở miệng: “Hoàng Thượng, có phải Người đang quyến rũ nô tỳ không vậy?”
“Không phải quyến rũ, mà là trêu ghẹo.” Tống Cẩn nhẹ nhàng phun một luồng khí nóng ra trên mặt cô, bình thản trả lời bằng giọng điệu lười biếng, nhưng anh vẫn vươn hai ngón tay ra đè trên nơi mềm mại nhất của cô, vừa đè lại vừa nắn, nhẹ nặng luân phiên.
Triệu Tiêu nhìn sắc mặt Tống Cẩn đang biến hóa, nghĩ thầm rằng có thể làm chuyện thân mật thế này một cách quang minh chính đại cũng chỉ có bậc Đế Vương mới làm được thôi.
Cách một lớp nội y giữa ấm không dày không mỏng, bàn tay của Tống Cẩn càng tiếp sát nơi mềm mại của cô hơn, sau đó dừng lại ở điểm giữa, hai bàn tay liền bao trùm toàn bộ: “Mặc yếm vẫn tốt hơn.” Nói xong, anh lại nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó lại thổi một luồng khí nóng vào tai của Triệu Tiêu: “So le giống lá rau hạnh vậy, bên trái to hơn bên phải.”
Nhất thời cả khuôn mặt Triệu Tiêu liền bốc cháy, cô vùi mặt trên vai Tống Cẩn: “Hoàng Thượng thật là xấu, lại còn nói nô tỳ là rau hạnh.”
Tống Cẩn nhắm mắt lại, cũng không nói thêm gì nữa.
“Bùm…”
Đột nhiên trên đầu có tiêng vang thật lớn, trên bầu trời có vô số những ánh sáng nhấp nháy màu hồng, rực rỡ sáng lạn, khu nhà bọn họ đang ở cũng bắt đầu bắn pháo hoa, Triệu Tiêu rời khỏi đùi Tống Cẩn, vô cùng hưng phấn ngửa đầu lên, tựa người vào lan can của ban công để xem pháo hoa, Tống Cẩn buông hai bàn tay ra, máu nóng trong người anh còn chưa tan hết, nhưng cũng đành bất đắc dĩ đứng lên khỏi ghế mây, đến bên cạnh Triệu Tiêu.
Triệu Tiêu nghiêng đầu qua, cười sáng lạn với Tống Cẩn.
Tống Cẩn cũng quay sang rồi ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên trời, nụ cười của cô còn đẹp hơn và động lòng người hơn cả pháo hoa nữa.
Trả qua kỳ nghỉ đông này, Triệu Tiêu đã tải hết tất cả các trò chơi vào máy di động, mặc khác cô còn một thú vui yêu thích trong dịp này, đó chính là chụp hình tự sướng, sau đó có một ngày Triệu Tiêu đột nhiên phát hiện ra trong máy điện thoại của Tống Cẩn có lưu hình chụp của cô, cô bèn chỉ vào tấm ảnh hỏi Tống Cẩn, anh liếc mắt nhìn tấm ảnh chụp, trả lời: “Để trừ tà.”
Triệu Tiêu lqd liếc nhìn tấm hình, bộ dáng cô đang ngước mũi lên này, quả nhiên là cực kỳ thích hợp với hình tượng trừ tà.
Trong kỳ nghỉ đông, TV lại chiếu rầm rộ mẩu quảng cáo về chiếc điện thoại được nhập về từ Nam Phi, Triệu Tiêu liền có mới nới cũ, cô đã quên chiếc điện thoại mà mình luôn nhớ mãi không quên này.
Ngày 15 Tết Nguyên Tiêu, Triệu Tiêu vừa ăn bánh trôi vừa ăn bánh kem, Tống Cẩn cũng mua bánh kem đem tới tặng cho cô rồi ngồi nhìn cô chậm rãi ăn từng miếng bánh ngọt phủ kem.
Ngay trong bầu không khí ngọt ngào đó, điện thoại trong phòng khách chợt rung lên, ba Triệu đứng lên nghe điện thoại, sau đó ông nói với Triệu Tiêu đang ngồi ăn đằng kia: “Tiêu Nhi à, có bạn học gọi đến tìm con này, là cậu nam sinh trước kia gọi tới mấy lần đấy."
Mồ hôi của Triệu Tiêu tuôn ra ồ ạt như suối chảy, Tống Cẩn ngồi đối diện ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng ném ra một câu: “Sao còn không chịu đi nghe điện thoại đi?”
Triệu Tiêu liền chùi lớp kem dính trên miệng rồi đi lên phòng khách.
Cô nắm chặt ống nghe bên tai, “Alo” một tiếng, quả nhiên là giọng nói trong điện thoại là giọng của Cố Nhất Minh, một bên cậu vừa nói chuyện vừa than thở: “Triệu Tiêu, mau chạy xuống dưới ngay cho tôi.” Sau đó, cậu còn không đợi cô kịp mở miệng đã nói tiếp: “Tôi đang ở bên dưới lầu nhà cậu đây này.”
Triệu Tiêu cúp điện thoại và ngồi xuống có vẻ mất tự nhiên, nói với người đối diện đang ngồi ăn bánh ngọt: “Mẹ, con xuống dưới nhà một chuyến, có người bạn cùng lớp đến hỏi con về bài tập của kỳ nghỉ đông.”
Tống Cẩn lại nhẹ nhàng hỏi thêm một câu: “Bài tập gì mà phải gặp tận mặt để hỏi cho rõ thế?”
Triệu Tiêu đứng bất động lại như tượng trong phòng khách, đột nhiên cô cảm thấy mình đã lấy một cái lý do quá tệ, mẹ Triệu bèn ho nhẹ hai tiếng: “Đã là bạn học thì lát nữa hỏi bài xong con nhớ phải mời bạn lên nhà ăn bánh nghe chưa.”
Triệu Tiêu lqd “Dạ” một tiếng, sau đó nhìn Tống Cẩn vài lần rồi đi ra khỏi nhà.
Cố Nhất Minh thật sự đang đứng dưới lầu nhà cô, cậu mặc một chiếc áo lông màu đỏ, mang khăn quàng cổ màu đen, lúc nhìn thấy cô xuống lầu, câu đầu tiên cậu nói là: “Sao lâu thế mới xuống hả?”
Còn câu nói đầu tiên của Triệu Tiêu là: “Sao cậu lại tìm được nhà của tôi?”
Cố Nhất Minh vươn tay xoa xoa cái mũi của mình: “Trên sổ liên lạc có đấy…”
Triệu Tiêu hỏi tiếp vấn đề thứ hai: “Cậu tìm tôi có việc gì sao?”
Ngày 15 tháng giêng, tuy rằng mặt trời đã xuất hiện nhưng vẫn còn lạnh đến nỗi Triệu Tiêu phải giậm chân, Cố Nhất Minh nhìn cô vài lượt rồi mới mở miệng: “Chỗ nhà cậu cũng không tệ lắm nhỉ.”
Triệu Tiêu: “Thì ra là cậu đến xem nhà đất à?”
Cố Nhất Minh tức giận hừ một tiếng, sau đó cậu vươn tay trái đang giấu đằng sau lưng ra, trên bàn tay là một chiếc túi giấy màu hồng nhạt.
“Sinh nhật vui vẻ.” Cố Nhất Minh nhìn thấy bộ dáng sững sờ của Triệu Tiêu thì giọng điệu có phần không được tốt cho lắm, “Vui tới nỗi ngốc luôn rồi à, cầm lấy đi, quà sinh nhật đấy.”
Triệu Tiêu vẫn duy trì bộ dáng ngốc nghếch, nhưng vẫn đưa tay ra nhận lấy cái túi giấy to màu hồng nhạt trên tay Cố Nhất Minh, sau một hồi lâu, cô mới hỏi: “Bên trong là cái gì vậy?”
“Là điện thoại mạ vàng nhập từ châu Phi.” Rốt cuộc Cố Nhất Minh đã nở một nụ cười tươi rói, mặc dù bên ngoài rất lạnh, mỗi một lần nói chuyện là cậu lại thở ra khói, “Tuy không đồng ý với mắt thẩm mỹ của cậu, tuy nhiên tôi đã lựa chọn thay cậu rồi, đây là cái điện thoại đầu tiên mà tôi chọn đấy.”
Nói xong, Cố Nhất Minh đưa hai tay lên miệng rồi hà hơi để sưởi ấm và tiếp tục nói: “Tôi đã lưu số mình trong đó rồi, cũng đã nạp 1000 đồng vào tài khoản, đủ để cậu gọi cho tôi một cuộc.”
Triệu Tiêu thật ngại phải nói ra chuyện bản thân mình đã có điện thoại, cô thì thầm: “Không lẽ cậu rất dư tiền điện thoại sao?”
Đúng lúc này, không kịp đợi Cố Nhất Minh mở miệng thì có một tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, Triệu Tiêu lấy tay đè lại chiếc điện thoại trong túi, trước ánh mắt bàng hoàng của Cố Nhất Minh, rốt cuộc cô đã lấy điện thoại của mình ra, nhìn dãy số trên màn hình, là Tống Cẩn đang gọi tới.
Triệu Tiêu nhấn nút nghe, nhưng Tống Cẩn lại ngắt cuộc gọi, cô đút điện thoại vào lại trong túi, khi cô ngẩng đầu nhìn Cố Nhất Mình thì cảm thấy rằng vẻ mặt của cậu còn lạnh hơn cả thời tiết hôm nay nữa, bèn do dự nói: “Cậu muốn lên nhà ăn bánh ngọt không?”
Cố Nhất Minh lqd nghiêm mặt chất vấn: “Triệu Tiêu, cậu cảm thấy đùa với tôi vui lắm phải không?” Nói xong, cậu liền xoay người rời đi, Triệu Tiêu nhìn chiếc áo lông đỏ rực của cậu dần dần biến mất trong màn sương mù mờ mịt.
Lúc Triệu Tiêu ôm chiếc túi đựng quà tặng của Cố Nhất Minh trở về nhà thì bất ngờ gặp Tống Cẩn đang đứng đó, trên tay anh cầm chiếc di động của mình, sau đó anh dùng đầu ngón tay trượt nhẹ vài cái trên màn hình rồi giơ lên bảng thành tích trò chơi Angry bird của mình cho cô xem: Đạt điểm tuyệt đối.
Trước khi kỳ nghỉ đông, có một lần Triệu Tiêu lau bảng xong trở về chỗ ngồi, Cố Nhất Minh đột nhiên hỏi cô có đang cần thứ gì nhất không, khi đó Triệu Tiêu vẫn còn lưu luyến mãi về chiếc điện thoại di động khảm vàng và kim cương giá 999 đồng được quảng cáo trong TV kia, liền nói cho Cố Nhất Minh biết, nói xong còn cảm thán một câu: “Cái đó thật là mắc tiền, đến 999 đồng cơ đấy, mỗi ngày tôi còn đang để dành tiền đây này.”
Buổi tối, Triệu Tiêu mở túi giấy màu hồng và lấy hộp quà bên trong ra, quả nhiên là chiếc điện thoại này được nhập khẩu từ Nam Phi, còn được khảm 38 viên kim cương nữa, đúng là quảng cáo không có lừa cô mà.
Triệu Tiêu dùng chiếc điện thoại Cố Nhất Minh đưa cho cô để gọi cho cậu ta, kết quả là thật lâu sau mới nghe thấy giọng của Cố Nhất Minh: “Xin chào, tôi là Cố Nhất Minh đây, xin hỏi có chuyện gì không? Nếu không có gì thì tôi cúp máy nhé.”
Triệu Tiêu: “….”
Triệu Tiêu nghĩ là mình cũng không có chuyện gì để nói, nên định cúp máy.
Đúng lúc này, Cố Nhất Minh liền mở miệng: “Triệu Tiêu, nếu như cậu dám cúp máy thì học kỳ sau đừng mong chép bài tập của tôi nữa đấy.”
Triệu Tiêu phẫn nộ để di động bên tai: “Không phải cậu không biết tôi là ai sao?”
Học kỳ mới, Triệu Tiêu cũng không còn biện pháp để chép bài của Cố Nhất Minh được nữa, bởi vì không có để mà chép. Buổi khai giảng đầu tiên, giáo viên chủ nhiệm đã điều chỉnh chỗ ngồi, bởi vì thành tích học tập của Triệu Tiêu không được tốt cho nên cô bị chuyển đến chỗ ngồi ở vị trí cuối lớp học.
Bạn cùng bàn mới của cô là một nam sinh có bộ dạng vô cùng khỏe mạnh, mỗi lần có cuộc thi thể thao thì không ai có thể tranh mất ngôi đầu của cậu ta được.
Học sinh dốt ngồi cùng bàn với học sinh khỏe, thật là xứng đôi.
Thật ra thì Triệu Tiêu cảm thấy thành tích trong kỳ thi lần trước của mình đã được cải thiện rất nhiều, nhưng kết quả lại vẫn bị xếp vào hạng cuối nên hứng thú học tập bỗng chốc bị đả kích, làm cho cô mỗi khi ngồi trước bàn tự học thì lại ngẩng người. Cảm giác này giống như lúc còn ở Đại Kỳ, mỗi lần cô nịnh nọt Tống Cẩn thì đều bị anh trách mắng một câu, cho nên lúc về sau cô đã giảm hứng thú đối với việc làm cho Hoàng đế vui vẻ rồi.
Lúc nghỉ giữa buổi, Cố Nhất Minh thong thả đi tới trước bàn của cô rồi đưa tay ra phía sau ghế, Triệu Tiêu quay đầu lại: “Có chuyện gì sao?”
Cố Nhất Minh: “Cho mượn bút đi.”
Ngày thứ hai, Triệu Tiêu đi đến phòng học thì thấy Cố Nhất Minh đang ngồi ăn sáng bên cạnh vị trí của cô, Triệu Tiêu huých cậu ta một cái: “Sao cậu lại ngồi ở đây?”
Cố Nhất Minh lqd rút tờ khăn giấy trong hộc bàn ra chùi miệng: “Vừa nhận được kết quả kiểm tra, sống mười mấy năm mà giờ biết một bên mắt của mình bị viễn thị.”
Triệu Tiêu: “…”
Trường học tổ chức kỳ thi kiểm tra thành tích thể dục, trong đó có hạng mục đo thành tích hít đất của nam sinh và thành tích động tác Sit-Ups của nữ sinh.
Tất cả các học sinh đều phải tham dự kỳ thi này, sau đó cả ba ban cùng tổ chức kỳ thi chung một ngày, lớp của Tống Cẩn và Triệu Tiêu vừa vặn cùng chung một khối. Bởi vì chỉ có một giáo viên thể dục nên mỗi mỗi ban sẽ thi lần lượt, ban của Tống Cẩn thi trước ban của Triệu Tiêu.
Tới phiên Tống Cẩn thi hít đất, Triệu Tiêu liền chạy tới xem, lúc Tống Cẩn nhìn thấy cô thì không hề vui vẻ gì, anh nghiêm mặt nói: “Chạy tới đây làm cái gì hả?”
Triệu Tiêu ngồi xổm xuống: “Đếm thành tích cho anh.”
Đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình có thêm một người nữa, Triệu Tiêu quay đầu nhìn Cố Nhất Minh vừa đi tới, hỏi: “Cậu tới đây làm gì thế?”
Cố Nhất Minh nhếch miệng cười: “Sợ cậu đếm sai thôi mà.”
“Hoàng Thượng, làm sao Người biết ngự y đã kê thuốc gì cho nô tỳ vậy?”
Triệu Tiêu vừa nói ra những lời này, trong đầu liền ảo não và cảm thấy hối hận. Hậu cung có tam cung lục viện, không phải chỉ một mình cô mới có kinh nguyệt, nói không chừng Cố Ấu Dung cũng đau giống cô thì sao, nghĩ như vậy, Triệu Tiêu cảm thấy vô cùng căng thẳng, trong lòng vừa xấu hổ vừa hận mình tại sao lại hỏi như vậy, còn tự nhiên hổi hộp nữa chứ. Cô lại nhớ đến câu “Không biết xấu hổ” mà Tống Cẩn đã mắng mình, vậy mà cô lại nghĩ là Hoàng Thượng vì mình nên mới biết bài thuốc này, đúng là không biết xẩu hổ thật mà.
Tống Cẩn khẽ mím môi, sau đó anh xem như không có gì và đút thang thuốc vào túi quần, trả lời một cách qua loa: “Cũng không có gì, có một thời gian tự nhiên trẫm cảm thấy hứng thú với y học thôi mà.”
Triệu Tiêu ngửa đầu nhìn Tống Cẩn, sự xấu hổ đã tan biến, giờ chỉ còn lại sự kính trọng vô bờ bến của cô dành cho Hoàng Thượng. Người đàn ông này, vừa biết phân tích nguy cơ kinh tế xã hội của nơi đây, còn biết cưỡi ngựa trượt băng, ngay cả trò chơi ném chim nhỏ cũng chơi giỏi hơn cả cô nữa, thậm chí, anh còn “nghiên cứu” cả bệnh của phụ nữ, mà điều này chỉ là do anh hứng thú thôi đấy, chưa hết, anh còn thể viết ra thang thuốc, đơn thuốc này còn giống hệt thang thuốc của ngự y nữa chứ.
Triệu Tiêu càng nghĩ lại càng kích động, đây chính là một vị Hoàng đế vô cùng hoàng hảo phải không? Cô liền kéo tay Tống Cẩn, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy rất tự hào khi được làm phi tần của anh.
“Hoàng Thượng thật lợi hại.”
Tống Cẩn hơi mất tự nhiên mở miệng: “Phương thuốc này của trẫm còn cần được ngự y ở nơi này kiểm chứng lại, ở trước mặt của ngự y, em phải gọi trẫm là anh trai đấy."
Triệu Tiêu gật đầu, sau đó gọi một tiếng: “Anh trai.”
Hoàng Thượng nhanh chóng xoay mặt qua, hắng giọng nói: “Đi thôi.”
Anh trai dẫn em gái tới khám bệnh.….Đau bụng kinh, vị thầy thuốc đông y già nâng kính lão lên, nhìn đôi anh em trước mặt, hỏi đại một câu: “Ba mẹ của các cháu đâu?”
Triệu Tiêu ngẩng đầu lên, cô thấy Tống Cẩn không trả lời nên vội vàng nói: “Họ phải đi làm rồi.” Nếu như hỏi cô có điểm gì mạnh hơn Hoàng đế thì chỉ có tài năng nói dối này là mạnh nhất, chỉ là về sau này, Triệu Tiêu lại phát hiện ra thêm một điều nữa, đó là Tống Cẩn còn mạnh hơn cô nhiều, anh chính là một tên đại lừa đảo đang sống sờ sờ đây.
Vị thầy thuốc đông y nhìn thang thuốc, ông nói: “Bạch Thương, Hà Thủ Ô, Đảng Sâm, Bạch Truật, Phục Linh….phối cùng với Xuyên Khung và Bồ Hoàng sẽ có tác dụng xua đi hàn khí rất tốt.” Rồi ông lại nhìn hai người: “Thang thuốc này của các cháu ở đâu ra thế?”
Tống Cẩn bình thản nói: “Là do người lớn tuổi trong nhà truyền lại thôi ạ.”
Ra khỏi tiệm thuốc đông y, Tống Cẩn quay đầu lại nói với Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi à, chúng ta không thể mang những thứ thuốc này về lại nhà họ Tống hay nhà họ Triệu được, cũng may là tiệm thuốc này đã gói nó lại thành một túi lớn rồi, sau khi khai giảng em hãy mang nó về ký túc xá, mỗi ngày phải nấu uống đều đặn đấy.”
Triệu Tiêu chớp mắt: “Vì sao lại không thể nói cho mẹ biết vậy?”
Tống Cẩn đặt tay lên vai cô: “Tiêu Nhi, chúng ta đã làm phiền bọn họ rất nhiều rồi.”
Triệu Tiêu liền “Dạ…” một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Tống Cẩn lại kéo tay cô: “Buổi trưa nay muốn ăn cái gì nào?”
Triệu Tiêu: “Chúng ta không về nhà sao?”
Diễn đàn .
Tống Cẩn vừa nắm tay Triệu Tiêu vừa đi đến trạm xe bus: “Trẫm đã nói với bọn họ là trưa nay chúng ta sẽ không về nhà ăn cơm rồi.”
Tống Cẩn dẫn Triệu Tiêu đến một tiệm ăn nhìn có vẻ đắt tiền, bởi vì lúc trước cô đã từng có một vết xe đổ nên đã hỏi kỹ Tống Cẩn: “Lần này người nào mời khách đây?”
Tống Cẩn nghiêng mặt sang lườm cô một cái, sau đó kéo tay cô đi vào phía trong.
Triệu Tiêu vô cùng kinh ngạc, tại sao những người đến đây đều đi thành từng cặp nam nữ vậy, mãi cho đến khi ngồi xuống, cô nhìn thấy trên thực đơn đặt trên bàn ăn có viết một từ tiếng Anh là từ Love.
Có đôi khi Triệu Tiêu sẽ vô cùng hiếu học, ví dụ như bây giờ, cô đang cuốn đầu lưỡi để phát âm từ được viết trên thực đơn: “Love rest…”
Kết quả là Tống Cẩn ngồi đối diện nhìn thấy cô như thế thì lắc đầu cười, anh bèn sửa lại phát âm của cô cho đúng: “Là Love Restaurant…” Chữ “Restaurant” này được Tống Cẩn nhấn mạnh, đọc xong anh nhìn cô: “Em đọc lại đi.”
Triệu Tiêu có chút buồn bực, nhưng vẫn há miệng ra đọc: “Rest-aurant.”
“Không phải như vậy, phải nhấn trọng âm vào âm đầu mới đúng.”
Triệu Tiêu đành phải há miệng ra và đọc tiếp: “R-estaunrant.”
“Xin hỏi hai vị muốn dùng gì ạ?” Một người phục vụ đang đứng bên cạnh từ nãy giờ cố gắng nén cười, sau đó hỏi bằng giọng điệu rất thân thiết, đối với cặp đôi học sinh trung học này, cậu nghĩ thầm rằng: “Nếu như có tinh thần học tập cao như vậy thì sẽ không bị chuyện yêu sớm làm ảnh hưởng tới chuyện học tập đâu nhỉ.”
Triệu Tiêu u oán nhìn Tống Cẩn, lại bị mất mặt nữa rồi.
Tống Cẩn lqd tỏ vẻ như không có chuyện gì, anh mở thực đơn ra xem, sau đó ngẩng đầu nói với người phục vụ: “Cho hai phần thứ ăn đặc biệt, cộng thêm một ly nước ngọt có ga và một ly sữa chua.”
Xung quanh đều là những cặp đôi ngồi đắm đuối đưa tình với nhau, Triệu Tiêu quay sang nhìn con đường lớn phía trước, trên đường cũng có từng tốp tình nhân đang tay trong tay.
Tống Cẩn khẽ nhấp một ngụm sữa chua, sau đó anh ngẩng đầu nhìn Triệu Tiêu, mở miệng: “Tiêu Nhi.”
Triệu Tiêu thu hồi tầm mắt lại, cười nhìn Tống Cẩn.
Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu một lúc, anh im lặng thật lâu, rốt cuộc đã mở miệng nói: “Tiêu Nhi à, có lẽ chúng ta nên thử cách thức đối xử của những cặp tình nhân ở đây xem sao nhé?”
“Hoàng Thượng…”
“Em không cần gọi trẫm là Hoàng Thượng nữa.”
Là do Người tự xưng là trẫm đấy chứ, sao anh có thể quên nhanh thế được chứ?
Có lẽ là Tống Cẩn cũng đang nghĩ đến hành động sai lầm của mình nên cười rộ lên, anh cười ngày càng vui vẻ, sau đó đem phần thịt bò mình đã cắt xong chuyển qua cho Triệu Tiêu.
Đột nhiên Triệu Tiêu cảm thấy đề nghị này của Tống Cẩn cũng không tồi đấy chứ, cũng không biết có phải do tâm huyết dâng trào hay không mà cô liền hỏi Tống Cẩn một câu: “Hoàng Thượng, anh có chắc không đấy?”
Tống Cẩn mỉm cười: “Quân vô hí ngôn.”
Bên ngoài tiệm ăn là ánh mặt trời chói lọi lúc ban trưa, chiếu xuyên qua lớp cửa sổ bằng thủy tinh và hắt lên mặt Tống Cẩn, Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy một bên khuôn mặt anh bởi vì được ánh mặt trời rọi vào mà trở nên vàng rực, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Triệu Triêu vui vẻ đến mức cả đôi mắt cũng híp lại, cô giơ ly nước ngọt lên, có ý muốn chạm cốc cùng ly sữa chua của Tống Cẩn, lúc chạm cốc, cô còn không quên nói ra từ tiếng Anh trước mặt Tống Cẩn ưu tú: “Cheers!”
Sau khi ăn xong, lúc tính tiền Triệu Tiêu bèn nhắc nhở Tống Cẩn một câu: “Ở nơi này đều là bạn trai phải trả tiền đấy.”
Tống Cẩn không có ý kiến gì, anh không chỉ thanh toán tiền bạc không mà còn đưa hết tiền lẻ trong tay cho Triệu Tiêu: “Cầm đi mua đồ ăn vặt đi.”
Triệu Tiêu không hề khách sáo nên đã lấy hết tiền lẻ bỏ vào túi, lúc ra khỏi tiệm ăn, thừa dịp tâm trạng của Tống Cẩn đang tốt, cô liền gợi lên chuyện tờ giấy nợ đồng kia.
Tống Cẩn trầm ngâm một chút: “Như vậy đi, trẫm bớt lại cho em một chút, còn đồng thôi.”
Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, Triệu Tiêu khẽ “Ừ” một tiếng: “Cảm ơn Hoàng Thượng…”
Tống Cẩn cong cong môi trong vô thức, anh nhìn những cặp tình nhân ngọt ngào đang đi trên đường, tùy ý mở miệng hỏi: “Còn muốn đi đến chỗ nào chơi nữa không?”
Đột nhiên đáy lòng Triệu Tiêu liền sinh ra lòng cảnh giác, cô tương đối hiểu Tống Cẩn, nói không chừng đề nghị của anh lúc ở tiệm ăn chỉ là muốn thăm dò cô mà thôi, cái mà anh muốn thăm dò chính là suy nghĩ thật sự của cô, ở Đại Kỳ, anh trai cô đã từng nói rằng, vị Hoàng đế này trời sinh tính tình vô cùng đa nghi, Triệu Tiêu suy nghĩ một chút, có lẽ cô nên kiềm chế lại thôi.
Triệu Tiêu Nhi, mày phải nhớ cho kỹ rằng: Hoàng Thượng nói muốn cùng mày làm bạn ngang hàng, đó chỉ là lời nói khách khí mà thôi, mục đích là muốn thăm dò, nếu như mày thật sự kéo ghế ngồi ăn cùng cùng với Hoàng đế, chờ mày và anh ta trở lại Đại Kỳ rồi thì nhất định anh ta sẽ gán cho mày tội danh “Đại bất kính”, đến lúc đó thì biết khóc cùng ai bây giờ.
Triệu Tiêu cười hai tiếng, ngửa đầu nói với Tống Cẩn: “Người quyết định là được rồi, Hoàng Thượng đi đâu thì nô tỳ xin theo đó.”
Đột nhiên Tống Cẩn có chút hối hận, anh không nên trông cậy vào hòn đá này sẽ trở nên hiểu chuyện.
Triệu Tiêu không biết Cố Nhất Minh làm thế nào để biết được số điện thoại nhà cô, cứ ba ngày hai bữa là cậu ta lại gọi tới: “Triệu Tiêu, bài tập Ngữ Văn làm ở phần nào thế?”
“Triệu Tiêu, bài tập Toán học có tổng cộng bao nhiêu bài vậy?”
“Triệu Tiêu, tôi chắc chắn là đề Vật Lý số sáu cậu sẽ không biết làm đâu, cậu mau đem vở bài tập đến đây để tôi giảng cho.”
Bây giờ Triệu Tiêu đã có điện thoại di động rồi nên cô hơi do dự không biết có nên đem số di động của mình nói cho Cố Nhất Minh biết hay không, nhưng cô lại nghĩ đến việc điện thoại của mình lại thường xuyên bị Tống Cẩn lấy đi nên lại thôi.
Tới một ngày, rốt cuộc Triệu Tiêu nhịn không được mà hỏi Cố Nhất Minh một câu: “Có phải nhà cậu dư tiền điện thoại nhiều lắm phải không?”
Sau đó quả nhiên là Cố Nhất Minh không gọi tới nữa.
Đêm trừ tịch- đêm , ánh đèn thắp sáng rực rỡ, đèn lồng đỏ treo cao, Tống Cẩn cầm bút lông để viết hai câu đối cho nhà mình, nhưng có một điều anh hơi phiền, đó là anh không thích loại mực tàu ở nơi này, Triệu Tiêu không thể làm gì khác hơn là đành phải ngồi một bên mài nghiên mực cho anh.
Anh hạ bút xuống viết hai tấm câu đối, một bên là “Tuổi tuổi năm phong thêm mỹ mãn, mọi nhà hạnh phúc khánh đoàn viên”, một tấm khác là “Sơn sơn thủy thủy nơi chốn họa, từng nhà hàng năm phong.”
Cả hai câu đối này là hai câu đối xuân thường gặp, Tống Cẩn viết rất đẹp, chữ của anh như rồng bay phượng múa, khoảng cách giữa các hàng chữ rất đều nhau, Triệu Tiêu ngồi xem Tống Cẩn luyện bút ở nơi này, quả nhiên là chữ viết của anh giống hệt như chữ viết lúc còn ở Đại Kỳ vậy.
Có lẽ chuyện cô và anh tới nơi này không phải là chuyện trùng hợp.
Tống Cẩn lqd viết xong hai câu đối nhưng vẫn chưa đặt bút lông xuống, anh lại mở một tờ giấy chuyên để viết thư pháp khác ra rồi tiếp tục viết, Triệu Tiêu đọc to từng chữ trên giấy lên, một hàng chữ to hiện ra: “Giang sơn thiên cổ tú, quốc đạt đến đại trị năm.”
Ở Đại Kỳ cũng có Tết, mỗi khi đến đêm trừ tịch-đêm thì tiếng pháo đinh tai nhức óc sẽ vang lên, Tống Cẩn đặc biệt thích đêm - vào đêm hôm đó sẽ có một buổi tiệc cho mời tất cả các phi tần trong hậu cung đến dự, điều tiếc nuối duy nhất ở bữa tiệc này chính là Triệu Tiêu không hề thấy một thứ gì đáng giá trong buổi tối hôm đó cả.
Đêm trờ tịch ở nơi này- đêm , Triệu Tiêu thích nhất là xem TV, nhưng ba Triệu và mẹ Triệu lại không hài lòng, lúc cô đang xem vô cùng vui vẻ thì họ liền cảm thán: “Không có cái gì khác để xem à, đúng là một năm mà cũng như cả năm mà.” Nói xong, ba mẹ Triệu lại muốn đi tìm ba mẹ Tống để đánh mạt chược, trước khi ra cửa, Triệu Tiêu gọi bọn họ một tiếng, mẹ Triệu liền liếc mắt nhìn ba Triệu: “Con gái cưng của anh lại nhắc anh đưa tiền mừng tuổi cho nó kìa.”
Triệu Tiêu cúi đầu xuống, cô không có ý này mà, cô chỉ muốn hỏi khi nào thì bọn họ sẽ trở về thôi.
Ba Triệu cười ha ha hai tiếng: “Thiếu chút nữa thì quên mất.” Nói xong, ông lấy hai bao lì xì trong túi ra đưa cho Triệu Tiêu: “Phải cố gắng học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước, biết chưa?”
Mỗi khi đến Tết lại càng thêm nhớ nhà, đợi khi ba Triệu và mẹ Triệu đánh mạt chược với ba mẹ Tống và trở về nhà ngủ xong, Triệu Tiêu nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, bầu trời của đêm Tết càng về sáng thì lại càng náo nhiệt, cô ngước nhìn pháo hoa đầy trời, trong lòng không khỏi ghen tỵ.
“Thế nào, muốn trở về rồi sao?” Một giọng nói quen thuộc theo gió đêm truyền đến, Triệu Tiêu quay đầu sang thì thấy Tống Cẩn đang đứng trên ban công nhà anh.
Triệu Tiêu không trả lời, cô nói sang chuyện khác: “Người cũng không ngủ được à?”
Tống Cẩn khẽ gật đầu, anh nhìn sang chỗ cô một lát rồi trèo từ ban công của nhà Tống sang ban công của nhà họ Triệu.
Lúc Tống Cẩn trèo, Triệu Tiêu luôn lo lắng nhìn Tống Cẩn, sợ anh xảy ra chuyện gì bất trắc, mãi đến khi Tống Cẩn tiếp đất an toàn rồi đứng vỗ vỗ vào quần áo, Triệu Tiêu mới phát hiện ra thêm một kỹ năng khác của anh: Trèo tường.
Mẹ Triệu rất thích trồng các loại hoa cỏ nên trên ban công của nhà họ Triệu tràn ngập những loại hoa cỏ khác nhau, giữa các chậu hoa có đặt một cái ghế dựa bằng mây đan.
Tiếng chuông báo hiệu trời vừa rạng sáng đã vang lên, Tống Cẩn ôm lấy Triệu Tiêu và hôn lên môi cô, trên đỉnh đầu họ là pháo hoa rực sáng, trên ban công tràn ngập ánh sáng đỏ của đèn lồng, cộng thêm màu vàng của đèn quả quýt đã nhuộm màu bóng đêm thành một tầng vàng nhạt.
Ngày tốt cảnh đẹp, nhưng đáng tiếc là trên ban công lại không đủ ấm, hôn một lát, Triệu Tiêu liền thò tay vào bên trong áo lông của Tống Cẩn để sưởi ấm, sau đó cô chủ động hôn lên cằm của anh, tốt bụng đề nghị: “Hoàng Thượng, Người cũng duỗi tay vào trong quần áo của nô tỳ đi, sẽ ấm lắm đó.”