Quán trà đạo Di Nhị ở quảng trường Thế Kỷ là nơi vô cùng cổ kính, trước cửa có đặt một cái lư hương bằng đồng, có đế được làm từ gỗ, được chạm khắc họa họa tiết hoa lê tinh xảo, bên trong quán mùi thơm bay nghi ngút, khiến cho tâm trí của người ta tràn ngập mùi hương hoa nhài.
Triệu Tiêu ngồi ngay ngắn trước một chiếc bàn nhỏ bốn chân hình vuông, bàn tay nắm chặt lại đặt trên chiếc túi nhỏ đặt lên bắp đùi, cô nghiêng đầu nhìn sang Tống Cẩn đang ngồi bên cạnh mình, anh đang thong thả ngắm chiếc bình trà, chén trà, khay trà.. Bộ dáng của anh hiện giờ vô cùng nhàn nhã, lại vừa trầm tư, anh liếc nhìn cô một cái, sau đó đưa chén trà xanh đến trước mặt cô, bình thản mở miệng: “Vừa nãy trẫm mới uống thử, mùi vị cũng không tệ lắm.”
Bên trong chiếc chén sứ nhỏ là hai ba lá trà màu xanh nhạt đang nổi lơ lửng, khí nóng màu trắng không ngừng tràn từ bên trong ra, Triệu Tiêu nhìn chén trà rồi lại nhìn ngoài cửa, cô hỏi Tống Cẩn: “Sao Cố Nhất Minh còn chưa tới vậy nhỉ?”
Tống Cẩn chậm rãi trả lời cô lại một câu: “Làm sao trẫm biết được?”
Triệu Tiêu lại khẽ thở dài, cô cúi đầu nhìn chiếc túi nhỏ trên đầu gối mình, bên trong có một xấp tiền mặt rất dày, khiến cho cái bao trở nên căng phồng cả lên, cô nhẹ nhàng sờ nó một chút rồi quay đầu nhìn Tống Cẩn, đề nghị: “Hoàng Thượng, đợi khi Cố Nhất Minh tới thì Người hãy tránh mặt một lát, có được không?”
Dường như Tống Cẩn không nghe thấy, anh tiếp tục rót trà, một lát sau, anh mới nghiêng đầu qua, nói: “Tránh mặt một lát sao? Tiêu Nhi và bạn học Cố nói gì mà trẫm không được phép nghe thế?”
Nhất thời Triệu Tiêu cũng không nghĩ ra một cái lý do gì, cô bưng chén trà Tống Cẩn đưa cho mình lên nhấp một ngụm, kết quả là không cẩn thận nên bị nóng phỏng miệng, đúng lúc này, bên trái cô truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Tống Cẩn: “Trẫm quên nói cho em là trà này hơi nóng một chút.”
Triệu Tiêu che miệng, u oán nhìn Tống Cẩn.
“Bị phỏng thật rồi sao?” Tống Cẩn có chút nghi ngờ nhìn miệng Triệu Tiêu, sau đó nói, “Há miệng ra cho trẫm xem nào.”
Triệu Tiêu thè lưỡi ra cho Tống Cẩn xem, quả nhiên là bị phỏng đến nỗi đỏ bừng, anh khẽ mấp máy môi: “Đáng đời!”
Triệu Tiêu: “…”
Tống Cẩn im lặng nhìn cô một lát, sau đó anh dời tầm mắt đến chỗ bóng người đang đi vào phòng bao, mở miệng: “Đến rồi.”
“Cái gì đến rồi?” Nhất thời Triệu Tiêu phản ứng không kịp, cô ngẩng đầu lên thì thấy quả nhiên là Cố Nhất Minh đã đến rồi, cậu đứng ở chỗ cánh cửa gỗ có khắc hoa đang mở ra, hình như là đang tìm kiếm gì đó, hôm nay cậu mặc bộ quần áo kiểu nhà binh màu xanh, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại, sau đó cậu bước chân dài đến ngồi xuống đối diện Triệu Tiêu, tương đối lạnh lùng mở miệng: “Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cố Nhất Minh lqd nói “cậu” mà không phải là “các cậu”, tận lực bỏ qua sự tồn tại của Tống Cẩn.
Tống Cẩn hắng giọng, anh mở miệng trước: “Lần trước cậu có đề cập đến chuyến du lịch nước ngoài, Tiêu Nhi thiếu tiền cậu lâu như vậy, giờ đã đến lúc trả lại rồi.”
Anh ngừng lại một lát, “Mặc khác, tôi cũng có đối chiếu với lãi suất của ngân hàng, bởi vì tiền không có nhiều lắm nên mong cậu bỏ qua cho.”
Nếu như bộ dáng vừa nãy của Cố Nhất Minh chính là bất cần thì bây giờ đã khác hẳn, lời này của Tống Cẩn là có ý gì, ý của cậu ta là cậu đang đòi nợ cậu ta từ lúc trước rồi sao?
Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh, chẳng lẽ trước đây cậu ta thật sự đã tìm Tống Cẩn để đòi nợ thật sao?
Ánh mắt của Cố Nhất Minh chuyển từ Triệu Tiêu sang Tống Cẩn, vẻ mặt của cậu hiện giờ chính là: “Cậu có ý gì?”
Tống Cản nhìn Triệu Tiêu, ý là bảo cô đem tiền ra.
Triệu Tiêu có chút mất mát, cô để bao tiền lên bàn, sau đó lấy từ bên trong ra một túi tiền thật dày rồi đưa nó cho Cố Nhất Minh: “Nhất Minh, tiền này trả lại cho cậu, trong này tổng cộng là…”
Cố Nhất Minh nghiêng người, hai tay ôm ngực, lưng tựa vào ghế gỗ lim, sau đó cậu nhìn thẳng vào Triệu Tiêu: “Cho nên mục đích của cậu hôm nay chính là tìm tôi để trả tiền sao?”
Triệu Tiêu do dự một lát, sau đó gật đầu.
Cố Nhất Minh nhếch môi rồi nhận lấy tiền từ trong tay cô, lật qua lật lại, bình thản nói: “Tiêu Nhi, cậu đã khiến tôi tổn thương thật rồi.”
Triệu Tiêu đang muốn mở miệng thì bị Tống Cẩn giành trước: “Không đủ à?”
“Đủ! Đủ! Đủ!” Cố Nhất Minh nói ba từ “Đủ”, cậu nở một nụ cười mỉa mai, rồi lại nhìn Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi, cậu nói xem chúng ta đã biết nhau bấy lâu nay như vậy, thì tình cảm giữa chúng ta đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?”
Triệu Tiêu không trả lời được, bèn gắt lên: “Nhất Minh, tôi không có ý đó.”
Cố Nhất Minh nhìn lướt qua mớ tiền giấy màu hồng tươi: “Ý của cậu là muốn làm nhục tôi sao?”
“Cậu hiểu lầm rồi.” Tống Cẩn trả lời thay Triệu Tiêu, “Tình bạn dĩ nhiên là vô giá rồi, nhưng có điều anh em bạn bè còn tính toán với nhau, bạn học Cố không cần phải suy nghĩ sâu xa như thế đâu.”
Triệu Tiêu ngồi bên cạnh cũng vội vàng gật đầu: “Nhất Minh, ý của tôi chính là như vậy đấy.”
Cố Nhất Minh liền cười lạnh, cậu cầm lấy xấp tiền trên bàn và mở miệng nói: “Cậu đã cố ý đưa tiền cho tôi như thế này thì sao tôi lại không nhận cho được chứ, tôi sẽ thành toàn cho cậu ngay đây.” Sau đó, cậu bỏ tiền vào trong túi áo.
Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh, cô ngập ngừng: “Nếu như cậu không muốn lấy thì cũng không cần phải…”
Cố Nhất Minh khẽ cừơi ra tiếng: “Tiêu Tiêu, cậu thật sự không hiểu ý của tôi rồi.”
“Đúng là Tiêu Nhi hơi ngốc nghếch, nhưng trong tình bạn cô ấy rất chân thành.” Tống Cẩn lqd cũng mỉm cười, anh nhìn Cố Nhất Minh rồi nói vài lời sâu xa: “Cậu cần gì phải khiến Triệu Tiêu khó xử chứ?”
Cố Nhất Minh không nói thêm gì nữa, cậu nhếch môi lên, sau đó nói “Tạm biệt” rồi xoay người đi ra khỏi phòng bao.
Lúc ngồi trên xe Tống Cẩn trở về, Triệu Tiêu vẫn không hề mở miệng nói chuyện.
Triệu Tiêu không nói gì, trong lòng cô bây giờ đang rất khó chịu, cô bèn lén lút quay sang một bên, chùi sạch nước mắt, sau đó bình thản mở miệng: “Em chỉ đang nghĩ là tối nay sẽ ăn cái gì thôi.”
“Tiêu Nhi thật sự không biết cách nói dối trẫm.” Tống Cẩn bày ra dáng vẻ anh luôn hiểu em đang nghĩ cái gì, lại tiếp tục nói: “Không cần suy nghĩ nhiều, duyên phận của tình bạn luôn tan hợp hợp tan, không thể cưỡng cầu được đâu.”
Triệu Tiêu vẫn im lặng, không hề mở miệng nói chuyện như trước.
Tống Cẩn thấy cô như thế thì giảm tốc độ xe lại, nói: “Nếu như Tiêu Nhi biết vì sao hôm nay Cố Nhất Minh lại nổi giận đến như vậy thì sau này em càng phải giữ một khoảng cách nhất định với cậu ta, dù sao em cũng là phụ nữ có chồng rồi.”
Triệu Tiêu: “…”
Rõ ràng là giọng nói của Tống Cẩn không hề nặng nề, nhưng lại giống như từng tảng đá một ghim trong lòng Triệu Tiêu, có chút đau, lại nặng nề, hơn nữa còn rất khó chịu.
Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu, anh ngừng lại một lát, giọng điệu cũng mềm đi đôi chút: “Thật ra Tiêu Nhi cũng không cần khó chịu như vậy, trẫm cũng không có ý trách em.”
Triệu Tiêu xoay mặt đi, cô không phải vì thế mà mới khó chịu không chịu nổi.
Triệu Tiêu khó chịu vỏn vẹn trong hai ngày, thật ra cô rất muốn gọi điện thoại cho Cố Nhất Minh rồi thẳng thắn nói chuyện cho rõ ràng, nhưng mỗi lần điện thoại thông là cô lại ngắt, cứ như vậy liên tục bảy tám lần.
Nếu như Cố Nhất Minh vẫn muốn tiếp tục làm bạn với cô thì cô chắc chắn cậu vẫn là bạn của mình, còn nếu như cậu không muốn, nếu cô cứ miễn cưỡng cậu thì cậu sẽ càng chán ghét cô, giống như Tống Cẩn đã nói, duyên phận hợp rồi tan, miễn cưỡng không tốt.
Quả thật là sau đó mọi chuyện cũng không được như ý muốn, Cố Nhất Minh dường như không muốn làm bạn với cô nữa rồi.
Bởi vì vào ngày thứ ba, Cố Nhất Minh đã nhắn cho cô một tin nhắn: Tiêu Nhi, chúng ta hãy xem như là chưa từng quen biết nhau đi nhé.
Đối với cái tin nhắn này, Triệu Tiêu đã làm ổ trong chăn khóc suốt nửa ngày, trong lòng bị bao phủ bởi mây đen dày đặc, đè nặng đến nỗi cô không thở nổi.
Thật ra, cô không muốn mất đi người bạn thân Cố Nhất Minh lqd này, nhưng những lời nói ngày đó của Tống Cẩn, ý ngầm trong đó chính là: Tiêu Nhi, em không thể tiếp tục ích kỷ như vậy nữa đâu.
Sau đó Triệu Tiêu tiếp tục khó chịu hết mấy ngày, nhưng người hai mươi mấy tuổi, cho dù có khó chịu nhưng cũng không thể than thở suốt ngày, chỉ là có lúc cảm thấy ăn cơm không còn ngon miệng, đối với đồ ăn mà mình thích cũng chẳng còn thấy ngon nữa, lúc cô trở về phòng, nhìn thấy những món quà tặng của Cố Nhất Minh đưa cho mình, trong lòng lại càng không có cảm xúc nào.
Một thời gian sau, Triệu Tiêu đóng gói tất cả những món quà của Cố Nhất Minh đưa cho mình thật tốt, sau đó đem chúng bỏ chúng vào một chiếc tủ, không phải là cô nhắm mắt làm ngơ, mà là cô sợ mình không cẩn thận lại làm hư chúng, như vậy thì sẽ không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu nữa rồi.
Lúc dùng băng dính niêm phong chiếc thùng giấy lại, đột nhiên Triệu Tiêu lại nghĩ đến một vấn đề, đó là không biết Cố Nhất Minh sẽ xử lý những ký ức mà cô và cậu đã từng có, cô thật sự rất hy vọng rằng cậu sẽ không vứt bỏ chúng, tuy rằng có khả năng là cô đã trở thành một đoạn ký ức làm cậu không vui.
Có đôi khi việc mất một người bạn tốt còn đau khổ hơn cả việc mất đi người yêu, bởi vì một tin nhắn của Cố Nhất Minh mà Triệu Tiêu đã khó chịu hết mấy ngày, vừa đúng lúc thời tiết mấy hôm nay cũng không tốt, mưa dầm mưa dề, ngay cả cuồn giấy trong ký túc xá còn ướt sũng chứ đừng nói đến tâm tình.
Tâm trạng của Triệu Tiêu đã tốt hơn một chút, bởi vì Tống Cẩn đã tặng cho cô một chiếc giường sưởi điện, thời tiết lúc này rất ẩm ướt, lúc cô chui vào chiếc chăn ấm nóng rừng rực liền cảm thấy ấm áp vô cùng.
Triệu Tiêu bèn nói tiếng cảm ơn vô cùng xúc động với Tống Cẩn.
Kết quả là Tống Cẩn hừ một tiếng: “Vừa đúng lúc mua một tặng một, hơn nữa còn đưa tới cho em rồi.”
Triệu Tiêu tiếp tục lôi kéo tay anh: “Thật sự cảm ơn Hoàng Thượng.”
Tống Cẩn thở dài một hơi, sau đó hỏi Triệu Tiêu: “Trong phiếu cơm vẫn còn tiền đấy chứ?”
Triệu Tiêu gật đầu.
Tống Cẩn: “Tối nay ăn cơm trong căn tin trường em đi.”
Trước kia mỗi ngày dường như Triệu Tiêu đều gặp Cố Nhất Minh, nhưng bây giờ cô đã không nhìn thấy cậu nữa, nhóm bạn cùng phòng hỏi cô cậu như thế nào rồi,cô bèn trả lời rằng chắc là cậu rất bận.
Đúng là Cố Nhất Minh đang rất bận rộn, cậu yêu đương vội vàng, nếu như lần đầu tiên kết giao của nam và nữ được gọi là mối tình đầu thì mối tình đầu của Cố Nhất Minh chính là hoa khôi của ban cậu, nhưng mối tình đầu của cậu chỉ kéo dài được có 38 ngày, con số này được tính từ lúc quen nhau đến lúc chia tay, bởi vì bạn gái mối tình đầu đã chất vấn cậu: “Cố Nhất Minh, anh có biết là chúng ta chỉ mới ở bên nhau được 38 ngày thôi không?”
“Không phải đã hơn một tháng rồi sao?” Cố Nhất Minh suy nghĩ một lát: “Nếu như em không thích con số 38 này thì ngày mai chúng ta liền chia tay đi.”
Sau khi Cố Nhất Minh tiễn đưa mối tình đầu, không bao lâu sau, cậu tiếp tục triển khai mối tình thứ hai, lần yêu đương thứ hai này hình thành trong một buổi tụ tập, là do bên phía cô gái chủ động yêu cầu kết giao, cậu nghĩ rằng mối tình đầu quý giá cũng không có, liền chạy theo hướng bình nứt không sợ bể, nhanh chóng đáp ứng, lúc này được coi là tình chị em, bạn gái lớn hơn cậu hai tuổi, nhưng mối tình chị em này kết giao chưa được 10 ngày thì đã chấm dứt.
Nguyên nhân là bởi vì vị bán gái lớn hơn hai tuổi của Cố Nhất Minh mặc một chiếc váy có hoạt tiết hình da báo, bởi vì hổi nhỏ cậu đã từng bị mèo cắn, cho nên rất ghét các loại họa tiết có hình da báo da hổ, chiếc váy da báo này của cô bạn gái của cậu vừa vặn chạm trúng ngay bãi mìn.
Cố Nhất Minh rất ghét mèo hoa, nhưng cậu không ghét mèo trắng, nhưng lại thích loại mèo trắng có màu lông trắng thuần khiết, không bị lai tạp bởi bất kỳ màu sắc nào khác.
Trong nhà Cố Nhất Minh có nuôi một con mèo trằng nhỏ, nó có đôi mắt to tròn ướt sũng, mỗi khi cậu làm tổ trên sô pha là con mèo này sẽ nằm yên tĩnh trong lòng cậu, im lặng nghe cậu nói.
Cố Nhất Minh cảm thấy con mèo trắng này cực kỳ giống Triệu Tiêu, vốn là cậu định tặng nó làm quà sinh nhật cho cô vào năm nay, nhưng xem ra cậu phải tiếp tục nuôi dưỡng nó rồi.
Cậu miễn cưỡng tựa người vào sô pha, xách con mèo nhỏ từ trên đùi lên rồi mở miệng: “Tiểu Tiêu, tao chỉ có một mình mày thôi.”
Spoil: Khi Triệu Tiêu nhìn thấy Cố Nhất Minh, tâm trạng của cô vẫn còn hơi kích động một chút, bèn cong môi chào hỏi với cậu: “Nhất Minh.”
Kết quả là Cố Nhất Minh chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi nhẹ nhàng ôm bạn gái rời đi.
Editor: Preiya
“You are my first crush…”
“Cho tới bây giờ đều là em.”
Triệu Tiêu có chút không thể tin được, cô ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn, dưới ánh sao trời, đôi mắt cô còn sáng lấp lánh hơn các vì sao trên đỉnh đầu, giống như những viên kim cương hoa lệ.
Gió đêm ngày càng mạnh, Tống Cẩn thay Triệu Tiêu vén những sợi tóc đã bị gió đêm thổi loạn, sau đó anh ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta về trước đi.”
Bầu không khí rất tuyệt, giọng điệu khi nói chuyện cũng đã thay đổi. Triệu Tiêu cảm thấy lòng bàn tay mình đã đổ đầy mồ hôi, trong lòng lại càng vui mừng, cô cũng không biết mình đang vui vì cái gì nữa, nhưng thật sự rất vui, cho tới bây giờ, cô vẫn cực kỳ thích nghe “Lời ngon tiếng ngọt” của Tống Cẩn, mặc dù lúc nói những lời này, bộ dáng của anh rất hung dữ, nhưng thật sự dễ nghe vô cùng.
Triệu Tiêu cảm thấy bản thân mình cũng nên làm chút gì đó, nếu không thì sẽ phụ lòng hoàng ân mất, cũng phụ lòng luôn cả đêm trắng sáng ngời đêm nay nữa. Suy nghĩ xong, cô mạo muội đặt tay lên cánh tay Tống Cẩn, sau đó ngửa đầu kiễng mũi chân hôn lên môi anh.
Thời gian trước, mỗi lần Tống Cẩn giám sát cô viết từ đơn tiếng Anh, nếu như cô viết đúng thì anh sẽ thưởng cho cô một nụ hôn, nếu như cô viết sai thì anh sẽ phạt cô phải hôn mình, cứ như vậy mà phát huy hình thức huấn luyện vừa kết hợp học tập vừa kết hợp tán tỉnh, Triệu Tiêu không chỉ tiến bộ về phương diện Anh văn mà còn về cả phương diện kỹ thuật hôn môi cũng phát triển vượt bậc. Lúc hôn nhau, cô còn biết liếm, hút, mút.. rành rọt kỹ xảo, hơn nữa còn có thể kéo dài thời gian hôn nhau, trước kia cô và Tống Cẩn chỉ hôn môi vài phút là cô phải rời khỏi môi anh để hít thở không khí, bây giờ cô không chỉ có thể biết điều chỉnh hơi thở, còn có thể vừa hôn môi vừa làm chuyện khác.
Ví dụ như vào tuần trước, cô và Tống Cẩn lqd ngồi trên sô pha cùng xem một bộ phim cẩu huyết, nhưng hai người lại hôn nhau đến tận khi bộ phim kết thúc, nhưng thời lượng quảng cáo trong phim cẩu huyết lại đặc biệt nhiều, cho nên tổng thời gian chiếu phim còn được cộng thêm phút quảng cáo, tức là họ hôn nhau hơn một giờ đồng hồ mà không cần hít thở.
Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu đang nhón chân vô cùng vất vả, anh đặt tay lên mông cô, dùng một tay đẩy người cô lên tựa vào người mình.
Triệu Tiêu thuần thục vắt hai chân lên lưng Tống Cẩn, rồi cô uốn đầu lưỡi lên vẽ vòng tròn trong miệng anh, một vòng rồi lại một vòng.
Tống Cẩn đáp lại nụ hôn của Triệu Tiêu, sau đó anh đặt cô lên bệ cửa sổ, ánh trăng trêu ngươi, đôi mắt trong suốt của anh lóe sáng, anh dùng môi lau đi chất lỏng chảy xuống nơi khóe môi cô, rồi dùng lại duỗi đầu lưỡi ra liếm hết, Triệu Tiêu bèn thừa dịp quấn lấy đầu lưỡi anh.
Đầu lưỡi đẩy đi rồi đẩy lại, thật sự có chút nhàm chán, nhưng cảnh vui thì người vui, cho dù có làm chuyện nhàm chán đi nữa thì đối luận theo tính cách của Tống Cẩn mà nói, anh vẫn sẽ dằn lòng lại và tiếp tục làm, hơn nữa cảm giác cũng rất tốt, nếu dùng cách thì nói của nơi này thì chính là rất high!
Lúc Tống Cẩn đưa Triệu Tiêu đến trước cửa trường học, anh đột nhiên nói câu: “Bây giờ trở về sẽ quấy rầy đến bạn cùng phòng của em, như vậy không tốt.”
Triệu Tiêu cảm thấy Tống Cẩn nói rất có lý, bèn gật đầu, quay sang hỏi anh: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Ở đây có một loại văn hóa gọi là đi thuê phòng, Tống Cẩn quay đầu xe lại và dẫn Triệu Tiêu đến một khách sạn trong nội thành.
Có một số việc, chỉ biết là càng ngày càng ăn ý, giống như kỹ thuật hôn môi của Triệu Tiêu càng lúc càng nhuần nhuyễn.
Hiện tại, Triệu Tiêu có thể thành thạo đem nhét tiểu Hoàng đế vào trong túi nhỏ rồi.
Lúc mặc áo mưa cho tiểu Hoàng đế, Triệu Tiêu hỏi Tống Cẩn: “Như vậy có thoải mái hơn không?”
Sau đó Tống Cẩn lại hỏi Triệu Tiêu: “Em thì sao, có cảm thấy khác gì so với lúc trước không?”
Triệu Tiêu: “Thật ra em đã quên cảm giác lúc trước là cái gì rồi.”
Tống Cẩn: “…” Thật ra anh nên sớm nghĩ tới mới đúng chứ.
Sau khi kết thúc, cả hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm, chiếc chăn bị đè xuống dưới hai chân, chỉ tiếc là chân của Triệu Tiêu chỉ dài đến cẳng chân của Tống Cẩn.
“Hoàng Thượng cao bao nhiêu?” Triệu Tiêu ghé vào trong ngực Tống Cẩn, hỏi.
Tống Cẩn suy nghĩ một chút: “Hồi cấp ba trẫm có kiểm tra sức khỏe và chiều cao một lần, lúc đó cao hơn m.”
Lúc Tống Cẩn còn học cấp chung lớp với Cố Nhất Minh, bởi vì các phương diện của hai người đều rất giống nhau, cho nên người này thường bị mang ra so sánh với người kia, tuy rằng Tống Cẩn không hề để ý tới chuyện này, nhưng lần kiểm tra chiều cao và sức khỏe đó, anh cố ý mang thật nhiều đôi vớ để cao hơn Cố Nhất Minh một gang tay.
Nhớ lại chuyện này, Tống Cẩn cười rộ lên, sau đó anh đè Triệu Tiêu xuống bên dưới mình, nhẹ nhàng mở miệng: “Tiêu Nhi hỏi chuyện này để làm gì?”
Triệu Tiêu: “Bởi vì Cố Nhất Minh nói Người không cao đến m…”
Tống Cẩn có chút tức giận, anh vỗ mông Triệu Tiêu một cái: “Toàn nói vô căn cứ thôi.” Thật ra càng tức giận, anh càng cảm thấy cô và Cố Nhất Minh rất giống nhau, huống chi đối phương còn đang trong tình trạng hổ rình mồi.
Tống Cẩn lqd đặt tay sau lưng Triệu Tiêu, nghĩ một lát rồi nói: “Tiêu Nhi, Cố Nhất Minh cũng có bạn gái rồi, em sẽ bị ghen tỵ đó biết chưa? Trẫm biết hai người là bạn tốt, trẫm rất tin tưởng em, nhưng bạn gái của Cố Nhất Minh sẽ không hiểu được điều đó đâu.”
Lời của Tống Cẩn vừa hào phóng vừa có lý, Triệu Tiêu khẽ “Dạ một tiếng,có chút phiền muộn nhéo nhéo viên thịt trên người anh.
Tống Cẩn đè lại tay cô: “Hơi đau.”
Triệu Tiêu ngước mắt nhìn anh: “Hoàng Thượng…”
Tống Cẩn: “Nói…”
Triệu Tiêu: “Em còn thiếu Cố Nhất Minh rất nhiều tiền…”
Trong lòng Tống Cẩn đã đoán được số tiền này cô thiếu khi nào, nhưng anh lại giả vờ như không biết gì cả: “Tiền gì? Sao Tiêu Nhi lại thiếu tiền Cố Nhất Minh?”
Triệu Tiêu khẽ thì thầm hết mọi chuyện về chuyến du lịch xuất ngoại hồi cấp ba cho anh nghe.
Đúng là chuyến du lịch xuất ngoại này khiến cho trong lòng Tống Cẩn không thoải mái, nhưng đây là lỗi của anh, là do anh đã đưa cho Cố Nhất Minh một cơ hội tốt như vậy, anh vuốt tóc Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi tổng cộng đã thiếu bao nhiêu tiền?”
Triệu Tiêu xấu hổ viết ra con số vào lòng bàn tay Tống Cẩn: “Đại khái là bao nhiêu đây.”
Tống Cẩn cúi đầu thở dài một hơi: “Còn thiếu chuyện gì nữa không?”
Triệu Tiêu vội vàng lắc đầu: “Không có…”
Tống Cẩn đặt tay lên gáy cô: “Ngày khác trẫm sẽ giúp em trả nợ.”
Triệu Tiêu sờ sờ ngực Tống Cẩn, khẽ nói: “Đồ của em chính là của Hoàng Thượng…”
“Ý của Tiêu Nhi là em thiếu trẫm cũng không sao, đúng vậy không?” Tống Cẩn lại thở dài một hơi, sau đó mở miệng: “Ngày mai trẫm phải đi trả nợ cho bản thân mình thôi.”
Tống Cẩn nhân cơ hội giáo dục: “Về sau Tiêu Nhi không được như vậy nữa, có đôi khi mình vay tiền người ta tức là phải trả món nợ ân tình đấy, biết chưa?”
Triệu Tiêu nặng nề gật đầu: “Biết rồi.”
Tống Cẩn: “Đã nhớ kỹ chưa đấy?”
Triệu Tiêu lại gật đầu: “Nhớ kỹ rồi.”
“Ngoan.” Người đàn ông đã ăn uống no đủ thì rất dễ bị thuyết phục, nhất là Tống Cẩn, anh còn dịu dàng nhéo má cô một cái: “Ngày mai em hẹn Cố Nhất Minh đi, trẫm và em cùng mang tiền đi trả cho cậu ta.”
Ngày hôm sau, Tống Cẩn để Triệu Tiêu gọi điện thoại cho Cố Nhất Minh, còn mình thì đứng xem, anh nắm chặt chiếc thẻ ATM trong tay, còn vỗ vào nó hai lần.
Triệu Tiêu nói với Cố Nhất Minh: “Nhất Minh, chúng ta gặp nhau đi.”
Cố Nhất Minh vừa mới bắt đầu còn ra vẻ: “Tiêu Tiêu, gần đây tôi hơi bận một chút.”
Triệu Tiêu: “Tôi có chuyện muốn nói…”
Sau đó Cố Nhất Minh không còn ra giá nữa: “Vậy thì quán trà đạo Di Nhị ở chỗ quảng trường Thế Kỷ nhé, tôi sẽ chờ cậu ở đó..”
Triệu Tiêu đặt điện thoại xuống rồi nhìn Tống Cẩn: “Đã gọi xong rồi.”
Tống Cẩn lqd hài lòng gật đầu, sau đó anh ôm eo Triệu Tiêu cùng nhau rời khỏi khách sạn, lúc rời đi còn quay đầu nhìn lại chiếc ga giường đã nhăn nhúm thành một mớ hỗn độn, anh dùng sức ôm chặt lấy cô vào lòng mình, thật ra thì cảm giác cũng không tệ lắm.
“Hoàng Thượng, chúng ta đi đâu đây?” Triệu Tiêu ngồi lên xe Tống Cẩn, cô không biết rõ đường đi cho lắm, bèn mở miệng hỏi anh.
Tống Cẩn vừa lái xe vừa trả lời cô: “Trước khi trả tiền thì phải đi lấy tiền đã chứ.”
Hôm nay Cố Nhất Minh rất vui, trước khi ra cửa cậu còn cạo râu cho thật sạch, vừa nhìn gương cạo vừa hát, kết quả bởi vì cạo quá kỹ nên đã không cẩn thận để lại một vết xước nhỏ.
Trước khi ra khỏi cửa. Cố Nhất Minh sờ sờ vết thương, lúc cậu ra khỏi xe, theo bản năng lại nhìn vào gương soi một chút, đối với bản thân mình trong gương, cậu thật sự nghĩ là mắt nhìn của Triệu Tiêu không hề tốt một chút nào.
Thật ra cảm giác cố chấp khi thích một người chính là như vậy, nếu như người đó không xem trọng bản thân mình thì sẽ oán trách mắt nhìn của cô ấy không tốt, cũng không thể oán trách mắt nhìn của bản thân có vấn đề.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Preiya
Quán trà đạo Di Nhị ở quảng trường Thế Kỷ là nơi vô cùng cổ kính, trước cửa có đặt một cái lư hương bằng đồng, có đế được làm từ gỗ, được chạm khắc họa họa tiết hoa lê tinh xảo, bên trong quán mùi thơm bay nghi ngút, khiến cho tâm trí của người ta tràn ngập mùi hương hoa nhài.
Triệu Tiêu ngồi ngay ngắn trước một chiếc bàn nhỏ bốn chân hình vuông, bàn tay nắm chặt lại đặt trên chiếc túi nhỏ đặt lên bắp đùi, cô nghiêng đầu nhìn sang Tống Cẩn đang ngồi bên cạnh mình, anh đang thong thả ngắm chiếc bình trà, chén trà, khay trà.. Bộ dáng của anh hiện giờ vô cùng nhàn nhã, lại vừa trầm tư, anh liếc nhìn cô một cái, sau đó đưa chén trà xanh đến trước mặt cô, bình thản mở miệng: “Vừa nãy trẫm mới uống thử, mùi vị cũng không tệ lắm.”
Bên trong chiếc chén sứ nhỏ là hai ba lá trà màu xanh nhạt đang nổi lơ lửng, khí nóng màu trắng không ngừng tràn từ bên trong ra, Triệu Tiêu nhìn chén trà rồi lại nhìn ngoài cửa, cô hỏi Tống Cẩn: “Sao Cố Nhất Minh còn chưa tới vậy nhỉ?”
Tống Cẩn chậm rãi trả lời cô lại một câu: “Làm sao trẫm biết được?”
Triệu Tiêu lại khẽ thở dài, cô cúi đầu nhìn chiếc túi nhỏ trên đầu gối mình, bên trong có một xấp tiền mặt rất dày, khiến cho cái bao trở nên căng phồng cả lên, cô nhẹ nhàng sờ nó một chút rồi quay đầu nhìn Tống Cẩn, đề nghị: “Hoàng Thượng, đợi khi Cố Nhất Minh tới thì Người hãy tránh mặt một lát, có được không?”
Dường như Tống Cẩn không nghe thấy, anh tiếp tục rót trà, một lát sau, anh mới nghiêng đầu qua, nói: “Tránh mặt một lát sao? Tiêu Nhi và bạn học Cố nói gì mà trẫm không được phép nghe thế?”
Nhất thời Triệu Tiêu cũng không nghĩ ra một cái lý do gì, cô bưng chén trà Tống Cẩn đưa cho mình lên nhấp một ngụm, kết quả là không cẩn thận nên bị nóng phỏng miệng, đúng lúc này, bên trái cô truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Tống Cẩn: “Trẫm quên nói cho em là trà này hơi nóng một chút.”
Triệu Tiêu che miệng, u oán nhìn Tống Cẩn.
“Bị phỏng thật rồi sao?” Tống Cẩn có chút nghi ngờ nhìn miệng Triệu Tiêu, sau đó nói, “Há miệng ra cho trẫm xem nào.”
Triệu Tiêu thè lưỡi ra cho Tống Cẩn xem, quả nhiên là bị phỏng đến nỗi đỏ bừng, anh khẽ mấp máy môi: “Đáng đời!”
Triệu Tiêu: “…”
Tống Cẩn im lặng nhìn cô một lát, sau đó anh dời tầm mắt đến chỗ bóng người đang đi vào phòng bao, mở miệng: “Đến rồi.”
“Cái gì đến rồi?” Nhất thời Triệu Tiêu phản ứng không kịp, cô ngẩng đầu lên thì thấy quả nhiên là Cố Nhất Minh đã đến rồi, cậu đứng ở chỗ cánh cửa gỗ có khắc hoa đang mở ra, hình như là đang tìm kiếm gì đó, hôm nay cậu mặc bộ quần áo kiểu nhà binh màu xanh, đôi lông mày rậm khẽ nhíu lại, sau đó cậu bước chân dài đến ngồi xuống đối diện Triệu Tiêu, tương đối lạnh lùng mở miệng: “Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
Cố Nhất Minh lqd nói “cậu” mà không phải là “các cậu”, tận lực bỏ qua sự tồn tại của Tống Cẩn.
Tống Cẩn hắng giọng, anh mở miệng trước: “Lần trước cậu có đề cập đến chuyến du lịch nước ngoài, Tiêu Nhi thiếu tiền cậu lâu như vậy, giờ đã đến lúc trả lại rồi.”
Anh ngừng lại một lát, “Mặc khác, tôi cũng có đối chiếu với lãi suất của ngân hàng, bởi vì tiền không có nhiều lắm nên mong cậu bỏ qua cho.”
Nếu như bộ dáng vừa nãy của Cố Nhất Minh chính là bất cần thì bây giờ đã khác hẳn, lời này của Tống Cẩn là có ý gì, ý của cậu ta là cậu đang đòi nợ cậu ta từ lúc trước rồi sao?
Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh, chẳng lẽ trước đây cậu ta thật sự đã tìm Tống Cẩn để đòi nợ thật sao?
Ánh mắt của Cố Nhất Minh chuyển từ Triệu Tiêu sang Tống Cẩn, vẻ mặt của cậu hiện giờ chính là: “Cậu có ý gì?”
Tống Cản nhìn Triệu Tiêu, ý là bảo cô đem tiền ra.
Triệu Tiêu có chút mất mát, cô để bao tiền lên bàn, sau đó lấy từ bên trong ra một túi tiền thật dày rồi đưa nó cho Cố Nhất Minh: “Nhất Minh, tiền này trả lại cho cậu, trong này tổng cộng là…”
Cố Nhất Minh nghiêng người, hai tay ôm ngực, lưng tựa vào ghế gỗ lim, sau đó cậu nhìn thẳng vào Triệu Tiêu: “Cho nên mục đích của cậu hôm nay chính là tìm tôi để trả tiền sao?”
Triệu Tiêu do dự một lát, sau đó gật đầu.
Cố Nhất Minh nhếch môi rồi nhận lấy tiền từ trong tay cô, lật qua lật lại, bình thản nói: “Tiêu Nhi, cậu đã khiến tôi tổn thương thật rồi.”
Triệu Tiêu đang muốn mở miệng thì bị Tống Cẩn giành trước: “Không đủ à?”
“Đủ! Đủ! Đủ!” Cố Nhất Minh nói ba từ “Đủ”, cậu nở một nụ cười mỉa mai, rồi lại nhìn Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi, cậu nói xem chúng ta đã biết nhau bấy lâu nay như vậy, thì tình cảm giữa chúng ta đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?”
Triệu Tiêu không trả lời được, bèn gắt lên: “Nhất Minh, tôi không có ý đó.”
Cố Nhất Minh nhìn lướt qua mớ tiền giấy màu hồng tươi: “Ý của cậu là muốn làm nhục tôi sao?”
“Cậu hiểu lầm rồi.” Tống Cẩn trả lời thay Triệu Tiêu, “Tình bạn dĩ nhiên là vô giá rồi, nhưng có điều anh em bạn bè còn tính toán với nhau, bạn học Cố không cần phải suy nghĩ sâu xa như thế đâu.”
Triệu Tiêu ngồi bên cạnh cũng vội vàng gật đầu: “Nhất Minh, ý của tôi chính là như vậy đấy.”
Cố Nhất Minh liền cười lạnh, cậu cầm lấy xấp tiền trên bàn và mở miệng nói: “Cậu đã cố ý đưa tiền cho tôi như thế này thì sao tôi lại không nhận cho được chứ, tôi sẽ thành toàn cho cậu ngay đây.” Sau đó, cậu bỏ tiền vào trong túi áo.
Triệu Tiêu nhìn Cố Nhất Minh, cô ngập ngừng: “Nếu như cậu không muốn lấy thì cũng không cần phải…”
Cố Nhất Minh khẽ cừơi ra tiếng: “Tiêu Tiêu, cậu thật sự không hiểu ý của tôi rồi.”
“Đúng là Tiêu Nhi hơi ngốc nghếch, nhưng trong tình bạn cô ấy rất chân thành.” Tống Cẩn lqd cũng mỉm cười, anh nhìn Cố Nhất Minh rồi nói vài lời sâu xa: “Cậu cần gì phải khiến Triệu Tiêu khó xử chứ?”
Cố Nhất Minh không nói thêm gì nữa, cậu nhếch môi lên, sau đó nói “Tạm biệt” rồi xoay người đi ra khỏi phòng bao.
Lúc ngồi trên xe Tống Cẩn trở về, Triệu Tiêu vẫn không hề mở miệng nói chuyện.
Triệu Tiêu không nói gì, trong lòng cô bây giờ đang rất khó chịu, cô bèn lén lút quay sang một bên, chùi sạch nước mắt, sau đó bình thản mở miệng: “Em chỉ đang nghĩ là tối nay sẽ ăn cái gì thôi.”
“Tiêu Nhi thật sự không biết cách nói dối trẫm.” Tống Cẩn bày ra dáng vẻ anh luôn hiểu em đang nghĩ cái gì, lại tiếp tục nói: “Không cần suy nghĩ nhiều, duyên phận của tình bạn luôn tan hợp hợp tan, không thể cưỡng cầu được đâu.”
Triệu Tiêu vẫn im lặng, không hề mở miệng nói chuyện như trước.
Tống Cẩn thấy cô như thế thì giảm tốc độ xe lại, nói: “Nếu như Tiêu Nhi biết vì sao hôm nay Cố Nhất Minh lại nổi giận đến như vậy thì sau này em càng phải giữ một khoảng cách nhất định với cậu ta, dù sao em cũng là phụ nữ có chồng rồi.”
Triệu Tiêu: “…”
Rõ ràng là giọng nói của Tống Cẩn không hề nặng nề, nhưng lại giống như từng tảng đá một ghim trong lòng Triệu Tiêu, có chút đau, lại nặng nề, hơn nữa còn rất khó chịu.
Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu, anh ngừng lại một lát, giọng điệu cũng mềm đi đôi chút: “Thật ra Tiêu Nhi cũng không cần khó chịu như vậy, trẫm cũng không có ý trách em.”
Triệu Tiêu xoay mặt đi, cô không phải vì thế mà mới khó chịu không chịu nổi.
Triệu Tiêu khó chịu vỏn vẹn trong hai ngày, thật ra cô rất muốn gọi điện thoại cho Cố Nhất Minh rồi thẳng thắn nói chuyện cho rõ ràng, nhưng mỗi lần điện thoại thông là cô lại ngắt, cứ như vậy liên tục bảy tám lần.
Nếu như Cố Nhất Minh vẫn muốn tiếp tục làm bạn với cô thì cô chắc chắn cậu vẫn là bạn của mình, còn nếu như cậu không muốn, nếu cô cứ miễn cưỡng cậu thì cậu sẽ càng chán ghét cô, giống như Tống Cẩn đã nói, duyên phận hợp rồi tan, miễn cưỡng không tốt.
Quả thật là sau đó mọi chuyện cũng không được như ý muốn, Cố Nhất Minh dường như không muốn làm bạn với cô nữa rồi.
Bởi vì vào ngày thứ ba, Cố Nhất Minh đã nhắn cho cô một tin nhắn: Tiêu Nhi, chúng ta hãy xem như là chưa từng quen biết nhau đi nhé.
Đối với cái tin nhắn này, Triệu Tiêu đã làm ổ trong chăn khóc suốt nửa ngày, trong lòng bị bao phủ bởi mây đen dày đặc, đè nặng đến nỗi cô không thở nổi.
Thật ra, cô không muốn mất đi người bạn thân Cố Nhất Minh lqd này, nhưng những lời nói ngày đó của Tống Cẩn, ý ngầm trong đó chính là: Tiêu Nhi, em không thể tiếp tục ích kỷ như vậy nữa đâu.
Sau đó Triệu Tiêu tiếp tục khó chịu hết mấy ngày, nhưng người hai mươi mấy tuổi, cho dù có khó chịu nhưng cũng không thể than thở suốt ngày, chỉ là có lúc cảm thấy ăn cơm không còn ngon miệng, đối với đồ ăn mà mình thích cũng chẳng còn thấy ngon nữa, lúc cô trở về phòng, nhìn thấy những món quà tặng của Cố Nhất Minh đưa cho mình, trong lòng lại càng không có cảm xúc nào.
Một thời gian sau, Triệu Tiêu đóng gói tất cả những món quà của Cố Nhất Minh đưa cho mình thật tốt, sau đó đem chúng bỏ chúng vào một chiếc tủ, không phải là cô nhắm mắt làm ngơ, mà là cô sợ mình không cẩn thận lại làm hư chúng, như vậy thì sẽ không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu nữa rồi.
Lúc dùng băng dính niêm phong chiếc thùng giấy lại, đột nhiên Triệu Tiêu lại nghĩ đến một vấn đề, đó là không biết Cố Nhất Minh sẽ xử lý những ký ức mà cô và cậu đã từng có, cô thật sự rất hy vọng rằng cậu sẽ không vứt bỏ chúng, tuy rằng có khả năng là cô đã trở thành một đoạn ký ức làm cậu không vui.
Có đôi khi việc mất một người bạn tốt còn đau khổ hơn cả việc mất đi người yêu, bởi vì một tin nhắn của Cố Nhất Minh mà Triệu Tiêu đã khó chịu hết mấy ngày, vừa đúng lúc thời tiết mấy hôm nay cũng không tốt, mưa dầm mưa dề, ngay cả cuồn giấy trong ký túc xá còn ướt sũng chứ đừng nói đến tâm tình.
Tâm trạng của Triệu Tiêu đã tốt hơn một chút, bởi vì Tống Cẩn đã tặng cho cô một chiếc giường sưởi điện, thời tiết lúc này rất ẩm ướt, lúc cô chui vào chiếc chăn ấm nóng rừng rực liền cảm thấy ấm áp vô cùng.
Triệu Tiêu bèn nói tiếng cảm ơn vô cùng xúc động với Tống Cẩn.
Kết quả là Tống Cẩn hừ một tiếng: “Vừa đúng lúc mua một tặng một, hơn nữa còn đưa tới cho em rồi.”
Triệu Tiêu tiếp tục lôi kéo tay anh: “Thật sự cảm ơn Hoàng Thượng.”
Tống Cẩn thở dài một hơi, sau đó hỏi Triệu Tiêu: “Trong phiếu cơm vẫn còn tiền đấy chứ?”
Triệu Tiêu gật đầu.
Tống Cẩn: “Tối nay ăn cơm trong căn tin trường em đi.”
Trước kia mỗi ngày dường như Triệu Tiêu đều gặp Cố Nhất Minh, nhưng bây giờ cô đã không nhìn thấy cậu nữa, nhóm bạn cùng phòng hỏi cô cậu như thế nào rồi,cô bèn trả lời rằng chắc là cậu rất bận.
Đúng là Cố Nhất Minh đang rất bận rộn, cậu yêu đương vội vàng, nếu như lần đầu tiên kết giao của nam và nữ được gọi là mối tình đầu thì mối tình đầu của Cố Nhất Minh chính là hoa khôi của ban cậu, nhưng mối tình đầu của cậu chỉ kéo dài được có 38 ngày, con số này được tính từ lúc quen nhau đến lúc chia tay, bởi vì bạn gái mối tình đầu đã chất vấn cậu: “Cố Nhất Minh, anh có biết là chúng ta chỉ mới ở bên nhau được 38 ngày thôi không?”
“Không phải đã hơn một tháng rồi sao?” Cố Nhất Minh suy nghĩ một lát: “Nếu như em không thích con số 38 này thì ngày mai chúng ta liền chia tay đi.”
Sau khi Cố Nhất Minh tiễn đưa mối tình đầu, không bao lâu sau, cậu tiếp tục triển khai mối tình thứ hai, lần yêu đương thứ hai này hình thành trong một buổi tụ tập, là do bên phía cô gái chủ động yêu cầu kết giao, cậu nghĩ rằng mối tình đầu quý giá cũng không có, liền chạy theo hướng bình nứt không sợ bể, nhanh chóng đáp ứng, lúc này được coi là tình chị em, bạn gái lớn hơn cậu hai tuổi, nhưng mối tình chị em này kết giao chưa được 10 ngày thì đã chấm dứt.
Nguyên nhân là bởi vì vị bán gái lớn hơn hai tuổi của Cố Nhất Minh mặc một chiếc váy có hoạt tiết hình da báo, bởi vì hổi nhỏ cậu đã từng bị mèo cắn, cho nên rất ghét các loại họa tiết có hình da báo da hổ, chiếc váy da báo này của cô bạn gái của cậu vừa vặn chạm trúng ngay bãi mìn.
Cố Nhất Minh rất ghét mèo hoa, nhưng cậu không ghét mèo trắng, nhưng lại thích loại mèo trắng có màu lông trắng thuần khiết, không bị lai tạp bởi bất kỳ màu sắc nào khác.
Trong nhà Cố Nhất Minh có nuôi một con mèo trằng nhỏ, nó có đôi mắt to tròn ướt sũng, mỗi khi cậu làm tổ trên sô pha là con mèo này sẽ nằm yên tĩnh trong lòng cậu, im lặng nghe cậu nói.
Cố Nhất Minh cảm thấy con mèo trắng này cực kỳ giống Triệu Tiêu, vốn là cậu định tặng nó làm quà sinh nhật cho cô vào năm nay, nhưng xem ra cậu phải tiếp tục nuôi dưỡng nó rồi.
Cậu miễn cưỡng tựa người vào sô pha, xách con mèo nhỏ từ trên đùi lên rồi mở miệng: “Tiểu Tiêu, tao chỉ có một mình mày thôi.”
Spoil: Khi Triệu Tiêu nhìn thấy Cố Nhất Minh, tâm trạng của cô vẫn còn hơi kích động một chút, bèn cong môi chào hỏi với cậu: “Nhất Minh.”
Kết quả là Cố Nhất Minh chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi nhẹ nhàng ôm bạn gái rời đi.