Buổi tồi ngày hôm đó,An Nguyệt vẫn là thơ thẩn ở trước thềm Như Nguyệt các.Cô cầm nến,nhè nhẹ thắp đèn lưu ly trước cửa,đem ánh sáng mờ nhạt xua tan một góc tối của mái hiên.Mắt nhìn hướng ra lối nhỏ ngoài kia,cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa...Nhưng lại cảm giác không khỏi cô quạnh.
"Nương nương, xin người mau khoác áo lông vào đi ạ,buổi đêm trời lạnh lại có gió.Ở lâu sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể của người."-Bích Nhu cầm áo khoác ,choàng lên người của chủ tử nhà mình rồi thắt dây lại.Tuy rằng cô không thể hiểu lắm về nương nương,nhưng cô biết người đang chờ đợi hoàng thượng...Thoáng đã mấy hôm rồi ngài ấy không hề ghé qua đây,chủ tử tâm trạng cũng không hề tốt lên được.
"Em thấy lạnh thì mau vào trong đi,ta còn muốn ngồi đây một lát nữa rồi sẽ vào sau."-An Nguyệt rút tay vào trong áo choàng để níu lấy sự ấm áp,hướng mắt về ánh trăng sáng trên bầu trời.Nơi này có tên là Như Nguyệt các,bởi nó cũng là nơi có thể nhìn thấy vầng nguyệt rõ nhất,đồng thời cũng là chốn hiu quạnh nhất giống như vùng tối của mặt trăng.Nếu không phải có sự vụ,cũng ít người muốn lui tới...
"Nương nương,trong cung vừa báo lại hoàng thượng đêm nay sẽ nghĩ lại chỗ Giang tu nghi.Thỉnh người lên giường đi ạ"-Quế Chi cầm một ngọn đèn,rủ váy bước lên thềm,mang lại tin tức xấu nên vội khuyên nhủ An Nguyệt.Cô thật sự không muốn nói điều này đâu...
An Nguyệt không trả lời,mà ngay lúc này đây, từ đâu đó,có một giọng sáo vang lên truyền đi khắp mọi ngỏ ngách vọng vào trong tai của cô.Qủa thật rất hợp ý,đêm khuya như thế này thì những giai điều trầm buồn,sâu lắng vẫn làm cho con người ta cảm thấy thổn thức nhất...Ánh trăng sáng như vậy liệu có hiểu được lòng mỹ nhân?Có người cả đời cũng không thể gặp mặt chí tôn,người lại quá dư thừa những phẩm hạnh...
"Tiếng sáo này chắc là của Tam vương gia đó nương nương,ngài rất thích ngồi trong lương đình ven hồ sen,ngắm cảnh thổi sáo vào mỗi đêm trăng đẹp."-Quế Chi nói.
"Vậy sao?...Em hãy mau vào trong ,mở hộp gỗ trong ngăn tủ,đem cây sáo ngọc của ta ra đây"-An Nguyệt quay sang dặn dò,dù sao cô cũng rất cao hứng.Cô muốn tìm gặp cao nhân cùng hòa tấu một khúc nhạc,coi như là xua bớt tịch mịch vậy...An Nguyệt nghĩ thế,cầm lấy cây sáo từ tay của Quế Chi ,đưa lên môi thổi ra một giai điệu tương tư,thể hiện sự vắng lặng và chờ đợi của nhi nữ ,bước chân cũng dời đi khỏi các,tiến lên con đường nhỏ hẹp khá tối.
"Nương nương,nương nương,có chuyện nha có chuyện nha"-Thảo Nhuchạy xồng xộc vào bên trong,váy kéo lên tới tận gối còn mang luôn cả giày dáng vẻ vô cùng gấp gáp đến bên cạnh trường kỷ của chủ tử nhà mình.Nàng thở hồng hộc không ra hơi như rất muốn nói điều gì đó mà không mở miệng ra được.
Thời điểm đó An Nguyệt đang ăn bữa trưa,cô chống cằm nghiêng đầu dùng đũa chọt chọt vào món cá trước mặt.Từ lúc cô được "sủng" đến giờ thì bữa ăn được cải thiện rất nhiều,nhưng hương vị...quả thật chẳng quen chút nào,hiện giờ cô rất thèm gà rán hay đồ nướng nha,mà cô cũng không thể bày ra làm thức ăn như trong mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không được...Đúng lúc đó thì vị cứu tinh chính là Thảo Nhu đã xuất hiện.An Nguyệt vội quăng đũa qua một bên,giơ tay vuốt vuốt lồng ngực của nha đầu này mà hỏi:
"Em làm sao vậy?Rút cục là việc gì làm em hưng phấn thế?"-
"Bộ Tam vương gia lại thổi sáo sao?"-Thư Hồng nhảy cẩn lên nghi hoặc.
Thảo Nhu lắc lắc đầu nói không phải,vẫn tiếp tục hít thở sâu.
"Là trong cung có phát thưởng hả?"-Quế Chi hỏi
"Không đúng nha,còn chưa đến tháng mà"-Thư Hồng phản bác.
"Chuyện này còn tuyệt hơn vậy nữa,các nàng sẽ vui lắm cho xem"-Thảo Nhu cô tình mập mờ.
"Em mau nói ra đi,ta cũng sắp hồi hộp không chịu nổi nữa rồi"-An Nguyệt nài nỉ,chuyện gì mà nha đầu ngày thường hướng nội lại vui vẻ đến thế?
"Là trưởng công chúa,trưởng công chúa...Trưởng công chúa trở về cung rồi"-Thảo Nhu la lên .
An Nguyệt còn chưa kịp hiểu là chuyện gì đang diễn ra thì đám người bên cạnh đã chạy tới ôm nhau mà reo hò,thậm chí cô còn có cảm nghĩ là nhảy sập cái các nhỏ xíu này mất.Mấy khuôn mặt không kìm nổi vẻ hân hoan và phấn khích,còn muốn ôm cả cô lên nữa.
"Dừng!"-An Nguyệt cuối cùng nhịn hết nổi,vội la lên.
Lập tức đám người phấn khích bên cạnh dừng lại.Đám nha đầu lại còn dám nhìn cô bằng ánh mắt ngây thơ vô (số) tội nữa chứ.
"Trưởng công chúa...là người như thế nào?"-An Nguyệt thắc mắc.
"Đúng là nương nương thật sự không biết nha,trưởng công chúa chính là bào tỉ (chị ruột) của hoàng thượng.Người xinh đẹp,võ nghệ cũng cao cường,là người được lòng các hạ nhân trong hoàng cung nhất,thường xuyên bảo vệ chúng nô tì nhiều lần.Đặc biệt trưởng công chúa không thích bất cứ vị phi tần nham hiểm nào trong hậu cung trừ Hiền phi.Do thích chu du và ghét cuộc sống trong cung nên người đã ngao du thiên hạ,giờ không hiểu sao lại trở về..."-Quế Chi giải thích
"Thì ra là thế sao?"-An Nguyệt trầm ngâm...
TG:Truyện sẽ có chương và ngoại truyện nha mọi người.Lại thêm nhân vật là đỉnh của đỉnh của đỉnh của siêu cấp trưởng công chúa xuất hiện,mọi người cho tràng vỗ tay nào >:D