Hừm,lại thêm một người nữa à,thật sự muốn xem cô thảm bại như thế nào sao?Nhưng hình như lại phải để cho hắn thất vọng rồi.
"Chúng thần thiếp bái kiến hoàn thượng"-Các vị phi tần hùng hổ ra vẻ gặp ác tiêu diệt lúc ban nãy không biết đã biến mất tự lúc nào,chỉ còn lại sự ôn nhu và thành ý dâng lên như nước cuộn sông lớn,đồng loạt quỳ xuống tham kiến Vũ Hiên đế tiêu sái trước mặt.Chỉ có duy nhất trưởng công chúa vẫn đứng yên tại chỗ,vòng 2 tay lại trước ngực,liếc mắt nói:
"Hừm,hoàng thượng,mau tới đây phân xử,tuyệt không thể để tiểu Nguyệt bị ủy khuất,còn có kẻ tiểu nhân nào đó không biết liêm sỉ đi vu khống người khác.Nếu ngươi không xử cho ra lẽ thì đừng gọi ta là tỉ tỉ."-Kỳ Hoa trừng mắt nhìn đám phi tần làm bộ làm tịch đang quỳ dưới đất kia,hận không thể tát cho mỗi ả một cá bạt tai.
"Hoàng thượng,chúng thần thiếp chỉ muốn phân xét rõ trắng đen mà thôi,cũng chưa bạt đãi An quý tần.Trưởng công chúa đây là hơi quá đáng một chút rồi."-Trang quý phi đáp lại,quyết không đội trời chung với Kỳ Hoa.
"Hoàng tỷ,trẫm biết tỷ thân thuộc với An quý tần.Chuyện này trẫm sẽ suy xét đến cùng,không làm cho người vô tội chịu thiệt thòi.Kẻ dám gây ra tội này sẽ trực tiếp mang đi chém"-Vũ Hiên đế nở nụ cười,đôi mắt của hắn ánh lên sự tàn nhẫn và tức giận làm cho ai cũng phải khiếp sợ .Chu Tịch đang bị giữ tay cũng không khỏi run lên,nhưng nàng không tin An quý tần kia có thể thoát khỏi lưới đã giăng sẵn,huống chi nàng còn có Trang quý phi che chở...
"Vậy hoàng thượng cũng đã đến đây rồi,xin người làm chứng cho sự trong sạch của thần thiếp.Hàm tần,Chu Tịch,cả 2 có bằng chứng gì còn không mau đem ra?"-An Nguyệt nói một cách trầm tĩnh,nhưng cô cũng không hề nhận ra gấu váy hai bên đã bị đôi bàn tay nhỏ nhắn vò nát từ lúc nào.
"Được,thật ra ta là muốn để cho nàng tự mình nhận tội,giữ lại một cơ hội trong hậu cung để hầu hạ hoàng thượng.Nhưng xem ra nàng không muốn nhận thành ý này rồi.Chu Tịch,ngươi không thấy nàng vô tình độc ác như thế sao?Ngươi hà cớ gì phải một mực trung thành với nàng ? Mau nói ra nơi nàng giữ loại thuốc hại người kia,diệt trừ mối hậu họa cho hậu cung."-Hàm tần đứng tới cạnh Chu Tịch,nói với ả ta.
"Nương nương...nô tì...nô tì là không muốn hãm hại nương nương.Nhưng nô tì...nô tì không muốn làm theo lời nương mà làm điều ác nữa,xin nương nương hãy tha lỗi cho nô tì." - Chu Tịch lại đập đầu hướng An Nguyệt tạ lỗi,nước mắt không ngừng tuôn ra như suối,đoạn lại nói tiếp:
"Thuốc...,loại thuốc đó được cất kỹ trong hộp sắt ở góc chân giường bên phải của nương nương,chỉ cần lấy gạch che phía trên ra.Nô tì...nôi tì có thể vào đó lấy"
"Ha ha,cuối cùng cũng có thể để cho Hạ sung viên chết được nhắm mắt,hoàng thượng,thần thiếp cầu xin người cho phép khám xét tư phòng của An quý tần."-Hàm tần quỳ xuống trước mặt Kỳ Nhật,được hắn ra hiệu đồng ý.
"Tuyệt đối không được,chủ tử ta đường đường là một vị nương nương cao quý sao có thể tùy tiện cho kẻ khác vào trong tư phòng lục lọi?"-Minh Xuân đứng ra phản bác.
"Nếu An quý tần thật sự trong sạch thì hà cớ gì không cho người khác vào khám xét chứ?Hay là đang giấu giếm thứ gì trong đó?"-1 tiểu cung nữ cung nào đó cãi lại.
"Minh Xuân,từ khi nào chuyện của ta chó phép em đứng đây nói xằng nói bậy?Mau lui xuống,ta thật sự là kẻ trong sạch tại sao lại phải sợ hãi?Trang quý phi,xin cứ tự nhiên."-An Nguyệt đẩy Minh Xuân xuống,ra giọng giáo huấn nàng.
"Được,chân tướng thế nào thì lát sau sẽ rõ.Bích Cửu,mau đi mời Du thái y đến đây,còn lại...đưa Chu Tịch vào khám xét."-Trang quý phi nhanh chóng phân phó,đôi môi nàng thoáng cong lên rồi hạ xuống.
Buổi tồi ngày hôm đó,An Nguyệt vẫn là thơ thẩn ở trước thềm Như Nguyệt các.Cô cầm nến,nhè nhẹ thắp đèn lưu ly trước cửa,đem ánh sáng mờ nhạt xua tan một góc tối của mái hiên.Mắt nhìn hướng ra lối nhỏ ngoài kia,cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa...Nhưng lại cảm giác không khỏi cô quạnh.
"Nương nương, xin người mau khoác áo lông vào đi ạ,buổi đêm trời lạnh lại có gió.Ở lâu sẽ ảnh hưởng không tốt đến thân thể của người."-Bích Nhu cầm áo khoác ,choàng lên người của chủ tử nhà mình rồi thắt dây lại.Tuy rằng cô không thể hiểu lắm về nương nương,nhưng cô biết người đang chờ đợi hoàng thượng...Thoáng đã mấy hôm rồi ngài ấy không hề ghé qua đây,chủ tử tâm trạng cũng không hề tốt lên được.
"Em thấy lạnh thì mau vào trong đi,ta còn muốn ngồi đây một lát nữa rồi sẽ vào sau."-An Nguyệt rút tay vào trong áo choàng để níu lấy sự ấm áp,hướng mắt về ánh trăng sáng trên bầu trời.Nơi này có tên là Như Nguyệt các,bởi nó cũng là nơi có thể nhìn thấy vầng nguyệt rõ nhất,đồng thời cũng là chốn hiu quạnh nhất giống như vùng tối của mặt trăng.Nếu không phải có sự vụ,cũng ít người muốn lui tới...
"Nương nương,trong cung vừa báo lại hoàng thượng đêm nay sẽ nghĩ lại chỗ Giang tu nghi.Thỉnh người lên giường đi ạ"-Quế Chi cầm một ngọn đèn,rủ váy bước lên thềm,mang lại tin tức xấu nên vội khuyên nhủ An Nguyệt.Cô thật sự không muốn nói điều này đâu...
An Nguyệt không trả lời,mà ngay lúc này đây, từ đâu đó,có một giọng sáo vang lên truyền đi khắp mọi ngỏ ngách vọng vào trong tai của cô.Qủa thật rất hợp ý,đêm khuya như thế này thì những giai điều trầm buồn,sâu lắng vẫn làm cho con người ta cảm thấy thổn thức nhất...Ánh trăng sáng như vậy liệu có hiểu được lòng mỹ nhân?Có người cả đời cũng không thể gặp mặt chí tôn,người lại quá dư thừa những phẩm hạnh...
"Tiếng sáo này chắc là của Tam vương gia đó nương nương,ngài rất thích ngồi trong lương đình ven hồ sen,ngắm cảnh thổi sáo vào mỗi đêm trăng đẹp."-Quế Chi nói.
"Vậy sao?...Em hãy mau vào trong ,mở hộp gỗ trong ngăn tủ,đem cây sáo ngọc của ta ra đây"-An Nguyệt quay sang dặn dò,dù sao cô cũng rất cao hứng.Cô muốn tìm gặp cao nhân cùng hòa tấu một khúc nhạc,coi như là xua bớt tịch mịch vậy...An Nguyệt nghĩ thế,cầm lấy cây sáo từ tay của Quế Chi ,đưa lên môi thổi ra một giai điệu tương tư,thể hiện sự vắng lặng và chờ đợi của nhi nữ ,bước chân cũng dời đi khỏi các,tiến lên con đường nhỏ hẹp khá tối.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hừm,lại thêm một người nữa à,thật sự muốn xem cô thảm bại như thế nào sao?Nhưng hình như lại phải để cho hắn thất vọng rồi.
"Chúng thần thiếp bái kiến hoàn thượng"-Các vị phi tần hùng hổ ra vẻ gặp ác tiêu diệt lúc ban nãy không biết đã biến mất tự lúc nào,chỉ còn lại sự ôn nhu và thành ý dâng lên như nước cuộn sông lớn,đồng loạt quỳ xuống tham kiến Vũ Hiên đế tiêu sái trước mặt.Chỉ có duy nhất trưởng công chúa vẫn đứng yên tại chỗ,vòng 2 tay lại trước ngực,liếc mắt nói:
"Hừm,hoàng thượng,mau tới đây phân xử,tuyệt không thể để tiểu Nguyệt bị ủy khuất,còn có kẻ tiểu nhân nào đó không biết liêm sỉ đi vu khống người khác.Nếu ngươi không xử cho ra lẽ thì đừng gọi ta là tỉ tỉ."-Kỳ Hoa trừng mắt nhìn đám phi tần làm bộ làm tịch đang quỳ dưới đất kia,hận không thể tát cho mỗi ả một cá bạt tai.
"Hoàng thượng,chúng thần thiếp chỉ muốn phân xét rõ trắng đen mà thôi,cũng chưa bạt đãi An quý tần.Trưởng công chúa đây là hơi quá đáng một chút rồi."-Trang quý phi đáp lại,quyết không đội trời chung với Kỳ Hoa.
"Hoàng tỷ,trẫm biết tỷ thân thuộc với An quý tần.Chuyện này trẫm sẽ suy xét đến cùng,không làm cho người vô tội chịu thiệt thòi.Kẻ dám gây ra tội này sẽ trực tiếp mang đi chém"-Vũ Hiên đế nở nụ cười,đôi mắt của hắn ánh lên sự tàn nhẫn và tức giận làm cho ai cũng phải khiếp sợ .Chu Tịch đang bị giữ tay cũng không khỏi run lên,nhưng nàng không tin An quý tần kia có thể thoát khỏi lưới đã giăng sẵn,huống chi nàng còn có Trang quý phi che chở...
"Vậy hoàng thượng cũng đã đến đây rồi,xin người làm chứng cho sự trong sạch của thần thiếp.Hàm tần,Chu Tịch,cả 2 có bằng chứng gì còn không mau đem ra?"-An Nguyệt nói một cách trầm tĩnh,nhưng cô cũng không hề nhận ra gấu váy hai bên đã bị đôi bàn tay nhỏ nhắn vò nát từ lúc nào.
"Được,thật ra ta là muốn để cho nàng tự mình nhận tội,giữ lại một cơ hội trong hậu cung để hầu hạ hoàng thượng.Nhưng xem ra nàng không muốn nhận thành ý này rồi.Chu Tịch,ngươi không thấy nàng vô tình độc ác như thế sao?Ngươi hà cớ gì phải một mực trung thành với nàng ? Mau nói ra nơi nàng giữ loại thuốc hại người kia,diệt trừ mối hậu họa cho hậu cung."-Hàm tần đứng tới cạnh Chu Tịch,nói với ả ta.
"Nương nương...nô tì...nô tì là không muốn hãm hại nương nương.Nhưng nô tì...nô tì không muốn làm theo lời nương mà làm điều ác nữa,xin nương nương hãy tha lỗi cho nô tì." - Chu Tịch lại đập đầu hướng An Nguyệt tạ lỗi,nước mắt không ngừng tuôn ra như suối,đoạn lại nói tiếp:
"Thuốc...,loại thuốc đó được cất kỹ trong hộp sắt ở góc chân giường bên phải của nương nương,chỉ cần lấy gạch che phía trên ra.Nô tì...nôi tì có thể vào đó lấy"
"Ha ha,cuối cùng cũng có thể để cho Hạ sung viên chết được nhắm mắt,hoàng thượng,thần thiếp cầu xin người cho phép khám xét tư phòng của An quý tần."-Hàm tần quỳ xuống trước mặt Kỳ Nhật,được hắn ra hiệu đồng ý.
"Tuyệt đối không được,chủ tử ta đường đường là một vị nương nương cao quý sao có thể tùy tiện cho kẻ khác vào trong tư phòng lục lọi?"-Minh Xuân đứng ra phản bác.
"Nếu An quý tần thật sự trong sạch thì hà cớ gì không cho người khác vào khám xét chứ?Hay là đang giấu giếm thứ gì trong đó?"-1 tiểu cung nữ cung nào đó cãi lại.
"Minh Xuân,từ khi nào chuyện của ta chó phép em đứng đây nói xằng nói bậy?Mau lui xuống,ta thật sự là kẻ trong sạch tại sao lại phải sợ hãi?Trang quý phi,xin cứ tự nhiên."-An Nguyệt đẩy Minh Xuân xuống,ra giọng giáo huấn nàng.
"Được,chân tướng thế nào thì lát sau sẽ rõ.Bích Cửu,mau đi mời Du thái y đến đây,còn lại...đưa Chu Tịch vào khám xét."-Trang quý phi nhanh chóng phân phó,đôi môi nàng thoáng cong lên rồi hạ xuống.